Chương 29: Đây Là Bát Hoàng Tử!?
Cửu Long
03/03/2023
Hệ thống này, ta không cần!
—
Nguyên Phục cùng Lý Hiền rời khỏi phủ đi tìm người. Dạo qua một vòng bốn sòng bạc lớn đều không thấy tung tích Lý Cao Thăng.
Cuối cùng, Lý Hiền bất đắc dĩ phải dẫn Nguyên Phục tìm phía Đông Nam tòa sòng bạc cuối cùng. Nếu cũng không thấy, chỉ còn cách đi tới Ngũ Gia tìm.
Vừa đi được một quãng, chợt phía xa có tiếng huyên náo, người người tụ tập, chỉ trỏ bàn tán. Nguyên Phục vốn cũng không đem lòng để ý, nhưng đâu đó, chợt nghe tiếng quát:
- Lăn!
Đồng thời cùng lúc, một bóng người từ trong đám đông bay vọt ra, nhằm thẳng Nguyên Phục mà lao tới thật lẹ. Bấy giờ hắn đang quay lưng với đám đông, nhưng khi người kia bay tới thì đã nghe thấy tiếng gió rít bên tai rồi.
“Có kẻ muốn ám sát ta? Người của Ma Cốc?”
Nguyên Phục tâm thần phân định rất nhanh, hắn từ khi tu hành đến nay đắc tội chỉ có đệ tử của Thiên Ma Cốc. Mà giữa Đại Uy hoàng triều dám công nhiên ám sát, cũng chỉ có bực này ma đạo mới có thể làm được. Xem chừng Đoạn Ngọc Tình là không lấp liếm việc kia cho hắn.
Nói thì lâu chứ mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, Nguyên Phục nghe tiếng đoán người. Thân hình quay phắt lại, sử ra một chiêu “Kháng Long Hữu Hối”. Nghe “Bình” một tiếng lớn, người kia còn chưa kịp làm gì, đã bị chưởng lực Nguyên Phục đánh trúng bụng, chỉ kịp kêu “Hự” lên một tiếng. Nguyên Phục thấy mặt mình nóng hổi, hiển nhiên là bị đối phương phún máu trúng mặt. Nhưng hắn không vì thế mà vui mừng, cảnh giác lại tăng thêm mười phần.
Tính cách Nguyên Phục chính là vậy, nếu đã xác định là kẻ địch ắt phải nhất kích tất sát. Đánh không lại mới tính tới bài chuồn. Nhưng một kích này quá dễ dàng, đây là thế giới của tu sĩ, nhất kích còn chưa khiến đối phương chết được. Nghĩ thế, Nguyên Phục sấn lên trước một đoạn, hai tay hoá thành trảo đưa từ dưới lên rồi trên xuống, thành một vòng chụp vào đầu người kia.
Thế công thiệt là lăng lệ vô bì!
—
Trước đó một đoạn thời gian. Bạch Yến cùng tỳ nữ đang đi dạo phố.
Nói về cái này Bạch Yến mình vận tử y, da dẻ trắng hồng, khí chất cao quý, dáng người cực kỳ uyển chuyển thướt tha, khiến bao ánh mắt nóng bỏng đều đổ dồn về phía nàng.
Nhưng tuy là thế, không có một ai dám đi lên trêu ghẹo, bởi nữ nhân này, đã bị bát hoàng tử điểm trúng. Mọi người khắp hoàng thành đều biết, bát hoàng tử nhắm tới nữ nhân nào. Thì cực kỳ ghét bị kẻ khác nhúng chàm. Đa số người ở đây đều tán tu, không gia không thế, đối với rắc rối không muốn dây dưa vào.
Hơn nữa, Bạch Yến thân phận không chỉ là Bạch Gia trưởng nữ, mà kiêm luôn cả Ngũ gia phu nhân. Ngũ Hoè vì quốc gia tử trận nơi sa trường, Bạch Yến vì chồng thủ tiết. Danh khí lớn như thế, trừ khi nàng nguyện ý tái giá, nếu không thật không ai dám đụng.
Đùa giỡn lưu manh có thể, động thủ động cước, bát hoàng tử mạng cũng chưa chắc giữ nổi. Âu cũng vì danh tiết liệt phụ đó vậy!
