Chương 41: Sáo Trúc!?
Cửu Long
03/03/2023
Hệ thống này, ta không cần!
—
Nguyên Phục ngay lập tức đi tìm Thanh Vân cũng không phải không có lý do.
Theo tình báo mà Ma Cốc truyền tới. Thông qua chữ viết để trù yểm một người, Quỷ Tộc có tới ba môn chú thuật.
1/ Đoạn Vận Phá Linh Chú
2/ Kỳ Yểm Đoạt Mệnh Chú
3/ Đinh Đầu Thất Tiễn Thuật
Trong đó, môn thứ nhất và môn thứ hai sẽ chậm rãi ảnh hưởng tới người bị yểm.
Đoạn Vận Phá Linh Chú tước đi khí vận của một người. Khiến người đó suốt ngày gặp vận rủi đến khi phải chết, cấp độ chú lực thi triển ảnh hưởng tới mức độ nặng nhẹ.
Kỳ Yểm Đoạt Mệnh Chú thì tước đi sinh lực của người bị yểm. Cơ thể ngày càng yếu đi cho tới lúc chết.
Một khi hắn gặp được Thanh Vân là có thể xác định nàng đã trúng một trong hai lời nguyền kia chưa. Rồi tìm cách mà phòng bị, hoặc là tự nói ra kẻ đứng sau toàn bộ mọi chuyện để cho Yêu Đế không dính kế.
Kết cục của hắn có thể không tốt, nhưng ít nhất là không mất mạng.
Chỉ có môn thứ ba là khó lòng phòng bị nhất, cần dùng chữ hoặc máu của người muốn trù yểm. Trong vòng bảy ngày, người đó sẽ thất khiếu chảy máu, hồn phách lên mây mà chết.
Đương nhiên, loại chú thuật nào cũng như một con dao hai lưỡi. Nguyên Phục không biết Vô Cực thế gia sẽ phải trả cái giá gì để đạt được mục đích.
—
Vũ Yên Các hôm nay nhộn nhịp hơn bình thường, dù sao cũng là nơi trăng hoa. Lại đúng dịp lễ hội nên tụ tập vô số tài tuấn khắp nơi. Từ bên ngoài, Nguyên Phục có thể nghe được tiếng đàn ca, tiếng cười nói rôm rả.
Hắn vừa bước tới cửa, tú bà vừa thấy đã nồng nhiệt tới chào đón:
- Công tử đã lâu không ghé qua chơi. Thanh Vân cô nương vẫn luôn hỏi tới công tử đó.
Nguyên Phục hôm nay vẫn mặc cẩm phục như thường. Cái này chịu thôi, tủ quần áo của hắn ngoài cẩm y phục thì không còn bộ nào khác. Hắn cũng lười nhác đi mua.
Tú bà trong đầu sớm đã một đống dấu hỏi. Nàng chưa thấy ai làm quan mà ngang nhiên mặc Cẩm Phục đi dạo thanh lâu như hắn cả. Lần trước có thể châm chước vì ít người không mấy ai chú ý. Nhưng hiện tại đang Tuế Nguyên Hội a…
Cẩm Y Vệ chức trách là bảo hộ các vị Hoàng Tử. Cũng không biết người này dưới trướng vị nào.
Thấy tú bà đón tiếp nhiệt tình như thế khiến ai nấy đều tò mò ngó sang. Nhưng khi thấy Nguyên Phục một bộ cẩm y thêu hình mãng xà trước ngực thì biểu tình không khỏi trở nên cổ quái.
Nguyên Phục cười hỏi:
- Thế nào? Thanh Vân cô nương vẫn khoẻ chứ?
Tú bà xụ mặt nói:
- Không khoẻ chút nào.
Nguyên Phục giật mình, chẳng có lẽ Vô Cực thế gia đã hành động rồi?
Hắn gấp gáp hỏi lại:
- Làm sao? Thanh Vân cô nương không khoẻ chỗ nào? Mau đưa ta đi gặp nàng.
