Hệ Thống Nam Thần Giới Giải Trí
Chương 67: Ái Muội
Đình Băng
16/09/2021
"Suối nước nóng?"
Âu Dương Thiên Nhiên không ngờ nơi mà Lăng Ảnh Liệt đưa mình đến lại là một khu suối nước nóng nghỉ dưỡng. Lấy hiểu biết của cậu với Lăng Ảnh Liệt, đáng ra Lăng Ảnh Liệt sẽ không bao giờ đến những nơi như suối nước nóng này, bởi vì anh có thói ở sạch a.
Như nhận ra được thắc mắc của Âu Dương Thiên Nhiên, Lăng Ảnh Liệt vừa đưa cậu vào trong vừa nói.
"Đây là khu suối nước nóng tư nhân."
Âu Dương Thiên Nhiên liền lập tức hiểu ra, thì ra là vậy. Có điều, Lăng Ảnh Liệt chẳng những có nhà hàng riêng ở nước M, ngay cả suối nước nóng cũng có một khu, gia hoả này thật đúng là có nhiều tiền mà.
Nhưng mà ngẫm lại thì, Lăng Ảnh Liệt vốn chính là ảnh đế quốc tế, chưa kể đến thế lực ở phía sau anh, chỉ cần lấy giá trị con người cao đến hơn trăm triệu mà người người mơ ước thôi, nếu không phải là đoàn phim lớn, quả thực không có mấy chỗ thỉnh được anh đến. Hơn nữa, mỗi năm Lăng Ảnh Liệt nhận không biết bao nhiêu tiền quảng cáo, giá trị con người trong một năm của Lăng Ảnh Liệt không biết đã bỏ xa những nghệ sĩ hạng một bao nhiêu lần. Cho nên, những năm gần đây, Lăng Ảnh Liệt vẫn luôn đứng đầu bảng xếp hạng trong top các nghệ sĩ có doanh thu cao nhất toàn cầu.
Vì vậy, cho dù Lăng Ảnh Liệt có nhiều sản nghiệp riêng ở nước M, cũng không có gì lạ.
Đứng trong phòng thay đồ riêng, Âu Dương Thiên Nhiên đang muốn thay quần bơi, đột nhiên nhớ đến một vấn đề, nếu Lăng Ảnh Liệt có thói ở sạch, vậy chắc là sẽ không dùng chung một suối nước nóng với cậu đâu nhỉ?
Ai ngờ, đến khi Âu Dương Thiên Nhiên bước ra ngoài, lại nhìn thấy Lăng Ảnh Liệt đang ngã người dựa vào núi giả trong suối nước nóng.
Âu Dương Thiên Nhiên có chút sửng sốt.
"Anh cũng tôi tắm chung suối nước nóng?"
"Ừm, nếu không thì?"
Lăng Ảnh Liệt vẻ mặt đương nhiên nhìn Âu Dương Thiên Nhiên đứng phía trước.
Âu Dương Thiên Nhiên chỉ mặc một chiếc quần bơi, lập tức để lộ toàn bộ cơ thể dưới ánh mắt Lăng Ảnh Liệt, gương mặt tinh xảo, hai tay và chân thon dài trắng nõn. Dáng người Âu Dương Thiên Nhiên không cường tráng, cũng không hề gầy gò, Âu Dương Thiên Nhiên là thuộc về loại hình thon gọn. Lăng Ảnh Liệt nhìn từ trên xuống dưới lần nữa, tầm mắt anh liền dừng lại trên hai khối cơ bụng như có như không trên người Âu Dương Thiên Nhiên.
Lăng Ảnh Liệt đột nhiên nhớ đến sự mềm mại vào đêm hôm đó, khác với cơ thể rắn chắc của bản thân, cơ thể của Âu Dương Thiên Nhiên vô cùng mềm mại.
Cảm giác được ánh mắt có chút nóng rực của Lăng Ảnh Liệt, Âu Dương Thiên Nhiên đột nhiên không được tự nhiên cho lắm. Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy a, hai người đàn ông với nhau, có cái gì khó xử cơ chứ? Thứ mà Lăng Ảnh Liệt có, cậu cũng có thôi.
Âu Dương Thiên Nhiên tỏ vẻ trấn định trước ánh mắt nóng rực của Lăng Ảnh Liệt, cậu chậm rãi đi vào suối nước nóng, sau đó ngồi ở một chỗ cách rất xa Lăng Ảnh Liệt. Không biết tại sao, nhưng cậu theo bản năng không muốn quá thân cận với Lăng Ảnh Liệt.
