Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 277
Vân Tam Tam
23/07/2019
“Là cái gì?” Lâu Ẩn giương môi mỏng lên, trong mắt xẹt qua tia sáng.
Nàng đột nhiên thả tay ra, nghiêng người, từ dưới gối rút ra một…
Quyển trục?!
“Mở ra đi.”
Nam tử luôn luôn bình tĩnh không gợn sóng, hiếm khi lại có chút hoảng hốt.
Ý cười giữ ở khóe môi.
Hắn bất động thanh sắc khôi phục lại bình tĩnh, nhận lấy quyển trục, mở ra ——
Chợt thấy hai cành dị hoa được vẽ trên mặt giấy.
Một cành giống như hoa đào, dày dặc như dính liền với nhau, càng thêm réo rắt; một cành khác tựa như hoa kim đăng*, màu như thanh trúc lại trắng như giấy Tuyên Thành, đường vân tựa giáp cốt…
* Hoa bỉ ngạn.
Màu thủy mặc ẩn hiện mà ra. Giờ phút này, hai cành hoa giao triền, tựa như liên lý tịnh đế*, tôn nhau lên như đã ở cạnh nhau từ rất lâu rồi.
* Liên lý tịnh đế (连理并蒂): ghép từ hai câu " Hoa khai tịnh đế, Tang kết liên lý " (花开并蒂,桑结连理), nghĩa là hai đóa hoa song song nở trên cùng một thân cây, ví von sự ân ái của vợ chồng hoặc tình yêu đến chết cũng không thay đổi (Theo Baidu)
Bên cạnh bức tranh thuỷ mặc là hai câu thơ đoan chính thanh nhã: Một là “Thiên bách bao biền tụy thành đóa, nhất khúc sênh ca hưởng thái bình”; còn lại là “Bạch như Tuyên chỉ thanh như trúc, viên nguyệt chi thì phương đắc khai”, dường như đúng với miêu tả về hai cành hoa.
* Thiên bách bao biền tụy thành đóa, nhất khúc sênh ca hưởng thái bình (千百苞駢萃成朵,一曲笙歌享太平): dịch sơ là " Trăm ngàn chồi non tụ thành đóa, một khúc sênh ca hưởng thái bình."
* Bạch như Tuyên chỉ thanh như trúc, viên nguyệt chi thì phương đắc khai (白如宣紙青如竹,圓月之時方得開): dịch sơ là "Trắng như giấy Tuyên xanh như trúc, trăng tròn là lúc nở rộ hoa."
==> Hai câu này chính là hai câu đối ước hẹn của Khuynh Khuynh và anh nhà ở bữa tiệc ngắm hoa trong Thế giới thứ ba, không biết ai còn nhớ không ^^ (đọc lại chương 79 - 80, 91 để hiểu rõ hơn nha)
Đồng tử Lâu Ẩn co rụt lại.
Một khắc kia, phảng phất như luân hồi lại đảo ngược một lần nữa.
Không rõ là một đêm nào đó.
Bữa tiệc ngắm hoa, là ai âm thầm ứng hòa với ai?
Hoa “Thụy thánh”, tượng trưng cho quốc gia mãi mãi trường tồn; hoa “Thanh Nang”, ngụ ý phụ tá người thánh minh...
(Hình minh họa ở cuối chương)
Trước cung điện lầu cao, dường như có pháo hoa chợt nở rộ. Dưới màn trời lộng lẫy, lại là đôi nam nữ nào tóc mai nhiễm trắng, cùng nhau hứa hẹn kiếp sau?
Còn có —— người đã từng hai đời bệnh tật mang đến tiếc nuối, hiện thế bình yên ngọt ngào bên nhau… Đến thế giới quỷ mị không thấy được nhau, không rõ là mấy kiếp mấy đời, chỉ trong một cái chớp mắt, những mảnh nhỏ ký ức thoáng hiện vụt qua.
Lại phảng phất như thủy triều, quay cuồng đánh úp lại. Sau khi rút đi hết, chỉ còn lại dấu vết nhợt nhạt.
Ánh mắt Lâu Ẩn đột nhiên tối đen lại.
Hắn yên lặng nhìn Vân Khuynh, đột nhiên nhớ đến một cảnh tượng tương tự trước đây.
Chẳng lẽ… Thực sự có kiếp trước kiếp này?
