Hệ Thống Nam Phản Diện Công Lược Nam Chính!!
Chương 42
《William》Thẩm Mộng Kỳ
17/07/2024
****************
Xương quai xanh mê người, cộng thêm làn da trắng mịn màng như da em bé. Nếu không có vết thương bầm tím ở bả vai trái, thì tổng thể đều rất hoàn hảo.
Thẩm Mộng Phàm trực tiếp bị hành động của Tống Ôn Trạch dọa sợ, hai tay ôm lấy người với ý định che đi những dấu vết bẩn thỉu trên người, toàn thân run rẩy sợ hãi nhìn Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch nhìn thiếu niên trước mặt thật đáng thương, đôi mắt đỏ rực nhìn mình đầy sợ hãi, hai tay giơ lên lau đi những giọt nước trên khuôn mặt thanh tú.
Cảm nhận được sự nguy hiểm, Thẩm Mộng Phàm theo bản năng né tránh sang hướng khác, hai mắt đờ đẫn cúi gằm xuống mặt đất không dám nhìn.
Tống Ôn Trạch quá hiểu, tại sao Thẩm Mộng Phàm lại cúi đầu xuống sâu như vậy, bàn tay đang giơ lên kia xoa đầu Thẩm Mộng Phàm.
Thẩm Mộng Phàm vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn, Tống Ôn Trạch thật sự cảm nhận được thiếu niên trước mặt đang rất sợ hãi.
Càng khiến Tống Ôn Trạch tức giận hơn là, phía sau lưng có vài vết thương nhiễm trùng nặng, nó đang chảy máu.
Khi Thẩm Mộng Phàm cúi đầu xuống, Tống Ôn Trạch đã nhìn thấy rồi nhưng không nghĩ tới, nó lại nặng như vậy.
Cứ nhìn cách Thẩm Mộng Phàm run rẩy, sợ hãi không dám nhúc nhích cũng đủ hiểu cậu ta vẫn chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh ngày hôm đó.
Phản ứng tránh né vừa nãy, Tống Ôn Trạch cũng đoán được Thẩm Mộng Phàm đây là không muốn hắn nhìn thấy thứ dơ bẩn trên người. Vết thương đó, Thẩm Mộng Phàm phải dầy vò mình bao lâu mới có thể thành ra như vậy.
Tống Ôn Trạch thật sự không nhịn được, bóp chặt lấy cằm của Thẩm Mộng Phàm giơ lên, đối diện với khuôn mặt của mình mới hỏi - Tại sao lại làm vậy?
Thẩm Mộng Phàm bị hỏi chẳng đầu chẳng đuôi, hai mắt đờ đẫn nhìn Tống Ôn Trạch, đầu đầy dấu chấm hỏi.
- Con không biết, thân thể của con là ba mẹ ban cho. Nếu con không biết chăm sóc, gìn giữ nó chẳng phải phụ công ơn sinh thành của ba mẹ sao? - Tống Ôn Trạch nhẹ nhàng hỏi lại một lần nữa, nói - Vết thương này, nếu còn không bôi thuốc sẽ thực sự nhiễm trùng, để lại sẹo rất xấu. Mau cởi ra đi, chú giúp con rửa sạch vết thương rồi đi bôi thuốc.
Thẩm Mộng Phàm hỏi - Chú, không cảm thấy con rất bẩn rồi sao?
- Nói linh tinh cái gì đó, mau cởi ra đi. - Tống Ôn Trạch tức giận, gõ đầu Thẩm Mộng Phàm một cái, mắng - Còn nói thêm một câu nữa, chú lập tức sẽ rời khỏi đây.
Tống Ôn Trạch giả vờ đứng dậy, xoay người định đi thì cổ tay bị ai đó nắm lấy, khi quay lại đã thấy Thẩm Mộng Phàm đã quỳ trước mặt mình.
Dáng vẻ đáng thương, cùng với bộ dạng nửa thân trên bị Tống Ôn Trạch xé đến tan tành, trông thật… dễ thương.
Thẩm Mộng Phàm nói - Con tự tắm được mà. Chú đừng đi. Con, con sẽ tắm rửa sạch sẽ. Con không muốn chú bị dính bẩn, người con tốt nhất chú đừng chạm vào, bẩn lắm.