Âu Dương Thiên Nhiên bị Lăng Ảnh Liệt nhìn chằm chằm đến nỗi mất tự nhiên, tùy tiện tìm đại một đề tài hàn huyên với Lăng Ảnh Liệt.
"Không phải anh có thói ở sạch à? Vậy sao còn muốn dùng chung một suối nước nóng với tôi?"
Nhìn gương mặt tinh xảo bị làn sương ở suối nước nóng bao phủ của Âu Dương Thiên Nhiên, da thịt có vẻ càng thêm trắng nõn gợi cảm, ánh mắt Lăng Ảnh Liệt có chút trầm xuống.
"Đối với cậu không có thói ở sạch."
"Hả?"
Âu Dương Thiên Nhiên giống như không hề phát hiện bất cứ điều gì, mang theo nghi hoặc nhìn Lăng Ảnh Liệt.
"Anh đối với tôi không có thói ở sạch?"
Nói đến việc này, Âu Dương Thiên Nhiên đột nhiên nhớ đến hình như Lăng Ảnh Liệt quả thực không có thói ở sạch đáng nói gì với cậu, cũng chưa từng yêu cầu cậu phải giống như mình, ưa chuộng sạch sẽ hay phải chú ý điều gì cả. Cho nên đến hiện tại Âu Dương Thiên Nhiên cũng chưa từng chú ý đến điểm này.
Có điều Âu Dương Thiên Nhiên đột nhiên nhớ lại vào sáng nay, khi Johan nắm lấy tay cậu, Lăng Ảnh Liệt cư nhiên lại lấy khăn tay tự mình lau tay cho cậu, sau khi ăn xong bữa sáng cũng vẫn tự mình lau tay cho cậu. Mà bản thân cậu hình như lại không hề để ý đến việc này.
Không lẽ là do thói quen? Có khả năng lắm.
Khó trách lúc trước khi cậu hôn Lăng Ảnh Liệt, anh không hề đẩy cậu ra, còn yêu cầu cậu phải phụ trách gì gì đó, thì ra là do Lăng Ảnh Liệt không hề có thói ở sách với cậu. Âu Dương Thiên Nhiên đang suy nghĩ miên man, đột nhiên tầm mắt lại rơi vào bả vai của Lăng Ảnh Liệt, dưới bả vai trái tầm mười cm trên người Lăng Ảnh Liệt có một vết sẹo, đại khái dài khoảng năm cm.
Nếu chỉ là vết sẹo bình thường, Âu Dương Thiên Nhiên cũng không thèm để ý, nhưng mà vết sẹo đó hình như có chút kì quái, giống một chữ nào đó, hơn nữa Âu Dương Thiên Nhiên còn cảm thấy có chút quen mắt.
"Đó là cái gì?"
Âu Dương Thiên Nhiên nhịn không được chỉ vào vết sẹo hỏi.
Tầm mắt của Lăng Ảnh Liệt theo ngón tay Âu Dương Thiên Nhiên dừng trên bả vai trái của mình, biết cậu đang muốn hỏi cái gì liền nói.
"Vết bớt."
"Bớt?"
Còn có vết bớt như vậy sao, Âu Dương Thiên Nhiên nhất thời tò mò.
"Cho tôi nhìn thử."
Nói xong, Âu Dương Thiên Nhiên lập tức đi đến chỗ Lăng Ảnh Liệt.
Khó thấy được bộ dáng tò mò của Âu Dương Thiên Nhiên, Lăng Ảnh Liệt liền xoay người lại, đưa lưng về phía Âu Dương Thiên Nhiên.
Âu Dương Thiên Nhiên kề sát vào phần lưng của Lăng Ảnh Liệt, muốn nhìn rõ ràng một chút, kết quả dưới chân không biết dẫm phải thứ gì, cả người Âu Dương Thiên Nhiên liền ngã vào phần lưng của Lăng Ảnh Liệt, mà Lăng Ảnh Liệt lại vừa lúc xoay đầu, liền nhìn thấy được Âu Dương Thiên Nhiên đang ngã về phía mình.
Lăng Ảnh Liệt lập tức nhanh chóng xoay người, vươn tay ra đỡ.
"Thình thịch..."
Bọt nước văng khắp nơi.
- --Truyện chỉ được đăng tại wattpad chính chủ YuTuyTien, mọi trang khác đều là ăn cắp.
Vừa rồi bởi vì mất thăng bằng, Âu Dương Thiên Nhiên phản xạ có điều kiện mà nắm lấy hai cánh tay cường tráng của Lăng Ảnh Liệt, toàn bộ cơ thể rơi vào lòng ngực Lăng Ảnh Liệt. Hai cánh tay của Lăng Ảnh Liệt một bên ôm lấy eo Âu Dương Thiên Nhiên, một bên nắm lấy bả vai của cậu. Ngay lúc Âu Dương Thiên Nhiên ngã vào người Lăng Ảnh Liệt, cậu rõ ràng nghe được một tiếng kêu rên trầm trọng của anh.
