Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 274
Vân Tam Tam
11/10/2019
Tưởng Uyển Tư nhiệt tình đề nghị nói, ý cười trên mặt nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại cười gằn.
Cái gì mà am hiểu múa nhất?
Tất nhiên là nàng ta thuận miệng nói bậy mà thôi.
Nghĩ đến… Tưởng Vân Khuynh từ nhỏ lớn lên ở Bắc Mạ, nơi hoang vắng như vậy, cho dù có học múa, cũng không có khả năng gặp được danh sư.
Huống chi còn có châu ngọc ở phía trước, hai loại phong cách đều đã trình diễn, vị tộc tỷ này, còn có thể biến ra cái bông hoa gì chứ?!
Tưởng Uyển Tư ngầm nghĩ, chỉ cảm thấy mình đã cân nhắc chu toàn, trên mặt lại ra vẻ đầy mong đợi.
“Tài múa của tỷ tỷ có một không hai, hà tất phải giấu diếm, nên để Hoàng Thượng thưởng thức một phen mới phải.”
Nàng ta cười, không ngừng khen tặng, tự giác đẩy Vân Khuynh vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan ——
Nếu đáp ứng, có nghĩa là kém cỏi hơn một bậc; nếu không đáp ứng, sẽ là sợ hãi, càng lộ ra vẻ không cho Ân Diệp mặt mũi…
Quả nhiên, vừa dứt lời.
Ân Diệp liền tiếp lời nói: “A? Tài múa của Hoàng hậu, còn siêu hơn cả Uyển Tư?”
Hắn ta nghi ngờ nói, quét mắt nhìn chính thê mình luôn không thích này, thấy dung mạo tuyệt diễm, lại nghĩ đến phong tư lúc mới vào của nàng…
“Vậy trẫm thật sự muốn hiểu rõ một chút!”
Giây lát sau, Ân Diệp cất cao giọng nói, nhất thời tâm tư lại lần nữa ngo ngoe rục rịch.
Nếu Hoàng hậu múa tốt, mỹ nhân bậc này, vẫn nên thu dùng một phen…
Hắn ta thầm than, trực tiếp cho Vân Khuynh một cơ hội “Thu hoạch ân sủng”, lại thẳng tắp nhìn sang: “Hoàng hậu?”
Chuyện này, Vân Khuynh có thể nói là hoàn toàn không có chỗ cự tuyệt.
Nhưng… Vì tên tra nam Ân Diệp này múa á?
Hàng mi dài của nàng run lên, nháy mắt kia, dư quang bắt giữ đến thân ảnh thon dài sau lưng, không khỏi cứng người lại.
Trong lúc nhất thời, Vân Khuynh hơi hạ mắt, im lặng không nói.
Thấy thế, tân khách giữa sân đều không khỏi âm thầm nhíu mày.
Trong lòng Tưởng Uyển Tư mừng thầm, Ân Diệp lại nóng nảy: “Hoàng hậu…”
Thời khắc đó.
Vạn người chú mục, chợt thấy nữ tử tuyệt diễm kia nâng mắt phượng lên, bỗng nhiên đứng dậy.
Xoay người lại, thẳng tắp đi về phía hoạn quan đứng sau lưng.
“Xoạt ——”
Đang lúc mọi người đột nhiên không kịp phòng ngừa, nàng thế nhưng lại… rút thanh kiếm bên hông Lâu Ẩn ra!
Lưỡi kiếm sắc bén lóe hàn quang.
Lúc ấy, mọi người giữa sân đều kinh ngạc!
Vân Khuynh lui lại một bước, đối diễn với cặp mắt hoa đào hiếm khi toát ra vẻ kinh ngạc kia, cong môi cười.
“Lâu đại nhân… Mượn kiếm dùng một chút.”
Một lát sau.
Hầu như tất cả mọi người đang ngồi, đều nín thở ngưng thần, “Thưởng thức” một màn "Múa" vô cùng đặc biệt này ——
Mỹ nhân đứng giữa sân. Một thân kính trang, càng thêm vài phần hiên ngang, càng lộ ra phong tư hơn người.
