Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 289: Tình thù lạc lối: Công lược tổng tài tối tăm (6)
Vân Tam Tam
11/10/2019
Anh cả anh đấy."
Nàng cố ý ái muội nói, không có ý tốt muốn nhìn biểu cảm bất ngờ của hắn.
Càng là bởi vì --
Vừa rồi trong lúc đang trò chuyện, bị dáng vẻ tối tăm trầm liễm của người yêu kiếp này khơi dậy hứng thú.
Ừm...
Không biết hiện giờ bị một "Em dâu" "Quái nhân" "Thổ lộ", anh ấy sẽ có phản ứng gì đây?
Chu Thiệu Kiêu: "..."
Có thể nói, Vân Khuynh thật đúng là đã thành công.
Nháy mắt kia, Kiêu thiếu luôn luôn gợn sóng bất kinh không dấu vết mà cứng người lại, môi mỏng mấp máy, dừng lại ở một độ cung vi diệu.
Tất nhiên Vân Khuynh nhạy bén bắt giữ được điểm này, trong lòng cười thầm.
Lại không ngờ rằng, giây tiếp theo.
Người đàn ông chợt khôi phục dáng vẻ thong dong, chỉ nói: "Phương tiểu thư thật vui tính."
Trực tiếp xem lời nàng nói chỉ là vui đùa.
Vân Khuynh nhướng mày, nhìn cặp mắt lạnh lùng kia, cười khẽ ra tiếng: "Anh cả không tin tưởng mị lực của chính mình sao?"
Chợt thấy Chu Thiệu Kiêu nhếch môi: "Phương tiểu thư nói đùa, tôi chẳng qua chỉ là một người tàn tật mà thôi."
Lời nói của người đàn ông tựa như đang hạ thấp mình, nhưng nhìn biểu cảm này, lại không có lấy nửa phần tự ti.
Ngược lại, lúc cười nhẹ, khí chất âm lãnh quanh thân hắn bị gạt đi không ít, càng hiện ra vẻ tuấn mỹ khiến người ta hít thở không thông.
Rõ ràng là tựa như... đang quyến rũ người khác.
Trong lòng Vân Khuynh chợt động, mắt phượng ảm đạm, tầm mắt áp bách khóa chặt lấy người đàn ông.
"Sao có thể như thế? Kiêu thiếu không khỏi đánh giá bản thân quá thấp rồi."
Nàng mở miệng trêu đùa, cố ý không gọi Chu Thiệu Kiêu là "Anh cả" nữa, không chút cố kỵ mà thưởng thức nam sắc, lại nói.
"Nếu theo lý luận này, hiện giờ tôi đã bị hủy dung, chỉ sợ càng thêm không chịu nổi..."
"Sẽ không."
Nhưng còn chưa đợi Vân Khuynh nói xong, người đàn ông đột nhiên lên tiếng, ngắt lời nàng.
Hắn vừa dứt lời, đám bảo tiêu đang dựng lỗ tai nghe bát quái đều vô cùng ngạc nhiên --
Ngạch.
Phong cách hôm nay của Kiêu thiếu, có hơi không đúng thì phải...
Ngay cả bản thân Chu Thiệu Kiêu cũng đối với phản ứng theo bản năng của mình mà cảm thấy ngoài ý muốn.
Trong lúc nhất thời, hắn nhìn cô gái đối diện, trên tuấn nhan hiện lên sắc tối khó hiểu.
Vân Khuynh hơi hạ mắt, nhưng độ cong bên môi lại gia tăng.
"Kiêu thiếu không cảm thấy, chân tàn và thân nát, rất xứng đôi hay sao?"
Nàng đùa giỡn nói, hoàn toàn không thèm để ý mà lấy chỗ đau của chính mình ra vui đùa, nhưng nói xong, cuối cùng vẫn cố kỵ việc ở kiếp này hai người chỉ mới gặp nhau, không dám quá phận, xoay chuyển lời nói.
"Được rồi, trước tiên không nói chuyện yêu đương nữa. Hôm nay quấy rầy, thật ra là có việc muốn thương lượng... Không biết Kiêu thiếu có đồng ý hợp tác?"