Thời gian giống như hoàn toàn dừng lại ở thời điểm này, tiếng nước nhỏ giọt từ phía núi giả, tiếng nước chảy róc rách của suối nước nóng, Âu Dương Thiên Nhiên không hề nghe được bất kì thứ gì nữa. Gương mặt cậu dán vào lòng ngực ấm áp của Lăng Ảnh Liệt, bên tai vang lên từng tiếng tim đập trầm ổn, âm thanh này đã chiếm cứ toàn bộ đầu óc Âu Dương Thiên Nhiên.
Âu Dương Thiên Nhiên chỉ mặc một chiếc quần bơi, mà Lăng Ảnh Liệt cũng không khác cậu, chân cậu tựa vào chân Lăng Ảnh Liệt, nhìn qua tư thế của cậu và tư thế của Lăng Ảnh Liệt, vô cùng ái muội.
"Cái này..."
Âu Dương Thiên Nhiên cảm giác được bầu không khí có chút không đúng, đang muốn thoát ra, có điều chân không cẩn thận cọ xát vào Lăng Ảnh Liệt, kết quả lần nữa liền nghe được một tiếng kêu trầm thấp của Lăng Ảnh Liệt, thanh âm kia mang theo chút giọng mũi, giống như là tiếng đàn du dương, vô cùng êm tai.
Ngay sau đó, Âu Dương Thiên Nhiên liền lộ ra biểu tình không thể tin được, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Ảnh Liệt, chỉ thấy gương mặt Lăng Ảnh Liệt tràn đầy mồ hôi, trán và cả bàn tay đều đã nổi đầy gân xanh, giống như đang nhẫn nhịn sự khổ sở nào đó.
Lăng Ảnh Liệt khổ sở, Âu Dương Thiên Nhiên cũng rất khổ sở a. Đều là đàn ông, cậu làm sao lại không nhận ra cái thứ đang cứng ngắt kia là gì cơ chứ. Trời ạ, việc này, sao lại phát triển thành tình trạng này hả hả hả? Cậu chẳng qua chỉ là nhất thời tò mò, muốn nhìn thử vết bớt trên lưng Lăng Ảnh Liệt thôi mà.
Quả nhiên người xưa không hề lừa gạt, có câu, tò mò hại chết con bò a!
"Đừng cử động."
Cánh tay đang ôm lấy Âu Dương Thiên Nhiên buộc chặt, Lăng Ảnh Liệt cúi đầu, thanh âm bởi vì cố tình áp chế, trở nên có chút nghẹn ngào. Đôi mắt vốn dĩ đen như mực của anh, lúc này trở nên vô cùng sâu thẳm, dường như bên trong đó đang chứa đựng thứ gì.
Âu Dương Thiên Nhiên vẫn luôn biết gương mặt của Lăng Ảnh Liệt rất tuấn tú, nhưng từ trước đến nay cậu không hề ngờ rằng Lăng Ảnh Liệt còn có thể đẹp đến như vậy.
Dựa gần như vậy, Âu Dương Thiên Nhiên liền có thể nhìn thấy đôi mày kiếm đẹp đẽ của Lăng Ảnh Liệt, không dư không thiếu, mà đôi mắt sâu thẳm của anh càng thêm hoàn hảo, là loại hoà lẫn giữa mắt phượng và mắt hoa đào, mỗi khi nheo lại liền có thể khiến người khác cảm nhận được một loại uy nghiêm không nói nên lời. Sống mũi rất cao, vô cùng tiêu chuẩn. Đôi môi lại dày mỏng đều đều, gương mặt lại càng khỏi nói, đầu tóc đen nhánh bởi vì bị nước suối làm ướt dán lên hai má của Lăng Ảnh Liệt, bọt nước trượt dài theo sợi tóc thẳng tắp chảy xuống, đầu tiên là lướt qua gương mặt bởi vì đang cực độ nhẫn nại mà đỏ ửng, sau đó đi đến bả vai, cuối cùng lại xuyên qua bả vai chảy đến khuôn ngực rắn chắc kia.