Nói xong, Thẩm Mộng Phàm lấy vòi nước mà Tống Ôn Trạch để dưới đất quên không để lại vị trí ban đầu, vặn vòi phun nước rồi giữ nguyên tư thế quỳ gối.
Một dòng nước lạnh buốt, phun xối xả từ trên đầu Thẩm Mộng Phàm xuống đất, cậu nhắm mắt lại cố gắng không phát ra tiếng khóc.
Nước mắt hòa lẫn với dòng nước lạnh kia, cho dù Tống Ôn Trạch ở trước mặt mình, Thẩm Mộng Phàm dám chắc hắn không phát hiện ra.
Tống Ôn Trạch vô tình bị dính cũng cảm thấy lạnh, thấy người thiếu niên trước mặt cứ thế mà run rẩy vì lạnh, tay còn lại không ngừng trà sát vào làn da trắng mịn màng kia đến đỏ bừng cả một vùng.
Hắn lập tức lao tới, hất mạnh vòi nước trên tay Thẩm Mộng Phàm xuống đất. Một tay giữ chặt cổ tay trái của Thẩm Mộng Phàm giơ lên cao, ép mạnh vào tấm kính trong suốt kia.
Tống Ôn Trạch dùng tay còn lại bóp cằm của Thẩm Mộng Phàm, nâng lên cao rồi cúi đầu xuống khóa chặt miệng cậu lại, không để cho Thẩm Mộng Phàm kịp phản ứng.
Thẩm Mộng Phàm mở to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đang cưỡng hôn mình. Cậu bất giác nhớ lại cảnh tưởng đáng sợ ngày hôm đó, Thẩm Mộng Phàm lập tức muốn thoát ra nhưng cựa quậy thế nào đều vô ích.
Tống Ôn Trạch đang nhắm hai mắt, lấy hết sức giữ chặt người thiếu niên trước mặt. Đột nhiên, cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng chảy ra từ khóe miệng Thẩm Mộng Phàm, vừa nếm xong liền nhận ra đó là máu tươi.
Tống Ôn Trạch lập tức mở to mắt ra, tay bóp cằm Thẩm Mộng Phàm càng mạnh bạo hơn, khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ. Khuôn mặt của Thẩm Mộng Phàm bây giờ trông thật thảm hại, hốc mắt đỏ rực từ trong đó chảy ra hai dòng nước mắt.
Bị Tống Ôn Trạch khống chế, khiến Thẩm Mộng Phàm rên lên vì đau nhưng càng giãy giụa muốn thoát ra, tay còn lại không ngừng đấm vào ngực Tống Ôn Trạch dù không có một chút sức nào.
Thừa lúc, Thẩm Mộng Phàm vừa mở miệng ra Tống Ôn Trạch không chút do dự mà nhét ngón tay vào, nói - Thích chết thì cắn đi. Cắn đứt luôn cũng được.
Thẩm Mộng Phàm giật mình, hai mắt mở lớn nhìn thấy Tống Ôn Trạch, đầu lắc lắc nói - Không, không được. Chú mau bỏ ra đi, cháu không muốn, đừng mà.
Tống Ôn Trạch thở dài, buông hai tay ra rồi ôm chặt lấy Thẩm Mộng Chi, vừa vỗ về vừa an ủi. Giọng nói nhẹ nhàng, nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo hòa cùng với hơi thở của Tống Ôn Trạch, Thẩm Mộng Phàm cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.
Thẩm Mộng Phàm nằm trọn trong lòng Tống Ôn Trạch, đang hoang mang tại sao bản thân lại được hắn ôm thì Tống Ôn Trạch bồng người cậu lên cao rồi thả mạnh vào trong bồn tắm.
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thẩm Mộng Phàm lại bị Tống Ôn Trạch nắm chặt bả vai, ấn mạnh xuống dưới nước.
Nước sà phòng ập vào tai, mũi, họng Thẩm Mộng Phàm khiến cậu nhắm mắt lại, tay chân vùng vẫy đập nước muốn ngoi lên. Tống Ôn Trạch thấy đã qua một lúc, trước khi Thẩm Mộng Phàm mất ý thức thì kéo lên.
Thẩm Mộng Phàm được kéo lên, hô hấp dồn dập tưởng chừng như sắp tắt thở tới nơi. Hai tay vuốt mặt mình, cảm thấy đã ổn mới mở mắt ra nhìn xem có sao không nhưng, lúc đầu có chút sót nháy mắt vài cái liền rõ.
