Chương 66: Huyết Liên Nộ Hoả.
Cửu Long
04/03/2023
Hệ thống này, ta không cần!
—
Thiên địa kỳ vật, sở dĩ gọi là kỳ vật bởi nó đủ tinh kỳ bách quái. Dị hoả cũng là một loại kỳ vật, được xưng tụng là khởi nguồn của hỏa diễm.
Trong đó, Hồng Liên Nghiệp Hỏa được xếp vào hàng thứ năm trong Thập Bát Dị Hoả. Nó hình dáng như đoá sen, cánh hoa trong như kính, thanh thuần như ngọc, tựa điêu khắc mà thành. Gọi bằng Hồng Liên.
Điều kỳ lạ là, tại trên đoá hồng liên này không cảm giác được bất kỳ nhiệt độ nào. Tưởng chừng như một ngọn lửa vô hại.
Chỉ nghe, Vũ Văn Ngọc cười mỉm, ánh mắt khiêu khích hướng về phía Nguyên Phục, nói:
- Hồng Liên Nghiệp Hỏa, thiêu đốt chính là thế gian nghiệp lực. Nếu ngươi là người thiện lương, chưa làm điều gì gian ác. Lửa này không đốt được ngươi. Còn ngược lại, nếu là hạng đại gian đại ác người, lửa này không khác gì liệt hoả, thiêu đốt chính là linh hồn. Dính phải thì như giòi trong xương, gió thổi không lay, nước dập không tắt, cháy mãi cho tới khi thân tử đạo tiêu mới ngừng!
Nguyên Phục nghe xong, khoé môi giật giật mấy cái. Trên đời này còn có loại kỳ quái hoả diễm như vậy? Hắn tự nhận mình không phải hạng người lương thiện gì, nhưng cũng không đến nỗi gọi là ác ôn. Đoạn hỏi lại:
- Xin hỏi đại nhân, như thế nào mới gọi là thiện lương, như thế nào là đại gian đại ác?
Vũ Văn Ngọc ngẩn ra, không nghĩ đối phương lại hỏi một câu như thế. Mãi một lúc sau mới định thần lại, ngắn ngủn đáp:
- Không biết!
Lão thấy Nguyên Phục trù trừ không dứt khoát, liền cười khẩy một tiếng, bảo:
- Thiện hay ác đều là khái niệm trừu tượng, luận chính là bản tâm. Ta đã dám cho, ngươi có hay không dám tiếp?
Nguyên Phục nghĩ bụng, nếu chỉ luận bản tâm thì có gì phải sợ hãi? Từ trước đến nay, hắn làm việc không thẹn với lòng. Như thế là đủ rồi. Nghĩ vậy, liền dứt khoát đáp:
- Có gì không dám!?
Vũ Văn Ngọc nói một câu: “Hay lắm!”
Dứt lời, ngón tay búng nhẹ một cái, đoá Hồng Liên bay vọt tới, nhập thẳng vào trán Nguyên Phục.
Ngay lúc ấy, Nguyên Phục chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng tỏa ra toàn thân. Từ trên trán tuyền tới một cơn đau nhức nhối, tựa như bị ốm nặng nhiều ngày. Đầu nặng trĩu, hai mắt trắng bệch, trợn lên như người vô hồn, đoạn nghe kêu “Hự!” lên một cái. Tiếp đó hai mắt díp lại, thân hình vô lực ngã xuống mặt đất. Khí tức trên người chập chờn lúc lên lúc xuống. Tưởng chừng như con bệnh đang trong cơn nguy kịch, sắp hấp hối tới nơi.
Vũ Văn Ngọc thấy cảnh này, vừa ngạc nhiên vừa hiếu kỳ. Lão thử tiến lại gần, chỉ thấy Nghiệp Hỏa không ngừng thiêu đốt. Nguyên Phục lúc này toàn thân như một cây đuốc sống. Chỉ có điều, ngọn lửa này không đốt cháy nhục thân, mà chính là đang thiêu đốt linh hồn Nguyên Phục.
Vũ Văn Ngọc nhíu mày, lẩm bẩm:
- Không đúng, Thiên Cơ lão nhân từng xác nhận với ta. Kẻ này không phải hạng người gian ác, làm sao lại bị Nghiệp Hoả thiêu đốt. Không đúng, không đúng, không đúng!
Lão lặp lại “Không đúng” những tới ba lần. Trong bụng không ngừng suy tính, có nên hay không thay người này dập lửa?
Đang lúc do dự, trên thân Nguyên Phục bất ngờ xảy ra dị biến. Ngọn lửa màu hồng nhạt đang phất phơ, đột nhiên chuyển sang màu đỏ như máu, cuồng bạo dị thường. Quần áo Nguyên Phục theo đó cũng bị cháy rụi, để lộ toàn thân da thịt. Không gian xung quanh cũng bắt đầu hầm hập nóng lên.
Vũ Văn Ngọc hai mắt trợn to, không tự chủ được mà thốt lên:
- Đây… Đây là nộ hoả! Tiểu tử này ghê gớm thật, luyện Bát Môn Ma Công, luyện ra nộ hoả rồi?
Nói đoạn đưa tay ra sờ thử.
Nộ hoả dính vào tay, nhiệt độ này đối với lão chưa đáng kể. Chỉ có điều khi chạm tay vào đó, Vũ Văn Ngọc hai mắt chợt trở nên huyết hồng, trong bụng không hiểu từ đâu nổi lên một cỗ lửa giận. Tưởng chừng như muốn đập phá hết tất thảy, mới có thể nguôi được cơn giận này.
Ngay lúc đó, một luồng khí thanh lưu truyền từ linh đài ra toàn thân, Vũ Văn Ngọc trong chớp mắt lấy lại ý thức. Lão hoảng sợ thu tay lại, bước về sau một bước, trong ánh mắt không giấu nổi kinh hãi.
