Hệ Thống Mau Xuyên, Vương Giả Phản Công
Chương 85: Chap 85: Quân Hôn Cường Sủng (7)
Thiên Thiên Chibi
04/01/2021
Đối với Tử Lăng Khuynh thì trong mấy tháng vừa qua cứ như một giấc mộng.
Nàng và Thương Tuyệt hợp tác với nhau, lâu dần nảy sinh ăn ý.
Nhưng chỉ có điều là nàng lại chẳng hiểu vì cái gì cứ thích ngứa miệng muốn trêu chọc anh. Như thể đó là bản năng mấy đời vậy.
Tuy nhiên lần nào Tử Lăng Khuynh cũng phải nhịn xuống. Nếu không đại boss mà tức giận lên liền xong đời mất thôi. Súng bắn đầu nở hoa đấy !
Nàng là nàng chọc không có nổi đâu nha.
Trong lúc Tử Lăng Khuynh ngây ngốc ngồi một chỗ lấy bút vẽ linh tinh lên giấy. Thì cánh cửa phòng nhẹ mở, bóng dáng cao lớn, đĩnh bạt khoác lên mình một thân quân trang bước vào.
Thương Tuyệt hướng phía nàng bước tới. Nhưng trong lúc vô ý, Tử Lăng Khuynh chẳng hề hay biết, vẫn ngẩn ngơ như cũ.
" Đang làm gì ? "
Nàng vừa nghe thấy cái giọng sát thần kia đằng sau lưng, tâm hồn bé nhỏ suýt chút liền tan vỡ.
" Thiếu soái, ngài cứ như vậy vào phòng một nữ tử mà không thông báo trước.... "
Tử Lăng Khuynh bĩu môi, trong lúc chột dạ mà quở trách Thương Tuyệt.
Anh lại híp mắt nhìn con hồ ly rất mực giảo hoạt trước mặt đang hưng sư vấn tội. Hai tay chống xuống bàn, cơ hồ là đem nàng vây vào trong ngực.
" A... không phải là cô cũng đã ra lệnh để cửa cho tôi ? Tùy tiện ... mà vào ? "
Tử Lăng Khuynh nghẹn họng. Cái này nàng không phản bác được. Anh nói không sai nhưng là vẫn có chút ý tứ gõ cửa chứ. Xồng xộc mà tiến vào như thế, nhỡ nàng đang thay quần áo thì phải làm sao ?
Thương Tuyệt nhìn vật nhỏ quẫn bách, tâm tình cũng trở nên khá hơn. Ánh mắt đưa tới bức tranh nàng đang vẽ dở dang nhưng vẫn có thể nhìn ra được. Đây là một người đàn ông.
Anh lạnh nhạt cầm lên tờ giấy. Nhìn thì có vẻ rất bình thản nếu không có mép giấy đều bị anh túm tới sắp nát.
" Ai đây ? "
Giọng nói lúc trước trầm thấp bao nhiêu bây giờ lại cao bấy nhiêu, mang theo cảm giác quỷ dị vô cùng.
Nàng ngơ ngác nhìn tới bức tranh, ánh mắt đều thay đổi.
A ... nam nhân này... là ai ? Tại sao nàng trong lúc vô thức lại vẽ ra được ? Khuôn mặt của hắn vô cùng đẹp, một vẻ đẹp yêu diễm... đôi mắt đào hoa tà tứ.
" Huyền ... Minh..., Huyền... Tiểu ... Minh... "
Miệng nhỏ chợt bất thốt ra cái tên vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Tử Lăng Khuynh vừa nói xong, vẫn còn đang ngây ngốc thì liền thấy Thương Tuyệt cau mày xé thành từng mảnh nhỏ, rơi lả tả xuống đất.
Nàng sửng sốt, thân thể không theo điều khiển mà cúi xuống nhìn đám giấy vụn kia.
" Tôi hỏi cô đây là ai ? "
Trên người Thương Tuyệt bừng bừng sát khí, mắt hiện lên sắc đỏ u ám. Có thể nói là anh đã thực sự tức giận.
