Chương 18: Cái Nào Mới Là Tên Thật?
Cửu Long
03/03/2023
Hệ thống này, ta không cần!
—
Làn sương bao phủ ăn mòn mọi thứ trong phạm vi lan tỏa của nó.
Nguyên Phục chỉ thấy trên thân quần áo không ngừng biến mất, còn chừa mỗi cái quần cộc. Da thịt hắn mặc dù bị linh lực cải tạo qua, nhưng đụng phải cũng kêu xì xì như muốn tan chảy.
Mẹ nó! Đây là cái quỷ gì sương? Axit?
Trường thương trong tay Nguyên Phục múa lên vun vút, nhất thời bán kính quanh người năm thước từng luồng gió lạnh nổi lên thấu xương. Làn sương bán hội không xâm lấn được tiếp, nhưng Nguyên Phục hiểu rằng, một khi mình dừng lại, làn sương kia sẽ tiếp tục lấn tới. Mặc cho hắn Luyện Thể là cỡ nào hoàn mỹ cũng phải tan ra thành vũng máu.
Thân ảnh nữ tu kia sớm đã bị biến mất từ lâu, ẩn ẩn trong làn sương phát ra âm thanh ồm ồm:
- Phí Vụ Hóa Huyết Sương như thế nào? Đây là dịch dạ dày của ta tiết ra mà hóa thành. Tý nữa ta sẽ từ từ nhấm nháp ngươi thân thể. Ngươi sẽ cảm nhận được rõ ràng hơn…
Nguyên Phục trầm mặt, quát:
- Ghê tởm!
Lời nói vừa dứt, phía sau lưng đã nghe tiếng xé gió vút tới. Trước mặt mười cái móng vuốt cũng thình lình từ trong sương đen bắn ra. Hai mặt hợp công, trước sau thụ địch, hắn bây giờ chính là một đầu đường chết.
Nguyên Phục cắn răng, thầm nghĩ: “Ta càng dây dưa lâu càng nguy hiểm, không tốc chiến tốc thắng thật là trở thành bữa ăn tối.”
Có câu nói rất hay: Ta càng nhân nhượng, kẻ thù càng lấn tới.
Muốn thoát khỏi hoàn cảnh này, không liều mạng thì không được. Ý nghĩ lướt qua rất nhanh, thân hình Nguyên Phục quay phắt lại, nghe tiếng đoán hướng, tay trái hóa thành trảo chụp lấy vật bay tới.
Mặc kệ phía trước giơ lưng ra cho mười cái móng vuốt đâm “Phập… phập…” vào. Một trận đau đớn xông thẳng lên, mẹ nó may không có cái nào đâm trúng đầu!
Âm thầm kêu may mắn một câu, Nguyên Phục chợt cảm thấy trong tay trái đã chộp trúng một vật nhầy nhụa, bàn tay truyền tới cảm giác nhói đau. Khi nhìn lại, hóa ra đấy chính là cái lưỡi dài ngoằng của nữ tu sĩ kia. Trên đó cũng có dịch ăn mòn, bàn tay hắn đã rướm máu. Nhưng Nguyên Phục bất kể thương thế, dùng lực giật mạnh về sau.
Kiểu đấu pháp dùng lưỡi của nữ tu rất giống với nhuyễn tiên, nàng không ngờ được Nguyên Phục sẽ liều mạng như thế. Thân hình bị giật mạnh, theo hướng đầu lưỡi bay tới.
Nguyên Phục hừ nhẹ, cố nén đau. Trường thương xoay vần, mũi thương lóe lên rồi đâm mạnh ra.
Nếu là cao thủ võ lâm sử nhuyễn tiên, vào trường hợp này không có cách nào khác ngoài buông bỏ vũ khí. Nhưng nữ tu sĩ này dùng, lại chính là đầu lưỡi!
Phải công nhận, nàng cũng là một kẻ gan lớn, trong tình thế mũi thương sắp đâm trúng mặt, liền dứt khoát cắn răng cắt đứt lưỡi. Nhưng quán tính bay tới vẫn không hề giảm, hai tay lại mọc thêm một bộ móng vuốt khác.
Nguyên Phục biết rằng đối phương chính là lợi dụng tình thế bất lợi, để đảo ngược thành có lợi.
Đây cũng là một thiên tài chiến đấu!
Kẻ sử thương đều biết tới “Nhất tiệt, nhị tiến, tam lan, tứ triền, ngũ nã, lục trực”. Nàng một chiêu đảo ngược lợi thế này là phá đi lục pháp của hắn, khiến khoảng cách đôi bên khép kín. Lúc đấy Nguyên Phục cho dù thương pháp lợi hại đến nhường nào cũng không thể xoay sở.
Bây giờ chỉ có hai biện pháp, một lùi lại giữ khoảng cách, hai là công đối công. Nếu lùi thì thế trận nãy giờ hắn cất công xây dựng đều mất sạch. Công đối công thì đối phương từ bất lợi chuyển thành có lợi.