Trời ạ, Lăng Ảnh Liệt như thế này quả thực vô cùng gợi cảm, không biết tại vì sao, Âu Dương Thiên Nhiên đột ngột cảm thấy khát nước, yết hầu cậu có chút động đậy, sau đó nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đã có chút khô khốc của mình, thế nhưng cảm giác khan khát kia càng ngày càng kịch liệt. Độ ấm của cơ thể cũng cao lên, giống như đang có thứ gì đó chậm rãi thoát khỏi sự khống chế của cậu.
Đầu lưỡi nhỏ hồng hào, nhẹ nhàng lướt qua hai phiến môi đỏ au, khiến chúng trở nên ướt át, nhìn qua như thạch trái cây ngon miệng. Trong mơ hồ, Lăng Ảnh Liệt như thấy được hàm răng trắng tinh bên trong, đầu óc đột ngột giống như bị bom oanh tạc, nháy mắt trở nên trống rỗng. Chờ đến khi Lăng Ảnh Liệt phản ứng lại, anh đã cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng nhuận kia.
Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của Âu Dương Thiên Nhiên trợn lên, trừng đến nỗi tròn xoe, trong con ngươi đen láy rõ ràng của cậu hiện lên gương mặt góc cạnh lạnh lùng của Lăng Ảnh Liệt. Âu Dương Thiên Nhiên vốn còn đang định giãy giụa, lại bị sự nhẹ nhàng của Lăng Ảnh Liệt dẫn dắt, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lăng Ảnh Liệt hôn rất nhẹ, giống như được một sợi lông vũ cọ qua, môi anh rất mềm, Âu Dương Thiên Nhiên cảm giác được vị bạc hà man mát trên người anh, hai cánh tay vốn đã buông lỏng một lần nữa nắm lấy cánh tay rắn chắc của Lăng Ảnh Liệt.
Môi Lăng Ảnh Liệt nhẹ nhàng khiêu khích cậu, không nặng không nhẹ triền miên, điều này khiến cho Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy có vài phần ngứa ngáy, không nhịn được nhích đến, theo động tác của Lăng Ảnh Liệt mà cử động.
Bây giờ đầu óc của Âu Dương Thiên Nhiên đều trống rỗng, cậu chỉ theo bản năng làm theo Lăng Ảnh Liệt, tuy rằng ban đầu Lăng Ảnh Liệt còn có chút mới lạ, nhưng càng về sau, động tác của anh trở nên càng thuần thục. Âu Dương Thiên Nhiên chỉ cảm thấy bản thân như đang ở trên mây, lỗ chân lông ở khắp cơ thể đều đang giãn ra, toàn thân trôi lềnh bềnh, giống như không hề có lấy chút sức lực nào. Nếu không phải cánh tay rắn chắc của Lăng Ảnh Liệt đang ôm chặt lấy cậu, có lẽ Âu Dương Thiên Nhiên đã ngã người vào trong suối nước nóng.
Tiếng tim đập của cả hai ngay giây phút này trở nên trùng khớp, "Thình thịch.... Thình thịch..." mà đập, ngày càng nhanh hơn.
Sau cơn mưa phùn nhẹ nhàng chính là bão táp gió lớn đột kích. Trong đầu giống như đã trở nên mơ hồ, Âu Dương Thiên Nhiên không còn biết bản thân đang ở đâu nữa, cái gì mà suối nước nóng, rồi cái gì mà vết bớt, toàn bộ đều cút đi. Âu Dương Thiên Nhiên hiện tại chỉ cảm thấy bản thân như đang ngồi lên một chiếc thuyền trên biển, trôi nổi trôi nổi a...
Hơi thở nhàn nhạt quen thuộc của Lăng Ảnh Liệt đem toàn bộ cơ thể Âu Dương Thiên Nhiên bao lấy, thân thể hai người càng ngày càng dàn vào chặt chẽ, cánh tay thon dài vốn dĩ đang nắm lấy tay của Lăng Ảnh Liệt, không biết từ khi nào đã ôm chặt vòng eo săn chắc của Lăng Ảnh Liệt, hô hấp cả hai dần dần trở nên trầm trọng, mà gương mặt Âu Dương Thiên Nhiên cũng chậm rãi đỏ lên. Da thịt trắng nõn ban đầu của cậu nháy mắt đã nhiễm một tầng đỏ ửng, trong ánh mắt đang hơi hé ra của Lăng Ảnh Liệt quả thực vô cùng mê người.
Trong lúc mơ hồ, Âu Dương Thiên Nhiên nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
"Chúc mừng ký chủ, hảo cảm của bạn lữ đạt đến 80%, khen tặng ký chủ 8 rương thần bí và 800 điểm giá trị sinh mệnh. Mong ký chủ không ngừng cố gắng."
Ngay lúc nghe được những lời này, trong đầu Âu Dương Thiên Nhiên chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Mặc kệ, bổn thiếu gia mệt.