Thứ đập thẳng vào mắt Thẩm Mộng Phàm, là khuôn mặt bình tĩnh đến lạnh lùng của Tống Ôn Trạch, cùng với bàn tay đang giơ lên.
Không biết từ bao giờ, Tống Ôn Trạch đã ngồi vào trong bồn tắm, hai đại nam nhân cao to chân dài, ngồi trong đó có chút chặt trội.
Thẩm Mộng Phàm vừa nhìn thấy Tống Ôn Trạch ở rất gần, khoảng cách giữa hai người còn hơn 10mm nữa chạm vào mặt đối phương. Tuy hơi sợ nhưng, tim Thẩm Mộng Phàm lại đập rất nhanh, còn rất mạnh khiến cậu không biết là tại sao nữa.
Tống Ôn Trạch búng mạnh vào trán Thẩm Mộng Phàm một cái, trách mắng - Tỉnh táo chưa?
Thẩm Mộng Phàm mặt đỏ rực, hốc mắt rưng rưng muốn khóc đáp - Con hoàn toàn bình thường mà. Tại sao lại dọa con chứ?
Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Tất nhiên là vì con rồi.
- ??? - Thẩm Mộng Phàm ngơ ngác một lúc, đầu đầy dấu chấm hỏi.
- Chắc chuyện ta và Bách Thuận nói, con đều đã nghe thấy hết rồi. Ta cũng không muốn vòng vo. Ban đầu ta muốn Bách Thuận thôi miên con, để con quên đi chuyện hôm đó nhưng Bách Thuận nói: “Giải được một lần, không giải quyết được hậu họa về sau”. - Tống Ôn Trạch giải thích đáp - Thay vì tạm thời thôi miên con, thì thà để con đối mặt với nó rồi từ từ thay đổi, biến nó từ chứng ám ảnh tâm lý thành sức mạnh tiềm ẩn kiểm soát mọi cảm xúc, sau này cũng biết bình tĩnh trong mọi trường hợp xảy ra.
Thẩm Mộng Phàm ấp úng, hỏi - Vậy, chuyện chú cưỡng hôn con?
- Là do bất đắc dĩ mới phải làm vậy. - Tống Ôn Trạch liền xoa đầu Thẩm Mộng Phàm, nói - Dù sao nụ hôn đầu của chú cũng bị con cướp từ lâu rồi, hôn thêm vài lần nữa cũng bình thường thôi. Chỉ là, lần sau đừng cắn môi, chảy máu sẽ rất khó chịu.
Nói xong, Tống Ôn Trạch liền trực tiếp cởi đồ trước mặt Thẩm Mộng Phàm, cậu đỏ mắt che mặt đi hỏi - Chú, chú muốn làm gì?
Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Làm gì là làm gì? Tắm thôi, quần áo cũng ướt rồi không thể mặc như vậy, sẽ bị cảm lạnh.
- Vậy, vậy chú tắm đi. Cháu, cháu ra ngoài thay đồ. - Thẩm Mộng Chi vừa nói vừa đứng dậy, chân vừa mới tò ra ngoài bồn tắm thì đã bị Tống Ôn Trạch ôm eo kéo vào trong lòng.
Thẩm Mộng Phàm nhìn chiếc áo sơ mi trắng vừa được cởi ra, đằng sau nó là một vòng ngực căng, bên dưới là cơ bụng 6 mũi vô cùng cuốn hút.
Bàn tay vô tình hay hữu ý mà chạm vào, cảm giác được thứ vừa cứng vừa lớn bên dưới Thẩm Mộng Phàm lập tức đỏ mặt, toan muốn chạy ra ngoài nhưng Tống Ôn Trạch nào dễ buông tha như vậy.
Tống Ôn Trạch nhìn khuôn mặt thiếu niên trước mặt, từ nãy giờ chưa đầy một tiếng đã đỏ mặt ba lần rồi. Nói không thích hắn, chẳng ai tin.
Thẩm Mộng Phàm cười ngượng, nói - Con, con, con…!!
- Im lặng, ngồi xuống, nghe lời.
Tống Ôn Trạch không chút không hợp liền ra lệnh, Thẩm Mộng Phàm cũng hiểu ý liền làm theo yêu cầu của hắn.
