Chương 5: Lại Một Cái Chim Non.
Cửu Long
03/03/2023
Hệ thống này, ta không cần!
---
Hai người đi mất ba ngày mới tới Ngọc Đái Sơn. Nơi này đã thoát ly khỏi Đông Minh quốc. Tuy nói giang hồ rộng lớn, nhưng phạm vi cũng chỉ loanh quanh bốn, năm quốc gia. Đại lục này rộng lớn vô bì, một đời người cũng đi không hết. Nguyên Phục từng chu du khắp nơi học võ, nhưng cũng chưa tới Ngọc Đái Sơn lần nào.
Chỉ thấy phía trước ngọn núi cao ngất mây, Nguyên Phục tâm thần rúng động không thốt lên thành lời. Đỉnh Everest cũng cao chưa bằng một phần mười ngọn núi này a!
Cẩm Ngân cười hỏi:
- Thế nào?
Nguyên Phục lấy lại tinh thần, nói:
- Núi này cao thật! Vãn bối chu du khắp nơi, nhưng chưa thấy bao giờ.
Cẩm Ngân nói:
- Đương nhiên rồi! Tông môn các phái đều có trận pháp che chở. Phàm nhân người trần mắt thịt, há có thể chiêm ngưỡng đến. Nếu không phải ngươi đi theo ta, chỉ cần tiếp cận nơi này không quá trăm dặm sẽ bị huyễn trận lừa đi nơi khác.
Phục nghi hoặc, hỏi:
- Thế nếu có người muốn gia nhập tông môn phải làm như thế nào?
Cẩm Ngân nói:
- Tông môn khác ta không biết. Nhưng muốn nhập Thiên Ma Cốc, chỉ cần cầm một viên Thượng Phẩm Linh Thạch làm vé đi vào là được.
Nguyên Phục nghe xong bất giác giật mình. Linh Âm Lão Ma không lừa ta?! Quả nhiên là hảo bằng hữu.
Cẩm Ngân lại nói:
- Tý đi vào sơn môn, ngươi là Luyện Thể nên không cần kiểm trắc Linh Căn. Chỉ cần khai báo danh tự là được. Ta tuy dẫn tiến ngươi vào Cốc. Nhưng Ma Cốc tôn trọng cường giả, lấy tự thân thực lực làm đầu. Ngươi y như người khác, phải từ dưới chót leo lên. Không có đường tắt nào khác! Chớ lấy danh tự của ta ra làm trái quy tắc.
Nói đến đây, khí thế trên người y bộc phát. Tựa hồ như Nguyên Phục làm trái lời, ắt phải chết đó vậy.
Nguyên Phục bụng tuy sợ, nhưng ánh mắt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nói:
- Cảm tạ tiền bối dẫn tiến. Vãn bối tự nhiên biết điều đó. Ở giang hồ phàm tục, vãn bối cũng đã được tôi luyện qua. Há vì đó mà sợ hãi không thẳng tiến?
Cẩm Ngân gật đầu hài lòng, nói:
- Tốt! Ta thưởng thức ngươi ở ý chí kiên định. Sau này ắt thành đại khí.
Hai người nói rồi đi thẳng vào, Cẩm Ngân lấy trong túi ra một tấm lệnh bài, miệng niệm pháp chú. Chỉ lát sau, một chiếc phi chu từ trên cao hạ xuống. Đứng trên đó là một nam tử, chắp tay hành lễ, nói:
- Cung nghênh Cẩm chân truyền hồi Cốc!
Cẩm Ngân ừ một tiếng, kéo theo Phục lên phi chu. Ba người đằng không mà lên, phi chu lướt đi như gió, chẳng mấy chốc đã vượt qua Ngọc Đái Sơn.
Đứng trên phi chu, Nguyên Phục ánh mắt quét qua, không khỏi kinh hãi.