Anh không thích nàng nhìn người đàn ông khác quá 5 giây, càng không thích tên người đàn ông khác phát ra từ miệng nàng.
Anh chỉ muốn... chỉ muốn cô gái nhỏ ấy thuộc về mình, một sự chiếm hữu tuyệt đối ! Thậm chí, nhiều lúc nàng cười nói cùng người khác, anh đều nảy lên xúc động muốn giết chết tất cả.
Cảm giác kì lạ ấy là gì ? Anh không biết ! Thực sự chỉ muốn nhốt nàng tới một nơi, giam cầm nàng để nàng mãi mãi trong mắt chỉ có Ly Thương Tuyệt này.
Tử Lăng Khuynh theo bản năng ương ngạnh trả lời " Thiếu soái, tôi nói ngài biết nè, phòng của tôi ngài cũng có thể tùy tiện vào, tranh của tôi ngài cũng có thể tùy tiện xé ... chỉ có ... "
" Nếu vào rồi thì làm sao ? Mà xé cũng xé rồi thì sao ? Chỉ có cái gì ? "
Nàng bá khốc túm cổ áo Thương Tuyệt, kéo cổ anh cho thấp xuống, dụ hoặc nói
" Chỉ có, đã vào địa bàn của tôi. Vậy thì... phải là người ... của ... tôi !"
Thương Tuyệt cười một tiếng, ánh mắt hờ hững hiếm khi trở nên áp bách khóa chặt nàng.
Thực chất lúc này Tử Lăng Khuynh mặt ngoài thì trấn tĩnh nhưng trong lòng lại nhảy nhót như điên.
Huhhuu... xong rồi, xong rồi,... nàng vừa mới làm cái gì, vừa mới nói cái gì vậy ?
Mẹ nó, Khuynh ơi là Khuynh, mày điên hay sao mà lại trêu chọc cái tên ác ma này ?
Anh mà nổi điên lên thì số mệnh của nàng là bị nã cho mấy phát súng vào đầu, nở hoa tung tóe đấy.
Ai dô, nghĩ tới cảnh mình làm ma không đầu thật vui quá đi mà !
Nàng tim đều đập bùm bụp, thấp thỏm mà cúi xuống, nụ cười gượng bên khóe môi càng thêm khó coi. Tay cũng dần buông lỏng khỏi cổ áo Thương Tuyệt.
Thế nhưng, chỉ một giây sau đã bị kéo lại. Thân mình nhào vào lòng anh.
" Em hiện cũng đang ở trên địa bàn của tôi, cho nên... em ... là người của tôi. Vĩnh viễn... của tôi !"
Tử Lăng Khuynh rơi vào trạng thái đơ toàn tập . Thương Tuyệt nhìn vẻ mặt ngu vù vù của nàng, cười khẽ, tay bắt lấy cằm nhỏ .. cúi xuống, hung hăng mà cắn lấy môi nàng.
Giây phút ấy, dường như có cái gì trong đầu nàng bùm bùm mà nổ tung.
Cuối cùng, tới khi Thương Tuyệt buông nàng ra, Tử Lăng Khuynh mới hồi thần, tay áo đều đưa lên miệng lau lau.
Đợi khi lau xong nàng mới phát hiện mình vừa thực hiện hành động gì, ánh mắt đáng thương như mèo con liếc nhìn Thương Tuyệt, lại thấy tia điện xèn xẹt của ai kia bắn về phía mình, cổ đều co rụt ..
" Hôn tôi khó chịu vậy sao ? Đã thế, tôi liền hôn cho tới khi em không còn lau nữa thì thôi. Hôn chết em, tiểu hồ ly !"
Lập tức, môi nàng một lần nữa bị bắt lấy. Lần này là hôn sâu, đến mức nàng ngạt thở lăn đùng ra ngất xỉu vì thiếu khí.
Thương Tuyệt mới buông ra, bình tĩnh mà bế nàng lên, một mạch bước tới phòng mình.