Nói thì lâu chứ mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Hừ nhẹ một tiếng trong cổ họng, Nguyên Phục vứt cái lưỡi đứt kia ra, bước chân không lùi mà tiến. Đâm thương ra thẳng, kình lực mạnh từ hông truyền thẳng thấu ra tận đầu mũi, thế thương như giao long ẩn hiện.
Nữ tu kia một trảo chụp vào đầu thương, linh lực xoay vần khiến tay nàng bật máu, ba ngón tay cũng vì thế mà đứt lìa. Mặc cho thương thế gây trở ngại, một trảo khác vung ra chộp vào đầu Nguyên Phục. Nguyên Phục tay trái hóa chưởng, một chiêu Trấn Long Quán Hải trong bộ Bàn Long Chưởng Pháp phóng ra nghênh tiếp.
Nghe “Bình” một tiếng lớn. Hai người bị lực đạo từ cú chạm đẩy ra hai bên. Tay trái Nguyên Phục tê rần rũ rượi xuống như sắp gãy, không khỏi lắc đầu, tự nhủ:
“Phàm tục võ công vẫn là không chọi lại pháp thuật tu tiên.”
Hắn cố nén đau, linh lực tràn vào tạm thời cứu chữa thương thế sau lưng cùng với tay trái. Không để cho nữ tu kịp trốn vào trong sương đen, thân hình lần nữa lao vút tới. Trường thương cách không phóng ra, chính là Kích Kỳ Hậu thương pháp.
Nữ tu mặc dù ứng biến có nhanh, nhưng nào ngờ được Nguyên Phục sẽ phóng thương như thế? Người nàng còn chưa kịp định thần sau lần đối chưởng kia, thì hàn quang lấp lóe, mũi thương đã bay tới sát người rồi.
Nàng muốn tung người nhảy lên né đi, nhưng trường thương giữa đường bay đột nhiên gia tốc, kêu vụt một cái rồi đâm xuyên qua đùi phải ghim chặt xuống. Nữ tu khuôn mặt khẽ biến, một tay bên phải đã bị mất mấy ngón nên cầm không được, một tay khác toan cầm cán thương nhổ ra.
Nhưng Nguyên Phục nào để nàng được như ý? Trường thương phóng ra lúc, hắn thân hình cũng nhảy lên. Tay phải hóa thành chưởng, một chiêu “Phần Long Giáng Thiên” ầm ầm chụp xuống.
Từ khi gia nhập cái này âm phủ tông môn, từng có một nam tu sĩ hứng trọn một chưởng “Phần Long Giáng Thiên” này của hắn.
Lúc đó, tu vi Nguyên Phục là Lập Ngọc cảnh, bây giờ đã là Biến Ngọc cảnh. Tuy khác một chữ, nhưng trình độ điều khiển trước sau là khác một trời một vực.
Nữ tu sĩ kia bị trường thương cố định, hai tay không rảnh phòng bị, chưởng này không có chút thương tiếc mà chụp trúng đầu.
“Bùm!” một tiếng lớn.
Nữ tu sĩ đầu óc nát tươm. Máu tươi văng tung tóe khắp nơi.
Nguyên Phục thân hình sau tiếng nổ ấy cùng rơi bịch xuống. Lúc này hắn đã đạt tới cực hạn, đầu váng mắt hoa tưởng chừng như lúc nào cũng có thể ngất. Toàn thân trên dưới mất hết cảm giác, hiển nhiên là trúng độc cực mạnh.
Giây phút đó, Nguyên Phục lẩm bẩm trong miệng:
- Hệ thống, tu luyện Bát Môn Ma Công…
—
Trần Phượng Chi cùng với Cẩm Lăng giao thủ một hồi lâu mà bất phân thắng bại.
Linh lực trong cơ thể cũng dần cạn kiệt, Cẩm Lăng mới hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ngoại môn đệ tử, không gia không thế như ngươi mà tu hành được đến bước này cũng là thiên tài ghê gớm. Đã bất phân thắng thua, cùng dừng tay thế nào?
Trần Phượng Chi khoé miệng chảy tơ máu, cũng cười uyển chuyển nói:
- Muốn mà không được! Nếu đạo hữu lấy thiên đạo ra thề. Tiểu nữ mới thực tin.
Cẩm Lăng nghiến răng nghiến lợi, trong đan điền hai luồng linh lực Thiên Sát Quỷ cùng Đoạt Hồn Ma Chú như muốn dấy lên. Phía bên kia Trần Phượng Chi cũng giống thế.
Hại người vội nuốt tạm một viên đan dược kiềm chế. Quả nhiên là đều có thủ đoạn bảo hộ.
Cẩm Lăng cười lành nói:
- Thề mà thôi, có gì không được?