Trước mặt hắn mây trôi như biển, trắng ngần như tuyết. Phi chu giờ khắc này không khác gì một chiếc thuyền đúng nghĩa, đang lướt nhẹ trên những đám mây.
Phía sau Ngọc Đái sơn, từng ngọn núi cao thấp nhấp nhô, trải dài thành một dãy sơn phong. Ở trên cao, lại có từng toà lơ lửng cung điện. Nếu Newton ở đây, chắc hẳn phải xem xem lại định luật vạn vật hấp dẫn còn đúng hay là không?
Phi cầm tẩu thú bay loạn đầy trời, khung cảnh không khác chi Ngọc Hư Cung của Thiên Đình Tiên Giới.
Bay được thêm một quãng, chợt Cẩm Ngân cho phi chu dừng lại. Quay qua nói với nam tử vừa nãy:
- Trịnh Tâm, đưa thiếu niên này tới ngoại môn. Nói với Chung Lão là ta dẫn tiến.
Lời vừa dứt, Cẩm Ngân không để Trịnh Tâm kịp đáp lời, đã nhảy khỏi phi chu. Hướng một ngọn núi mà bay tới.
Trịnh Tâm chắp tay đáp “Dạ” một tiếng. Quay qua điều khiển, mang theo Nguyên Phục trở lại một ngọn núi gần Ngọc Đái sơn mới hạ thấp xuống. Hai người bay sát tới một toà nhà nằm chênh vênh giữa ngọn núi. Tòa nhà này có hai tầng lầu, kiến trúc phong cách cổ xưa. Bên ngoài đứng lấy hai tên đệ tử cảnh gác, tiến vào về sau Trịnh Tâm hạ phi chu xuống. Lập tức có người tiến lên niềm nở, nói:
- Trịnh Sư huynh hôm nay có rảnh rỗi ghé thăm Ngoại Môn lâu?
Trịnh Tâm lạnh nhạt đáp:
- Có người được chân truyền dẫn tiến, vào đây đăng ký làm ngoại môn đệ tử.
Người kia ồ lên kinh ngạc, liếc qua Nguyên Phục một cái, lại hỏi:
- Không biết là vị chân truyền nào?
Trịnh Tâm đáp:
- Là Cẩm Chân Truyền.
Người kia giật mình, nói:
- Huyết đạo nhất mạch chân truyền?!
Nói rồi hướng tới Nguyên Phục quan sát, lâu sau mới nói:
- Vị huynh đệ này được chân truyền dẫn tiễn, nhìn qua có thể thấy khí vũ hiên ngang. Quả nhiên không tầm thường. Tại hạ Vũ Nhiên, lần đầu gặp mặt.
Nguyên Phục vội đáp lễ, khách khí:
- Đâu có, đâu có. Tại hạ Nguyên Phục, lần đầu bái sơn. Có khiếm khuyết gì mong các hạ chỉ giáo.
Hai người khách khí, câu trước câu sau đủ cả. Trịnh Tâm không nhịn được, nói:
- Ta vâng lời dẫn Nguyên sư đệ tới đây là hoàn thành nhiệm vụ. Từ này trở đi là đồng môn, chớ ba hoa chích chòe. Nên chú tâm tu luyện. Thiên Ma Cốc trọng cường giả, hãy nhớ lấy!
Nói rồi bước lên phi chu đi mất hút.
Vũ Nhiên cười nói:
- Sư đệ chớ để bụng. Trịnh Tâm sư huynh tính tình cục cằn. Kiệm lời nên không biết giao tế. Thôi, để sư huynh dẫn ngươi vào gặp Chung Lão.
Dứt lời, liền đi trước dẫn đường. Nguyên Phục thở dài một cái rồi cũng đi theo. Tiến vào Ngoại Môn Lâu, bên trong bày biện đơn giản, ở giữa có bàn vuông vức. Một lão già tóc bạc ngồi chễm chệ trên ghế nằm ngủ lệch đi. Nghe có người tiến vào cũng không nhúc nhích.