Chu Thiệu Kiêu ngưng lại: "A?"
Vân Khuynh giương môi lên, nhìn cặp mắt sâu thẳm kia: "Nếu như tôi nói, tôi có thể chữa khỏi chân của anh, anh có tin hay không?"
...Một mảnh vắng lặng.
Nháy mắt khi vừa dứt lời kia, đám bảo tiêu nghe rõ ràng đều không khỏi hít một hơi lạnh.
Đều không thể tin nổi.
Phải biết rằng, chân Chu Thiệu Kiêu tàn tật đã nhiều năm, các danh y trên thế giới đều đã từng xem qua, tất cả đều bó tay không có biện pháp. Hiện giờ, một cô gái chưa bao giờ học y lại ba hoa chích choè như thế, ai sẽ tin tưởng chứ?!
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Thoáng chốc, ánh mắt bọn họ nhìn Vân Khuynh đều thay đổi, tựa như đang đề phòng kẻ lừa đảo.
Ngay cả Chu Thiệu Kiêu... Tất nhiên cũng không tin.
"Phương tiểu thư đúng là vui tính thật."
Sau trầm mặc một lúc lâu, hắn mới lại lần nữa lạnh giọng mở miệng.
Lần này, môi mỏng của hắn khẽ nhếch, rõ ràng là đang cười, nhưng trên gương mặt ưu mỹ kia lại lộ ra vài phần lệ khí tối tăm.
Có điều, phản ứng này của người đàn ông, đương nhiên cũng nằm trong dự kiến của Vân Khuynh.
Nàng nhướng mày, thẳng tắp đối diện với ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn, trong chớp nhoáng, đột nhiên vươn tay.
Giây lát sau đã một phen chế trụ cổ tay Chu Thiệu Kiêu.
"Kiêu thiếu, trong tai nạn xe lúc trước, hẳn là cơ bắp của anh đã bị tổn hại, ảnh hưởng đến dây thần kinh... Mấy năm nay, chắc Kiêu thiếu cũng làm phẫu thuật không ít nhỉ..."
Vân Khuynh nhanh chóng mở miệng, người đàn ông vốn dĩ muốn rút tay ra lại đột nhiên nhướng mày, dừng động tác lại.
Đám vệ sĩ vốn dĩ tràn đầy hoài nghi cũng hai mặt nhìn nhau.
Mặc dù nói bệnh tình của Kiêu thiếu không phải bí mật gì, nhưng cơ bản từ khi rời khỏi Chu gia, nhiều năm như vậy, tình trạng cụ thể của anh, còn có chuyện âm thầm chữa trị, đều tiến hành bí mật.
Cho dù là Chu gia cũng hoàn toàn không rõ ràng.
Nhưng vị Phương tiểu thư này lại chẩn ra được cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ.
Đương nhiên, đám vệ sĩ tất nhiên là không biết nàng chẩn đoán có đúng bệnh hay không, nhưng nhìn phản ứng của đại thiếu nhà mình, hình như... Rất đáng tin cậy đó.
Trên thực tế, bọn họ đoán cũng không sai.
Tất cả đều hoàn toàn chính xác.
Nghe Vân Khuynh từng chút nói ra tình trạng của hắn, sáng tối trong mắt Chu Thiệu Kiêu càng sâu...
Cho đến một lát sau, khi nàng đang muốn càng tường tận "Phân tích" một phen, cuối cùng hắn cũng mở miệng.
"Không ngờ y thuật của Phương tiểu thư lại lợi hại như thế."
Hắn mở miệng khen ngợi, nhìn cô gái trước mắt, sắc mặt đã dần dần nghiêm túc lên.
Nhưng, nếu nói đã hoàn toàn tin tưởng... Cũng không có khả năng.
Đối diện với cặp mắt sâu thẳm ý vị không rõ kia, ý cười bên môi Vân Khuynh càng sâu.
Giây tiếp theo.
Nàng đột nhiên buông lỏng hắn ra, đứng lên, đôi tay chống lên xe lăn, cúi người ghé sát vàn bên tai hắn.