Nói rồi lấy thiên đạo ra thề:
- Trước khi đoạt được Kim Đan, ta Cẩm Lăng nếu cùng Trần Phượng Chi động thủ. Thiên lôi ngũ đoạn, thần hồn câu diệt.
Trần Phượng Chi nghe không vấn đề gì, cũng nói:
- Cho đến khi đoạt được Kim Đan, ta Trần Phượng Chi cũng sẽ không đối Cẩm Lăng đạo hữu động thủ, Như trái lời này, sẽ bị nam nhân thải bổ, một thân tu vi tan thành mây khói, chết không an lành.
Cùng thề thốt xong, chỉ nghe Cẩm Lăng lại nói tiếp:
- Đến nước này rồi, tại hạ cũng không giấu diếm. Viên Kim Đan kia ẩn giấu Thi, Quỷ, Hồn đạo linh lực. Mặc cho Lung Tuyền thật giả, chúng ta đưa đều là một đầu đường chết. Không biết đạo hữu có kiến giải gì?
Trần Phượng Chi nói:
- Kiến giải thì không dám. Lung Tuyền sáng tạo ra phương pháp này một bộ. Đúng là thiên tài ngàn năm hiếm gặp. Nhưng y không biết một điều, chúng ta cũng không phải bình thường Trúc Cơ. Lâm Tầm vì y dụ dỗ tu sĩ, trước nay đều là người ngoài. Trình độ đấu pháp cùng con bài bảo mệnh làm sao bì lại với Ma Cốc Trúc Cơ Tu sĩ?
Nói rồi ánh mắt nhìn vào sảnh đường chính, lại nói tiếp:
- Tiểu nữ vốn có ý định, muốn lấy viên Kim Đan này về đem đi bán. Dù đối bản thân không tác dụng gì, nhưng Luyện Đan thuật sư có được nó thì không khác gì bảo bối. Đối với kẻ không gia thế như ta, chính là một mớ tài phú. Bất quá, Cẩm Lăng đạo hữu nếu cần. Tiểu nữ nhường lại cũng không phải vấn đề gì.
Cẩm Lăng nói:
- Đạo hữu đã tính tới bước này, nhưng nãy lại tặng Bạo Nguyên Phá Linh Phù cho tên Luyện Thể tu sĩ kia. Phải chăng thoát bộ đại trận cũng đã có dự tính?
Trần Phượng Chi nói:
- Tiểu nữ tự có cách ứng đối, cảm phiền Cẩm Lăng đạo hữu quan tâm.
Cẩm Lăng hừ nhẹ trong lòng, đối với việc thoát ra toà này đại trận, hắn cũng đã có cách. Bất quá, vấn đề chính nằm ở viên kia Kim Đan.
Tuy Trần Phượng Chi bảo là nhường, nhưng trời mới biết được nàng nói thật hay không. Cẩm Lăng tự nhận mình là người thông minh, nếu Lung Tuyền tự thân sáng tạo ra công pháp.
Hắn tại sao lại không thể?
Cửu Chuyển Kim Đan, làm sao phải bỏ gần tìm xa?
Thôn phệ công pháp, chính là thứ hoàn hảo nhất trong hoàn cảnh này.
Đúng thế, mục tiêu của Cẩm Lăng không phải là giết người diệt khẩu, càng không phải vì gia tộc diệt kẻ thiên tài khi còn trong trứng… mà mục tiêu hắn nhắm tới chính là thôn phệ viên kia Kim Đan.
Một bước chạy thẳng tới Kim Đan cảnh giới.
Nhưng điều này đương nhiên không thể nói ra. Cẩm Lăng cười trừ, nói:
- Tại hạ với viên Kim Đan này cũng không hứng thú. Đạo hữu nếu thích cứ cầm là được. Nhưng tài phú phải phân ta một phần. Coi như phí bịt miệng.
Trần Phượng Chi nhíu mày, đối phương con cháu thế gia. Lại quan tâm chút này tài phú?
Cẩm Lăng thấy thế, bèn giải thích:
- Ta trong tộc địa vị không cao, bằng một thân đầu óc mới lăn lộn cho đến giờ. Trên người cũng chỉ hơn các vị một bậc, nên cần tiền thời khắc. Vẫn là muốn.
Trần Phượng Chi gật đầu, đáp:
- Nếu đã thế, tiểu nữ nếu bán được viên kia Kim Đan. Được chừng nào tài bảo, đều sẽ phân đạo hữu một nửa.
Hai người thỏa thuận xong, rồi cùng bước vào đại sảnh. Mấy trăm quỷ ảnh chợt hiện lên, Kiều BìnhTam dẫn đầu hỏi thăm:
- Các vị đã trở về, phải chăng xác định được ai mới là chủ nhân thực sự của viên Thi Quỷ Hỗn Nguyên Đan?