Tống Ôn Trạch vòng qua ôm eo thiếu niên trước mặt, bàn tay vuốt ve từ bên dưới cột dọc sống lưng đi lên bả vai, luồn vào trong lớp áo sơ mi phía sau vẫn còn nguyên vẹn mà nhẹ nhàng cởi ra.
Thẩm Mộng Phàm định cựa quậy nhưng Tống Ôn Trạch lại thì thầm vào tai cậu nói - Nghe lời.
Tống Ôn Trạch sau khi nói lời này, cằm khẽ đặt lên bả vai Thẩm Mộng Phàm, động tác cũng có chút nhẹ nhành hơn trước rất nhiều.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Mộng Phàm được Tống Ôn Trạch rửa sạch vết thương ở sau lưng, bằng nước sạch rồi lau người luôn.
●○●
Tống Ôn Trạch từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ mặc một chiếc khăn tắm trắng thường thấy trong khách sạn sang trọng, nước từ tóc chảy xuống tong tong vẫn không làm giảm độ điển trai của hắn.
Trông hắn bây giờ thật đẹp, đúng chuẩn mỹ nam của giới giải trí. Nếu nguyên chủ không theo con đường dạy học này, chắc vào trong giới giải trí sẽ được săn đón. Có lẽ bây giờ đã trở nên nổi tiếng rồi, trở thành ông chồng quốc dân của hàng triệu phụ nữ ngoài kia.
Với khuôn mặt vô cùng đẹp trai, chân siêu dài cùng với dáng người chuẩn nam tính, cho dù là nam hay nữ cũng phải sịt máu mũi mà nhìn ngây người.
Điển hình là thiếu niên trước mặt đây, ngồi khoanh chân trên giường với khuôn mặt ngây người, hai dòng huyết tương chảy ra từ lỗ mũi xuống tận cằm rồi.
Tống Ôn Trạch đang loay hoay tìm máy xấy tóc, vừa lấy khăn khô lau tóc thì thấy Thẩm Mộng Phàm ngồi đó thơ thẩn nhìn mình, lại thấy máu từ mũi liền lại gần lo lắng hỏi - Phàm Phàm, sao vậy? Trong người không khỏe sao?
Xương quai xanh mê người, cộng thêm làn da trắng mịn màng như da em bé. Nếu không có vết thương bầm tím ở bả vai trái, thì tổng thể đều rất hoàn hảo.
Thẩm Mộng Phàm trực tiếp bị hành động của Tống Ôn Trạch dọa sợ, hai tay ôm lấy người với ý định che đi những dấu vết bẩn thỉu trên người, toàn thân run rẩy sợ hãi nhìn Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch nhìn thiếu niên trước mặt thật đáng thương, đôi mắt đỏ rực nhìn mình đầy sợ hãi, hai tay giơ lên lau đi những giọt nước trên khuôn mặt thanh tú.
Cảm nhận được sự nguy hiểm, Thẩm Mộng Phàm theo bản năng né tránh sang hướng khác, hai mắt đờ đẫn cúi gằm xuống mặt đất không dám nhìn.
Tống Ôn Trạch quá hiểu, tại sao Thẩm Mộng Phàm lại cúi đầu xuống sâu như vậy, bàn tay đang giơ lên kia xoa đầu Thẩm Mộng Phàm.
Thẩm Mộng Phàm vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn, Tống Ôn Trạch thật sự cảm nhận được thiếu niên trước mặt đang rất sợ hãi.
Càng khiến Tống Ôn Trạch tức giận hơn là, phía sau lưng có vài vết thương nhiễm trùng nặng, nó đang chảy máu.
Khi Thẩm Mộng Phàm cúi đầu xuống, Tống Ôn Trạch đã nhìn thấy rồi nhưng không nghĩ tới, nó lại nặng như vậy.
Cứ nhìn cách Thẩm Mộng Phàm run rẩy, sợ hãi không dám nhúc nhích cũng đủ hiểu cậu ta vẫn chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh ngày hôm đó.
Phản ứng tránh né vừa nãy, Tống Ôn Trạch cũng đoán được Thẩm Mộng Phàm đây là không muốn hắn nhìn thấy thứ dơ bẩn trên người. Vết thương đó, Thẩm Mộng Phàm phải dầy vò mình bao lâu mới có thể thành ra như vậy.
