Chương 53: Ngọc Nữ Túy Đỉnh.
Cửu Long
03/03/2023
Hệ thống này, ta không cần!
—
Gạt bỏ kinh hãi sang một bên, Nguyên Phục thầm tính toán trong đầu việc tiếp theo nên làm.
Huy chương tìm là vẫn phải tìm, Quỳnh Nga bảo vệ cũng phải bảo vệ.
Nếu không, cho dù hắn có thắng trận tranh đấu này, Quỳnh Nga lại chẳng may gặp điều bất trắc. Ra được bên ngoài cũng bị người chặt thành cám. Quả là tiến thối lưỡng nan!
Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Nguyên Phục mới thở nhẹ một cái, quay qua hỏi:
- Không biết tiên tử bây giờ có dự định gì chăng?
Quỳnh Nga ánh mắt dời khỏi đống hoang tàn phía trước, từ tốn đáp:
- Vốn ta xuống núi lịch luyện, được người nhờ vả. Dù biết chốn này hung hiểm khó lường, nhưng đã trót làm thì làm cho tới. Luyện Ngục Băng Giá chỉ có duy nhất toà Ngục Tháp này. Ta dự định đi chỗ khác tìm huy chương. u cũng là cố hết sức, không thẹn với lương tâm đó vậy!
Nguyên Phục nghe xong bất giác nhíu mày, Luyện Ngục Băng Giá chỉ có duy nhất toà này Ngục Tháp? Sao Ngọc Thiên Cuồng lại chỉ cho hắn đến đây?
Trước đó, lão còn bảo là giam giữ chính đạo tu sĩ đâu?
Chẳng lẽ là sai lầm?
Nguyên Phục bèn hỏi:
- Làm sao tiên tử chắc chắn nơi này chỉ có một toà Ngục Tháp.
Quỳnh Nga cười nhẹ, đáp:
- Ta đầu tiên bị truyền tống là ở sát Luyện Ngục Hỏa Thiêu. Thông qua một toà Ngục Tháp mới lấy được huy chương. Vừa hay gặp được Tống Quân, đấu pháp không lại nên kiếm đường tẩu thoát. Thông qua Luyện Ngục Băng Giá trốn được mấy ngày, ở đây nơi nơi tuyết trắng một mảnh. Ngoại trừ toà này Quỷ Vực Phàm Ăn ra thì không có cái nào khác.
Nguyên Phục nghe xong lại càng nhíu mày thật chặt. Nếu những lời nàng nói là thật, vậy Ngọc Thiên Cuồng chính là muốn dẫn dụ mình tới đây? Không biết ý đồ của lão ta là gì?
Vốn qua một đợt đấu bài, cùng tám chuyện, hắn cảm thấy Ngọc Thiên Cuồng là người tuy nóng tính nhưng không phải dạng mưu mô xảo quyệt. Trong lòng đã có chút thiện cảm.
Nhưng xem chừng Ma Môn vẫn là Ma Môn, dù đời trước hay đời sau đều không sửa được thói âm người.
Cuốn trục loại bỏ tác dụng phụ Ma Công mà lão đưa cho mình, ắt phải ẩn giấu cái gì đó. Tuyệt đối không nên mở ra xem.
Mà thôi, dù có ý tứ gì đi chăng nữa, cứ giải quyết rắc rối trước mắt này cái đã. Nghĩ thế, Nguyên Phục quay qua hỏi:
- Đã tiên tử cùng chung mục đích. Có hay không muốn cùng tại hạ đồng hành?
Vừa nói, hắn vừa than nhẹ trong đầu.
Chịu! Không còn cách nào khác.
Tiểu công chúa Lưu Thuỷ Kiếm Tông này mà gặp phải chuyện bất trắc gì. Ra khỏi Luyện Ngục, hắn thật bị người ta băm thành cám cho lợn ăn.
Đại Uy sẽ không vì nho nhỏ một Cẩm Y Vệ mà làm phật ý một đại năng. Thiên Ma Cốc cũng sẽ không vì hắn tân tấn đệ tử mà bỏ dở kế hoạch xâm lấn Đại Uy. Hắn, đơn giản chỉ là một con cờ mà thôi.