"Nếu tôi đoán không sai, ba tháng trước Kiêu thiếu đã phẫu thuật một lần, hơn nữa..."
Vân Khuynh nói, hơi thở ấm áp hoàn toàn phả vào cổ hắn.
Nháy mắt kia, trong mắt nàng hiện lên một tia thần bí, chậm rãi nói: "Sau lần phẫu thuật đó, anh đã từng đứng lên trong chốc lát, có phải hay không?"
Vừa dứt lời, thân mình Chu Thiệu Kiêu hiếm khi chấn động.
Vân Khuynh lại lưu loát buông anh ra, lần nữa ngồi trở về.
"Thấy sao? Hiện giờ đối với việc để tôi trị liệu, Kiêu thiếu có hứng thú không?"
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt nàng giảo hoạt, đối diện với tầm mắt âm trầm của hắn, tự tin mười phần.
Hơn nữa... Lại còn bày ra thái độ đùa giỡn.
Chu Thiệu Kiêu híp mắt lại, ánh mắt trầm lãnh.
Sau một lúc lâu, hắn lại lần nữa lên tiếng: "Phương tiểu thư có yêu cầu gì?"
Vân Khuynh cười: "Là anh đó..."
Giây lát sau, trông thấy bộ dạng thờ ơ của người đàn ông, nàng thầm thở dài một hơi, mới đứng đắn nói ra yêu cầu chân chính...
*
Từ sau ngày đó, hai người bước đầu đạt thành ý nguyện hợp tác.
Trong khoảng thời gian Vân Khuynh chưa xuất viện này, dường như còn trở thành "Bạn chung phòng bệnh".
Cho đến ba tuần sau, Vân Khuynh cắt chỉ --
Vậy mà Chu Thiệu Kiêu cũng đến hiện trường.
...
Y tá cẩn thận tháo băng gạc ra.
Trước mặt người đàn ông, Vân Khuynh hiếm khi có chút thấp thỏm.
Không nghĩ tới, người đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của nàng, lại là người yêu kiếp này.
Cuối cùng.
Băng gạc tháo hết.
Nàng không kiềm được hỏi một câu: "Xấu lắm sao?"
Nàng cố ý ái muội nói, không có ý tốt muốn nhìn biểu cảm bất ngờ của hắn.
Càng là bởi vì --
Vừa rồi trong lúc đang trò chuyện, bị dáng vẻ tối tăm trầm liễm của người yêu kiếp này khơi dậy hứng thú.
Ừm...
Không biết hiện giờ bị một "Em dâu" "Quái nhân" "Thổ lộ", anh ấy sẽ có phản ứng gì đây?
Chu Thiệu Kiêu: "..."
Có thể nói, Vân Khuynh thật đúng là đã thành công.
Nháy mắt kia, Kiêu thiếu luôn luôn gợn sóng bất kinh không dấu vết mà cứng người lại, môi mỏng mấp máy, dừng lại ở một độ cung vi diệu.
Tất nhiên Vân Khuynh nhạy bén bắt giữ được điểm này, trong lòng cười thầm.
Lại không ngờ rằng, giây tiếp theo.
Người đàn ông chợt khôi phục dáng vẻ thong dong, chỉ nói: "Phương tiểu thư thật vui tính."
Trực tiếp xem lời nàng nói chỉ là vui đùa.
Vân Khuynh nhướng mày, nhìn cặp mắt lạnh lùng kia, cười khẽ ra tiếng: "Anh cả không tin tưởng mị lực của chính mình sao?"
Chợt thấy Chu Thiệu Kiêu nhếch môi: "Phương tiểu thư nói đùa, tôi chẳng qua chỉ là một người tàn tật mà thôi."
Lời nói của người đàn ông tựa như đang hạ thấp mình, nhưng nhìn biểu cảm này, lại không có lấy nửa phần tự ti.
Ngược lại, lúc cười nhẹ, khí chất âm lãnh quanh thân hắn bị gạt đi không ít, càng hiện ra vẻ tuấn mỹ khiến người ta hít thở không thông.
Rõ ràng là tựa như... đang quyến rũ người khác.