Nên biết rằng, Vũ Văn Ngọc tu vi đã đạt tới Hoá Thần. Nào phải khu khu dị hoả có thể ảnh hưởng tới tinh thần của lão? Nhưng giờ thì sao, chỉ chạm vào nộ hỏa của đối phương mà đã khiến tâm thần thất thủ, suýt đánh mất bản tâm. Nếu không phải lão tu luyện một môn Luyện Hồn bí thuật thì giờ khắc này đã trầm luân mất rồi.
Vũ Văn Ngọc sợ không biết để đâu cho hết, nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nghĩ rằng:
“Nộ hỏa là nhân tạo, tục xưng là tâm hoả; không phải thiên địa dựng dục mà thành. Sao cái thằng này luyện ra nộ hoả, so với dị hoả lại cường hoành như thế? Kỳ lạ, kỳ lạ… Bát Môn Ma Công ta có xem qua, theo lý mà nói cho dù ngưng ra nộ hoả cũng không ghê gớm như thế này chứ?”
Lão nào biết được rằng, Nguyên Phục tu luyện không phải là Bát Môn Ma Công phiên bản Thiên Ma Cốc. Mà là dung hợp thêm Thao Thiết Diễn Ma Công cùng Cửu Chuyển Kim Đan thành một loại công pháp mới. Không rõ cấp bậc!
Như thế luyện ra nộ hoả, nào phải bình thường đâu?
Giây lát, nộ hoả đã lấn át Hồng Liên Nghiệp Hỏa bao trùm toàn thân Nguyên Phục.
Vũ Văn Ngọc đứng ngoài cũng trợn mắt há mồm, lão chưa thấy tâm hoả nuốt sạch dị hoả bao giờ. Dị hoả do thiên địa dựng dục, chính là mang theo vĩ lực của trời đất. Còn tâm hoả là từ tâm mà sinh ra. Chẳng lẽ cái gọi là: “Nhân định thắng thiên” chính là ý này?
Bất quá, cái tâm cứu người của Vũ Văn Ngọc đã không còn. Trước đây tặng cho Nguyên Phục Hồng Liên Dị Hoả, một phần là bị người nhờ vả, phần còn lại là muốn thử tâm tính đối phương nên mới làm thế. Nhưng bây giờ, Nguyên Phục không chỉ bị nộ hoả thiêu đốt, mà cả Nghiệp Hoả cũng thế. Hiển nhiên, kẻ này tâm tính có thiếu sót, làm việc theo bản năng, khó có thể giáo hoá.
Đang lúc nghĩ ngẩn ngơ, bất ngờ nghe “Phù” một tiếng. Nguyên Phục trên thân lại phừng lên một loại hoả diễm khác.
Vũ Văn Ngọc giật nảy mình, bất giác thốt lên một câu thô tục:
- Mẹ nó! Làm bản tôn giật hết cả mình.
Nói dứt câu đưa mắt qua xem thì thấy ngọn lửa mới kia có màu xanh như lá chuối, uốn éo như linh xà.
Vũ Văn Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, khó mà tin nổi, lẩm bẩm nói:
- Đây… đây lại là Diễm Linh Tà Hoả. Mẹ nó, tiểu tử này từng giao hoan với một Diễm Linh ma đạo - Thiên Ma Cốc! Lẽ nào lại thế…
Diễm Linh Tà Hoả là một loại tâm hoả đặc thù của Diễm Linh nhất mạch - Thiên Ma Cốc. Không ai biết nó được hình thành như thế nào, cũng không ai biết uy lực của nó ra làm sao. Vũ Văn Ngọc chỉ biết loại tâm hoả này có hai tác dụng, thứ nhất là chuyển hóa linh lực đa thuộc tính về dạng linh lực nguyên bản. Điều này kết hợp với song tu “Thái Âm Bổ Dương” hay “Thái Dương Bổ Âm” cực kỳ có lợi. Cứ ra sức hút linh lực đối phương, mà không sợ tương xung tương khắc linh lực.
Tác dụng thứ hai là câu dẫn, khi Diễm Linh Ma Tu giao hoan thời điểm. Có thể truyền vào người đối phương một tia Tà Hỏa, khiến mỗi lần hai bên gặp nhau. Loại tà hoả này lại dấy lên, khiến đối phương tâm trí liên tục muốn xxx. Mãi cho tới khi tinh bì lực tẫn mới chịu thôi.
Vậy nên, trong tu tiên giới Thiên Ma Cốc Diễm Linh Nhất mạch danh khí cực kém. Nhưng liếm cẩu lại đông vô kể.
Có điều, nếu chỉ một tia Tà Hoả thì thanh thế cũng không lớn như vậy. Có thể tranh tài cùng bực này dị hoả cùng nộ hoả. Chỉ có bản nguyên Diễm Linh Tà Hoả mới may ra làm được.
Chẳng lẽ tên này không phải bị Diễm Linh Yêu Nữ câu dẫn, mà là hắn đi câu dẫn đối phương?
Đầu Vu Văn Ngọc to như cái đấu, vội bỏ qua chuyện đó qua một bên. Theo như bây giờ lão thấy, tình trạng Nguyên Phục nói tốt cũng không phải, nói là hỏng cũng không sai.
Một cái vạc không thể đứng bằng hai chân. Hồng Liên Nghiệp Hoả cùng nộ hoả tranh chấp địa bàn. Khơi gợi lên Diễm Linh Tà Hoả, khiến cả ba loại hoả diễm đã rơi vào thế chân vạc. Không ai chịu nhường ai.
Tam hoả mặc dù không ngừng thiêu đốt, nhưng uy lực đại giảm. Nguyên Phục theo đó cũng dần tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, toàn cơ thể hắn tựa như nằm trên ổ kiến. Vừa đau vừa nhói, khó mà diễn tả hết thành lời.
Hắn đưa mắt lên nhìn, thấy Vũ Văn Ngọc vẫn còn đứng đấy, giọng khàn khàn lên tiếng hỏi:
- Đại nhân… ta xảy ra chuyện gì?
Vũ Văn Ngọc bèn đem lại mọi chuyện, kể từ đầu đến cuối cho hắn nghe.