Kỳ thật, từ trước đến nay Lâu đốc chủ không tin những chuyện quỷ thần kiểu này.
Nhưng tưởng tượng đến, nữ tử trước mắt đều là người yêu đời đời kiếp kiếp chỉ thuộc về hắn… Lại không kiềm được, sung sướng lan tràn.
Lâu Ẩn đột nhiên thu liễm tầm mắt, che dấu ý cười trong ánh mắt.
Thấy thế, Vân Khuynh lại hơi chau mày, đoán không ra phản ứng của hắn.
“Sao vậy? Chàng không thích à?”
Nàng buồn rầu mà nói, vừa nghĩ lại, nhớ tới thế giới này hình như không có truyền thuyết về hai loại hoa này, nên nói: “À, chúng nó còn có một điển…”
Nhưng mà, lời còn chưa dứt.
Ngay sau đó, Lâu Ẩn đột nhiên nâng mắt lên, lại lần nữa ôm Vân Khuynh vào trong lòng ngực.
“Ta biết.”
Hắn không tự xưng “Thần” nữa, mà sau tiếng cười khẽ này ——
Nàng chỉ cảm thấy trên người chợt nặng, bỗng nhiên bị hơi thở của Lâu Ẩn vây quanh hoàn toàn.
Môi lưỡi tương giao.
Như lão thợ săn đầy kinh nghiệm bắt giữ con mồi.
Ngay từ đầu, hắn chỉ ôn hòa chế trụ cái gáy của nữ tử trong lòng ngực.
Hai trán kề nhau, hô hấp thân mật thổi qua.
Khoảng cách gần sát hết mức, nam tử miêu tả dung nhan tuyệt diễm của nàng, đột nhiên cong môi lên.
Nụ cười này, cùng ngày xưa không giống nhau…
Không có nửa phần thanh nhã, ngược lại, lộ ra tràn đầy tà tứ.
Kết hợp với gương mặt hại nước hại dân kia, càng thêm mê hoặc đến cực hạn.
Cái gọi là nam sắc liêu nhân khiến nàng không khỏi ngẩn ra.
Một khắc kia, hắn lại đột nhiên cúi đầu, nhẹ trêu đùa khóe miệng nàng, ái muội vuốt ve.
Dư vị ái muội còn chưa qua đi, lại đột nhiên chuyển hướng hung ác, thậm chí… Cắn nát môi.
Liếm hôn tơ máu, sau đó kiềm trụ hàm dưới tinh xảo kia, bức bách nàng khẽ mở miệng…
Lại không ngờ, nháy mắt đó, trong mắt phượng của nàng dị sắc chợt lóe, hung hăng cắn một cái đáp trả.
Trong chớp nhoáng, cánh tay thoáng dùng sức ——
Vậy mà lại trực tiếp đẩy nam tử ra!
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Có thể thấy được thành quả luyện tập mấy ngày nay không nhỏ.
“…Tưởng Vân Khuynh.”
Một lát sau, nam tử bị đẩy ra dừng ở bên giường, lần đầu tiên gọi tên Vân Khuynh.
Cặp mắt hoa đào kia híp lại, toát ra màu sắc cực kỳ âm u đáng sợ.
Vân Khuynh đã xoay người đứng lên.
Nàng đứng yên trước giường, sửa sang lại y phục bị hắn làm loạn, nửa phần cũng không sợ, ngược lại còn trêu đùa.
“Thọ lễ… Ta vẫn chưa đưa xong mà, chàng… Gấp cái gì?”
Nghe vậy, Lâu Ẩn khựng lại.
Hắn vừa nâng mắt lên, đã nghe thấy Vân Khuynh tiếp tục nói.
“…Đơn độc nhảy một vũ điệu vì chàng, thế nào?”
Ánh nến hoà thuận vui vẻ, khiến bày trí trong phòng càng thêm ấm áp sáng ngời.
Nữ tử một thân trang phục lộng lẫy tuyệt diễm, đứng bên cạnh đèn, càng nổi bật lên vẻ yểu điệu động lòng người.
Lúc này Lâu Ẩn mới phát hiện —— cho đến bây giờ, nàng cũng chưa rửa mặt chải đầu thay đổi y phục.
Ánh mắt hắn đột nhiên u ảm xuống, yên lặng nhìn mỹ nhân trước mắt.