Dọc đường đi, thủ hạ của hai người lấm lét nhìn, miệng thì cười ha hả suốt.
Vốn dĩ bọn họ thấy hai người này thật giống như là thích người đồng giới. Thiếu soái thì lời đồn bị gay có đầy nhưng cái vị kia kìa. Thấy bất kể một em gái nhỏ nhỏ đáng yêu, không có tâm cơ liền thích thú.
Bây giờ vậy mà hai cái kíp nổ cực mạnh này lại tóm được nhau. Không... phải nói là bom \- thiếu soái bắt được kíp nổ là lão đại hắc bang...
Ai dô, đến khi hai người này cùng nổ thì thế giới tanh bành mất thôi !
Mấy vị thuộc hạ đáng kính hô hố cười đen tối liên tưởng tới cảnh hai người kia yêu tinh đánh nhau, sấm chớp đùng đùng nổ rầm trời....
\*\*\*
Cơ Luật khó chịu mở mắt, lại phát hiện mình bị trói trên một chiếc ghế gỗ. Xung quanh tối tăm, lạnh lẽo... hình như còn có mùi máu tanh nồng nặc bốc lên.
Hắn hoảng sợ cựa quậy thân mình, thét to " Có ai không ? Cứu tôi với !"
Thế nhưng có kêu đến rát cả cổ họng thì cũng chẳng một ai đáp lại. Chỉ vẳng lại tiếng kêu của hắn càng thêm chói tai cùng ghê rợn.
Một lúc sau, lách cách phía xa có tiếng mở khóa.
Cơ Luật nghe vậy càng thêm sợ hãi tột độ, hắn co rúm mình lại, đê hèn giống mấy tên chuột nhắt bẩn thỉu.
Nam nhân thong dong ưu nhã mà bước xuống, theo sau còn có một cô gái hết sức xinh đẹp đang quan sát xung quanh.
Một người cầm theo có lẽ là dụng cụ y tế, một người đi trước dẫn đường.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên đánh thẳng vào tim Cơ Luật dọa hắn một trận tức ngực không thở nổi.
.
.
..
Nàng và Thương Tuyệt hợp tác với nhau, lâu dần nảy sinh ăn ý.
Nhưng chỉ có điều là nàng lại chẳng hiểu vì cái gì cứ thích ngứa miệng muốn trêu chọc anh. Như thể đó là bản năng mấy đời vậy.
Tuy nhiên lần nào Tử Lăng Khuynh cũng phải nhịn xuống. Nếu không đại boss mà tức giận lên liền xong đời mất thôi. Súng bắn đầu nở hoa đấy !
Nàng là nàng chọc không có nổi đâu nha.
Trong lúc Tử Lăng Khuynh ngây ngốc ngồi một chỗ lấy bút vẽ linh tinh lên giấy. Thì cánh cửa phòng nhẹ mở, bóng dáng cao lớn, đĩnh bạt khoác lên mình một thân quân trang bước vào.
Thương Tuyệt hướng phía nàng bước tới. Nhưng trong lúc vô ý, Tử Lăng Khuynh chẳng hề hay biết, vẫn ngẩn ngơ như cũ.
" Đang làm gì ? "
Nàng vừa nghe thấy cái giọng sát thần kia đằng sau lưng, tâm hồn bé nhỏ suýt chút liền tan vỡ.
" Thiếu soái, ngài cứ như vậy vào phòng một nữ tử mà không thông báo trước.... "
Tử Lăng Khuynh bĩu môi, trong lúc chột dạ mà quở trách Thương Tuyệt.
Anh lại híp mắt nhìn con hồ ly rất mực giảo hoạt trước mặt đang hưng sư vấn tội. Hai tay chống xuống bàn, cơ hồ là đem nàng vây vào trong ngực.