Nguyên Phục yên tĩnh nghe hết, không khỏi nghĩ thầm: “Diễm Linh Tà Hỏa là cái quái gì lửa? Từ đâu mà ra? Ở trên người ta làm sao ta không biết?” Bất quá, chuyện này hắn không vội hỏi, mà nói:
- Xin đại nhân chỉ ta con đường sáng!
Vũ Văn Ngọc vuốt râu, lắc đầu đáp:
- Ta cũng bó tay. Nếu là một loại, ta còn giúp được một hai. Chứ…
Nói rồi lắc đầu nguầy nguậy.
Nguyên Phục sắc mặt trầm xuống, mặc cho cơn đau vẫn day dứt không thôi. Nhưng hắn nào để ý được nhiều?
Bất giác, Nguyên Phục nhớ lại chẳng phải hệ thống có chức năng dung hợp hay sao? Trước đây Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công cũng là từ đó mà ra, không biệt nếu dung hợp ba loại hoả diễm này có hay không khả năng?
Nghĩ liền làm, Nguyên Phục mặc niệm hệ thống, kích hoạt chức năng dung hợp.
Âm thanh cứng ngắc hệ thống lúc này vang lên:
[Dung hợp: (Hồng Liên Nghiệp Hoả) + (Nộ Hoả) + (Diễm Linh Tà Hoả)]
[Đang trong quá trình phân tích.]
[Phân tích thành công, bắt đầu dung hợp…]
Quả nhiên là được! Nguyên Phục mừng thầm trong bụng.
Giây lát, ba luồng hỏa diễm trên người hắn như bị ai dẫn dắt bắt đầu cuộn thành một đoàn. Phiêu phù trước mặt.
Vũ Văn Ngọc thấy hiện tượng nảy sinh liền biết ngay Nguyên Phục đang có ý định gì, không khỏi kinh hãi, quát:
- Ngươi điên rồi! Dị hoả là thiên địa dựng dục mà thành, mang vĩ lực trời đất. Nào phải tâm hoả có thể dung hợp được đâu. Đây là đang tìm cái chết!
Nguyên Phục mặc dù nghe thấy, nhưng cơ thể đã bị hệ thống khống chế. Không thể mở miệng nói được.
Chỉ thấy, ba luồng hỏa diễm bắt đầu tranh giành quyền chủ đạo. Trên không trung huyễn hóa thành đủ hình dáng. Nhiệt độ nó toả ra không nóng gắt, nhưng Vũ Văn Ngọc cảm nhận được uy hiếp về tinh thần. Lão không dám đứng gần, vội nhảy lùi ra xa. Trên tay chẳng biết từ khi nào đã nhiều thêm hai món bảo vật, một cái cầm bên tay phải là thiết giản, cái bên còn lại là cuốn trục màu vàng kim. Lão tế hai món lên không trung, bàn tay bấm niệm pháp chú. Hào quang từ hai món bửu bối ấy toả ra bao trùm lên Nguyên Phục, đồng thời phong bế không gian xung quanh. Bực này thần thông, quả xứng danh Hoá Thần đại năng!
…
Thời gian cứ thế mà trôi đi, ba canh giờ sau bên trong kết giới phát ra một tiếng nổ trầm đục.
Vũ Văn Ngọc hít sâu một hơi, mở ra kết giới xem xét.
Từ trong đám bụi, thân hình Nguyên Phục từ từ bước ra. Mặc dù trên cơ thể không ít vết bỏng, nhưng thần thái lại sáng láng lạ kỳ.
Vũ Văn Ngọc không kìm được kinh ngạc, tiến tới hỏi thăm:
- Tiểu tử, thành công rồi?
Nguyên Phục khóe miệng khẽ nhếch, từ trong túi trữ vật lấy quần áo mặc vào. Khi đến gần Vũ Văn Ngọc mới giơ bàn tay lên xoè ra. Từ trong đó một bông hoa sen nở rộ, phát ra ánh sáng lập loè.
Chỉ thấy, đóa sen này cảnh đỏ như máu, cuống xanh như lá chuối, nhuỵ hoa màu hồng nhạt. Tam hỏa đồng quy chứ không tán. Đây… đây là dung hợp thành công!?
Vũ Văn Ngọc không thể tin nổi vào mắt mình, từ xưa đến nay người tìm cách dung hợp dị hoả nhiều, nhưng thành công nào có ai? Tên tiểu tử này, thế mà thành công giải đáp vấn đề hàng ngàn vạn năm không có lời giải.
Lão nuốt một ngụm nước bọt, cố tỏ ra bình tĩnh những sâu trong lòng là biển động. Đoạn ngập ngừng mãi mới hỏi được:
- Ngươi… ngươi… đây là loại hoả diễm gì?
Nguyên Phục vuốt cằm, trầm tư suy nghĩ rồi đáp:
- Vãn bối gọi nó là Huyết Liên Nộ Hoả.
Vũ Văn Ngọc gãi đầu, ấp a ấp úng, nói:
- Cái này… ta… ngươi…
Nguyên Phục đoán được ý của lão là gì, đoạn nói:
- Cách dung hợp hỏa diễm, vãn bối đánh bậy đánh bạ mà làm được. Cũng không tính có gì bí mật, chỉ có điều…
Vũ Văn Ngọc hai mắt sáng lên, gật gù nói:
- A, khoan nói cái đấy. Ta cảm nhận được trên người ngươi mang bốn loại kỳ vật. Hẳn là đang tìm nguyên liệu bố trí trận pháp. Nếu đã bày trận, sao có thể thiếu được trận bàn?
Nói rồi vút một cái, lấy từ trong túi ra một vật hình tròn. Đưa tới trước mặt Nguyên Phục. Vật này tựa như bát quái đồ, lại không giống bát quái đồ. Vòng ngoài khảm bốn viên ngọc, phân ra bốn hướng đông, tây, nam, bắc. Vòng trong chia làm: Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài. Ở chính giữa thì khắc một chữ “Trận”.
