Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 316: Tình thù lạc lối: Công lược tổng tài tối tăm (33)
Vân Tam Tam
11/10/2019
“Hỏi người nào đó một câu… Quãng đời sau này, anh có bằng lòng trải qua cùng em không?”
Dứt lời, mặt nạ cũng theo đó được tháo ra.
Khoảnh khắc đó, trong viện ca kịch to như vậy lại yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Nhưng chỉ qua một lát, trong thính phòng đã có tiếng hút khí không kìm được vang lên.
Sao… có thể?
Hầu như tất cả người xem đều ngây ngẩn cả người.
Mặc dù ——
Tình cảnh này quả thật rất lãng mạn, nhưng điểm chú ý lớn nhất lại không phải điều này.
Mà chính là, dung mạo của cô gái trên sân khấu.
Một người vốn đã bị hủy dung, gương mặt trước mắt vốn đầy vết thương, sao có thể sẽ…
“Không thể nào!”
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai từ trong khán đài truyền ra, chốc lát đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Chính là Quan Vũ Phỉ.
Giờ phút này cô ta đang trừng đôi mắt đẹp, hoàn toàn bất chấp tầm mắt khắp nơi, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khuynh trên đài, phảng phất như giây tiếp theo sẽ nhào lên vậy.
Nhất thời trời đất quay cuồng, Quan Vũ Phỉ thậm chí cho rằng chính mình chỉ đang trải qua một cơn ác mộng.
Nhưng cô ta lại nhớ rõ ràng rành mạch: Gương mặt kia, dung nhan kinh diễm kia… Rất lâu về trước đã từng thấy trong album điện thoại của Chu Tuấn Vũ.
Ngũ quan vô cùng tinh xảo, khuôn mặt tuyệt mỹ trắng nõn không tì vết…
Chỉ liếc mắt một cái đã khiến Quan Vũ Phỉ như rơi xuống hầm băng.
Bởi vì, mình căn bản kém hơn nhiều, không thể sánh bằng!
Thế thân chung quy vẫn là thế thân…
Cho đến sau này khi đối phương gặp phải hoả hoạn, cô ta mới dần dần từ trong bóng tối đi ra.
Nhưng vẫn không ngờ ——
Tối nay, lại lần nữa thấy được mỹ mạo khiến lòng cô ta lạnh lẽo kia. Mà đả kích trong giây phút này so với lúc trước còn mạnh hơn nhiều!
Ảnh chụp, dù sao cũng chỉ là vật chết.
Nhưng lúc này, cô gái trên sân khấu đẹp đến mức tỏa sáng, cộng thêm khí chất không giống phàm trần, thậm chí chói mắt đến nỗi có thể làm bỏng ánh mắt người khác.
“Không, không thể nào…”
Quả thật là khó có thể tiếp nhận sự thật, Quan Vũ Phỉ lẩm bẩm nói, cả người cử chỉ điên rồ.
Có điều, càng không thể tin nổi hơn cô ta, là Chu Tuấn Vũ bên cạnh.
Hắn ta ngơ ngác nhìn cô gái cười nói thản nhiên trên sân khấu, hoàn toàn xụi lơ trên chỗ ngồi.
Phương Vân Khuynh… Sao lại càng đẹp hơn so với trước kia?
Rõ ràng phải là gương mặt loang lổ xấu xí mới đúng!
Chu Tuấn Vũ bỗng chốc nắm chặt quyền, nhớ tới ảnh chụp cắt chỉ lúc trước truyền đến, lại nhớ tới cô gái mình đã từng điên cuồng mê luyến.
Hắn ta cho rằng cô ta đã sớm trở thành tiện nhân xấu xí, nhưng hiện giờ…
Nhìn Vân Khuynh trên đài phong hoa càng thịnh, Chu Tuấn Vũ lại cảm thấy trong lòng hoảng hốt: Rốt cuộc mình đã bỏ lỡ điều gì…
Nghĩ vậy, một cổ xúc động tức khắc dâng lên.
Chu Tuấn Vũ hạ quyết tâm, muốn đứng lên: “Vân…”
Nhưng mà, còn chưa đợi động tác này bắt đầu ——
Một thân ảnh cao dài đã chặn tầm mắt hắn ta.