Trần Phượng Chi cười đáp:
- Chủ nhân nhà ngươi ta không biết, ta chỉ biết rằng. Viên này Kim Đan, bán được rất nhiều tiền.
Lời vừa dứt, nàng liền tế ra Huyết Hoạ Mỹ Nhân đồ. Bền trong bức họa phát ra âm thanh rên ư ử đầy kiều diễm, đám quỷ ảnh ánh mắt ngơ ngác mà nhìn. Từ trong đó toát ra mấy trăm bàn tay chụp vào đầu bọn chúng rồi kéo vào trong tranh.
Cẩm Lăng nhìn thấy chỉ hơi nhíu mày, trong tay lại nhiều hơn một kiện đồ vật.
Hai người một trước một sau, không nói không rằng. Ánh mắt nhìn về phía Thi Quỷ Hỗn Nguyên Đan.
Quả nhiên để ý mới thấy, viên Kim Đan này giống ngọc mà không phải ngọc, mùi hương như long não, tuy khó ngửi nhưng lại hấp dẫn thần hồn. Trần Phượng Chi khó nén khỏi kích động, tiến tới toan cầm lên.
Nào ngờ, một thanh đao đâm xuyên bụng nàng, thấu thấu từ sau tới trước. Mũi đao dính máu, nhỏ tí tách xuống sàn nhà.
Cẩm Lăng lúc này mới cười lạnh, nói:
- Đạo hữu thứ lỗi, tại hạ chính xác không làm trái lời thề…
Dí sâu thanh đao vào, y lại nói tiếp:
- Không thể không thừa nhận, hai người chúng ta rất giống nhau không dám sống với tên thật của mình… vốn dĩ ta tên không phải là Cẩm Lăng.
Trần Phượng Chi khoé miệng chảy máu, đan điền bị vỡ tan không khỏi đau đớn dị thường, đầu hơi ngoái lại ấp úng nói:
- Ngươi… ngươi tên…
Cẩm Lăng rút đao ra nghe soạt một cái, máu tươi phun ra như suối, cười tự giễu, nói:
- Cẩm gia một đường nắm giữ Huyết Đạo, không thể chứa chấp dòng máu hỗn tạp. Thân là con của trưởng tộc Cẩm Hà… Nhưng lại sinh ra ngoài giá thú, mẫu thân nho nhỏ một cái nha hoàn… Tên thật ta, là Cẩm Thạch. Bởi vì mẫu thân hy vọng ta có thể cứng rắn như đá, chống chọi với bão tố cuộc đời…
Bất ngờ, nghe “Phập!” một tiếng.
Trước ngực Cẩm Thạch bỗng dưng xuất hiện một mũi kiếm nhuốm đầy máu.
Âm thanh Trần Phượng Chi từ phía sau vang lên:
- Cái tên rất hay, nhưng thật đáng tiếc… Bão tố này lớn một điểm.
Cẩm Lăng nhìn lấy trước mặt cái kia huyễn ảnh dần tiêu tán. Cảm nhận linh lực trong đan điền bị một kiếm đâm xuyên thấu thấu, y hoảng loạn không biết để đâu cho hết, khoé miệng ứa máu, lắp bắp nói:
- Ngươi… ngươi đã thề…
Trần Phượng Chi quyến rũ mỉm cười, tiếng cười mị ý lan tràn. Nhưng không hiểu sao nghe vào tai lại chất chứa lạnh lùng:
- Ta lừa ngươi, tên thật của ta cũng không phải Trần Phượng Chi. Mà là Đoạn Ngọc Tình…
Vừa dứt lời, một sợi tơ máu không biết từ đâu quấn lấy cổ Đoạn Ngọc Tình, tiếng nói của Cẩm Thạch quỷ dị từ phía sau vang lên:
- Đoạn Ngọc Tình? Chưa nghe bao giờ! Bất quá, ta sẽ ghi nhớ nó. Ngươi chính là đối thủ nguy hiểm nhất mà ta từng gặp.
Đoạn Ngọc Tình: “...”
Trước mặt nàng, cái kia Cẩm Thạch bỗng chốc hoá thành huyết nhân, trong lòng không khỏi hãi nhiên:
- Huyết Quỷ Diễn Chú Thuật!? Từ khi nào?
Cẩm Thạch cười đáp:
- Từ một khắc giao thủ với ngươi thời điểm. Lúc ngươi còn bận đối phó năm cỗ thi khôi cùng…
Nhưng lời y còn chưa kịp nói xong, thân hình quay phắt lại một trăm tám mươi độ. Tay y nhanh chóng thi triển Huyết Thuẫn.
Nghe “Bình!” một tiếng.
…
Nhìn thân ảnh kiều mỹ trước mặt.
Cẩm Thạch: “...”
Đoạn Ngọc Tình: “...”