Nguyên Phục đọc trong trận pháp giản lược có ghi:
“Trận Pháp có bốn loại chính: Khốn trận dùng vây nhốt địch nhân, Sát trận để tiêu diệt địch nhân, Huyễn trận lừa dối địch nhân, Hộ trận dùng để bảo vệ bản thân. Ngoài ra còn có bốn loại phụ: Phong ấn trận, Cấm trận, Triệu hồi trận, Truyền tống trận. Trận pháp có biến ảo đa dạng được hay không là phải dựa vào Trận Bàn. Nó như một vật dẫn, có thể thông qua để điều khiển và phân bố trận pháp…”
Nếu thế, vật liệu để bày Bát Hoang Tứ Linh Tượng trận dường như đã đầy đủ.
Nguyên Phục thu hồi Huyết Liên Nộ Hoả vào linh đài, chắp tay nói:
- Phương pháp này là vãn bối dùng mạng đổi lấy, chỉ là món trận bàn này còn chưa đủ.
Vũ Văn Ngọc đang dương dương đắc ý, nghe xong bất giác khựng người lại. Bàn tay vuốt râu vì quá đà mà giật rơi mấy sợi, đoạn gầm gừ nói:
- Ngươi… không khỏi cũng quá tham… Thôi được rồi, muốn thứ gì?
Nguyên Phục cười đáp:
- Vãn bối muốn máu phượng hoàng, huyền quy, bạch hổ. Mỗi loại một bình! Còn có, vãn bối muốn biết Diễm Linh Tà Hoả là chuyện gì xảy ra?
Vũ Văn Ngọc nghe xong chợt hừ lạnh, bảo:
- Ngươi được lắm, xin luôn ba loại thần huyết. Cộng thêm máu của tên Long Kiệt kia nữa. Phải chăng là bày Bát Hoang Tứ Linh Tượng Trận?!
Nguyên Phục cũng không gấp, lúc nói ra vật cần xin hắn đã giác ngộ bị người phát hiện. Liền gật đầu thẳng thắn thừa nhận.
Vũ Văn Ngọc lại rút từ trong tay áo ra ba cái ngọc bình, ném qua rồi nói:
- Thần huyết không có, ngược lại tạp giao huyết thì có mấy bình. Cũng đủ cho ngươi bày trận.
Nói rồi lại lấy thêm một cây tiễn. Đầu tiễn màu trắng ngà, không phải sắt không phải bạc. Thân tiễn bằng gỗ, nhưng lại nặng mấy ngàn cân. Chỉ nghe lão nói:
- Cây này là Tản Thiên Tiễn, mũi đúc từ lẫy của Huyền Quy. Thân làm từ Bất Tử Thụ ở Tản Viên Thần Sơn. Nặng ba ngàn bốn trăm cân! Muốn điều khiển nó, về học thêm Luyện Khí pháp môn “Dĩ Khí Ngự Vật” là có thể.
Dừng một chút, lão nói tiếp:
- Còn ngươi hỏi về Diễm Linh Tà Hoả, chính là tâm hoả của Ma Đạo Diễm Linh nhất mạch Thiên Ma Cốc tu luyện mà thành.
Nói rồi cũng kể lại công dụng của loại Tà Hoả này cho hắn nghe.
Nguyên Phục nhíu mày, hỏi:
- Ta... có cùng một nữ... ma đạo hưởng trăng mật chi hoan. Nếu nàng cấy vào người ta loại kia tà hoả. Là có ý tốt hay xấu?
Vũ Văn Ngọc mắt trợn trắng lên, thầm nghĩ: Mẹ nó! Ma đạo từ bao giờ ăn nói văn vẻ như vậy rồi? Còn nữa, chuyện này là chuyện của ngươi, hỏi ta làm gì?
Bất quá đang có việc cầu người, nói ra như thế thì không hay lắm. Lão nghĩ rồi đáp:
- Ta không biết quan hệ hai người các ngươi như thế nào. Chỉ có điều, nàng ta cấy vào cơ thể ngươi không phải một tia tà hoả. Mà là bản nguyên tà hoả do nàng ta dựng dục thành. Trên cơ bản mà nói, nếu nàng ta muốn gây bất lợi cho ngươi trừ khi bị điên mới làm như thế. Diễm Linh Tà Hoả tịnh hoá linh lực, nàng nếu không có nó sau này muốn tu hành Thải Dương Bổ Âm, gặp phải linh lực xung khắc. Không chết cũng lê lết trái dưa!
Nguyên Phục nghe xong như trút được gánh nặng trong lòng.
Vũ Văn Ngọc không còn lời gì để nói, ma đạo còn có bực này tình yêu chân thành? Sẵn sàng từ bỏ Tà Hoả. Lão thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi xin đã đủ nhiều, mau nói phương pháp dung hợp dị hoả cho ta nghe.
Nguyên Phục cẩn thận cất hết đồ vào túi. Mặc dù hệ thống thay hắn dung hợp dị hoả, nhưng chung quy cũng là cơ thể của mình. Quá trình tuy rắc rối phức tạp, lấy linh thức tu sĩ ghi nhớ cũng chẳng khó khăn gì. Hắn liền đem một mạch quá trình, tỉ mỉ kể lại cho Vũ Văn Ngọc nghe. Lão ta cũng đủ cẩn thận, sợ nhớ không nổi đem giấy bút ra ghi lại.
Cảnh tượng bây giờ, tựa như giáo viên dạy học sinh thời điểm. Một bên luyên thuyên nói, một bên chăm chú ghi chép. Mặc dù nhìn giáo viên niên kỷ ít hơn học sinh, nhưng cũng không ảnh hưởng tới bầu không khí hài hoà này.
Nguyên Phục một mạch nói hết, cũng chỉ mất tầm nửa tiếng thời gian. Mắt nhìn Tuế Nguyên Hội không còn bao lâu nữa, hắn bèn chắp tay từ biệt. Nhưng Vũ Văn Ngọc tâm thần còn đang trên mây chưa hạ xuống. Nguyên Phục đành cười khổ, quả nhiên là học bá có khác. Chỉ cần đụng đến kiến thức chuyên môn là tinh thần tập trung tới một ngàn phần trăm.
Hắn đành cúi chào một tiếng rồi ngay lập tức chuyển thân rời khỏi.