Nhưng giây lát sau, khúc nhạc tranh tranh chợt vang lên.
Bỗng thấy nàng tiến lên một bước, đột nhiên bắt đầu thay đổi tư thế.
Ngay từ đầu, chỉ là động tác thong thả.
Nhưng chỉ mấy giây sau, theo khúc nhạc rung động.
Nàng nâng mũi kiếm một chút, đột nhiên mượn lực nhảy lên, thân mình uyển chuyển xé rách không khí bày ra độ cung cực đẹp.
Trong nháy mắt, trong cặp mắt phượng sáng ngời kia, sắc bén chợt lóe!
Xoay ngược tay, nữ tử phá không vung kiếm, phút chốc đã hung hăng chém xuống.
Vô cùng dứt khoát!
Đâm thẳng, bên sườn, phía trên, phía dưới… Trong tay nàng, trường kiếm như rồng, giữa lúc múa hàn quang bay ra, lẫm liệt như kinh hồng*…
* Kinh hồng (惊鸿): chỉ dáng múa uyển chuyển đẹp đẽ của người con gái.
Trong lúc nhất thời, hầu như mọi người đều bị chấn trụ, chỉ có thể truy đuổi theo thân ảnh như gió của nữ tử, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trên thực tế, lúc nãy cũng không phải không có nữ tử “Múa kiếm”, nhưng phần lớn đều là phiêu dật theo âm nhạc, vung ra mấy đường kiếm, chậm rãi múa.
Nhưng giờ phút này, bề ngoài là mỹ nhân kiều diễm, lại nâng kiếm mà múa, từng bước sát cơ!
Đẹp vô cùng.
Nhưng vừa nhìn lại chỉ làm cho bọn họ cảm thấy cả người phát lạnh.
Dù cho cực đẹp, dù cho cực diễm… Nhưng nữ tử như vậy, ai có thể chế ngự!?
Thiên tử sao?
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Nhưng giờ phút này, Ân Diệp lại sững sờ tại chỗ, trong mắt là rung động thật sâu.
Hắn ta nhớ đến hành động dẫn lửa đốt phòng đêm tân hôn của nữ tử, hiện giờ lại nhìn thấy thân thủ của nàng như vậy, làm gì còn lo lắng kinh diễm? Chợt nghĩ đó còn là chính thê của mình, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Mà bên cạnh, Tưởng Uyển Tư có ý định làm mất mặt tộc tỷ lại gắt gao vặn khăn, mồ hôi lạnh đã sớm thấm ướt sau lưng.
…Cảm xúc chấn động lan tràn.
Mọi người nhìn nữ tử đang múa kiếm, đều im như ve sầu mùa đông.
Chỉ có một người ——
Lâu Ẩn đứng trong góc, lẳng lặng nhìn thân ảnh kia.
Ánh mắt không hề rời khỏi.
Trong cặp mắt hoa đào vẫn luôn gợn sóng bất kinh lại tràn đầy ý cười.
Một khoảnh khắc kia, nàng trùng hợp xoay người.
Mắt phượng khẽ nâng, tựa như xa xa nhìn vào mắt hắn.
Nữ tử bỗng nhiên cong môi, mặt mày giãn ra, dung sắc rực rỡ, tuyệt diễm đến không thể nhìn thẳng.
Giây lát sau, cánh tay nàng vung lên.
Chợt thấy trường kiếm thoát khỏi tay, tựa như bay lượn, xông vào màn trời ngập bóng đêm!
Nhưng chỉ mấy giây sau, lại đột nhiên rơi xuống, thẳng tắp đâm thẳng về phía giữa trán nữ tử!
Trời ạ!
Thoáng chốc, toàn cảnh chấn động mạnh.
Có người đã nhịn không được mà hô nhỏ ra tiếng, có người thậm chí còn nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.
Trong chớp nhoáng.
