Chương 12: Nhiệm Vụ 13768.
Cửu Long
03/03/2023
Hệ thống này, ta không cần!
---
Lâm Tầm vì Nguyên Phục giới thiệu một lượt các thành viên trong đội.
Năm người thì có hai cái nữ tu, một là Diễm Linh mạch đệ tử, còn người kia là Sinh Đạo nhất mạch. Trong đó, nữ tu Diễm Linh tên Lưu Thải Phượng, dung mạo tuy không xuất chúng nhưng dáng người nóng bỏng. Ánh mắt không ngừng liếc sang, mắt qua mày lại, tình ý lan tràn. Đám người xung quanh nhìn xem cũng không nói gì, dường như đã sớm quen.
Nữ tu còn lại là Sinh Đạo nhất mạch, dáng người bưu hãn, eo gấu lưng hổ, mặt mày dữ tợn. Nguyên Phục theo quan niệm vẻ đẹp tâm hồn, nhưng thấy vị sư tỷ này cũng không tránh khỏi rùng mình. Ánh mắt nàng khác hẳn nữ tu Diễm Linh vừa rồi, dường như nhìn hắn không khác gì một cái bánh ngọt. Đầu lưỡi liêm liếm môi, chỉ thiếu chảy cả nước dãi, điều này khiến Nguyên Phục một trận tê cả da đầu.
“Cái này sư tỷ, không phải muốn ăn tươi ta đi?!”
Ba người còn lại đều nam tu, Lâm Tầm xuất thân Hồn Đạo. Hai người khác một tên Cẩm Lăng, Huyết Đạo tu sĩ. Một cái tên Huyền Minh, Thi Đạo tu sĩ. Nguyên Phục lần lượt chào hỏi làm quen, đến lượt Cẩm Lăng thì không khỏi ngạc nhiên. Huyết Đạo một mạnh chẳng lẽ đều họ Cẩm?
Bất quá, chuyện này liên hệ đến thế gia tông môn không tiện hỏi thăm, hắn cũng đôi lời qua lại tỏ thành ý mà thôi.
Rất nhanh, sáu người hoàn thành đội hình. Lâm Tầm lúc này mới hướng mọi người trầm giọng nói:
- Chúng ta mục tiêu lần này là Kiều gia sơn trang nằm ở phụ cận, cách Thiên Ma Cốc không xa. Cũng coi như là một cái gia tộc lệ thuộc. Bất quá, ba ngày trước có người đưa tin hai cái tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ táng mạng nơi ấy, Ma Cốc nghi ngờ là có tu sĩ của Thiên Diễn phái âm thầm đứng sau bày trò. Nếu là Thiên Diễn Phái thì người này tu vi không cao, nhưng thủ đoạn mê hoặc nhân tâm rất nhiều. Lần này tập hợp sáu người, đều là trung kỳ tu vi. Chúng ta cẩn thận điều tra một chút ắt hoàn thành nhiệm vụ.
Mấy người còn lại cũng gật đầu phụ hoạ. Nguyên Phục ngơ ngác ậm ừ, không dám có ý kiến.
Thấy ai nấy đều tán thành, Lâm Tầm hài lòng, nói:
- Bây giờ nên đi thôi.
Dứt lời, gã lấy ra một chiếc phi chu, to gấp mười lần cái mà Vũ Nhiên tặng Nguyên Phục lúc trước. Bên ngoài sơn lấy hai đầu huyết long giương nanh múa vuốt, trông cực kỳ ghê tợn.
Trong lòng Nguyên Phục âm thầm gật đầu khen ngợi:
“Quả nhiên là tài đại khí thô! Đây mới là một cái đệ tử Ma Tu nên có!”
Sáu người cùng lên Phi chu, Lâm Tầm cười rồi bảo:
- Phi chu này là ta đoạt được từ tay tu sĩ Thần Biến Ngọc Sơn, gọi là Huyết Giao Chu. Tuy phi hành không nhanh, nhưng diện tích rộng có thể chứa nhiều người. Hơn nữa hai bên này dùng máu của giao long khắc lên, lúc gặp nguy hiểm có thể kích phát đánh ra hai đầu ma thú chế địch. Cực kỳ lợi hại.
