Chương 68: Chạy Trốn.
Cửu Long
04/03/2023
Hệ thống này, ta không cần!
—
Nguyên Phục nhíu mày, truyền âm hỏi lại:
"Lời này có ý gì?"
Ngũ Hoè đáp:
"Đây chỉ là suy đoán, Tuế Nguyên Hội kết thúc chóng vánh, không có lễ bế mạc, cũng không có tuyên dương người thắng. Đấy là điểm kỳ lạ thứ nhất. Hoàng đế ban chỉ, không có trực tiếp cử người sắc phong. Mà thông qua đại nhân truyền đạt, đấy là điểm kỳ lạ thứ hai. Thái Tử tranh đoạt có ba mục đề thi, mới chỉ xong mục thứ nhất vậy mà đã phân đất phong Vương rồi. Đấy là điểm kỳ lạ thứ ba."
Ngừng chút, gã lại nói:
"Từ ba điểm trên, nếu không phải Hoàng đế xảy ra chuyện bất trắc, cũng sẽ không làm đến nước như vậy. Đây rõ ràng là đang ám chỉ đường lui cho Lý Công Thăng… Khả năng là có người muốn đoạt chính!"
Lời này từ truyền vào trong tai Nguyên Phục chẳng khác nào sấm động giữa trời quang. Nhưng vẻ mặt hắn không biến chuyển chút nào, hắn suy ngẫm lại một chút, chợt hỏi:
"Lão hoàng đế tu vi như thế nào? Nếu xảy ra chuyện chẳng lẽ không có đại năng can thiệp?"
Ngũ Hoè đáp:
"Mặc dù quân chủ một nước, nhưng tu vi hoàng đế cũng chỉ là Nguyên Anh mà thôi. Đấy là giới hạn của khí vận quốc gia. Còn như Đại Uy lão tổ, lại không quan tâm ai lên làm vua, hơn nữa lão còn phải canh giữ Long Mạch. Trừ khi đại năng khác xâm phạm nếu không lão sẽ không can dự vào…"
Ngũ Hoè nói tới đây, có hơi ngập ngừng. Nhưng y nghĩ một hồi vẫn quyết định nói ra:
"Hơn nữa, Thiên Địa Đại Kiếp sắp tới. Hoá Thần sẽ không xuất quan, đây chân chính trở thành đất diễn cho Kim Đan cùng Nguyên Anh."
Nguyên Phục nghe cụm từ “Thiên Địa Đại Kiếp” nhiều lần rồi, kể cả trong cuốn trục Ngọc Thiên Cuồng đưa cho cũng có nói tới. Bất quá hắn lại không biết câu này có ý gì, lại hỏi:
"Thiên Địa Đại Kiếp là gì?"
Ngũ Hoè nói:
"Không thể nói."
Nguyên Phục nghe xong hai mày càng nhíu chặt, hắn biết gã này nhìn thì mềm thế thôi chứ thực ra rất cứng đầu. Có gặng hỏi cũng vô dụng.
Nguyên Phục bất giác nhớ tới lời của quan giám khảo lúc trước, cảm thấy chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng. Chẳng lẽ mệnh ta lại khổ như vậy? Đi đâu cũng không yên! Hắn thở dài một cái, nói:
"Bây giờ nên làm như thế nào?"
Ngũ Hoè đáp:
"Cẩn thận chạy được vạn năm thuyền, nếu như ta đoán sai cùng lắm thì coi như đi du lịch một chuyến rồi trở về. Còn không may ngược lại, thì cứ theo thánh chỉ mà làm. Lư Định có bốn quận đất rộng người đông, đợi Bát điện hạ tới được đấy, lại có được đại nhân phò tá chính là cá về biển lớn mặc sức tung hoành."
Nguyên Phục không hiểu Ngũ Hoè lấy đâu ra tự tin với hắn như thế. Chẳng lẽ những lời ở trong Luyện Ngục gã cũng tin là thật? Đoạn hỏi lại:
"Thế còn ngươi đi đâu?"