" A... không phải là cô cũng đã ra lệnh để cửa cho tôi ? Tùy tiện ... mà vào ? "
Tử Lăng Khuynh nghẹn họng. Cái này nàng không phản bác được. Anh nói không sai nhưng là vẫn có chút ý tứ gõ cửa chứ. Xồng xộc mà tiến vào như thế, nhỡ nàng đang thay quần áo thì phải làm sao ?
Thương Tuyệt nhìn vật nhỏ quẫn bách, tâm tình cũng trở nên khá hơn. Ánh mắt đưa tới bức tranh nàng đang vẽ dở dang nhưng vẫn có thể nhìn ra được. Đây là một người đàn ông.
Anh lạnh nhạt cầm lên tờ giấy. Nhìn thì có vẻ rất bình thản nếu không có mép giấy đều bị anh túm tới sắp nát.
" Ai đây ? "
Giọng nói lúc trước trầm thấp bao nhiêu bây giờ lại cao bấy nhiêu, mang theo cảm giác quỷ dị vô cùng.
Nàng ngơ ngác nhìn tới bức tranh, ánh mắt đều thay đổi.
A ... nam nhân này... là ai ? Tại sao nàng trong lúc vô thức lại vẽ ra được ? Khuôn mặt của hắn vô cùng đẹp, một vẻ đẹp yêu diễm... đôi mắt đào hoa tà tứ.
" Huyền ... Minh..., Huyền... Tiểu ... Minh... "
Miệng nhỏ chợt bất thốt ra cái tên vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Tử Lăng Khuynh vừa nói xong, vẫn còn đang ngây ngốc thì liền thấy Thương Tuyệt cau mày xé thành từng mảnh nhỏ, rơi lả tả xuống đất.
Nàng sửng sốt, thân thể không theo điều khiển mà cúi xuống nhìn đám giấy vụn kia.
" Tôi hỏi cô đây là ai ? "
Trên người Thương Tuyệt bừng bừng sát khí, mắt hiện lên sắc đỏ u ám. Có thể nói là anh đã thực sự tức giận.
Anh không thích nàng nhìn người đàn ông khác quá 5 giây, càng không thích tên người đàn ông khác phát ra từ miệng nàng.
Anh chỉ muốn... chỉ muốn cô gái nhỏ ấy thuộc về mình, một sự chiếm hữu tuyệt đối ! Thậm chí, nhiều lúc nàng cười nói cùng người khác, anh đều nảy lên xúc động muốn giết chết tất cả.
Cảm giác kì lạ ấy là gì ? Anh không biết ! Thực sự chỉ muốn nhốt nàng tới một nơi, giam cầm nàng để nàng mãi mãi trong mắt chỉ có Ly Thương Tuyệt này.
Tử Lăng Khuynh theo bản năng ương ngạnh trả lời " Thiếu soái, tôi nói ngài biết nè, phòng của tôi ngài cũng có thể tùy tiện vào, tranh của tôi ngài cũng có thể tùy tiện xé ... chỉ có ... "
" Nếu vào rồi thì làm sao ? Mà xé cũng xé rồi thì sao ? Chỉ có cái gì ? "
Nàng bá khốc túm cổ áo Thương Tuyệt, kéo cổ anh cho thấp xuống, dụ hoặc nói
" Chỉ có, đã vào địa bàn của tôi. Vậy thì... phải là người ... của ... tôi !"
Thương Tuyệt cười một tiếng, ánh mắt hờ hững hiếm khi trở nên áp bách khóa chặt nàng.
Thực chất lúc này Tử Lăng Khuynh mặt ngoài thì trấn tĩnh nhưng trong lòng lại nhảy nhót như điên.
Huhhuu... xong rồi, xong rồi,... nàng vừa mới làm cái gì, vừa mới nói cái gì vậy ?
Mẹ nó, Khuynh ơi là Khuynh, mày điên hay sao mà lại trêu chọc cái tên ác ma này ?
Anh mà nổi điên lên thì số mệnh của nàng là bị nã cho mấy phát súng vào đầu, nở hoa tung tóe đấy.
