Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 326: Tình ca Tinh Tế: Công lược thượng tướng ngạo kiều (6)
Vân Tam Tam
11/10/2019
Không được!
Khó nghe muốn chết!
Nghe vậy, mèo trắng nhỏ bị vuốt lông ghét bỏ liếc mắt một cái, chỉ lười nhác trở mình.
Vân Khuynh câu môi cười: “Vậy… Cứ quyết định thế nha?”
Cục bột trắng cử động, mãnh liệt vẫy đuôi, biểu đạt sự bất mãn.
Đúng là một con boss ngạo kiều.
“Vậy mi muốn được gọi là gì?” Nàng ấn cái đầu lông xù xù, điểm xuống cái đầu nhỏ: “Hử?”
Giây tiếp theo.
Chợt thấy mèo trắng nhỏ nhảy lên, chạy về phía khoang nghỉ ngơi.
“…Tiểu Bạch?” Vân Khuynh vội đi theo.
Cái tên rách nát gì vậy hả?!
Đồ tiểu nha đầu không có phẩm vị!
Xùy một tiếng vì cái tên kia, vừa chạy vội, vừa giải trừ che chắn ý thức, trong lòng muốn nghe một câu công đạo với trí năng trong đầu.
Lại nghe thấy tiếng trẻ con như muốn bùng nổ vang lên.
“Sao cậu có thể che chắn tôi! Còn nữa, nhóc con, cậu xảo trá ghê cơ, từ khi nào đã sắp xếp xong xuôi phi thuyền vứt đi, bố trí đến quả thực nhìn không ra thật giả! Đáng sợ nhất chính là, cậu vậy mà lại bán manh a a a, trước kia mọi người có đùa cậu như thế nào cậu cũng không chịu làm! Quả nhiên, có nàng dâu liền vứt luôn tiết tháo…”
Trong tiếng gào to của Hughes, vẫn là Mộ Thiệu Tu trong thân mèo bực bội động động lỗ tai, đột nhiên nói.
“Chuẩn bị tài liệu xong hết chưa?”
“A? Rồi…” Hughes không phòng bị trả lời.
Vừa dứt lời, lại bị lưu loát che chắn lại lần nữa.
Phiền!
Mộ Thiệu Tu lạnh mặt, nhảy lên sô pha trong phòng nghỉ, giương móng vuốt lên, ấn xuống một tài liệu.
Sau đó liền ưu nhã ngồi xổm phía trên, không hề có động tác.
Khi Vân Khuynh vào tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng: Một con mèo trắng nhỏ ngồi nghiêm chỉnh, một bộ dạng nghiêm túc…
Hàng mi dài của nàng run lên, che dấu ho nhẹ một tiếng, nỗ lực áp xuống ý cười rồi mới đi tới.
“Sao vậy?”
Vân Khuynh hiếu kỳ hỏi, rút trang giấy dưới móng vuốt lông xù ra, cũng ngầm hiểu nói: “Chẳng lẽ… mi muốn cái tên trên này?”
Lời vừa ra, liền thật sự thấy nó gật gật đầu.
Độ cung bên môi nàng càng sâu, nhướng mày, phối hợp đẩy tờ giấy tới: “Bệ hạ, ngài muốn cái nào?”
Giây lát sau, chợt thấy đệm thịt tuyết trắng nhấc lên, “Bang ——” một tiếng chụp tới một chữ trên đó.
Vân Khuynh ngưng thần nhìn: “… Tu?”
Giọng nữ mát lạnh dễ nghe, nhẹ nhàng gọi ra một chữ độc nhất, tựa như làn gió se lạnh, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Càng kỳ lạ là, dường như nhiễm thêm vài phần ý vị lưu luyến.
Không giống như đang gọi thú cưng, mà tựa như… lời thì thầm với người mình yêu.
Lúc này, trong lòng Mộ Thiệu Tu bỗng nhiên run lên, trên mặt vẫn như cũ không hề gợn sóng…
Không, không đúng!
Nên biết rằng, so với sự ngụy trang của con người, phản ứng của động vật càng thêm rõ ràng hơn.
Cho nên, Mộ thượng tướng tự cho là, thời khắc đó hắn vẫn bất động thanh sắc, nhưng trên thực tế ——
Lỗ tai nhạy cảm của mèo trắng nhỏ hơi động đậy, cái đuôi đầy lông phất qua phất lại.
Hiển nhiên… Là vô cùng vừa lòng.
“Vậy cứ gọi là ‘ Tu ’ đi.” Nàng thấy vậy, cũng nở nụ cười, lại lần nữa vuốt vuốt cái lưng xù xù.
