Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 398: Nam trang săn tình: Công lược Dạ đế thần bí (34)
Vân Tam Tam
23/07/2019
《Chương 398》
NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (34)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Ngẩn ra xong, nàng hơi giương môi lên, lại nói.
“Sao bằng được với Tiêu thủ lĩnh, có thể trực tiếp bắt cóc tiểu công chúa Adrian tới bên cạnh mình.”
“Cô!” Lời trào phúng này vừa rơi xuống, Tiêu Thiên Long và Ôn Vũ Tình đều tức giận, song, còn chưa kịp phát tác ——
Vân Khuynh lại gật đầu trước một bước, có lễ nói: “Adrian các hạ.”
Hai người thoáng chốc cả kinh, quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt của một người đàn ông trung niên đã biến thành màu đen, chính là Abel · Adrian.
“Ba.” Ôn Vũ Tình nhút nhát nói.
Tiêu Thiên Long cắn răng, im lặng một lát, vẫn kêu một tiếng: “… Bác trai.”
Abel lại không thèm nhìn hai người lấy một cái, ngược lại quay sang Vân Khuynh, trầm giọng nói.
“Hắc Hồ tiểu bằng hữu? Vừa mới thượng vị chưa được mấy ngày, bay nhanh quá… Cẩn thận gãy cánh đấy!”
Trong ngôn ngữ, sát khí tất lộ.
Dù sao, “Hắc Hồ” quật khởi, đối với gia tộc Adrian đã nguyên khí đại thương mà nói tuyệt không phải chuyện tốt.
Nếu có thể, Abel chỉ muốn hung hăng giẫm chết tên “Tân tú” chướng mắt này ngay tại chỗ!
Song, đón ánh mắt nguy hiểm của vị lão đại này, Vân Khuynh chỉ gật đầu một cái, thụ giáo nói: “Cảm ơn tiền bối dạy bảo, tự tôi sẽ cẩn thận.”
Abel thoáng chốc nghẹn lại: “Hừ.” Lưu lại một câu cười nhạo, ông ta xoay người, lập tức mang đám thủ hạ đi mất.
“Đi thôi.” Vân Khuynh cũng không nói thêm gì, ra lệnh một tiếng, bọn Ngũ Vi đang chờ lập tức đuổi kịp.
Căn bản không có phản ứng gì với đoàn người kia.
“Mẹ nó!” Tại chỗ, Tiêu Thiên Long bị bơ rốt cuộc cũng không khỏi mắng to.
…Sau một lúc lâu, mọi người tụ tập đến đại doanh trướng kia.
Vân Khuynh lãnh thuộc hạ, điệu thấp đứng một góc bên trái, giương mắt nhìn lên.
Nơi nhìn đến, hôm nay có thể tới hiện trường, đều là nhân vật nổi danh trong thế giới ngầm Âu Mỹ.
Không khoa trương mà nói, nếu những người này chết tại đây, chỉ sợ trong giới sẽ lập tức tẩy bài* một lần nữa.
* Tẩy bài (洗牌): có nghĩa là xào bài, trộn lẫn các lá bài để chơi lại một ván mới. Nghĩa bóng là trong ngành nghề nào đó xuất hiện sự thay đổi cực lớn, ảnh hưởng đến toàn bộ ngành, từ đó sẽ xuất hiện dê đầu đàn, còn bá chủ trước đó sẽ chịu ảnh hưởng, thậm chí phải rời khỏi thị trường. Ám chỉ cái mới sẽ lên thay thế cái cũ. (Theo Baike)
…Quả nhiên là tính toán thật tốt.
Lúc này, trong mắt nàng u quang chợt lóe, thầm khen dã tâm và sự điên cuồng của người nào đó, lại đánh giá những người bên trong một chút.
Chỉ thấy đám người Mạc Nhất đang thay mặt tiếp đãi mọi người, gia chủ lại không thấy bóng dáng.
Có ý tứ.
Vân Khuynh khẽ câu môi, đúng lúc này Mạc Nhất đi tới trước mặt nàng mời trà, không khỏi nhướng mày hỏi: “Lão đại của các anh đâu?”
“Chủ mẫu.”
Mạc Nhất đứng trang nghiêm, cung kính chào hỏi trước, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Vân Khuynh, bỗng dưng trong lòng hoảng hốt.
