Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 305: Tình thù lạc lối: Công lược tổng tài tối tăm (22)
Vân Tam Tam
11/10/2019
Nếu đầu sỏ gây tội biến mất khỏi cõi đời này…
Vậy thì nguy cơ của Tuấn Vũ không phải sẽ được giải quyết dễ dàng sao?
…Khụ.
Lại nói tiếp, ý tưởng nguy hiểm này, vẫn phải hồi tưởng lại lúc cô ta và Lý Khải Vĩ nói chuyện với nhau trên đường.
“Cái gì?!” Quan Vũ Phỉ kinh hô ra tiếng chần chờ nói: “Lý ca, ý anh là… Ngày mai anh có thể nhìn thấy Chu Thiệu Kiêu?”
“Đúng vậy, Lục thị muốn bàn chuyện hợp tác với ông chủ của anh, anh là tài xế hôm đó…”
Lý Khải Vĩ đáp, một đôi mắt híp lại thẳng tắp đánh giá cô ta, xẹt qua thân hình lả lướt kia.
Cô gái nhỏ này đúng là càng ngày càng đẹp. Đáng tiếc, cũng cách gã càng ngày càng xa.
Hiện giờ, ánh mắt của cô ấy, chỉ sợ đều dính trên người Chu gia công tử kia rồi…
Nghĩ như vậy, trên mặt Lý Khải Vĩ cười hồn hậu, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ oán độc.
Nhớ trước đây, khi Quan Vũ Phỉ vẫn chưa quen biết Chu Tuấn Vũ thì đã sớm có mập mờ với gã rồi, chỉ thiếu một chút nữa là sẽ đâm thủng tầng giấy mỏng kia.
Bất đắc dĩ…
Có điều, tuy cũng có thể coi là bị đội nón xanh một phen, nhưng Lý Khải Vĩ cũng không có quá nhiều thương cảm.
Khụ.
Cũng không phải tình yêu của gã cao thượng bao nhiêu.
Mà là vì cảm thấy, nếu có thể thông qua người phụ nữ này móc nối được với công tử Chu gia cũng là chuyện tốt.
Xuất thân từ cô nhi viện, vì không muốn phải nghèo khổ, Lý Khải Vĩ luôn một lòng hướng về phía trước.
Chỉ riêng việc vì để trở thành tài xế của gia chủ Bạch thị, gã cũng đã lo lắng tính kế không ít.
Cho nên, từ bỏ một Quan Vũ Phỉ để đổi lấy nhiều thêm một con đường, theo Lý Khải Vĩ thấy thì, không lỗ.
Đáng tiếc hiện giờ Chu thị lại có vẻ như sắp đổ rồi…
“Có muốn anh giúp em nghe ngóng… Chu Thiệu Kiêu có kế hoạch gì với Chu thị hay không?”
Lý Khải Vĩ ngừng lại, thấy vẻ mặt hốt hoảng kia của Quan Vũ Phỉ, đột nhiên nói.
“Chuyện này… Có thể chứ?” Quan Vũ Phỉ nghe vậy thì vui vẻ, lại thấp thỏm nói: “Anh có thể tìm hiểu được?”
Sắc mặt Lý Khải Vĩ biến đổi: “Em không tin bản lĩnh của anh trai à?”
“Không phải.” Quan Vũ Phỉ nhanh chóng phủ nhận: “Em chỉ sợ gây phiền toái cho anh Lý thôi…”
Nói rồi, cô ta nhìn diện mạo chân chất của gã, tính cách sang sảng của người “Trúc mã” này, cũng hơi thất thần.
Từ khi ở bên Chu Tuấn Vũ, đối với Lý Khải Vĩ từng có một khoảng thời gian mông lung, Quan Vũ Phỉ thật sự đã dần dần xa cách.
Haizz.
Hiện tại hồi tưởng lại, cô ta chỉ cảm thấy lúc trước không biết yêu là gì nên mới muốn tìm một người đàn ông "Thực dụng kinh tế".
Hiện giờ xem ra, đó đúng là ý nghĩ nông cạn cỡ nào chứ.
Sau khi quen biết Tuấn Vũ mới biết được, mình và anh Lý, quả thật là người của hai thế giới…
Quan Vũ Phỉ thở dài, lại cắn cắn môi.