Cả hai người không hẹn mà cùng bật thốt lên:
- Rốt cuộc, cái nào mới là ngươi tên thật?!
—
Làn sương bao phủ ăn mòn mọi thứ trong phạm vi lan tỏa của nó.
Nguyên Phục chỉ thấy trên thân quần áo không ngừng biến mất, còn chừa mỗi cái quần cộc. Da thịt hắn mặc dù bị linh lực cải tạo qua, nhưng đụng phải cũng kêu xì xì như muốn tan chảy.
Mẹ nó! Đây là cái quỷ gì sương? Axit?
Trường thương trong tay Nguyên Phục múa lên vun vút, nhất thời bán kính quanh người năm thước từng luồng gió lạnh nổi lên thấu xương. Làn sương bán hội không xâm lấn được tiếp, nhưng Nguyên Phục hiểu rằng, một khi mình dừng lại, làn sương kia sẽ tiếp tục lấn tới. Mặc cho hắn Luyện Thể là cỡ nào hoàn mỹ cũng phải tan ra thành vũng máu.
Thân ảnh nữ tu kia sớm đã bị biến mất từ lâu, ẩn ẩn trong làn sương phát ra âm thanh ồm ồm:
- Phí Vụ Hóa Huyết Sương như thế nào? Đây là dịch dạ dày của ta tiết ra mà hóa thành. Tý nữa ta sẽ từ từ nhấm nháp ngươi thân thể. Ngươi sẽ cảm nhận được rõ ràng hơn…
Nguyên Phục trầm mặt, quát:
- Ghê tởm!
Lời nói vừa dứt, phía sau lưng đã nghe tiếng xé gió vút tới. Trước mặt mười cái móng vuốt cũng thình lình từ trong sương đen bắn ra. Hai mặt hợp công, trước sau thụ địch, hắn bây giờ chính là một đầu đường chết.
Nguyên Phục cắn răng, thầm nghĩ: “Ta càng dây dưa lâu càng nguy hiểm, không tốc chiến tốc thắng thật là trở thành bữa ăn tối.”
Có câu nói rất hay: Ta càng nhân nhượng, kẻ thù càng lấn tới.
Muốn thoát khỏi hoàn cảnh này, không liều mạng thì không được. Ý nghĩ lướt qua rất nhanh, thân hình Nguyên Phục quay phắt lại, nghe tiếng đoán hướng, tay trái hóa thành trảo chụp lấy vật bay tới.
Mặc kệ phía trước giơ lưng ra cho mười cái móng vuốt đâm “Phập… phập…” vào. Một trận đau đớn xông thẳng lên, mẹ nó may không có cái nào đâm trúng đầu!
Âm thầm kêu may mắn một câu, Nguyên Phục chợt cảm thấy trong tay trái đã chộp trúng một vật nhầy nhụa, bàn tay truyền tới cảm giác nhói đau. Khi nhìn lại, hóa ra đấy chính là cái lưỡi dài ngoằng của nữ tu sĩ kia. Trên đó cũng có dịch ăn mòn, bàn tay hắn đã rướm máu. Nhưng Nguyên Phục bất kể thương thế, dùng lực giật mạnh về sau.
Kiểu đấu pháp dùng lưỡi của nữ tu rất giống với nhuyễn tiên, nàng không ngờ được Nguyên Phục sẽ liều mạng như thế. Thân hình bị giật mạnh, theo hướng đầu lưỡi bay tới.
Nguyên Phục hừ nhẹ, cố nén đau. Trường thương xoay vần, mũi thương lóe lên rồi đâm mạnh ra.
Nếu là cao thủ võ lâm sử nhuyễn tiên, vào trường hợp này không có cách nào khác ngoài buông bỏ vũ khí. Nhưng nữ tu sĩ này dùng, lại chính là đầu lưỡi!
Phải công nhận, nàng cũng là một kẻ gan lớn, trong tình thế mũi thương sắp đâm trúng mặt, liền dứt khoát cắn răng cắt đứt lưỡi. Nhưng quán tính bay tới vẫn không hề giảm, hai tay lại mọc thêm một bộ móng vuốt khác.
Nguyên Phục biết rằng đối phương chính là lợi dụng tình thế bất lợi, để đảo ngược thành có lợi.
Đây cũng là một thiên tài chiến đấu!
Kẻ sử thương đều biết tới “Nhất tiệt, nhị tiến, tam lan, tứ triền, ngũ nã, lục trực”. Nàng một chiêu đảo ngược lợi thế này là phá đi lục pháp của hắn, khiến khoảng cách đôi bên khép kín. Lúc đấy Nguyên Phục cho dù thương pháp lợi hại đến nhường nào cũng không thể xoay sở.
Bây giờ chỉ có hai biện pháp, một lùi lại giữ khoảng cách, hai là công đối công. Nếu lùi thì thế trận nãy giờ hắn cất công xây dựng đều mất sạch. Công đối công thì đối phương từ bất lợi chuyển thành có lợi.