“Lão đại, anh ấy đang ở trong động bảo tàng ở bên kia.” Rõ ràng đã sớm chuẩn bị tốt lý do thoái thác, nhưng anh ta vẫn khựng lại trong nháy mắt.
Đương nhiên, sự chần chờ kia rất ngắn, nghĩ chắc sẽ không có ai phát giác đâu…?
Nhưng ngay lúc này, Ngũ Vi đang đứng phía sau, bất chợt hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Mạc Nhất:?!
Vân Khuynh: Ha ha.
“…Tôi biết rồi.” Giây tiếp theo, nàng kìm nén ý cười bên môi: “Ở động bảo tàng đúng không?”
“Động bảo tàng!?” Cùng thời khắc đó, một bên khác đột nhiên vang lên tiếng hô to.
Vân Khuynh dời mắt nhìn, lại thấy Mạc Tam bị Tiêu Thiên Long chặn đứng, chất vấn nói.
“Hiện giờ chúng tôi đều tụ tập ở đây, gia chủ của mấy người lại đi động bảo tàng là muốn làm gì?”
Một câu này nói đến sắc bén, nháy mắt liền truyền khắp toàn trường.
Tầm mắt của mọi người đều chuyển qua trong nháy mắt.
Trầm mặc vài giây, chợt thấy Sean phu nhân giũ cây quạt trong tay ra, che miệng cười duyên.
“Đúng đó. Chẳng lẽ… Là muốn thừa dịp vẫn chưa phân chia, dọn hơn phân nửa bảo tàng đi trước?”
Abel tùy theo lên tiếng: “Nếu là như thế, khẩu vị của Mạc gia cũng không khỏi quá lớn rồi!”
“Phải đó phải đó…”
“Mạc gia mời chúng tôi tới đây cùng phân chia bảo tàng, sợ là không thành tâm rồi…”
…
Ba thế lực lớn đều lên tiếng, rất mau, trong trướng đã vang lên một tràng phụ họa.
Thủ lĩnh của các thế lực hứng thú bừng bừng chất vấn Mạc gia, hoàn toàn không thèm để vào trong mắt.
Dù sao thì, có ai mà không biết Mạc Sâm thực tế là một tên hèn nhát? Cũng chỉ dám chơi trò lén lút mà thôi…
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Vân Khuynh dựa vào góc, đảo qua một đám người liên tục tìm đường chết này, bên môi gợi lên ý cười quỷ quyệt.
Cố tình, Tiêu Thiên Long tự cho là đắc kế lại nhảy ra: “Chư vị!”
Hắn ta đề thanh đứng lên, chắp tay kiến nghị nói.
“Nếu Mạc gia chủ chậm chạp không đến. Tôi thấy không bằng trực tiếp đến động bảo tàng kia tìm tòi, quan sát tình huống, sau này cũng có thể dễ dàng phân chia hơn…”
Tiêu Thiên Long nói, phần lớn mọi người cũng muốn đồng ý.
Nhưng, vẫn không nhịn được chuyển ánh mắt về phía Abel, Sean phu nhân cùng với… Vân Khuynh.
Nói thế nào thì, ở thế giới ngầm Âu Mỹ hiện giờ, danh tiếng đang thịnh chính là mấy người này.
“Vậy thì đi xem.” Một lát sau, Abel lên tiếng trước, tuy không quen nhìn dáng vẻ đắc ý của Tiêu Thiên Long, nhưng này đề nghị không tồi.
“Còn tôi…” Đến phiên Sean phu nhân tỏ thái độ, bà ta lại kéo dài giọng nói, khóe mắt hàm xuân quét qua Tiêu Thiên Long đã sớm có đoạn tình duyên một cái, lại chuyển hướng về phía Vân Khuynh.
“Đương nhiên tôi tán đồng với Thiên Long, nhưng không biết… Ý của Lăng thủ lĩnh thế nào?”
Dứt lời, mọi người đều im lặng.
Ai mà không biết quan hệ giữa thủ lĩnh “Hắc Hồ” và gia chủ Mạc gia, hiện giờ rõ ràng chính là đang hố Mạc gia, cũng không biết vị này sẽ quyết định ra sao…
“Đi.” Lại không ngờ, Vân Khuynh trực tiếp dứt khoát nói, vậy mà không có lấy một tia chần chờ.
Phi!