Quỳnh Nga đương nhiên không biết tới chuyện trưởng bối của nàng uy hiếp Nguyên Phục, lúc đấy nàng còn đang bốc đá ăn ngấu nghiến đâu? Nghe Nguyên Phục hỏi thế không khỏi trầm ngâm, lát sau mới chần chừ nói:
- Chuyện này… Chuyện này có chút không ổn. Ngươi là Ma Đạo tu sĩ, còn ta là Chính Đạo. Nếu để người ta biết được không khỏi mang tiếng…
Nguyên Phục ngắt lời, nói:
- Tiên tử hiểu lầm, tại hạ hiện tại thân phận là Cẩm Y Vệ đây? Cũng không phải lấy danh nghĩa Ma Đạo tu sĩ tham dự cuộc thi này. Hơn nữa một trận vừa rồi cùng Tống Quân đấu pháp, cũng đã xác định đứng khác lập trường. Hơn nữa, nếu có người ngoài biết được mà đàm tiếu, cũng sẽ cho là tại hạ che giấu thân phận lừa gạt tiên tử. Chứ không hề đoán được sự thực bên trong.
So giữa lời nói của một mỹ nhân, cùng với lời nói của tên tiểu tu sĩ như hắn, cái nào đáng tin hơn không cần đoán cũng biết.
Quỳnh Nga khó hiểu, hỏi:
- Ngươi tham gia Cẩm Y Vệ rồi? Phục vụ cái nào Hoảng Tử?
Đại Uy Hoàng Triều trong các thế lực thì đứng ở phía trung lập. Nên việc nhận Ma Đạo tu sĩ về dưới trướng cũng không phải chuyện gì hiếm gặp. Chẳng qua cao tầng Đại Uy sợ danh dự ảnh hưởng, nên cũng che giấu một hai, không đàng hoàng công khai thân phận.
Nguyên Phục biết chuyện này ra ngoài cũng không giấu được, liền nói thẳng:
- Là Bát Hoàng Tử, Lý Công Thăng.
Quỳnh Nga dường như không tin vào tai mình, hỏi lại:
- Là thật? Không đùa?
Nguyên Phục cười khổ, thái độ này của nàng chắc hẳn cũng đã nghe qua danh tiếng Lý Công Thăng. Thật thối như cứt! Nếu không phải lần đó giết nhầm thị nữ gián điệp kia, có khi bây giờ hắn cũng suy nghĩ như nàng. Đoạn nói:
- Là thật. Bất quá chuyện phía sau là cơ mật, ta cũng không tiện tiết lộ chi tiết.
Thiên hạ môn phái tuy nói là đạo bất đồng, tương bất vi mưu; nhưng suy cho cùng đều chung ngoại địch. Cái gọi là không phải tộc ta ắt có ý khác cũng là chỉ đó vậy. Đại Uy quan niệm Hữu Giáo Vô Loại, Chính Đạo thật có thành kiến, nhưng cũng không đến nỗi quyết tuyệt như Ma Đạo một phương. Quỳnh Nga đối với tranh đoạt hoàng triều không để ý quá, nghe rồi cũng chỉ gật đầu, nói:
- Trận này qua đi, ta sẽ rời khỏi Đại Uy. Chỉ mong ngươi sau này hành sự, chớ tạo ác nghiệt khiến sinh linh đồ thán. Đến lúc đấy, hai ta gặp nhau chính là tử địch.
Nguyên Phục nghe nàng nói không khỏi dương mắt mà nhìn, cái này so với trong sách ghi Chính Đạo phong cách có chút khác.
—
Thời gian một tháng trong Luyện Ngục thoáng cái đã trôi qua được một phần ba.
Nguyên Phục cùng Quỳnh Nga đã dạo quanh Luyện Ngục Hỏa Thiêu, nơi đây Ngục Tháp đều bị những người khác vượt qua hết. Cũng không còn giá trị để lưu luyến.
Hai người thống nhất rồi quyết định chuyển hướng sang Luyện Ngục Cuồng Phong.
Luyện Ngục chia làm bốn vùng chính là: Sắt Thép, Băng Giá, Hoả Thiêu cùng Cuồng Phong là bốn nơi chuyên giam giữ cùng trừng phạt tù phạm bị bắt giữ. Chính giữa trung tâm Hỏa Vân Đài là chỗ ở của cai ngục. Bình thường thì trong này có rất nhiều phạm nhân, chứ không phải chỉ mỗi mười hai toà ngục tháp mà thôi.
Nhưng Tuế Nguyên Hội diễn ra thời điểm, cao tầng Đại Uy sợ bọn tiểu bổi ở trong này gặp phải đám người máu liều nhiều hơn máu não kia. Nên thành thử dời hết phạm nhân đi chỗ khác, chỉ lưu lại một phần.