Nói thì lâu chứ mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Hừ nhẹ một tiếng trong cổ họng, Nguyên Phục vứt cái lưỡi đứt kia ra, bước chân không lùi mà tiến. Đâm thương ra thẳng, kình lực mạnh từ hông truyền thẳng thấu ra tận đầu mũi, thế thương như giao long ẩn hiện.
Nữ tu kia một trảo chụp vào đầu thương, linh lực xoay vần khiến tay nàng bật máu, ba ngón tay cũng vì thế mà đứt lìa. Mặc cho thương thế gây trở ngại, một trảo khác vung ra chộp vào đầu Nguyên Phục. Nguyên Phục tay trái hóa chưởng, một chiêu Trấn Long Quán Hải trong bộ Bàn Long Chưởng Pháp phóng ra nghênh tiếp.
Nghe “Bình” một tiếng lớn. Hai người bị lực đạo từ cú chạm đẩy ra hai bên. Tay trái Nguyên Phục tê rần rũ rượi xuống như sắp gãy, không khỏi lắc đầu, tự nhủ:
“Phàm tục võ công vẫn là không chọi lại pháp thuật tu tiên.”
Hắn cố nén đau, linh lực tràn vào tạm thời cứu chữa thương thế sau lưng cùng với tay trái. Không để cho nữ tu kịp trốn vào trong sương đen, thân hình lần nữa lao vút tới. Trường thương cách không phóng ra, chính là Kích Kỳ Hậu thương pháp.
Nữ tu mặc dù ứng biến có nhanh, nhưng nào ngờ được Nguyên Phục sẽ phóng thương như thế? Người nàng còn chưa kịp định thần sau lần đối chưởng kia, thì hàn quang lấp lóe, mũi thương đã bay tới sát người rồi.
Nàng muốn tung người nhảy lên né đi, nhưng trường thương giữa đường bay đột nhiên gia tốc, kêu vụt một cái rồi đâm xuyên qua đùi phải ghim chặt xuống. Nữ tu khuôn mặt khẽ biến, một tay bên phải đã bị mất mấy ngón nên cầm không được, một tay khác toan cầm cán thương nhổ ra.
Nhưng Nguyên Phục nào để nàng được như ý? Trường thương phóng ra lúc, hắn thân hình cũng nhảy lên. Tay phải hóa thành chưởng, một chiêu “Phần Long Giáng Thiên” ầm ầm chụp xuống.
Từ khi gia nhập cái này âm phủ tông môn, từng có một nam tu sĩ hứng trọn một chưởng “Phần Long Giáng Thiên” này của hắn.
Lúc đó, tu vi Nguyên Phục là Lập Ngọc cảnh, bây giờ đã là Biến Ngọc cảnh. Tuy khác một chữ, nhưng trình độ điều khiển trước sau là khác một trời một vực.
Nữ tu sĩ kia bị trường thương cố định, hai tay không rảnh phòng bị, chưởng này không có chút thương tiếc mà chụp trúng đầu.
“Bùm!” một tiếng lớn.
Nữ tu sĩ đầu óc nát tươm. Máu tươi văng tung tóe khắp nơi.
Nguyên Phục thân hình sau tiếng nổ ấy cùng rơi bịch xuống. Lúc này hắn đã đạt tới cực hạn, đầu váng mắt hoa tưởng chừng như lúc nào cũng có thể ngất. Toàn thân trên dưới mất hết cảm giác, hiển nhiên là trúng độc cực mạnh.
Giây phút đó, Nguyên Phục lẩm bẩm trong miệng:
- Hệ thống, tu luyện Bát Môn Ma Công…
—
Trần Phượng Chi cùng với Cẩm Lăng giao thủ một hồi lâu mà bất phân thắng bại.
Linh lực trong cơ thể cũng dần cạn kiệt, Cẩm Lăng mới hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Ngoại môn đệ tử, không gia không thế như ngươi mà tu hành được đến bước này cũng là thiên tài ghê gớm. Đã bất phân thắng thua, cùng dừng tay thế nào?
Trần Phượng Chi khoé miệng chảy tơ máu, cũng cười uyển chuyển nói:
- Muốn mà không được! Nếu đạo hữu lấy thiên đạo ra thề. Tiểu nữ mới thực tin.
Cẩm Lăng nghiến răng nghiến lợi, trong đan điền hai luồng linh lực Thiên Sát Quỷ cùng Đoạt Hồn Ma Chú như muốn dấy lên. Phía bên kia Trần Phượng Chi cũng giống thế.
Hại người vội nuốt tạm một viên đan dược kiềm chế. Quả nhiên là đều có thủ đoạn bảo hộ.
Cẩm Lăng cười lành nói:
- Thề mà thôi, có gì không được?