Vậy là chuyến đi Luyện Ngục lần này, tuy hung hiểm nhưng cũng là thành công mỹ mãn!
—
Thiên địa kỳ vật, sở dĩ gọi là kỳ vật bởi nó đủ tinh kỳ bách quái. Dị hoả cũng là một loại kỳ vật, được xưng tụng là khởi nguồn của hỏa diễm.
Trong đó, Hồng Liên Nghiệp Hỏa được xếp vào hàng thứ năm trong Thập Bát Dị Hoả. Nó hình dáng như đoá sen, cánh hoa trong như kính, thanh thuần như ngọc, tựa điêu khắc mà thành. Gọi bằng Hồng Liên.
Điều kỳ lạ là, tại trên đoá hồng liên này không cảm giác được bất kỳ nhiệt độ nào. Tưởng chừng như một ngọn lửa vô hại.
Chỉ nghe, Vũ Văn Ngọc cười mỉm, ánh mắt khiêu khích hướng về phía Nguyên Phục, nói:
- Hồng Liên Nghiệp Hỏa, thiêu đốt chính là thế gian nghiệp lực. Nếu ngươi là người thiện lương, chưa làm điều gì gian ác. Lửa này không đốt được ngươi. Còn ngược lại, nếu là hạng đại gian đại ác người, lửa này không khác gì liệt hoả, thiêu đốt chính là linh hồn. Dính phải thì như giòi trong xương, gió thổi không lay, nước dập không tắt, cháy mãi cho tới khi thân tử đạo tiêu mới ngừng!
Nguyên Phục nghe xong, khoé môi giật giật mấy cái. Trên đời này còn có loại kỳ quái hoả diễm như vậy? Hắn tự nhận mình không phải hạng người lương thiện gì, nhưng cũng không đến nỗi gọi là ác ôn. Đoạn hỏi lại:
- Xin hỏi đại nhân, như thế nào mới gọi là thiện lương, như thế nào là đại gian đại ác?
Vũ Văn Ngọc ngẩn ra, không nghĩ đối phương lại hỏi một câu như thế. Mãi một lúc sau mới định thần lại, ngắn ngủn đáp:
- Không biết!
Lão thấy Nguyên Phục trù trừ không dứt khoát, liền cười khẩy một tiếng, bảo:
- Thiện hay ác đều là khái niệm trừu tượng, luận chính là bản tâm. Ta đã dám cho, ngươi có hay không dám tiếp?
Nguyên Phục nghĩ bụng, nếu chỉ luận bản tâm thì có gì phải sợ hãi? Từ trước đến nay, hắn làm việc không thẹn với lòng. Như thế là đủ rồi. Nghĩ vậy, liền dứt khoát đáp:
- Có gì không dám!?
Vũ Văn Ngọc nói một câu: “Hay lắm!”
Dứt lời, ngón tay búng nhẹ một cái, đoá Hồng Liên bay vọt tới, nhập thẳng vào trán Nguyên Phục.
Ngay lúc ấy, Nguyên Phục chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng tỏa ra toàn thân. Từ trên trán tuyền tới một cơn đau nhức nhối, tựa như bị ốm nặng nhiều ngày. Đầu nặng trĩu, hai mắt trắng bệch, trợn lên như người vô hồn, đoạn nghe kêu “Hự!” lên một cái. Tiếp đó hai mắt díp lại, thân hình vô lực ngã xuống mặt đất. Khí tức trên người chập chờn lúc lên lúc xuống. Tưởng chừng như con bệnh đang trong cơn nguy kịch, sắp hấp hối tới nơi.
Vũ Văn Ngọc thấy cảnh này, vừa ngạc nhiên vừa hiếu kỳ. Lão thử tiến lại gần, chỉ thấy Nghiệp Hỏa không ngừng thiêu đốt. Nguyên Phục lúc này toàn thân như một cây đuốc sống. Chỉ có điều, ngọn lửa này không đốt cháy nhục thân, mà chính là đang thiêu đốt linh hồn Nguyên Phục.
Vũ Văn Ngọc nhíu mày, lẩm bẩm:
- Không đúng, Thiên Cơ lão nhân từng xác nhận với ta. Kẻ này không phải hạng người gian ác, làm sao lại bị Nghiệp Hoả thiêu đốt. Không đúng, không đúng, không đúng!
Lão lặp lại “Không đúng” những tới ba lần. Trong bụng không ngừng suy tính, có nên hay không thay người này dập lửa?
Đang lúc do dự, trên thân Nguyên Phục bất ngờ xảy ra dị biến. Ngọn lửa màu hồng nhạt đang phất phơ, đột nhiên chuyển sang màu đỏ như máu, cuồng bạo dị thường. Quần áo Nguyên Phục theo đó cũng bị cháy rụi, để lộ toàn thân da thịt. Không gian xung quanh cũng bắt đầu hầm hập nóng lên.
Vũ Văn Ngọc hai mắt trợn to, không tự chủ được mà thốt lên:
- Đây… Đây là nộ hoả! Tiểu tử này ghê gớm thật, luyện Bát Môn Ma Công, luyện ra nộ hoả rồi?
Nói đoạn đưa tay ra sờ thử.
Nộ hoả dính vào tay, nhiệt độ này đối với lão chưa đáng kể. Chỉ có điều khi chạm tay vào đó, Vũ Văn Ngọc hai mắt chợt trở nên huyết hồng, trong bụng không hiểu từ đâu nổi lên một cỗ lửa giận. Tưởng chừng như muốn đập phá hết tất thảy, mới có thể nguôi được cơn giận này.
Ngay lúc đó, một luồng khí thanh lưu truyền từ linh đài ra toàn thân, Vũ Văn Ngọc trong chớp mắt lấy lại ý thức. Lão hoảng sợ thu tay lại, bước về sau một bước, trong ánh mắt không giấu nổi kinh hãi.
Nên biết rằng, Vũ Văn Ngọc tu vi đã đạt tới Hoá Thần. Nào phải khu khu dị hoả có thể ảnh hưởng tới tinh thần của lão? Nhưng giờ thì sao, chỉ chạm vào nộ hỏa của đối phương mà đã khiến tâm thần thất thủ, suýt đánh mất bản tâm. Nếu không phải lão tu luyện một môn Luyện Hồn bí thuật thì giờ khắc này đã trầm luân mất rồi.