Âu Dương Thiên Nhiên không ngờ nơi mà Lăng Ảnh Liệt đưa mình đến lại là một khu suối nước nóng nghỉ dưỡng. Lấy hiểu biết của cậu với Lăng Ảnh Liệt, đáng ra Lăng Ảnh Liệt sẽ không bao giờ đến những nơi như suối nước nóng này, bởi vì anh có thói ở sạch a.
Như nhận ra được thắc mắc của Âu Dương Thiên Nhiên, Lăng Ảnh Liệt vừa đưa cậu vào trong vừa nói.
"Đây là khu suối nước nóng tư nhân."
Âu Dương Thiên Nhiên liền lập tức hiểu ra, thì ra là vậy. Có điều, Lăng Ảnh Liệt chẳng những có nhà hàng riêng ở nước M, ngay cả suối nước nóng cũng có một khu, gia hoả này thật đúng là có nhiều tiền mà.
Nhưng mà ngẫm lại thì, Lăng Ảnh Liệt vốn chính là ảnh đế quốc tế, chưa kể đến thế lực ở phía sau anh, chỉ cần lấy giá trị con người cao đến hơn trăm triệu mà người người mơ ước thôi, nếu không phải là đoàn phim lớn, quả thực không có mấy chỗ thỉnh được anh đến. Hơn nữa, mỗi năm Lăng Ảnh Liệt nhận không biết bao nhiêu tiền quảng cáo, giá trị con người trong một năm của Lăng Ảnh Liệt không biết đã bỏ xa những nghệ sĩ hạng một bao nhiêu lần. Cho nên, những năm gần đây, Lăng Ảnh Liệt vẫn luôn đứng đầu bảng xếp hạng trong top các nghệ sĩ có doanh thu cao nhất toàn cầu.
Vì vậy, cho dù Lăng Ảnh Liệt có nhiều sản nghiệp riêng ở nước M, cũng không có gì lạ.
Đứng trong phòng thay đồ riêng, Âu Dương Thiên Nhiên đang muốn thay quần bơi, đột nhiên nhớ đến một vấn đề, nếu Lăng Ảnh Liệt có thói ở sạch, vậy chắc là sẽ không dùng chung một suối nước nóng với cậu đâu nhỉ?
Ai ngờ, đến khi Âu Dương Thiên Nhiên bước ra ngoài, lại nhìn thấy Lăng Ảnh Liệt đang ngã người dựa vào núi giả trong suối nước nóng.
Âu Dương Thiên Nhiên có chút sửng sốt.
"Anh cũng tôi tắm chung suối nước nóng?"
"Ừm, nếu không thì?"
Lăng Ảnh Liệt vẻ mặt đương nhiên nhìn Âu Dương Thiên Nhiên đứng phía trước.
Âu Dương Thiên Nhiên chỉ mặc một chiếc quần bơi, lập tức để lộ toàn bộ cơ thể dưới ánh mắt Lăng Ảnh Liệt, gương mặt tinh xảo, hai tay và chân thon dài trắng nõn. Dáng người Âu Dương Thiên Nhiên không cường tráng, cũng không hề gầy gò, Âu Dương Thiên Nhiên là thuộc về loại hình thon gọn. Lăng Ảnh Liệt nhìn từ trên xuống dưới lần nữa, tầm mắt anh liền dừng lại trên hai khối cơ bụng như có như không trên người Âu Dương Thiên Nhiên.
Lăng Ảnh Liệt đột nhiên nhớ đến sự mềm mại vào đêm hôm đó, khác với cơ thể rắn chắc của bản thân, cơ thể của Âu Dương Thiên Nhiên vô cùng mềm mại.
Cảm giác được ánh mắt có chút nóng rực của Lăng Ảnh Liệt, Âu Dương Thiên Nhiên đột nhiên không được tự nhiên cho lắm. Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy a, hai người đàn ông với nhau, có cái gì khó xử cơ chứ? Thứ mà Lăng Ảnh Liệt có, cậu cũng có thôi.
Âu Dương Thiên Nhiên tỏ vẻ trấn định trước ánh mắt nóng rực của Lăng Ảnh Liệt, cậu chậm rãi đi vào suối nước nóng, sau đó ngồi ở một chỗ cách rất xa Lăng Ảnh Liệt. Không biết tại sao, nhưng cậu theo bản năng không muốn quá thân cận với Lăng Ảnh Liệt.
Âu Dương Thiên Nhiên bị Lăng Ảnh Liệt nhìn chằm chằm đến nỗi mất tự nhiên, tùy tiện tìm đại một đề tài hàn huyên với Lăng Ảnh Liệt.