Thanh kiếm rơi xuống, trong mắt nàng ám quang chợt lóe, thân hình dời sang một bên, duỗi ra tay, chính xác tiếp được kiếm.
Đồng thời, mượn lực còn chưa tiêu hết, hung hăng vạch trên mặt đất, múa hỗn loạn một vòng.
Trong chớp mắt, hàn quang toát ra, tựa như băng truỳ, đâm vào trong mắt mọi người.
Lạnh lẽo thấu xương!
Rốt cuộc, đến phút cuối cùng…
Nữ tử lại nhấc mũi kiếm, cúi người, nhanh chóng nhặt vỏ kiếm trên mặt đất lên, lưu loát cắm xuống!
“Bá!”
Trường kiếm vào vỏ, nàng đột nhiên thu thế, tư thái thản nhiên.
Nhưng mà, trong điện vẫn là một mảnh trầm mặc như cũ.
…Xong rồi?
Mọi người chỉ cảm thấy tim đập như sấm, một hơi còn chưa thở xong, đến khi nhìn lại tình huống xung quanh nàng, đều kinh hô ra tiếng.
Bởi vì, bọn họ đều nhìn thấy ——
Một chữ “Thọ” khắc hoa mà ra, thình lình xuất hiện trên mặt đất!
Thoáng chốc, một mảnh hút không khí, không tự chủ được chợt vang lên.
Lại mấy giây sau, trong tôn thất triều thần, có người thấp giọng nghị luận.
Mọi người trong hậu cung vẫn tĩnh mịch như cũ.
Cho đến sau một lúc lâu, Ân Diệp mới mở miệng: “Hoàng Hậu… điệu múa này xác thật… Không tồi.”
Hắn ta cố ý chậm rãi nói, tận lực bình tĩnh trở lại, nhưng ngữ khí vẫn khó nén kinh hãi.
Cũng bất chấp khích lệ Vân Khuynh khắc chữ “Thọ” chúc phúc, chỉ gượng cười nói: “Hoàng Hậu về chỗ đi.”
Vân Khuynh cũng căn bản không thèm để ý.
Nàng phúc thân hành lễ, lập tức xoay người, mang theo kiếm, bước nhanh trở về vị trí.
Đến trước chỗ ngồi.
Vân Khuynh lại giương môi, tiến lên vài bước, mang trường kiếm trả lại cho chủ nhân.
Nàng không mở miệng, nhưng khi nhìn Lâu Ẩn, cặp mắt phượng kia sáng rực, tươi sáng đến cực điểm.
Trong mắt, càng toát ra một tia ý vị khó lường.
Hắn lại rũ mắt xuống, nhẹ che đi thần sắc trong mắt, chỉ có môi mỏng hơi hơi giương lên, toát ra cảm xúc không thể che dấu.
…Sau một màn "Múa kiếm" này, không khí yến hội đột nhiên chuyển lạnh.
Không đến hai khắc, Ân Diệp liền tuyên bố tan cuộc, ôm Hồ Tuyết Nhu và Tưởng Uyển Tư, trấn an tâm thần đi mất.
*
Giờ Hợi (9 - 11pm), Chung Túy cung.
Tẩm cung ở chủ điện, Vân Khuynh đã sớm cho tất cả cung nhân lui xuống.
Giờ phút này, nàng ngồi trước giường, nhìn sắc trời bên cửa sổ càng thêm tối tăm, hiếm khi lại nôn nóng.
Rõ ràng trước khi rời khỏi hội trường đã ám chỉ mà, người đâu rồi…
Vân Khuynh nhắm mắt lại, trong lúc nhất thời, nhịn không được nhẹ giọng nói.
“Lâu Ẩn, chàng…” Tên khốn không đúng giờ này.
Mấy chữ phía sau còn chưa nói ra, chợt nghe được một tiếng cười vang lên.
Tiếp theo trong nháy mắt, có một bàn tay ấm áp đột nhiên che lên mắt nàng.
Mùi tùng hương quen thuộc truyền đến, khóe môi Vân Khuynh cong lên, nắm lấy cổ tay người đến, quay đầu lại.