Tống Ôn Trạch thật sự không nhịn được, bóp chặt lấy cằm của Thẩm Mộng Phàm giơ lên, đối diện với khuôn mặt của mình mới hỏi - Tại sao lại làm vậy?
Thẩm Mộng Phàm bị hỏi chẳng đầu chẳng đuôi, hai mắt đờ đẫn nhìn Tống Ôn Trạch, đầu đầy dấu chấm hỏi.
- Con không biết, thân thể của con là ba mẹ ban cho. Nếu con không biết chăm sóc, gìn giữ nó chẳng phải phụ công ơn sinh thành của ba mẹ sao? - Tống Ôn Trạch nhẹ nhàng hỏi lại một lần nữa, nói - Vết thương này, nếu còn không bôi thuốc sẽ thực sự nhiễm trùng, để lại sẹo rất xấu. Mau cởi ra đi, chú giúp con rửa sạch vết thương rồi đi bôi thuốc.
Thẩm Mộng Phàm hỏi - Chú, không cảm thấy con rất bẩn rồi sao?
- Nói linh tinh cái gì đó, mau cởi ra đi. - Tống Ôn Trạch tức giận, gõ đầu Thẩm Mộng Phàm một cái, mắng - Còn nói thêm một câu nữa, chú lập tức sẽ rời khỏi đây.
Tống Ôn Trạch giả vờ đứng dậy, xoay người định đi thì cổ tay bị ai đó nắm lấy, khi quay lại đã thấy Thẩm Mộng Phàm đã quỳ trước mặt mình.
Dáng vẻ đáng thương, cùng với bộ dạng nửa thân trên bị Tống Ôn Trạch xé đến tan tành, trông thật… dễ thương.
Thẩm Mộng Phàm nói - Con tự tắm được mà. Chú đừng đi. Con, con sẽ tắm rửa sạch sẽ. Con không muốn chú bị dính bẩn, người con tốt nhất chú đừng chạm vào, bẩn lắm.
Nói xong, Thẩm Mộng Phàm lấy vòi nước mà Tống Ôn Trạch để dưới đất quên không để lại vị trí ban đầu, vặn vòi phun nước rồi giữ nguyên tư thế quỳ gối.
Một dòng nước lạnh buốt, phun xối xả từ trên đầu Thẩm Mộng Phàm xuống đất, cậu nhắm mắt lại cố gắng không phát ra tiếng khóc.
Nước mắt hòa lẫn với dòng nước lạnh kia, cho dù Tống Ôn Trạch ở trước mặt mình, Thẩm Mộng Phàm dám chắc hắn không phát hiện ra.
Tống Ôn Trạch vô tình bị dính cũng cảm thấy lạnh, thấy người thiếu niên trước mặt cứ thế mà run rẩy vì lạnh, tay còn lại không ngừng trà sát vào làn da trắng mịn màng kia đến đỏ bừng cả một vùng.
Hắn lập tức lao tới, hất mạnh vòi nước trên tay Thẩm Mộng Phàm xuống đất. Một tay giữ chặt cổ tay trái của Thẩm Mộng Phàm giơ lên cao, ép mạnh vào tấm kính trong suốt kia.
Tống Ôn Trạch dùng tay còn lại bóp cằm của Thẩm Mộng Phàm, nâng lên cao rồi cúi đầu xuống khóa chặt miệng cậu lại, không để cho Thẩm Mộng Phàm kịp phản ứng.
Thẩm Mộng Phàm mở to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đang cưỡng hôn mình. Cậu bất giác nhớ lại cảnh tưởng đáng sợ ngày hôm đó, Thẩm Mộng Phàm lập tức muốn thoát ra nhưng cựa quậy thế nào đều vô ích.
Tống Ôn Trạch đang nhắm hai mắt, lấy hết sức giữ chặt người thiếu niên trước mặt. Đột nhiên, cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng chảy ra từ khóe miệng Thẩm Mộng Phàm, vừa nếm xong liền nhận ra đó là máu tươi.
Tống Ôn Trạch lập tức mở to mắt ra, tay bóp cằm Thẩm Mộng Phàm càng mạnh bạo hơn, khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ. Khuôn mặt của Thẩm Mộng Phàm bây giờ trông thật thảm hại, hốc mắt đỏ rực từ trong đó chảy ra hai dòng nước mắt.