Còn tưởng rằng tên biến thái này có bao nhiêu tình nghĩa với tiểu bạch kiểm kia…
Nghe vậy, Tiêu Thiên Long vẫn luôn chú ý đến nàng trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, vừa định sai Mạc Tam: “Tiểu tử, mang…”
Bên cạnh lại vang lên tiếng Ôn Vũ Tình nhỏ giọng kêu: “Long ca ca, khoan đã!”
“Sao vậy?” Tiêu Thiên Long không kiên nhẫn quay đầu nhìn lại.
Bỗng thấy Ôn Vũ Tình lẩm bẩm nói: “ ‘ Dạ đế ’ kia... không phải vẫn chưa tới sao?”
“Dạ đế?!” Đồng tử Tiêu Thiên Long co rụt lại, những người còn lại cũng ngẩn ra.
Đúng vậy.
Lần này đến đảo bảo tàng, chính là vạch trần “Dạ đế” thần bí vẫn luôn ít xuất hiện, nhưng hiện giờ vị kia lại không thấy bóng dáng.
“Hay là, chúng ta cứ chờ một lát xem sao.” Có người sợ danh hào “Dạ đế”, lập tức hoảng hốt.
“Đúng vậy…” Lại có mấy nhà phụ họa nói.
Ngay cả Abel và Sean phu nhân, cũng trầm mặt xuống không nói gì.
Tiêu Thiên Long nhìn chung quanh, cảm thấy không đúng.
Chuyện lớn như vậy, tên tiểu tử kia nên tới sớm rồi mới phải, chẳng lẽ là đã dùng thân phận bên ngoài lẫn vào đám người, muốn đục nước béo cò?
“…Tôi thấy, vẫn nên đi trước thì hơn.”
Tiêu Thiên Long im lặng một lát, lặng yên sờ ấn đường, mở “Thiên nhãn”, vừa xem xét vận thế của mọi người, vừa thuận miệng nói.
“Nói không chừng ‘ Dạ đế ’ đã sớm đến, đang ở động bảo tàng với Mạc gia chủ…”
Vân Khuynh: “…”
Nàng ngừng một lát, nhìn thần sắc của đối phương, đoán bừa à?…
Nhưng tóm lại, bị Tiêu Thiên Long gián đoạn một lúc, mọi người vẫn quyết định đi trước.
Vì thế, dưới sự bức bách của các thế lực có liên quan, đám người Mạc Tam “Mặt mang lo lắng” dẫn mọi người qua.
Lúc sắp đến nơi, tại góc khuất, bàn tay mềm của Vân Khuynh đưa ra sau, làm một dấu hiệu không rõ.
“Độc Nha” vốn đang đi theo phía sau nàng gật gật đầu, thừa dịp mọi người không chú ý, lặng yên rời khỏi đội hình.
Vân Khuynh cười thầm ngước mắt, nhìn thấy những trang bị khai thác vây quanh sơn động.
Gần ngay trước mắt.
“Trời ạ!”
Cho đến khi, tiếng kinh hô truyền đến.
Bởi vì, trên những chiếc xe khai thác đang lui tới trong sơn động, toàn bộ đều đầy ắp hoàng kim trân bảo!
Cho dù đều đã gặp qua sóng to gió lớn, nhưng đúng trước mặt tiền tài, vẫn không nhịn được tâm thần lay động.
Ngay lúc này, không ít đại lão đều thần sắc động dung, tiến lên.
Một lát sau, có người càng đi càng gần, thậm chí đã sắp vào sơn động.
Tiêu Thiên Long cũng nằm trong hàng ngũ này, hắn ta vừa hưng phấn nhìn trân bảo bên cạnh động, vừa dùng thiên nhãn quét mọi người.
Đột nhiên, một thân ảnh nhoáng lên trong động, vận thế đỉnh cao ánh vào mi mắt hắn ta.
“Là mày!” Tiêu Thiên Long quát, tựa như tiếng sấm sét trên đất bằng: “Dạ đế ở bên trong!”
Toàn trường chấn kinh: Là ai?
_________
Dương: Báo cho mọi người một tin buồn đó là ta đi làm rồi, cho nên sẽ không có nhiều thời gian edit như trước. Cho nên tiến độ ra truyện sẽ không nhanh nữa, cũng không cố định luôn. Làm xong chương nào thì ta sẽ đăng chương đó. Mọi người vẫn ủng hộ ta chứ?