Thời khắc đó, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại!
Cái gì mà am hiểu múa nhất?
Tất nhiên là nàng ta thuận miệng nói bậy mà thôi.
Nghĩ đến… Tưởng Vân Khuynh từ nhỏ lớn lên ở Bắc Mạ, nơi hoang vắng như vậy, cho dù có học múa, cũng không có khả năng gặp được danh sư.
Huống chi còn có châu ngọc ở phía trước, hai loại phong cách đều đã trình diễn, vị tộc tỷ này, còn có thể biến ra cái bông hoa gì chứ?!
Tưởng Uyển Tư ngầm nghĩ, chỉ cảm thấy mình đã cân nhắc chu toàn, trên mặt lại ra vẻ đầy mong đợi.
“Tài múa của tỷ tỷ có một không hai, hà tất phải giấu diếm, nên để Hoàng Thượng thưởng thức một phen mới phải.”
Nàng ta cười, không ngừng khen tặng, tự giác đẩy Vân Khuynh vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan ——
Nếu đáp ứng, có nghĩa là kém cỏi hơn một bậc; nếu không đáp ứng, sẽ là sợ hãi, càng lộ ra vẻ không cho Ân Diệp mặt mũi…
Quả nhiên, vừa dứt lời.
Ân Diệp liền tiếp lời nói: “A? Tài múa của Hoàng hậu, còn siêu hơn cả Uyển Tư?”
Hắn ta nghi ngờ nói, quét mắt nhìn chính thê mình luôn không thích này, thấy dung mạo tuyệt diễm, lại nghĩ đến phong tư lúc mới vào của nàng…
“Vậy trẫm thật sự muốn hiểu rõ một chút!”
Giây lát sau, Ân Diệp cất cao giọng nói, nhất thời tâm tư lại lần nữa ngo ngoe rục rịch.
Nếu Hoàng hậu múa tốt, mỹ nhân bậc này, vẫn nên thu dùng một phen…
Hắn ta thầm than, trực tiếp cho Vân Khuynh một cơ hội “Thu hoạch ân sủng”, lại thẳng tắp nhìn sang: “Hoàng hậu?”
Chuyện này, Vân Khuynh có thể nói là hoàn toàn không có chỗ cự tuyệt.
Nhưng… Vì tên tra nam Ân Diệp này múa á?
Hàng mi dài của nàng run lên, nháy mắt kia, dư quang bắt giữ đến thân ảnh thon dài sau lưng, không khỏi cứng người lại.
Trong lúc nhất thời, Vân Khuynh hơi hạ mắt, im lặng không nói.
Thấy thế, tân khách giữa sân đều không khỏi âm thầm nhíu mày.
Trong lòng Tưởng Uyển Tư mừng thầm, Ân Diệp lại nóng nảy: “Hoàng hậu…”
Thời khắc đó.
Vạn người chú mục, chợt thấy nữ tử tuyệt diễm kia nâng mắt phượng lên, bỗng nhiên đứng dậy.
Xoay người lại, thẳng tắp đi về phía hoạn quan đứng sau lưng.
“Xoạt ——”
Đang lúc mọi người đột nhiên không kịp phòng ngừa, nàng thế nhưng lại… rút thanh kiếm bên hông Lâu Ẩn ra!
Lưỡi kiếm sắc bén lóe hàn quang.
Lúc ấy, mọi người giữa sân đều kinh ngạc!
Vân Khuynh lui lại một bước, đối diễn với cặp mắt hoa đào hiếm khi toát ra vẻ kinh ngạc kia, cong môi cười.
“Lâu đại nhân… Mượn kiếm dùng một chút.”
Một lát sau.
Hầu như tất cả mọi người đang ngồi, đều nín thở ngưng thần, “Thưởng thức” một màn "Múa" vô cùng đặc biệt này ——
Mỹ nhân đứng giữa sân. Một thân kính trang, càng thêm vài phần hiên ngang, càng lộ ra phong tư hơn người.