Bị Tống Ôn Trạch khống chế, khiến Thẩm Mộng Phàm rên lên vì đau nhưng càng giãy giụa muốn thoát ra, tay còn lại không ngừng đấm vào ngực Tống Ôn Trạch dù không có một chút sức nào.
Thừa lúc, Thẩm Mộng Phàm vừa mở miệng ra Tống Ôn Trạch không chút do dự mà nhét ngón tay vào, nói - Thích chết thì cắn đi. Cắn đứt luôn cũng được.
Thẩm Mộng Phàm giật mình, hai mắt mở lớn nhìn thấy Tống Ôn Trạch, đầu lắc lắc nói - Không, không được. Chú mau bỏ ra đi, cháu không muốn, đừng mà.
Tống Ôn Trạch thở dài, buông hai tay ra rồi ôm chặt lấy Thẩm Mộng Chi, vừa vỗ về vừa an ủi. Giọng nói nhẹ nhàng, nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo hòa cùng với hơi thở của Tống Ôn Trạch, Thẩm Mộng Phàm cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.
Thẩm Mộng Phàm nằm trọn trong lòng Tống Ôn Trạch, đang hoang mang tại sao bản thân lại được hắn ôm thì Tống Ôn Trạch bồng người cậu lên cao rồi thả mạnh vào trong bồn tắm.
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thẩm Mộng Phàm lại bị Tống Ôn Trạch nắm chặt bả vai, ấn mạnh xuống dưới nước.
Nước sà phòng ập vào tai, mũi, họng Thẩm Mộng Phàm khiến cậu nhắm mắt lại, tay chân vùng vẫy đập nước muốn ngoi lên. Tống Ôn Trạch thấy đã qua một lúc, trước khi Thẩm Mộng Phàm mất ý thức thì kéo lên.
Thẩm Mộng Phàm được kéo lên, hô hấp dồn dập tưởng chừng như sắp tắt thở tới nơi. Hai tay vuốt mặt mình, cảm thấy đã ổn mới mở mắt ra nhìn xem có sao không nhưng, lúc đầu có chút sót nháy mắt vài cái liền rõ.
Thứ đập thẳng vào mắt Thẩm Mộng Phàm, là khuôn mặt bình tĩnh đến lạnh lùng của Tống Ôn Trạch, cùng với bàn tay đang giơ lên.
Không biết từ bao giờ, Tống Ôn Trạch đã ngồi vào trong bồn tắm, hai đại nam nhân cao to chân dài, ngồi trong đó có chút chặt trội.
Thẩm Mộng Phàm vừa nhìn thấy Tống Ôn Trạch ở rất gần, khoảng cách giữa hai người còn hơn 10mm nữa chạm vào mặt đối phương. Tuy hơi sợ nhưng, tim Thẩm Mộng Phàm lại đập rất nhanh, còn rất mạnh khiến cậu không biết là tại sao nữa.
Tống Ôn Trạch búng mạnh vào trán Thẩm Mộng Phàm một cái, trách mắng - Tỉnh táo chưa?
Thẩm Mộng Phàm mặt đỏ rực, hốc mắt rưng rưng muốn khóc đáp - Con hoàn toàn bình thường mà. Tại sao lại dọa con chứ?
Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Tất nhiên là vì con rồi.
- ??? - Thẩm Mộng Phàm ngơ ngác một lúc, đầu đầy dấu chấm hỏi.
- Chắc chuyện ta và Bách Thuận nói, con đều đã nghe thấy hết rồi. Ta cũng không muốn vòng vo. Ban đầu ta muốn Bách Thuận thôi miên con, để con quên đi chuyện hôm đó nhưng Bách Thuận nói: “Giải được một lần, không giải quyết được hậu họa về sau”. - Tống Ôn Trạch giải thích đáp - Thay vì tạm thời thôi miên con, thì thà để con đối mặt với nó rồi từ từ thay đổi, biến nó từ chứng ám ảnh tâm lý thành sức mạnh tiềm ẩn kiểm soát mọi cảm xúc, sau này cũng biết bình tĩnh trong mọi trường hợp xảy ra.
Thẩm Mộng Phàm ấp úng, hỏi - Vậy, chuyện chú cưỡng hôn con?