Không ngờ hiện giờ, cô ta vẫn sẽ có lúc cần nhờ đến người “Trúc mã” này giúp?
Nhưng vì tình nhân đang sức đầu mẻ trán…
“…Anh Lý, vậy phiền anh nhé?”
Quan Vũ Phỉ khách sáo vài câu, mới thuận thế đồng ý.
“Không thành vấn đề.” Lý Khải Vĩ sảng khoái nói, lại xoay chuyển lời.
“Có điều, cụ thể là em muốn nghe ngóng cái gì? Kỳ thật, chuyện mà ông chủ của anh và Chu Thiệu Kiêu định nói rất có thể chính là kế hoạch hợp tác lật đổ Chu thị…”
Gã nói xong, thấy sắc mặt Quan Vũ Phỉ càng thêm khẩn trương mới lộ ra ý đồ chân thật.
“Nếu không thì em và công tử Chu gia cứ bàn bạc lại trước đã? Nghĩ xem muốn nghe ngóng cái gì? Cứ nói anh ta trực tiếp tìm anh.”
Dù cho Chu thị sắp không xong, nhưng cái gọi là thuyền nát cũng có ba cân sắt*. Nếu bán cho bọn họ mấy tin tình báo, chắc vẫn có thể có không ít lợi nhuận…
* Thuyền nát cũng có ba cân sắt (烂船也有三斤铁): thành ngữ TQ, ví von một vật cho dù có hư hỏng cũng còn một số thứ có thể lợi dụng, không thể khinh thường. Tương tự với câu "Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo" (Theo Baike)
Trong lòng Lý Khải Vĩ tính toán tỉ mỉ, nhưng mặt ngoài vẫn là một bộ dạng anh trai nhà bên đáng tin cậy.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“…Được. Em về sẽ nói với Tuấn Vũ.”
Quan Vũ Phỉ không biết suy nghĩ của gã, bị vòng vòng đến mơ hồ, trong lòng vậy mà lại dâng lên vài phần cảm động, cảm thán nói với gã.
“Thật ra người kia… Vốn dĩ cũng là đại công tử Chu thị, vậy mà lại tàn nhẫn như vậy. Cha con, anh em tương tàn, sao anh ta có thể nhẫn tâm như thế chứ?”
Đương nhiên là cô ta đang nói đến Chu Thiệu Kiêu, nhớ tới người đàn ông tuấn mỹ đã gặp trước đây, lại âm thầm tiếc hận.
Rõ ràng xuất sắc như vậy, chân tàn thì tâm cũng đen à? Giống hệt như Phương Vân Khuynh…
“… Vũ Phỉ, em nghĩ quá đơn giản rồi.” Nhưng Lý Khải Vĩ đang làm người nghe lại không hùa theo, chỉ thấp giọng nói.
“Trong giới quyền quý ở Đế Đô đều biết, Chu Thiệu Kiêu cho rằng cái chết của mẹ ruột mình là do chủ mẫu hiện tại của Chu gia gây ra. Bên ngoài tuy anh ta vẫn mang họ Chu, nhưng đã sớm phân rõ giới hạn với Chu gia rồi. Nghe nói năm đó khi anh ta rời khỏi nhà còn từng phát ngôn bừa bãi: Thề cùng Chu thị không chết không ngừng!”
“Cái gì?” Quan Vũ Phỉ chấn động: “Chuyện này…”
“Là thật.” Lý Khải Vĩ gật gật đầu ——
Gã làm tài xế cho gia chủ Bạch thị đã hơn hai năm, không ít tin tức trong giới thượng lưu gã cũng đã sớm rõ rành rành.
Nghe vậy, Quan Vũ Phỉ thoáng chốc túm chặt góc áo, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Trời đang nóng, nhiệt độ điều hòa trong quán cafe cũng không cao, nhưng cô ta lại ra một thân mồ hôi lạnh.
Trước đó, dù biết Chu thị gặp nguy cơ, nhưng cô ta nghĩ dù gì Chu Thiệu Kiêu cũng là "Anh trai" của tình nhân, đều là người một nhà, chắc hẳn sẽ không hạ tử thủ.
Hiện giờ lại nghe được đoạn ân oán này, Quan Vũ Phỉ mới kịp phản ứng: Chỉ sợ Chu thị đã thật sự nguy to rồi…
Tuấn Vũ, có khả năng sẽ mất đi tất cả ư?