Nguyên Phục nhìn thấy, cảm giác như hồi đi làm văn phòng tới gặp giám đốc đồng dạng.
Vũ Nhiên tiến tới vỗ bàn, hô:
- Chung lão! Dậy mau, có người nhập môn.
Chung lão nhập nhèm hai mắt, trở người qua một bên thều thào nói:
- Một viên thượng phẩm linh thạch, qua bên kia ghi tên. Đốt hồn đăng.
Vũ Nhiên quay lại cười chữa thẹn với Phục, lại đập bàn nói:
- Có Chân Truyền dẫn tiến. Là Huyết Đạo một mạch. Chung Lão chớ thất lễ!
Chung lão nghe xong giật bắn mình, suýt từ trên ghế ngã xuống, lật đật hỏi:
- Cái gì? Huyết Đạo một mạch dẫn tiến? Thật?
Vũ Nhiên gật đầu.
Chung Lão nheo mắt, quan sát lấy Nguyên Phục. Đoạn nói:
- Đi theo lão phu.
Nói rồi đứng dậy đi ra phía sau. Phục lật đật đi theo. Ở sau hậu điện bày bố từng bàn thờ lớn, phía trên đặt linh bài, trước mỗi linh bài lại đặt một cái đế đèn. Ánh lửa lập lòe sáng rọi cả hậu điện.
Chung lão vẫy tay, không biết từ đâu bay tới một linh bài không tên cùng một đế đèn. Đoạn từ tốn nói:
- Nếu có chân truyền dẫn tiến không cần nộp lên Linh Thạch. Trước tiên ngươi đi khấn vái tổ sư, lấy một giọt tinh huyết thắp sáng Mệnh Hồn Đăng. Ta sẽ ghi tên ngươi vào tấm linh bài này. Từ đây trở đi ngươi là Thiên Ma Cốc người. Bất quá, ta phải nhắc trước một câu. Nếu sau này ngươi rời đi tông môn mà không xin lệnh cấp trên, hay là phản bội tông môn. Thượng cấp sẽ dùng hồn đăng này mà truy mệnh. Dùng chú pháp trù yểm ngươi chết. Nên ghi nhớ trong lòng!
Nguyên Phục khi ở trên Phi Chu cũng đã hướng Trịnh Tâm hỏi thăm tình huống. Quả nhiên đây là một cái Ma Đạo tông môn. Đồ thành, diệt tộc, việc ác vô số. Hắn dù sao cũng là giang hồ đại hiệp, trong lòng mười phần không muốn trở thành ma đầu, nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, cũng không thể nào trốn xa ngàn dặm.
Bây giờ chỉ có thể kiên trì tiến lên, dựa theo Chung lão hướng dẫn. Phân biệt lịch đại tổ sư lần lượt dập đầu hành lễ, cuối cùng mới vạch phá đầu ngón tay, bức ra một giọt tinh huyết.
Tinh huyết rơi xuống hồn đăng, Chung lão miệng niệm pháp quyết, lập tức giọt máu ấy hóa thành Linh Diễm cháy sáng rực. Nguyên Phục bỗng chốc cảm thấy một luồng liên kết vô hình với Mệnh Hồn Đăng.
Chung lão thấy ngọn hỏa diễm, nhíu mày lẩm bẩm:
- Hồn hỏa này tuy nhỏ, tưởng chừng như thổi liền tắt. Nhưng sao lại ngoan cường lạ thường.
Đoạn quay qua hỏi:
- Ngươi tu là Luyện Hồn à?
Nguyên Phục đang thất thần nhìn hồn đăng, bị hỏi thì giật mình, đáp:
- Không, đệ tử tu là Luyện Thể.