Mọi người đều trầm trồ thán phục. Lâm Tầm hưởng thụ trong thoáng chốc, rồi mới điều khiển phi chu cho nó bay vút lên.
Mất hai ngày đám người mới tới gần sát Kiều Gia sơn trang. Huyết Giao chu ầm ầm từ trong mây chậm rãi hạ xuống, Lâm Tầm chợt niệm chú đánh ra pháp quyết vào phi chu, khiến hai đầu giao long khắc bên mạn thuyền hiển hiện trên không trung không ngừng gào thét. Thanh thế cực kỳ rầm rộ.
Nguyên Phục ngạc nhiên, khuôn mặt hiện lên đầy vẻ nghi hoặc.
Thấy hắn như vậy, Lưu Thải Phượng tiến tới ân cần giải thích:
- Thiên Ma Cốc là một trong ngũ đại Ma Môn. Xuất trận phải tỏ rõ thanh thế, một là uy hiếp đám này phụ thuộc. Hai là doạ những tán tu có mắt không tròng. Dù sao chúng ta Ma Cốc cũng không phải một dạng suốt ngày chém chém giết giết. Đám người này lưu lại còn có chút tác dụng, dọa một chút để chúng biết thân biết phận.
Nguyên Phục: “...”
Chỉ thấy, ở phía dưới sơn trang người người nhốn nháo hoảng loạn.
Kiều gia chủ, Kiều Bình Tam từ trong nhà chạy vội ra, quỳ trên mặt đất vái liền mấy cái, hô lớn:
- Kiều gia gia chủ, tham kiếm chư vị Ma Cốc giá lâm.
Thiên Ma Cốc không giống với Ma Đạo môn phái khác. Đại gia đều là Ma Tu, nhưng đám Ma môn kia đều tự xưng là Thánh Giáo, Thánh Đạo tông phái. Chỉ riêng Thiên Ma Cốc tuyệt đối không, tu thành Ma không có gì đáng sợ. Đáng sợ là tu mà không biết mình là Ma.
Vậy nên Thiên Ma Cốc tu sĩ tuy độc ác một điểm, tàn nhẫn một điểm, nhưng xét cho cùng cũng đều là kẻ truy tìm cực hạn. Đại đạo trăm sông đều đổ về một biển, tu cái gì thì tu… Cường giả mới là chính đạo!
Ở trên cao, Lưu Thải Phượng cười tủm tỉm, ngó ngó xuống, đối Nguyên Phục nói:
- Kia là gia chủ Kiều gia, tên Kiều Bình Tam. Tu vi Luyện Khí cảnh chín tầng.
Nguyên Phục ừm một tiếng, cũng nhìn thử xem. Lưu Thải Phương quan sát, tay không ngừng chỉ trỏ vì hắn giới thiệu nơi đây phong thổ, hiển nhiên trước khi đến là tìm hiểu kỹ càng, hoặc là đã từng đi qua đây.
Lúc này Lâm Tầm cho phi chu đáp xuống trong sơn trang một chỗ thoáng, mọi người xuống về sau mới hoá nhỏ cho vào túi trữ vật.
Kiều Bình Tam niềm nở lên đón tiếp, mời ba người vào sảnh đường nói chuyện.
Trong sảnh bày biện hoa mỹ, bốn phía xếp đặt bình sứ tinh mĩ, tỳ nữ hầu hạ mang lên trà nước…
Ở trên tường treo lấy một bức sơn thuỷ lưu tinh đồ, trên bàn chính bày biện đồ quý. Trong đó có viên ngọc to cỡ nắm tay, phát ra ánh sáng lập loè, sáu người đều là tu sĩ nhưng cũng không khỏi bị viên ngọc này hấp dẫn ánh mắt, đều nhìn lại.
Lưu Thải Phương thích thú, hỏi:
- Kiều Bình Tam, viên ngọc này mua ở đâu?
Kiều Bình Tam ngơ ngác, vội nói:
- Cái này… Viên ngọc này được gia nhân trong nhà nhặt được tại uyển viện. Không biết… không biết là ai làm rơi. Nếu ngài thích, lát nữa tiểu nhân sẽ bảo hạ nhân gói tặng.
Lâm Tầm ho nhẹ một tiếng, nói:
- Phượng đạo hữu nghiêm túc một điểm, chúng ta nên vào chính sự.