—
Vừa bước vào Luyện Ngục Cuồng Phong, Nguyên Phục chỉ cảm thấy từng cơn gió thổi tới như cắt da xé thịt.
Gió này không lạnh, cũng không buốt, nhẹ nhàng nhưng lại sắc bén tựa lưỡi đao. Để lại trên quần áo từng vết cắt đầy sắc bén.
Quỳnh Nga vốn định lên tiếng nhắc nhở hắn mở quang tráo hộ thân, bất quá vừa thấy cảnh tượng này, lời vừa ra đến miệng thì nuốt vào bụng. Nàng quên mất trước mắt nam nhân này là cái Luyện Thể tu.
Nguyên Phục tuy không bị ảnh hưởng từ luồng gió sắc bén kia, nhưng vẫn bị kinh ngạc tới, quay qua hỏi:
- Gió gì đây?
Quỳnh Nga đứng trong quang tráo, quan sát kỹ rồi đáp:
- Nếu ta đoán không nhầm, đây là Câu Hồn Thanh Phong.
Dừng một chút, nàng lại nói tiếp:
- Mấy ngàn năm trước, Thừa Tướng Đại Uy tuần sát Nam Vực, bắt gặp một Long tộc tàn phá làng mạc. Qua một trận giao chiến mới bắt nhốt phong ấn vào đây, gió này chính là do nó hít thở mà tạo ra tới.
Nguyên Phục giơ tay lên cảm nhận, từng luồng gió sượt qua tay, phát ra âm thanh leng keng như tiếng lục lạc kêu. Mặc dù thế cũng chỉ để lại trên làn da mấy đạo ngấn trắng. Một con Long Tộc hít thở mà thanh thế bực này, tu vi cũng sẽ không thấp.
Đang lúc đó, phía tít đằng xa nổi lên một tràng oanh động.
Trên bầu trời Luyện Ngục Cuồng Phong, chẳng biết từ khi nào xuất hiện một cái hồ lô khổng lồ ngự tọa trên không trung, to phải bằng ba bốn tòa nhà cộng lại. Hiển nhiên bên kia đang có người đấu pháp.
Quỳnh Nga chợt “Ồ” lên một cái, nói:
- Là Trảm Tình Đao của Ngọc Nữ Tuý Đỉnh! Bọn họ cũng lội vũng nước đục này? Mau tới xem.
Nói rồi không để hắn kịp phản ứng, đã ngự kiếm bay đi mất. Nguyên Phục toan cản lại nhưng không kịp, cũng vội chạy theo phía sau.
—
Giây lát hai người đã tới nơi, ở đây quả nhiên có tu sĩ đang đấu pháp.
Chỉ thấy, một trong đó là nữ tử.
Nguyên Phục ánh mắt vừa xem, không khỏi toát lên mấy từ “Tuyệt Sắc Giai Nhân”.
Nữ tử hai mắt trong veo như nước, dù đối diện kẻ địch lại hờ hững tựa mặt hồ tĩnh lặng.
Ngón tay tinh tế như ngọc, kết hợp với làn da trắng noãn, đôi chân thon dài, vòng eo tinh tế. Quả thật đúng với câu: “Lưng ong, mắt ngọc, mày ngài. Cổ cao ba ngấn, kém ai trong đời.”
Phục trang nàng màu hồng lạt, điểm xuyến lên đấy từng cái hồ điệp hoa văn. Mái tóc đen dài rủ xuống mắt cá chân, dường như không được chải chuốt đàng hoàng, mấy sợi lơ thơ lất phất bay trước mặt. Lại hiện ra một phong thái khác, tựa như thành thục mỹ nhân, lại tựa như phóng đãng không bị trói buộc.
Thật đúng với chữ “Tuý” trong Ngọc Nữ Tuý Đỉnh.
Lúc này đây, tay trái nàng ta cầm kim lệnh, tay phải giơ lên điều khiển hồ lô. Cũng chính là hồ lô khổng lồ xuất hiện vừa nãy.
Chỉ thấy, nàng quát lên một tiếng:
- Trảm!
Lời vừa dứt, từ trong miệng hồ lô một đạo tia sáng bắn nhanh ra như chớp.
Nguyên Phục nheo mắt lại nhìn, thì hoá ra ánh sáng kia chính là một thanh tiểu đao. Đao này không có chuôi cầm, lưỡi cong như bán nguyệt, trên thân lấp lóe từng tia hàn mang. Tốc độ thanh đao này bắn ra quá nhanh, khiến người ngoài nhìn vào lầm tưởng nó chỉ là một đạo ánh sáng.