Cùng thời khắc đó, ánh mắt toàn trường cũng bị dời qua.
Giây lát sau, lại thêm mấy tiếng hút khí vang lên, những người xem còn lại bị Quan Vũ Phỉ thu hút rốt cuộc cũng sôi trào.
“… Tôi không nhìn lầm đấy chứ?”
“Tôi cũng thấy được, trời ạ! Người bị hủy dung lại êm đẹp, ngay cả chân tàn giờ cũng đứng lên rồi?”
“Đây… Sao lại thế này?”
……
Có thể mua vé vào viện ca kịch thưởng thức ballet, phần lớn đều những người có “Tố chất cao”.
Nhưng tâm tư muốn nghe bát quái thì bất luận giai cấp, hơn nữa lực đánh của một màn này thật sự quá lớn.
Trong lúc nhất thời, thanh âm nhỏ giọng nghị luận không dứt bên tai, không ai lại đi chú ý đến Quan Vũ Phỉ gào lên vừa rồi cùng với biểu hiện dị thường của Chu Tuấn Vũ.
Tiêu điểm, đều tập trung lên một đôi người trên đài dưới đài kia.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Ánh mắt mọi người chăm chú.
Đắm chìm trong tầm mắt phức tạp của một đống người, Vân Khuynh lại không có lấy nửa phần không thoải mái.
Bởi vì, trong mắt nàng, chỉ nhìn thấy một mình Chu Thiệu Kiêu.
Vì thế dù cho mọi nơi ầm ĩ, Vân Khuynh vẫn đứng yên trên sân khấu như cũ, nhìn hắn chậm rãi đi về phía mình.
Một bước, lại một bước…
Người đàn ông tuấn mỹ bước đi trầm ổn, ngước mắt nhìn thẳng, đi lên bậc thang.
Xa xa, bốn mắt nhìn nhau.
Tầm mắt giao nhau trong không trung, càng lúc càng gần.
Mỗi một bước đi của hắn đều phảng phất như dừng trên đầu quả tim nàng, ánh mắt trong trẻo của nàng lại tựa như nhập vào đáy lòng hắn.
Khoảnh khắc này, tạp âm bên ngoài, cảnh tượng xung quanh hai người như hoàn toàn rút đi.
Chỉ thấy lẫn nhau.
… Rốt cuộc.
Chu Thiệu Kiêu sắp đến trước mặt Vân Khuynh.
Nàng lại không nhịn được tiến lên vài bước, chủ động nghênh đón người yêu của mình.
Giây phút tương ngộ kia.
Hắn bỗng dưng vươn tay, nắm lấy cổ tay Vân Khuynh.
Nàng ngẩn ra, giây lát sau, không khỏi giương môi lên: “… Vừa rồi là lời cầu hôn chính thức, bổ sung cho lần trước, kinh hỉ không?”
“Ừm.” Chu Thiệu Kiêu nhàn nhạt nói, nhìn cô gái trước mắt cười giảo hoạt, trong miệng đáp lời khẳng định, ánh mắt lại u trầm khó lường.
Vân Khuynh híp mắt lại, tựa như có chút bất mãn với biểu hiện của hắn, áp lực nói: “Vậy, đáp án của anh là gì?”
Chu Thiệu Kiêu bỗng nhiên thở dài, một tay vẫn chế trụ nàng, một tay xoa sườn mặt nàng.
“Anh…”
Vân Khuynh nhướng mày, cảm thấy hơi khó hiểu.
Chợt thấy môi mỏng của người đàn ông hơi cong lên, trầm thấp nở nụ cười.
Giây tiếp theo, lúc nàng đột nhiên không kịp phòng bị ——
Hắn lui lại một bước, bỗng dưng quỳ một gối xuống đất, sau đó, từ túi trong của tây trang lấy ra một chiếc hộp hoa mỹ.
Lúc này, hiện trường lại xôn xao một trận.
Trên đài, độ cong bên môi Vân Khuynh không khỏi sâu thêm, ngưng nháy mắt, nhịn không được cười khẽ ra tiếng: “… Xem ra, là em đoạt lời thoại của anh rồi?”
