Hệ Thống Nam Phản Diện Công Lược Nam Chính!!
Chương 30: Tôi sẽ không tha cho ông đâu?
《William》Thẩm Mộng Kỳ
12/06/2024
****************
Tống Ôn Trạch nghe vậy sững sờ một lúc, vì bị lão bóp cổ mà không thể nói gì chỉ biết “ê ê a a” rất giống trẻ con khi bắt đầu làm nũng, hai tay khua khua trước mặt.
Cựa quậy một lúc, hai cánh tay cũng vô lực không còn sức để khua nữa mà buông thõng xuống, hai mắt lờ đờ nhìn về phía người đàn ông kia gằn từng giọng để nói - Tôi mà còn sống, ra khỏi đây, tôi nhất định sẽ giết chết ông!! Tống Ôn Trạch, tôi thề!
Người đàn ông kia cười khành khạch, nét mặt hí hửng không giấu được vẻ thèm khát trong ánh mắt, nụ cười nhếch lên cổ quái.
Khí sắc mặt Tống Ôn Trạch trắng bệch, ngạt thở tới nơi thì mơ màng nhìn thấy một ngón tay gầy trơ xương, móng tay dài dài sơn màu đỏ kì quái đang nắm chặt hai bả vai của người đàn ông kia.
Từng ngón từng ngón tay xuất hiện, sau đó là cả bàn tay xương trắng hiền hiện bên trong làn da trắng bám chặt lấy nó, hai bàn tay cứ vươn lên rồi lại gần cổ của người đàn ông, bóp chặt lấy.
Tưởng mình nhìn lầm, Tống Ôn Trạch chớp chớp mắt, hai mắt nhíu lại để nhìn cho thật rõ, hình ảnh trước mặt còn mơ hồ nhưng được một lúc thì rõ ràng như ban đầu.
Thứ đáng sợ nhất mà Tống Ôn Trạch từng nhìn thấy trên đời là, một khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sau lưng người đàn ông kia, trong mắt hắn tự nhiên như nguyên chủ trước đây, phác họa hình ảnh của cô gái kia.
Nữ giới, cao 1m7, nặng 75kg, vòng một 89, vòng hai 70, vòng ba 80. Trên người mặc một bộ váy sexy màu đỏ, để nộ vòng ngực căng tròn, eo nhỏ, mông to, da trắng mắt xanh, khuôn mặt xinh đẹp theo kiểu phương Tây.
Tống Ôn Trạch giật mình, hồi thần lại thì thấy trước mặt không còn là cô gái kia nữa, thay vào đó là khuôn mặt vừa tom teo vừa không có hốc mắt, dưới khóe mắt còn đang chảy một thứ dịch màu đỏ như máu.
Hắn hoảng hốt nhớ ra, cái đầu kia chính là đầu lâu trong tủ lạnh lúc trước mình nhìn thấy, càng đáng sợ hơn khi Tống Ôn Trạch đang rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, năng lực ngoại cảm của nguyên chủ cũng vì thế mà lập tức kích hoạt.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Tống Ôn Trạch nhìn thấy trên người của ông ta không chỉ có một đôi tay kia đâu, mà là hàng nghìn hàng vạn cánh tay đang nắm lấy từng bộ phận trên người lão ta, dường như muốn xé nát thành từng mảnh, từng miếng vậy.
Tống Ôn Trạch trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt kia, con ngươi không biết từ lúc nào hóa thành màu đỏ như máu, không biết tại sao lại cười tươi, giọng nói lại đột nhiên vang lên tiếng của một người phụ nữ.
- Mr. Sir, ông khiến tôi chết thảm quá đi, khiến tôi trở thành hồn ma dạ quỷ, không có chỗ nương thân!! Tôi có nên, đưa ông đi cùng không?
****************
Tống Ôn Trạch ngồi dậy, thấy bản thân đang ở dạng linh hồn, hơn thế nữa còn lơ lửng trên không trung, toan giơ tay lên chạm vào thì lập tức bị một luồng sét ngăn lại.
- “Đây là đâu? Tại sao, mình lại ở đây? Tại sao, mình lại xuất hiện ở đây? Thứ kia là gì, còn có màn chắn vô hình bảo vệ nữa?”
Lại nhớ tới hình ảnh trước khi ngất, Tống Ôn Trạch khẽ rùng mình, thầm chửi mười tám đời tổ tông của người đàn ông kia, nhanh chóng ngó nhìn xung quanh.
Khổng Linh xuất hiện ngay sau lưng Tống Ôn Trạch, lên tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ đầy mơ hồ - [Chủ nhân!! Người… tìm gì vậy?]
Tống Ôn Trạch lạnh lùng đáp - Nguyên nhân!!
Khổng Linh nghi hoặc, định hỏi tiếp thì xung quanh không gian dang yên tĩnh, bất đầu chuyển động quay tròn.
Tống Ôn Trạch nghiêng người suýt chút nữa là ngã, may mà có Khổng Linh đã hóa thành hình người đỡ lấy, chẳng mảy may quan tâm đến chuyện này, hắn cứ nhìn thẳng về phía trước.