Người đối diện là một nam tử, xung quanh y trôi nổi hai kiện Pháp Bảo.
Khó mà trách được, từ khi đến Nguyên Phục bị dung nhan nữ nhân này thu hút đến nên không chú ý gã nam tử kia.
Nói thì lâu chứ mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, tiểu đao kia vừa bắn vụt ra. Gã nam tử hai tay bấm niệm pháp quyết, hai món pháp bao tung bay bảo hộ trước mặt.
Nào ngờ, tiểu đao ấy không nhìn, trực tiếp xuyên qua hai kiện Pháp Bảo. Bằng một tốc độ kinh người, đâm thẳng vào trán gã nam tu sĩ.
Nguyên Phục giật mình, không tự chủ được mà bật thốt lên:
- Huyền Bảo! Là Luyện Hồn tu.
Trong lòng hắn cảnh giác tăng cao, Điểu Vân Phá Hồn Thương xuất hiện cầm lên tay.
Từ khi tế luyện món binh khí này, hắn đã có thể cầm lên mà không bị trở ngại bởi sức nặng của nó. Chỉ có điều, với tu vi hiện tại còn chưa thể phát huy được 100% công năng.
Quả nhiên, Nguyên Phục âm thanh vừa dứt, gã nam tu sĩ kia đã bị một đao đâm xuyên đầu. Gã hự lên một tiếng, như diều đứt dây rơi bộp xuống đất, quang tráo quanh thân theo đó mà tan biến. Từng luồng Câu Hồn Thanh Phong thổi tới, phân liệt thi thể của gã ra thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng điều kỳ lạ là, lúc tiểu đao kia đâm vào trán gã lại chẳng để lại chút vết thương nào. Đây cũng là đặc điểm quỷ dị của Luyện Hồn tu, chỉ đánh vào thần hồn.
Lúc này Quỳnh Nga mới tiến lên, lễ phép chào một tiếng rồi nói:
- Ngân Linh đạo hữu, đã lâu không gặp. Từ lúc chia tay tới giờ, không có việc gì chứ?
Hoá ra, nữ tử kia gọi là Ngân Linh.
Đồng thời cùng lúc đó, Quỳnh Nga cũng truyền âm giới thiệu cho hắn:
- Đây là đệ tử của Ngọc Nữ Tuý Đỉnh. Tu vi Kết Đan Trung Kỳ. Hướng theo Vô Tình Phái, cái hồ lô Huyền Bảo kia chính là Trảm Tình Đao.
Ngọc Nữ Tuý Đỉnh là môn phái Chính Đạo chỉ có nữ tu, trong môn chia làm hai phái Vô Tình với Hữu Tình.
Cái gọi là Vô Tình chạm Đại Đạo, Hữu Tình độ nhân sinh.
Vô Tình ở đây cũng không phải vô tình như Ma Đạo tu sĩ, khắp nơi giết chóc vô số. Coi mạng người như cỏ rác. Mà vô tình chính là hờ hững đối với sự vật sự việc xung quanh, tâm chỉ hướng tới đại đạo.
Trong Ngọc Nữ Tuý Đỉnh, vô tình phái chỉ chiếm số lượng ít ỏi. Nhưng đều là cao thủ trong cao thủ, chính là lực lượng mũi nhọn của môn phái.
Nguyên Phục đọc qua tình báo Cửu Đại Tông Môn, nên khi nghe được chuyện này cũng không tỏ ra kinh ngạc.
Chỉ thấy, Ngân Tinh thu hồi tiểu đao vào hồ lô, biến nhỏ lại rồi treo một bên hông. Ánh mắt lướt qua nhìn, lát sau mới nói:
- Hoá ra là Quỳnh Nga đạo hữu.
Nói rồi lại nhìn sang Nguyên Phục.
Nguyên Phục vội chắp tay làm lễ, nói:
- Tại hạ Kỳ Lân Cẩm Y Vệ, Nguyên Phục. Hân hạnh được gặp mặt tiên tử.
Quỳnh Nga đứng bên cạnh nghe hắn gọi Ngân Linh là tiên tử thì khẽ hừ nhẹ một cái. Dường như hơi khó chịu.
(Mấy chương trước có viết nhầm Kỳ Lân thành Mãng Xà. Ta cũng lười nhác đi sửa, đính chính lại một cái cho mấy bạn nhớ.)