Ngũ Hoè nói:
"Ta có một ít bộ hạ cũ. Nếu kêu gọi được bọn họ gia nhập, sau này gặp phải loạn chiến cũng có người dùng."
Nguyên Phục mặc dù còn nghi ngờ Ngũ Hoè, nhưng thấy y ra sức như vậy cũng không nhiều lời. Chỉ hơi gật gật đầu một cái. Ngũ Hoè hiểu ý, thi lễ một cái rồi lui ra ngoài.
Lý Công Thăng cùng lão quản gia Lý Hiền còn đang thất thần, cũng không để ý hành động của hai người kia. Phải đến khi Nguyên Phục vỗ vai mới giật mình bừng tỉnh. Khuôn mặt Lý Công Thăng đỏ chót vì kích động, không ngừng cười khặc khặc, dáng vẻ trông tiện vô cùng.
Nguyên Phục thở dài, cũng không biết sau khi nói chuyện kia ra. Cái thằng này còn hay không vui vẻ được như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn quyết định nói ra. Dù sao muốn chạy trốn, cũng cần Lý Công Thăng phối hợp mới được.
…
Nhắc tới Lý Công Thăng sau khi nghe những suy đoán của Nguyên Phục, hai chân như nhũn ra ngồi bệt xuống đất.
Y cũng không phải không tin những gì Nguyên Phục nói. Mà là do quá đột ngột, không tài nào tiếp thu được. Tưởng tượng như vịt hoá thiên nga chưa kịp bay lượn thì đã vào nồi. Mặc dù nói lão Hoàng Đế cùng y không có cảm tình gì, nhưng suy cho cùng cũng là máu mủ ruột thịt.
Lý Công Thăng ánh mắt khẩn cầu, hướng Nguyên Phục dập đầu, nói:
- Xin tiên sinh bày ta con đường sáng.
Lý Hiền đứng một bên cũng quỳ rạp theo, nói:
- Xin đại nhân cứu điện hạ một mạng.
Cả hai người đều hiểu rằng, một khi hoàng đế thật có chuyện xảy ra. Hoàng quyền chi tranh, trong mười hai hoàng tử chỉ có thể có một người sống sót.
Nguyên Phục đỡ cả hai dậy, trầm ngâm suy tính. Nếu bây giờ chạy thẳng tới Lư Định, chưa nói đến chuyện hành trình xa xôi. Mà có thể trên đường không ít kẻ muốn Bát Hoàng Tử mạng nhỏ, thật mười phần hung hiểm. Nghĩ rồi hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, đoạn hỏi:
- Điện hạ biết Tiên Du đi hướng nào không? Cách đây bao xa?
Lý Công Thăng đáp:
- Tiên Du là nơi chôn cất của lịch đại hoàng đế. Cách kinh thành trăm dặm về phía Bắc.
Thời điểm Nguyên Phục nói chuyện với quan giám khảo. Gã bảo nếu có gì bất trắc thì hẵng chạy tới Tiên Du khẩu. Năm cái huy chương là chìa khóa thoát nạn.
Nghĩ vậy, hắn bèn nói:
- Điện hạ sắm sửa đồ vật, cũng không cần thượng triều nữa. Chúng ta đi luôn trong hôm nay, mục tiêu là Tiên Du khẩu.
Lý Công Thăng cũng không có thắc mắc vì sao, ngay lập tức quay vào nhà chuẩn bị. Lão Lý Hiền quản gia cũng theo sát phía sau.
Không thể không thừa nhận, tu tiên giới đúng là tiện lợi. Một cái túi trữ vật, có thể thay thế mấy trăm chiếc xe ngựa. Đồ đạc các thứ dù có nhiều đến mấy, cứ nhét hết vào túi. Không phải mang vác cồng kềnh. Lão Lý Hiền sống khổ đã quen, thuộc dạng tiết kiệm tới vắt cổ chày ra nước. Ngay cả cửa phủ cũng bị lão thu vào túi, tiết kiệm đến thế là cùng.