Hình ảnh trước mặt giống như Tống Ôn Trạch nghĩ, đó là hiện trường vụ án, lúc này còn rất sạch sẽ nhìn không giống một bãi rác chút nào.
Một con hẻm sạch sẽ, gọn gàng, đường đi thông thoáng, cỏ xanh mọc hai bên đường, rêu bám trên tường.
Đột nhiên, từ xa có hai người đi vào, một nam một nữ không hề quan tâm sẽ bị người nhìn, dính chặt lấy nhau bằng một nụ hôn.
Tống Ôn Trạch chẳng ngại ngùng gì, nhìn chằm chằm một lúc mới nói - Là cô ta!!
Khổng Linh giật mình, quay lại hỏi - Ai cơ?
- Nếu ta đoán không nhầm thì, nạn nhân đầu tiên chính là cô ta. - Tống Ôn Trạch không do dự mà chỉ thẳng về phía hai người đang hôn nhau thắm thiết kia.
Khổng Linh theo hướng Tống Ôn Trạch chỉ, thấy cô gái kia đang mặc một chiếc váy đỏ sexy sang trọng.
Mái tóc màu vàng kim, điển hình của người Phương Tây, làn da trắng như sữa, móng tay dài dài sơn màu đỏ, kì lạ là người đàn ông mà cô ta đang hôn lại là một thanh niên, tuổi tác chẳng hơn Tống Ôn Trạch.
Giống hệt, hình ảnh phác họa của người phụ nữ vừa này bóp cổ hung thủ, chỉ khác một điều không nhìn thấy khuôn mặt.
- Vậy người đàn ông kia là? - Khổng Linh quay đầu lại hỏi.
Tống Ôn Trạch gật đầu - Phần lớn, khẳng định là bạn trai của nạn nhân, cũng có thể là… hung thủ!?
- Không thể nào? - Khổng Linh không tin, khuôn mặt vốn trắng lướt nay tái đi vì sợ hãi mà lùi lại vài bước.
Rồi đột nhiên không gian vặn vẹo, hình ảnh trước mặt khẽ nức ra vỡ tung, thứ hai người nhìn thấy chỉ là một khoảng không tối đen.
Lập tức hai người bị hút vào trong không gian tối đen kia, Tống Ôn Trạch phản ứng nhanh đưa Khổng Linh đang chật vật vào trong không gian hệ thống, còn mình thì trực tiếp bị hút vào.
****************
Tống Ôn Trạch lại một lần nữa mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy mọi thứ trước mặt giống hệt nhà kho, quan trọng là cách bày trí nơi này giống hệt lò mổ mà hắn thấy trước đây.
Một lò mổ sáng đèn, trên bàn là cô gái mặc váy sexy màu đỏ đang bị trói, tay chân đều bị đóng đinh dính chặt vào mặt bàn, đang bất tỉnh nhân sự.
Khuôn mặt tái trắng, môi cũng vì vậy mà nửa trắng nửa hồng, trông thật đáng thương nhưng, toàn thân không một vết xước do tra tấn nào cả.
Tống Ôn Trạch lại gần nhìn cho rõ hơn, khua tay chạm vào mái tóc kia rồi thầm nghĩ - “Giống hệt cái đầu trong tủ lạnh, nhưng nó… đáng lẽ phải màu đen chứ? Sao lại như vầy?”
Hắn đang miên man suy nghĩ, từ cánh cửa phòng đột nhiên mở tung, một bóng người quen thuộc bước vào, trên tay còn cầm một con dao chặt xương, vô cùng sắc.
Một người đàn ông trai tráng, cơ bắp cuồn cuộn, chân dài cao bằng hắn, khuôn mặt cũng đẹp nhưng so với Tống Ôn Trạch thì vẫn kém một bậc.
Tống Ôn Trạch nhìn người đàn ông kia, đang từ từ bước tới chỗ mình đang đứng, cầm con dao giơ lên cao rồi hạ xuống.
Cứ tưởng sẽ chặt người phụ nữ kia ra từng khúc, Tống Ôn Trạch còn chuẩn bị rút điện thoại ra quay nhưng khi quay lại thì thấy, vị trí mà con dao kia chém xuống vậy mà lại là mép bàn, chỉ cần một mm nữa là chặt cổ tay rồi.
Người phụ nữ vẫn bất tỉnh nhân sự, không hề có dấu hiệu tỉnh lại y như xác chết vậy, nếu lồng ngực kia không phập phồng lên xuống.
Tống Ôn Trạch còn hiểu chuyện gì đang xảy ra thì, người đàn ông kia chạm vào cổ chân của người phụ nữ kia.
Ngón tay lướt trên bàn chân rồi lại đi xuống, trượt dài trên đầu gối rồi lên bắp đùi, khi lại gần chiếc váy sexy màu đỏ ngắn ngủn kia thì không do dự mà chui vào.
Tống Ôn Trạch chỉ nhìn sơ qua cũng biết người đàn ông trước mặt đang làm gì, đúng như hắn nghĩ người đàn ông kia vừa rút tay ra, trên đầu ngón tay có thứ gì đó như sợi chỉ trắng, nhớt nhát mà chơi đùa với nó.