Chu Thiệu Kiêu nhìn nàng “Vui sướng khi người gặp họa”, ánh mắt tối sầm, vẫn như cũ “Thành thật” nói: “Phải.”
Nghe vậy, ý cười trong mắt phượng của Vân Khuynh càng đậm.
Rất rõ ràng.
Hai người đều lựa chọn thời khắc “Có ý nghĩa” này, muốn cho đối phương một sự kinh hỉ.
Có điều…
“Nhưng em là người nói trước, anh thế này… là gian lận rồi?” Hàng mi dài của nàng run lên, ý xấu nói: “Đứng lên đi, không cho phép phạm quy.”
Vừa nói, Vân Khuynh duỗi tay ra, trực tiếp túm người đàn ông lên.
Chu Thiệu Kiêu cũng mặc động tác của nàng, phối hợp đứng lên.
Giây lát sau, Vân Khuynh chủ động ghé sát hắn, nhón chân, nhẹ giọng trách cứ: “Thật vất vả mới chữa hết cho anh, quỳ cái gì mà quỳ?”
Biết rất rõ ràng, cho dù cả hai thốt ra một câu thuận miệng, người còn lại cũng sẽ đồng ý.
Tựa như nàng, trực tiếp tiêu sái vạn phần mở miệng cầu hôn.....
Khụ.
Tóm lại, Vân Khuynh không không hề khách khí trả về câu này.
Chu Thiệu Kiêu ngừng lại, thấp giọng nói: “Là anh không đúng.”
Giây tiếp theo, hắn lại kéo tay Vân Khuynh qua, đưa hộp nhẫn cho nàng: “… Em đeo cho anh, được không?”
Lúc này Vân Khuynh mới vừa lòng gật đầu, không khách khí cầm lấy.
Trước mắt bao người, nàng kéo hắn qua, vì đôi bên mang lên lời hứa hẹn cả đời.
Nháy mắt khi vừa hoàn thành kia, toàn trường đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
Một lát sau, bất chợt có tiếng nhạc vang lên.
Vân Khuynh khẽ nhíu mày: “Sao lại thế này?”
Bỗng thấy người đàn ông trước mặt lui lại vài bước, hơi cúi người, nâng tay nàng lên, nói:
Dứt lời, mặt nạ cũng theo đó được tháo ra.
Khoảnh khắc đó, trong viện ca kịch to như vậy lại yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Nhưng chỉ qua một lát, trong thính phòng đã có tiếng hút khí không kìm được vang lên.
Sao… có thể?
Hầu như tất cả người xem đều ngây ngẩn cả người.
Mặc dù ——
Tình cảnh này quả thật rất lãng mạn, nhưng điểm chú ý lớn nhất lại không phải điều này.
Mà chính là, dung mạo của cô gái trên sân khấu.
Một người vốn đã bị hủy dung, gương mặt trước mắt vốn đầy vết thương, sao có thể sẽ…
“Không thể nào!”
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai từ trong khán đài truyền ra, chốc lát đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Chính là Quan Vũ Phỉ.
Giờ phút này cô ta đang trừng đôi mắt đẹp, hoàn toàn bất chấp tầm mắt khắp nơi, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Vân Khuynh trên đài, phảng phất như giây tiếp theo sẽ nhào lên vậy.
Nhất thời trời đất quay cuồng, Quan Vũ Phỉ thậm chí cho rằng chính mình chỉ đang trải qua một cơn ác mộng.
Nhưng cô ta lại nhớ rõ ràng rành mạch: Gương mặt kia, dung nhan kinh diễm kia… Rất lâu về trước đã từng thấy trong album điện thoại của Chu Tuấn Vũ.
Ngũ quan vô cùng tinh xảo, khuôn mặt tuyệt mỹ trắng nõn không tì vết…
Chỉ liếc mắt một cái đã khiến Quan Vũ Phỉ như rơi xuống hầm băng.
Bởi vì, mình căn bản kém hơn nhiều, không thể sánh bằng!
Thế thân chung quy vẫn là thế thân…
Cho đến sau này khi đối phương gặp phải hoả hoạn, cô ta mới dần dần từ trong bóng tối đi ra.