Ai dô, nghĩ tới cảnh mình làm ma không đầu thật vui quá đi mà !
Nàng tim đều đập bùm bụp, thấp thỏm mà cúi xuống, nụ cười gượng bên khóe môi càng thêm khó coi. Tay cũng dần buông lỏng khỏi cổ áo Thương Tuyệt.
Thế nhưng, chỉ một giây sau đã bị kéo lại. Thân mình nhào vào lòng anh.
" Em hiện cũng đang ở trên địa bàn của tôi, cho nên... em ... là người của tôi. Vĩnh viễn... của tôi !"
Tử Lăng Khuynh rơi vào trạng thái đơ toàn tập . Thương Tuyệt nhìn vẻ mặt ngu vù vù của nàng, cười khẽ, tay bắt lấy cằm nhỏ .. cúi xuống, hung hăng mà cắn lấy môi nàng.
Giây phút ấy, dường như có cái gì trong đầu nàng bùm bùm mà nổ tung.
Cuối cùng, tới khi Thương Tuyệt buông nàng ra, Tử Lăng Khuynh mới hồi thần, tay áo đều đưa lên miệng lau lau.
Đợi khi lau xong nàng mới phát hiện mình vừa thực hiện hành động gì, ánh mắt đáng thương như mèo con liếc nhìn Thương Tuyệt, lại thấy tia điện xèn xẹt của ai kia bắn về phía mình, cổ đều co rụt ..
" Hôn tôi khó chịu vậy sao ? Đã thế, tôi liền hôn cho tới khi em không còn lau nữa thì thôi. Hôn chết em, tiểu hồ ly !"
Lập tức, môi nàng một lần nữa bị bắt lấy. Lần này là hôn sâu, đến mức nàng ngạt thở lăn đùng ra ngất xỉu vì thiếu khí.
Thương Tuyệt mới buông ra, bình tĩnh mà bế nàng lên, một mạch bước tới phòng mình.
Dọc đường đi, thủ hạ của hai người lấm lét nhìn, miệng thì cười ha hả suốt.
Vốn dĩ bọn họ thấy hai người này thật giống như là thích người đồng giới. Thiếu soái thì lời đồn bị gay có đầy nhưng cái vị kia kìa. Thấy bất kể một em gái nhỏ nhỏ đáng yêu, không có tâm cơ liền thích thú.
Bây giờ vậy mà hai cái kíp nổ cực mạnh này lại tóm được nhau. Không... phải nói là bom \- thiếu soái bắt được kíp nổ là lão đại hắc bang...
Ai dô, đến khi hai người này cùng nổ thì thế giới tanh bành mất thôi !
Mấy vị thuộc hạ đáng kính hô hố cười đen tối liên tưởng tới cảnh hai người kia yêu tinh đánh nhau, sấm chớp đùng đùng nổ rầm trời....
\*\*\*
Cơ Luật khó chịu mở mắt, lại phát hiện mình bị trói trên một chiếc ghế gỗ. Xung quanh tối tăm, lạnh lẽo... hình như còn có mùi máu tanh nồng nặc bốc lên.
Hắn hoảng sợ cựa quậy thân mình, thét to " Có ai không ? Cứu tôi với !"
Thế nhưng có kêu đến rát cả cổ họng thì cũng chẳng một ai đáp lại. Chỉ vẳng lại tiếng kêu của hắn càng thêm chói tai cùng ghê rợn.
Một lúc sau, lách cách phía xa có tiếng mở khóa.
Cơ Luật nghe vậy càng thêm sợ hãi tột độ, hắn co rúm mình lại, đê hèn giống mấy tên chuột nhắt bẩn thỉu.
Nam nhân thong dong ưu nhã mà bước xuống, theo sau còn có một cô gái hết sức xinh đẹp đang quan sát xung quanh.
Một người cầm theo có lẽ là dụng cụ y tế, một người đi trước dẫn đường.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên đánh thẳng vào tim Cơ Luật dọa hắn một trận tức ngực không thở nổi.
.
.
..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.