Chương 78: Sát Tam Quân - Tử Khuê.
Cửu Long
04/03/2023
Hệ thống này, ta không cần!
—
Giây phút Nhiên Huyết trận thành hình, xung quanh năm dặm bầu trời một màu đỏ thắm. Không gian đặc sệt như sa vũng lầy.
Bùi Hưng thử dùng thuật pháp nhưng đều mất linh hết. Món pháp bảo của y thiện về biến hoá trong công phạt, mặc dù có khả năng độn pháp của Thanh Vân Giao. Nhưng không gian sền sệt như vũng bùn, càng lội càng hãm sâu. Dầu cho giống lươn chạch này cũng tránh nào nổi. Thành thử vận pháp mấy lần đều không có tác dụng chi cả.
Lại nghe Cẩm Vân cười lạnh, quát:
- Mi còn bảo bối chi nữa thì sử ra đi. Nếu không đến chết cũng không kịp dùng.
Nói dứt câu, tay phải chỉ thẳng về trước, ngọn Nhiên Huyết Tam Vân Xích vụt lên, trên không trung xoay vần mấy vòng. Từ trong đó, hàng ngàn lưỡi đao ào ào chém ra, lăng không bổ vào đầu Bùi Hưng.
Lúc này, cơn mưa đao khí do Nhiên Huyết Tam Vân Xích tạo thành rầm rộ như mây mù sa mưa. Quả nhiên đúng với từ “Vân” trong tên của nó vậy!?
Bùi Hưng hãi hùng khiếp vía, nhanh như cắt niệm pháp chú bảo hộ toàn thân. Găng tay vụt lia lịa về trước, sử ra thần lực của Sơn Nhạc Cự Viên. Một bàn tay lù lù hiện ra, nó theo từng cử chỉ của y vùng lên đánh tan Huyết Đao bay tới.
Tưởng chừng như mọi chuyện chỉ đơn giản như thế là thôi, nào ngờ nghe răng rắc mấy tiếng, găng tay của Bùi Hưng bỗng nhiên nứt ra mấy đường. Từ ngón tay, vết nứt như mạng nhện lan rộng xuống.
Bùi Hưng thất thanh la lên:
- Ôi không! Pháp bảo của ta.
Nhưng sự đã trễ, tiếng la của y vừa dứt thì món pháp bảo ấy cũng vỡ nát mất một nửa, rơi lả tả xuống đất. Chỉ chừa lại đúng viên yêu đan Huyễn Mị Lục Vĩ Hồ đính gần chỗ ngón út là còn nguyên vẹn.
Cẩm Vân cười lớn, nói:
- Bảo ngu thì tự ái, thiên hạ này có ai mà không biết Huyết Thuật của Thiên Ma Cốc có thể ô uế pháp bảo. Ngươi ở trong Nhiên Huyết trận này cũng dám sử, thật không coi ta ra gì!
Bùi Hưng giận tái mặt, quát:
- Hay cho Cẩm gia tử đệ chớ coi thường ta quá, ngươi không biết trong Lục Ngọc Phá Thiên Tông. Diệt Thế chân quân chính là ta ca ca ruột, nếu hôm nay ta có mệnh hệ gì, ngươi cũng không xong đâu.
Cẩm Vân vốn đang đắc chí, nghe xong cũng không khỏi sững người. Lục Ngọc Phá Thiên Tông trong cùng một thế hệ cấp bậc đều ngang nhau. Thành thử không có Đạo Tử hay Ma Tử… như tông phái khác. Chỉ có điều, trong thế hệ trẻ hiện tại có một người nổi danh nhất, không ai khác là Diệt Thế chân quân. (Chân Quân = Nguyên Anh. Chân Tổ = Hóa Thần.)
Nhắc đến kẻ này khiến Cẩm Vân có chút do dự, nghe đâu Diệt Thế chân quân tục danh cũng họ Bùi. Chẳng lẽ lời của kẻ này là sự thực? Suy nghĩ kỹ lại, Bùi Hưng vì đắc tội người trong tông phái nên mới phải bỏ trốn. Nhưng Lục Ngọc Phá Thiên Tông lại không hề cử người truy sát y.
Nên biết, tông phái ma đạo đối với đệ tử phản bội rất thù ghét, phải giết cho kỳ được mới thôi. Nhưng Bùi Hưng sống an an ổn ổn qua mấy năm mà không gặp chuyện gì. Chắc chắn sau lưng phải có người bảo hộ mới làm được.
Nếu quả đúng như vậy thì ca này khó mà xử lý. Thiên Ma Cốc trước nay coi lợi ích đặt lên hàng đầu. Cứ như bây giờ giết Bùi Hưng, hậu quả sau này khó mà lường được.
Giữa lúc đang suy xét, bỗng nghe nổ “Uỳnh!” một tiếng. Nhiên Huyết trận ở phía Đông Bắc bất ngờ thủng ra một lỗ lớn. Bầu trời huyết hồng theo đó cũng mờ nhạt dần.
Cẩm Vân cả giận, quát:
- Kẻ nào phá ta trận pháp!
Tức thì, ở hướng đó một người bay vụt vào, ngự không mà đứng, cách Cẩm Vân chưa tới năm mươi trượng.
Chỉ thấy, kẻ này mình cao tám thước, tướng mạo hung tợn, mắt tròn như hổ phách, lòng đen pha chút đỏ sắc. Gã thân trên để trần, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn cùng hình xăm trên người.
Cẩm Vân kiến thức sâu rộng, vừa nhìn liền biết kẻ tới là ai, bèn mở miệng, nói:
- Bên tả Thanh Long, bên hữu Bạch Hổ, Ngưu Đầu trước ngực. Phải chăng bên kia là Sát Tam Quân - Tử Khuê đạo hữu đó ư!