ヾ(・ω・)メ(・ω・)ノ
NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (34)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Ngẩn ra xong, nàng hơi giương môi lên, lại nói.
“Sao bằng được với Tiêu thủ lĩnh, có thể trực tiếp bắt cóc tiểu công chúa Adrian tới bên cạnh mình.”
“Cô!” Lời trào phúng này vừa rơi xuống, Tiêu Thiên Long và Ôn Vũ Tình đều tức giận, song, còn chưa kịp phát tác ——
Vân Khuynh lại gật đầu trước một bước, có lễ nói: “Adrian các hạ.”
Hai người thoáng chốc cả kinh, quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt của một người đàn ông trung niên đã biến thành màu đen, chính là Abel · Adrian.
“Ba.” Ôn Vũ Tình nhút nhát nói.
Tiêu Thiên Long cắn răng, im lặng một lát, vẫn kêu một tiếng: “… Bác trai.”
Abel lại không thèm nhìn hai người lấy một cái, ngược lại quay sang Vân Khuynh, trầm giọng nói.
“Hắc Hồ tiểu bằng hữu? Vừa mới thượng vị chưa được mấy ngày, bay nhanh quá… Cẩn thận gãy cánh đấy!”
Trong ngôn ngữ, sát khí tất lộ.
Dù sao, “Hắc Hồ” quật khởi, đối với gia tộc Adrian đã nguyên khí đại thương mà nói tuyệt không phải chuyện tốt.
Nếu có thể, Abel chỉ muốn hung hăng giẫm chết tên “Tân tú” chướng mắt này ngay tại chỗ!
Song, đón ánh mắt nguy hiểm của vị lão đại này, Vân Khuynh chỉ gật đầu một cái, thụ giáo nói: “Cảm ơn tiền bối dạy bảo, tự tôi sẽ cẩn thận.”
Abel thoáng chốc nghẹn lại: “Hừ.” Lưu lại một câu cười nhạo, ông ta xoay người, lập tức mang đám thủ hạ đi mất.
“Đi thôi.” Vân Khuynh cũng không nói thêm gì, ra lệnh một tiếng, bọn Ngũ Vi đang chờ lập tức đuổi kịp.
Căn bản không có phản ứng gì với đoàn người kia.
“Mẹ nó!” Tại chỗ, Tiêu Thiên Long bị bơ rốt cuộc cũng không khỏi mắng to.
…Sau một lúc lâu, mọi người tụ tập đến đại doanh trướng kia.
Vân Khuynh lãnh thuộc hạ, điệu thấp đứng một góc bên trái, giương mắt nhìn lên.
Nơi nhìn đến, hôm nay có thể tới hiện trường, đều là nhân vật nổi danh trong thế giới ngầm Âu Mỹ.
Không khoa trương mà nói, nếu những người này chết tại đây, chỉ sợ trong giới sẽ lập tức tẩy bài* một lần nữa.
* Tẩy bài (洗牌): có nghĩa là xào bài, trộn lẫn các lá bài để chơi lại một ván mới. Nghĩa bóng là trong ngành nghề nào đó xuất hiện sự thay đổi cực lớn, ảnh hưởng đến toàn bộ ngành, từ đó sẽ xuất hiện dê đầu đàn, còn bá chủ trước đó sẽ chịu ảnh hưởng, thậm chí phải rời khỏi thị trường. Ám chỉ cái mới sẽ lên thay thế cái cũ. (Theo Baike)
…Quả nhiên là tính toán thật tốt.
Lúc này, trong mắt nàng u quang chợt lóe, thầm khen dã tâm và sự điên cuồng của người nào đó, lại đánh giá những người bên trong một chút.
Chỉ thấy đám người Mạc Nhất đang thay mặt tiếp đãi mọi người, gia chủ lại không thấy bóng dáng.
Có ý tứ.
Vân Khuynh khẽ câu môi, đúng lúc này Mạc Nhất đi tới trước mặt nàng mời trà, không khỏi nhướng mày hỏi: “Lão đại của các anh đâu?”
“Chủ mẫu.”
Mạc Nhất đứng trang nghiêm, cung kính chào hỏi trước, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Vân Khuynh, bỗng dưng trong lòng hoảng hốt.