Khi chạm đến cặp mắt phượng kia, trong mắt hoa đào xinh đẹp cũng không khỏi nhiễm một chút ý cười.
“Chàng không được nhúc nhích.”
Trước giường gỗ mun, Vân Khuynh lại vươn ngón tay trắng nõn, mang dáng vẻ ngang ngược, ra lệnh cho Lâu Ẩn.
Không tồi.
Hết thảy tối nay, bất luận là trang phục lộng lẫy, hay là chữ “Thọ” kia, nàng muốn để cho thưởng thức, vẫn luôn chỉ có một người.
Có điều —— hiến vũ, lại là nhất thời nảy lòng tham. Nguyên do trong đó còn có chút phức tạp.
Thứ nhất là vì Ân Diệp có chúng mỹ nhân hiến vũ. Người yêu của nàng, sao có thể đứng dưới người khác?
Thứ hai, là do điệu múa của Hồ Tuyết Nhu và Tưởng Uyển Tư vô cùng đẹp, mọi người tuy có thầm mắng đồi phong bại tục, nhưng nàng biết, trên thực tế ít nhiều nam nhân nhịn không được trộm nhìn chằm chằm đấy…
…Khụ.
Bởi vậy, mới đột nhiên có ý tưởng này.
Mặc dù hiện giờ điều kiện đơn sơ, nhưng…
Trong mắt Vân Khuynh hiện lên một tia sáng kỳ dị.
Ngay sau đó.
Bàn tay mềm của nàng vừa nhấc, tháo xuống đồ trang sức quá mức trói buộc… Cuối cùng, chỉ vấn phi tiên kế đơn giản.
Không có quá nhiều dư thừa.
Trước khi bắt đầu, Vân Khuynh chỉ cong khóe môi, cười tươi sáng với Lâu Ẩn.
…
Không có cầm khúc đàn sáo làm bạn, cũng không có sân khấu huy hoàng.
Nhưng, vậy cũng đã đủ.
Ánh nến và ánh trăng lay động, chiếu vào trên người nữ tử đang bắt đầu múa trong phòng.
Ánh sáng kiều diễm dừng lại trên gương mặt tuyệt diễm kia, đẹp kinh tâm động phách.
Khom người, xoay tròn, thả tay áo…
Động tác ưu nhã cực hạn lại… Mị hoặc đến cực hạn.
Bởi vì —— tầm mắt của nàng, vẫn luôn khóa chặt nam tử trên giường, sóng mắt lưu chuyển, loại trêu chọc này… Không có cách nào bỏ qua.
Cùng với múa kiếm túc sát mấy khắc trước hoàn toàn bất đồng.
Dụ dỗ, diễm vũ lưu chuyển… Nàng không phải là không làm, cũng không phải hoàn toàn khinh thường. Mà là, nàng chỉ muốn cho một mình hắn xem…
Lại một cái xoay người.
Hàng mi dài của nàng run lên, ngón tay nhỏ nhắn đột nhiên xẹt qua vạt áo… Ngoại sam phức tạp đẹp đẽ quý giá đột nhiên rơi xuống.
Khoảnh khắc đó, cặp mắt hoa đào vẫn luôn nhìn chăm chú vào nữ tử kia, giống như đang hướng về phía vực sâu âm u không thấy đáy.
Nàng lại đột nhiên xoay eo, quay người lại, trong mắt phượng toát ra ý cười nồng đậm, ý vị ái muội đan xen với mười phần khiêu khích thẳng tắp chạy đến đáy lòng nam tử.
Sau đó lại một lần, giơ tay, xoa vạt áo.
…Cho đến khi hạ màn, nàng xoay lưng lại.
Thẳng tắp nhào vào trong ngực Lâu Ẩn, quay người lại, lần thứ hai quàng tay lên cổ hắn.
Giờ phút này, trên người nàng chỉ còn dư lại một kiện trung y đơn bạc.
Loại tư thế thân mật này… Hai người thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau.
Nhiệt độ từ nơi tiếp xúc bốc cháy lên.
Vân Khuynh cong khóe môi, ghé sát bên tai hắn, không có ý tốt cười khẽ ra tiếng, nói.
“So với hai vị mỹ nhân đêm nay… Như thế nào?”
Ngay sau đó.
Trời đất quay cuồng.
Nàng chỉ cảm thấy thân mình chợt nặng, bị người gắt gao giam cầm.