Chung Lão ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Nguyên Phục càng thêm cổ quái. Sau cũng cũng không muốn nghĩ thêm, bèn hỏi thêm Nguyên Phục danh tự, ghi vào linh bài. Xong xuôi, lão phất tay một cái, cả linh bài cùng hồn đăng hóa thành đạo lưu quang, bay vào giữa không trung, nhập vào một bàn thờ gần đó.
Chung lão lúc này mới quay qua nói:
- Đã tiến Thiên Ma Cốc, từ nay trở đi tiên phàm vĩnh cách. Ở trong Cốc nên thận trọng từ lời nói đến việc làm. Minh bạch chưa?
Nguyên Phục chắp tay, cẩn trọng hỏi:
- Xin hỏi tiền bối, trong cốc có quy củ nào không? Đệ tử mới gia nhập, sợ không biết mà xúc phạm môn quy…
Chung lão cười khẩy, nói:
- Quy củ là dành cho kẻ yếu. Môn quy không có, nhưng thiết luật thì có một đầu.
Nguyên Phục âm thầm phỉ nhổ cái này ma đạo tông môn, nhưng bề ngoài vẫn cung kính, hỏi:
- Không biết thiết luật kia là gì?
Chung lão liếc mắt, cũng không để ý tới, ngoắc tay để Nguyên Phục theo đến, hữu khí vô lực nói:
- Kẻ mạnh luôn đúng!
Nói rồi trở gót đi ra.
Nguyên Phục: “???”
Hắn vội gọi với theo:
- Không biết như thế nào mới được gọi là kẻ mạnh?
Chung lão bước chân vừa dời đi, nghe vậy chợt đứng lại. Lão ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Tùy suy nghĩ từng người. Tu vi cao cũng là kẻ mạnh. Nhân mạch, quan hệ rộng cũng coi là kẻ mạnh. Trí óc siêu việt, tính kế thiên hạ cũng là kẻ mạnh… Nói chung, kẻ sống sót đến sau cùng, chính là kẻ mạnh. Chết! là hết.
Nguyên Phục: “???”
Trong lòng hắn có một vạn con ngựa chạy ngang qua.
Mẹ nó! Cái âm phủ tông môn này.
Rời khỏi Ngoại Môn Lâu, Nguyên Phục không biết phải làm gì tiếp. Bèn đem chuyện ấy ra hỏi Vũ Nhiên.
Vũ Nhiên nói:
- Sư đệ mới nhập môn, nên ghé qua Bố Khẩu đường nhận phục sức Ngoại Môn cùng lệnh bài ra vào cốc. Rồi thì đến Công Pháp đường tham khảo công pháp. À, đúng rồi, sư đệ nên đến Linh Trắc đường kiểm tra linh căn trước rồi mới chọn công pháp.
Nguyên Phục nói:
- Sư đệ là Luyện Thể tu sĩ, Cẩm sư huynh nói qua không cần kiểm trắc linh căn.
Vũ Nhiên lộ ra một ánh mắt cổ quái, nói:
- Thiên Ma Cốc có ngàn năm lâu không xuất hiện Luyện Thể tu sĩ. Không ngờ sư đệ đánh vỡ thông lệ. Đúng là hậu sinh khả úy.
Không cho Nguyên Phục kịp đáp, Vũ Nhiên lấy ra một cái phi chu, nhỏ chỉ ngang một cái mô hình đồ chơi. Đoạn nói:
- Luyện Thể tu sĩ phải bước vào Khí Cảnh mới có thể ngự không phi hành. Đây là phi chu của ta, sư đệ cứ lấy mà dùng tạm.
Nói rồi dạy pháp quyết cho Phục, hướng dẫn cách dùng.
Nguyên Phục liên mồm cảm ơn, hồi sau mới bước lên phi chu bay đi mất.
Nhìn bóng dáng Nguyên Phục ngày càng xa, Vũ Nhiên không khỏi thở dài, lẩm bẩm:
- Lại một cái chim non a. Không biết sống được ở ngoại môn bao lâu? Ài, tiễn hắn cái phi chu, coi như lễ gặp mặt đi.