“Sau này ở cùng với ta nhé, được không?”
Không thể không nói, đã mấy tháng không gặp người, cũng không thấy sinh vật nào khác.
Loại tra tấn này, Vân Khuynh cũng đã sớm chịu đủ rồi.
Bởi vậy lúc này, có được một con mèo trắng nhỏ đáng yêu, hiếm khi mặt mày liên tiếp giãn ra, càng giống như người với người, trịnh trọng hứa hẹn.
“Yên tâm, tuy tình cảnh hiện giờ vẫn còn nguy hiểm, nhưng… Ta nhất định sẽ bảo vệ mi thật tốt.”
Nàng nói xong, đột nhiên giơ thân thể lông xù xù kia lên, tại gương mặt xù lông tròn tròn kia khẽ hôn một cái.
...Khoảnh khắc đó
Khi cảm nhận được cảm xúc mềm mại kia, Mộ Thiệu Tu hoàn toàn cứng đờ người.
Lỗ tai tuyết trắng không thể khống chế co rụt lại, lớp lông khá mỏng bên tai lại đỏ lên một mảng.
Con nhóc này!
Vậy mà lại dám... Khinh bạc hắn!
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
*
Ngày tiếp theo, cuộc sống của Vân Khuynh bắt đầu trở nên “Muôn màu muôn vẻ”.
Một, là bởi vì phát hiện ra phi thuyền tư nhân kia có không ít đồ dùng sinh hoạt: Nước, đồ ăn, quần áo… Cơ bản đã thoát khỏi cuộc sống hoang dã.
Hai là có được vật liệu tốt nhất, mấy ngày nay nàng thu thập vật liệu, không ngừng sửa chữa cải tạo phi thuyền, muốn trực tiếp lắp ráp nó thành một chiến hạm loại nhỏ!
Ba, đương nhiên là bởi vì có một con mèo trắng nhỏ đáng yêu.
Thoát khỏi khoảng thời gian lẻ loi một mình, mỗi ngày hầu hạ boss cũng rất thú vị.
Huống hồ, Vân Khuynh có cảm giác hợp ý với nó một cách kỳ lạ, luôn muốn sủng một chút, lại sủng hơn chút nữa. Tuy lông xù xù ngạo kiều, nhưng cũng chưa từng chậm trễ chính sự của nàng.
Bất tri bất giác liền lưu lạc thành miêu nô.
Khụ.
…
Dưới tình huống như vậy, lại qua nửa tháng.
Nhưng hôm nay, lúc Vân Khuynh lần nữa lên Tinh Võng, lại nhận được một tin tức cực xấu ——
Trong phòng tiếp khách giả lập.
Một người đàn ông nhỏ gầy đang hồi báo, sắc mặt khó coi.
“Đại tiểu thư, không hay rồi! Tô Mạn Mạn phát hiện cô phát tín hiệu cầu cứu, nghe nói đã mời sát thủ tinh tế, phái người đi trước chặn giết cô!”
“Cái gì?” Mắt Vân Khuynh mắt chợt lóe, âm thanh lạnh lùng nói: “Khi nào?”
Người đàn ông kia vội la lên: “Hạm đội cứu viện mười ngày trước đã xuất phát, đại khái còn ba ngày nữa sẽ đến! Nhưng sát thủ tinh tế vẫn luôn lang thang trong vũ trụ... Chỉ sợ, sẽ nhanh hơn một bước so với chúng ta!”
Vân Khuynh mấp máy môi, phân phó nói: "Bảo hạm đội cứu viện nhanh chóng tăng tốc, trực tiếp liên lạc với tôi."
"Dạ!" Người đàn ông cúi đầu, lại không nhịn được hỏi: "Đại tiểu thư, nếu sát thủ tinh tế đến trước, cô..."
Bỗng thấy trong mắt nàng hiện lên hàn ý: "Cứ cho là hắn có đến, chỗ này của tôi... hẳn vẫn có thể gắng gượng một khoảng thời gian."
…
Sau khi nói chuyện xong, Vân Khuynh tháo mũ giáp xuống, xoa xoa ấn đường.
Nhất thời không ngẩng đầu lên.
Sát thủ tinh tế.
A.
Tô Mạn Mạn quả thật xem trọng "Tô Vân Khuynh", nàng vốn cho là, đối phương nhiều nhất cũng sẽ chỉ sử dùng thuộc hạ...
Vẫn là nàng khinh thường vị "Khí vận chi nữ" kia rồi ư?