Trong lòng Vân Khuynh chợt động, mắt phượng ảm đạm, tầm mắt áp bách khóa chặt lấy người đàn ông.
"Sao có thể như thế? Kiêu thiếu không khỏi đánh giá bản thân quá thấp rồi."
Nàng mở miệng trêu đùa, cố ý không gọi Chu Thiệu Kiêu là "Anh cả" nữa, không chút cố kỵ mà thưởng thức nam sắc, lại nói.
"Nếu theo lý luận này, hiện giờ tôi đã bị hủy dung, chỉ sợ càng thêm không chịu nổi..."
"Sẽ không."
Nhưng còn chưa đợi Vân Khuynh nói xong, người đàn ông đột nhiên lên tiếng, ngắt lời nàng.
Hắn vừa dứt lời, đám bảo tiêu đang dựng lỗ tai nghe bát quái đều vô cùng ngạc nhiên --
Ngạch.
Phong cách hôm nay của Kiêu thiếu, có hơi không đúng thì phải...
Ngay cả bản thân Chu Thiệu Kiêu cũng đối với phản ứng theo bản năng của mình mà cảm thấy ngoài ý muốn.
Trong lúc nhất thời, hắn nhìn cô gái đối diện, trên tuấn nhan hiện lên sắc tối khó hiểu.
Vân Khuynh hơi hạ mắt, nhưng độ cong bên môi lại gia tăng.
"Kiêu thiếu không cảm thấy, chân tàn và thân nát, rất xứng đôi hay sao?"
Nàng đùa giỡn nói, hoàn toàn không thèm để ý mà lấy chỗ đau của chính mình ra vui đùa, nhưng nói xong, cuối cùng vẫn cố kỵ việc ở kiếp này hai người chỉ mới gặp nhau, không dám quá phận, xoay chuyển lời nói.
"Được rồi, trước tiên không nói chuyện yêu đương nữa. Hôm nay quấy rầy, thật ra là có việc muốn thương lượng... Không biết Kiêu thiếu có đồng ý hợp tác?"
Chu Thiệu Kiêu ngưng lại: "A?"
Vân Khuynh giương môi lên, nhìn cặp mắt sâu thẳm kia: "Nếu như tôi nói, tôi có thể chữa khỏi chân của anh, anh có tin hay không?"
...Một mảnh vắng lặng.
Nháy mắt khi vừa dứt lời kia, đám bảo tiêu nghe rõ ràng đều không khỏi hít một hơi lạnh.
Đều không thể tin nổi.
Phải biết rằng, chân Chu Thiệu Kiêu tàn tật đã nhiều năm, các danh y trên thế giới đều đã từng xem qua, tất cả đều bó tay không có biện pháp. Hiện giờ, một cô gái chưa bao giờ học y lại ba hoa chích choè như thế, ai sẽ tin tưởng chứ?!
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Thoáng chốc, ánh mắt bọn họ nhìn Vân Khuynh đều thay đổi, tựa như đang đề phòng kẻ lừa đảo.
Ngay cả Chu Thiệu Kiêu... Tất nhiên cũng không tin.
"Phương tiểu thư đúng là vui tính thật."
Sau trầm mặc một lúc lâu, hắn mới lại lần nữa lạnh giọng mở miệng.
Lần này, môi mỏng của hắn khẽ nhếch, rõ ràng là đang cười, nhưng trên gương mặt ưu mỹ kia lại lộ ra vài phần lệ khí tối tăm.
Có điều, phản ứng này của người đàn ông, đương nhiên cũng nằm trong dự kiến của Vân Khuynh.
Nàng nhướng mày, thẳng tắp đối diện với ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn, trong chớp nhoáng, đột nhiên vươn tay.
Giây lát sau đã một phen chế trụ cổ tay Chu Thiệu Kiêu.
"Kiêu thiếu, trong tai nạn xe lúc trước, hẳn là cơ bắp của anh đã bị tổn hại, ảnh hưởng đến dây thần kinh... Mấy năm nay, chắc Kiêu thiếu cũng làm phẫu thuật không ít nhỉ..."