Không!
Anh ấy là công tử hào môn sáng chói mắt mà! Có thể nào rơi xuống phàm trần được?!
Chu thị sẽ thua sao?
Quan Vũ Phỉ nắm chặt lòng bàn tay, nhớ tới người đàn ông khí thế lãnh tuyệt kia, trong lòng càng thêm không chắc chắn.
Không chết không ngừng, không chết không ngừng…
Chẳng lẽ anh ta thật sự muốn lật đổ Chu thị, dồn ép Tuấn Vũ vào ngõ cụt hay sao?
…Cô ta càng nghĩ càng sợ, đột nhiên điên cuồng cười lên, bật thốt ra: “Không chết không ngừng. Vậy nếu như anh ta chết rồi, nguy cơ của Chu thị không phải cũng sẽ được giải quyết hay sao?”
Dứt lời, sắc mặt Lý Khải Vĩ lập tức đại biến: “Vũ Phỉ!”
“Không…” Quan Vũ Phỉ lập tức bừng tỉnh lại: “Em, em nói lung tung thôi.”
Cô ta hốt hoảng cười cười, vội che giấu mà chuyển sang những đề tài khác.
Nhưng mà, ý nghĩ này, lại như một hạt giống, chôn vào đáy lòng…
*
Chạng vạng, tập đoàn Chu thị.
“Cút ——” Giọng la mắng từ trong phòng họp truyền ra.
Rất nhanh, một đám quản lý sắc mặt trắng bệch chạy ra như cha chết mẹ chết.
Cả tòa nhà văn phòng đắm chìm giữa trời chiều, trên mặt của đám nhân viên đều tràn đầy tử khí.
Tựa như trước khi hắc ám tiến đến…
Trong phòng họp.
Chu Tuấn Vũ nôn nóng đi qua đi lại khắp nơi, Chu Triển Bình lại chỉ cười khổ ngã ngồi trên ghế chủ vị.
“Ba! Ba nói phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Chu Tuấn Vũ nắm tóc, đã sắp đến bờ vực sụp đổ.
Nghe vậy, Chu Triển Bình nâng hai mắt vẩn đục lên, suy sụp lắc lắc đầu.
“Tất cả đều do Chu Thiệu Kiêu! Đều là âm mưu của anh ta!"
Chu Tuấn Vũ thấy thế càng bốc hỏa, đột nhiên bùng nổ, tức tối la lên tên người chủ mưu.
“Anh ta nhất định là không vừa mắt con và mẹ, muốn hiện thực hóa tuyên ngôn trả thù lúc trước có phải hay không?
“Không!” Chu Triển Bình đau khổ phản bác: “Nó là anh con, nó…”
“Anh ta không phải!” Chu Tuấn Vũ hồi trách mắng. “Anh ta đã sớm trở thành kẻ thù của nhà chúng ta rồi! Ba, nếu không phải mấy năm trước ba mềm lòng, hiện giờ sao có thể chặt đứt đường sống của Chu thị được chứ!”
“Ba…” Chu Triển Bình run lên.
Chu Tuấn Vũ lại càng điên cuồng, rống to nói: “Hiện tại, trừ phi anh ta không còn! Nếu không tất cả chúng ta sẽ tiêu tùng…”
Còn chưa nói xong, chợt bị một tiếng “Phanh ——” đẩy cửa ngắt lời.
Chu Tuấn Vũ đột nhiên quay đầu lại, vừa định mắng người đến “Cút”.
Đã thấy Quan Vũ Phỉ thở phì phì xông vào, hai mắt lấp lánh: “Tuấn Vũ! Em… Đã giúp anh tìm được một người hữu dụng!”
Nghe vậy, hai cha con Chu gia đều sửng sốt.
Một lát sau, cửa phòng họp lại bị khóa lại lần nữa.
Trong mưa bão bấp bênh, vì để phản công, mưu đồ bí mật độc ác đã được ấp ủ ra…
*
Hai ngày sau.
Sáng sớm, sân bay.
Trước khi máy bay cất cánh, Vân Khuynh còn đang nói chuyện với người yêu nhà mình.
“Kiêu gia, sao ngài có thể vứt bỏ em…” Nàng giả vờ tức giận nói, mãnh liệt lên án Chu Thiệu Kiêu sẽ đến Paris trễ một ngày.