Nói rồi lấy thiên đạo ra thề:
- Trước khi đoạt được Kim Đan, ta Cẩm Lăng nếu cùng Trần Phượng Chi động thủ. Thiên lôi ngũ đoạn, thần hồn câu diệt.
Trần Phượng Chi nghe không vấn đề gì, cũng nói:
- Cho đến khi đoạt được Kim Đan, ta Trần Phượng Chi cũng sẽ không đối Cẩm Lăng đạo hữu động thủ, Như trái lời này, sẽ bị nam nhân thải bổ, một thân tu vi tan thành mây khói, chết không an lành.
Cùng thề thốt xong, chỉ nghe Cẩm Lăng lại nói tiếp:
- Đến nước này rồi, tại hạ cũng không giấu diếm. Viên Kim Đan kia ẩn giấu Thi, Quỷ, Hồn đạo linh lực. Mặc cho Lung Tuyền thật giả, chúng ta đưa đều là một đầu đường chết. Không biết đạo hữu có kiến giải gì?
Trần Phượng Chi nói:
- Kiến giải thì không dám. Lung Tuyền sáng tạo ra phương pháp này một bộ. Đúng là thiên tài ngàn năm hiếm gặp. Nhưng y không biết một điều, chúng ta cũng không phải bình thường Trúc Cơ. Lâm Tầm vì y dụ dỗ tu sĩ, trước nay đều là người ngoài. Trình độ đấu pháp cùng con bài bảo mệnh làm sao bì lại với Ma Cốc Trúc Cơ Tu sĩ?
Nói rồi ánh mắt nhìn vào sảnh đường chính, lại nói tiếp:
- Tiểu nữ vốn có ý định, muốn lấy viên Kim Đan này về đem đi bán. Dù đối bản thân không tác dụng gì, nhưng Luyện Đan thuật sư có được nó thì không khác gì bảo bối. Đối với kẻ không gia thế như ta, chính là một mớ tài phú. Bất quá, Cẩm Lăng đạo hữu nếu cần. Tiểu nữ nhường lại cũng không phải vấn đề gì.
Cẩm Lăng nói:
- Đạo hữu đã tính tới bước này, nhưng nãy lại tặng Bạo Nguyên Phá Linh Phù cho tên Luyện Thể tu sĩ kia. Phải chăng thoát bộ đại trận cũng đã có dự tính?
Trần Phượng Chi nói:
- Tiểu nữ tự có cách ứng đối, cảm phiền Cẩm Lăng đạo hữu quan tâm.
Cẩm Lăng hừ nhẹ trong lòng, đối với việc thoát ra toà này đại trận, hắn cũng đã có cách. Bất quá, vấn đề chính nằm ở viên kia Kim Đan.
Tuy Trần Phượng Chi bảo là nhường, nhưng trời mới biết được nàng nói thật hay không. Cẩm Lăng tự nhận mình là người thông minh, nếu Lung Tuyền tự thân sáng tạo ra công pháp.
Hắn tại sao lại không thể?
Cửu Chuyển Kim Đan, làm sao phải bỏ gần tìm xa?
Thôn phệ công pháp, chính là thứ hoàn hảo nhất trong hoàn cảnh này.
Đúng thế, mục tiêu của Cẩm Lăng không phải là giết người diệt khẩu, càng không phải vì gia tộc diệt kẻ thiên tài khi còn trong trứng… mà mục tiêu hắn nhắm tới chính là thôn phệ viên kia Kim Đan.
Một bước chạy thẳng tới Kim Đan cảnh giới.
Nhưng điều này đương nhiên không thể nói ra. Cẩm Lăng cười trừ, nói:
- Tại hạ với viên Kim Đan này cũng không hứng thú. Đạo hữu nếu thích cứ cầm là được. Nhưng tài phú phải phân ta một phần. Coi như phí bịt miệng.
Trần Phượng Chi nhíu mày, đối phương con cháu thế gia. Lại quan tâm chút này tài phú?
Cẩm Lăng thấy thế, bèn giải thích:
- Ta trong tộc địa vị không cao, bằng một thân đầu óc mới lăn lộn cho đến giờ. Trên người cũng chỉ hơn các vị một bậc, nên cần tiền thời khắc. Vẫn là muốn.
Trần Phượng Chi gật đầu, đáp:
- Nếu đã thế, tiểu nữ nếu bán được viên kia Kim Đan. Được chừng nào tài bảo, đều sẽ phân đạo hữu một nửa.
Hai người thỏa thuận xong, rồi cùng bước vào đại sảnh. Mấy trăm quỷ ảnh chợt hiện lên, Kiều BìnhTam dẫn đầu hỏi thăm:
- Các vị đã trở về, phải chăng xác định được ai mới là chủ nhân thực sự của viên Thi Quỷ Hỗn Nguyên Đan?