Tú bà cười hai mắt híp lại thành một đường, nói:
- Thanh Vân cô nương mắc bệnh tương tư. Từ lúc chia tay công tử đến nay vẫn luôn nhớ về ngài. Cơm ăn không ngon, ngủ không yên. Đến cả biểu diễn cũng chẳng thèm ngó tới.
Nguyên Phục: “???”
Mẹ nó doạ chết lão tử! Hắn thật muốn lao lên đánh cái tú bà này mấy cái. Suýt làm hắn rớt cả tim ra ngoài.
Nén xúc động đánh người trong bụng, Nguyên Phục cố rặn một nụ cười, từ tốn nói:
- Được rồi được rồi, chẳng phải hôm nay ta đến rồi hay sao? Thanh Vân cô nương có rảnh không? Ta muốn lên thăm nàng một lát.
Tú bà đáp:
- Đáng tiếc, luật ở đây vẫn như cũ. Công tử dù được Thanh Vân ưu ái cũng không thể phá lệ. Mời công tử vào bên trong, cũng sắp tới giờ rồi.
Luật như cũ? Lại làm thơ?
Mẹ nó! Hắn thật không muốn tiếp tục đạo thơ nữa a! Gặp người thôi mà cũng rắc rối như vậy?
Thờ dài một tiếng, Nguyên Phục theo chân tỳ nữ bước lên tầng bốn.
Ngày hôm nay đúng là khác xa thường nhật, người đông chen chúc lẫn nhau.
Vì là người quen nên Nguyên Phục được ưu ái có riêng chỗ ngồi. Chỉ tội Lý Hiền phải đứng hầu bên cạnh. Cũng may là hắn mặc quan phục trên người, nên cho dù ngồi ở đâu cũng bị xa lánh, không ai dám tới bắt chuyện.
Tiết mục hôm nay cũng không phải do Thanh Vân biểu diễn. Nguyên Phục nghe hát một hồi đã thấy nhàm chán.
Khi mọi người còn đang bàn tán về tiết mục, tỳ nữ lúc trước từ sau màn đi ra, trên tay còn. mang theo một cái hộp ngọc.
Nguyên Phục tâm thần lập tức trở nên chăm chú, chẳng lẽ lại là tranh của Hoạ Thánh?
Nhưng trái với ý nghĩ của hắn, tỳ nữ kia mở hộp ngọc ra. Chỉ thấy trong đó đặt nằm ngang một đoạn trúc, dài tầm bốn mươi phân. Điều ngạc nhiên là, trên thân trúc điểm từng lỗ nhỏ.
Vật vừa được trưng ra, ai nấy đều khó hiểu không biết đó là cái gì. Cũng không biết đề mục hôm nay là gì?
Có người mạnh bạo đứng lên hỏi:
- Cô nương, không biết vật trong hộp đó là gì?
Tỳ nữ thản nhiên nói:
- Đây là đề bài ngày hôm nay. Vật này xuất từ tay của Quốc Sử Viện, Phó Viện Trưởng. Tên gọi chưa có. Tiểu nữ chỉ biết, đây là một nhạc cụ.
Mọi người ngồi ở đây đều biết, Phó Viện Trưởng Quốc Sử Viện là một người yêu thích âm nhạc. Luôn có phát minh về âm cụ cực kỳ đặc biệt. Chỉ không biết là, một đoạn cây trúc nho nhỏ như thế này thì làm sao tạo ra âm thanh được?
Nguyên Phục ngồi dưới sớm đã ngây người từ lâu. Trùng hợp như vậy? Đây là trời cũng muốn giúp ta tán gái a…
Chỉ nghe tỳ nữ kia lại nói:
- Mỗi người ở đây đều có thể quan sát cùng thử nghiệm. Nhưng chỉ có ba lần cơ hội. Phần thưởng là được cùng Thanh Vân tiểu thư dạo phố ba ngày.