Vũ Văn Ngọc sợ không biết để đâu cho hết, nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nghĩ rằng:
“Nộ hỏa là nhân tạo, tục xưng là tâm hoả; không phải thiên địa dựng dục mà thành. Sao cái thằng này luyện ra nộ hoả, so với dị hoả lại cường hoành như thế? Kỳ lạ, kỳ lạ… Bát Môn Ma Công ta có xem qua, theo lý mà nói cho dù ngưng ra nộ hoả cũng không ghê gớm như thế này chứ?”
Lão nào biết được rằng, Nguyên Phục tu luyện không phải là Bát Môn Ma Công phiên bản Thiên Ma Cốc. Mà là dung hợp thêm Thao Thiết Diễn Ma Công cùng Cửu Chuyển Kim Đan thành một loại công pháp mới. Không rõ cấp bậc!
Như thế luyện ra nộ hoả, nào phải bình thường đâu?
Giây lát, nộ hoả đã lấn át Hồng Liên Nghiệp Hỏa bao trùm toàn thân Nguyên Phục.
Vũ Văn Ngọc đứng ngoài cũng trợn mắt há mồm, lão chưa thấy tâm hoả nuốt sạch dị hoả bao giờ. Dị hoả do thiên địa dựng dục, chính là mang theo vĩ lực của trời đất. Còn tâm hoả là từ tâm mà sinh ra. Chẳng lẽ cái gọi là: “Nhân định thắng thiên” chính là ý này?
Bất quá, cái tâm cứu người của Vũ Văn Ngọc đã không còn. Trước đây tặng cho Nguyên Phục Hồng Liên Dị Hoả, một phần là bị người nhờ vả, phần còn lại là muốn thử tâm tính đối phương nên mới làm thế. Nhưng bây giờ, Nguyên Phục không chỉ bị nộ hoả thiêu đốt, mà cả Nghiệp Hoả cũng thế. Hiển nhiên, kẻ này tâm tính có thiếu sót, làm việc theo bản năng, khó có thể giáo hoá.
Đang lúc nghĩ ngẩn ngơ, bất ngờ nghe “Phù” một tiếng. Nguyên Phục trên thân lại phừng lên một loại hoả diễm khác.
Vũ Văn Ngọc giật nảy mình, bất giác thốt lên một câu thô tục:
- Mẹ nó! Làm bản tôn giật hết cả mình.
Nói dứt câu đưa mắt qua xem thì thấy ngọn lửa mới kia có màu xanh như lá chuối, uốn éo như linh xà.
Vũ Văn Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, khó mà tin nổi, lẩm bẩm nói:
- Đây… đây lại là Diễm Linh Tà Hoả. Mẹ nó, tiểu tử này từng giao hoan với một Diễm Linh ma đạo - Thiên Ma Cốc! Lẽ nào lại thế…
Diễm Linh Tà Hoả là một loại tâm hoả đặc thù của Diễm Linh nhất mạch - Thiên Ma Cốc. Không ai biết nó được hình thành như thế nào, cũng không ai biết uy lực của nó ra làm sao. Vũ Văn Ngọc chỉ biết loại tâm hoả này có hai tác dụng, thứ nhất là chuyển hóa linh lực đa thuộc tính về dạng linh lực nguyên bản. Điều này kết hợp với song tu “Thái Âm Bổ Dương” hay “Thái Dương Bổ Âm” cực kỳ có lợi. Cứ ra sức hút linh lực đối phương, mà không sợ tương xung tương khắc linh lực.
Tác dụng thứ hai là câu dẫn, khi Diễm Linh Ma Tu giao hoan thời điểm. Có thể truyền vào người đối phương một tia Tà Hỏa, khiến mỗi lần hai bên gặp nhau. Loại tà hoả này lại dấy lên, khiến đối phương tâm trí liên tục muốn xxx. Mãi cho tới khi tinh bì lực tẫn mới chịu thôi.
Vậy nên, trong tu tiên giới Thiên Ma Cốc Diễm Linh Nhất mạch danh khí cực kém. Nhưng liếm cẩu lại đông vô kể.
Có điều, nếu chỉ một tia Tà Hoả thì thanh thế cũng không lớn như vậy. Có thể tranh tài cùng bực này dị hoả cùng nộ hoả. Chỉ có bản nguyên Diễm Linh Tà Hoả mới may ra làm được.
Chẳng lẽ tên này không phải bị Diễm Linh Yêu Nữ câu dẫn, mà là hắn đi câu dẫn đối phương?
Đầu Vu Văn Ngọc to như cái đấu, vội bỏ qua chuyện đó qua một bên. Theo như bây giờ lão thấy, tình trạng Nguyên Phục nói tốt cũng không phải, nói là hỏng cũng không sai.
Một cái vạc không thể đứng bằng hai chân. Hồng Liên Nghiệp Hoả cùng nộ hoả tranh chấp địa bàn. Khơi gợi lên Diễm Linh Tà Hoả, khiến cả ba loại hoả diễm đã rơi vào thế chân vạc. Không ai chịu nhường ai.
Tam hoả mặc dù không ngừng thiêu đốt, nhưng uy lực đại giảm. Nguyên Phục theo đó cũng dần tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, toàn cơ thể hắn tựa như nằm trên ổ kiến. Vừa đau vừa nhói, khó mà diễn tả hết thành lời.
Hắn đưa mắt lên nhìn, thấy Vũ Văn Ngọc vẫn còn đứng đấy, giọng khàn khàn lên tiếng hỏi:
- Đại nhân… ta xảy ra chuyện gì?
Vũ Văn Ngọc bèn đem lại mọi chuyện, kể từ đầu đến cuối cho hắn nghe.
Nguyên Phục yên tĩnh nghe hết, không khỏi nghĩ thầm: “Diễm Linh Tà Hỏa là cái quái gì lửa? Từ đâu mà ra? Ở trên người ta làm sao ta không biết?” Bất quá, chuyện này hắn không vội hỏi, mà nói:
- Xin đại nhân chỉ ta con đường sáng!