---
Hai người đi mất ba ngày mới tới Ngọc Đái Sơn. Nơi này đã thoát ly khỏi Đông Minh quốc. Tuy nói giang hồ rộng lớn, nhưng phạm vi cũng chỉ loanh quanh bốn, năm quốc gia. Đại lục này rộng lớn vô bì, một đời người cũng đi không hết. Nguyên Phục từng chu du khắp nơi học võ, nhưng cũng chưa tới Ngọc Đái Sơn lần nào.
Chỉ thấy phía trước ngọn núi cao ngất mây, Nguyên Phục tâm thần rúng động không thốt lên thành lời. Đỉnh Everest cũng cao chưa bằng một phần mười ngọn núi này a!
Cẩm Ngân cười hỏi:
- Thế nào?
Nguyên Phục lấy lại tinh thần, nói:
- Núi này cao thật! Vãn bối chu du khắp nơi, nhưng chưa thấy bao giờ.
Cẩm Ngân nói:
- Đương nhiên rồi! Tông môn các phái đều có trận pháp che chở. Phàm nhân người trần mắt thịt, há có thể chiêm ngưỡng đến. Nếu không phải ngươi đi theo ta, chỉ cần tiếp cận nơi này không quá trăm dặm sẽ bị huyễn trận lừa đi nơi khác.
Phục nghi hoặc, hỏi:
- Thế nếu có người muốn gia nhập tông môn phải làm như thế nào?
Cẩm Ngân nói:
- Tông môn khác ta không biết. Nhưng muốn nhập Thiên Ma Cốc, chỉ cần cầm một viên Thượng Phẩm Linh Thạch làm vé đi vào là được.
Nguyên Phục nghe xong bất giác giật mình. Linh Âm Lão Ma không lừa ta?! Quả nhiên là hảo bằng hữu.
Cẩm Ngân lại nói:
- Tý đi vào sơn môn, ngươi là Luyện Thể nên không cần kiểm trắc Linh Căn. Chỉ cần khai báo danh tự là được. Ta tuy dẫn tiến ngươi vào Cốc. Nhưng Ma Cốc tôn trọng cường giả, lấy tự thân thực lực làm đầu. Ngươi y như người khác, phải từ dưới chót leo lên. Không có đường tắt nào khác! Chớ lấy danh tự của ta ra làm trái quy tắc.
Nói đến đây, khí thế trên người y bộc phát. Tựa hồ như Nguyên Phục làm trái lời, ắt phải chết đó vậy.
Nguyên Phục bụng tuy sợ, nhưng ánh mắt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nói:
- Cảm tạ tiền bối dẫn tiến. Vãn bối tự nhiên biết điều đó. Ở giang hồ phàm tục, vãn bối cũng đã được tôi luyện qua. Há vì đó mà sợ hãi không thẳng tiến?
Cẩm Ngân gật đầu hài lòng, nói:
- Tốt! Ta thưởng thức ngươi ở ý chí kiên định. Sau này ắt thành đại khí.
Hai người nói rồi đi thẳng vào, Cẩm Ngân lấy trong túi ra một tấm lệnh bài, miệng niệm pháp chú. Chỉ lát sau, một chiếc phi chu từ trên cao hạ xuống. Đứng trên đó là một nam tử, chắp tay hành lễ, nói:
- Cung nghênh Cẩm chân truyền hồi Cốc!
Cẩm Ngân ừ một tiếng, kéo theo Phục lên phi chu. Ba người đằng không mà lên, phi chu lướt đi như gió, chẳng mấy chốc đã vượt qua Ngọc Đái Sơn.
Đứng trên phi chu, Nguyên Phục ánh mắt quét qua, không khỏi kinh hãi.
Trước mặt hắn mây trôi như biển, trắng ngần như tuyết. Phi chu giờ khắc này không khác gì một chiếc thuyền đúng nghĩa, đang lướt nhẹ trên những đám mây.