Vân Khuynh nghĩ đến đây, đột nhiên cong môi, giương lên độ cung vi diệu.
Được thôi.
Sát thủ tinh tế thì sao chứ? Không động thủ làm sao biết rõ thắng bại? Dù không địch lại, nàng cũng sẽ khiến đối phương mất một lớp da!
Vân Khuynh thở phào một hơi, chuẩn bị xong tư tưởng chiến đấu, nâng mắt lên --
Ngẩng đầu, chợt thấy mèo trắng nhỏ ngồi xổm trước mặt, vẫn không nhúc nhích nhìn nàng.
Vân Khuynh cười cười, bế khối lông xù xù lên, tựa như đang giao lưu với con người kể hết sự tình một lần, lại nói.
“Đến lúc đó, ta và người xấu động thủ, sẽ để mi ở chỗ này, không được lén đi ra đâu đó biết chưa? Yên tâm, chị nhất định sẽ bảo vệ cưng thật tốt.”
Tính ra, Vân Khuynh cảm thấy không yên lòng nhất chính là tên nhóc ngạo kiều này...
Hừ.
Mộ Thiệu Tu khinh thường quay đầu, vẫy đuôi một cái, nâng đệm thịt lên, không khách khí đập lên gò má của nàng.
Chưa biết ai bảo vệ ai đâu.
Tiểu nha đầu, nếu đánh không lại cứ trốn phía sau tôi.
Biết chưa?
...
Người nào đó mang thân mèo đang nghĩ, trí tuệ nhân tạo đã sớm kêu lên trong đầu: “Sát thủ tinh tế, lần trước no. 1 không phải bị cậu xử lý rồi sao? Lần này là tên nào chứ? Tôi nói này, nếu không đến lúc đó cậu cứ quan sát trước, sau đó lại anh hùng cứu mỹ nhân, thế nào…”
*
Cùng lúc đó.
Tinh hệ Farr, trong vũ trụ phụ cận tinh cầu hoang phế.
Một chiến hạm đang di chuyển.
Trong phòng điều khiển, một gã đàn ông lưng hùm vai gấu đang nhìn Tô Mạn Mạn trên màn hình liên lạc điện tử, son sắt thề thốt.
“Tô tiểu thư, cô cứ yên tâm đi! Bull tôi đây hiện tại là đệ nhất sát thủ của tinh tế...Đối phó với một con nhóc, sao có thể thất thủ?”
Khó nghe muốn chết!
Nghe vậy, mèo trắng nhỏ bị vuốt lông ghét bỏ liếc mắt một cái, chỉ lười nhác trở mình.
Vân Khuynh câu môi cười: “Vậy… Cứ quyết định thế nha?”
Cục bột trắng cử động, mãnh liệt vẫy đuôi, biểu đạt sự bất mãn.
Đúng là một con boss ngạo kiều.
“Vậy mi muốn được gọi là gì?” Nàng ấn cái đầu lông xù xù, điểm xuống cái đầu nhỏ: “Hử?”
Giây tiếp theo.
Chợt thấy mèo trắng nhỏ nhảy lên, chạy về phía khoang nghỉ ngơi.
“…Tiểu Bạch?” Vân Khuynh vội đi theo.
Cái tên rách nát gì vậy hả?!
Đồ tiểu nha đầu không có phẩm vị!
Xùy một tiếng vì cái tên kia, vừa chạy vội, vừa giải trừ che chắn ý thức, trong lòng muốn nghe một câu công đạo với trí năng trong đầu.
Lại nghe thấy tiếng trẻ con như muốn bùng nổ vang lên.
“Sao cậu có thể che chắn tôi! Còn nữa, nhóc con, cậu xảo trá ghê cơ, từ khi nào đã sắp xếp xong xuôi phi thuyền vứt đi, bố trí đến quả thực nhìn không ra thật giả! Đáng sợ nhất chính là, cậu vậy mà lại bán manh a a a, trước kia mọi người có đùa cậu như thế nào cậu cũng không chịu làm! Quả nhiên, có nàng dâu liền vứt luôn tiết tháo…”
Trong tiếng gào to của Hughes, vẫn là Mộ Thiệu Tu trong thân mèo bực bội động động lỗ tai, đột nhiên nói.
“Chuẩn bị tài liệu xong hết chưa?”
“A? Rồi…” Hughes không phòng bị trả lời.
Vừa dứt lời, lại bị lưu loát che chắn lại lần nữa.
Phiền!
Mộ Thiệu Tu lạnh mặt, nhảy lên sô pha trong phòng nghỉ, giương móng vuốt lên, ấn xuống một tài liệu.
