Hệ Thống Nam Thần Giới Giải Trí
Chương 1: Trọng Sinh
Đình Băng
09/06/2021
Tác giả: Đình Băng
Trans: Rin_026
Edit: Miu
Âu Dương Thiên Nhiên vẫn luôn cảm thấy, kì thật cái chết cũng không có gì đáng sợ. Đáng sợ là, vào lúc cậu sắp đạt được mộng tưởng của chính mình thì lại chết, khiến bao nhiêu nổ lực của cậu đều uổng phí.
Âu Dương Thiên Nhiên là một cô nhi, từ nhỏ đã giống như một đoá cỏ dại kiên cường mà sống. Cậu không có bề ngoài đẹp đẽ, không có đầu óc thông minh, nhưng cậu vẫn luôn nổ lực. Đơn giản chỉ vì muốn có được một thứ thuộc về mình để có thể thoả mãn mộng tưởng của cậu.
Năm mười lăm tuổi, Âu Dương Thiên Nhiên một bên đọc sách, một bên chạy vặt làm công, liền nhanh chóng hiểu được xã hội hiểm ác như thế nào. Cũng từ đó cậu ẩn giấu đi cái gọi là thiện lương, bắt đầu học được cách nguỵ trang, xem sắc mặt người khác để đạt được điều mình muốn. Thật vất vả mới hoàn thành đại học trong khi vừa làm vừa học, sau đó tìm được một công việc nhẹ nhàng an ổn, tiền lương và đãi ngộ khi công tác cũng không tệ. Khó khăn lắm mới để dành được chút tiền, dự định sẽ kết hôn, lập một gia đình nhỏ ấm áp, thì tin dữ đột ngột giáng xuống.
Cậu thế nhưng lại bị ung thư dạ dày thời kì cuối!
Chờ đến khi cậu biết được tin này, thì sinh mệnh cũng chỉ còn lại ba tháng.
Tin tức này đến quá mức đột ngột, cậu chỉ mới hai mươi sáu tuổi, cũng chính là thời kì hoàng kim của một người đàn ông. Đáng ra hiện tại cậu vẫn đang cố gắng kiếm tiền, có một mối quan hệ, hưởng thụ cuộc sống. Thế nhưng, vận mệnh lại cho cậu một đả kích nghiêm trọng. Khiến cậu rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Hai mươi sáu tuổi, cậu còn trẻ như vậy, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu, liền phải kết thúc như vậy sao? Nghĩ lại thật đúng là không cam lòng a. Bất quá cho dù không chấp nhận thì sao? Dù sao đây cũng là do chính bản thân cậu gây ra.
Nếu mấy năm gần đây, cậu không làm vậy, một ngày chỉ ăn hai bữa, đôi khi chỉ ăn một bữa vì để dành tiền, thì cũng sẽ không bị ung thư dạ dày. Kỳ thật, mấy năm trước cậu đã bắt đầu đau dạ dày, nếu lúc đó cậu chịu để ra chút tiền đến bệnh viện kiểm tra, có lẽ cũng không đến nỗi bị ung thư giai đoạn cuối, không còn chữa trị được nữa, để nhận lấy hậu quả này.
Hiện tại có nói cái gì thì cũng đã muộn.
Ở bệnh viện được một tuần, bác sĩ kê thuốc cho cậu cũng chỉ có thể giảm bớt đau đớn cơ thể, căn bản không trị khỏi bệnh. Đến hôm nay, Âu Dương Thiên Nhiên quyết định không nằm trong bệnh viện ngốc ngốc nữa, cậu muốn tận dụng khoảng thời gian còn lại để ra ngoài nhìn ngắm thế giới. Trước khi chết phải hảo hảo hưởng thụ một phen, như vậy cũng không uổng một đời này. Vì vậy, trong ngày xuất viện, Âu Dương Thiên Nhiên liền nộp đơn từ chức cho công ty, rút hết số tiền cậu dành dụm, lên đường đi chu du a~~
Chẳng qua, cậu chỉ vừa mới lên taxi đến sân bay, liền có chuyện xảy ra. Một chiếc xe tải ở phía sau, đột ngột đụng vào xe Âu Dương Thiên Nhiên đang ngồi. Cả cậu và tài xế đều trực tiếp tử vong.
Âu Dương Thiên Nhiên không phục giơ ngón giữa với ông trời. Đời này tuy cậu không làm việc thiện gì cho cam, nhưng tốt xấu gì cũng không làm chuyện ác đi? Vì sao lại không cho cậu hưởng hết ba tháng cuối của cuộc đời?
Còn tưởng rằng bản thân phải chết không thể nghi ngờ, Âu Dương Thiên Nhiên lại dường như nghe được một âm thanh máy móc lạnh băng, không phân được nam nữ truyền đến từ bóng đêm.