“Lão đại, anh ấy đang ở trong động bảo tàng ở bên kia.” Rõ ràng đã sớm chuẩn bị tốt lý do thoái thác, nhưng anh ta vẫn khựng lại trong nháy mắt.
Đương nhiên, sự chần chờ kia rất ngắn, nghĩ chắc sẽ không có ai phát giác đâu…?
Nhưng ngay lúc này, Ngũ Vi đang đứng phía sau, bất chợt hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Mạc Nhất:?!
Vân Khuynh: Ha ha.
“…Tôi biết rồi.” Giây tiếp theo, nàng kìm nén ý cười bên môi: “Ở động bảo tàng đúng không?”
“Động bảo tàng!?” Cùng thời khắc đó, một bên khác đột nhiên vang lên tiếng hô to.
Vân Khuynh dời mắt nhìn, lại thấy Mạc Tam bị Tiêu Thiên Long chặn đứng, chất vấn nói.
“Hiện giờ chúng tôi đều tụ tập ở đây, gia chủ của mấy người lại đi động bảo tàng là muốn làm gì?”
Một câu này nói đến sắc bén, nháy mắt liền truyền khắp toàn trường.
Tầm mắt của mọi người đều chuyển qua trong nháy mắt.
Trầm mặc vài giây, chợt thấy Sean phu nhân giũ cây quạt trong tay ra, che miệng cười duyên.
“Đúng đó. Chẳng lẽ… Là muốn thừa dịp vẫn chưa phân chia, dọn hơn phân nửa bảo tàng đi trước?”
Abel tùy theo lên tiếng: “Nếu là như thế, khẩu vị của Mạc gia cũng không khỏi quá lớn rồi!”
“Phải đó phải đó…”
“Mạc gia mời chúng tôi tới đây cùng phân chia bảo tàng, sợ là không thành tâm rồi…”
…
Ba thế lực lớn đều lên tiếng, rất mau, trong trướng đã vang lên một tràng phụ họa.
Thủ lĩnh của các thế lực hứng thú bừng bừng chất vấn Mạc gia, hoàn toàn không thèm để vào trong mắt.
Dù sao thì, có ai mà không biết Mạc Sâm thực tế là một tên hèn nhát? Cũng chỉ dám chơi trò lén lút mà thôi…
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Vân Khuynh dựa vào góc, đảo qua một đám người liên tục tìm đường chết này, bên môi gợi lên ý cười quỷ quyệt.
Cố tình, Tiêu Thiên Long tự cho là đắc kế lại nhảy ra: “Chư vị!”
Hắn ta đề thanh đứng lên, chắp tay kiến nghị nói.
“Nếu Mạc gia chủ chậm chạp không đến. Tôi thấy không bằng trực tiếp đến động bảo tàng kia tìm tòi, quan sát tình huống, sau này cũng có thể dễ dàng phân chia hơn…”
Tiêu Thiên Long nói, phần lớn mọi người cũng muốn đồng ý.
Nhưng, vẫn không nhịn được chuyển ánh mắt về phía Abel, Sean phu nhân cùng với… Vân Khuynh.
Nói thế nào thì, ở thế giới ngầm Âu Mỹ hiện giờ, danh tiếng đang thịnh chính là mấy người này.
“Vậy thì đi xem.” Một lát sau, Abel lên tiếng trước, tuy không quen nhìn dáng vẻ đắc ý của Tiêu Thiên Long, nhưng này đề nghị không tồi.
“Còn tôi…” Đến phiên Sean phu nhân tỏ thái độ, bà ta lại kéo dài giọng nói, khóe mắt hàm xuân quét qua Tiêu Thiên Long đã sớm có đoạn tình duyên một cái, lại chuyển hướng về phía Vân Khuynh.
“Đương nhiên tôi tán đồng với Thiên Long, nhưng không biết… Ý của Lăng thủ lĩnh thế nào?”
Dứt lời, mọi người đều im lặng.
Ai mà không biết quan hệ giữa thủ lĩnh “Hắc Hồ” và gia chủ Mạc gia, hiện giờ rõ ràng chính là đang hố Mạc gia, cũng không biết vị này sẽ quyết định ra sao…
“Đi.” Lại không ngờ, Vân Khuynh trực tiếp dứt khoát nói, vậy mà không có lấy một tia chần chờ.
Phi!