Đại Uy hoàng triều tuy là do tu sĩ quản lý, nhưng đậm chất phong kiến cổ xưa. Tuân theo “Hữu giáo vô loại” điển hình, nên quan niệm về lễ, nghĩa không khác gì phàm nhân thế giới. Ngũ Hoè cùng Bạch Yến tuy không thực chất làm vợ chồng, nhưng trên danh nghĩa là đúng.
Bạch Yến dường như cũng quen với ánh mắt người đời, không để ý xung quanh mà quay qua bảo tỳ nữ:
- Đi mua ít hoa quả cùng hương lễ. Ngày mai là ngày giỗ phu quân.
Tên tỳ nữ cung kính đáp: “Dạ” một tiếng.
Cộc cộc…
Nhưng hai người còn chưa kịp chuyển thân, phía trước cách đó chẳng xa bất chợt xuất hiện thân ảnh một người. Người này khoác bộ sam y, mặt mày đỏ bừng, đi đứng xiêu vẹo, trên tay còn cầm một hồ lô, hiển nhiên là uống rượu say khướt. Đám người xung quanh đều nhận ra người này là ai, không ngoài dự đoán. Quả nhiên, bát hoàng tử Lý Công Thăng đã tới!
Lý Công Thăng đánh bạc thua sml, uống rượu giải sầu. Nào ngờ uống một trận say bí tỉ, vốn đang trên đường về lại đụng ngay Bạch Yến. Gã tiến tới toan giở trò đồi bại, thì bị tỳ nữ bên cạnh nàng cản lại.
Thế là cảnh hoàn khố công tử bên đường đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng kịch bản xảy ra. Chung quanh có người tại nhìn, mặc dù ở nơi đó chỉ trỏ, nhưng không có người tiến lên ngăn lại việc ác.
Tên tỳ nữ cản trước người Bạch Yến, hoảng sợ hô:
- Không được đụng ta gia phu nhân!
Lý Công Thăng một bụng đầy stress đang không chỗ phát tiết, lại thêm men tửu đã say khướt. Mà người say đều chung một dạng: Thế giới này, là của bố mày.
Gã chẳng thèm để ý hình tượng hoàng tử, vung tay tát tên tỳ nữ một cái nghe “Bốp” rõ to, quát:
- Lăn!
Toàn bộ quá trình vốn dĩ đi theo đúng kịch bản. Tỳ nữ vì cản hoàn khố công tử nên bị đánh, phu nhân vì nàng chọc giận hoàn khố công tử. Cuối cùng xuất hiện một vị đại hiệp anh hùng cứu mỹ nhân…
Kịch bản cũ rích, nhưng điều không ngờ là lực đạo Lý Công Thăng có chút quá trớn. Một cái tát đánh văng tỳ nữ ra xa. Vừa đúng lúc Nguyên Phục cùng Lý Hiền đang đi sòng bạc cuối cùng để tìm người.
Tên tỳ nữ một đường bay thẳng tới Nguyên Phục.
Không thể không nói, từ khi xuyên qua tơi thế giới này. Tính cảnh giác của Nguyên Phục chưa bao giờ cao đến thế. Kẻ tới bị hắn cho là sát thủ Ma Cốc, nên không hề nương tay.
Một loạt động tác từ lúc đánh một chưởng vào bụng người tỳ nữ, cho đến khi song chưởng chụp vào đầu nàng thật mây trôi nước chảy.
Nếu lão thái giám Lý Hoàn ở đây cũng không khỏi vỗ tay thán phục.
Kẻ này, phản xạ thật nhanh nhạy!
Nghe “Bình” một tiếng lớn. Đầu óc tên tỳ nữ kia bị kình lực chấn nát tươm. Máu tươi cùng dịch não văng tứ phía.
Nguyên Phục nhảy lùi về sau, song chưởng đưa ra hộ vệ trước mặt. Nhưng khi thấy thi thể, hắn không khỏi ngạc nhiên. Sát thủ chỉ có như này!?
Không chỉ mình hắn ngạc nhiên, Bạch Yến cũng ngây người.