Vân Khuynh nhanh chóng mở miệng, người đàn ông vốn dĩ muốn rút tay ra lại đột nhiên nhướng mày, dừng động tác lại.
Đám vệ sĩ vốn dĩ tràn đầy hoài nghi cũng hai mặt nhìn nhau.
Mặc dù nói bệnh tình của Kiêu thiếu không phải bí mật gì, nhưng cơ bản từ khi rời khỏi Chu gia, nhiều năm như vậy, tình trạng cụ thể của anh, còn có chuyện âm thầm chữa trị, đều tiến hành bí mật.
Cho dù là Chu gia cũng hoàn toàn không rõ ràng.
Nhưng vị Phương tiểu thư này lại chẩn ra được cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ.
Đương nhiên, đám vệ sĩ tất nhiên là không biết nàng chẩn đoán có đúng bệnh hay không, nhưng nhìn phản ứng của đại thiếu nhà mình, hình như... Rất đáng tin cậy đó.
Trên thực tế, bọn họ đoán cũng không sai.
Tất cả đều hoàn toàn chính xác.
Nghe Vân Khuynh từng chút nói ra tình trạng của hắn, sáng tối trong mắt Chu Thiệu Kiêu càng sâu...
Cho đến một lát sau, khi nàng đang muốn càng tường tận "Phân tích" một phen, cuối cùng hắn cũng mở miệng.
"Không ngờ y thuật của Phương tiểu thư lại lợi hại như thế."
Hắn mở miệng khen ngợi, nhìn cô gái trước mắt, sắc mặt đã dần dần nghiêm túc lên.
Nhưng, nếu nói đã hoàn toàn tin tưởng... Cũng không có khả năng.
Đối diện với cặp mắt sâu thẳm ý vị không rõ kia, ý cười bên môi Vân Khuynh càng sâu.
Giây tiếp theo.
Nàng đột nhiên buông lỏng hắn ra, đứng lên, đôi tay chống lên xe lăn, cúi người ghé sát vàn bên tai hắn.
"Nếu tôi đoán không sai, ba tháng trước Kiêu thiếu đã phẫu thuật một lần, hơn nữa..."
Vân Khuynh nói, hơi thở ấm áp hoàn toàn phả vào cổ hắn.
Nháy mắt kia, trong mắt nàng hiện lên một tia thần bí, chậm rãi nói: "Sau lần phẫu thuật đó, anh đã từng đứng lên trong chốc lát, có phải hay không?"
Vừa dứt lời, thân mình Chu Thiệu Kiêu hiếm khi chấn động.
Vân Khuynh lại lưu loát buông anh ra, lần nữa ngồi trở về.
"Thấy sao? Hiện giờ đối với việc để tôi trị liệu, Kiêu thiếu có hứng thú không?"
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt nàng giảo hoạt, đối diện với tầm mắt âm trầm của hắn, tự tin mười phần.
Hơn nữa... Lại còn bày ra thái độ đùa giỡn.
Chu Thiệu Kiêu híp mắt lại, ánh mắt trầm lãnh.
Sau một lúc lâu, hắn lại lần nữa lên tiếng: "Phương tiểu thư có yêu cầu gì?"
Vân Khuynh cười: "Là anh đó..."
Giây lát sau, trông thấy bộ dạng thờ ơ của người đàn ông, nàng thầm thở dài một hơi, mới đứng đắn nói ra yêu cầu chân chính...
*
Từ sau ngày đó, hai người bước đầu đạt thành ý nguyện hợp tác.
Trong khoảng thời gian Vân Khuynh chưa xuất viện này, dường như còn trở thành "Bạn chung phòng bệnh".
Cho đến ba tuần sau, Vân Khuynh cắt chỉ --
Vậy mà Chu Thiệu Kiêu cũng đến hiện trường.
...
Y tá cẩn thận tháo băng gạc ra.
Trước mặt người đàn ông, Vân Khuynh hiếm khi có chút thấp thỏm.
Không nghĩ tới, người đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của nàng, lại là người yêu kiếp này.
Cuối cùng.
Băng gạc tháo hết.
Nàng không kiềm được hỏi một câu: "Xấu lắm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.