Chương 87: Bày Hung Trận.
Cửu Long
04/03/2023
Hệ thống này, ta không cần!
—
Gã ảnh tộc thấy ánh mắt sắc lẹm của Bùi Diệp hướng tới mình, sợ hãi không dám đáp lời.
Bùi Diệp lắc đầu, đưa cây đăng cho Tử Khuê rồi hỏi:
- Đạo hữu cùng từng kẻ kia giao thủ, chắc có thể phân biệt hồn đăng là đồ thật hay đồ giả.
Tiện nói về hồn phách, người xưa nghiên cứu tu hành phân chia. Nam có tam hồn và thất phách. Nữ thì có tam hồn, chín phách.
Tam hồn là: Sảng Linh, Thai Quang, và U Tinh.
Thất phách (còn gọi là bảy vía) là: Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước m, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, và Xú Phế .
Hồn phách đầy đủ mới thành hình người!
Ngọn hồn đăng ấy được thắp từ Thai Quang, tức là tiên thiên chi khí sinh ra khi ở trong bụng mẹ. Rất đặc thù không thể mô phỏng.
Bởi vì mất đi sợi hồn này, nên tu sĩ đại phái không ai có thể bước qua cảnh giới Nguyên Anh được. Cho đến một thời điểm nào đó, tông phái xác định đệ tử này tuyệt đối trung thành với tông môn. Sẽ trả lại sợi hồn Thai Quang, trợ giúp người đó đột phá Hoá Thần.
Cũng chính vì vậy, thiên tài trong thiên hạ lại có nhiều đi chăng nữa. Nhưng đến bước Hoá Thần lại chẳng có bao nhiêu.
Tử Khuê bước tới trước ngọn đăng, cho ngón tay lên trên đốm lửa. Giây lát y rụt tay về, trầm giọng nói:
- Đúng chính xác rồi! Là của kẻ đó không sai được.
Bùi Diệp hài lòng, hướng gã ảnh tộc nói:
- Được rồi, nếu Cẩm Vân đạo hữu đã có thành ý như thế ta xin nhận. Lần sau gặp mặt sẽ nâng cốc hôn ngoan.
Gã ảnh tộc như được đại xá, dập đầu mấy cái liền rồi quay phắt chạy đi thật mau.
Đợi tới lúc trong phòng còn lại bốn người, Bùi Diệp mới nói:
- Ta nghĩ như này, bây giờ chạm mặt đối mặt với gã Nguyên Phục kia. Có giết được đi chăng nữa thì chúng ta cũng hao tổn cực lớn. Vậy nên ta nảy ý, bày một cái trận đồ. Lại dùng ngọn hồn đăng này mà trù yểm hắn. Tất dành được thắng lợi dễ dàng đó vậy.
Tử Khuê hỏi:
- Không biết đạo hữu muốn bày trận gì?
Bùi Diệp đáp:
- Trước tiên ta lập một cái đài, gọi là Câu Hồn Đài. Dùng sợi Thai Quang này mà trù yểm Nguyên Phục. Không quá mười ngày, hắn ắt phải hồn xiêu phách lạc. Sau đó, xung quanh Câu Hồn Đài lại dựng lấy Tứ Hung Tượng Trận. Đề phòng Nguyên Phục biết chuyện mà tới cướp hồn đăng. Trận này một khi bày ra, mười cái Nguyên Anh muốn thoát cũng phải chết chín.
Đám người đều khen là hay. Bàn bạc xong xuôi, Bùi Diệp mới đem chuyện này tấu lên cho Lý Công Minh được biết.
Lý Công Minh sớm đã buông xuôi, mặc kệ đám ma tu này muốn làm gì thì làm. Liền ngay lập tức chấp thuận, dạy quân đưa lệnh kỳ cùng lệnh tiễn cho gã. Lại hỏi xem phải làm những gì.
Bùi Diệp cười mỉm, đáp:
- Chúng tôi muốn bày trận. Trận này tên gọi là “Tứ Hung Tượng Trận”. Xin điện hạ hãy cho người chọn một vùng đất trống, dạy quân cất một cái đài cao, mặt đài hướng phía Tây. Xung quanh đài đào hào sâu cắm chông nhọn, bốn phía quanh đài dựng cờ lớn, vẽ hình tứ đại hung thú Thao Thiết, Hỗn Độn , Đào Ngột và Cùng Kỳ làm vật áp trận. Và chọn ba sáu người thật gan dạ, đầu để xõa tóc, giả dạng quỷ thần cầm gươm đứng canh. Chuẩn bị xong thì để tại hạ làm phép câu hồn.