Lưu Thải Phượng “hứ” nhẹ, cũng không thèm quan tâm viên ngọc quý nữa. Tìm chỗ ngồi xuống. Khi chủ khách đều an toạ, Lâm Tầm mới nói:
- Kiều Bình Tam, chúng ta phụng mệnh thượng cấp tới đây chắc hẳn ngươi cũng biết. Chuyện xảy ra như thế nào? Nói ta nghe một chút.
Kiều Bình Tam hoảng hốt quỳ rạp xuống, khóc rống lên:
- Oan uổng quá, bọn tiểu nhân oan uổng quá…
Lâm Tầm nhíu mày, trầm giọng quát:
- Im miệng, đầu đuôi mọi chuyện kể cho ta nghe!
Kiều Binh Tam nín khóc, một câu một lời lần lượt kể ra.
---
Mọi chuyện xảy ra, chính là năm ngày về trước. Khi đó có hai vị tu sĩ Thiên Ma Cốc làm xong nhiệm vụ ghé qua Kiều Gia sơn trang tá túc. Định nghỉ ngơi một ngày rồi mới hồi môn.
Kiều Bình Tam không dám thất lễ, bày tiệc thịnh soạn tiếp đãi hai vị này. Nào ngờ một người trong đó thuộc Diễm Linh nhất mạch. Y thấy trong gia trang có nữ tử xinh đẹp, trong lòng nổi ý dâm. Đêm hôm đấy muốn Kiều Gia dâng lên để làm lô đỉnh tu luyện.
Kiều Bình Tam nào dám phật ý, thuận lời dâng lên. Không những thế, còn tặng thêm hai mỹ nữ đi kèm. Nam tu sĩ kia hài lòng, trong đêm ấy nhất long tam phượng. Một trận cò quay tới sáng mới chịu yên.
Nhưng đợi mãi tới trưa vẫn chưa thấy y ra khỏi cửa, đồng bạn đi cùng thấy không ổn. Liền phá cửa xông vào, nào ngờ bên trong ba nữ lô đỉnh sớm đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại mỗi tên Diễm Linh mạch đệ tử kia. Nhưng gã toàn thân khô quắt như da bọc xương, chỉ còn lưu lại một hơi.
Nam tu sĩ kia không nói không rằng, luyện luôn đồng bạn thành thi khôi. Hoá ra gã là đệ tử của Thi Đạo nhất mạch…
Nghe tới đây, Nguyên Phục một trận ác hàn nổi lên, thầm nghĩ:
“Mẹ nó! Âm phủ tông môn, âm phủ đệ tử. Đồng bạn chết sống mặc kệ, luyện luôn thành thi khôi. Trên đời còn có loại này thao tác?!”
Chỉ nghe Kiều Bình Tam nói tiếp:
- Y luyện người kia thành thi khôi, xong muốn đồ luôn Kiều Gia sơn trang để bịt miệng...
Lưu Thải Phượng đột nhiên mở miệng hỏi:
- Ba nữ lô đỉnh kia là người phương nào? Trong tộc ngươi nữ quyến, hay là nô bộc mua bên ngoài?
Kiều Bình Tam đáp:
- Không dối gạt các vị, ba nữ tử kia là tiểu nhân mua được ở chợ đầu mối. Lai lịch rõ ràng, mời chư vị cùng xem.
Nói rồi truyền người đi vào lấy một xấp giấy tờ dâng lên. Lâm Tầm không vội xem mà nói:
- Sau đó mọi chuyện thế nào?
Bình Tam đáp:
- Nam tu sĩ kia muốn đồ ta toàn gia. Tiểu nhân nào dám phản kháng?
Nói đến đây sắc mặt hôi bại, dường như cam chịu số phận. Lão lại tiếp:
- Nào ngờ đúng lúc ấy, người bị luyện thành Thi Khôi kia đột nhiên phản chủ. Há miệng cắn vào cổ đối phương. Cả hai rú thảm rồi ngã sóng soài dưới mặt đất. Lúc bọn tiểu nhân tới gần xem thì cực kỳ kinh ngạc, hai người kia lúc này khuôn mặt trở nên cực kỳ giống nhau. Không phân biệt được ai với ai.