Người đàn ông kia giơ ngón tay đó lên trước mắt, quan sát một lúc rồi lè lưỡi ra liếm một cách thích thú, cho đến khi liếm sạch mới thôi.
Anh ta cười khúc khích, nhìn người phụ nữ đang nằm trên bàn kia rồi không một chút xấu hổ mà nhảy lên bàn, nằm đè lên người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia cứ như thế bị anh ta xé rách bộ váy trên người, để lộ thân thể trần truồng, không một mảnh vải che thân, bên trong lại không có nội y.
Hành động tiếp theo khiến Tống Ôn Trạch xoay người không dám nhìn, chỉ nghe được tiếng thở dốc rên rỉ, kìm nén dục vọng của người đàn ông ông và tiếng cót két đưa đẩy cửa chiếc bàn lớn giữa phòng.
Cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa, Tống Ôn Trạch mới dám quay lại, thấy thân thể của người phụ nữ kia đã bị giầy vò đến bầm dập, tím tái mọi nơi mọi chỗ, vùng kín bị…
Tống Ôn Trạch coi như không nhìn thấy, đi lại gần cái bàn đang định hỏi Khổng Linh xem người phụ nữ đã chết chưa thì, lập tức chính mắt nhìn thấy người đàn ông kia thẳng tay chặt văng cái đầu.
Hắn giật mình, há hốc mồn lùi lại, khuôn mặt không giấu được nét sợ hãi và kinh ngạc hơn bao giờ hết, càng không nghĩ tới bản thân lại nhìn thấy thứ không nên thấy.
Tống Ôn Trạch tuy là nhân vật phản diện, được hệ thống chỉ định nhưng chưa từng đích thân ra tay, càng chưa từng dính một giọt máu nào trên bàn tay, chứ đừng nói tới giết người.
Lần đầu tiên nhìn thấy người chết, bị người khác trực tiếp chặt vang cái đầu, trực tiếp nhìn hung thủ gây án đã khiến Tống Ôn Trạch không chịu nổi mà quay đầu nôn ẹo.
Thứ hắn nghe thấy chỉ là tiếng cười lớn của người đàn ông, tiếng chém gió vùn vụt và tiếng chặt khi va vào xương kêu răng rắc.
Lúc Tống Ôn Trạch lấy hết can đảm quay lại thì thấy xác người phụ nữ đã thành đống bùi nhùi, chân tay đều đã chặt để gọn một chỗ, thân trên không còn nguyên vẹn, nội tạng bị moi ra hết để trong một cái khay và cái đầu lăn lóc dưới sàn.
Trên bàn loang lổ vết máu mới, màu đỏ tươi đang từng giọt từng rơi xuống sàn nhà, tạo thành một vũng máu.
Tống Ôn Trạch nhìn thứ trước mặt, muốn nôn cũng không còn gì để ói, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, thu hết vào tầm mắt rồi thầm nghĩ.
- “Không phải như vầy? Nạn nhân không phải, trước bị cưỡng hiếp, sau mổ bụng moi nội tạng, sau là phơi xác trong con hẻm sao? Không đúng!! Đây là…?”
- Cha ơi!! Con đói.
Tống Ôn Trạch giật mình quay lại, nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt trước mặt kia, nơi phát ra âm thanh vừa nãy.
Hắn chui nửa người qua bức tường kia, nhìn thấy một tiểu hài tử nhỏ tầm 5 - 6t đang đeo một cái cặp xách màu xanh, dường như vừa mới đi học về, đứng trước cửa than đói.
Người đàn ông nghe thấy vậy, liền mở cửa bước ra nhìn cậu con trai trước mặt nói - Tắm rửa sạch sẽ đi, học bài xong rồi ra ăn cơm, ba định nấu lẩu.
Cậu bé nghe vậy, nghiêng đầu nhìn vào trong không biết có nhìn thấy gì không, mà vui mừng nhảy lên hoan hô rồi gật đầu đáp - Vâng ah!!
Người đàn ông xoa đầu cậu bé, cậu bé liền cười tít mắt rồi đi luôn, đột nhiên đi được vài bước thì quay lại hỏi - Mẹ, hôm nay lại không về sao ba?
- Mẹ sắp về rồi!! - Người đàn ông nói tiếp - Món lẩu là mẹ con làm đó, nhiều thịt lắm, còn có tim gan phèo phổi cũng là bà ấy mua, lát nữa nhớ ăn nhiều nha?
Tống Ôn Trạch thoáng sửng sốt, không còn nghe thấy tiếng gì nữa, trong đầu hiện lên hình ảnh hai cha con vui vẻ vừa nhúng thịt vừa ăn, trong miệng liền cảm thấy ớn lạnh.
Thầm nghĩ - “Anh ta bị điên rồi sao? Muốn lấy thịt người phụ nữ kia nhúng lẩu sao? Ụe~~!!”