Nhưng giây lát sau, khúc nhạc tranh tranh chợt vang lên.
Bỗng thấy nàng tiến lên một bước, đột nhiên bắt đầu thay đổi tư thế.
Ngay từ đầu, chỉ là động tác thong thả.
Nhưng chỉ mấy giây sau, theo khúc nhạc rung động.
Nàng nâng mũi kiếm một chút, đột nhiên mượn lực nhảy lên, thân mình uyển chuyển xé rách không khí bày ra độ cung cực đẹp.
Trong nháy mắt, trong cặp mắt phượng sáng ngời kia, sắc bén chợt lóe!
Xoay ngược tay, nữ tử phá không vung kiếm, phút chốc đã hung hăng chém xuống.
Vô cùng dứt khoát!
Đâm thẳng, bên sườn, phía trên, phía dưới… Trong tay nàng, trường kiếm như rồng, giữa lúc múa hàn quang bay ra, lẫm liệt như kinh hồng*…
* Kinh hồng (惊鸿): chỉ dáng múa uyển chuyển đẹp đẽ của người con gái.
Trong lúc nhất thời, hầu như mọi người đều bị chấn trụ, chỉ có thể truy đuổi theo thân ảnh như gió của nữ tử, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trên thực tế, lúc nãy cũng không phải không có nữ tử “Múa kiếm”, nhưng phần lớn đều là phiêu dật theo âm nhạc, vung ra mấy đường kiếm, chậm rãi múa.
Nhưng giờ phút này, bề ngoài là mỹ nhân kiều diễm, lại nâng kiếm mà múa, từng bước sát cơ!
Đẹp vô cùng.
Nhưng vừa nhìn lại chỉ làm cho bọn họ cảm thấy cả người phát lạnh.
Dù cho cực đẹp, dù cho cực diễm… Nhưng nữ tử như vậy, ai có thể chế ngự!?
Thiên tử sao?
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Nhưng giờ phút này, Ân Diệp lại sững sờ tại chỗ, trong mắt là rung động thật sâu.
Hắn ta nhớ đến hành động dẫn lửa đốt phòng đêm tân hôn của nữ tử, hiện giờ lại nhìn thấy thân thủ của nàng như vậy, làm gì còn lo lắng kinh diễm? Chợt nghĩ đó còn là chính thê của mình, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Mà bên cạnh, Tưởng Uyển Tư có ý định làm mất mặt tộc tỷ lại gắt gao vặn khăn, mồ hôi lạnh đã sớm thấm ướt sau lưng.
…Cảm xúc chấn động lan tràn.
Mọi người nhìn nữ tử đang múa kiếm, đều im như ve sầu mùa đông.
Chỉ có một người ——
Lâu Ẩn đứng trong góc, lẳng lặng nhìn thân ảnh kia.
Ánh mắt không hề rời khỏi.
Trong cặp mắt hoa đào vẫn luôn gợn sóng bất kinh lại tràn đầy ý cười.
Một khoảnh khắc kia, nàng trùng hợp xoay người.
Mắt phượng khẽ nâng, tựa như xa xa nhìn vào mắt hắn.
Nữ tử bỗng nhiên cong môi, mặt mày giãn ra, dung sắc rực rỡ, tuyệt diễm đến không thể nhìn thẳng.
Giây lát sau, cánh tay nàng vung lên.
Chợt thấy trường kiếm thoát khỏi tay, tựa như bay lượn, xông vào màn trời ngập bóng đêm!
Nhưng chỉ mấy giây sau, lại đột nhiên rơi xuống, thẳng tắp đâm thẳng về phía giữa trán nữ tử!
Trời ạ!
Thoáng chốc, toàn cảnh chấn động mạnh.
Có người đã nhịn không được mà hô nhỏ ra tiếng, có người thậm chí còn nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.
Trong chớp nhoáng.
Thanh kiếm rơi xuống, trong mắt nàng ám quang chợt lóe, thân hình dời sang một bên, duỗi ra tay, chính xác tiếp được kiếm.