"Cậu có phải không hề cam lòng bản thân lại chết đi như vậy? Có phải cậu vẫn còn rất nhiều mộng tưởng vẫn chưa đạt được? Cậu vẫn còn muốn tiếp tục sống sót sao?"
"Đúng vậy!"
Âu Dương Thiên Nhiên không hề do dự, vô cùng kiên định nói.
"Vậy buộc đinh với tôi đi! Tôi có thể khiến cậu sống lại!"
Âm thanh máy móc lần nữa vang lên.
"Sống lại? Thực sự có thể sao?"
Trên thế giới này thực sự có người có được khả năng cải tử hồi sinh sao? Âu Dương Thiên Nhiên hoài nghi.
"Đương nhiên! Chỉ cần cậu buộc định với tôi."
"Tôi đồng ý!"
Mặc kệ cái gọi là buộc định kia là gì, Âu Dương Thiên Nhiên cậu chỉ muốn sống lại. Hiện tại đã không còn sinh mệnh nữa, nói cái gì cũng chỉ là nói suông.
"Đinh... Bắt đầu kiểm tra gen... Phù hợp với yêu cầu buộc định... Hệ thống buộc định khởi động... Đinh...Đã hoàn thành buộc định linh hồn. Chúc mừng kí chủ Âu Dương Thiên Nhiên buộc định với hệ thống nam thần 001. Bổn hệ thống đến từ tinh hệ cao cấp, tận sức đem nhân loại phù hợp điều kiện bồi dưỡng thành siêu cấp nam thần có địa vị cao ngất ngưỡng. Vì tránh xảy ra xung đột, mỗi tinh hệ chỉ được đưa xuống một hệ thống nam thần. Chúc mừng kí chủ phi thường may mắn 'bị' bổn hệ thống chọn lựa. Trở thành nhân loại đầu tiên buộc định với hệ thống nam thần.
"Hệ thống?"
Hệ thống chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết kia, cậu thế nhưng lại gặp được? Vận may của cậu đã đến rồi sao? Hơn nữa còn có thể giúp cậu chuyển đổi vận mệnh? Âu Dương Thiên Nhiên có chút khó tin. Nhưng hiện tại cậu không thể quản được nhiều như vậy. Cậu chỉ có duy nhất một ý nghĩ,đó chính là sống sót!
"Hệ thống! Tôi phải làm gì để có thể sống lại?"
"Bởi vì thân thể của kí chủ đã bị huỷ, hệ thống đang bắt đầu tìm kiếm thân thể nhân loại khác phù hợp với kí chủ... đang trong giai đoạn tìm kiếm..."
Cái gì? Tìm kiếm? Âu Dương Thiên Nhiên còn tưởng rằng hệ thống có thể khiến cậu trực tiếp sống lại, không ngờ lại là tìm một cơ thể phù hợp, như vậy cậu phải dùng cơ thể người khác sống lại sao?
"Đinh...đã hoàn tất tìm kiếm, hiện tại bắt đầu mở ra thời không... đang trong quá trình khởi động... khởi động hoàn tất... bắt đầu xuyên qua thời không..."
Cái gì? Xuyên qua thời không? Trong bóng tối, Âu Dương Thiên Nhiên hoàn toàn không thể phản ứng được. Ngay sau đó, cậu liền thấy một đạo ánh sáng trắng chói mắt chợt loé qua, lập tức liền mất đi ý thức.
- ----
Hệ Ngân Hà - Lam tinh.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, đến khi Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy toàn thân đau nhức, sau đó bên tai truyền đến âm thanh "Đô..đô..đô". Âm thanh xa lạ lại dường như rối loạn kêu liên tục, kèm theo kinh hỉ.
"Sống...sống rồi...Tim cậu ta đập lại rồi."
"Mau chóng kiểm tra."
"Các bộ phận cơ thể đều hoàn toàn khôi phục lại bình thường. Đúng là kì tích a..."
Mí mắt giật giật. Âu Dương Thiên Nhiên chỉ cảm thấy mí mắt của mình vô cùng nặng nề, nổ lực thế nào cũng không thể mở ra được. Cuối cùng, ý thức cậu chỉ duy trì được chưa đến một phút, lần nữa lại lâm vào hôn mê.
Chờ đến khi Âu Dương Thiên Nhiên lần nữa khôi phục ý thức, chậm rãi mở mắt, thiếu chút nữa đã bị ánh sáng chói cho mù. Ngây người trong bóng tối lâu như vậy, đột nhiên lại gặp ánh sáng, khiến Âu Dương Thiên Nhiên có chút không thích ứng được. Chớp chớp mắt vài lần cho đến khi đã quen với ánh sáng, cậu mới chậm rãi mở mắt ra.
"Tỉnh...tỉnh rồi! Thiên Nhiên cuối cùng cũng tỉnh lại. Mau! Mau đi báo với vợ tôi!"