…****************…
Tống Ôn Trạch lại được đưa tới một nơi khác, vẫn là con hẻm quen thuộc nhưng lúc này trời đã tối đen, một người đàn ông đang đè chặt một người phụ nữ dưới đất làm chuyện đồi bại.
Người phụ nữ giẫy giụa, ngăn cản hành vi đó nhưng sức lực của một cô gái làm sao có thể xoay chuyển tình thế, chỉ biết mặc sức kháng cự.
Thấy người phụ nữ kia phản kháng quá lâu, người đàn ông kia tức giận tát cô mấy cái khiến cô hoa đầu chóng mặt, cũng không còn giãy giụa nữa.
Thế là người đàn ông, lập tức xé rách quần áo trên người cô, không kiêng nể gì giầy vò người phụ nữ đến chết.
Hành sự xong, vẫn thủ pháp ấy, hung khí ấy, người đàn ông không ai khác chính là anh ta, nhưng khuôn mặt đã thay đổi nhìn già hơn trước rất nhiều.
Anh ta mổ bụng moi nội tạng ra, cẩn thận cho vào một cái túi ni lông, sắp xếp hiện trường xong thì liền rời đi.
Tống Ôn Trạch nhìn người phụ nữ nằm trên nền đất lạnh lẽo, vừa quen thuộc vừa xa lạ như đã từng nhìn thấy nhưng không tài nào nhớ nổi.
Bước lại gần, khi thấy khuôn mặt của nạn nhân lần này Tống Ôn Trạch đã không giữ được vẻ bình tĩnh ban đầu, thay vào đó là bộ dạng thất thố, sợ hãi đến ngồi bệp xuống đất.
Là Giang Hoài An!!
Sao có thể chứ? Cô ấy…!!
Tống Ôn Trạch giật mình tỉnh lại thì thấy trước mặt là một người đàn ông, ông ta dường như rất sợ hãi khi nhìn mình, lùi lại lẩm bẩm gì đó.
Hắn sau khi hồi thần lại, nhìn một lượt chỗ mình đang ngồi, là một nhà kho nơi có chiếc bàn mổ lớn giữa phòng.
Tống Ôn Trạch nhìn vào mắt ông ta, giật mình khi thấy trong con ngươi đó chỉ toàn hình ảnh của những cánh tay trắng đang vươn lên.
Điều đáng sợ là, hắn vẫn còn mờ mờ thấy hình ảnh của người phụ nữ phương Tây, cũng chính là nạn nhân đầu tiên mà mình thấy lúc nãy.
Nghĩ tới cảnh thịt của người phụ nữ kia, bị hai cha con ông ta vừa nhúng lẩu vừa ăn vẫn không chịu được mà nôn khan một bãi, không dám nghĩ tiếp nữa.
《Cảm ơn cậu!! Cũng xin lỗi, vì để cậu nhìn thấy những thứ không nên thấy rồi?》
Tống Ôn Trạch nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn lên thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia đã còn giống như trước, rạng rỡ cười nói lời cảm ơn mình lần nữa.
Hắn lạnh lùng nói - Xin lỗi!!
Người phụ nữ lắc lắc đầu, cười tươi, trong đôi mắt không còn u ám như mang thâm thù đại hận nữa, thay vào đó là đôi con ngươi xanh ngọc lấp lánh nhìn mình nói.
《Không liên quan tới cậu, đó là chuyện của 20 năm trước, tôi cũng đã chết rồi. Giúp tôi đưa ông ta ra pháp luật, nhớ dùng mức án cao nhất để trừng phạt ông ta. Tôi và những nạn nhân trên trời, cảm ơn cậu 》
Nói xong, người phụ nữ kia cũng hóa thành đom đóm phát sáng rồi biến mất, xung quanh cũng vậy có thứ gì đó cũng đang dần biến mất theo.
Tống Ôn Trạch lờ mờ nhìn thấy các linh hồn của mấy người nữa, đang vẫy tay tạm biệt mình rồi biến mất vào hư không.
Chỉ có một linh hồn duy nhất ở lại, chính là linh hồn của Giang Hoài An đang ở trước mặt Tống Ôn Trạch, cô cuối cùng cũng có thể chạm vào hắn, được ôm hắn.
Tống Ôn Trạch nhẹ nhành vỗ về Giang Hoài An, vừa ôm vừa xoa đầu nói - Sau khi đầu thai, em phải chọn gia đình nào đó thật lòng yêu thương em, đừng giống như kiếp này bị cha mẹ bỏ rơi. Sau này sẽ không còn anh nữa, em phải biết tự chăm sóc cho bản thân, lấy một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu em, bảo vệ em.
Giang Hoài An không đáp, tiếng nức nở vang lên cũng tiếng nấc nghẹn ngào kìm nén, chui vào lòng ngực Tống Ôn Trạch mà khóc lớn một trận.
Khóc xong, cũng là lúc linh hồn của Giang Hoài An cũng hóa thành đom đóm phát sáng, đang dần tan biến nhưng trước khi rời đi, cô đã nói - Tống Ôn Trạch, em thích anh!!