- Tiếp đó, cách một dặm về phía Đông pháp đài thì ngài hãy cho người lập một tòa cửa ghi “Trảm Tiên Môn”. Cửa này phải dùng sắt mà làm, cao bảy thước tám, trên cửa treo ngọn rìu Chân Cương của Tử Khuê. Trước của đào một cái hầm, hầm ấy dựng một cây cờ, trên cờ vẽ hình Đào Ngột, trong hầm đựng kim sa. Lại sai quân dùng chín mươi người bất luận nam nữ già trẻ, giết rồi chôn hai bên cửa. Tử Khuê đạo hữu lãnh năm ngàn binh mã đeo mặt nạ giả dạng quỷ thần, trấn thủ nơi đó, hễ có địch xông trận thì phất cờ nổi gió, chẳng được trái lệnh.
Lý Công Minh trong bụng hoảng sợ, nhưng vẫn hỏi:
- Đào Ngột hình dáng như thế nào, bản vương làm sao biết được?
Bùi Diệp nói:
- Phía Tây có giống thú dáng to như hổ, lông dài hai thước, chân hùm mặt người, đuôi dài một trượng tám thước, nhiễu loạn Tây phương, tên là Đào Ngột.
Đoạn lại nói tiếp:
- Phía Bắc cũng lập tòa cửa như thế tên là “Hãm Tiên Môn”, nhưng phía trên chẳng cần treo thứ gì cả, phía dưới chôn vàng bạc, ngọc quý. Cho người giết chín mươi người đàn bà, chín mươi đứa trẻ, sau lại dùng chín mươi người cắt tay, gọt mặt, móc mắt chia đều rồi chôn hai bên cửa. Cửa này cắm cờ vẽ hình hung thú, nó thân dê mặt người, mắt nằm dưới nách, răng hổ móng người, tiếng như hài nhi, gọi là Thao Thiết. Xin Sinh Đạo các hạ lãnh binh trấn thủ, hễ thấy địch xông trận thì lập tức phất cờ. Chẳng được trái lệnh.
- Cửa phía Nam phải làm bằng đồng thiết, cao thấp tùy ý, gọi là “Triệt Tiên Môn”, phía dưới thì bày trận địa lôi, phía trên nhờ Nhật Quang đạo hữu treo món Chiếu Quang Xạ Nhiệt. Cửa này xin điện hạ cho người giết chín mươi tráng nam, cũng một vị lương tướng chôn ngay trước cửa. Bên cạnh cũng cắm cờ vẽ hình Hỗn Độn, nó giống thú dáng như chó, lông dài, bốn chân, giống như gấu mà không có vuốt, có mắt mà không mở được, không thấy được, có tai mà không thể nghe, có bụng mà không có ngũ tạng. Cửa này Nhật Quang đạo hữu lãnh binh canh giữ, hễ địch sa trận ắt thịt nát xương tan, chẳng luận Tiên Phàm đều phải tan hồn nát phách.
- Cửa còn lại ở phía Tây, gọi “Tru Tiên Môn”. Cửa này tại hạ trấn giữ, trên có Trấn Hồn Kỳ, dưới đất bày vạn lôi trận. Dùng chín mươi người, cắt mũi, cắt tai chôn sống trước cửa, cắm cờ vẽ hình hung thú Cùng Kỳ, đó giống thú như hổ, có cánh như chim ưng.
Lý Công Minh nghe tường thuật xong, xương sống lạnh run, trong bụng không khỏi khiếp vía. Quả nhiên ma đạo một phương, bày trận thôi mà cũng mất hết nhân tính. Đoạn y lại hỏi:
- Như các hạ nói ta có thể làm được, chỉ duy cửa Trận phía Nam cần giết một vị lương tướng. Nhưng ta xem biết ai là lương tướng bây giờ!?
Bùi Diệp bật cười, nói:
- Ta bày điện hạ một kế, tối hôm nay ngài bắt đầu mở yến tiệc thâu đêm. Trong đám quần thần, nếu có kẻ nào đứng ra chỉ trích. Ấy chính là lương thần trung tướng đó rồi.