Người đàn ông từ đầu vẫn ngồi cạnh giường bệnh, thân người to lớn, mặc một bộ tây trang nhăn nhúm, tóc đều đã hỗn độn, bên miệng và mặt bởi vì một ngày một đêm không hề chỉnh trang mà mọc lỏm chỏm râu. Vừa thấy thiếu niên trên giường tỉnh lại lập tức kích động mà đứng lên, la lớn với bảo tiêu phía sau.
"Anh...khụ khụ..."
Âu Dương Thiên Nhiên vừa định mở lời, cổ họng liền truyền đến cảm giác khô ngứa, nhịn không được ho khan liên tục.
"Thiên Nhiên! Thiên Nhiên! Em làm sao vậy?"
Người đàn ông trung niên kia vừa thấy Âu Dương Thiên Nhiên đột nhiên ho khan, liền khẩn trương lập tức ấn nút trên đầu giường bệnh. Sau đó nhanh chóng rót một ly nước, đưa đến bên miệng Âu Dương Thiên Nhiên.
"Thiên Nhiên! Không cần kích động. Nào, uống một ít nước trước đi."
Uống được hơn một nửa ly nước, cổ họng Âu Dương Thiên Nhiên mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, miễn cưỡng có thể bớt chút khó chịu truyền đến. Lúc này, cậu mới có thời gian đánh giá người đàn ông trung niên nhìn qua đã hơn bốn mươi bên cạnh. Dáng người anh ta khá to lớn, lúc nửa dựa vào người anh ta, Âu Dương Thiên Nhiên rõ ràng cảm nhận được cơ bắp trên cánh tay đó. Diện mạo cũng không khác biệt lắm, bất quá bởi vì dáng người khá cao lớn, vẻ mặt lại tỏ ra nghiêm túc khiến người khác cảm giác uy nghiêm.
Đầu ẩn ẩn có chút đau, khi Âu Dương Thiên Nhiên vừa duỗi tay vỗ vỗ đầu mình, liền sờ thấy miếng băng trên đầu. Người đàn ông trung niên hoảng sợ, chạy nhanh đến cạnh Âu Dương Thiên Nhiên, nắm lấy cánh tay cậu.
"Thiên Nhiên! Đừng đụng vào. Đầu em còn bị thương."
"Ưhm... Xin lỗi...Anh là?"
Xung quanh bốn bức tường đều một màu trắng, trên tay cậu vẫn còn đeo kim truyền, không cần đoán cũng có thể biết được hiện tại cậu đang ở bệnh viện. Nhưng Âu Dương Thiên Nhiên rất thắc mắc người đàn ông trung niên này là ai a, lại còn kêu tên cậu thân mật như vậy. Hơn nữa, quan tâm trên mặt anh ta cũng không phải là giả, giống như đối với bản thân cậu rất thân thuộc, nhưng Âu Dương Thiên Nhiên khẳng định, cậu không biết anh ta.
Không ngờ, khi Âu Dương Thiên Nhiên vừa mở miệng, không đợi người đàn ông kia phản ứng, chính cậu lại ngây ngẩn cả người. Bởi vì, thanh âm mà cậu vừa phát ra khiến cậu vô cùng kinh ngạc. Âm thanh khàn khàn nhu nhã mang theo từ tính trầm thấp, vô cùng dễ nghe, giống như tiếng đàn violon, ưu nhã lại tinh tế.
Đây không phải là giọng nói của cậu, âm thanh cậu phát ra thanh thuý hơn một chút, lại không có từ tính nhiều như vậy. Trong nhất thời, Âu Dương Thiên Nhiên có chút phản ứng không kịp.
Trong lúc cậu sửng sờ, người đàn ông trung niên kia cũng khẩn trương nói.
"Thiên Nhiên! Em làm sao vậy? Em không biết anh sao? Anh là anh trai em - Âu Dương Thiên Hùng!"
"Anh trai tôi? Âu Dương Thiên Hùng? Sao lại như vậy được?"
Âu Dương Thiên Nhiên theo phản xạ mà phản bác. Cậu từ nhỏ đã là cô nhi, anh trai từ đâu mà có nha?
"Em không nhớ anh?"
Âu Dương Thiên Hùng ngạc nhiên mở to mắt. Lúc này, bác sĩ từ bên ngoài đi vào, anh ta lập tức đứng lên kéo bác sĩ đến cạnh giường bệnh của Âu Dương Thiên Nhiên.
"Bác sĩ Lưu! Ông mau kiểm tra cho em trai tôi. Em ấy không nhớ tôi là ai."
Bác sĩ Lưu vừa nghe xong, liền nhanh chóng tiến hành kiểm tra cho Âu Dương Thiên Nhiên.
"Thiên Hùng! Thiên Nhiên tỉnh rồi sao?"