Lời lão vừa dứt, Lâm Tầm khoát tay bảo dừng, hướng về phía Huyền Minh hỏi:
- Huyền Minh đạo hữu là người trong Thi Đạo, phải chăng có kiến giải gì?
Huyền Minh nhíu mày trầm tư, trong sảnh im ắng không ai mở lời, mãi một lúc lâu sau y mới nói:
- Khó mà đoán được. Thi Khôi một khi luyện thành thì mất đi hết ý thức khi còn sống. Chỉ còn bản năng cùng mệnh lệnh chủ nhân. Phản chủ không thể nào xảy ra. Hơn nữa… hai người sau khi chết đi, khuôn mặt biến trở về giống nhau. Hiển nhiên là trước đó có dịch dung chi thuật. Hai kẻ này có khả năng cao là song bào thai huynh đệ.
Mọi người gật đầu nói phải. Lâm Tầm cho lão giả tiếp tục. Kiều Bình Tam cung kính đáp dạ, rồi mới nói:
- Khi đó bọn tiểu nhân cho người đưa thư cấp tốc về Thiên Ma Cốc báo tin. Nhưng trong khoảng thời gian này, hai cỗ thi thể đặt cạnh nhau không ngừng xê xích lại gần. Tựa hồ như có bàn tay vô hình nào đấy kéo đi. Chúng tiểu nhân sợ thi thể bị ảnh hưởng dẫn đến Ma Cốc điều tra không được. Nên tiểu nhân cho người tách hai thi thể ra hai phòng khác nhau. Một cái nằm phía Nam, cái còn lại nằm ở phía Bắc.
Trong lúc lão thuật giảng mọi chuyện, Lâm Tầm cũng đã xem xét lý lịch của ba tên nữ tử. Lát sau lại truyền cho từng người xem. Đến lượt Nguyên Phục, hắn cũng đọc lướt qua, chỉ thấy phía trên ghi ba người này được mua ở một chỗ gọi là Ngục Tháp.
Hắn không biết đây là địa điểm nào, bất quá chuyện đã có năm người kia gánh vác. Nguyên Phục chỉ đi theo cho có, chủ yếu là tránh đầu sóng ngọn gió, chứ cũng không thực sự là đi làm nhiệm vụ. Nhìn nhìn qua rồi lại ném cho người khác.
---
Lâm Tầm vì Nguyên Phục giới thiệu một lượt các thành viên trong đội.
Năm người thì có hai cái nữ tu, một là Diễm Linh mạch đệ tử, còn người kia là Sinh Đạo nhất mạch. Trong đó, nữ tu Diễm Linh tên Lưu Thải Phượng, dung mạo tuy không xuất chúng nhưng dáng người nóng bỏng. Ánh mắt không ngừng liếc sang, mắt qua mày lại, tình ý lan tràn. Đám người xung quanh nhìn xem cũng không nói gì, dường như đã sớm quen.
Nữ tu còn lại là Sinh Đạo nhất mạch, dáng người bưu hãn, eo gấu lưng hổ, mặt mày dữ tợn. Nguyên Phục theo quan niệm vẻ đẹp tâm hồn, nhưng thấy vị sư tỷ này cũng không tránh khỏi rùng mình. Ánh mắt nàng khác hẳn nữ tu Diễm Linh vừa rồi, dường như nhìn hắn không khác gì một cái bánh ngọt. Đầu lưỡi liêm liếm môi, chỉ thiếu chảy cả nước dãi, điều này khiến Nguyên Phục một trận tê cả da đầu.
“Cái này sư tỷ, không phải muốn ăn tươi ta đi?!”
Ba người còn lại đều nam tu, Lâm Tầm xuất thân Hồn Đạo. Hai người khác một tên Cẩm Lăng, Huyết Đạo tu sĩ. Một cái tên Huyền Minh, Thi Đạo tu sĩ. Nguyên Phục lần lượt chào hỏi làm quen, đến lượt Cẩm Lăng thì không khỏi ngạc nhiên. Huyết Đạo một mạnh chẳng lẽ đều họ Cẩm?
Bất quá, chuyện này liên hệ đến thế gia tông môn không tiện hỏi thăm, hắn cũng đôi lời qua lại tỏ thành ý mà thôi.