Lý Công Minh thở dài, biết mình khó có thể làm trái ý đối phương. Nhưng lại nghĩ bụng, thế của mình giờ đã tới nước đường cùng. Làm theo đôi khi còn tìm được chỗ mà lật bàn. Nghĩ đi nghĩ lại, gã hối hận vì sao mình phải tìm Bát đệ phiền phức? u cũng là do cái tính háo thắng mà ra. Bây giờ hối hận cũng đã muộn màng.
Vậy là, tối hôm đó Lý Công Minh mở tiệc thiết đãi ba quân. Tất cả tướng tá dưới trướng đều được mời đến hết cả. Rượu chè múa hát tưng bừng cả đêm. Vốn tưởng sẽ không có một vị lương tướng nào, bất ngờ thay ba huynh đệ Trương Tế nhịn không nổi, bước ra quỳ rạp xuống tâu rằng:
- Điện hạ xin hãy cảnh tỉnh. Bây giờ thiên hạ thế cuộc sớm đã không về tay chúng ta. Ngài nên tập trung vào chính sự mới phải lẽ. Cứ yến tiệc suốt ngày như vậy, Đại Uy hỏng mất!
Lý Công Minh buồn bực trong lòng, điều không mong muốn nhất lại tới. Ba người huynh đệ này cứu mình trong lúc nguy cấp, sớm đã xem họ như tâm phúc. Nay chỉ vì chút câu nói mà phải bỏ mạng, thật đáng tiếc quá thay…
Bùi Diệp nhìn vẻ mặt của gã, sớm đã đoán được ý nghĩ trong lòng, cười nói:
- Điện hạ không nỡ lòng sao? Thường nói, đế quân vô tình, ngài muốn lật bàn cờ không thể không từ bỏ những thứ yêu thích được.
Lý Công Minh bặm môi, khó khăn gật đầu. Bùi Diệp bật cười ha hả, tiếng cười vừa dứt, đầu của ba huynh đệ họ Trương không bị cắt mà lăng không rời khỏi cổ. Thân hình bọn họ vô lực ngã xuống đất, máu tươi thẫm đỏ cả nền gạch.
Đám tướng tá xung quanh thấy cảnh này đều tỉnh cả rượu, sợ hãi mà nhìn. Bất quá chẳng ai dám hé răng nửa lời.
—
Mấy ngày sau, mọi sự chuẩn bị xong xuôi hết thảy.
Trong khoảng thời gian này, vì lấy đủ nguyên liệu bày trận. Khắp Bà Giang Khẩu dân chúng tiếng oán thán dậy trời.
Không chỉ có mấy trăm người bị giết rồi chôn trước cửa trận. Mà đến cả một ngàn hài đồng cũng bị Sinh Đạo làm thức ăn cho hết vào bụng.
Lý Công Minh bất lực, đối với đám phàm nhân này có chút thấy tội lỗi. Nhưng vì mục tiêu trước mắt, gã cũng mặc kệ. Ai phản đối ai chết!
Bùi Diệp cho quân bày trận xong xuôi, bước lên trung tâm đài. Hai tay gã nâng ngọn hồn đăng, quanh thân một luồng lửa đen như mực quấn lên. Hoá thành từng sợi xích không ngừng trói chặt ngọn hồn đăng.
Lửa này của Bùi Diệp là tâm hoả mà y luyện ra, gọi bằng Hắc Toả Ma Hồn Diễm. Chưa biết công dụng là chi.
Khi ngọn hồn đăng trói chặt giữa không trung, Bùi Diệp bấm pháp quyết rồi niệm chú.
Từ trong hư không, một sợi chỉ màu đỏ như rắn ngóc đầu lên. Nó xuyên qua Thai Quang, rồi đột ngột nhắm về một phương hướng bay vụt đi thiệt mau. Điều kỳ lạ là, Bùi Diệp cùng tất cả đám người dường như không có một ai trông thấy sợi chỉ đó.
Bùi Diệp thi pháp xong, hướng bốn cửa trận quát lớn:
- Trận lên!
Tức thì khắp bốn cổng Trảm Tiên Môn, Hãm Tiên Môn, Tiệt Tiên Môn, Tru Tiên Môn, pháp ảnh bốn tôn hung thú hiện hình ngự trên cao canh giữ tứ phương. Hắc phong ngợp trời, nơi nơi nghịt mùi sát khí.
Quả là:
Tây hoang tứ thú thật là hung
Oán khí tung hoành nhiễu cửu khung
Ai dại mà sa vào trận ấy
Rơi miệng quái thú nhập ma cung.