Rồi cũng tạm biệt Tống Ôn Trạch, linh hồn của Giang Hoài An đã tan biến vào trong hư vô rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Tống Ôn Trạch nghe vậy sững sờ một lúc, vì bị lão bóp cổ mà không thể nói gì chỉ biết “ê ê a a” rất giống trẻ con khi bắt đầu làm nũng, hai tay khua khua trước mặt.
Cựa quậy một lúc, hai cánh tay cũng vô lực không còn sức để khua nữa mà buông thõng xuống, hai mắt lờ đờ nhìn về phía người đàn ông kia gằn từng giọng để nói - Tôi mà còn sống, ra khỏi đây, tôi nhất định sẽ giết chết ông!! Tống Ôn Trạch, tôi thề!
Người đàn ông kia cười khành khạch, nét mặt hí hửng không giấu được vẻ thèm khát trong ánh mắt, nụ cười nhếch lên cổ quái.
Khí sắc mặt Tống Ôn Trạch trắng bệch, ngạt thở tới nơi thì mơ màng nhìn thấy một ngón tay gầy trơ xương, móng tay dài dài sơn màu đỏ kì quái đang nắm chặt hai bả vai của người đàn ông kia.
Từng ngón từng ngón tay xuất hiện, sau đó là cả bàn tay xương trắng hiền hiện bên trong làn da trắng bám chặt lấy nó, hai bàn tay cứ vươn lên rồi lại gần cổ của người đàn ông, bóp chặt lấy.
Tưởng mình nhìn lầm, Tống Ôn Trạch chớp chớp mắt, hai mắt nhíu lại để nhìn cho thật rõ, hình ảnh trước mặt còn mơ hồ nhưng được một lúc thì rõ ràng như ban đầu.
Thứ đáng sợ nhất mà Tống Ôn Trạch từng nhìn thấy trên đời là, một khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sau lưng người đàn ông kia, trong mắt hắn tự nhiên như nguyên chủ trước đây, phác họa hình ảnh của cô gái kia.
Nữ giới, cao 1m7, nặng 75kg, vòng một 89, vòng hai 70, vòng ba 80. Trên người mặc một bộ váy sexy màu đỏ, để nộ vòng ngực căng tròn, eo nhỏ, mông to, da trắng mắt xanh, khuôn mặt xinh đẹp theo kiểu phương Tây.
Tống Ôn Trạch giật mình, hồi thần lại thì thấy trước mặt không còn là cô gái kia nữa, thay vào đó là khuôn mặt vừa tom teo vừa không có hốc mắt, dưới khóe mắt còn đang chảy một thứ dịch màu đỏ như máu.
Hắn hoảng hốt nhớ ra, cái đầu kia chính là đầu lâu trong tủ lạnh lúc trước mình nhìn thấy, càng đáng sợ hơn khi Tống Ôn Trạch đang rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, năng lực ngoại cảm của nguyên chủ cũng vì thế mà lập tức kích hoạt.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Tống Ôn Trạch nhìn thấy trên người của ông ta không chỉ có một đôi tay kia đâu, mà là hàng nghìn hàng vạn cánh tay đang nắm lấy từng bộ phận trên người lão ta, dường như muốn xé nát thành từng mảnh, từng miếng vậy.
Tống Ôn Trạch trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt kia, con ngươi không biết từ lúc nào hóa thành màu đỏ như máu, không biết tại sao lại cười tươi, giọng nói lại đột nhiên vang lên tiếng của một người phụ nữ.
- Mr. Sir, ông khiến tôi chết thảm quá đi, khiến tôi trở thành hồn ma dạ quỷ, không có chỗ nương thân!! Tôi có nên, đưa ông đi cùng không?
****************
Tống Ôn Trạch ngồi dậy, thấy bản thân đang ở dạng linh hồn, hơn thế nữa còn lơ lửng trên không trung, toan giơ tay lên chạm vào thì lập tức bị một luồng sét ngăn lại.
- “Đây là đâu? Tại sao, mình lại ở đây? Tại sao, mình lại xuất hiện ở đây? Thứ kia là gì, còn có màn chắn vô hình bảo vệ nữa?”
Lại nhớ tới hình ảnh trước khi ngất, Tống Ôn Trạch khẽ rùng mình, thầm chửi mười tám đời tổ tông của người đàn ông kia, nhanh chóng ngó nhìn xung quanh.
Khổng Linh xuất hiện ngay sau lưng Tống Ôn Trạch, lên tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ đầy mơ hồ - [Chủ nhân!! Người… tìm gì vậy?]
Tống Ôn Trạch lạnh lùng đáp - Nguyên nhân!!
Khổng Linh nghi hoặc, định hỏi tiếp thì xung quanh không gian dang yên tĩnh, bất đầu chuyển động quay tròn.
Tống Ôn Trạch nghiêng người suýt chút nữa là ngã, may mà có Khổng Linh đã hóa thành hình người đỡ lấy, chẳng mảy may quan tâm đến chuyện này, hắn cứ nhìn thẳng về phía trước.