Lý Công Thăng cũng tặc mẹ nó ngạc nhiên. Tửu kình trong bụng bị một chưởng này của Nguyên Phục doạ đến.
Đám người xung quanh cũng ngẩn cả ra.
—
Nguyên Phục một mặt đề phòng, nhưng khi thấy phản ứng những người xung quanh. Lại thấy cảnh tượng một nam một nữ trước mặt, nam say khướt, nữ xinh đẹp… Hắn trong bụng không khỏi lộp bộp mấy cái. Ánh mắt lại liếc xuống bộ thi thể không đầu dưới đất.
Kịch bản này có chút quen… Hoàn khố công tử? Nữ nhân xinh đẹp? Tỳ nữ bị đánh?
Nguyên Phục dù ngu đi chăng nữa, cuối cùng cũng hiểu ra. Ở đây không hề có sát thủ nào hết.
Mẹ nó! Đánh nhầm người.
Không để cho người xung quanh kịp định thần, Nguyên Phục chợt trợn mắt lên, trỏ tay vào bát hoàng tử hét lớn:
- Tặc tử to gan! Chốn hoàng thành mà dám đùa bỡn phụ nữ đàng hoàng. Lại ra tay đánh chết tỳ nữ nhà người ta. Thật không coi vương pháp ra gì sao?
Lý Công Thăng khoé môi giật giật, mẹ nó người là ngươi đánh chết. Liên quan ta?
Gã định mở miệng phản bác, Nguyên Phục lại hừ, quát:
- Hừ! Còn muốn giảo biện? Hôm nay ta muốn thay trời hành đạo!
Nói rồi không để cho Lý Công Thăng kịp phản ứng. Thân hình đã lao vút lên, một tay túm cổ áo đè xuống đất. Hung hăng nện một quyền vào mặt, lại quát:
- Tặc tử gan lớn thật! Còn dám phản kháng.
Vừa nói vừa đấm liên tiếp mấy quyền.
Xung quanh không khí yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe “Bịch, bịch…” liên tiếp mấy tiếng.
Nguyên Phục rốt cuộc cuộc cũng hiểu, vì sao một đám Cẩm Y Vệ đều thích ngắt lời người khác như thế.
Mẹ nó! Chiêu này dùng tốt.
Đấm được một lúc, Lý Hiền ở sau vội chạy đến can ngăn, hoảng hốt nói:
- Đại… đại nhân, đừng đánh nữa. Nếu tiếp tục đánh thật chết người a…
Nguyên Phục cũng không thật muốn đánh chết người. Dù sao kẻ này chết lại không ai thay hắn gánh tội. Nghe Lý Hiền kêu dừng cũng thôi, thả tên kia ra, quay qua hỏi nữ tử xinh đẹp kia:
- Cô nương, ở Đại Uy đùa bỡn nữ tử thì bị tội gì?
Bạch Yến bị hỏi, giật mình lùi về sau mấy bước, kinh hãi đáp:
- Là… là… chặt tay cùng cắt đầu lưỡi…
Nguyên Phục hừ lạnh, mặt đầy chính khí, nói:
- Thêm tội giết người, lại thêm một bậc. Lý Hiền, đưa cái này hoàn khố tới quan nha. Chúng ta tiếp tục đi tìm bát hoàng tử.
Lý Hiền lệ rơi đầy mặt, ấp úng nói:
- Cái ngài mới đánh… là bát hoàng tử a…
Nguyên Phục bất mãn, nói:
- Thiên tử phạm pháp, đồng tội như thứ dân. Cho dù là bát…
Nói đến đây bất chợt ngừng lại, hai mắt trợn tròn ấp úng hỏi:
- Cái gì bát… bát…!?
Vừa lúc nãy Nguyên Phục bị ngụm máu tỳ nữ kia phún đầy mặt, kết hợp bây giờ biểu lộ, không khỏi có chút kinh dị.
Lý Hiền hai chân run run, đáp:
- Là bát hoàng tử a.
Nguyên Phục nghiến răng hỏi:
- Sao vừa nãy không cản ta?