Ở dưới tiếng xôn xao bàn tán không dứt, chợt chẳng biết từ đâu có bóng người tung mình, nhảy lên phía trên đài. Thân pháp gã này lanh lẹ dị thường, ai nấy chỉ thấy có bóng trắng xẹt qua như bóng câu. Giây lát định thần lại thì đã thấy gã đứng sừng sững ngay trên bục rồi.
Có người hô:
- Nhìn kìa, đấy là Bạch Hạc công tử!
Người bên cạnh vội hỏi:
- Bạch Hạc công tử là ai?
Người kia đáp:
- Là một trong tứ đại công tử của Đại Uy. Am hiểu nhất về âm nhạc. Xem chừng đề mục hôm nay không làm khó được hắn rồi!
Người kia vừa nói dứt câu, lại có bóng người khác nhảy lên trên đài. Người này thân khoác một bộ tử y cẩm bào, lưng thắt huyền minh ngọc đái, hiển nhiên gia thế rất giàu có.
Giây lát lại có hai người khác phân biệt thứ tự nhảy lên. Bốn người đứng trên đài, mỗi người một vẻ. Trông bọn họ ăn mặc xa hoa mà không mất phần tuấn nhã.
Phía dưới lại có người hô:
- Tứ đại công tử, cầm kỳ thư hoạ hôm nay đều tụ tập đầy đủ. Quang cảnh này thật hiếm gặp.
Tứ đại công tử, lại tinh thông cầm kỳ thư hoạ. Trong Đại Uy danh tiếng cực kỳ nổi bật. Bọn họ đều là con cháu thế gia, học vấn đâu chỉ hơn những người ở đây một bậc?
Nguyên Phục vẫn ngồi nhàn nhã ở đấy, không có ý tứ muốn lên tranh giành.
Thứ nhất, hắn không tự tin khẳng định đấy có phải thật là sáo trúc hay không. Đúng vậy, hắn đã sớm đoán được vật kia chính là một cây sáo trúc!
Thứ hai, hắn đang phân vân, nếu mình lên thì thổi bài nào ra đây? Thả Tiếu Hồng Trần? Tiếu Ngạo Giang Hồ?
Đề mục này có thể làm khó toàn trường, nhưng đối với hắn thì dễ ợt. Kiếp trước đi tán gái, nào chẳng phải học một môn bàng thân? Đàn ghita hắn không có tiền mua, piano không có tiền học. Chỉ có cái này sáo trúc là nhạc cụ dân dã, hợp túi tiền nhất.
Chỉ thấy, ở giữa bục bốn người đã bắt đầu chăm chú quan sát đoạn trúc. Ngắm nghía một hồi cẩn thận, gã mặc tử y cẩm phục kia hướng Bạch Hạc nói:
- Bạch công tử, trong bốn người thì huynh am hiểu âm nhạc nhất. Có biết đây là món nhạc cụ gì chăng?
Bạch Hạc lắc đầu nói:
- Ban đầu ta nghĩ đây là dùi trống. Nhưng xem xong thì hoá ra không phải. Nhìn vật này trên thân có điểm lỗ. Nếu ta đoán không nhầm, là dùng để thổi hơi vào. Chẳng qua không biết là nên thổi ở lỗ nào.
Một người khác nói:
- Không biết thì chẳng phải thử là được!
Lời tuy nói là vậy, nhưng không một ai muốn làm chim đầu đàn. Một người chỉ có ba lần thử, nếu xịt chẳng phải tiện nghi người sau?
Tình thế ngày càng trở nên giằng co, không ai muốn lên trước.
Bạch Hạc thấy thế, cười mỉm một cái rồi bảo:
- Thôi được, trong mấy người thì ta có chuyên môn nhất. Để ta trước.
Nói rồi cầm sáo trúc đưa lên thử. Gã thổi đầu rồi đít, nhưng dù thử cách nào cũng chẳng phát ra tí thanh âm nào.
Bạch Hạc sắc mặt không tốt mấy, đặt đoạn trúc về chỗ cũ rồi nói:
- Quả nhiên xuất phẩm Quốc Sử Viện. Ta dù có nhìn qua tất cả thư tịch cũng chưa thấy bao giờ.