Nguyên Phục đứng ngoài lắc đầu ngao ngán không thôi. Đợi hai người chuẩn bị xong hết rồi, hắn mới bảo:
- Bây giờ tình thế nguy cấp, rời khỏi kinh thành rất có thể trúng mai phục. Thế nên ta dự định cải trang Lý Hiền thành Bát Hoàng Tử. Còn điện hạ ngài thì đi cùng ta, chúng ta chia ra mà chạy trốn. Tỷ lệ thoát khốn lớn hơn.
Lý Công Thăng nghe tới, sắc mặt xanh xám, cầu khẩn nói:
- Xin tiên sinh nghĩ lại, Lý Hiền cùng ta sinh sống hơn mấy chục năm. Không phải phụ tử nhưng tình như chí cốt, nếu thoát được khỏi đây mà phải hy sinh Lý Hiền. Ta dù có sống được cũng không cam lòng.
Nguyên Phục nhìn y không khỏi tán thưởng. Mạng sống treo đầu sợi tóc đến nơi vẫn không quên sơ tâm, quả là đáng khen ngợi. Nhắc lại cũng kỳ, Nguyên Phục trong người Thất Tình Hỗn Nguyên Tán đã giải, cũng không đến mức phải liều mạng giúp Bát Hoàng Tử. Nên hiểu rằng, Đế vị phân tranh từ xưa đến nay đều là tàn nhẫn nhất. Vậy mà hắn vần làm ra lựa chọn này, có thể đây là cầu phú quý trong nguy hiểm, cũng có thể là hắn tâm huyết dâng trào. Bất quá, dù cho lý do nào đi chăng nữa, Nguyên Phục cũng chỉ cố hết sức mình mà thôi.
Chỉ thấy Lý Hiền gạt lệ, quỳ rạp xuống nghẹn ngào nói:
- Điện hạ, tiểu nhân theo ngài đã lâu. Ngoại trừ chăm sóc điện hạ còn chưa có việc gì làm nên hồn. Nay điện hạ tình cảnh khó khăn, tiểu nhân nguyện lấy mạng mình ra bảo hộ ngài.
Hai chủ tớ câu trước câu sau, ôm chầm lấy nhau mà khóc tới thiên hôn địa ám.
Nguyên Phục mới đầu còn cảm động, nhưng thấy cảnh này cũng không nhịn được, trán nổi gân xanh, gằn giọng nói:
- Đủ rồi, ta để lão đi cùng là được chứ gì! Nhưng trên đường, mọi sự phải nghe sắp xếp của ta.
Lý Công Thăng cùng Lý Hiền mừng rơn, vội nói cảm tạ.
—
Ngay chập chiều hôm ấy, ba người bận lên hắc bào, cùng nhau ra khỏi thành.
Tiên Du cách Kinh thành một trăm dặm về phía Bắc, cũng tức là khoảng tầm một trăm sáu mươi ki lô mét theo đơn vị đo lường hiện đại.
Nguyên Phục Khí Thôn cảnh, mặc dù phi hành cũng có chút quá sức, chớ nói chi phải mang theo hai người? Phi hành được tầm nửa đường ba người đã mệt lử, trời cũng sầm tối bèn kéo nhau hạ xuống.
Đi bộ được một quãng, lại thấy đằng trước có tiểu điếm. Nguyên Phục nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hai người, cũng không đành lòng, bảo:
- Thôi, vào đây nghỉ tạm. Còn nửa đoạn đường nữa là tới nơi.
Nói rồi dẫn cả hai đi vào trong chọn một cái bàn trống ngồi xuống.
Lý Hiền gan bé, cẩn thận từng ly từng tý quan sát xung quanh, tiếp đó hạ giọng nói:
- Đại nhân, bàn bên kia mấy người có phải hay không là sát thủ tới giết chúng ta?
Gặp Lý Hiền bộ dáng hèn mọn, cùng chuột thấy mèo đồng dạng. Nguyên Phục không nhịn được cũng liếc mắt nhìn sang.
Chỉ thấy bàn đấy ngồi ba người, khí tức trên thân nội liễm. Hẳn là có luyện qua ẩn tức thuật, hắn nhìn cũng không biết sâu cạn thế nào. Nguyên Phục lắc đầu, nói:
- Không có gì, chỉ là người qua đường thôi.