Giây lát sau, Vân Khuynh lại nhón chân, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói ——
“Nói đi, anh…
Vậy thì nguy cơ của Tuấn Vũ không phải sẽ được giải quyết dễ dàng sao?
…Khụ.
Lại nói tiếp, ý tưởng nguy hiểm này, vẫn phải hồi tưởng lại lúc cô ta và Lý Khải Vĩ nói chuyện với nhau trên đường.
“Cái gì?!” Quan Vũ Phỉ kinh hô ra tiếng chần chờ nói: “Lý ca, ý anh là… Ngày mai anh có thể nhìn thấy Chu Thiệu Kiêu?”
“Đúng vậy, Lục thị muốn bàn chuyện hợp tác với ông chủ của anh, anh là tài xế hôm đó…”
Lý Khải Vĩ đáp, một đôi mắt híp lại thẳng tắp đánh giá cô ta, xẹt qua thân hình lả lướt kia.
Cô gái nhỏ này đúng là càng ngày càng đẹp. Đáng tiếc, cũng cách gã càng ngày càng xa.
Hiện giờ, ánh mắt của cô ấy, chỉ sợ đều dính trên người Chu gia công tử kia rồi…
Nghĩ như vậy, trên mặt Lý Khải Vĩ cười hồn hậu, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ oán độc.
Nhớ trước đây, khi Quan Vũ Phỉ vẫn chưa quen biết Chu Tuấn Vũ thì đã sớm có mập mờ với gã rồi, chỉ thiếu một chút nữa là sẽ đâm thủng tầng giấy mỏng kia.
Bất đắc dĩ…
Có điều, tuy cũng có thể coi là bị đội nón xanh một phen, nhưng Lý Khải Vĩ cũng không có quá nhiều thương cảm.
Khụ.
Cũng không phải tình yêu của gã cao thượng bao nhiêu.
Mà là vì cảm thấy, nếu có thể thông qua người phụ nữ này móc nối được với công tử Chu gia cũng là chuyện tốt.
Xuất thân từ cô nhi viện, vì không muốn phải nghèo khổ, Lý Khải Vĩ luôn một lòng hướng về phía trước.
Chỉ riêng việc vì để trở thành tài xế của gia chủ Bạch thị, gã cũng đã lo lắng tính kế không ít.
Cho nên, từ bỏ một Quan Vũ Phỉ để đổi lấy nhiều thêm một con đường, theo Lý Khải Vĩ thấy thì, không lỗ.
Đáng tiếc hiện giờ Chu thị lại có vẻ như sắp đổ rồi…
“Có muốn anh giúp em nghe ngóng… Chu Thiệu Kiêu có kế hoạch gì với Chu thị hay không?”
Lý Khải Vĩ ngừng lại, thấy vẻ mặt hốt hoảng kia của Quan Vũ Phỉ, đột nhiên nói.
“Chuyện này… Có thể chứ?” Quan Vũ Phỉ nghe vậy thì vui vẻ, lại thấp thỏm nói: “Anh có thể tìm hiểu được?”
Sắc mặt Lý Khải Vĩ biến đổi: “Em không tin bản lĩnh của anh trai à?”
“Không phải.” Quan Vũ Phỉ nhanh chóng phủ nhận: “Em chỉ sợ gây phiền toái cho anh Lý thôi…”
Nói rồi, cô ta nhìn diện mạo chân chất của gã, tính cách sang sảng của người “Trúc mã” này, cũng hơi thất thần.
Từ khi ở bên Chu Tuấn Vũ, đối với Lý Khải Vĩ từng có một khoảng thời gian mông lung, Quan Vũ Phỉ thật sự đã dần dần xa cách.
Haizz.
Hiện tại hồi tưởng lại, cô ta chỉ cảm thấy lúc trước không biết yêu là gì nên mới muốn tìm một người đàn ông "Thực dụng kinh tế".
Hiện giờ xem ra, đó đúng là ý nghĩ nông cạn cỡ nào chứ.
Sau khi quen biết Tuấn Vũ mới biết được, mình và anh Lý, quả thật là người của hai thế giới…
Quan Vũ Phỉ thở dài, lại cắn cắn môi.
Không ngờ hiện giờ, cô ta vẫn sẽ có lúc cần nhờ đến người “Trúc mã” này giúp?