Sau đó liền ưu nhã ngồi xổm phía trên, không hề có động tác.
Khi Vân Khuynh vào tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng: Một con mèo trắng nhỏ ngồi nghiêm chỉnh, một bộ dạng nghiêm túc…
Hàng mi dài của nàng run lên, che dấu ho nhẹ một tiếng, nỗ lực áp xuống ý cười rồi mới đi tới.
“Sao vậy?”
Vân Khuynh hiếu kỳ hỏi, rút trang giấy dưới móng vuốt lông xù ra, cũng ngầm hiểu nói: “Chẳng lẽ… mi muốn cái tên trên này?”
Lời vừa ra, liền thật sự thấy nó gật gật đầu.
Độ cung bên môi nàng càng sâu, nhướng mày, phối hợp đẩy tờ giấy tới: “Bệ hạ, ngài muốn cái nào?”
Giây lát sau, chợt thấy đệm thịt tuyết trắng nhấc lên, “Bang ——” một tiếng chụp tới một chữ trên đó.
Vân Khuynh ngưng thần nhìn: “… Tu?”
Giọng nữ mát lạnh dễ nghe, nhẹ nhàng gọi ra một chữ độc nhất, tựa như làn gió se lạnh, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Càng kỳ lạ là, dường như nhiễm thêm vài phần ý vị lưu luyến.
Không giống như đang gọi thú cưng, mà tựa như… lời thì thầm với người mình yêu.
Lúc này, trong lòng Mộ Thiệu Tu bỗng nhiên run lên, trên mặt vẫn như cũ không hề gợn sóng…
Không, không đúng!
Nên biết rằng, so với sự ngụy trang của con người, phản ứng của động vật càng thêm rõ ràng hơn.
Cho nên, Mộ thượng tướng tự cho là, thời khắc đó hắn vẫn bất động thanh sắc, nhưng trên thực tế ——
Lỗ tai nhạy cảm của mèo trắng nhỏ hơi động đậy, cái đuôi đầy lông phất qua phất lại.
Hiển nhiên… Là vô cùng vừa lòng.
“Vậy cứ gọi là ‘ Tu ’ đi.” Nàng thấy vậy, cũng nở nụ cười, lại lần nữa vuốt vuốt cái lưng xù xù.
“Sau này ở cùng với ta nhé, được không?”
Không thể không nói, đã mấy tháng không gặp người, cũng không thấy sinh vật nào khác.
Loại tra tấn này, Vân Khuynh cũng đã sớm chịu đủ rồi.
Bởi vậy lúc này, có được một con mèo trắng nhỏ đáng yêu, hiếm khi mặt mày liên tiếp giãn ra, càng giống như người với người, trịnh trọng hứa hẹn.
“Yên tâm, tuy tình cảnh hiện giờ vẫn còn nguy hiểm, nhưng… Ta nhất định sẽ bảo vệ mi thật tốt.”
Nàng nói xong, đột nhiên giơ thân thể lông xù xù kia lên, tại gương mặt xù lông tròn tròn kia khẽ hôn một cái.
...Khoảnh khắc đó
Khi cảm nhận được cảm xúc mềm mại kia, Mộ Thiệu Tu hoàn toàn cứng đờ người.
Lỗ tai tuyết trắng không thể khống chế co rụt lại, lớp lông khá mỏng bên tai lại đỏ lên một mảng.
Con nhóc này!
Vậy mà lại dám... Khinh bạc hắn!
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
*
Ngày tiếp theo, cuộc sống của Vân Khuynh bắt đầu trở nên “Muôn màu muôn vẻ”.
Một, là bởi vì phát hiện ra phi thuyền tư nhân kia có không ít đồ dùng sinh hoạt: Nước, đồ ăn, quần áo… Cơ bản đã thoát khỏi cuộc sống hoang dã.
Hai là có được vật liệu tốt nhất, mấy ngày nay nàng thu thập vật liệu, không ngừng sửa chữa cải tạo phi thuyền, muốn trực tiếp lắp ráp nó thành một chiến hạm loại nhỏ!
Ba, đương nhiên là bởi vì có một con mèo trắng nhỏ đáng yêu.
Thoát khỏi khoảng thời gian lẻ loi một mình, mỗi ngày hầu hạ boss cũng rất thú vị.
Huống hồ, Vân Khuynh có cảm giác hợp ý với nó một cách kỳ lạ, luôn muốn sủng một chút, lại sủng hơn chút nữa. Tuy lông xù xù ngạo kiều, nhưng cũng chưa từng chậm trễ chính sự của nàng.