Nói rồi đi thẳng xuống đài, xem như bỏ cuộc.
Ba người kia mới đầu cũng có chút hồi hộp, sợ Bạch Hạc thật thổi ra nhạc tới. Nhưng khi thấy gã thất bại cũng không kìm nổi tò mò lên thử. Nhưng dù bọn họ có thổi như thế nào đi chăng nữa cũng không có âm thanh nào phát ra. Dường như đây chỉ là một đoạn trúc thông thường đó vậy.
Tứ đại công tử tinh thông Cầm Kỳ Thư Hoạ đều nhao nhao bỏ cuộc. Đám người phía dưới đa số là mãng phu, nhìn thấy cũng không có lòng tin. Bất quá cũng có một vài kẻ nghi ngờ, hoặc tỷ như cầu may lên thử. Kết quả cuối cùng cũng chỉ ủ rũ bước xuống.
Nguyên Phục ngồi xem đã chán, cười nói:
- Bây giờ mới là lúc ta xuống tràng!
Nói dứt câu, thân hình lóe một cái đã xuất hiện ngay giữa đài.
Một thân mặc Cẩm Y Phục thêu hình Mãng Xà đen nhánh trước ngực. Nói không gây chú ý mới là điều kỳ lạ.
Có người bất giác hô:
- Là Mãng Xà Cẩm Phục. Người này là Cẩm Y Vệ!
Người khác lại nói:
- Ta lần đầu thấy quan mặc nguyên quan phục đi dạo thanh lâu a…
Bọn họ tuy kinh ngạc cũng xen vài phần nghi ngờ. Thanh Vân cô nương rất ít khi ra đề bài, để đạt được đáp án đúng so trên đầu ngón tay còn ít.
Lần trước còn nghe đồn có cẩm y vệ nào đấy làm thơ đạt được nàng ưu ái. Có một buổi tâm sự. Chẳng lẽ là cái trước mặt này?
—
Nguyên Phục ngay lập tức đi tìm Thanh Vân cũng không phải không có lý do.
Theo tình báo mà Ma Cốc truyền tới. Thông qua chữ viết để trù yểm một người, Quỷ Tộc có tới ba môn chú thuật.
1/ Đoạn Vận Phá Linh Chú
2/ Kỳ Yểm Đoạt Mệnh Chú
3/ Đinh Đầu Thất Tiễn Thuật
Trong đó, môn thứ nhất và môn thứ hai sẽ chậm rãi ảnh hưởng tới người bị yểm.
Đoạn Vận Phá Linh Chú tước đi khí vận của một người. Khiến người đó suốt ngày gặp vận rủi đến khi phải chết, cấp độ chú lực thi triển ảnh hưởng tới mức độ nặng nhẹ.
Kỳ Yểm Đoạt Mệnh Chú thì tước đi sinh lực của người bị yểm. Cơ thể ngày càng yếu đi cho tới lúc chết.
Một khi hắn gặp được Thanh Vân là có thể xác định nàng đã trúng một trong hai lời nguyền kia chưa. Rồi tìm cách mà phòng bị, hoặc là tự nói ra kẻ đứng sau toàn bộ mọi chuyện để cho Yêu Đế không dính kế.
Kết cục của hắn có thể không tốt, nhưng ít nhất là không mất mạng.
Chỉ có môn thứ ba là khó lòng phòng bị nhất, cần dùng chữ hoặc máu của người muốn trù yểm. Trong vòng bảy ngày, người đó sẽ thất khiếu chảy máu, hồn phách lên mây mà chết.
Đương nhiên, loại chú thuật nào cũng như một con dao hai lưỡi. Nguyên Phục không biết Vô Cực thế gia sẽ phải trả cái giá gì để đạt được mục đích.