Nhưng vì tình nhân đang sức đầu mẻ trán…
“…Anh Lý, vậy phiền anh nhé?”
Quan Vũ Phỉ khách sáo vài câu, mới thuận thế đồng ý.
“Không thành vấn đề.” Lý Khải Vĩ sảng khoái nói, lại xoay chuyển lời.
“Có điều, cụ thể là em muốn nghe ngóng cái gì? Kỳ thật, chuyện mà ông chủ của anh và Chu Thiệu Kiêu định nói rất có thể chính là kế hoạch hợp tác lật đổ Chu thị…”
Gã nói xong, thấy sắc mặt Quan Vũ Phỉ càng thêm khẩn trương mới lộ ra ý đồ chân thật.
“Nếu không thì em và công tử Chu gia cứ bàn bạc lại trước đã? Nghĩ xem muốn nghe ngóng cái gì? Cứ nói anh ta trực tiếp tìm anh.”
Dù cho Chu thị sắp không xong, nhưng cái gọi là thuyền nát cũng có ba cân sắt*. Nếu bán cho bọn họ mấy tin tình báo, chắc vẫn có thể có không ít lợi nhuận…
* Thuyền nát cũng có ba cân sắt (烂船也有三斤铁): thành ngữ TQ, ví von một vật cho dù có hư hỏng cũng còn một số thứ có thể lợi dụng, không thể khinh thường. Tương tự với câu "Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo" (Theo Baike)
Trong lòng Lý Khải Vĩ tính toán tỉ mỉ, nhưng mặt ngoài vẫn là một bộ dạng anh trai nhà bên đáng tin cậy.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“…Được. Em về sẽ nói với Tuấn Vũ.”
Quan Vũ Phỉ không biết suy nghĩ của gã, bị vòng vòng đến mơ hồ, trong lòng vậy mà lại dâng lên vài phần cảm động, cảm thán nói với gã.
“Thật ra người kia… Vốn dĩ cũng là đại công tử Chu thị, vậy mà lại tàn nhẫn như vậy. Cha con, anh em tương tàn, sao anh ta có thể nhẫn tâm như thế chứ?”
Đương nhiên là cô ta đang nói đến Chu Thiệu Kiêu, nhớ tới người đàn ông tuấn mỹ đã gặp trước đây, lại âm thầm tiếc hận.
Rõ ràng xuất sắc như vậy, chân tàn thì tâm cũng đen à? Giống hệt như Phương Vân Khuynh…
“… Vũ Phỉ, em nghĩ quá đơn giản rồi.” Nhưng Lý Khải Vĩ đang làm người nghe lại không hùa theo, chỉ thấp giọng nói.
“Trong giới quyền quý ở Đế Đô đều biết, Chu Thiệu Kiêu cho rằng cái chết của mẹ ruột mình là do chủ mẫu hiện tại của Chu gia gây ra. Bên ngoài tuy anh ta vẫn mang họ Chu, nhưng đã sớm phân rõ giới hạn với Chu gia rồi. Nghe nói năm đó khi anh ta rời khỏi nhà còn từng phát ngôn bừa bãi: Thề cùng Chu thị không chết không ngừng!”
“Cái gì?” Quan Vũ Phỉ chấn động: “Chuyện này…”
“Là thật.” Lý Khải Vĩ gật gật đầu ——
Gã làm tài xế cho gia chủ Bạch thị đã hơn hai năm, không ít tin tức trong giới thượng lưu gã cũng đã sớm rõ rành rành.
Nghe vậy, Quan Vũ Phỉ thoáng chốc túm chặt góc áo, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Trời đang nóng, nhiệt độ điều hòa trong quán cafe cũng không cao, nhưng cô ta lại ra một thân mồ hôi lạnh.
Trước đó, dù biết Chu thị gặp nguy cơ, nhưng cô ta nghĩ dù gì Chu Thiệu Kiêu cũng là "Anh trai" của tình nhân, đều là người một nhà, chắc hẳn sẽ không hạ tử thủ.
Hiện giờ lại nghe được đoạn ân oán này, Quan Vũ Phỉ mới kịp phản ứng: Chỉ sợ Chu thị đã thật sự nguy to rồi…
Tuấn Vũ, có khả năng sẽ mất đi tất cả ư?
Không!
Anh ấy là công tử hào môn sáng chói mắt mà! Có thể nào rơi xuống phàm trần được?!