Hình ảnh trước mặt giống như Tống Ôn Trạch nghĩ, đó là hiện trường vụ án, lúc này còn rất sạch sẽ nhìn không giống một bãi rác chút nào.
Một con hẻm sạch sẽ, gọn gàng, đường đi thông thoáng, cỏ xanh mọc hai bên đường, rêu bám trên tường.
Đột nhiên, từ xa có hai người đi vào, một nam một nữ không hề quan tâm sẽ bị người nhìn, dính chặt lấy nhau bằng một nụ hôn.
Tống Ôn Trạch chẳng ngại ngùng gì, nhìn chằm chằm một lúc mới nói - Là cô ta!!
Khổng Linh giật mình, quay lại hỏi - Ai cơ?
- Nếu ta đoán không nhầm thì, nạn nhân đầu tiên chính là cô ta. - Tống Ôn Trạch không do dự mà chỉ thẳng về phía hai người đang hôn nhau thắm thiết kia.
Khổng Linh theo hướng Tống Ôn Trạch chỉ, thấy cô gái kia đang mặc một chiếc váy đỏ sexy sang trọng.
Mái tóc màu vàng kim, điển hình của người Phương Tây, làn da trắng như sữa, móng tay dài dài sơn màu đỏ, kì lạ là người đàn ông mà cô ta đang hôn lại là một thanh niên, tuổi tác chẳng hơn Tống Ôn Trạch.
Giống hệt, hình ảnh phác họa của người phụ nữ vừa này bóp cổ hung thủ, chỉ khác một điều không nhìn thấy khuôn mặt.
- Vậy người đàn ông kia là? - Khổng Linh quay đầu lại hỏi.
Tống Ôn Trạch gật đầu - Phần lớn, khẳng định là bạn trai của nạn nhân, cũng có thể là… hung thủ!?
- Không thể nào? - Khổng Linh không tin, khuôn mặt vốn trắng lướt nay tái đi vì sợ hãi mà lùi lại vài bước.
Rồi đột nhiên không gian vặn vẹo, hình ảnh trước mặt khẽ nức ra vỡ tung, thứ hai người nhìn thấy chỉ là một khoảng không tối đen.
Lập tức hai người bị hút vào trong không gian tối đen kia, Tống Ôn Trạch phản ứng nhanh đưa Khổng Linh đang chật vật vào trong không gian hệ thống, còn mình thì trực tiếp bị hút vào.
****************
Tống Ôn Trạch lại một lần nữa mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy mọi thứ trước mặt giống hệt nhà kho, quan trọng là cách bày trí nơi này giống hệt lò mổ mà hắn thấy trước đây.
Một lò mổ sáng đèn, trên bàn là cô gái mặc váy sexy màu đỏ đang bị trói, tay chân đều bị đóng đinh dính chặt vào mặt bàn, đang bất tỉnh nhân sự.
Khuôn mặt tái trắng, môi cũng vì vậy mà nửa trắng nửa hồng, trông thật đáng thương nhưng, toàn thân không một vết xước do tra tấn nào cả.
Tống Ôn Trạch lại gần nhìn cho rõ hơn, khua tay chạm vào mái tóc kia rồi thầm nghĩ - “Giống hệt cái đầu trong tủ lạnh, nhưng nó… đáng lẽ phải màu đen chứ? Sao lại như vầy?”
Hắn đang miên man suy nghĩ, từ cánh cửa phòng đột nhiên mở tung, một bóng người quen thuộc bước vào, trên tay còn cầm một con dao chặt xương, vô cùng sắc.
Một người đàn ông trai tráng, cơ bắp cuồn cuộn, chân dài cao bằng hắn, khuôn mặt cũng đẹp nhưng so với Tống Ôn Trạch thì vẫn kém một bậc.
Tống Ôn Trạch nhìn người đàn ông kia, đang từ từ bước tới chỗ mình đang đứng, cầm con dao giơ lên cao rồi hạ xuống.
Cứ tưởng sẽ chặt người phụ nữ kia ra từng khúc, Tống Ôn Trạch còn chuẩn bị rút điện thoại ra quay nhưng khi quay lại thì thấy, vị trí mà con dao kia chém xuống vậy mà lại là mép bàn, chỉ cần một mm nữa là chặt cổ tay rồi.
Người phụ nữ vẫn bất tỉnh nhân sự, không hề có dấu hiệu tỉnh lại y như xác chết vậy, nếu lồng ngực kia không phập phồng lên xuống.
Tống Ôn Trạch còn hiểu chuyện gì đang xảy ra thì, người đàn ông kia chạm vào cổ chân của người phụ nữ kia.
Ngón tay lướt trên bàn chân rồi lại đi xuống, trượt dài trên đầu gối rồi lên bắp đùi, khi lại gần chiếc váy sexy màu đỏ ngắn ngủn kia thì không do dự mà chui vào.
Tống Ôn Trạch chỉ nhìn sơ qua cũng biết người đàn ông trước mặt đang làm gì, đúng như hắn nghĩ người đàn ông kia vừa rút tay ra, trên đầu ngón tay có thứ gì đó như sợi chỉ trắng, nhớt nhát mà chơi đùa với nó.