Lý Hiền ấp úng nói:
- Ngài tu vi quá cao, hành động lại nhanh. Tiểu nhân cản không kịp…
Nguyên Phục trong bụng chửi mẹ nó, hắn nghi ngờ cái này quản gia âm mưu làm sụp đổ hắn hình tượng trước mặt bát hoàng tử. Vì ngồi vào vị trí tâm phúc. Lão cẩu tặc! Ta với ngươi không xong.
Tình huống bây giờ có chút quỷ dị. Nguyên Phục không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót. Hắn giận dữ quát lớn:
- Kẻ này đã bị ta bắt. Bổn quan Tham Vệ Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, bây giờ đem tặc tử này về báo quan.
Nói rồi xách thê thảm Lý Công Thăng, kẹp ở bên hông bước đi. Thấy ánh mắt đám người vẫn đổ dồn về mình, Nguyên Phục lại trợn mắt quát:
- Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy người chết bao giờ à!? Cút hết đi chỗ khác, đừng để bản quan nổi giận.
Nói rồi cùng Lý Hiền xác bát hoàng tử lẩn đi thật mau. Đám người xung quanh bị doạ cũng không dám ngồi lâu, giây lát đều tản đi hết.
Bạch Yến còn chưa hết choáng váng, khi định thần lại thì người đã đi sạch hết rồi. Ánh mắt nàng dõi theo bóng lưng Nguyên Phục, bên trong không giấu khỏi một ít nghi hoặc, xen lẫn cảm kích.
Nếu Nguyên Phục đọc được suy nghĩ của nàng, chắc chắn sẽ bật thốt lên:
- Mẹ nó! Ta giết ngươi tỳ nữ, ngươi còn cảm ơn? Không phải bị máu M?
Bạch Yến thở nhẹ một hơi, ánh mắt lại nhìn xuống thi thể tỳ nữ. Giấy lát lấy từ trong túi ra một lọ thuốc, đổ lên thi thể. Nước từ trong lọ chảy ra, thoáng chốc ăn mòn toàn bộ máu huyết cùng xương cốt chỉ lưu lại một bộ quần áo tỳ nữ rách nát. Xong xuôi mọi việc, Bạch Yến mới từ từ quay người rời đi.
Toàn bộ quá trình đều bị một ánh mắt ở trong hẻm tối gần đó quan sát.
—
Nguyên Phục cùng Lý Hiền rời khỏi phủ đi tìm người. Dạo qua một vòng bốn sòng bạc lớn đều không thấy tung tích Lý Cao Thăng.
Cuối cùng, Lý Hiền bất đắc dĩ phải dẫn Nguyên Phục tìm phía Đông Nam tòa sòng bạc cuối cùng. Nếu cũng không thấy, chỉ còn cách đi tới Ngũ Gia tìm.
Vừa đi được một quãng, chợt phía xa có tiếng huyên náo, người người tụ tập, chỉ trỏ bàn tán. Nguyên Phục vốn cũng không đem lòng để ý, nhưng đâu đó, chợt nghe tiếng quát:
- Lăn!
Đồng thời cùng lúc, một bóng người từ trong đám đông bay vọt ra, nhằm thẳng Nguyên Phục mà lao tới thật lẹ. Bấy giờ hắn đang quay lưng với đám đông, nhưng khi người kia bay tới thì đã nghe thấy tiếng gió rít bên tai rồi.
“Có kẻ muốn ám sát ta? Người của Ma Cốc?”
Nguyên Phục tâm thần phân định rất nhanh, hắn từ khi tu hành đến nay đắc tội chỉ có đệ tử của Thiên Ma Cốc. Mà giữa Đại Uy hoàng triều dám công nhiên ám sát, cũng chỉ có bực này ma đạo mới có thể làm được. Xem chừng Đoạn Ngọc Tình là không lấp liếm việc kia cho hắn.
Nói thì lâu chứ mọi việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, Nguyên Phục nghe tiếng đoán người. Thân hình quay phắt lại, sử ra một chiêu “Kháng Long Hữu Hối”. Nghe “Bình” một tiếng lớn, người kia còn chưa kịp làm gì, đã bị chưởng lực Nguyên Phục đánh trúng bụng, chỉ kịp kêu “Hự” lên một tiếng. Nguyên Phục thấy mặt mình nóng hổi, hiển nhiên là bị đối phương phún máu trúng mặt. Nhưng hắn không vì thế mà vui mừng, cảnh giác lại tăng thêm mười phần.