Rất nhanh, sáu người hoàn thành đội hình. Lâm Tầm lúc này mới hướng mọi người trầm giọng nói:
- Chúng ta mục tiêu lần này là Kiều gia sơn trang nằm ở phụ cận, cách Thiên Ma Cốc không xa. Cũng coi như là một cái gia tộc lệ thuộc. Bất quá, ba ngày trước có người đưa tin hai cái tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ táng mạng nơi ấy, Ma Cốc nghi ngờ là có tu sĩ của Thiên Diễn phái âm thầm đứng sau bày trò. Nếu là Thiên Diễn Phái thì người này tu vi không cao, nhưng thủ đoạn mê hoặc nhân tâm rất nhiều. Lần này tập hợp sáu người, đều là trung kỳ tu vi. Chúng ta cẩn thận điều tra một chút ắt hoàn thành nhiệm vụ.
Mấy người còn lại cũng gật đầu phụ hoạ. Nguyên Phục ngơ ngác ậm ừ, không dám có ý kiến.
Thấy ai nấy đều tán thành, Lâm Tầm hài lòng, nói:
- Bây giờ nên đi thôi.
Dứt lời, gã lấy ra một chiếc phi chu, to gấp mười lần cái mà Vũ Nhiên tặng Nguyên Phục lúc trước. Bên ngoài sơn lấy hai đầu huyết long giương nanh múa vuốt, trông cực kỳ ghê tợn.
Trong lòng Nguyên Phục âm thầm gật đầu khen ngợi:
“Quả nhiên là tài đại khí thô! Đây mới là một cái đệ tử Ma Tu nên có!”
Sáu người cùng lên Phi chu, Lâm Tầm cười rồi bảo:
- Phi chu này là ta đoạt được từ tay tu sĩ Thần Biến Ngọc Sơn, gọi là Huyết Giao Chu. Tuy phi hành không nhanh, nhưng diện tích rộng có thể chứa nhiều người. Hơn nữa hai bên này dùng máu của giao long khắc lên, lúc gặp nguy hiểm có thể kích phát đánh ra hai đầu ma thú chế địch. Cực kỳ lợi hại.
Mọi người đều trầm trồ thán phục. Lâm Tầm hưởng thụ trong thoáng chốc, rồi mới điều khiển phi chu cho nó bay vút lên.
Mất hai ngày đám người mới tới gần sát Kiều Gia sơn trang. Huyết Giao chu ầm ầm từ trong mây chậm rãi hạ xuống, Lâm Tầm chợt niệm chú đánh ra pháp quyết vào phi chu, khiến hai đầu giao long khắc bên mạn thuyền hiển hiện trên không trung không ngừng gào thét. Thanh thế cực kỳ rầm rộ.
Nguyên Phục ngạc nhiên, khuôn mặt hiện lên đầy vẻ nghi hoặc.
Thấy hắn như vậy, Lưu Thải Phượng tiến tới ân cần giải thích:
- Thiên Ma Cốc là một trong ngũ đại Ma Môn. Xuất trận phải tỏ rõ thanh thế, một là uy hiếp đám này phụ thuộc. Hai là doạ những tán tu có mắt không tròng. Dù sao chúng ta Ma Cốc cũng không phải một dạng suốt ngày chém chém giết giết. Đám người này lưu lại còn có chút tác dụng, dọa một chút để chúng biết thân biết phận.
Nguyên Phục: “...”
Chỉ thấy, ở phía dưới sơn trang người người nhốn nháo hoảng loạn.
Kiều gia chủ, Kiều Bình Tam từ trong nhà chạy vội ra, quỳ trên mặt đất vái liền mấy cái, hô lớn:
- Kiều gia gia chủ, tham kiếm chư vị Ma Cốc giá lâm.
Thiên Ma Cốc không giống với Ma Đạo môn phái khác. Đại gia đều là Ma Tu, nhưng đám Ma môn kia đều tự xưng là Thánh Giáo, Thánh Đạo tông phái. Chỉ riêng Thiên Ma Cốc tuyệt đối không, tu thành Ma không có gì đáng sợ. Đáng sợ là tu mà không biết mình là Ma.
Vậy nên Thiên Ma Cốc tu sĩ tuy độc ác một điểm, tàn nhẫn một điểm, nhưng xét cho cùng cũng đều là kẻ truy tìm cực hạn. Đại đạo trăm sông đều đổ về một biển, tu cái gì thì tu… Cường giả mới là chính đạo!