Phía sau Ngọc Đái sơn, từng ngọn núi cao thấp nhấp nhô, trải dài thành một dãy sơn phong. Ở trên cao, lại có từng toà lơ lửng cung điện. Nếu Newton ở đây, chắc hẳn phải xem xem lại định luật vạn vật hấp dẫn còn đúng hay là không?
Phi cầm tẩu thú bay loạn đầy trời, khung cảnh không khác chi Ngọc Hư Cung của Thiên Đình Tiên Giới.
Bay được thêm một quãng, chợt Cẩm Ngân cho phi chu dừng lại. Quay qua nói với nam tử vừa nãy:
- Trịnh Tâm, đưa thiếu niên này tới ngoại môn. Nói với Chung Lão là ta dẫn tiến.
Lời vừa dứt, Cẩm Ngân không để Trịnh Tâm kịp đáp lời, đã nhảy khỏi phi chu. Hướng một ngọn núi mà bay tới.
Trịnh Tâm chắp tay đáp “Dạ” một tiếng. Quay qua điều khiển, mang theo Nguyên Phục trở lại một ngọn núi gần Ngọc Đái sơn mới hạ thấp xuống. Hai người bay sát tới một toà nhà nằm chênh vênh giữa ngọn núi. Tòa nhà này có hai tầng lầu, kiến trúc phong cách cổ xưa. Bên ngoài đứng lấy hai tên đệ tử cảnh gác, tiến vào về sau Trịnh Tâm hạ phi chu xuống. Lập tức có người tiến lên niềm nở, nói:
- Trịnh Sư huynh hôm nay có rảnh rỗi ghé thăm Ngoại Môn lâu?
Trịnh Tâm lạnh nhạt đáp:
- Có người được chân truyền dẫn tiến, vào đây đăng ký làm ngoại môn đệ tử.
Người kia ồ lên kinh ngạc, liếc qua Nguyên Phục một cái, lại hỏi:
- Không biết là vị chân truyền nào?
Trịnh Tâm đáp:
- Là Cẩm Chân Truyền.
Người kia giật mình, nói:
- Huyết đạo nhất mạch chân truyền?!
Nói rồi hướng tới Nguyên Phục quan sát, lâu sau mới nói:
- Vị huynh đệ này được chân truyền dẫn tiễn, nhìn qua có thể thấy khí vũ hiên ngang. Quả nhiên không tầm thường. Tại hạ Vũ Nhiên, lần đầu gặp mặt.
Nguyên Phục vội đáp lễ, khách khí:
- Đâu có, đâu có. Tại hạ Nguyên Phục, lần đầu bái sơn. Có khiếm khuyết gì mong các hạ chỉ giáo.
Hai người khách khí, câu trước câu sau đủ cả. Trịnh Tâm không nhịn được, nói:
- Ta vâng lời dẫn Nguyên sư đệ tới đây là hoàn thành nhiệm vụ. Từ này trở đi là đồng môn, chớ ba hoa chích chòe. Nên chú tâm tu luyện. Thiên Ma Cốc trọng cường giả, hãy nhớ lấy!
Nói rồi bước lên phi chu đi mất hút.
Vũ Nhiên cười nói:
- Sư đệ chớ để bụng. Trịnh Tâm sư huynh tính tình cục cằn. Kiệm lời nên không biết giao tế. Thôi, để sư huynh dẫn ngươi vào gặp Chung Lão.
Dứt lời, liền đi trước dẫn đường. Nguyên Phục thở dài một cái rồi cũng đi theo. Tiến vào Ngoại Môn Lâu, bên trong bày biện đơn giản, ở giữa có bàn vuông vức. Một lão già tóc bạc ngồi chễm chệ trên ghế nằm ngủ lệch đi. Nghe có người tiến vào cũng không nhúc nhích.