Nâng mắt lên, đã bị hắn gắt gao đè trên giường.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nàng đột nhiên thả tay ra, nghiêng người, từ dưới gối rút ra một…
Quyển trục?!
“Mở ra đi.”
Nam tử luôn luôn bình tĩnh không gợn sóng, hiếm khi lại có chút hoảng hốt.
Ý cười giữ ở khóe môi.
Hắn bất động thanh sắc khôi phục lại bình tĩnh, nhận lấy quyển trục, mở ra ——
Chợt thấy hai cành dị hoa được vẽ trên mặt giấy.
Một cành giống như hoa đào, dày dặc như dính liền với nhau, càng thêm réo rắt; một cành khác tựa như hoa kim đăng*, màu như thanh trúc lại trắng như giấy Tuyên Thành, đường vân tựa giáp cốt…
* Hoa bỉ ngạn.
Màu thủy mặc ẩn hiện mà ra. Giờ phút này, hai cành hoa giao triền, tựa như liên lý tịnh đế*, tôn nhau lên như đã ở cạnh nhau từ rất lâu rồi.
* Liên lý tịnh đế (连理并蒂): ghép từ hai câu " Hoa khai tịnh đế, Tang kết liên lý " (花开并蒂,桑结连理), nghĩa là hai đóa hoa song song nở trên cùng một thân cây, ví von sự ân ái của vợ chồng hoặc tình yêu đến chết cũng không thay đổi (Theo Baidu)
Bên cạnh bức tranh thuỷ mặc là hai câu thơ đoan chính thanh nhã: Một là “Thiên bách bao biền tụy thành đóa, nhất khúc sênh ca hưởng thái bình”; còn lại là “Bạch như Tuyên chỉ thanh như trúc, viên nguyệt chi thì phương đắc khai”, dường như đúng với miêu tả về hai cành hoa.
* Thiên bách bao biền tụy thành đóa, nhất khúc sênh ca hưởng thái bình (千百苞駢萃成朵,一曲笙歌享太平): dịch sơ là " Trăm ngàn chồi non tụ thành đóa, một khúc sênh ca hưởng thái bình."
* Bạch như Tuyên chỉ thanh như trúc, viên nguyệt chi thì phương đắc khai (白如宣紙青如竹,圓月之時方得開): dịch sơ là "Trắng như giấy Tuyên xanh như trúc, trăng tròn là lúc nở rộ hoa."
==> Hai câu này chính là hai câu đối ước hẹn của Khuynh Khuynh và anh nhà ở bữa tiệc ngắm hoa trong Thế giới thứ ba, không biết ai còn nhớ không ^^ (đọc lại chương 79 - 80, 91 để hiểu rõ hơn nha)
Đồng tử Lâu Ẩn co rụt lại.
Một khắc kia, phảng phất như luân hồi lại đảo ngược một lần nữa.
Không rõ là một đêm nào đó.
Bữa tiệc ngắm hoa, là ai âm thầm ứng hòa với ai?
Hoa “Thụy thánh”, tượng trưng cho quốc gia mãi mãi trường tồn; hoa “Thanh Nang”, ngụ ý phụ tá người thánh minh...
(Hình minh họa ở cuối chương)
Trước cung điện lầu cao, dường như có pháo hoa chợt nở rộ. Dưới màn trời lộng lẫy, lại là đôi nam nữ nào tóc mai nhiễm trắng, cùng nhau hứa hẹn kiếp sau?
Còn có —— người đã từng hai đời bệnh tật mang đến tiếc nuối, hiện thế bình yên ngọt ngào bên nhau… Đến thế giới quỷ mị không thấy được nhau, không rõ là mấy kiếp mấy đời, chỉ trong một cái chớp mắt, những mảnh nhỏ ký ức thoáng hiện vụt qua.
Lại phảng phất như thủy triều, quay cuồng đánh úp lại. Sau khi rút đi hết, chỉ còn lại dấu vết nhợt nhạt.
Ánh mắt Lâu Ẩn đột nhiên tối đen lại.
Hắn yên lặng nhìn Vân Khuynh, đột nhiên nhớ đến một cảnh tượng tương tự trước đây.
Chẳng lẽ… Thực sự có kiếp trước kiếp này?
Kỳ thật, từ trước đến nay Lâu đốc chủ không tin những chuyện quỷ thần kiểu này.