Còn tưởng rằng tên biến thái này có bao nhiêu tình nghĩa với tiểu bạch kiểm kia…
Nghe vậy, Tiêu Thiên Long vẫn luôn chú ý đến nàng trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, vừa định sai Mạc Tam: “Tiểu tử, mang…”
Bên cạnh lại vang lên tiếng Ôn Vũ Tình nhỏ giọng kêu: “Long ca ca, khoan đã!”
“Sao vậy?” Tiêu Thiên Long không kiên nhẫn quay đầu nhìn lại.
Bỗng thấy Ôn Vũ Tình lẩm bẩm nói: “ ‘ Dạ đế ’ kia... không phải vẫn chưa tới sao?”
“Dạ đế?!” Đồng tử Tiêu Thiên Long co rụt lại, những người còn lại cũng ngẩn ra.
Đúng vậy.
Lần này đến đảo bảo tàng, chính là vạch trần “Dạ đế” thần bí vẫn luôn ít xuất hiện, nhưng hiện giờ vị kia lại không thấy bóng dáng.
“Hay là, chúng ta cứ chờ một lát xem sao.” Có người sợ danh hào “Dạ đế”, lập tức hoảng hốt.
“Đúng vậy…” Lại có mấy nhà phụ họa nói.
Ngay cả Abel và Sean phu nhân, cũng trầm mặt xuống không nói gì.
Tiêu Thiên Long nhìn chung quanh, cảm thấy không đúng.
Chuyện lớn như vậy, tên tiểu tử kia nên tới sớm rồi mới phải, chẳng lẽ là đã dùng thân phận bên ngoài lẫn vào đám người, muốn đục nước béo cò?
“…Tôi thấy, vẫn nên đi trước thì hơn.”
Tiêu Thiên Long im lặng một lát, lặng yên sờ ấn đường, mở “Thiên nhãn”, vừa xem xét vận thế của mọi người, vừa thuận miệng nói.
“Nói không chừng ‘ Dạ đế ’ đã sớm đến, đang ở động bảo tàng với Mạc gia chủ…”
Vân Khuynh: “…”
Nàng ngừng một lát, nhìn thần sắc của đối phương, đoán bừa à?…
Nhưng tóm lại, bị Tiêu Thiên Long gián đoạn một lúc, mọi người vẫn quyết định đi trước.
Vì thế, dưới sự bức bách của các thế lực có liên quan, đám người Mạc Tam “Mặt mang lo lắng” dẫn mọi người qua.
Lúc sắp đến nơi, tại góc khuất, bàn tay mềm của Vân Khuynh đưa ra sau, làm một dấu hiệu không rõ.
“Độc Nha” vốn đang đi theo phía sau nàng gật gật đầu, thừa dịp mọi người không chú ý, lặng yên rời khỏi đội hình.
Vân Khuynh cười thầm ngước mắt, nhìn thấy những trang bị khai thác vây quanh sơn động.
Gần ngay trước mắt.
“Trời ạ!”
Cho đến khi, tiếng kinh hô truyền đến.
Bởi vì, trên những chiếc xe khai thác đang lui tới trong sơn động, toàn bộ đều đầy ắp hoàng kim trân bảo!
Cho dù đều đã gặp qua sóng to gió lớn, nhưng đúng trước mặt tiền tài, vẫn không nhịn được tâm thần lay động.
Ngay lúc này, không ít đại lão đều thần sắc động dung, tiến lên.
Một lát sau, có người càng đi càng gần, thậm chí đã sắp vào sơn động.
Tiêu Thiên Long cũng nằm trong hàng ngũ này, hắn ta vừa hưng phấn nhìn trân bảo bên cạnh động, vừa dùng thiên nhãn quét mọi người.
Đột nhiên, một thân ảnh nhoáng lên trong động, vận thế đỉnh cao ánh vào mi mắt hắn ta.
“Là mày!” Tiêu Thiên Long quát, tựa như tiếng sấm sét trên đất bằng: “Dạ đế ở bên trong!”
Toàn trường chấn kinh: Là ai?
_________
Dương: Báo cho mọi người một tin buồn đó là ta đi làm rồi, cho nên sẽ không có nhiều thời gian edit như trước. Cho nên tiến độ ra truyện sẽ không nhanh nữa, cũng không cố định luôn. Làm xong chương nào thì ta sẽ đăng chương đó. Mọi người vẫn ủng hộ ta chứ?
ヾ(・ω・)メ(・ω・)ノ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.