—
Gạt bỏ kinh hãi sang một bên, Nguyên Phục thầm tính toán trong đầu việc tiếp theo nên làm.
Huy chương tìm là vẫn phải tìm, Quỳnh Nga bảo vệ cũng phải bảo vệ.
Nếu không, cho dù hắn có thắng trận tranh đấu này, Quỳnh Nga lại chẳng may gặp điều bất trắc. Ra được bên ngoài cũng bị người chặt thành cám. Quả là tiến thối lưỡng nan!
Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Nguyên Phục mới thở nhẹ một cái, quay qua hỏi:
- Không biết tiên tử bây giờ có dự định gì chăng?
Quỳnh Nga ánh mắt dời khỏi đống hoang tàn phía trước, từ tốn đáp:
- Vốn ta xuống núi lịch luyện, được người nhờ vả. Dù biết chốn này hung hiểm khó lường, nhưng đã trót làm thì làm cho tới. Luyện Ngục Băng Giá chỉ có duy nhất toà Ngục Tháp này. Ta dự định đi chỗ khác tìm huy chương. u cũng là cố hết sức, không thẹn với lương tâm đó vậy!
Nguyên Phục nghe xong bất giác nhíu mày, Luyện Ngục Băng Giá chỉ có duy nhất toà này Ngục Tháp? Sao Ngọc Thiên Cuồng lại chỉ cho hắn đến đây?
Trước đó, lão còn bảo là giam giữ chính đạo tu sĩ đâu?
Chẳng lẽ là sai lầm?
Nguyên Phục bèn hỏi:
- Làm sao tiên tử chắc chắn nơi này chỉ có một toà Ngục Tháp.
Quỳnh Nga cười nhẹ, đáp:
- Ta đầu tiên bị truyền tống là ở sát Luyện Ngục Hỏa Thiêu. Thông qua một toà Ngục Tháp mới lấy được huy chương. Vừa hay gặp được Tống Quân, đấu pháp không lại nên kiếm đường tẩu thoát. Thông qua Luyện Ngục Băng Giá trốn được mấy ngày, ở đây nơi nơi tuyết trắng một mảnh. Ngoại trừ toà này Quỷ Vực Phàm Ăn ra thì không có cái nào khác.
Nguyên Phục nghe xong lại càng nhíu mày thật chặt. Nếu những lời nàng nói là thật, vậy Ngọc Thiên Cuồng chính là muốn dẫn dụ mình tới đây? Không biết ý đồ của lão ta là gì?
Vốn qua một đợt đấu bài, cùng tám chuyện, hắn cảm thấy Ngọc Thiên Cuồng là người tuy nóng tính nhưng không phải dạng mưu mô xảo quyệt. Trong lòng đã có chút thiện cảm.
Nhưng xem chừng Ma Môn vẫn là Ma Môn, dù đời trước hay đời sau đều không sửa được thói âm người.
Cuốn trục loại bỏ tác dụng phụ Ma Công mà lão đưa cho mình, ắt phải ẩn giấu cái gì đó. Tuyệt đối không nên mở ra xem.
Mà thôi, dù có ý tứ gì đi chăng nữa, cứ giải quyết rắc rối trước mắt này cái đã. Nghĩ thế, Nguyên Phục quay qua hỏi:
- Đã tiên tử cùng chung mục đích. Có hay không muốn cùng tại hạ đồng hành?
Vừa nói, hắn vừa than nhẹ trong đầu.
Chịu! Không còn cách nào khác.
Tiểu công chúa Lưu Thuỷ Kiếm Tông này mà gặp phải chuyện bất trắc gì. Ra khỏi Luyện Ngục, hắn thật bị người ta băm thành cám cho lợn ăn.
Đại Uy sẽ không vì nho nhỏ một Cẩm Y Vệ mà làm phật ý một đại năng. Thiên Ma Cốc cũng sẽ không vì hắn tân tấn đệ tử mà bỏ dở kế hoạch xâm lấn Đại Uy. Hắn, đơn giản chỉ là một con cờ mà thôi.