Một người phụ nữ nhìn qua trên dưới bốn mươi tuổi, mặc chiếc váy dài màu trắng, trên cổ đeo một vòng ngọc trai xinh đẹp, khí chất tao nhã ung dung đi vào.
"Tiểu Vân..."
Âu Dương Thiên Hùng nhìn vợ của mình, muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?"
Thấy nét mặt chồng mình hiện lên vẻ khổ sở, Triệu Vân có chút bất an hỏi.
"Âu Dương thiếu gia bởi vì não bộ bị va chạm mạnh, khiến cho máu bầm tích tụ bên trong, dẫn đến việc cậu ấy bị mất trí nhớ."
( Bộ xuyên không nào cũng có vụ não bộ bị chấn động dẫn đến mất trí nhớ hết.)
"Cái gì? Máu bầm tích tụ khiến em ấy mất trí nhớ? Các người không phải đã nói sẽ không có chuyện gì sao? Hiện giờ tại sao lại thành như vầy? Tôi mặc kệ các người dùng biện pháp gì, nhất định phải chữa khỏi cho Thiên Nhiên! Bằng không, các người đừng nghĩ đến việc đi làm nữa."
Âu Dương Thiên Hùng kích động nói. Anh ta không nghĩ tới em trai của mình thật vất vả mới tỉnh lại sau khi cấp cứu, hiện tại thế nhưng bị mất trí nhớ. Anh ta chỉ có một người em trai duy nhất này thôi, tuyệt đối không thể để em ấy xảy ra bất cứ chuyện gì.
"Thiên Hùng! Trước tiên anh khoan hãy kích động, chúng ta nghe bác sĩ Lưu nói hết đã."
Triệu Vân kéo tay Thiên Hùng, ôn nhu nói.
Tuy rằng bệnh viện này là do bọn họ mở, nhưng cũng không thể không phân biệt trắng đen mà đem họ sa thải được. Hơn nữa, bác sĩ Lưu là bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viện này, đem ông ấy đuổi đi, ai sẽ chữa bệnh cho Thiên Nhiên đây?
"Hừ!"
Thiên Hùng xem như cũng hiểu ý của Triệu Vân, bình tĩnh lại một chút, bất quá ánh mắt nhìn bác sĩ Lưu vẫn không quá hữu hảo. Lúc trước ông ta rõ ràng đã nói Thiên Nhiên nhất định sẽ không có việc gì, hiện tại lại bảo cái gì mà máu bầm tích tụ khiến em ấy mất trí nhớ. Tên bác sĩ Lưu này càng ngày càng không đáng tin.
Thấy Triệu Vân đã khuyên can được Âu Dương Thiên Hùng, hai người vệ sĩ ở phía sau bác sĩ Lưu âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Bác sĩ Lưu nhanh chóng nói.
"Chủ tịch! Là như vầy, máu bầm tích tụ trong người Âu Dương thiếu gia cũng không lớn. Chỉ cần nghỉ ngơi và tịnh dưỡng thật tốt. Chờ thêm một thời gian, máu bầm sẽ biến mất, kí ức tự động khôi phục lại."
"Tốt nhất là như vậy!"
Âu Dương Thiên Hùng sau khi nghe bác sĩ Lưu nói xong, liền vẫy vẫy tay, kêu bọn họ ra ngoài. Chờ đến khi cả vệ sĩ và bác sĩ đều đi mất, vẻ mặt Âu Dương Thiên Hùng lập tức biến đổi, lo lắng nhìn Âu Dương Thiên Nhiên.
"Thiên Nhiên! Em không cần sợ. Hiện tại em chỉ bị mất trí nhớ tạm thời, rất mau sẽ không sao nữa."
"Đứa trẻ đáng thương. Vừa mới tránh được một kiếp, bây giờ lại bị mất trí nhớ. Đứa nhỏ này, tại sao lại gặp nhiều chuyện khó khăn như vậy được?"
Triệu Vân ngồi lên mép giường bệnh của Âu Dương Thiên Nhiên, vươn tay muốn an ủi cậu, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, cánh tay vừa đưa ra lại thu trở về. Nhưng quan tâm trên mặt một chút cũng không mất đi.
"Rốt cuộc đây là chuyện gì?"
Âu Dương Thiên Nhiên hoàn toàn mờ mịt, cậu hiện tại không biết rốt cuộc đang diễn ra việc gì. Người bác sĩ vừa rồi hình như kêu cậu là 'Âu Dương thiếu gia'. cậu hiện tại nhất định là nằm mơ. Đúng! Nhất định cậu đang nằm mơ.