Vũ Văn Ngọc vuốt râu, lắc đầu đáp:
- Ta cũng bó tay. Nếu là một loại, ta còn giúp được một hai. Chứ…
Nói rồi lắc đầu nguầy nguậy.
Nguyên Phục sắc mặt trầm xuống, mặc cho cơn đau vẫn day dứt không thôi. Nhưng hắn nào để ý được nhiều?
Bất giác, Nguyên Phục nhớ lại chẳng phải hệ thống có chức năng dung hợp hay sao? Trước đây Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công cũng là từ đó mà ra, không biệt nếu dung hợp ba loại hoả diễm này có hay không khả năng?
Nghĩ liền làm, Nguyên Phục mặc niệm hệ thống, kích hoạt chức năng dung hợp.
Âm thanh cứng ngắc hệ thống lúc này vang lên:
[Dung hợp: (Hồng Liên Nghiệp Hoả) + (Nộ Hoả) + (Diễm Linh Tà Hoả)]
[Đang trong quá trình phân tích.]
[Phân tích thành công, bắt đầu dung hợp…]
Quả nhiên là được! Nguyên Phục mừng thầm trong bụng.
Giây lát, ba luồng hỏa diễm trên người hắn như bị ai dẫn dắt bắt đầu cuộn thành một đoàn. Phiêu phù trước mặt.
Vũ Văn Ngọc thấy hiện tượng nảy sinh liền biết ngay Nguyên Phục đang có ý định gì, không khỏi kinh hãi, quát:
- Ngươi điên rồi! Dị hoả là thiên địa dựng dục mà thành, mang vĩ lực trời đất. Nào phải tâm hoả có thể dung hợp được đâu. Đây là đang tìm cái chết!
Nguyên Phục mặc dù nghe thấy, nhưng cơ thể đã bị hệ thống khống chế. Không thể mở miệng nói được.
Chỉ thấy, ba luồng hỏa diễm bắt đầu tranh giành quyền chủ đạo. Trên không trung huyễn hóa thành đủ hình dáng. Nhiệt độ nó toả ra không nóng gắt, nhưng Vũ Văn Ngọc cảm nhận được uy hiếp về tinh thần. Lão không dám đứng gần, vội nhảy lùi ra xa. Trên tay chẳng biết từ khi nào đã nhiều thêm hai món bảo vật, một cái cầm bên tay phải là thiết giản, cái bên còn lại là cuốn trục màu vàng kim. Lão tế hai món lên không trung, bàn tay bấm niệm pháp chú. Hào quang từ hai món bửu bối ấy toả ra bao trùm lên Nguyên Phục, đồng thời phong bế không gian xung quanh. Bực này thần thông, quả xứng danh Hoá Thần đại năng!
…
Thời gian cứ thế mà trôi đi, ba canh giờ sau bên trong kết giới phát ra một tiếng nổ trầm đục.
Vũ Văn Ngọc hít sâu một hơi, mở ra kết giới xem xét.
Từ trong đám bụi, thân hình Nguyên Phục từ từ bước ra. Mặc dù trên cơ thể không ít vết bỏng, nhưng thần thái lại sáng láng lạ kỳ.
Vũ Văn Ngọc không kìm được kinh ngạc, tiến tới hỏi thăm:
- Tiểu tử, thành công rồi?
Nguyên Phục khóe miệng khẽ nhếch, từ trong túi trữ vật lấy quần áo mặc vào. Khi đến gần Vũ Văn Ngọc mới giơ bàn tay lên xoè ra. Từ trong đó một bông hoa sen nở rộ, phát ra ánh sáng lập loè.
Chỉ thấy, đóa sen này cảnh đỏ như máu, cuống xanh như lá chuối, nhuỵ hoa màu hồng nhạt. Tam hỏa đồng quy chứ không tán. Đây… đây là dung hợp thành công!?
Vũ Văn Ngọc không thể tin nổi vào mắt mình, từ xưa đến nay người tìm cách dung hợp dị hoả nhiều, nhưng thành công nào có ai? Tên tiểu tử này, thế mà thành công giải đáp vấn đề hàng ngàn vạn năm không có lời giải.
Lão nuốt một ngụm nước bọt, cố tỏ ra bình tĩnh những sâu trong lòng là biển động. Đoạn ngập ngừng mãi mới hỏi được:
- Ngươi… ngươi… đây là loại hoả diễm gì?
Nguyên Phục vuốt cằm, trầm tư suy nghĩ rồi đáp:
- Vãn bối gọi nó là Huyết Liên Nộ Hoả.
Vũ Văn Ngọc gãi đầu, ấp a ấp úng, nói:
- Cái này… ta… ngươi…
Nguyên Phục đoán được ý của lão là gì, đoạn nói:
- Cách dung hợp hỏa diễm, vãn bối đánh bậy đánh bạ mà làm được. Cũng không tính có gì bí mật, chỉ có điều…
Vũ Văn Ngọc hai mắt sáng lên, gật gù nói:
- A, khoan nói cái đấy. Ta cảm nhận được trên người ngươi mang bốn loại kỳ vật. Hẳn là đang tìm nguyên liệu bố trí trận pháp. Nếu đã bày trận, sao có thể thiếu được trận bàn?
Nói rồi vút một cái, lấy từ trong túi ra một vật hình tròn. Đưa tới trước mặt Nguyên Phục. Vật này tựa như bát quái đồ, lại không giống bát quái đồ. Vòng ngoài khảm bốn viên ngọc, phân ra bốn hướng đông, tây, nam, bắc. Vòng trong chia làm: Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài. Ở chính giữa thì khắc một chữ “Trận”.