Trần Phượng Chi cười đáp:
- Chủ nhân nhà ngươi ta không biết, ta chỉ biết rằng. Viên này Kim Đan, bán được rất nhiều tiền.
Lời vừa dứt, nàng liền tế ra Huyết Hoạ Mỹ Nhân đồ. Bền trong bức họa phát ra âm thanh rên ư ử đầy kiều diễm, đám quỷ ảnh ánh mắt ngơ ngác mà nhìn. Từ trong đó toát ra mấy trăm bàn tay chụp vào đầu bọn chúng rồi kéo vào trong tranh.
Cẩm Lăng nhìn thấy chỉ hơi nhíu mày, trong tay lại nhiều hơn một kiện đồ vật.
Hai người một trước một sau, không nói không rằng. Ánh mắt nhìn về phía Thi Quỷ Hỗn Nguyên Đan.
Quả nhiên để ý mới thấy, viên Kim Đan này giống ngọc mà không phải ngọc, mùi hương như long não, tuy khó ngửi nhưng lại hấp dẫn thần hồn. Trần Phượng Chi khó nén khỏi kích động, tiến tới toan cầm lên.
Nào ngờ, một thanh đao đâm xuyên bụng nàng, thấu thấu từ sau tới trước. Mũi đao dính máu, nhỏ tí tách xuống sàn nhà.
Cẩm Lăng lúc này mới cười lạnh, nói:
- Đạo hữu thứ lỗi, tại hạ chính xác không làm trái lời thề…
Dí sâu thanh đao vào, y lại nói tiếp:
- Không thể không thừa nhận, hai người chúng ta rất giống nhau không dám sống với tên thật của mình… vốn dĩ ta tên không phải là Cẩm Lăng.
Trần Phượng Chi khoé miệng chảy máu, đan điền bị vỡ tan không khỏi đau đớn dị thường, đầu hơi ngoái lại ấp úng nói:
- Ngươi… ngươi tên…
Cẩm Lăng rút đao ra nghe soạt một cái, máu tươi phun ra như suối, cười tự giễu, nói:
- Cẩm gia một đường nắm giữ Huyết Đạo, không thể chứa chấp dòng máu hỗn tạp. Thân là con của trưởng tộc Cẩm Hà… Nhưng lại sinh ra ngoài giá thú, mẫu thân nho nhỏ một cái nha hoàn… Tên thật ta, là Cẩm Thạch. Bởi vì mẫu thân hy vọng ta có thể cứng rắn như đá, chống chọi với bão tố cuộc đời…
Bất ngờ, nghe “Phập!” một tiếng.
Trước ngực Cẩm Thạch bỗng dưng xuất hiện một mũi kiếm nhuốm đầy máu.
Âm thanh Trần Phượng Chi từ phía sau vang lên:
- Cái tên rất hay, nhưng thật đáng tiếc… Bão tố này lớn một điểm.
Cẩm Lăng nhìn lấy trước mặt cái kia huyễn ảnh dần tiêu tán. Cảm nhận linh lực trong đan điền bị một kiếm đâm xuyên thấu thấu, y hoảng loạn không biết để đâu cho hết, khoé miệng ứa máu, lắp bắp nói:
- Ngươi… ngươi đã thề…
Trần Phượng Chi quyến rũ mỉm cười, tiếng cười mị ý lan tràn. Nhưng không hiểu sao nghe vào tai lại chất chứa lạnh lùng:
- Ta lừa ngươi, tên thật của ta cũng không phải Trần Phượng Chi. Mà là Đoạn Ngọc Tình…
Vừa dứt lời, một sợi tơ máu không biết từ đâu quấn lấy cổ Đoạn Ngọc Tình, tiếng nói của Cẩm Thạch quỷ dị từ phía sau vang lên:
- Đoạn Ngọc Tình? Chưa nghe bao giờ! Bất quá, ta sẽ ghi nhớ nó. Ngươi chính là đối thủ nguy hiểm nhất mà ta từng gặp.
Đoạn Ngọc Tình: “...”
Trước mặt nàng, cái kia Cẩm Thạch bỗng chốc hoá thành huyết nhân, trong lòng không khỏi hãi nhiên:
- Huyết Quỷ Diễn Chú Thuật!? Từ khi nào?
Cẩm Thạch cười đáp:
- Từ một khắc giao thủ với ngươi thời điểm. Lúc ngươi còn bận đối phó năm cỗ thi khôi cùng…
Nhưng lời y còn chưa kịp nói xong, thân hình quay phắt lại một trăm tám mươi độ. Tay y nhanh chóng thi triển Huyết Thuẫn.
Nghe “Bình!” một tiếng.
…
Nhìn thân ảnh kiều mỹ trước mặt.
Cẩm Thạch: “...”
Đoạn Ngọc Tình: “...”
Cả hai người không hẹn mà cùng bật thốt lên:
- Rốt cuộc, cái nào mới là ngươi tên thật?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.