Nhưng tưởng tượng đến, nữ tử trước mắt đều là người yêu đời đời kiếp kiếp chỉ thuộc về hắn… Lại không kiềm được, sung sướng lan tràn.
Lâu Ẩn đột nhiên thu liễm tầm mắt, che dấu ý cười trong ánh mắt.
Thấy thế, Vân Khuynh lại hơi chau mày, đoán không ra phản ứng của hắn.
“Sao vậy? Chàng không thích à?”
Nàng buồn rầu mà nói, vừa nghĩ lại, nhớ tới thế giới này hình như không có truyền thuyết về hai loại hoa này, nên nói: “À, chúng nó còn có một điển…”
Nhưng mà, lời còn chưa dứt.
Ngay sau đó, Lâu Ẩn đột nhiên nâng mắt lên, lại lần nữa ôm Vân Khuynh vào trong lòng ngực.
“Ta biết.”
Hắn không tự xưng “Thần” nữa, mà sau tiếng cười khẽ này ——
Nàng chỉ cảm thấy trên người chợt nặng, bỗng nhiên bị hơi thở của Lâu Ẩn vây quanh hoàn toàn.
Môi lưỡi tương giao.
Như lão thợ săn đầy kinh nghiệm bắt giữ con mồi.
Ngay từ đầu, hắn chỉ ôn hòa chế trụ cái gáy của nữ tử trong lòng ngực.
Hai trán kề nhau, hô hấp thân mật thổi qua.
Khoảng cách gần sát hết mức, nam tử miêu tả dung nhan tuyệt diễm của nàng, đột nhiên cong môi lên.
Nụ cười này, cùng ngày xưa không giống nhau…
Không có nửa phần thanh nhã, ngược lại, lộ ra tràn đầy tà tứ.
Kết hợp với gương mặt hại nước hại dân kia, càng thêm mê hoặc đến cực hạn.
Cái gọi là nam sắc liêu nhân khiến nàng không khỏi ngẩn ra.
Một khắc kia, hắn lại đột nhiên cúi đầu, nhẹ trêu đùa khóe miệng nàng, ái muội vuốt ve.
Dư vị ái muội còn chưa qua đi, lại đột nhiên chuyển hướng hung ác, thậm chí… Cắn nát môi.
Liếm hôn tơ máu, sau đó kiềm trụ hàm dưới tinh xảo kia, bức bách nàng khẽ mở miệng…
Lại không ngờ, nháy mắt đó, trong mắt phượng của nàng dị sắc chợt lóe, hung hăng cắn một cái đáp trả.
Trong chớp nhoáng, cánh tay thoáng dùng sức ——
Vậy mà lại trực tiếp đẩy nam tử ra!
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Có thể thấy được thành quả luyện tập mấy ngày nay không nhỏ.
“…Tưởng Vân Khuynh.”
Một lát sau, nam tử bị đẩy ra dừng ở bên giường, lần đầu tiên gọi tên Vân Khuynh.
Cặp mắt hoa đào kia híp lại, toát ra màu sắc cực kỳ âm u đáng sợ.
Vân Khuynh đã xoay người đứng lên.
Nàng đứng yên trước giường, sửa sang lại y phục bị hắn làm loạn, nửa phần cũng không sợ, ngược lại còn trêu đùa.
“Thọ lễ… Ta vẫn chưa đưa xong mà, chàng… Gấp cái gì?”
Nghe vậy, Lâu Ẩn khựng lại.
Hắn vừa nâng mắt lên, đã nghe thấy Vân Khuynh tiếp tục nói.
“…Đơn độc nhảy một vũ điệu vì chàng, thế nào?”
Ánh nến hoà thuận vui vẻ, khiến bày trí trong phòng càng thêm ấm áp sáng ngời.
Nữ tử một thân trang phục lộng lẫy tuyệt diễm, đứng bên cạnh đèn, càng nổi bật lên vẻ yểu điệu động lòng người.
Lúc này Lâu Ẩn mới phát hiện —— cho đến bây giờ, nàng cũng chưa rửa mặt chải đầu thay đổi y phục.
Ánh mắt hắn đột nhiên u ảm xuống, yên lặng nhìn mỹ nhân trước mắt.
Khi chạm đến cặp mắt phượng kia, trong mắt hoa đào xinh đẹp cũng không khỏi nhiễm một chút ý cười.