—
Vũ Yên Các hôm nay nhộn nhịp hơn bình thường, dù sao cũng là nơi trăng hoa. Lại đúng dịp lễ hội nên tụ tập vô số tài tuấn khắp nơi. Từ bên ngoài, Nguyên Phục có thể nghe được tiếng đàn ca, tiếng cười nói rôm rả.
Hắn vừa bước tới cửa, tú bà vừa thấy đã nồng nhiệt tới chào đón:
- Công tử đã lâu không ghé qua chơi. Thanh Vân cô nương vẫn luôn hỏi tới công tử đó.
Nguyên Phục hôm nay vẫn mặc cẩm phục như thường. Cái này chịu thôi, tủ quần áo của hắn ngoài cẩm y phục thì không còn bộ nào khác. Hắn cũng lười nhác đi mua.
Tú bà trong đầu sớm đã một đống dấu hỏi. Nàng chưa thấy ai làm quan mà ngang nhiên mặc Cẩm Phục đi dạo thanh lâu như hắn cả. Lần trước có thể châm chước vì ít người không mấy ai chú ý. Nhưng hiện tại đang Tuế Nguyên Hội a…
Cẩm Y Vệ chức trách là bảo hộ các vị Hoàng Tử. Cũng không biết người này dưới trướng vị nào.
Thấy tú bà đón tiếp nhiệt tình như thế khiến ai nấy đều tò mò ngó sang. Nhưng khi thấy Nguyên Phục một bộ cẩm y thêu hình mãng xà trước ngực thì biểu tình không khỏi trở nên cổ quái.
Nguyên Phục cười hỏi:
- Thế nào? Thanh Vân cô nương vẫn khoẻ chứ?
Tú bà xụ mặt nói:
- Không khoẻ chút nào.
Nguyên Phục giật mình, chẳng có lẽ Vô Cực thế gia đã hành động rồi?
Hắn gấp gáp hỏi lại:
- Làm sao? Thanh Vân cô nương không khoẻ chỗ nào? Mau đưa ta đi gặp nàng.
Tú bà cười hai mắt híp lại thành một đường, nói:
- Thanh Vân cô nương mắc bệnh tương tư. Từ lúc chia tay công tử đến nay vẫn luôn nhớ về ngài. Cơm ăn không ngon, ngủ không yên. Đến cả biểu diễn cũng chẳng thèm ngó tới.
Nguyên Phục: “???”
Mẹ nó doạ chết lão tử! Hắn thật muốn lao lên đánh cái tú bà này mấy cái. Suýt làm hắn rớt cả tim ra ngoài.
Nén xúc động đánh người trong bụng, Nguyên Phục cố rặn một nụ cười, từ tốn nói:
- Được rồi được rồi, chẳng phải hôm nay ta đến rồi hay sao? Thanh Vân cô nương có rảnh không? Ta muốn lên thăm nàng một lát.
Tú bà đáp:
- Đáng tiếc, luật ở đây vẫn như cũ. Công tử dù được Thanh Vân ưu ái cũng không thể phá lệ. Mời công tử vào bên trong, cũng sắp tới giờ rồi.
Luật như cũ? Lại làm thơ?
Mẹ nó! Hắn thật không muốn tiếp tục đạo thơ nữa a! Gặp người thôi mà cũng rắc rối như vậy?
Thờ dài một tiếng, Nguyên Phục theo chân tỳ nữ bước lên tầng bốn.
Ngày hôm nay đúng là khác xa thường nhật, người đông chen chúc lẫn nhau.
Vì là người quen nên Nguyên Phục được ưu ái có riêng chỗ ngồi. Chỉ tội Lý Hiền phải đứng hầu bên cạnh. Cũng may là hắn mặc quan phục trên người, nên cho dù ngồi ở đâu cũng bị xa lánh, không ai dám tới bắt chuyện.
Tiết mục hôm nay cũng không phải do Thanh Vân biểu diễn. Nguyên Phục nghe hát một hồi đã thấy nhàm chán.
Khi mọi người còn đang bàn tán về tiết mục, tỳ nữ lúc trước từ sau màn đi ra, trên tay còn. mang theo một cái hộp ngọc.