Người đàn ông kia giơ ngón tay đó lên trước mắt, quan sát một lúc rồi lè lưỡi ra liếm một cách thích thú, cho đến khi liếm sạch mới thôi.
Anh ta cười khúc khích, nhìn người phụ nữ đang nằm trên bàn kia rồi không một chút xấu hổ mà nhảy lên bàn, nằm đè lên người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia cứ như thế bị anh ta xé rách bộ váy trên người, để lộ thân thể trần truồng, không một mảnh vải che thân, bên trong lại không có nội y.
Hành động tiếp theo khiến Tống Ôn Trạch xoay người không dám nhìn, chỉ nghe được tiếng thở dốc rên rỉ, kìm nén dục vọng của người đàn ông ông và tiếng cót két đưa đẩy cửa chiếc bàn lớn giữa phòng.
Cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa, Tống Ôn Trạch mới dám quay lại, thấy thân thể của người phụ nữ kia đã bị giầy vò đến bầm dập, tím tái mọi nơi mọi chỗ, vùng kín bị…
Tống Ôn Trạch coi như không nhìn thấy, đi lại gần cái bàn đang định hỏi Khổng Linh xem người phụ nữ đã chết chưa thì, lập tức chính mắt nhìn thấy người đàn ông kia thẳng tay chặt văng cái đầu.
Hắn giật mình, há hốc mồn lùi lại, khuôn mặt không giấu được nét sợ hãi và kinh ngạc hơn bao giờ hết, càng không nghĩ tới bản thân lại nhìn thấy thứ không nên thấy.
Tống Ôn Trạch tuy là nhân vật phản diện, được hệ thống chỉ định nhưng chưa từng đích thân ra tay, càng chưa từng dính một giọt máu nào trên bàn tay, chứ đừng nói tới giết người.
Lần đầu tiên nhìn thấy người chết, bị người khác trực tiếp chặt vang cái đầu, trực tiếp nhìn hung thủ gây án đã khiến Tống Ôn Trạch không chịu nổi mà quay đầu nôn ẹo.
Thứ hắn nghe thấy chỉ là tiếng cười lớn của người đàn ông, tiếng chém gió vùn vụt và tiếng chặt khi va vào xương kêu răng rắc.
Lúc Tống Ôn Trạch lấy hết can đảm quay lại thì thấy xác người phụ nữ đã thành đống bùi nhùi, chân tay đều đã chặt để gọn một chỗ, thân trên không còn nguyên vẹn, nội tạng bị moi ra hết để trong một cái khay và cái đầu lăn lóc dưới sàn.
Trên bàn loang lổ vết máu mới, màu đỏ tươi đang từng giọt từng rơi xuống sàn nhà, tạo thành một vũng máu.
Tống Ôn Trạch nhìn thứ trước mặt, muốn nôn cũng không còn gì để ói, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, thu hết vào tầm mắt rồi thầm nghĩ.
- “Không phải như vầy? Nạn nhân không phải, trước bị cưỡng hiếp, sau mổ bụng moi nội tạng, sau là phơi xác trong con hẻm sao? Không đúng!! Đây là…?”
- Cha ơi!! Con đói.
Tống Ôn Trạch giật mình quay lại, nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt trước mặt kia, nơi phát ra âm thanh vừa nãy.
Hắn chui nửa người qua bức tường kia, nhìn thấy một tiểu hài tử nhỏ tầm 5 - 6t đang đeo một cái cặp xách màu xanh, dường như vừa mới đi học về, đứng trước cửa than đói.
Người đàn ông nghe thấy vậy, liền mở cửa bước ra nhìn cậu con trai trước mặt nói - Tắm rửa sạch sẽ đi, học bài xong rồi ra ăn cơm, ba định nấu lẩu.
Cậu bé nghe vậy, nghiêng đầu nhìn vào trong không biết có nhìn thấy gì không, mà vui mừng nhảy lên hoan hô rồi gật đầu đáp - Vâng ah!!
Người đàn ông xoa đầu cậu bé, cậu bé liền cười tít mắt rồi đi luôn, đột nhiên đi được vài bước thì quay lại hỏi - Mẹ, hôm nay lại không về sao ba?
- Mẹ sắp về rồi!! - Người đàn ông nói tiếp - Món lẩu là mẹ con làm đó, nhiều thịt lắm, còn có tim gan phèo phổi cũng là bà ấy mua, lát nữa nhớ ăn nhiều nha?
Tống Ôn Trạch thoáng sửng sốt, không còn nghe thấy tiếng gì nữa, trong đầu hiện lên hình ảnh hai cha con vui vẻ vừa nhúng thịt vừa ăn, trong miệng liền cảm thấy ớn lạnh.
Thầm nghĩ - “Anh ta bị điên rồi sao? Muốn lấy thịt người phụ nữ kia nhúng lẩu sao? Ụe~~!!”
…****************…
Tống Ôn Trạch lại được đưa tới một nơi khác, vẫn là con hẻm quen thuộc nhưng lúc này trời đã tối đen, một người đàn ông đang đè chặt một người phụ nữ dưới đất làm chuyện đồi bại.