"Không phải anh có thói ở sạch à? Vậy sao còn muốn dùng chung một suối nước nóng với tôi?"
Nhìn gương mặt tinh xảo bị làn sương ở suối nước nóng bao phủ của Âu Dương Thiên Nhiên, da thịt có vẻ càng thêm trắng nõn gợi cảm, ánh mắt Lăng Ảnh Liệt có chút trầm xuống.
"Đối với cậu không có thói ở sạch."
"Hả?"
Âu Dương Thiên Nhiên giống như không hề phát hiện bất cứ điều gì, mang theo nghi hoặc nhìn Lăng Ảnh Liệt.
"Anh đối với tôi không có thói ở sạch?"
Nói đến việc này, Âu Dương Thiên Nhiên đột nhiên nhớ đến hình như Lăng Ảnh Liệt quả thực không có thói ở sạch đáng nói gì với cậu, cũng chưa từng yêu cầu cậu phải giống như mình, ưa chuộng sạch sẽ hay phải chú ý điều gì cả. Cho nên đến hiện tại Âu Dương Thiên Nhiên cũng chưa từng chú ý đến điểm này.
Có điều Âu Dương Thiên Nhiên đột nhiên nhớ lại vào sáng nay, khi Johan nắm lấy tay cậu, Lăng Ảnh Liệt cư nhiên lại lấy khăn tay tự mình lau tay cho cậu, sau khi ăn xong bữa sáng cũng vẫn tự mình lau tay cho cậu. Mà bản thân cậu hình như lại không hề để ý đến việc này.
Không lẽ là do thói quen? Có khả năng lắm.
Khó trách lúc trước khi cậu hôn Lăng Ảnh Liệt, anh không hề đẩy cậu ra, còn yêu cầu cậu phải phụ trách gì gì đó, thì ra là do Lăng Ảnh Liệt không hề có thói ở sách với cậu. Âu Dương Thiên Nhiên đang suy nghĩ miên man, đột nhiên tầm mắt lại rơi vào bả vai của Lăng Ảnh Liệt, dưới bả vai trái tầm mười cm trên người Lăng Ảnh Liệt có một vết sẹo, đại khái dài khoảng năm cm.
Nếu chỉ là vết sẹo bình thường, Âu Dương Thiên Nhiên cũng không thèm để ý, nhưng mà vết sẹo đó hình như có chút kì quái, giống một chữ nào đó, hơn nữa Âu Dương Thiên Nhiên còn cảm thấy có chút quen mắt.
"Đó là cái gì?"
Âu Dương Thiên Nhiên nhịn không được chỉ vào vết sẹo hỏi.
Tầm mắt của Lăng Ảnh Liệt theo ngón tay Âu Dương Thiên Nhiên dừng trên bả vai trái của mình, biết cậu đang muốn hỏi cái gì liền nói.
"Vết bớt."
"Bớt?"
Còn có vết bớt như vậy sao, Âu Dương Thiên Nhiên nhất thời tò mò.
"Cho tôi nhìn thử."
Nói xong, Âu Dương Thiên Nhiên lập tức đi đến chỗ Lăng Ảnh Liệt.
Khó thấy được bộ dáng tò mò của Âu Dương Thiên Nhiên, Lăng Ảnh Liệt liền xoay người lại, đưa lưng về phía Âu Dương Thiên Nhiên.
Âu Dương Thiên Nhiên kề sát vào phần lưng của Lăng Ảnh Liệt, muốn nhìn rõ ràng một chút, kết quả dưới chân không biết dẫm phải thứ gì, cả người Âu Dương Thiên Nhiên liền ngã vào phần lưng của Lăng Ảnh Liệt, mà Lăng Ảnh Liệt lại vừa lúc xoay đầu, liền nhìn thấy được Âu Dương Thiên Nhiên đang ngã về phía mình.
Lăng Ảnh Liệt lập tức nhanh chóng xoay người, vươn tay ra đỡ.
"Thình thịch..."
Bọt nước văng khắp nơi.
- --Truyện chỉ được đăng tại wattpad chính chủ YuTuyTien, mọi trang khác đều là ăn cắp.
Vừa rồi bởi vì mất thăng bằng, Âu Dương Thiên Nhiên phản xạ có điều kiện mà nắm lấy hai cánh tay cường tráng của Lăng Ảnh Liệt, toàn bộ cơ thể rơi vào lòng ngực Lăng Ảnh Liệt. Hai cánh tay của Lăng Ảnh Liệt một bên ôm lấy eo Âu Dương Thiên Nhiên, một bên nắm lấy bả vai của cậu. Ngay lúc Âu Dương Thiên Nhiên ngã vào người Lăng Ảnh Liệt, cậu rõ ràng nghe được một tiếng kêu rên trầm trọng của anh.