Nguyên Phục tâm thần lập tức trở nên chăm chú, chẳng lẽ lại là tranh của Hoạ Thánh?
Nhưng trái với ý nghĩ của hắn, tỳ nữ kia mở hộp ngọc ra. Chỉ thấy trong đó đặt nằm ngang một đoạn trúc, dài tầm bốn mươi phân. Điều ngạc nhiên là, trên thân trúc điểm từng lỗ nhỏ.
Vật vừa được trưng ra, ai nấy đều khó hiểu không biết đó là cái gì. Cũng không biết đề mục hôm nay là gì?
Có người mạnh bạo đứng lên hỏi:
- Cô nương, không biết vật trong hộp đó là gì?
Tỳ nữ thản nhiên nói:
- Đây là đề bài ngày hôm nay. Vật này xuất từ tay của Quốc Sử Viện, Phó Viện Trưởng. Tên gọi chưa có. Tiểu nữ chỉ biết, đây là một nhạc cụ.
Mọi người ngồi ở đây đều biết, Phó Viện Trưởng Quốc Sử Viện là một người yêu thích âm nhạc. Luôn có phát minh về âm cụ cực kỳ đặc biệt. Chỉ không biết là, một đoạn cây trúc nho nhỏ như thế này thì làm sao tạo ra âm thanh được?
Nguyên Phục ngồi dưới sớm đã ngây người từ lâu. Trùng hợp như vậy? Đây là trời cũng muốn giúp ta tán gái a…
Chỉ nghe tỳ nữ kia lại nói:
- Mỗi người ở đây đều có thể quan sát cùng thử nghiệm. Nhưng chỉ có ba lần cơ hội. Phần thưởng là được cùng Thanh Vân tiểu thư dạo phố ba ngày.
Ở dưới tiếng xôn xao bàn tán không dứt, chợt chẳng biết từ đâu có bóng người tung mình, nhảy lên phía trên đài. Thân pháp gã này lanh lẹ dị thường, ai nấy chỉ thấy có bóng trắng xẹt qua như bóng câu. Giây lát định thần lại thì đã thấy gã đứng sừng sững ngay trên bục rồi.
Có người hô:
- Nhìn kìa, đấy là Bạch Hạc công tử!
Người bên cạnh vội hỏi:
- Bạch Hạc công tử là ai?
Người kia đáp:
- Là một trong tứ đại công tử của Đại Uy. Am hiểu nhất về âm nhạc. Xem chừng đề mục hôm nay không làm khó được hắn rồi!
Người kia vừa nói dứt câu, lại có bóng người khác nhảy lên trên đài. Người này thân khoác một bộ tử y cẩm bào, lưng thắt huyền minh ngọc đái, hiển nhiên gia thế rất giàu có.
Giây lát lại có hai người khác phân biệt thứ tự nhảy lên. Bốn người đứng trên đài, mỗi người một vẻ. Trông bọn họ ăn mặc xa hoa mà không mất phần tuấn nhã.
Phía dưới lại có người hô:
- Tứ đại công tử, cầm kỳ thư hoạ hôm nay đều tụ tập đầy đủ. Quang cảnh này thật hiếm gặp.
Tứ đại công tử, lại tinh thông cầm kỳ thư hoạ. Trong Đại Uy danh tiếng cực kỳ nổi bật. Bọn họ đều là con cháu thế gia, học vấn đâu chỉ hơn những người ở đây một bậc?
Nguyên Phục vẫn ngồi nhàn nhã ở đấy, không có ý tứ muốn lên tranh giành.
Thứ nhất, hắn không tự tin khẳng định đấy có phải thật là sáo trúc hay không. Đúng vậy, hắn đã sớm đoán được vật kia chính là một cây sáo trúc!
Thứ hai, hắn đang phân vân, nếu mình lên thì thổi bài nào ra đây? Thả Tiếu Hồng Trần? Tiếu Ngạo Giang Hồ?