Nhưng vẫn không ngờ ——
Tối nay, lại lần nữa thấy được mỹ mạo khiến lòng cô ta lạnh lẽo kia. Mà đả kích trong giây phút này so với lúc trước còn mạnh hơn nhiều!
Ảnh chụp, dù sao cũng chỉ là vật chết.
Nhưng lúc này, cô gái trên sân khấu đẹp đến mức tỏa sáng, cộng thêm khí chất không giống phàm trần, thậm chí chói mắt đến nỗi có thể làm bỏng ánh mắt người khác.
“Không, không thể nào…”
Quả thật là khó có thể tiếp nhận sự thật, Quan Vũ Phỉ lẩm bẩm nói, cả người cử chỉ điên rồ.
Có điều, càng không thể tin nổi hơn cô ta, là Chu Tuấn Vũ bên cạnh.
Hắn ta ngơ ngác nhìn cô gái cười nói thản nhiên trên sân khấu, hoàn toàn xụi lơ trên chỗ ngồi.
Phương Vân Khuynh… Sao lại càng đẹp hơn so với trước kia?
Rõ ràng phải là gương mặt loang lổ xấu xí mới đúng!
Chu Tuấn Vũ bỗng chốc nắm chặt quyền, nhớ tới ảnh chụp cắt chỉ lúc trước truyền đến, lại nhớ tới cô gái mình đã từng điên cuồng mê luyến.
Hắn ta cho rằng cô ta đã sớm trở thành tiện nhân xấu xí, nhưng hiện giờ…
Nhìn Vân Khuynh trên đài phong hoa càng thịnh, Chu Tuấn Vũ lại cảm thấy trong lòng hoảng hốt: Rốt cuộc mình đã bỏ lỡ điều gì…
Nghĩ vậy, một cổ xúc động tức khắc dâng lên.
Chu Tuấn Vũ hạ quyết tâm, muốn đứng lên: “Vân…”
Nhưng mà, còn chưa đợi động tác này bắt đầu ——
Một thân ảnh cao dài đã chặn tầm mắt hắn ta.
Cùng thời khắc đó, ánh mắt toàn trường cũng bị dời qua.
Giây lát sau, lại thêm mấy tiếng hút khí vang lên, những người xem còn lại bị Quan Vũ Phỉ thu hút rốt cuộc cũng sôi trào.
“… Tôi không nhìn lầm đấy chứ?”
“Tôi cũng thấy được, trời ạ! Người bị hủy dung lại êm đẹp, ngay cả chân tàn giờ cũng đứng lên rồi?”
“Đây… Sao lại thế này?”
……
Có thể mua vé vào viện ca kịch thưởng thức ballet, phần lớn đều những người có “Tố chất cao”.
Nhưng tâm tư muốn nghe bát quái thì bất luận giai cấp, hơn nữa lực đánh của một màn này thật sự quá lớn.
Trong lúc nhất thời, thanh âm nhỏ giọng nghị luận không dứt bên tai, không ai lại đi chú ý đến Quan Vũ Phỉ gào lên vừa rồi cùng với biểu hiện dị thường của Chu Tuấn Vũ.
Tiêu điểm, đều tập trung lên một đôi người trên đài dưới đài kia.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Ánh mắt mọi người chăm chú.
Đắm chìm trong tầm mắt phức tạp của một đống người, Vân Khuynh lại không có lấy nửa phần không thoải mái.
Bởi vì, trong mắt nàng, chỉ nhìn thấy một mình Chu Thiệu Kiêu.
Vì thế dù cho mọi nơi ầm ĩ, Vân Khuynh vẫn đứng yên trên sân khấu như cũ, nhìn hắn chậm rãi đi về phía mình.
Một bước, lại một bước…
Người đàn ông tuấn mỹ bước đi trầm ổn, ngước mắt nhìn thẳng, đi lên bậc thang.
Xa xa, bốn mắt nhìn nhau.
Tầm mắt giao nhau trong không trung, càng lúc càng gần.
Mỗi một bước đi của hắn đều phảng phất như dừng trên đầu quả tim nàng, ánh mắt trong trẻo của nàng lại tựa như nhập vào đáy lòng hắn.