Đồng thời, mượn lực còn chưa tiêu hết, hung hăng vạch trên mặt đất, múa hỗn loạn một vòng.
Trong chớp mắt, hàn quang toát ra, tựa như băng truỳ, đâm vào trong mắt mọi người.
Lạnh lẽo thấu xương!
Rốt cuộc, đến phút cuối cùng…
Nữ tử lại nhấc mũi kiếm, cúi người, nhanh chóng nhặt vỏ kiếm trên mặt đất lên, lưu loát cắm xuống!
“Bá!”
Trường kiếm vào vỏ, nàng đột nhiên thu thế, tư thái thản nhiên.
Nhưng mà, trong điện vẫn là một mảnh trầm mặc như cũ.
…Xong rồi?
Mọi người chỉ cảm thấy tim đập như sấm, một hơi còn chưa thở xong, đến khi nhìn lại tình huống xung quanh nàng, đều kinh hô ra tiếng.
Bởi vì, bọn họ đều nhìn thấy ——
Một chữ “Thọ” khắc hoa mà ra, thình lình xuất hiện trên mặt đất!
Thoáng chốc, một mảnh hút không khí, không tự chủ được chợt vang lên.
Lại mấy giây sau, trong tôn thất triều thần, có người thấp giọng nghị luận.
Mọi người trong hậu cung vẫn tĩnh mịch như cũ.
Cho đến sau một lúc lâu, Ân Diệp mới mở miệng: “Hoàng Hậu… điệu múa này xác thật… Không tồi.”
Hắn ta cố ý chậm rãi nói, tận lực bình tĩnh trở lại, nhưng ngữ khí vẫn khó nén kinh hãi.
Cũng bất chấp khích lệ Vân Khuynh khắc chữ “Thọ” chúc phúc, chỉ gượng cười nói: “Hoàng Hậu về chỗ đi.”
Vân Khuynh cũng căn bản không thèm để ý.
Nàng phúc thân hành lễ, lập tức xoay người, mang theo kiếm, bước nhanh trở về vị trí.
Đến trước chỗ ngồi.
Vân Khuynh lại giương môi, tiến lên vài bước, mang trường kiếm trả lại cho chủ nhân.
Nàng không mở miệng, nhưng khi nhìn Lâu Ẩn, cặp mắt phượng kia sáng rực, tươi sáng đến cực điểm.
Trong mắt, càng toát ra một tia ý vị khó lường.
Hắn lại rũ mắt xuống, nhẹ che đi thần sắc trong mắt, chỉ có môi mỏng hơi hơi giương lên, toát ra cảm xúc không thể che dấu.
…Sau một màn "Múa kiếm" này, không khí yến hội đột nhiên chuyển lạnh.
Không đến hai khắc, Ân Diệp liền tuyên bố tan cuộc, ôm Hồ Tuyết Nhu và Tưởng Uyển Tư, trấn an tâm thần đi mất.
*
Giờ Hợi (9 - 11pm), Chung Túy cung.
Tẩm cung ở chủ điện, Vân Khuynh đã sớm cho tất cả cung nhân lui xuống.
Giờ phút này, nàng ngồi trước giường, nhìn sắc trời bên cửa sổ càng thêm tối tăm, hiếm khi lại nôn nóng.
Rõ ràng trước khi rời khỏi hội trường đã ám chỉ mà, người đâu rồi…
Vân Khuynh nhắm mắt lại, trong lúc nhất thời, nhịn không được nhẹ giọng nói.
“Lâu Ẩn, chàng…” Tên khốn không đúng giờ này.
Mấy chữ phía sau còn chưa nói ra, chợt nghe được một tiếng cười vang lên.
Tiếp theo trong nháy mắt, có một bàn tay ấm áp đột nhiên che lên mắt nàng.
Mùi tùng hương quen thuộc truyền đến, khóe môi Vân Khuynh cong lên, nắm lấy cổ tay người đến, quay đầu lại.
Thời khắc đó, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.