Nguyên Phục đọc trong trận pháp giản lược có ghi:
“Trận Pháp có bốn loại chính: Khốn trận dùng vây nhốt địch nhân, Sát trận để tiêu diệt địch nhân, Huyễn trận lừa dối địch nhân, Hộ trận dùng để bảo vệ bản thân. Ngoài ra còn có bốn loại phụ: Phong ấn trận, Cấm trận, Triệu hồi trận, Truyền tống trận. Trận pháp có biến ảo đa dạng được hay không là phải dựa vào Trận Bàn. Nó như một vật dẫn, có thể thông qua để điều khiển và phân bố trận pháp…”
Nếu thế, vật liệu để bày Bát Hoang Tứ Linh Tượng trận dường như đã đầy đủ.
Nguyên Phục thu hồi Huyết Liên Nộ Hoả vào linh đài, chắp tay nói:
- Phương pháp này là vãn bối dùng mạng đổi lấy, chỉ là món trận bàn này còn chưa đủ.
Vũ Văn Ngọc đang dương dương đắc ý, nghe xong bất giác khựng người lại. Bàn tay vuốt râu vì quá đà mà giật rơi mấy sợi, đoạn gầm gừ nói:
- Ngươi… không khỏi cũng quá tham… Thôi được rồi, muốn thứ gì?
Nguyên Phục cười đáp:
- Vãn bối muốn máu phượng hoàng, huyền quy, bạch hổ. Mỗi loại một bình! Còn có, vãn bối muốn biết Diễm Linh Tà Hoả là chuyện gì xảy ra?
Vũ Văn Ngọc nghe xong chợt hừ lạnh, bảo:
- Ngươi được lắm, xin luôn ba loại thần huyết. Cộng thêm máu của tên Long Kiệt kia nữa. Phải chăng là bày Bát Hoang Tứ Linh Tượng Trận?!
Nguyên Phục cũng không gấp, lúc nói ra vật cần xin hắn đã giác ngộ bị người phát hiện. Liền gật đầu thẳng thắn thừa nhận.
Vũ Văn Ngọc lại rút từ trong tay áo ra ba cái ngọc bình, ném qua rồi nói:
- Thần huyết không có, ngược lại tạp giao huyết thì có mấy bình. Cũng đủ cho ngươi bày trận.
Nói rồi lại lấy thêm một cây tiễn. Đầu tiễn màu trắng ngà, không phải sắt không phải bạc. Thân tiễn bằng gỗ, nhưng lại nặng mấy ngàn cân. Chỉ nghe lão nói:
- Cây này là Tản Thiên Tiễn, mũi đúc từ lẫy của Huyền Quy. Thân làm từ Bất Tử Thụ ở Tản Viên Thần Sơn. Nặng ba ngàn bốn trăm cân! Muốn điều khiển nó, về học thêm Luyện Khí pháp môn “Dĩ Khí Ngự Vật” là có thể.
Dừng một chút, lão nói tiếp:
- Còn ngươi hỏi về Diễm Linh Tà Hoả, chính là tâm hoả của Ma Đạo Diễm Linh nhất mạch Thiên Ma Cốc tu luyện mà thành.
Nói rồi cũng kể lại công dụng của loại Tà Hoả này cho hắn nghe.
Nguyên Phục nhíu mày, hỏi:
- Ta... có cùng một nữ... ma đạo hưởng trăng mật chi hoan. Nếu nàng cấy vào người ta loại kia tà hoả. Là có ý tốt hay xấu?
Vũ Văn Ngọc mắt trợn trắng lên, thầm nghĩ: Mẹ nó! Ma đạo từ bao giờ ăn nói văn vẻ như vậy rồi? Còn nữa, chuyện này là chuyện của ngươi, hỏi ta làm gì?
Bất quá đang có việc cầu người, nói ra như thế thì không hay lắm. Lão nghĩ rồi đáp:
- Ta không biết quan hệ hai người các ngươi như thế nào. Chỉ có điều, nàng ta cấy vào cơ thể ngươi không phải một tia tà hoả. Mà là bản nguyên tà hoả do nàng ta dựng dục thành. Trên cơ bản mà nói, nếu nàng ta muốn gây bất lợi cho ngươi trừ khi bị điên mới làm như thế. Diễm Linh Tà Hoả tịnh hoá linh lực, nàng nếu không có nó sau này muốn tu hành Thải Dương Bổ Âm, gặp phải linh lực xung khắc. Không chết cũng lê lết trái dưa!
Nguyên Phục nghe xong như trút được gánh nặng trong lòng.
Vũ Văn Ngọc không còn lời gì để nói, ma đạo còn có bực này tình yêu chân thành? Sẵn sàng từ bỏ Tà Hoả. Lão thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi xin đã đủ nhiều, mau nói phương pháp dung hợp dị hoả cho ta nghe.
Nguyên Phục cẩn thận cất hết đồ vào túi. Mặc dù hệ thống thay hắn dung hợp dị hoả, nhưng chung quy cũng là cơ thể của mình. Quá trình tuy rắc rối phức tạp, lấy linh thức tu sĩ ghi nhớ cũng chẳng khó khăn gì. Hắn liền đem một mạch quá trình, tỉ mỉ kể lại cho Vũ Văn Ngọc nghe. Lão ta cũng đủ cẩn thận, sợ nhớ không nổi đem giấy bút ra ghi lại.
Cảnh tượng bây giờ, tựa như giáo viên dạy học sinh thời điểm. Một bên luyên thuyên nói, một bên chăm chú ghi chép. Mặc dù nhìn giáo viên niên kỷ ít hơn học sinh, nhưng cũng không ảnh hưởng tới bầu không khí hài hoà này.
Nguyên Phục một mạch nói hết, cũng chỉ mất tầm nửa tiếng thời gian. Mắt nhìn Tuế Nguyên Hội không còn bao lâu nữa, hắn bèn chắp tay từ biệt. Nhưng Vũ Văn Ngọc tâm thần còn đang trên mây chưa hạ xuống. Nguyên Phục đành cười khổ, quả nhiên là học bá có khác. Chỉ cần đụng đến kiến thức chuyên môn là tinh thần tập trung tới một ngàn phần trăm.
Hắn đành cúi chào một tiếng rồi ngay lập tức chuyển thân rời khỏi.
Vậy là chuyến đi Luyện Ngục lần này, tuy hung hiểm nhưng cũng là thành công mỹ mãn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.