—
Gã ảnh tộc thấy ánh mắt sắc lẹm của Bùi Diệp hướng tới mình, sợ hãi không dám đáp lời.
Bùi Diệp lắc đầu, đưa cây đăng cho Tử Khuê rồi hỏi:
- Đạo hữu cùng từng kẻ kia giao thủ, chắc có thể phân biệt hồn đăng là đồ thật hay đồ giả.
Tiện nói về hồn phách, người xưa nghiên cứu tu hành phân chia. Nam có tam hồn và thất phách. Nữ thì có tam hồn, chín phách.
Tam hồn là: Sảng Linh, Thai Quang, và U Tinh.
Thất phách (còn gọi là bảy vía) là: Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước m, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, và Xú Phế .
Hồn phách đầy đủ mới thành hình người!
Ngọn hồn đăng ấy được thắp từ Thai Quang, tức là tiên thiên chi khí sinh ra khi ở trong bụng mẹ. Rất đặc thù không thể mô phỏng.
Bởi vì mất đi sợi hồn này, nên tu sĩ đại phái không ai có thể bước qua cảnh giới Nguyên Anh được. Cho đến một thời điểm nào đó, tông phái xác định đệ tử này tuyệt đối trung thành với tông môn. Sẽ trả lại sợi hồn Thai Quang, trợ giúp người đó đột phá Hoá Thần.
Cũng chính vì vậy, thiên tài trong thiên hạ lại có nhiều đi chăng nữa. Nhưng đến bước Hoá Thần lại chẳng có bao nhiêu.
Tử Khuê bước tới trước ngọn đăng, cho ngón tay lên trên đốm lửa. Giây lát y rụt tay về, trầm giọng nói:
- Đúng chính xác rồi! Là của kẻ đó không sai được.
Bùi Diệp hài lòng, hướng gã ảnh tộc nói:
- Được rồi, nếu Cẩm Vân đạo hữu đã có thành ý như thế ta xin nhận. Lần sau gặp mặt sẽ nâng cốc hôn ngoan.
Gã ảnh tộc như được đại xá, dập đầu mấy cái liền rồi quay phắt chạy đi thật mau.
Đợi tới lúc trong phòng còn lại bốn người, Bùi Diệp mới nói:
- Ta nghĩ như này, bây giờ chạm mặt đối mặt với gã Nguyên Phục kia. Có giết được đi chăng nữa thì chúng ta cũng hao tổn cực lớn. Vậy nên ta nảy ý, bày một cái trận đồ. Lại dùng ngọn hồn đăng này mà trù yểm hắn. Tất dành được thắng lợi dễ dàng đó vậy.
Tử Khuê hỏi:
- Không biết đạo hữu muốn bày trận gì?
Bùi Diệp đáp:
- Trước tiên ta lập một cái đài, gọi là Câu Hồn Đài. Dùng sợi Thai Quang này mà trù yểm Nguyên Phục. Không quá mười ngày, hắn ắt phải hồn xiêu phách lạc. Sau đó, xung quanh Câu Hồn Đài lại dựng lấy Tứ Hung Tượng Trận. Đề phòng Nguyên Phục biết chuyện mà tới cướp hồn đăng. Trận này một khi bày ra, mười cái Nguyên Anh muốn thoát cũng phải chết chín.
Đám người đều khen là hay. Bàn bạc xong xuôi, Bùi Diệp mới đem chuyện này tấu lên cho Lý Công Minh được biết.
Lý Công Minh sớm đã buông xuôi, mặc kệ đám ma tu này muốn làm gì thì làm. Liền ngay lập tức chấp thuận, dạy quân đưa lệnh kỳ cùng lệnh tiễn cho gã. Lại hỏi xem phải làm những gì.
Bùi Diệp cười mỉm, đáp:
- Chúng tôi muốn bày trận. Trận này tên gọi là “Tứ Hung Tượng Trận”. Xin điện hạ hãy cho người chọn một vùng đất trống, dạy quân cất một cái đài cao, mặt đài hướng phía Tây. Xung quanh đài đào hào sâu cắm chông nhọn, bốn phía quanh đài dựng cờ lớn, vẽ hình tứ đại hung thú Thao Thiết, Hỗn Độn , Đào Ngột và Cùng Kỳ làm vật áp trận. Và chọn ba sáu người thật gan dạ, đầu để xõa tóc, giả dạng quỷ thần cầm gươm đứng canh. Chuẩn bị xong thì để tại hạ làm phép câu hồn.