- ----
Editor xàm ngôn:
Hố mới đê. Nóng hổi luôn. Ai nhảy hố thì vào nhá. Nói trước là con edit này nó lười lắm nha, cẩn thận tốn tiền mua dép~~~
Trans: Rin_026
Edit: Miu
Âu Dương Thiên Nhiên vẫn luôn cảm thấy, kì thật cái chết cũng không có gì đáng sợ. Đáng sợ là, vào lúc cậu sắp đạt được mộng tưởng của chính mình thì lại chết, khiến bao nhiêu nổ lực của cậu đều uổng phí.
Âu Dương Thiên Nhiên là một cô nhi, từ nhỏ đã giống như một đoá cỏ dại kiên cường mà sống. Cậu không có bề ngoài đẹp đẽ, không có đầu óc thông minh, nhưng cậu vẫn luôn nổ lực. Đơn giản chỉ vì muốn có được một thứ thuộc về mình để có thể thoả mãn mộng tưởng của cậu.
Năm mười lăm tuổi, Âu Dương Thiên Nhiên một bên đọc sách, một bên chạy vặt làm công, liền nhanh chóng hiểu được xã hội hiểm ác như thế nào. Cũng từ đó cậu ẩn giấu đi cái gọi là thiện lương, bắt đầu học được cách nguỵ trang, xem sắc mặt người khác để đạt được điều mình muốn. Thật vất vả mới hoàn thành đại học trong khi vừa làm vừa học, sau đó tìm được một công việc nhẹ nhàng an ổn, tiền lương và đãi ngộ khi công tác cũng không tệ. Khó khăn lắm mới để dành được chút tiền, dự định sẽ kết hôn, lập một gia đình nhỏ ấm áp, thì tin dữ đột ngột giáng xuống.
Cậu thế nhưng lại bị ung thư dạ dày thời kì cuối!
Chờ đến khi cậu biết được tin này, thì sinh mệnh cũng chỉ còn lại ba tháng.
Tin tức này đến quá mức đột ngột, cậu chỉ mới hai mươi sáu tuổi, cũng chính là thời kì hoàng kim của một người đàn ông. Đáng ra hiện tại cậu vẫn đang cố gắng kiếm tiền, có một mối quan hệ, hưởng thụ cuộc sống. Thế nhưng, vận mệnh lại cho cậu một đả kích nghiêm trọng. Khiến cậu rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Hai mươi sáu tuổi, cậu còn trẻ như vậy, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu, liền phải kết thúc như vậy sao? Nghĩ lại thật đúng là không cam lòng a. Bất quá cho dù không chấp nhận thì sao? Dù sao đây cũng là do chính bản thân cậu gây ra.
Nếu mấy năm gần đây, cậu không làm vậy, một ngày chỉ ăn hai bữa, đôi khi chỉ ăn một bữa vì để dành tiền, thì cũng sẽ không bị ung thư dạ dày. Kỳ thật, mấy năm trước cậu đã bắt đầu đau dạ dày, nếu lúc đó cậu chịu để ra chút tiền đến bệnh viện kiểm tra, có lẽ cũng không đến nỗi bị ung thư giai đoạn cuối, không còn chữa trị được nữa, để nhận lấy hậu quả này.
Hiện tại có nói cái gì thì cũng đã muộn.
Ở bệnh viện được một tuần, bác sĩ kê thuốc cho cậu cũng chỉ có thể giảm bớt đau đớn cơ thể, căn bản không trị khỏi bệnh. Đến hôm nay, Âu Dương Thiên Nhiên quyết định không nằm trong bệnh viện ngốc ngốc nữa, cậu muốn tận dụng khoảng thời gian còn lại để ra ngoài nhìn ngắm thế giới. Trước khi chết phải hảo hảo hưởng thụ một phen, như vậy cũng không uổng một đời này. Vì vậy, trong ngày xuất viện, Âu Dương Thiên Nhiên liền nộp đơn từ chức cho công ty, rút hết số tiền cậu dành dụm, lên đường đi chu du a~~
Chẳng qua, cậu chỉ vừa mới lên taxi đến sân bay, liền có chuyện xảy ra. Một chiếc xe tải ở phía sau, đột ngột đụng vào xe Âu Dương Thiên Nhiên đang ngồi. Cả cậu và tài xế đều trực tiếp tử vong.
Âu Dương Thiên Nhiên không phục giơ ngón giữa với ông trời. Đời này tuy cậu không làm việc thiện gì cho cam, nhưng tốt xấu gì cũng không làm chuyện ác đi? Vì sao lại không cho cậu hưởng hết ba tháng cuối của cuộc đời?
Còn tưởng rằng bản thân phải chết không thể nghi ngờ, Âu Dương Thiên Nhiên lại dường như nghe được một âm thanh máy móc lạnh băng, không phân được nam nữ truyền đến từ bóng đêm.
"Cậu có phải không hề cam lòng bản thân lại chết đi như vậy? Có phải cậu vẫn còn rất nhiều mộng tưởng vẫn chưa đạt được? Cậu vẫn còn muốn tiếp tục sống sót sao?"