Đề mục này có thể làm khó toàn trường, nhưng đối với hắn thì dễ ợt. Kiếp trước đi tán gái, nào chẳng phải học một môn bàng thân? Đàn ghita hắn không có tiền mua, piano không có tiền học. Chỉ có cái này sáo trúc là nhạc cụ dân dã, hợp túi tiền nhất.
Chỉ thấy, ở giữa bục bốn người đã bắt đầu chăm chú quan sát đoạn trúc. Ngắm nghía một hồi cẩn thận, gã mặc tử y cẩm phục kia hướng Bạch Hạc nói:
- Bạch công tử, trong bốn người thì huynh am hiểu âm nhạc nhất. Có biết đây là món nhạc cụ gì chăng?
Bạch Hạc lắc đầu nói:
- Ban đầu ta nghĩ đây là dùi trống. Nhưng xem xong thì hoá ra không phải. Nhìn vật này trên thân có điểm lỗ. Nếu ta đoán không nhầm, là dùng để thổi hơi vào. Chẳng qua không biết là nên thổi ở lỗ nào.
Một người khác nói:
- Không biết thì chẳng phải thử là được!
Lời tuy nói là vậy, nhưng không một ai muốn làm chim đầu đàn. Một người chỉ có ba lần thử, nếu xịt chẳng phải tiện nghi người sau?
Tình thế ngày càng trở nên giằng co, không ai muốn lên trước.
Bạch Hạc thấy thế, cười mỉm một cái rồi bảo:
- Thôi được, trong mấy người thì ta có chuyên môn nhất. Để ta trước.
Nói rồi cầm sáo trúc đưa lên thử. Gã thổi đầu rồi đít, nhưng dù thử cách nào cũng chẳng phát ra tí thanh âm nào.
Bạch Hạc sắc mặt không tốt mấy, đặt đoạn trúc về chỗ cũ rồi nói:
- Quả nhiên xuất phẩm Quốc Sử Viện. Ta dù có nhìn qua tất cả thư tịch cũng chưa thấy bao giờ.
Nói rồi đi thẳng xuống đài, xem như bỏ cuộc.
Ba người kia mới đầu cũng có chút hồi hộp, sợ Bạch Hạc thật thổi ra nhạc tới. Nhưng khi thấy gã thất bại cũng không kìm nổi tò mò lên thử. Nhưng dù bọn họ có thổi như thế nào đi chăng nữa cũng không có âm thanh nào phát ra. Dường như đây chỉ là một đoạn trúc thông thường đó vậy.
Tứ đại công tử tinh thông Cầm Kỳ Thư Hoạ đều nhao nhao bỏ cuộc. Đám người phía dưới đa số là mãng phu, nhìn thấy cũng không có lòng tin. Bất quá cũng có một vài kẻ nghi ngờ, hoặc tỷ như cầu may lên thử. Kết quả cuối cùng cũng chỉ ủ rũ bước xuống.
Nguyên Phục ngồi xem đã chán, cười nói:
- Bây giờ mới là lúc ta xuống tràng!
Nói dứt câu, thân hình lóe một cái đã xuất hiện ngay giữa đài.
Một thân mặc Cẩm Y Phục thêu hình Mãng Xà đen nhánh trước ngực. Nói không gây chú ý mới là điều kỳ lạ.
Có người bất giác hô:
- Là Mãng Xà Cẩm Phục. Người này là Cẩm Y Vệ!
Người khác lại nói:
- Ta lần đầu thấy quan mặc nguyên quan phục đi dạo thanh lâu a…
Bọn họ tuy kinh ngạc cũng xen vài phần nghi ngờ. Thanh Vân cô nương rất ít khi ra đề bài, để đạt được đáp án đúng so trên đầu ngón tay còn ít.
Lần trước còn nghe đồn có cẩm y vệ nào đấy làm thơ đạt được nàng ưu ái. Có một buổi tâm sự. Chẳng lẽ là cái trước mặt này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.