Hai người chủ tới nghe thế cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng vừa lúc đấy, tên tiểu nhị xác lên một bàn đồ ăn, kèm theo một hũ rượu lớn. Nguyên Phục nhìn đồ ăn trước mặt, ra hiệu hai người khoan động đũa. Đoạn vẫy vẫy tay gọi tên tiểu nhị kia lại.
Điếm tiểu nhị được gọi, khom lưng cúi đầu đi tới, mười điểm nhiệt tình hỏi:
- Đại gia! Ngài cần châm tửu sao?
Nguyên Phục cười nhẹ, cầm hũ rượu rót ra bát đầy tràn, nói:
- Ta nhìn tiểu nhị ca vất vả, bát rượu này coi như ta mời.
Nói rồi đẩy bát rượu tới.
Điếm tiểu nhị sững sờ, nụ cười trên mặt có chút khó khăn, ấp úng nói:
- Đại gia, cái này… cái này không tốt lắm đâu…
Nguyên Phục nhíu mày, ngón tay gõ cóc cóc lên mặt bàn, trầm giọng nói:
- Uống đi, chẳng lẽ tiểu ca khinh thường? Ừm, cũng phải… Rượu thường đâu thể kính tri nhân. Ta giúp tiểu ca uống hoàng tuyền tửu thế nào?
Lý Công Thăng cùng Lý Hiền không hiểu Nguyên Phục vì sao làm khó tên tiểu tử kia. Bất quá trước khi đi đã thống nhất, mọi chuyện trên đường đều phải theo ý hắn. Nên hai người cũng không xía vào.
Lại nói tới, Nguyên Phục mặc hắc bào trùm kín người, nên gã tiểu nhị cũng không thấy mặt mày ra làm sao. Nhưng những lời nói kia vào tai lại tựa như rắn rết bò lổm ngổm sau lưng. Gã rùng mình hãi hùng, ngã lăn về sau hét lớn:
- Giết! Mau động thủ!
—
Nguyên Phục nhíu mày, truyền âm hỏi lại:
"Lời này có ý gì?"
Ngũ Hoè đáp:
"Đây chỉ là suy đoán, Tuế Nguyên Hội kết thúc chóng vánh, không có lễ bế mạc, cũng không có tuyên dương người thắng. Đấy là điểm kỳ lạ thứ nhất. Hoàng đế ban chỉ, không có trực tiếp cử người sắc phong. Mà thông qua đại nhân truyền đạt, đấy là điểm kỳ lạ thứ hai. Thái Tử tranh đoạt có ba mục đề thi, mới chỉ xong mục thứ nhất vậy mà đã phân đất phong Vương rồi. Đấy là điểm kỳ lạ thứ ba."
Ngừng chút, gã lại nói:
"Từ ba điểm trên, nếu không phải Hoàng đế xảy ra chuyện bất trắc, cũng sẽ không làm đến nước như vậy. Đây rõ ràng là đang ám chỉ đường lui cho Lý Công Thăng… Khả năng là có người muốn đoạt chính!"
Lời này từ truyền vào trong tai Nguyên Phục chẳng khác nào sấm động giữa trời quang. Nhưng vẻ mặt hắn không biến chuyển chút nào, hắn suy ngẫm lại một chút, chợt hỏi:
"Lão hoàng đế tu vi như thế nào? Nếu xảy ra chuyện chẳng lẽ không có đại năng can thiệp?"
Ngũ Hoè đáp:
"Mặc dù quân chủ một nước, nhưng tu vi hoàng đế cũng chỉ là Nguyên Anh mà thôi. Đấy là giới hạn của khí vận quốc gia. Còn như Đại Uy lão tổ, lại không quan tâm ai lên làm vua, hơn nữa lão còn phải canh giữ Long Mạch. Trừ khi đại năng khác xâm phạm nếu không lão sẽ không can dự vào…"
Ngũ Hoè nói tới đây, có hơi ngập ngừng. Nhưng y nghĩ một hồi vẫn quyết định nói ra:
"Hơn nữa, Thiên Địa Đại Kiếp sắp tới. Hoá Thần sẽ không xuất quan, đây chân chính trở thành đất diễn cho Kim Đan cùng Nguyên Anh."