"Đúng vậy!"
Âu Dương Thiên Nhiên không hề do dự, vô cùng kiên định nói.
"Vậy buộc đinh với tôi đi! Tôi có thể khiến cậu sống lại!"
Âm thanh máy móc lần nữa vang lên.
"Sống lại? Thực sự có thể sao?"
Trên thế giới này thực sự có người có được khả năng cải tử hồi sinh sao? Âu Dương Thiên Nhiên hoài nghi.
"Đương nhiên! Chỉ cần cậu buộc định với tôi."
"Tôi đồng ý!"
Mặc kệ cái gọi là buộc định kia là gì, Âu Dương Thiên Nhiên cậu chỉ muốn sống lại. Hiện tại đã không còn sinh mệnh nữa, nói cái gì cũng chỉ là nói suông.
"Đinh... Bắt đầu kiểm tra gen... Phù hợp với yêu cầu buộc định... Hệ thống buộc định khởi động... Đinh...Đã hoàn thành buộc định linh hồn. Chúc mừng kí chủ Âu Dương Thiên Nhiên buộc định với hệ thống nam thần 001. Bổn hệ thống đến từ tinh hệ cao cấp, tận sức đem nhân loại phù hợp điều kiện bồi dưỡng thành siêu cấp nam thần có địa vị cao ngất ngưỡng. Vì tránh xảy ra xung đột, mỗi tinh hệ chỉ được đưa xuống một hệ thống nam thần. Chúc mừng kí chủ phi thường may mắn 'bị' bổn hệ thống chọn lựa. Trở thành nhân loại đầu tiên buộc định với hệ thống nam thần.
"Hệ thống?"
Hệ thống chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết kia, cậu thế nhưng lại gặp được? Vận may của cậu đã đến rồi sao? Hơn nữa còn có thể giúp cậu chuyển đổi vận mệnh? Âu Dương Thiên Nhiên có chút khó tin. Nhưng hiện tại cậu không thể quản được nhiều như vậy. Cậu chỉ có duy nhất một ý nghĩ,đó chính là sống sót!
"Hệ thống! Tôi phải làm gì để có thể sống lại?"
"Bởi vì thân thể của kí chủ đã bị huỷ, hệ thống đang bắt đầu tìm kiếm thân thể nhân loại khác phù hợp với kí chủ... đang trong giai đoạn tìm kiếm..."
Cái gì? Tìm kiếm? Âu Dương Thiên Nhiên còn tưởng rằng hệ thống có thể khiến cậu trực tiếp sống lại, không ngờ lại là tìm một cơ thể phù hợp, như vậy cậu phải dùng cơ thể người khác sống lại sao?
"Đinh...đã hoàn tất tìm kiếm, hiện tại bắt đầu mở ra thời không... đang trong quá trình khởi động... khởi động hoàn tất... bắt đầu xuyên qua thời không..."
Cái gì? Xuyên qua thời không? Trong bóng tối, Âu Dương Thiên Nhiên hoàn toàn không thể phản ứng được. Ngay sau đó, cậu liền thấy một đạo ánh sáng trắng chói mắt chợt loé qua, lập tức liền mất đi ý thức.
- ----
Hệ Ngân Hà - Lam tinh.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, đến khi Âu Dương Thiên Nhiên cảm thấy toàn thân đau nhức, sau đó bên tai truyền đến âm thanh "Đô..đô..đô". Âm thanh xa lạ lại dường như rối loạn kêu liên tục, kèm theo kinh hỉ.
"Sống...sống rồi...Tim cậu ta đập lại rồi."
"Mau chóng kiểm tra."
"Các bộ phận cơ thể đều hoàn toàn khôi phục lại bình thường. Đúng là kì tích a..."
Mí mắt giật giật. Âu Dương Thiên Nhiên chỉ cảm thấy mí mắt của mình vô cùng nặng nề, nổ lực thế nào cũng không thể mở ra được. Cuối cùng, ý thức cậu chỉ duy trì được chưa đến một phút, lần nữa lại lâm vào hôn mê.
Chờ đến khi Âu Dương Thiên Nhiên lần nữa khôi phục ý thức, chậm rãi mở mắt, thiếu chút nữa đã bị ánh sáng chói cho mù. Ngây người trong bóng tối lâu như vậy, đột nhiên lại gặp ánh sáng, khiến Âu Dương Thiên Nhiên có chút không thích ứng được. Chớp chớp mắt vài lần cho đến khi đã quen với ánh sáng, cậu mới chậm rãi mở mắt ra.
"Tỉnh...tỉnh rồi! Thiên Nhiên cuối cùng cũng tỉnh lại. Mau! Mau đi báo với vợ tôi!"
