Hệ Thống: Mợ Lục Mắc Chứng Câu Giờ
Chương 3: Nữ Phụ Xuyên Sách
Nhất Vấn Chi
29/09/2023
Thấy cô như vậy, người phụ nữ trung niên không vui cau mày: “Con có thái độ gì đấy? Người lớn nói chuyện với con, sao con lại phớt lờ? Ngay cả một tiếng bố mẹ cũng không chào?”
Người đàn ông trung niên xa lạ kia cười, giúp cô hòa giải: “Dù sao cũng là trẻ con…”
Người phụ nữ trung niên phản bác ngay: “Bao tuổi rồi còn coi bản thân là trẻ con không hiểu chuyện? Tô Vũ nhà chúng ta vừa vào nhà đã chào bố mẹ rồi đấy thôi.”
Mẹ Tô vội nói đỡ cho cô, giọng bà vô cùng dịu dàng: “Bà Trình, Tiểu Trì vừa về nhà đã nghe thấy tin này, nó vẫn chưa kịp thích nghi, bà cho nó chút thời gian...”
“Thích nghi?
Bà Trình hừ lạnh một tiếng: “Vậy sao Tô Vũ nhà tôi không cần thích nghi? Không phải tôi có ý chê trách hai người đâu, nhưng nhìn dáng vẻ khù khờ của nó là đủ biết mấy năm nay hai người không nuôi dạy nó cho tốt rồi.”
“Cạch.”
Tô Trì dằn mạnh ly trà.
Âm thanh gốm sứ va chạm với mặt bàn cẩm thạch, phát ra một tiếng vang không nhỏ.
Phòng khách lập tức yên tĩnh.
Lời nói của bà Trình bị tiếng va chạm kia cắt ngang, bà ta quay đầu nhìn Tô Trì, giọng nói mang theo vài phần tức giận vì quyền uy của mình bị xúc phạm: “Con có ý gì?”
“Không có gì.” Tô Trà chậm rãi đáp: “Tôi chỉ đặt cái ly xuống mà thôi.”
Nói cô sao cũng được.
Nhưng không được động đến bố mẹ cô.
“Mẹ, mẹ đừng hung dữ với em gái như thế.” Cô gái trẻ tuổi kia thân mật tiến lên, ôm lấy cánh tay của người phụ nữ trung niên rồi nói bằng giọng điệu oán trách: “Lần đâu tiên gặp mặt mà mẹ đã hung dữ như thế, lỡ đâu sau này em ấy sợ mẹ thì sao?”
“Tô Trì, chào em, chị là Tô Vũ.”
Tô Vũ cười với cô, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt như gợn sóng: “Về sau… chúng ta sẽ là chị em.”
“Là cô ta, là cô ta, chính là cô ta.”
Ngay khi Tô Vũ cất tiếng, hệ thống trong đầu cô đã lập tức phát ra một tiếng cảnh báo chói tai: “Ký chủ, cô ta là người đã xuyên sách! Cô ta chính là nữ xứng, mưu đồ thay thế vị trí của cô! Cô phải cẩn thận cô ta, cô ta cũng có hệ thống công lược có đặc tính và chức năng giống hệt tôi.”
Sau ba ngày bị hệ thống quấy rầy, Tô Trì đã quen với cảnh tượng ồn ào bên tai nảy rồi.
Cô tạm ném hệ thống ra sau đầu.
Đối diện với nụ cười của người đẹp, Tô Trì không nỡ lòng nào xụ mặt.
Cô cũng cười theo: “Xin chào.”
Bầu không khí hòa hoãn được một chút.
Người đàn ông trung niên xa lạ kia cười, giúp cô hòa giải: “Dù sao cũng là trẻ con…”
Người phụ nữ trung niên phản bác ngay: “Bao tuổi rồi còn coi bản thân là trẻ con không hiểu chuyện? Tô Vũ nhà chúng ta vừa vào nhà đã chào bố mẹ rồi đấy thôi.”
Mẹ Tô vội nói đỡ cho cô, giọng bà vô cùng dịu dàng: “Bà Trình, Tiểu Trì vừa về nhà đã nghe thấy tin này, nó vẫn chưa kịp thích nghi, bà cho nó chút thời gian...”
“Thích nghi?
Bà Trình hừ lạnh một tiếng: “Vậy sao Tô Vũ nhà tôi không cần thích nghi? Không phải tôi có ý chê trách hai người đâu, nhưng nhìn dáng vẻ khù khờ của nó là đủ biết mấy năm nay hai người không nuôi dạy nó cho tốt rồi.”
“Cạch.”
Tô Trì dằn mạnh ly trà.
Âm thanh gốm sứ va chạm với mặt bàn cẩm thạch, phát ra một tiếng vang không nhỏ.
Phòng khách lập tức yên tĩnh.
Lời nói của bà Trình bị tiếng va chạm kia cắt ngang, bà ta quay đầu nhìn Tô Trì, giọng nói mang theo vài phần tức giận vì quyền uy của mình bị xúc phạm: “Con có ý gì?”
“Không có gì.” Tô Trà chậm rãi đáp: “Tôi chỉ đặt cái ly xuống mà thôi.”
Nói cô sao cũng được.
Nhưng không được động đến bố mẹ cô.
“Mẹ, mẹ đừng hung dữ với em gái như thế.” Cô gái trẻ tuổi kia thân mật tiến lên, ôm lấy cánh tay của người phụ nữ trung niên rồi nói bằng giọng điệu oán trách: “Lần đâu tiên gặp mặt mà mẹ đã hung dữ như thế, lỡ đâu sau này em ấy sợ mẹ thì sao?”
“Tô Trì, chào em, chị là Tô Vũ.”
Tô Vũ cười với cô, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt như gợn sóng: “Về sau… chúng ta sẽ là chị em.”
“Là cô ta, là cô ta, chính là cô ta.”
Ngay khi Tô Vũ cất tiếng, hệ thống trong đầu cô đã lập tức phát ra một tiếng cảnh báo chói tai: “Ký chủ, cô ta là người đã xuyên sách! Cô ta chính là nữ xứng, mưu đồ thay thế vị trí của cô! Cô phải cẩn thận cô ta, cô ta cũng có hệ thống công lược có đặc tính và chức năng giống hệt tôi.”
Sau ba ngày bị hệ thống quấy rầy, Tô Trì đã quen với cảnh tượng ồn ào bên tai nảy rồi.
Cô tạm ném hệ thống ra sau đầu.
Đối diện với nụ cười của người đẹp, Tô Trì không nỡ lòng nào xụ mặt.
Cô cũng cười theo: “Xin chào.”
Bầu không khí hòa hoãn được một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.