Nguyên Phục nghe cụm từ “Thiên Địa Đại Kiếp” nhiều lần rồi, kể cả trong cuốn trục Ngọc Thiên Cuồng đưa cho cũng có nói tới. Bất quá hắn lại không biết câu này có ý gì, lại hỏi:
"Thiên Địa Đại Kiếp là gì?"
Ngũ Hoè nói:
"Không thể nói."
Nguyên Phục nghe xong hai mày càng nhíu chặt, hắn biết gã này nhìn thì mềm thế thôi chứ thực ra rất cứng đầu. Có gặng hỏi cũng vô dụng.
Nguyên Phục bất giác nhớ tới lời của quan giám khảo lúc trước, cảm thấy chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng. Chẳng lẽ mệnh ta lại khổ như vậy? Đi đâu cũng không yên! Hắn thở dài một cái, nói:
"Bây giờ nên làm như thế nào?"
Ngũ Hoè đáp:
"Cẩn thận chạy được vạn năm thuyền, nếu như ta đoán sai cùng lắm thì coi như đi du lịch một chuyến rồi trở về. Còn không may ngược lại, thì cứ theo thánh chỉ mà làm. Lư Định có bốn quận đất rộng người đông, đợi Bát điện hạ tới được đấy, lại có được đại nhân phò tá chính là cá về biển lớn mặc sức tung hoành."
Nguyên Phục không hiểu Ngũ Hoè lấy đâu ra tự tin với hắn như thế. Chẳng lẽ những lời ở trong Luyện Ngục gã cũng tin là thật? Đoạn hỏi lại:
"Thế còn ngươi đi đâu?"
Ngũ Hoè nói:
"Ta có một ít bộ hạ cũ. Nếu kêu gọi được bọn họ gia nhập, sau này gặp phải loạn chiến cũng có người dùng."
Nguyên Phục mặc dù còn nghi ngờ Ngũ Hoè, nhưng thấy y ra sức như vậy cũng không nhiều lời. Chỉ hơi gật gật đầu một cái. Ngũ Hoè hiểu ý, thi lễ một cái rồi lui ra ngoài.
Lý Công Thăng cùng lão quản gia Lý Hiền còn đang thất thần, cũng không để ý hành động của hai người kia. Phải đến khi Nguyên Phục vỗ vai mới giật mình bừng tỉnh. Khuôn mặt Lý Công Thăng đỏ chót vì kích động, không ngừng cười khặc khặc, dáng vẻ trông tiện vô cùng.
Nguyên Phục thở dài, cũng không biết sau khi nói chuyện kia ra. Cái thằng này còn hay không vui vẻ được như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn quyết định nói ra. Dù sao muốn chạy trốn, cũng cần Lý Công Thăng phối hợp mới được.
…
Nhắc tới Lý Công Thăng sau khi nghe những suy đoán của Nguyên Phục, hai chân như nhũn ra ngồi bệt xuống đất.
Y cũng không phải không tin những gì Nguyên Phục nói. Mà là do quá đột ngột, không tài nào tiếp thu được. Tưởng tượng như vịt hoá thiên nga chưa kịp bay lượn thì đã vào nồi. Mặc dù nói lão Hoàng Đế cùng y không có cảm tình gì, nhưng suy cho cùng cũng là máu mủ ruột thịt.
Lý Công Thăng ánh mắt khẩn cầu, hướng Nguyên Phục dập đầu, nói:
- Xin tiên sinh bày ta con đường sáng.
Lý Hiền đứng một bên cũng quỳ rạp theo, nói:
- Xin đại nhân cứu điện hạ một mạng.
Cả hai người đều hiểu rằng, một khi hoàng đế thật có chuyện xảy ra. Hoàng quyền chi tranh, trong mười hai hoàng tử chỉ có thể có một người sống sót.