Người đàn ông từ đầu vẫn ngồi cạnh giường bệnh, thân người to lớn, mặc một bộ tây trang nhăn nhúm, tóc đều đã hỗn độn, bên miệng và mặt bởi vì một ngày một đêm không hề chỉnh trang mà mọc lỏm chỏm râu. Vừa thấy thiếu niên trên giường tỉnh lại lập tức kích động mà đứng lên, la lớn với bảo tiêu phía sau.
"Anh...khụ khụ..."
Âu Dương Thiên Nhiên vừa định mở lời, cổ họng liền truyền đến cảm giác khô ngứa, nhịn không được ho khan liên tục.
"Thiên Nhiên! Thiên Nhiên! Em làm sao vậy?"
Người đàn ông trung niên kia vừa thấy Âu Dương Thiên Nhiên đột nhiên ho khan, liền khẩn trương lập tức ấn nút trên đầu giường bệnh. Sau đó nhanh chóng rót một ly nước, đưa đến bên miệng Âu Dương Thiên Nhiên.
"Thiên Nhiên! Không cần kích động. Nào, uống một ít nước trước đi."
Uống được hơn một nửa ly nước, cổ họng Âu Dương Thiên Nhiên mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, miễn cưỡng có thể bớt chút khó chịu truyền đến. Lúc này, cậu mới có thời gian đánh giá người đàn ông trung niên nhìn qua đã hơn bốn mươi bên cạnh. Dáng người anh ta khá to lớn, lúc nửa dựa vào người anh ta, Âu Dương Thiên Nhiên rõ ràng cảm nhận được cơ bắp trên cánh tay đó. Diện mạo cũng không khác biệt lắm, bất quá bởi vì dáng người khá cao lớn, vẻ mặt lại tỏ ra nghiêm túc khiến người khác cảm giác uy nghiêm.
Đầu ẩn ẩn có chút đau, khi Âu Dương Thiên Nhiên vừa duỗi tay vỗ vỗ đầu mình, liền sờ thấy miếng băng trên đầu. Người đàn ông trung niên hoảng sợ, chạy nhanh đến cạnh Âu Dương Thiên Nhiên, nắm lấy cánh tay cậu.
"Thiên Nhiên! Đừng đụng vào. Đầu em còn bị thương."
"Ưhm... Xin lỗi...Anh là?"
Xung quanh bốn bức tường đều một màu trắng, trên tay cậu vẫn còn đeo kim truyền, không cần đoán cũng có thể biết được hiện tại cậu đang ở bệnh viện. Nhưng Âu Dương Thiên Nhiên rất thắc mắc người đàn ông trung niên này là ai a, lại còn kêu tên cậu thân mật như vậy. Hơn nữa, quan tâm trên mặt anh ta cũng không phải là giả, giống như đối với bản thân cậu rất thân thuộc, nhưng Âu Dương Thiên Nhiên khẳng định, cậu không biết anh ta.
Không ngờ, khi Âu Dương Thiên Nhiên vừa mở miệng, không đợi người đàn ông kia phản ứng, chính cậu lại ngây ngẩn cả người. Bởi vì, thanh âm mà cậu vừa phát ra khiến cậu vô cùng kinh ngạc. Âm thanh khàn khàn nhu nhã mang theo từ tính trầm thấp, vô cùng dễ nghe, giống như tiếng đàn violon, ưu nhã lại tinh tế.
Đây không phải là giọng nói của cậu, âm thanh cậu phát ra thanh thuý hơn một chút, lại không có từ tính nhiều như vậy. Trong nhất thời, Âu Dương Thiên Nhiên có chút phản ứng không kịp.
Trong lúc cậu sửng sờ, người đàn ông trung niên kia cũng khẩn trương nói.
"Thiên Nhiên! Em làm sao vậy? Em không biết anh sao? Anh là anh trai em - Âu Dương Thiên Hùng!"
"Anh trai tôi? Âu Dương Thiên Hùng? Sao lại như vậy được?"
Âu Dương Thiên Nhiên theo phản xạ mà phản bác. Cậu từ nhỏ đã là cô nhi, anh trai từ đâu mà có nha?
"Em không nhớ anh?"
Âu Dương Thiên Hùng ngạc nhiên mở to mắt. Lúc này, bác sĩ từ bên ngoài đi vào, anh ta lập tức đứng lên kéo bác sĩ đến cạnh giường bệnh của Âu Dương Thiên Nhiên.
"Bác sĩ Lưu! Ông mau kiểm tra cho em trai tôi. Em ấy không nhớ tôi là ai."
Bác sĩ Lưu vừa nghe xong, liền nhanh chóng tiến hành kiểm tra cho Âu Dương Thiên Nhiên.
"Thiên Hùng! Thiên Nhiên tỉnh rồi sao?"