“Chàng không được nhúc nhích.”
Trước giường gỗ mun, Vân Khuynh lại vươn ngón tay trắng nõn, mang dáng vẻ ngang ngược, ra lệnh cho Lâu Ẩn.
Không tồi.
Hết thảy tối nay, bất luận là trang phục lộng lẫy, hay là chữ “Thọ” kia, nàng muốn để cho thưởng thức, vẫn luôn chỉ có một người.
Có điều —— hiến vũ, lại là nhất thời nảy lòng tham. Nguyên do trong đó còn có chút phức tạp.
Thứ nhất là vì Ân Diệp có chúng mỹ nhân hiến vũ. Người yêu của nàng, sao có thể đứng dưới người khác?
Thứ hai, là do điệu múa của Hồ Tuyết Nhu và Tưởng Uyển Tư vô cùng đẹp, mọi người tuy có thầm mắng đồi phong bại tục, nhưng nàng biết, trên thực tế ít nhiều nam nhân nhịn không được trộm nhìn chằm chằm đấy…
…Khụ.
Bởi vậy, mới đột nhiên có ý tưởng này.
Mặc dù hiện giờ điều kiện đơn sơ, nhưng…
Trong mắt Vân Khuynh hiện lên một tia sáng kỳ dị.
Ngay sau đó.
Bàn tay mềm của nàng vừa nhấc, tháo xuống đồ trang sức quá mức trói buộc… Cuối cùng, chỉ vấn phi tiên kế đơn giản.
Không có quá nhiều dư thừa.
Trước khi bắt đầu, Vân Khuynh chỉ cong khóe môi, cười tươi sáng với Lâu Ẩn.
…
Không có cầm khúc đàn sáo làm bạn, cũng không có sân khấu huy hoàng.
Nhưng, vậy cũng đã đủ.
Ánh nến và ánh trăng lay động, chiếu vào trên người nữ tử đang bắt đầu múa trong phòng.
Ánh sáng kiều diễm dừng lại trên gương mặt tuyệt diễm kia, đẹp kinh tâm động phách.
Khom người, xoay tròn, thả tay áo…
Động tác ưu nhã cực hạn lại… Mị hoặc đến cực hạn.
Bởi vì —— tầm mắt của nàng, vẫn luôn khóa chặt nam tử trên giường, sóng mắt lưu chuyển, loại trêu chọc này… Không có cách nào bỏ qua.
Cùng với múa kiếm túc sát mấy khắc trước hoàn toàn bất đồng.
Dụ dỗ, diễm vũ lưu chuyển… Nàng không phải là không làm, cũng không phải hoàn toàn khinh thường. Mà là, nàng chỉ muốn cho một mình hắn xem…
Lại một cái xoay người.
Hàng mi dài của nàng run lên, ngón tay nhỏ nhắn đột nhiên xẹt qua vạt áo… Ngoại sam phức tạp đẹp đẽ quý giá đột nhiên rơi xuống.
Khoảnh khắc đó, cặp mắt hoa đào vẫn luôn nhìn chăm chú vào nữ tử kia, giống như đang hướng về phía vực sâu âm u không thấy đáy.
Nàng lại đột nhiên xoay eo, quay người lại, trong mắt phượng toát ra ý cười nồng đậm, ý vị ái muội đan xen với mười phần khiêu khích thẳng tắp chạy đến đáy lòng nam tử.
Sau đó lại một lần, giơ tay, xoa vạt áo.
…Cho đến khi hạ màn, nàng xoay lưng lại.
Thẳng tắp nhào vào trong ngực Lâu Ẩn, quay người lại, lần thứ hai quàng tay lên cổ hắn.
Giờ phút này, trên người nàng chỉ còn dư lại một kiện trung y đơn bạc.
Loại tư thế thân mật này… Hai người thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau.
Nhiệt độ từ nơi tiếp xúc bốc cháy lên.
Vân Khuynh cong khóe môi, ghé sát bên tai hắn, không có ý tốt cười khẽ ra tiếng, nói.
“So với hai vị mỹ nhân đêm nay… Như thế nào?”
Ngay sau đó.
Trời đất quay cuồng.
Nàng chỉ cảm thấy thân mình chợt nặng, bị người gắt gao giam cầm.
Nâng mắt lên, đã bị hắn gắt gao đè trên giường.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.