Thời gian giống như hoàn toàn dừng lại ở thời điểm này, tiếng nước nhỏ giọt từ phía núi giả, tiếng nước chảy róc rách của suối nước nóng, Âu Dương Thiên Nhiên không hề nghe được bất kì thứ gì nữa. Gương mặt cậu dán vào lòng ngực ấm áp của Lăng Ảnh Liệt, bên tai vang lên từng tiếng tim đập trầm ổn, âm thanh này đã chiếm cứ toàn bộ đầu óc Âu Dương Thiên Nhiên.
Âu Dương Thiên Nhiên chỉ mặc một chiếc quần bơi, mà Lăng Ảnh Liệt cũng không khác cậu, chân cậu tựa vào chân Lăng Ảnh Liệt, nhìn qua tư thế của cậu và tư thế của Lăng Ảnh Liệt, vô cùng ái muội.
"Cái này..."
Âu Dương Thiên Nhiên cảm giác được bầu không khí có chút không đúng, đang muốn thoát ra, có điều chân không cẩn thận cọ xát vào Lăng Ảnh Liệt, kết quả lần nữa liền nghe được một tiếng kêu trầm thấp của Lăng Ảnh Liệt, thanh âm kia mang theo chút giọng mũi, giống như là tiếng đàn du dương, vô cùng êm tai.
Ngay sau đó, Âu Dương Thiên Nhiên liền lộ ra biểu tình không thể tin được, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Ảnh Liệt, chỉ thấy gương mặt Lăng Ảnh Liệt tràn đầy mồ hôi, trán và cả bàn tay đều đã nổi đầy gân xanh, giống như đang nhẫn nhịn sự khổ sở nào đó.
Lăng Ảnh Liệt khổ sở, Âu Dương Thiên Nhiên cũng rất khổ sở a. Đều là đàn ông, cậu làm sao lại không nhận ra cái thứ đang cứng ngắt kia là gì cơ chứ. Trời ạ, việc này, sao lại phát triển thành tình trạng này hả hả hả? Cậu chẳng qua chỉ là nhất thời tò mò, muốn nhìn thử vết bớt trên lưng Lăng Ảnh Liệt thôi mà.
Quả nhiên người xưa không hề lừa gạt, có câu, tò mò hại chết con bò a!
"Đừng cử động."
Cánh tay đang ôm lấy Âu Dương Thiên Nhiên buộc chặt, Lăng Ảnh Liệt cúi đầu, thanh âm bởi vì cố tình áp chế, trở nên có chút nghẹn ngào. Đôi mắt vốn dĩ đen như mực của anh, lúc này trở nên vô cùng sâu thẳm, dường như bên trong đó đang chứa đựng thứ gì.
Âu Dương Thiên Nhiên vẫn luôn biết gương mặt của Lăng Ảnh Liệt rất tuấn tú, nhưng từ trước đến nay cậu không hề ngờ rằng Lăng Ảnh Liệt còn có thể đẹp đến như vậy.
Dựa gần như vậy, Âu Dương Thiên Nhiên liền có thể nhìn thấy đôi mày kiếm đẹp đẽ của Lăng Ảnh Liệt, không dư không thiếu, mà đôi mắt sâu thẳm của anh càng thêm hoàn hảo, là loại hoà lẫn giữa mắt phượng và mắt hoa đào, mỗi khi nheo lại liền có thể khiến người khác cảm nhận được một loại uy nghiêm không nói nên lời. Sống mũi rất cao, vô cùng tiêu chuẩn. Đôi môi lại dày mỏng đều đều, gương mặt lại càng khỏi nói, đầu tóc đen nhánh bởi vì bị nước suối làm ướt dán lên hai má của Lăng Ảnh Liệt, bọt nước trượt dài theo sợi tóc thẳng tắp chảy xuống, đầu tiên là lướt qua gương mặt bởi vì đang cực độ nhẫn nại mà đỏ ửng, sau đó đi đến bả vai, cuối cùng lại xuyên qua bả vai chảy đến khuôn ngực rắn chắc kia.
Trời ạ, Lăng Ảnh Liệt như thế này quả thực vô cùng gợi cảm, không biết tại vì sao, Âu Dương Thiên Nhiên đột ngột cảm thấy khát nước, yết hầu cậu có chút động đậy, sau đó nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi đã có chút khô khốc của mình, thế nhưng cảm giác khan khát kia càng ngày càng kịch liệt. Độ ấm của cơ thể cũng cao lên, giống như đang có thứ gì đó chậm rãi thoát khỏi sự khống chế của cậu.