Bất tri bất giác liền lưu lạc thành miêu nô.
Khụ.
…
Dưới tình huống như vậy, lại qua nửa tháng.
Nhưng hôm nay, lúc Vân Khuynh lần nữa lên Tinh Võng, lại nhận được một tin tức cực xấu ——
Trong phòng tiếp khách giả lập.
Một người đàn ông nhỏ gầy đang hồi báo, sắc mặt khó coi.
“Đại tiểu thư, không hay rồi! Tô Mạn Mạn phát hiện cô phát tín hiệu cầu cứu, nghe nói đã mời sát thủ tinh tế, phái người đi trước chặn giết cô!”
“Cái gì?” Mắt Vân Khuynh mắt chợt lóe, âm thanh lạnh lùng nói: “Khi nào?”
Người đàn ông kia vội la lên: “Hạm đội cứu viện mười ngày trước đã xuất phát, đại khái còn ba ngày nữa sẽ đến! Nhưng sát thủ tinh tế vẫn luôn lang thang trong vũ trụ... Chỉ sợ, sẽ nhanh hơn một bước so với chúng ta!”
Vân Khuynh mấp máy môi, phân phó nói: "Bảo hạm đội cứu viện nhanh chóng tăng tốc, trực tiếp liên lạc với tôi."
"Dạ!" Người đàn ông cúi đầu, lại không nhịn được hỏi: "Đại tiểu thư, nếu sát thủ tinh tế đến trước, cô..."
Bỗng thấy trong mắt nàng hiện lên hàn ý: "Cứ cho là hắn có đến, chỗ này của tôi... hẳn vẫn có thể gắng gượng một khoảng thời gian."
…
Sau khi nói chuyện xong, Vân Khuynh tháo mũ giáp xuống, xoa xoa ấn đường.
Nhất thời không ngẩng đầu lên.
Sát thủ tinh tế.
A.
Tô Mạn Mạn quả thật xem trọng "Tô Vân Khuynh", nàng vốn cho là, đối phương nhiều nhất cũng sẽ chỉ sử dùng thuộc hạ...
Vẫn là nàng khinh thường vị "Khí vận chi nữ" kia rồi ư?
Vân Khuynh nghĩ đến đây, đột nhiên cong môi, giương lên độ cung vi diệu.
Được thôi.
Sát thủ tinh tế thì sao chứ? Không động thủ làm sao biết rõ thắng bại? Dù không địch lại, nàng cũng sẽ khiến đối phương mất một lớp da!
Vân Khuynh thở phào một hơi, chuẩn bị xong tư tưởng chiến đấu, nâng mắt lên --
Ngẩng đầu, chợt thấy mèo trắng nhỏ ngồi xổm trước mặt, vẫn không nhúc nhích nhìn nàng.
Vân Khuynh cười cười, bế khối lông xù xù lên, tựa như đang giao lưu với con người kể hết sự tình một lần, lại nói.
“Đến lúc đó, ta và người xấu động thủ, sẽ để mi ở chỗ này, không được lén đi ra đâu đó biết chưa? Yên tâm, chị nhất định sẽ bảo vệ cưng thật tốt.”
Tính ra, Vân Khuynh cảm thấy không yên lòng nhất chính là tên nhóc ngạo kiều này...
Hừ.
Mộ Thiệu Tu khinh thường quay đầu, vẫy đuôi một cái, nâng đệm thịt lên, không khách khí đập lên gò má của nàng.
Chưa biết ai bảo vệ ai đâu.
Tiểu nha đầu, nếu đánh không lại cứ trốn phía sau tôi.
Biết chưa?
...
Người nào đó mang thân mèo đang nghĩ, trí tuệ nhân tạo đã sớm kêu lên trong đầu: “Sát thủ tinh tế, lần trước no. 1 không phải bị cậu xử lý rồi sao? Lần này là tên nào chứ? Tôi nói này, nếu không đến lúc đó cậu cứ quan sát trước, sau đó lại anh hùng cứu mỹ nhân, thế nào…”
*
Cùng lúc đó.
Tinh hệ Farr, trong vũ trụ phụ cận tinh cầu hoang phế.
Một chiến hạm đang di chuyển.
Trong phòng điều khiển, một gã đàn ông lưng hùm vai gấu đang nhìn Tô Mạn Mạn trên màn hình liên lạc điện tử, son sắt thề thốt.
“Tô tiểu thư, cô cứ yên tâm đi! Bull tôi đây hiện tại là đệ nhất sát thủ của tinh tế...Đối phó với một con nhóc, sao có thể thất thủ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.