Quỳnh Nga đương nhiên không biết tới chuyện trưởng bối của nàng uy hiếp Nguyên Phục, lúc đấy nàng còn đang bốc đá ăn ngấu nghiến đâu? Nghe Nguyên Phục hỏi thế không khỏi trầm ngâm, lát sau mới chần chừ nói:
- Chuyện này… Chuyện này có chút không ổn. Ngươi là Ma Đạo tu sĩ, còn ta là Chính Đạo. Nếu để người ta biết được không khỏi mang tiếng…
Nguyên Phục ngắt lời, nói:
- Tiên tử hiểu lầm, tại hạ hiện tại thân phận là Cẩm Y Vệ đây? Cũng không phải lấy danh nghĩa Ma Đạo tu sĩ tham dự cuộc thi này. Hơn nữa một trận vừa rồi cùng Tống Quân đấu pháp, cũng đã xác định đứng khác lập trường. Hơn nữa, nếu có người ngoài biết được mà đàm tiếu, cũng sẽ cho là tại hạ che giấu thân phận lừa gạt tiên tử. Chứ không hề đoán được sự thực bên trong.
So giữa lời nói của một mỹ nhân, cùng với lời nói của tên tiểu tu sĩ như hắn, cái nào đáng tin hơn không cần đoán cũng biết.
Quỳnh Nga khó hiểu, hỏi:
- Ngươi tham gia Cẩm Y Vệ rồi? Phục vụ cái nào Hoảng Tử?
Đại Uy Hoàng Triều trong các thế lực thì đứng ở phía trung lập. Nên việc nhận Ma Đạo tu sĩ về dưới trướng cũng không phải chuyện gì hiếm gặp. Chẳng qua cao tầng Đại Uy sợ danh dự ảnh hưởng, nên cũng che giấu một hai, không đàng hoàng công khai thân phận.
Nguyên Phục biết chuyện này ra ngoài cũng không giấu được, liền nói thẳng:
- Là Bát Hoàng Tử, Lý Công Thăng.
Quỳnh Nga dường như không tin vào tai mình, hỏi lại:
- Là thật? Không đùa?
Nguyên Phục cười khổ, thái độ này của nàng chắc hẳn cũng đã nghe qua danh tiếng Lý Công Thăng. Thật thối như cứt! Nếu không phải lần đó giết nhầm thị nữ gián điệp kia, có khi bây giờ hắn cũng suy nghĩ như nàng. Đoạn nói:
- Là thật. Bất quá chuyện phía sau là cơ mật, ta cũng không tiện tiết lộ chi tiết.
Thiên hạ môn phái tuy nói là đạo bất đồng, tương bất vi mưu; nhưng suy cho cùng đều chung ngoại địch. Cái gọi là không phải tộc ta ắt có ý khác cũng là chỉ đó vậy. Đại Uy quan niệm Hữu Giáo Vô Loại, Chính Đạo thật có thành kiến, nhưng cũng không đến nỗi quyết tuyệt như Ma Đạo một phương. Quỳnh Nga đối với tranh đoạt hoàng triều không để ý quá, nghe rồi cũng chỉ gật đầu, nói:
- Trận này qua đi, ta sẽ rời khỏi Đại Uy. Chỉ mong ngươi sau này hành sự, chớ tạo ác nghiệt khiến sinh linh đồ thán. Đến lúc đấy, hai ta gặp nhau chính là tử địch.
Nguyên Phục nghe nàng nói không khỏi dương mắt mà nhìn, cái này so với trong sách ghi Chính Đạo phong cách có chút khác.
—
Thời gian một tháng trong Luyện Ngục thoáng cái đã trôi qua được một phần ba.
Nguyên Phục cùng Quỳnh Nga đã dạo quanh Luyện Ngục Hỏa Thiêu, nơi đây Ngục Tháp đều bị những người khác vượt qua hết. Cũng không còn giá trị để lưu luyến.
Hai người thống nhất rồi quyết định chuyển hướng sang Luyện Ngục Cuồng Phong.
Luyện Ngục chia làm bốn vùng chính là: Sắt Thép, Băng Giá, Hoả Thiêu cùng Cuồng Phong là bốn nơi chuyên giam giữ cùng trừng phạt tù phạm bị bắt giữ. Chính giữa trung tâm Hỏa Vân Đài là chỗ ở của cai ngục. Bình thường thì trong này có rất nhiều phạm nhân, chứ không phải chỉ mỗi mười hai toà ngục tháp mà thôi.
Nhưng Tuế Nguyên Hội diễn ra thời điểm, cao tầng Đại Uy sợ bọn tiểu bổi ở trong này gặp phải đám người máu liều nhiều hơn máu não kia. Nên thành thử dời hết phạm nhân đi chỗ khác, chỉ lưu lại một phần.