- Tiếp đó, cách một dặm về phía Đông pháp đài thì ngài hãy cho người lập một tòa cửa ghi “Trảm Tiên Môn”. Cửa này phải dùng sắt mà làm, cao bảy thước tám, trên cửa treo ngọn rìu Chân Cương của Tử Khuê. Trước của đào một cái hầm, hầm ấy dựng một cây cờ, trên cờ vẽ hình Đào Ngột, trong hầm đựng kim sa. Lại sai quân dùng chín mươi người bất luận nam nữ già trẻ, giết rồi chôn hai bên cửa. Tử Khuê đạo hữu lãnh năm ngàn binh mã đeo mặt nạ giả dạng quỷ thần, trấn thủ nơi đó, hễ có địch xông trận thì phất cờ nổi gió, chẳng được trái lệnh.
Lý Công Minh trong bụng hoảng sợ, nhưng vẫn hỏi:
- Đào Ngột hình dáng như thế nào, bản vương làm sao biết được?
Bùi Diệp nói:
- Phía Tây có giống thú dáng to như hổ, lông dài hai thước, chân hùm mặt người, đuôi dài một trượng tám thước, nhiễu loạn Tây phương, tên là Đào Ngột.
Đoạn lại nói tiếp:
- Phía Bắc cũng lập tòa cửa như thế tên là “Hãm Tiên Môn”, nhưng phía trên chẳng cần treo thứ gì cả, phía dưới chôn vàng bạc, ngọc quý. Cho người giết chín mươi người đàn bà, chín mươi đứa trẻ, sau lại dùng chín mươi người cắt tay, gọt mặt, móc mắt chia đều rồi chôn hai bên cửa. Cửa này cắm cờ vẽ hình hung thú, nó thân dê mặt người, mắt nằm dưới nách, răng hổ móng người, tiếng như hài nhi, gọi là Thao Thiết. Xin Sinh Đạo các hạ lãnh binh trấn thủ, hễ thấy địch xông trận thì lập tức phất cờ. Chẳng được trái lệnh.
- Cửa phía Nam phải làm bằng đồng thiết, cao thấp tùy ý, gọi là “Triệt Tiên Môn”, phía dưới thì bày trận địa lôi, phía trên nhờ Nhật Quang đạo hữu treo món Chiếu Quang Xạ Nhiệt. Cửa này xin điện hạ cho người giết chín mươi tráng nam, cũng một vị lương tướng chôn ngay trước cửa. Bên cạnh cũng cắm cờ vẽ hình Hỗn Độn, nó giống thú dáng như chó, lông dài, bốn chân, giống như gấu mà không có vuốt, có mắt mà không mở được, không thấy được, có tai mà không thể nghe, có bụng mà không có ngũ tạng. Cửa này Nhật Quang đạo hữu lãnh binh canh giữ, hễ địch sa trận ắt thịt nát xương tan, chẳng luận Tiên Phàm đều phải tan hồn nát phách.
- Cửa còn lại ở phía Tây, gọi “Tru Tiên Môn”. Cửa này tại hạ trấn giữ, trên có Trấn Hồn Kỳ, dưới đất bày vạn lôi trận. Dùng chín mươi người, cắt mũi, cắt tai chôn sống trước cửa, cắm cờ vẽ hình hung thú Cùng Kỳ, đó giống thú như hổ, có cánh như chim ưng.
Lý Công Minh nghe tường thuật xong, xương sống lạnh run, trong bụng không khỏi khiếp vía. Quả nhiên ma đạo một phương, bày trận thôi mà cũng mất hết nhân tính. Đoạn y lại hỏi:
- Như các hạ nói ta có thể làm được, chỉ duy cửa Trận phía Nam cần giết một vị lương tướng. Nhưng ta xem biết ai là lương tướng bây giờ!?
Bùi Diệp bật cười, nói:
- Ta bày điện hạ một kế, tối hôm nay ngài bắt đầu mở yến tiệc thâu đêm. Trong đám quần thần, nếu có kẻ nào đứng ra chỉ trích. Ấy chính là lương thần trung tướng đó rồi.