Tính cách Nguyên Phục chính là vậy, nếu đã xác định là kẻ địch ắt phải nhất kích tất sát. Đánh không lại mới tính tới bài chuồn. Nhưng một kích này quá dễ dàng, đây là thế giới của tu sĩ, nhất kích còn chưa khiến đối phương chết được. Nghĩ thế, Nguyên Phục sấn lên trước một đoạn, hai tay hoá thành trảo đưa từ dưới lên rồi trên xuống, thành một vòng chụp vào đầu người kia.
Thế công thiệt là lăng lệ vô bì!
—
Trước đó một đoạn thời gian. Bạch Yến cùng tỳ nữ đang đi dạo phố.
Nói về cái này Bạch Yến mình vận tử y, da dẻ trắng hồng, khí chất cao quý, dáng người cực kỳ uyển chuyển thướt tha, khiến bao ánh mắt nóng bỏng đều đổ dồn về phía nàng.
Nhưng tuy là thế, không có một ai dám đi lên trêu ghẹo, bởi nữ nhân này, đã bị bát hoàng tử điểm trúng. Mọi người khắp hoàng thành đều biết, bát hoàng tử nhắm tới nữ nhân nào. Thì cực kỳ ghét bị kẻ khác nhúng chàm. Đa số người ở đây đều tán tu, không gia không thế, đối với rắc rối không muốn dây dưa vào.
Hơn nữa, Bạch Yến thân phận không chỉ là Bạch Gia trưởng nữ, mà kiêm luôn cả Ngũ gia phu nhân. Ngũ Hoè vì quốc gia tử trận nơi sa trường, Bạch Yến vì chồng thủ tiết. Danh khí lớn như thế, trừ khi nàng nguyện ý tái giá, nếu không thật không ai dám đụng.
Đùa giỡn lưu manh có thể, động thủ động cước, bát hoàng tử mạng cũng chưa chắc giữ nổi. Âu cũng vì danh tiết liệt phụ đó vậy!
Đại Uy hoàng triều tuy là do tu sĩ quản lý, nhưng đậm chất phong kiến cổ xưa. Tuân theo “Hữu giáo vô loại” điển hình, nên quan niệm về lễ, nghĩa không khác gì phàm nhân thế giới. Ngũ Hoè cùng Bạch Yến tuy không thực chất làm vợ chồng, nhưng trên danh nghĩa là đúng.
Bạch Yến dường như cũng quen với ánh mắt người đời, không để ý xung quanh mà quay qua bảo tỳ nữ:
- Đi mua ít hoa quả cùng hương lễ. Ngày mai là ngày giỗ phu quân.
Tên tỳ nữ cung kính đáp: “Dạ” một tiếng.
Cộc cộc…
Nhưng hai người còn chưa kịp chuyển thân, phía trước cách đó chẳng xa bất chợt xuất hiện thân ảnh một người. Người này khoác bộ sam y, mặt mày đỏ bừng, đi đứng xiêu vẹo, trên tay còn cầm một hồ lô, hiển nhiên là uống rượu say khướt. Đám người xung quanh đều nhận ra người này là ai, không ngoài dự đoán. Quả nhiên, bát hoàng tử Lý Công Thăng đã tới!
Lý Công Thăng đánh bạc thua sml, uống rượu giải sầu. Nào ngờ uống một trận say bí tỉ, vốn đang trên đường về lại đụng ngay Bạch Yến. Gã tiến tới toan giở trò đồi bại, thì bị tỳ nữ bên cạnh nàng cản lại.
Thế là cảnh hoàn khố công tử bên đường đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng kịch bản xảy ra. Chung quanh có người tại nhìn, mặc dù ở nơi đó chỉ trỏ, nhưng không có người tiến lên ngăn lại việc ác.
Tên tỳ nữ cản trước người Bạch Yến, hoảng sợ hô:
- Không được đụng ta gia phu nhân!
Lý Công Thăng một bụng đầy stress đang không chỗ phát tiết, lại thêm men tửu đã say khướt. Mà người say đều chung một dạng: Thế giới này, là của bố mày.