—
Vừa bước vào Luyện Ngục Cuồng Phong, Nguyên Phục chỉ cảm thấy từng cơn gió thổi tới như cắt da xé thịt.
Gió này không lạnh, cũng không buốt, nhẹ nhàng nhưng lại sắc bén tựa lưỡi đao. Để lại trên quần áo từng vết cắt đầy sắc bén.
Quỳnh Nga vốn định lên tiếng nhắc nhở hắn mở quang tráo hộ thân, bất quá vừa thấy cảnh tượng này, lời vừa ra đến miệng thì nuốt vào bụng. Nàng quên mất trước mắt nam nhân này là cái Luyện Thể tu.
Nguyên Phục tuy không bị ảnh hưởng từ luồng gió sắc bén kia, nhưng vẫn bị kinh ngạc tới, quay qua hỏi:
- Gió gì đây?
Quỳnh Nga đứng trong quang tráo, quan sát kỹ rồi đáp:
- Nếu ta đoán không nhầm, đây là Câu Hồn Thanh Phong.
Dừng một chút, nàng lại nói tiếp:
- Mấy ngàn năm trước, Thừa Tướng Đại Uy tuần sát Nam Vực, bắt gặp một Long tộc tàn phá làng mạc. Qua một trận giao chiến mới bắt nhốt phong ấn vào đây, gió này chính là do nó hít thở mà tạo ra tới.
Nguyên Phục giơ tay lên cảm nhận, từng luồng gió sượt qua tay, phát ra âm thanh leng keng như tiếng lục lạc kêu. Mặc dù thế cũng chỉ để lại trên làn da mấy đạo ngấn trắng. Một con Long Tộc hít thở mà thanh thế bực này, tu vi cũng sẽ không thấp.
Đang lúc đó, phía tít đằng xa nổi lên một tràng oanh động.
Trên bầu trời Luyện Ngục Cuồng Phong, chẳng biết từ khi nào xuất hiện một cái hồ lô khổng lồ ngự tọa trên không trung, to phải bằng ba bốn tòa nhà cộng lại. Hiển nhiên bên kia đang có người đấu pháp.
Quỳnh Nga chợt “Ồ” lên một cái, nói:
- Là Trảm Tình Đao của Ngọc Nữ Tuý Đỉnh! Bọn họ cũng lội vũng nước đục này? Mau tới xem.
Nói rồi không để hắn kịp phản ứng, đã ngự kiếm bay đi mất. Nguyên Phục toan cản lại nhưng không kịp, cũng vội chạy theo phía sau.
—
Giây lát hai người đã tới nơi, ở đây quả nhiên có tu sĩ đang đấu pháp.
Chỉ thấy, một trong đó là nữ tử.
Nguyên Phục ánh mắt vừa xem, không khỏi toát lên mấy từ “Tuyệt Sắc Giai Nhân”.
Nữ tử hai mắt trong veo như nước, dù đối diện kẻ địch lại hờ hững tựa mặt hồ tĩnh lặng.
Ngón tay tinh tế như ngọc, kết hợp với làn da trắng noãn, đôi chân thon dài, vòng eo tinh tế. Quả thật đúng với câu: “Lưng ong, mắt ngọc, mày ngài. Cổ cao ba ngấn, kém ai trong đời.”
Phục trang nàng màu hồng lạt, điểm xuyến lên đấy từng cái hồ điệp hoa văn. Mái tóc đen dài rủ xuống mắt cá chân, dường như không được chải chuốt đàng hoàng, mấy sợi lơ thơ lất phất bay trước mặt. Lại hiện ra một phong thái khác, tựa như thành thục mỹ nhân, lại tựa như phóng đãng không bị trói buộc.
Thật đúng với chữ “Tuý” trong Ngọc Nữ Tuý Đỉnh.
Lúc này đây, tay trái nàng ta cầm kim lệnh, tay phải giơ lên điều khiển hồ lô. Cũng chính là hồ lô khổng lồ xuất hiện vừa nãy.
Chỉ thấy, nàng quát lên một tiếng:
- Trảm!
Lời vừa dứt, từ trong miệng hồ lô một đạo tia sáng bắn nhanh ra như chớp.
Nguyên Phục nheo mắt lại nhìn, thì hoá ra ánh sáng kia chính là một thanh tiểu đao. Đao này không có chuôi cầm, lưỡi cong như bán nguyệt, trên thân lấp lóe từng tia hàn mang. Tốc độ thanh đao này bắn ra quá nhanh, khiến người ngoài nhìn vào lầm tưởng nó chỉ là một đạo ánh sáng.