Ở trên cao, Lưu Thải Phượng cười tủm tỉm, ngó ngó xuống, đối Nguyên Phục nói:
- Kia là gia chủ Kiều gia, tên Kiều Bình Tam. Tu vi Luyện Khí cảnh chín tầng.
Nguyên Phục ừm một tiếng, cũng nhìn thử xem. Lưu Thải Phương quan sát, tay không ngừng chỉ trỏ vì hắn giới thiệu nơi đây phong thổ, hiển nhiên trước khi đến là tìm hiểu kỹ càng, hoặc là đã từng đi qua đây.
Lúc này Lâm Tầm cho phi chu đáp xuống trong sơn trang một chỗ thoáng, mọi người xuống về sau mới hoá nhỏ cho vào túi trữ vật.
Kiều Bình Tam niềm nở lên đón tiếp, mời ba người vào sảnh đường nói chuyện.
Trong sảnh bày biện hoa mỹ, bốn phía xếp đặt bình sứ tinh mĩ, tỳ nữ hầu hạ mang lên trà nước…
Ở trên tường treo lấy một bức sơn thuỷ lưu tinh đồ, trên bàn chính bày biện đồ quý. Trong đó có viên ngọc to cỡ nắm tay, phát ra ánh sáng lập loè, sáu người đều là tu sĩ nhưng cũng không khỏi bị viên ngọc này hấp dẫn ánh mắt, đều nhìn lại.
Lưu Thải Phương thích thú, hỏi:
- Kiều Bình Tam, viên ngọc này mua ở đâu?
Kiều Bình Tam ngơ ngác, vội nói:
- Cái này… Viên ngọc này được gia nhân trong nhà nhặt được tại uyển viện. Không biết… không biết là ai làm rơi. Nếu ngài thích, lát nữa tiểu nhân sẽ bảo hạ nhân gói tặng.
Lâm Tầm ho nhẹ một tiếng, nói:
- Phượng đạo hữu nghiêm túc một điểm, chúng ta nên vào chính sự.
Lưu Thải Phượng “hứ” nhẹ, cũng không thèm quan tâm viên ngọc quý nữa. Tìm chỗ ngồi xuống. Khi chủ khách đều an toạ, Lâm Tầm mới nói:
- Kiều Bình Tam, chúng ta phụng mệnh thượng cấp tới đây chắc hẳn ngươi cũng biết. Chuyện xảy ra như thế nào? Nói ta nghe một chút.
Kiều Bình Tam hoảng hốt quỳ rạp xuống, khóc rống lên:
- Oan uổng quá, bọn tiểu nhân oan uổng quá…
Lâm Tầm nhíu mày, trầm giọng quát:
- Im miệng, đầu đuôi mọi chuyện kể cho ta nghe!
Kiều Binh Tam nín khóc, một câu một lời lần lượt kể ra.
---
Mọi chuyện xảy ra, chính là năm ngày về trước. Khi đó có hai vị tu sĩ Thiên Ma Cốc làm xong nhiệm vụ ghé qua Kiều Gia sơn trang tá túc. Định nghỉ ngơi một ngày rồi mới hồi môn.
Kiều Bình Tam không dám thất lễ, bày tiệc thịnh soạn tiếp đãi hai vị này. Nào ngờ một người trong đó thuộc Diễm Linh nhất mạch. Y thấy trong gia trang có nữ tử xinh đẹp, trong lòng nổi ý dâm. Đêm hôm đấy muốn Kiều Gia dâng lên để làm lô đỉnh tu luyện.
Kiều Bình Tam nào dám phật ý, thuận lời dâng lên. Không những thế, còn tặng thêm hai mỹ nữ đi kèm. Nam tu sĩ kia hài lòng, trong đêm ấy nhất long tam phượng. Một trận cò quay tới sáng mới chịu yên.
Nhưng đợi mãi tới trưa vẫn chưa thấy y ra khỏi cửa, đồng bạn đi cùng thấy không ổn. Liền phá cửa xông vào, nào ngờ bên trong ba nữ lô đỉnh sớm đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại mỗi tên Diễm Linh mạch đệ tử kia. Nhưng gã toàn thân khô quắt như da bọc xương, chỉ còn lưu lại một hơi.