Gã chẳng thèm để ý hình tượng hoàng tử, vung tay tát tên tỳ nữ một cái nghe “Bốp” rõ to, quát:
- Lăn!
Toàn bộ quá trình vốn dĩ đi theo đúng kịch bản. Tỳ nữ vì cản hoàn khố công tử nên bị đánh, phu nhân vì nàng chọc giận hoàn khố công tử. Cuối cùng xuất hiện một vị đại hiệp anh hùng cứu mỹ nhân…
Kịch bản cũ rích, nhưng điều không ngờ là lực đạo Lý Công Thăng có chút quá trớn. Một cái tát đánh văng tỳ nữ ra xa. Vừa đúng lúc Nguyên Phục cùng Lý Hiền đang đi sòng bạc cuối cùng để tìm người.
Tên tỳ nữ một đường bay thẳng tới Nguyên Phục.
Không thể không nói, từ khi xuyên qua tơi thế giới này. Tính cảnh giác của Nguyên Phục chưa bao giờ cao đến thế. Kẻ tới bị hắn cho là sát thủ Ma Cốc, nên không hề nương tay.
Một loạt động tác từ lúc đánh một chưởng vào bụng người tỳ nữ, cho đến khi song chưởng chụp vào đầu nàng thật mây trôi nước chảy.
Nếu lão thái giám Lý Hoàn ở đây cũng không khỏi vỗ tay thán phục.
Kẻ này, phản xạ thật nhanh nhạy!
Nghe “Bình” một tiếng lớn. Đầu óc tên tỳ nữ kia bị kình lực chấn nát tươm. Máu tươi cùng dịch não văng tứ phía.
Nguyên Phục nhảy lùi về sau, song chưởng đưa ra hộ vệ trước mặt. Nhưng khi thấy thi thể, hắn không khỏi ngạc nhiên. Sát thủ chỉ có như này!?
Không chỉ mình hắn ngạc nhiên, Bạch Yến cũng ngây người.
Lý Công Thăng cũng tặc mẹ nó ngạc nhiên. Tửu kình trong bụng bị một chưởng này của Nguyên Phục doạ đến.
Đám người xung quanh cũng ngẩn cả ra.
—
Nguyên Phục một mặt đề phòng, nhưng khi thấy phản ứng những người xung quanh. Lại thấy cảnh tượng một nam một nữ trước mặt, nam say khướt, nữ xinh đẹp… Hắn trong bụng không khỏi lộp bộp mấy cái. Ánh mắt lại liếc xuống bộ thi thể không đầu dưới đất.
Kịch bản này có chút quen… Hoàn khố công tử? Nữ nhân xinh đẹp? Tỳ nữ bị đánh?
Nguyên Phục dù ngu đi chăng nữa, cuối cùng cũng hiểu ra. Ở đây không hề có sát thủ nào hết.
Mẹ nó! Đánh nhầm người.
Không để cho người xung quanh kịp định thần, Nguyên Phục chợt trợn mắt lên, trỏ tay vào bát hoàng tử hét lớn:
- Tặc tử to gan! Chốn hoàng thành mà dám đùa bỡn phụ nữ đàng hoàng. Lại ra tay đánh chết tỳ nữ nhà người ta. Thật không coi vương pháp ra gì sao?
Lý Công Thăng khoé môi giật giật, mẹ nó người là ngươi đánh chết. Liên quan ta?
Gã định mở miệng phản bác, Nguyên Phục lại hừ, quát:
- Hừ! Còn muốn giảo biện? Hôm nay ta muốn thay trời hành đạo!
Nói rồi không để cho Lý Công Thăng kịp phản ứng. Thân hình đã lao vút lên, một tay túm cổ áo đè xuống đất. Hung hăng nện một quyền vào mặt, lại quát:
- Tặc tử gan lớn thật! Còn dám phản kháng.
Vừa nói vừa đấm liên tiếp mấy quyền.
Xung quanh không khí yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe “Bịch, bịch…” liên tiếp mấy tiếng.
Nguyên Phục rốt cuộc cuộc cũng hiểu, vì sao một đám Cẩm Y Vệ đều thích ngắt lời người khác như thế.
Mẹ nó! Chiêu này dùng tốt.