Nguyên Phục đỡ cả hai dậy, trầm ngâm suy tính. Nếu bây giờ chạy thẳng tới Lư Định, chưa nói đến chuyện hành trình xa xôi. Mà có thể trên đường không ít kẻ muốn Bát Hoàng Tử mạng nhỏ, thật mười phần hung hiểm. Nghĩ rồi hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, đoạn hỏi:
- Điện hạ biết Tiên Du đi hướng nào không? Cách đây bao xa?
Lý Công Thăng đáp:
- Tiên Du là nơi chôn cất của lịch đại hoàng đế. Cách kinh thành trăm dặm về phía Bắc.
Thời điểm Nguyên Phục nói chuyện với quan giám khảo. Gã bảo nếu có gì bất trắc thì hẵng chạy tới Tiên Du khẩu. Năm cái huy chương là chìa khóa thoát nạn.
Nghĩ vậy, hắn bèn nói:
- Điện hạ sắm sửa đồ vật, cũng không cần thượng triều nữa. Chúng ta đi luôn trong hôm nay, mục tiêu là Tiên Du khẩu.
Lý Công Thăng cũng không có thắc mắc vì sao, ngay lập tức quay vào nhà chuẩn bị. Lão Lý Hiền quản gia cũng theo sát phía sau.
Không thể không thừa nhận, tu tiên giới đúng là tiện lợi. Một cái túi trữ vật, có thể thay thế mấy trăm chiếc xe ngựa. Đồ đạc các thứ dù có nhiều đến mấy, cứ nhét hết vào túi. Không phải mang vác cồng kềnh. Lão Lý Hiền sống khổ đã quen, thuộc dạng tiết kiệm tới vắt cổ chày ra nước. Ngay cả cửa phủ cũng bị lão thu vào túi, tiết kiệm đến thế là cùng.
Nguyên Phục đứng ngoài lắc đầu ngao ngán không thôi. Đợi hai người chuẩn bị xong hết rồi, hắn mới bảo:
- Bây giờ tình thế nguy cấp, rời khỏi kinh thành rất có thể trúng mai phục. Thế nên ta dự định cải trang Lý Hiền thành Bát Hoàng Tử. Còn điện hạ ngài thì đi cùng ta, chúng ta chia ra mà chạy trốn. Tỷ lệ thoát khốn lớn hơn.
Lý Công Thăng nghe tới, sắc mặt xanh xám, cầu khẩn nói:
- Xin tiên sinh nghĩ lại, Lý Hiền cùng ta sinh sống hơn mấy chục năm. Không phải phụ tử nhưng tình như chí cốt, nếu thoát được khỏi đây mà phải hy sinh Lý Hiền. Ta dù có sống được cũng không cam lòng.
Nguyên Phục nhìn y không khỏi tán thưởng. Mạng sống treo đầu sợi tóc đến nơi vẫn không quên sơ tâm, quả là đáng khen ngợi. Nhắc lại cũng kỳ, Nguyên Phục trong người Thất Tình Hỗn Nguyên Tán đã giải, cũng không đến mức phải liều mạng giúp Bát Hoàng Tử. Nên hiểu rằng, Đế vị phân tranh từ xưa đến nay đều là tàn nhẫn nhất. Vậy mà hắn vần làm ra lựa chọn này, có thể đây là cầu phú quý trong nguy hiểm, cũng có thể là hắn tâm huyết dâng trào. Bất quá, dù cho lý do nào đi chăng nữa, Nguyên Phục cũng chỉ cố hết sức mình mà thôi.
Chỉ thấy Lý Hiền gạt lệ, quỳ rạp xuống nghẹn ngào nói:
- Điện hạ, tiểu nhân theo ngài đã lâu. Ngoại trừ chăm sóc điện hạ còn chưa có việc gì làm nên hồn. Nay điện hạ tình cảnh khó khăn, tiểu nhân nguyện lấy mạng mình ra bảo hộ ngài.
Hai chủ tớ câu trước câu sau, ôm chầm lấy nhau mà khóc tới thiên hôn địa ám.