- Là do bất đắc dĩ mới phải làm vậy. - Tống Ôn Trạch liền xoa đầu Thẩm Mộng Phàm, nói - Dù sao nụ hôn đầu của chú cũng bị con cướp từ lâu rồi, hôn thêm vài lần nữa cũng bình thường thôi. Chỉ là, lần sau đừng cắn môi, chảy máu sẽ rất khó chịu.
Nói xong, Tống Ôn Trạch liền trực tiếp cởi đồ trước mặt Thẩm Mộng Phàm, cậu đỏ mắt che mặt đi hỏi - Chú, chú muốn làm gì?
Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Làm gì là làm gì? Tắm thôi, quần áo cũng ướt rồi không thể mặc như vậy, sẽ bị cảm lạnh.
- Vậy, vậy chú tắm đi. Cháu, cháu ra ngoài thay đồ. - Thẩm Mộng Chi vừa nói vừa đứng dậy, chân vừa mới tò ra ngoài bồn tắm thì đã bị Tống Ôn Trạch ôm eo kéo vào trong lòng.
Thẩm Mộng Phàm nhìn chiếc áo sơ mi trắng vừa được cởi ra, đằng sau nó là một vòng ngực căng, bên dưới là cơ bụng 6 mũi vô cùng cuốn hút.
Bàn tay vô tình hay hữu ý mà chạm vào, cảm giác được thứ vừa cứng vừa lớn bên dưới Thẩm Mộng Phàm lập tức đỏ mặt, toan muốn chạy ra ngoài nhưng Tống Ôn Trạch nào dễ buông tha như vậy.
Tống Ôn Trạch nhìn khuôn mặt thiếu niên trước mặt, từ nãy giờ chưa đầy một tiếng đã đỏ mặt ba lần rồi. Nói không thích hắn, chẳng ai tin.
Thẩm Mộng Phàm cười ngượng, nói - Con, con, con…!!
- Im lặng, ngồi xuống, nghe lời.
Tống Ôn Trạch không chút không hợp liền ra lệnh, Thẩm Mộng Phàm cũng hiểu ý liền làm theo yêu cầu của hắn.
Tống Ôn Trạch vòng qua ôm eo thiếu niên trước mặt, bàn tay vuốt ve từ bên dưới cột dọc sống lưng đi lên bả vai, luồn vào trong lớp áo sơ mi phía sau vẫn còn nguyên vẹn mà nhẹ nhàng cởi ra.
Thẩm Mộng Phàm định cựa quậy nhưng Tống Ôn Trạch lại thì thầm vào tai cậu nói - Nghe lời.
Tống Ôn Trạch sau khi nói lời này, cằm khẽ đặt lên bả vai Thẩm Mộng Phàm, động tác cũng có chút nhẹ nhành hơn trước rất nhiều.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Mộng Phàm được Tống Ôn Trạch rửa sạch vết thương ở sau lưng, bằng nước sạch rồi lau người luôn.
●○●
Tống Ôn Trạch từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ mặc một chiếc khăn tắm trắng thường thấy trong khách sạn sang trọng, nước từ tóc chảy xuống tong tong vẫn không làm giảm độ điển trai của hắn.
Trông hắn bây giờ thật đẹp, đúng chuẩn mỹ nam của giới giải trí. Nếu nguyên chủ không theo con đường dạy học này, chắc vào trong giới giải trí sẽ được săn đón. Có lẽ bây giờ đã trở nên nổi tiếng rồi, trở thành ông chồng quốc dân của hàng triệu phụ nữ ngoài kia.
Với khuôn mặt vô cùng đẹp trai, chân siêu dài cùng với dáng người chuẩn nam tính, cho dù là nam hay nữ cũng phải sịt máu mũi mà nhìn ngây người.
Điển hình là thiếu niên trước mặt đây, ngồi khoanh chân trên giường với khuôn mặt ngây người, hai dòng huyết tương chảy ra từ lỗ mũi xuống tận cằm rồi.
Tống Ôn Trạch đang loay hoay tìm máy xấy tóc, vừa lấy khăn khô lau tóc thì thấy Thẩm Mộng Phàm ngồi đó thơ thẩn nhìn mình, lại thấy máu từ mũi liền lại gần lo lắng hỏi - Phàm Phàm, sao vậy? Trong người không khỏe sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.