Nam tu sĩ kia không nói không rằng, luyện luôn đồng bạn thành thi khôi. Hoá ra gã là đệ tử của Thi Đạo nhất mạch…
Nghe tới đây, Nguyên Phục một trận ác hàn nổi lên, thầm nghĩ:
“Mẹ nó! Âm phủ tông môn, âm phủ đệ tử. Đồng bạn chết sống mặc kệ, luyện luôn thành thi khôi. Trên đời còn có loại này thao tác?!”
Chỉ nghe Kiều Bình Tam nói tiếp:
- Y luyện người kia thành thi khôi, xong muốn đồ luôn Kiều Gia sơn trang để bịt miệng...
Lưu Thải Phượng đột nhiên mở miệng hỏi:
- Ba nữ lô đỉnh kia là người phương nào? Trong tộc ngươi nữ quyến, hay là nô bộc mua bên ngoài?
Kiều Bình Tam đáp:
- Không dối gạt các vị, ba nữ tử kia là tiểu nhân mua được ở chợ đầu mối. Lai lịch rõ ràng, mời chư vị cùng xem.
Nói rồi truyền người đi vào lấy một xấp giấy tờ dâng lên. Lâm Tầm không vội xem mà nói:
- Sau đó mọi chuyện thế nào?
Bình Tam đáp:
- Nam tu sĩ kia muốn đồ ta toàn gia. Tiểu nhân nào dám phản kháng?
Nói đến đây sắc mặt hôi bại, dường như cam chịu số phận. Lão lại tiếp:
- Nào ngờ đúng lúc ấy, người bị luyện thành Thi Khôi kia đột nhiên phản chủ. Há miệng cắn vào cổ đối phương. Cả hai rú thảm rồi ngã sóng soài dưới mặt đất. Lúc bọn tiểu nhân tới gần xem thì cực kỳ kinh ngạc, hai người kia lúc này khuôn mặt trở nên cực kỳ giống nhau. Không phân biệt được ai với ai.
Lời lão vừa dứt, Lâm Tầm khoát tay bảo dừng, hướng về phía Huyền Minh hỏi:
- Huyền Minh đạo hữu là người trong Thi Đạo, phải chăng có kiến giải gì?
Huyền Minh nhíu mày trầm tư, trong sảnh im ắng không ai mở lời, mãi một lúc lâu sau y mới nói:
- Khó mà đoán được. Thi Khôi một khi luyện thành thì mất đi hết ý thức khi còn sống. Chỉ còn bản năng cùng mệnh lệnh chủ nhân. Phản chủ không thể nào xảy ra. Hơn nữa… hai người sau khi chết đi, khuôn mặt biến trở về giống nhau. Hiển nhiên là trước đó có dịch dung chi thuật. Hai kẻ này có khả năng cao là song bào thai huynh đệ.
Mọi người gật đầu nói phải. Lâm Tầm cho lão giả tiếp tục. Kiều Bình Tam cung kính đáp dạ, rồi mới nói:
- Khi đó bọn tiểu nhân cho người đưa thư cấp tốc về Thiên Ma Cốc báo tin. Nhưng trong khoảng thời gian này, hai cỗ thi thể đặt cạnh nhau không ngừng xê xích lại gần. Tựa hồ như có bàn tay vô hình nào đấy kéo đi. Chúng tiểu nhân sợ thi thể bị ảnh hưởng dẫn đến Ma Cốc điều tra không được. Nên tiểu nhân cho người tách hai thi thể ra hai phòng khác nhau. Một cái nằm phía Nam, cái còn lại nằm ở phía Bắc.
Trong lúc lão thuật giảng mọi chuyện, Lâm Tầm cũng đã xem xét lý lịch của ba tên nữ tử. Lát sau lại truyền cho từng người xem. Đến lượt Nguyên Phục, hắn cũng đọc lướt qua, chỉ thấy phía trên ghi ba người này được mua ở một chỗ gọi là Ngục Tháp.
Hắn không biết đây là địa điểm nào, bất quá chuyện đã có năm người kia gánh vác. Nguyên Phục chỉ đi theo cho có, chủ yếu là tránh đầu sóng ngọn gió, chứ cũng không thực sự là đi làm nhiệm vụ. Nhìn nhìn qua rồi lại ném cho người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.