Một người phụ nữ nhìn qua trên dưới bốn mươi tuổi, mặc chiếc váy dài màu trắng, trên cổ đeo một vòng ngọc trai xinh đẹp, khí chất tao nhã ung dung đi vào.
"Tiểu Vân..."
Âu Dương Thiên Hùng nhìn vợ của mình, muốn nói lại thôi.
"Làm sao vậy?"
Thấy nét mặt chồng mình hiện lên vẻ khổ sở, Triệu Vân có chút bất an hỏi.
"Âu Dương thiếu gia bởi vì não bộ bị va chạm mạnh, khiến cho máu bầm tích tụ bên trong, dẫn đến việc cậu ấy bị mất trí nhớ."
( Bộ xuyên không nào cũng có vụ não bộ bị chấn động dẫn đến mất trí nhớ hết.)
"Cái gì? Máu bầm tích tụ khiến em ấy mất trí nhớ? Các người không phải đã nói sẽ không có chuyện gì sao? Hiện giờ tại sao lại thành như vầy? Tôi mặc kệ các người dùng biện pháp gì, nhất định phải chữa khỏi cho Thiên Nhiên! Bằng không, các người đừng nghĩ đến việc đi làm nữa."
Âu Dương Thiên Hùng kích động nói. Anh ta không nghĩ tới em trai của mình thật vất vả mới tỉnh lại sau khi cấp cứu, hiện tại thế nhưng bị mất trí nhớ. Anh ta chỉ có một người em trai duy nhất này thôi, tuyệt đối không thể để em ấy xảy ra bất cứ chuyện gì.
"Thiên Hùng! Trước tiên anh khoan hãy kích động, chúng ta nghe bác sĩ Lưu nói hết đã."
Triệu Vân kéo tay Thiên Hùng, ôn nhu nói.
Tuy rằng bệnh viện này là do bọn họ mở, nhưng cũng không thể không phân biệt trắng đen mà đem họ sa thải được. Hơn nữa, bác sĩ Lưu là bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viện này, đem ông ấy đuổi đi, ai sẽ chữa bệnh cho Thiên Nhiên đây?
"Hừ!"
Thiên Hùng xem như cũng hiểu ý của Triệu Vân, bình tĩnh lại một chút, bất quá ánh mắt nhìn bác sĩ Lưu vẫn không quá hữu hảo. Lúc trước ông ta rõ ràng đã nói Thiên Nhiên nhất định sẽ không có việc gì, hiện tại lại bảo cái gì mà máu bầm tích tụ khiến em ấy mất trí nhớ. Tên bác sĩ Lưu này càng ngày càng không đáng tin.
Thấy Triệu Vân đã khuyên can được Âu Dương Thiên Hùng, hai người vệ sĩ ở phía sau bác sĩ Lưu âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Bác sĩ Lưu nhanh chóng nói.
"Chủ tịch! Là như vầy, máu bầm tích tụ trong người Âu Dương thiếu gia cũng không lớn. Chỉ cần nghỉ ngơi và tịnh dưỡng thật tốt. Chờ thêm một thời gian, máu bầm sẽ biến mất, kí ức tự động khôi phục lại."
"Tốt nhất là như vậy!"
Âu Dương Thiên Hùng sau khi nghe bác sĩ Lưu nói xong, liền vẫy vẫy tay, kêu bọn họ ra ngoài. Chờ đến khi cả vệ sĩ và bác sĩ đều đi mất, vẻ mặt Âu Dương Thiên Hùng lập tức biến đổi, lo lắng nhìn Âu Dương Thiên Nhiên.
"Thiên Nhiên! Em không cần sợ. Hiện tại em chỉ bị mất trí nhớ tạm thời, rất mau sẽ không sao nữa."
"Đứa trẻ đáng thương. Vừa mới tránh được một kiếp, bây giờ lại bị mất trí nhớ. Đứa nhỏ này, tại sao lại gặp nhiều chuyện khó khăn như vậy được?"
Triệu Vân ngồi lên mép giường bệnh của Âu Dương Thiên Nhiên, vươn tay muốn an ủi cậu, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, cánh tay vừa đưa ra lại thu trở về. Nhưng quan tâm trên mặt một chút cũng không mất đi.
"Rốt cuộc đây là chuyện gì?"
Âu Dương Thiên Nhiên hoàn toàn mờ mịt, cậu hiện tại không biết rốt cuộc đang diễn ra việc gì. Người bác sĩ vừa rồi hình như kêu cậu là 'Âu Dương thiếu gia'. cậu hiện tại nhất định là nằm mơ. Đúng! Nhất định cậu đang nằm mơ.
- ----
Editor xàm ngôn:
Hố mới đê. Nóng hổi luôn. Ai nhảy hố thì vào nhá. Nói trước là con edit này nó lười lắm nha, cẩn thận tốn tiền mua dép~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.