Lý Công Minh thở dài, biết mình khó có thể làm trái ý đối phương. Nhưng lại nghĩ bụng, thế của mình giờ đã tới nước đường cùng. Làm theo đôi khi còn tìm được chỗ mà lật bàn. Nghĩ đi nghĩ lại, gã hối hận vì sao mình phải tìm Bát đệ phiền phức? u cũng là do cái tính háo thắng mà ra. Bây giờ hối hận cũng đã muộn màng.
Vậy là, tối hôm đó Lý Công Minh mở tiệc thiết đãi ba quân. Tất cả tướng tá dưới trướng đều được mời đến hết cả. Rượu chè múa hát tưng bừng cả đêm. Vốn tưởng sẽ không có một vị lương tướng nào, bất ngờ thay ba huynh đệ Trương Tế nhịn không nổi, bước ra quỳ rạp xuống tâu rằng:
- Điện hạ xin hãy cảnh tỉnh. Bây giờ thiên hạ thế cuộc sớm đã không về tay chúng ta. Ngài nên tập trung vào chính sự mới phải lẽ. Cứ yến tiệc suốt ngày như vậy, Đại Uy hỏng mất!
Lý Công Minh buồn bực trong lòng, điều không mong muốn nhất lại tới. Ba người huynh đệ này cứu mình trong lúc nguy cấp, sớm đã xem họ như tâm phúc. Nay chỉ vì chút câu nói mà phải bỏ mạng, thật đáng tiếc quá thay…
Bùi Diệp nhìn vẻ mặt của gã, sớm đã đoán được ý nghĩ trong lòng, cười nói:
- Điện hạ không nỡ lòng sao? Thường nói, đế quân vô tình, ngài muốn lật bàn cờ không thể không từ bỏ những thứ yêu thích được.
Lý Công Minh bặm môi, khó khăn gật đầu. Bùi Diệp bật cười ha hả, tiếng cười vừa dứt, đầu của ba huynh đệ họ Trương không bị cắt mà lăng không rời khỏi cổ. Thân hình bọn họ vô lực ngã xuống đất, máu tươi thẫm đỏ cả nền gạch.
Đám tướng tá xung quanh thấy cảnh này đều tỉnh cả rượu, sợ hãi mà nhìn. Bất quá chẳng ai dám hé răng nửa lời.
—
Mấy ngày sau, mọi sự chuẩn bị xong xuôi hết thảy.
Trong khoảng thời gian này, vì lấy đủ nguyên liệu bày trận. Khắp Bà Giang Khẩu dân chúng tiếng oán thán dậy trời.
Không chỉ có mấy trăm người bị giết rồi chôn trước cửa trận. Mà đến cả một ngàn hài đồng cũng bị Sinh Đạo làm thức ăn cho hết vào bụng.
Lý Công Minh bất lực, đối với đám phàm nhân này có chút thấy tội lỗi. Nhưng vì mục tiêu trước mắt, gã cũng mặc kệ. Ai phản đối ai chết!
Bùi Diệp cho quân bày trận xong xuôi, bước lên trung tâm đài. Hai tay gã nâng ngọn hồn đăng, quanh thân một luồng lửa đen như mực quấn lên. Hoá thành từng sợi xích không ngừng trói chặt ngọn hồn đăng.
Lửa này của Bùi Diệp là tâm hoả mà y luyện ra, gọi bằng Hắc Toả Ma Hồn Diễm. Chưa biết công dụng là chi.
Khi ngọn hồn đăng trói chặt giữa không trung, Bùi Diệp bấm pháp quyết rồi niệm chú.
Từ trong hư không, một sợi chỉ màu đỏ như rắn ngóc đầu lên. Nó xuyên qua Thai Quang, rồi đột ngột nhắm về một phương hướng bay vụt đi thiệt mau. Điều kỳ lạ là, Bùi Diệp cùng tất cả đám người dường như không có một ai trông thấy sợi chỉ đó.
Bùi Diệp thi pháp xong, hướng bốn cửa trận quát lớn:
- Trận lên!
Tức thì khắp bốn cổng Trảm Tiên Môn, Hãm Tiên Môn, Tiệt Tiên Môn, Tru Tiên Môn, pháp ảnh bốn tôn hung thú hiện hình ngự trên cao canh giữ tứ phương. Hắc phong ngợp trời, nơi nơi nghịt mùi sát khí.
Quả là:
Tây hoang tứ thú thật là hung
Oán khí tung hoành nhiễu cửu khung
Ai dại mà sa vào trận ấy
Rơi miệng quái thú nhập ma cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.