Người phụ nữ giẫy giụa, ngăn cản hành vi đó nhưng sức lực của một cô gái làm sao có thể xoay chuyển tình thế, chỉ biết mặc sức kháng cự.
Thấy người phụ nữ kia phản kháng quá lâu, người đàn ông kia tức giận tát cô mấy cái khiến cô hoa đầu chóng mặt, cũng không còn giãy giụa nữa.
Thế là người đàn ông, lập tức xé rách quần áo trên người cô, không kiêng nể gì giầy vò người phụ nữ đến chết.
Hành sự xong, vẫn thủ pháp ấy, hung khí ấy, người đàn ông không ai khác chính là anh ta, nhưng khuôn mặt đã thay đổi nhìn già hơn trước rất nhiều.
Anh ta mổ bụng moi nội tạng ra, cẩn thận cho vào một cái túi ni lông, sắp xếp hiện trường xong thì liền rời đi.
Tống Ôn Trạch nhìn người phụ nữ nằm trên nền đất lạnh lẽo, vừa quen thuộc vừa xa lạ như đã từng nhìn thấy nhưng không tài nào nhớ nổi.
Bước lại gần, khi thấy khuôn mặt của nạn nhân lần này Tống Ôn Trạch đã không giữ được vẻ bình tĩnh ban đầu, thay vào đó là bộ dạng thất thố, sợ hãi đến ngồi bệp xuống đất.
Là Giang Hoài An!!
Sao có thể chứ? Cô ấy…!!
Tống Ôn Trạch giật mình tỉnh lại thì thấy trước mặt là một người đàn ông, ông ta dường như rất sợ hãi khi nhìn mình, lùi lại lẩm bẩm gì đó.
Hắn sau khi hồi thần lại, nhìn một lượt chỗ mình đang ngồi, là một nhà kho nơi có chiếc bàn mổ lớn giữa phòng.
Tống Ôn Trạch nhìn vào mắt ông ta, giật mình khi thấy trong con ngươi đó chỉ toàn hình ảnh của những cánh tay trắng đang vươn lên.
Điều đáng sợ là, hắn vẫn còn mờ mờ thấy hình ảnh của người phụ nữ phương Tây, cũng chính là nạn nhân đầu tiên mà mình thấy lúc nãy.
Nghĩ tới cảnh thịt của người phụ nữ kia, bị hai cha con ông ta vừa nhúng lẩu vừa ăn vẫn không chịu được mà nôn khan một bãi, không dám nghĩ tiếp nữa.
《Cảm ơn cậu!! Cũng xin lỗi, vì để cậu nhìn thấy những thứ không nên thấy rồi?》
Tống Ôn Trạch nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn lên thấy khuôn mặt của người phụ nữ kia đã còn giống như trước, rạng rỡ cười nói lời cảm ơn mình lần nữa.
Hắn lạnh lùng nói - Xin lỗi!!
Người phụ nữ lắc lắc đầu, cười tươi, trong đôi mắt không còn u ám như mang thâm thù đại hận nữa, thay vào đó là đôi con ngươi xanh ngọc lấp lánh nhìn mình nói.
《Không liên quan tới cậu, đó là chuyện của 20 năm trước, tôi cũng đã chết rồi. Giúp tôi đưa ông ta ra pháp luật, nhớ dùng mức án cao nhất để trừng phạt ông ta. Tôi và những nạn nhân trên trời, cảm ơn cậu 》
Nói xong, người phụ nữ kia cũng hóa thành đom đóm phát sáng rồi biến mất, xung quanh cũng vậy có thứ gì đó cũng đang dần biến mất theo.
Tống Ôn Trạch lờ mờ nhìn thấy các linh hồn của mấy người nữa, đang vẫy tay tạm biệt mình rồi biến mất vào hư không.
Chỉ có một linh hồn duy nhất ở lại, chính là linh hồn của Giang Hoài An đang ở trước mặt Tống Ôn Trạch, cô cuối cùng cũng có thể chạm vào hắn, được ôm hắn.
Tống Ôn Trạch nhẹ nhành vỗ về Giang Hoài An, vừa ôm vừa xoa đầu nói - Sau khi đầu thai, em phải chọn gia đình nào đó thật lòng yêu thương em, đừng giống như kiếp này bị cha mẹ bỏ rơi. Sau này sẽ không còn anh nữa, em phải biết tự chăm sóc cho bản thân, lấy một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu em, bảo vệ em.
Giang Hoài An không đáp, tiếng nức nở vang lên cũng tiếng nấc nghẹn ngào kìm nén, chui vào lòng ngực Tống Ôn Trạch mà khóc lớn một trận.
Khóc xong, cũng là lúc linh hồn của Giang Hoài An cũng hóa thành đom đóm phát sáng, đang dần tan biến nhưng trước khi rời đi, cô đã nói - Tống Ôn Trạch, em thích anh!!
Rồi cũng tạm biệt Tống Ôn Trạch, linh hồn của Giang Hoài An đã tan biến vào trong hư vô rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.