Nguyên Phục nhìn thấy, cảm giác như hồi đi làm văn phòng tới gặp giám đốc đồng dạng.
Vũ Nhiên tiến tới vỗ bàn, hô:
- Chung lão! Dậy mau, có người nhập môn.
Chung lão nhập nhèm hai mắt, trở người qua một bên thều thào nói:
- Một viên thượng phẩm linh thạch, qua bên kia ghi tên. Đốt hồn đăng.
Vũ Nhiên quay lại cười chữa thẹn với Phục, lại đập bàn nói:
- Có Chân Truyền dẫn tiến. Là Huyết Đạo một mạch. Chung Lão chớ thất lễ!
Chung lão nghe xong giật bắn mình, suýt từ trên ghế ngã xuống, lật đật hỏi:
- Cái gì? Huyết Đạo một mạch dẫn tiến? Thật?
Vũ Nhiên gật đầu.
Chung Lão nheo mắt, quan sát lấy Nguyên Phục. Đoạn nói:
- Đi theo lão phu.
Nói rồi đứng dậy đi ra phía sau. Phục lật đật đi theo. Ở sau hậu điện bày bố từng bàn thờ lớn, phía trên đặt linh bài, trước mỗi linh bài lại đặt một cái đế đèn. Ánh lửa lập lòe sáng rọi cả hậu điện.
Chung lão vẫy tay, không biết từ đâu bay tới một linh bài không tên cùng một đế đèn. Đoạn từ tốn nói:
- Nếu có chân truyền dẫn tiến không cần nộp lên Linh Thạch. Trước tiên ngươi đi khấn vái tổ sư, lấy một giọt tinh huyết thắp sáng Mệnh Hồn Đăng. Ta sẽ ghi tên ngươi vào tấm linh bài này. Từ đây trở đi ngươi là Thiên Ma Cốc người. Bất quá, ta phải nhắc trước một câu. Nếu sau này ngươi rời đi tông môn mà không xin lệnh cấp trên, hay là phản bội tông môn. Thượng cấp sẽ dùng hồn đăng này mà truy mệnh. Dùng chú pháp trù yểm ngươi chết. Nên ghi nhớ trong lòng!
Nguyên Phục khi ở trên Phi Chu cũng đã hướng Trịnh Tâm hỏi thăm tình huống. Quả nhiên đây là một cái Ma Đạo tông môn. Đồ thành, diệt tộc, việc ác vô số. Hắn dù sao cũng là giang hồ đại hiệp, trong lòng mười phần không muốn trở thành ma đầu, nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, cũng không thể nào trốn xa ngàn dặm.
Bây giờ chỉ có thể kiên trì tiến lên, dựa theo Chung lão hướng dẫn. Phân biệt lịch đại tổ sư lần lượt dập đầu hành lễ, cuối cùng mới vạch phá đầu ngón tay, bức ra một giọt tinh huyết.
Tinh huyết rơi xuống hồn đăng, Chung lão miệng niệm pháp quyết, lập tức giọt máu ấy hóa thành Linh Diễm cháy sáng rực. Nguyên Phục bỗng chốc cảm thấy một luồng liên kết vô hình với Mệnh Hồn Đăng.
Chung lão thấy ngọn hỏa diễm, nhíu mày lẩm bẩm:
- Hồn hỏa này tuy nhỏ, tưởng chừng như thổi liền tắt. Nhưng sao lại ngoan cường lạ thường.
Đoạn quay qua hỏi:
- Ngươi tu là Luyện Hồn à?
Nguyên Phục đang thất thần nhìn hồn đăng, bị hỏi thì giật mình, đáp:
- Không, đệ tử tu là Luyện Thể.
Chung Lão ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Nguyên Phục càng thêm cổ quái. Sau cũng cũng không muốn nghĩ thêm, bèn hỏi thêm Nguyên Phục danh tự, ghi vào linh bài. Xong xuôi, lão phất tay một cái, cả linh bài cùng hồn đăng hóa thành đạo lưu quang, bay vào giữa không trung, nhập vào một bàn thờ gần đó.