Chu thị sẽ thua sao?
Quan Vũ Phỉ nắm chặt lòng bàn tay, nhớ tới người đàn ông khí thế lãnh tuyệt kia, trong lòng càng thêm không chắc chắn.
Không chết không ngừng, không chết không ngừng…
Chẳng lẽ anh ta thật sự muốn lật đổ Chu thị, dồn ép Tuấn Vũ vào ngõ cụt hay sao?
…Cô ta càng nghĩ càng sợ, đột nhiên điên cuồng cười lên, bật thốt ra: “Không chết không ngừng. Vậy nếu như anh ta chết rồi, nguy cơ của Chu thị không phải cũng sẽ được giải quyết hay sao?”
Dứt lời, sắc mặt Lý Khải Vĩ lập tức đại biến: “Vũ Phỉ!”
“Không…” Quan Vũ Phỉ lập tức bừng tỉnh lại: “Em, em nói lung tung thôi.”
Cô ta hốt hoảng cười cười, vội che giấu mà chuyển sang những đề tài khác.
Nhưng mà, ý nghĩ này, lại như một hạt giống, chôn vào đáy lòng…
*
Chạng vạng, tập đoàn Chu thị.
“Cút ——” Giọng la mắng từ trong phòng họp truyền ra.
Rất nhanh, một đám quản lý sắc mặt trắng bệch chạy ra như cha chết mẹ chết.
Cả tòa nhà văn phòng đắm chìm giữa trời chiều, trên mặt của đám nhân viên đều tràn đầy tử khí.
Tựa như trước khi hắc ám tiến đến…
Trong phòng họp.
Chu Tuấn Vũ nôn nóng đi qua đi lại khắp nơi, Chu Triển Bình lại chỉ cười khổ ngã ngồi trên ghế chủ vị.
“Ba! Ba nói phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”
Chu Tuấn Vũ nắm tóc, đã sắp đến bờ vực sụp đổ.
Nghe vậy, Chu Triển Bình nâng hai mắt vẩn đục lên, suy sụp lắc lắc đầu.
“Tất cả đều do Chu Thiệu Kiêu! Đều là âm mưu của anh ta!"
Chu Tuấn Vũ thấy thế càng bốc hỏa, đột nhiên bùng nổ, tức tối la lên tên người chủ mưu.
“Anh ta nhất định là không vừa mắt con và mẹ, muốn hiện thực hóa tuyên ngôn trả thù lúc trước có phải hay không?
“Không!” Chu Triển Bình đau khổ phản bác: “Nó là anh con, nó…”
“Anh ta không phải!” Chu Tuấn Vũ hồi trách mắng. “Anh ta đã sớm trở thành kẻ thù của nhà chúng ta rồi! Ba, nếu không phải mấy năm trước ba mềm lòng, hiện giờ sao có thể chặt đứt đường sống của Chu thị được chứ!”
“Ba…” Chu Triển Bình run lên.
Chu Tuấn Vũ lại càng điên cuồng, rống to nói: “Hiện tại, trừ phi anh ta không còn! Nếu không tất cả chúng ta sẽ tiêu tùng…”
Còn chưa nói xong, chợt bị một tiếng “Phanh ——” đẩy cửa ngắt lời.
Chu Tuấn Vũ đột nhiên quay đầu lại, vừa định mắng người đến “Cút”.
Đã thấy Quan Vũ Phỉ thở phì phì xông vào, hai mắt lấp lánh: “Tuấn Vũ! Em… Đã giúp anh tìm được một người hữu dụng!”
Nghe vậy, hai cha con Chu gia đều sửng sốt.
Một lát sau, cửa phòng họp lại bị khóa lại lần nữa.
Trong mưa bão bấp bênh, vì để phản công, mưu đồ bí mật độc ác đã được ấp ủ ra…
*
Hai ngày sau.
Sáng sớm, sân bay.
Trước khi máy bay cất cánh, Vân Khuynh còn đang nói chuyện với người yêu nhà mình.
“Kiêu gia, sao ngài có thể vứt bỏ em…” Nàng giả vờ tức giận nói, mãnh liệt lên án Chu Thiệu Kiêu sẽ đến Paris trễ một ngày.
Giây lát sau, Vân Khuynh lại nhón chân, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói ——
“Nói đi, anh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.