Đấm được một lúc, Lý Hiền ở sau vội chạy đến can ngăn, hoảng hốt nói:
- Đại… đại nhân, đừng đánh nữa. Nếu tiếp tục đánh thật chết người a…
Nguyên Phục cũng không thật muốn đánh chết người. Dù sao kẻ này chết lại không ai thay hắn gánh tội. Nghe Lý Hiền kêu dừng cũng thôi, thả tên kia ra, quay qua hỏi nữ tử xinh đẹp kia:
- Cô nương, ở Đại Uy đùa bỡn nữ tử thì bị tội gì?
Bạch Yến bị hỏi, giật mình lùi về sau mấy bước, kinh hãi đáp:
- Là… là… chặt tay cùng cắt đầu lưỡi…
Nguyên Phục hừ lạnh, mặt đầy chính khí, nói:
- Thêm tội giết người, lại thêm một bậc. Lý Hiền, đưa cái này hoàn khố tới quan nha. Chúng ta tiếp tục đi tìm bát hoàng tử.
Lý Hiền lệ rơi đầy mặt, ấp úng nói:
- Cái ngài mới đánh… là bát hoàng tử a…
Nguyên Phục bất mãn, nói:
- Thiên tử phạm pháp, đồng tội như thứ dân. Cho dù là bát…
Nói đến đây bất chợt ngừng lại, hai mắt trợn tròn ấp úng hỏi:
- Cái gì bát… bát…!?
Vừa lúc nãy Nguyên Phục bị ngụm máu tỳ nữ kia phún đầy mặt, kết hợp bây giờ biểu lộ, không khỏi có chút kinh dị.
Lý Hiền hai chân run run, đáp:
- Là bát hoàng tử a.
Nguyên Phục nghiến răng hỏi:
- Sao vừa nãy không cản ta?
Lý Hiền ấp úng nói:
- Ngài tu vi quá cao, hành động lại nhanh. Tiểu nhân cản không kịp…
Nguyên Phục trong bụng chửi mẹ nó, hắn nghi ngờ cái này quản gia âm mưu làm sụp đổ hắn hình tượng trước mặt bát hoàng tử. Vì ngồi vào vị trí tâm phúc. Lão cẩu tặc! Ta với ngươi không xong.
Tình huống bây giờ có chút quỷ dị. Nguyên Phục không làm thì thôi, đã làm thì làm cho trót. Hắn giận dữ quát lớn:
- Kẻ này đã bị ta bắt. Bổn quan Tham Vệ Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, bây giờ đem tặc tử này về báo quan.
Nói rồi xách thê thảm Lý Công Thăng, kẹp ở bên hông bước đi. Thấy ánh mắt đám người vẫn đổ dồn về mình, Nguyên Phục lại trợn mắt quát:
- Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy người chết bao giờ à!? Cút hết đi chỗ khác, đừng để bản quan nổi giận.
Nói rồi cùng Lý Hiền xác bát hoàng tử lẩn đi thật mau. Đám người xung quanh bị doạ cũng không dám ngồi lâu, giây lát đều tản đi hết.
Bạch Yến còn chưa hết choáng váng, khi định thần lại thì người đã đi sạch hết rồi. Ánh mắt nàng dõi theo bóng lưng Nguyên Phục, bên trong không giấu khỏi một ít nghi hoặc, xen lẫn cảm kích.
Nếu Nguyên Phục đọc được suy nghĩ của nàng, chắc chắn sẽ bật thốt lên:
- Mẹ nó! Ta giết ngươi tỳ nữ, ngươi còn cảm ơn? Không phải bị máu M?
Bạch Yến thở nhẹ một hơi, ánh mắt lại nhìn xuống thi thể tỳ nữ. Giấy lát lấy từ trong túi ra một lọ thuốc, đổ lên thi thể. Nước từ trong lọ chảy ra, thoáng chốc ăn mòn toàn bộ máu huyết cùng xương cốt chỉ lưu lại một bộ quần áo tỳ nữ rách nát. Xong xuôi mọi việc, Bạch Yến mới từ từ quay người rời đi.
Toàn bộ quá trình đều bị một ánh mắt ở trong hẻm tối gần đó quan sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.