Chung lão lúc này mới quay qua nói:
- Đã tiến Thiên Ma Cốc, từ nay trở đi tiên phàm vĩnh cách. Ở trong Cốc nên thận trọng từ lời nói đến việc làm. Minh bạch chưa?
Nguyên Phục chắp tay, cẩn trọng hỏi:
- Xin hỏi tiền bối, trong cốc có quy củ nào không? Đệ tử mới gia nhập, sợ không biết mà xúc phạm môn quy…
Chung lão cười khẩy, nói:
- Quy củ là dành cho kẻ yếu. Môn quy không có, nhưng thiết luật thì có một đầu.
Nguyên Phục âm thầm phỉ nhổ cái này ma đạo tông môn, nhưng bề ngoài vẫn cung kính, hỏi:
- Không biết thiết luật kia là gì?
Chung lão liếc mắt, cũng không để ý tới, ngoắc tay để Nguyên Phục theo đến, hữu khí vô lực nói:
- Kẻ mạnh luôn đúng!
Nói rồi trở gót đi ra.
Nguyên Phục: “???”
Hắn vội gọi với theo:
- Không biết như thế nào mới được gọi là kẻ mạnh?
Chung lão bước chân vừa dời đi, nghe vậy chợt đứng lại. Lão ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói:
- Tùy suy nghĩ từng người. Tu vi cao cũng là kẻ mạnh. Nhân mạch, quan hệ rộng cũng coi là kẻ mạnh. Trí óc siêu việt, tính kế thiên hạ cũng là kẻ mạnh… Nói chung, kẻ sống sót đến sau cùng, chính là kẻ mạnh. Chết! là hết.
Nguyên Phục: “???”
Trong lòng hắn có một vạn con ngựa chạy ngang qua.
Mẹ nó! Cái âm phủ tông môn này.
Rời khỏi Ngoại Môn Lâu, Nguyên Phục không biết phải làm gì tiếp. Bèn đem chuyện ấy ra hỏi Vũ Nhiên.
Vũ Nhiên nói:
- Sư đệ mới nhập môn, nên ghé qua Bố Khẩu đường nhận phục sức Ngoại Môn cùng lệnh bài ra vào cốc. Rồi thì đến Công Pháp đường tham khảo công pháp. À, đúng rồi, sư đệ nên đến Linh Trắc đường kiểm tra linh căn trước rồi mới chọn công pháp.
Nguyên Phục nói:
- Sư đệ là Luyện Thể tu sĩ, Cẩm sư huynh nói qua không cần kiểm trắc linh căn.
Vũ Nhiên lộ ra một ánh mắt cổ quái, nói:
- Thiên Ma Cốc có ngàn năm lâu không xuất hiện Luyện Thể tu sĩ. Không ngờ sư đệ đánh vỡ thông lệ. Đúng là hậu sinh khả úy.
Không cho Nguyên Phục kịp đáp, Vũ Nhiên lấy ra một cái phi chu, nhỏ chỉ ngang một cái mô hình đồ chơi. Đoạn nói:
- Luyện Thể tu sĩ phải bước vào Khí Cảnh mới có thể ngự không phi hành. Đây là phi chu của ta, sư đệ cứ lấy mà dùng tạm.
Nói rồi dạy pháp quyết cho Phục, hướng dẫn cách dùng.
Nguyên Phục liên mồm cảm ơn, hồi sau mới bước lên phi chu bay đi mất.
Nhìn bóng dáng Nguyên Phục ngày càng xa, Vũ Nhiên không khỏi thở dài, lẩm bẩm:
- Lại một cái chim non a. Không biết sống được ở ngoại môn bao lâu? Ài, tiễn hắn cái phi chu, coi như lễ gặp mặt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.