Người đối diện là một nam tử, xung quanh y trôi nổi hai kiện Pháp Bảo.
Khó mà trách được, từ khi đến Nguyên Phục bị dung nhan nữ nhân này thu hút đến nên không chú ý gã nam tử kia.
Nói thì lâu chứ mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, tiểu đao kia vừa bắn vụt ra. Gã nam tử hai tay bấm niệm pháp quyết, hai món pháp bao tung bay bảo hộ trước mặt.
Nào ngờ, tiểu đao ấy không nhìn, trực tiếp xuyên qua hai kiện Pháp Bảo. Bằng một tốc độ kinh người, đâm thẳng vào trán gã nam tu sĩ.
Nguyên Phục giật mình, không tự chủ được mà bật thốt lên:
- Huyền Bảo! Là Luyện Hồn tu.
Trong lòng hắn cảnh giác tăng cao, Điểu Vân Phá Hồn Thương xuất hiện cầm lên tay.
Từ khi tế luyện món binh khí này, hắn đã có thể cầm lên mà không bị trở ngại bởi sức nặng của nó. Chỉ có điều, với tu vi hiện tại còn chưa thể phát huy được 100% công năng.
Quả nhiên, Nguyên Phục âm thanh vừa dứt, gã nam tu sĩ kia đã bị một đao đâm xuyên đầu. Gã hự lên một tiếng, như diều đứt dây rơi bộp xuống đất, quang tráo quanh thân theo đó mà tan biến. Từng luồng Câu Hồn Thanh Phong thổi tới, phân liệt thi thể của gã ra thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng điều kỳ lạ là, lúc tiểu đao kia đâm vào trán gã lại chẳng để lại chút vết thương nào. Đây cũng là đặc điểm quỷ dị của Luyện Hồn tu, chỉ đánh vào thần hồn.
Lúc này Quỳnh Nga mới tiến lên, lễ phép chào một tiếng rồi nói:
- Ngân Linh đạo hữu, đã lâu không gặp. Từ lúc chia tay tới giờ, không có việc gì chứ?
Hoá ra, nữ tử kia gọi là Ngân Linh.
Đồng thời cùng lúc đó, Quỳnh Nga cũng truyền âm giới thiệu cho hắn:
- Đây là đệ tử của Ngọc Nữ Tuý Đỉnh. Tu vi Kết Đan Trung Kỳ. Hướng theo Vô Tình Phái, cái hồ lô Huyền Bảo kia chính là Trảm Tình Đao.
Ngọc Nữ Tuý Đỉnh là môn phái Chính Đạo chỉ có nữ tu, trong môn chia làm hai phái Vô Tình với Hữu Tình.
Cái gọi là Vô Tình chạm Đại Đạo, Hữu Tình độ nhân sinh.
Vô Tình ở đây cũng không phải vô tình như Ma Đạo tu sĩ, khắp nơi giết chóc vô số. Coi mạng người như cỏ rác. Mà vô tình chính là hờ hững đối với sự vật sự việc xung quanh, tâm chỉ hướng tới đại đạo.
Trong Ngọc Nữ Tuý Đỉnh, vô tình phái chỉ chiếm số lượng ít ỏi. Nhưng đều là cao thủ trong cao thủ, chính là lực lượng mũi nhọn của môn phái.
Nguyên Phục đọc qua tình báo Cửu Đại Tông Môn, nên khi nghe được chuyện này cũng không tỏ ra kinh ngạc.
Chỉ thấy, Ngân Tinh thu hồi tiểu đao vào hồ lô, biến nhỏ lại rồi treo một bên hông. Ánh mắt lướt qua nhìn, lát sau mới nói:
- Hoá ra là Quỳnh Nga đạo hữu.
Nói rồi lại nhìn sang Nguyên Phục.
Nguyên Phục vội chắp tay làm lễ, nói:
- Tại hạ Kỳ Lân Cẩm Y Vệ, Nguyên Phục. Hân hạnh được gặp mặt tiên tử.
Quỳnh Nga đứng bên cạnh nghe hắn gọi Ngân Linh là tiên tử thì khẽ hừ nhẹ một cái. Dường như hơi khó chịu.
(Mấy chương trước có viết nhầm Kỳ Lân thành Mãng Xà. Ta cũng lười nhác đi sửa, đính chính lại một cái cho mấy bạn nhớ.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.