Đầu lưỡi nhỏ hồng hào, nhẹ nhàng lướt qua hai phiến môi đỏ au, khiến chúng trở nên ướt át, nhìn qua như thạch trái cây ngon miệng. Trong mơ hồ, Lăng Ảnh Liệt như thấy được hàm răng trắng tinh bên trong, đầu óc đột ngột giống như bị bom oanh tạc, nháy mắt trở nên trống rỗng. Chờ đến khi Lăng Ảnh Liệt phản ứng lại, anh đã cúi đầu, hôn lên đôi môi hồng nhuận kia.
Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của Âu Dương Thiên Nhiên trợn lên, trừng đến nỗi tròn xoe, trong con ngươi đen láy rõ ràng của cậu hiện lên gương mặt góc cạnh lạnh lùng của Lăng Ảnh Liệt. Âu Dương Thiên Nhiên vốn còn đang định giãy giụa, lại bị sự nhẹ nhàng của Lăng Ảnh Liệt dẫn dắt, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lăng Ảnh Liệt hôn rất nhẹ, giống như được một sợi lông vũ cọ qua, môi anh rất mềm, Âu Dương Thiên Nhiên cảm giác được vị bạc hà man mát trên người anh, hai cánh tay vốn đã buông lỏng một lần nữa nắm lấy cánh tay rắn chắc của Lăng Ảnh Liệt.
Môi Lăng Ảnh Liệt nhẹ nhàng khiêu khích cậu, không nặng không nhẹ triền miên, điều này khiến cho Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy có vài phần ngứa ngáy, không nhịn được nhích đến, theo động tác của Lăng Ảnh Liệt mà cử động.
Bây giờ đầu óc của Âu Dương Thiên Nhiên đều trống rỗng, cậu chỉ theo bản năng làm theo Lăng Ảnh Liệt, tuy rằng ban đầu Lăng Ảnh Liệt còn có chút mới lạ, nhưng càng về sau, động tác của anh trở nên càng thuần thục. Âu Dương Thiên Nhiên chỉ cảm thấy bản thân như đang ở trên mây, lỗ chân lông ở khắp cơ thể đều đang giãn ra, toàn thân trôi lềnh bềnh, giống như không hề có lấy chút sức lực nào. Nếu không phải cánh tay rắn chắc của Lăng Ảnh Liệt đang ôm chặt lấy cậu, có lẽ Âu Dương Thiên Nhiên đã ngã người vào trong suối nước nóng.
Tiếng tim đập của cả hai ngay giây phút này trở nên trùng khớp, "Thình thịch.... Thình thịch..." mà đập, ngày càng nhanh hơn.
Sau cơn mưa phùn nhẹ nhàng chính là bão táp gió lớn đột kích. Trong đầu giống như đã trở nên mơ hồ, Âu Dương Thiên Nhiên không còn biết bản thân đang ở đâu nữa, cái gì mà suối nước nóng, rồi cái gì mà vết bớt, toàn bộ đều cút đi. Âu Dương Thiên Nhiên hiện tại chỉ cảm thấy bản thân như đang ngồi lên một chiếc thuyền trên biển, trôi nổi trôi nổi a...
Hơi thở nhàn nhạt quen thuộc của Lăng Ảnh Liệt đem toàn bộ cơ thể Âu Dương Thiên Nhiên bao lấy, thân thể hai người càng ngày càng dàn vào chặt chẽ, cánh tay thon dài vốn dĩ đang nắm lấy tay của Lăng Ảnh Liệt, không biết từ khi nào đã ôm chặt vòng eo săn chắc của Lăng Ảnh Liệt, hô hấp cả hai dần dần trở nên trầm trọng, mà gương mặt Âu Dương Thiên Nhiên cũng chậm rãi đỏ lên. Da thịt trắng nõn ban đầu của cậu nháy mắt đã nhiễm một tầng đỏ ửng, trong ánh mắt đang hơi hé ra của Lăng Ảnh Liệt quả thực vô cùng mê người.
Trong lúc mơ hồ, Âu Dương Thiên Nhiên nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
"Chúc mừng ký chủ, hảo cảm của bạn lữ đạt đến 80%, khen tặng ký chủ 8 rương thần bí và 800 điểm giá trị sinh mệnh. Mong ký chủ không ngừng cố gắng."
Ngay lúc nghe được những lời này, trong đầu Âu Dương Thiên Nhiên chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Mặc kệ, bổn thiếu gia mệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.