Nguyên Phục mới đầu còn cảm động, nhưng thấy cảnh này cũng không nhịn được, trán nổi gân xanh, gằn giọng nói:
- Đủ rồi, ta để lão đi cùng là được chứ gì! Nhưng trên đường, mọi sự phải nghe sắp xếp của ta.
Lý Công Thăng cùng Lý Hiền mừng rơn, vội nói cảm tạ.
—
Ngay chập chiều hôm ấy, ba người bận lên hắc bào, cùng nhau ra khỏi thành.
Tiên Du cách Kinh thành một trăm dặm về phía Bắc, cũng tức là khoảng tầm một trăm sáu mươi ki lô mét theo đơn vị đo lường hiện đại.
Nguyên Phục Khí Thôn cảnh, mặc dù phi hành cũng có chút quá sức, chớ nói chi phải mang theo hai người? Phi hành được tầm nửa đường ba người đã mệt lử, trời cũng sầm tối bèn kéo nhau hạ xuống.
Đi bộ được một quãng, lại thấy đằng trước có tiểu điếm. Nguyên Phục nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hai người, cũng không đành lòng, bảo:
- Thôi, vào đây nghỉ tạm. Còn nửa đoạn đường nữa là tới nơi.
Nói rồi dẫn cả hai đi vào trong chọn một cái bàn trống ngồi xuống.
Lý Hiền gan bé, cẩn thận từng ly từng tý quan sát xung quanh, tiếp đó hạ giọng nói:
- Đại nhân, bàn bên kia mấy người có phải hay không là sát thủ tới giết chúng ta?
Gặp Lý Hiền bộ dáng hèn mọn, cùng chuột thấy mèo đồng dạng. Nguyên Phục không nhịn được cũng liếc mắt nhìn sang.
Chỉ thấy bàn đấy ngồi ba người, khí tức trên thân nội liễm. Hẳn là có luyện qua ẩn tức thuật, hắn nhìn cũng không biết sâu cạn thế nào. Nguyên Phục lắc đầu, nói:
- Không có gì, chỉ là người qua đường thôi.
Hai người chủ tới nghe thế cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cũng vừa lúc đấy, tên tiểu nhị xác lên một bàn đồ ăn, kèm theo một hũ rượu lớn. Nguyên Phục nhìn đồ ăn trước mặt, ra hiệu hai người khoan động đũa. Đoạn vẫy vẫy tay gọi tên tiểu nhị kia lại.
Điếm tiểu nhị được gọi, khom lưng cúi đầu đi tới, mười điểm nhiệt tình hỏi:
- Đại gia! Ngài cần châm tửu sao?
Nguyên Phục cười nhẹ, cầm hũ rượu rót ra bát đầy tràn, nói:
- Ta nhìn tiểu nhị ca vất vả, bát rượu này coi như ta mời.
Nói rồi đẩy bát rượu tới.
Điếm tiểu nhị sững sờ, nụ cười trên mặt có chút khó khăn, ấp úng nói:
- Đại gia, cái này… cái này không tốt lắm đâu…
Nguyên Phục nhíu mày, ngón tay gõ cóc cóc lên mặt bàn, trầm giọng nói:
- Uống đi, chẳng lẽ tiểu ca khinh thường? Ừm, cũng phải… Rượu thường đâu thể kính tri nhân. Ta giúp tiểu ca uống hoàng tuyền tửu thế nào?
Lý Công Thăng cùng Lý Hiền không hiểu Nguyên Phục vì sao làm khó tên tiểu tử kia. Bất quá trước khi đi đã thống nhất, mọi chuyện trên đường đều phải theo ý hắn. Nên hai người cũng không xía vào.
Lại nói tới, Nguyên Phục mặc hắc bào trùm kín người, nên gã tiểu nhị cũng không thấy mặt mày ra làm sao. Nhưng những lời nói kia vào tai lại tựa như rắn rết bò lổm ngổm sau lưng. Gã rùng mình hãi hùng, ngã lăn về sau hét lớn:
- Giết! Mau động thủ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.