Khoảnh khắc này, tạp âm bên ngoài, cảnh tượng xung quanh hai người như hoàn toàn rút đi.
Chỉ thấy lẫn nhau.
… Rốt cuộc.
Chu Thiệu Kiêu sắp đến trước mặt Vân Khuynh.
Nàng lại không nhịn được tiến lên vài bước, chủ động nghênh đón người yêu của mình.
Giây phút tương ngộ kia.
Hắn bỗng dưng vươn tay, nắm lấy cổ tay Vân Khuynh.
Nàng ngẩn ra, giây lát sau, không khỏi giương môi lên: “… Vừa rồi là lời cầu hôn chính thức, bổ sung cho lần trước, kinh hỉ không?”
“Ừm.” Chu Thiệu Kiêu nhàn nhạt nói, nhìn cô gái trước mắt cười giảo hoạt, trong miệng đáp lời khẳng định, ánh mắt lại u trầm khó lường.
Vân Khuynh híp mắt lại, tựa như có chút bất mãn với biểu hiện của hắn, áp lực nói: “Vậy, đáp án của anh là gì?”
Chu Thiệu Kiêu bỗng nhiên thở dài, một tay vẫn chế trụ nàng, một tay xoa sườn mặt nàng.
“Anh…”
Vân Khuynh nhướng mày, cảm thấy hơi khó hiểu.
Chợt thấy môi mỏng của người đàn ông hơi cong lên, trầm thấp nở nụ cười.
Giây tiếp theo, lúc nàng đột nhiên không kịp phòng bị ——
Hắn lui lại một bước, bỗng dưng quỳ một gối xuống đất, sau đó, từ túi trong của tây trang lấy ra một chiếc hộp hoa mỹ.
Lúc này, hiện trường lại xôn xao một trận.
Trên đài, độ cong bên môi Vân Khuynh không khỏi sâu thêm, ngưng nháy mắt, nhịn không được cười khẽ ra tiếng: “… Xem ra, là em đoạt lời thoại của anh rồi?”
Chu Thiệu Kiêu nhìn nàng “Vui sướng khi người gặp họa”, ánh mắt tối sầm, vẫn như cũ “Thành thật” nói: “Phải.”
Nghe vậy, ý cười trong mắt phượng của Vân Khuynh càng đậm.
Rất rõ ràng.
Hai người đều lựa chọn thời khắc “Có ý nghĩa” này, muốn cho đối phương một sự kinh hỉ.
Có điều…
“Nhưng em là người nói trước, anh thế này… là gian lận rồi?” Hàng mi dài của nàng run lên, ý xấu nói: “Đứng lên đi, không cho phép phạm quy.”
Vừa nói, Vân Khuynh duỗi tay ra, trực tiếp túm người đàn ông lên.
Chu Thiệu Kiêu cũng mặc động tác của nàng, phối hợp đứng lên.
Giây lát sau, Vân Khuynh chủ động ghé sát hắn, nhón chân, nhẹ giọng trách cứ: “Thật vất vả mới chữa hết cho anh, quỳ cái gì mà quỳ?”
Biết rất rõ ràng, cho dù cả hai thốt ra một câu thuận miệng, người còn lại cũng sẽ đồng ý.
Tựa như nàng, trực tiếp tiêu sái vạn phần mở miệng cầu hôn.....
Khụ.
Tóm lại, Vân Khuynh không không hề khách khí trả về câu này.
Chu Thiệu Kiêu ngừng lại, thấp giọng nói: “Là anh không đúng.”
Giây tiếp theo, hắn lại kéo tay Vân Khuynh qua, đưa hộp nhẫn cho nàng: “… Em đeo cho anh, được không?”
Lúc này Vân Khuynh mới vừa lòng gật đầu, không khách khí cầm lấy.
Trước mắt bao người, nàng kéo hắn qua, vì đôi bên mang lên lời hứa hẹn cả đời.
Nháy mắt khi vừa hoàn thành kia, toàn trường đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
Một lát sau, bất chợt có tiếng nhạc vang lên.
Vân Khuynh khẽ nhíu mày: “Sao lại thế này?”
Bỗng thấy người đàn ông trước mặt lui lại vài bước, hơi cúi người, nâng tay nàng lên, nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.