Người kia ồm ồm đáp:
- Chính vậy! Còn ngươi phải chăng là Huyết Ma nhất mạch, Nhiên Huyết Vân Thiên - Cẩm Vân?
Cẩm Vân gật đầu coi như đáp, lại nói:
- Ta nghe nói Tam Hoàng Tử mời được hai Nguyên Anh làm khách. Vốn đem lòng xem thường, mà lại không nghĩ mời được đạo hữu bực này cao thủ.
Bùi Hưng lúc này mới biết kẻ cùng mình giao thủ là Cẩm Vân. Hung danh vang dội khắp tu tiên giới. Khuôn mặt tái mét nay lại càng khó coi hơn.
Cẩm Vân trước nay chỉ lễ đi phép lại với những kẻ mà y cho là cường giả, còn như phế vật còn chưa xứng trước mặt y làm càn. Chả trách lúc gặp nhau, mới chỉ xưng hô đạo hữu liền gây cho đối phương tức giận.
Bất quá Tử Khuê xuất hiện, Bùi Hưng như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội hô lên:
- Khuê đạo hữu, mau cứu ta!
Tử Khuê trầm mặt lại, phách không đánh ra một chưởng.
Nghe cái “Bình!”, Bùi Hưng bên mặt bị đánh sưng húp, thân hình theo đó mà lùi về sau mấy bước. Chỉ nghe, gã lạnh giọng nói:
- Nếu không phải Diệt Thế chân quân cùng ta có giao tình. Ta mới mặc kệ ngươi bực này phế vật!
Cẩm Vân thấy cảnh này, trong bụng ồ lên một tiếng, tự nhủ: “Quả nhiên tên này cùng Diệt Thế chân quân là anh em ruột.”
Đoạn nói:
- Đạo hữu phá Nhiên Huyết trận pháp, đây phải chăng muốn cùng ta đối nghịch?
Tử Khuê cười trừ, đáp:
- Ngươi là Huyết đạo môn nhân, chủ tu huyết thuật. Còn ta là Luyện Thể chuyên tu máu huyết. Nếu quả thực đánh nhau còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
Nói tới Tử Khuê người này, nguyên là đệ tử chân truyền của Thần Biến Ngọc Sơn. Một trong tứ đại Ma Tông, danh tiếng cực thịnh.
Nguyên do phải kể tới mấy năm về trước, khi y mới bước chân vào Thần Dung cảnh. Liền được Thần Biến Ngọc Sơn phân cho một chỗ động phủ.
Nào ngờ, nơi đây chẳng biết từ bao giờ xuất hiện ba con yêu Nguyên Anh kỳ trấn giữ. Tử Khuê vốn nóng tính, thấy có kẻ dám ở đất của mình làm loạn sao mà nhịn cho được. Không nói không rằng, cùng ba con yêu kia lao vào huyết chiến.
Trận chiến ấy một mạch mấy ngày mấy đêm liền. Sau cùng, Tử Khuê lấy sức một người tru diệt tam yêu, danh tiếng cũng từ đó mà nổi lên. Người ở tu tiên giới mộ danh, xưng y bằng Sát Tam Quân, chữ “Quân” ở đây có nghĩa là Chân Quân. Cũng tức là Nguyên Anh đó vậy!
Ba cái hình xăm Thanh Long, Bạch Hổ, Hắc Ngưu trên người Tử Khuê chính là ba con yêu kia. Nên khi Cẩm Vân vừa thấy liền lập tức nhận ra người tới là ai.
Cẩm Vân biết những lời Tử Khuê nói là thật, hai bên đánh nhau. Trừ khi tử chiến, chứ nếu không thật khó mà phân thắng bại.
Bất ngờ, một âm thanh khác vang lên:
- Cẩm Vân sư huynh không đủ, vậy thêm ta nữa thì sao?
Bùi Hưng cùng Tử Khuê nhìn sang, thấy trên trời một thân hình yểu điệu hiện ra. Không ai khác chính là Đoạn Ngọc Tình.
Cẩm Vân khoé miệng câu lên, cười nói:
- Sư muội tới muộn đấy. Sư huynh vừa câu được hai con cá lớn.
Đoạn Ngọc Tình từ khoảng thời gian chia tay Nguyên Phục, lợi dụng Thiên Cấp công pháp sớm đã đạt tới Nguyên Anh kỳ. Trong Thiên Ma Cốc trở thành thế hệ trẻ xuất sắc nhất, đang được Mạch Chủ đề cử lên làm Ma Tử. Cẩm Vân trước nay coi trọng cường giả, đối với vị này sư muội sắc mặt cũng không bày vẻ cộc cằn ghét bỏ.
Tử Khuê nghe người tới là nữ nhân, vốn đem bụng xem thường. Nhưng ánh mắt hắn vừa dõi tới dung mạo nàng ta, trái tim không khỏi nhảy bịch bịch liên hồi. Hắn sống mấy chục năm rồi, nhưng chưa thấy ai mỹ mạo như thế bao giờ. Bất giác hai mắt toát ra trái tim nhỏ, nhìn mãi không dứt.
Phía bên này Bùi Hưng cũng mê mệt chẳng kém, nhưng viên yêu đan Huyễn Mị Lục Vĩ Hồ trên găng tay pháp bảo vỡ nát của y chợt sáng lên. Bùi Hưng giật mình choàng tỉnh, hoảng sợ hét lớn:
- Khuê đạo hữu, chớ nhập mị thuật!
Tử Khuê vốn đang ngẩn ngơ vì mỹ mạo của Đoạn Ngọc Tình, bị tiếng hét bên tai làm giật nảy mình. Trong chớp mắt lấy lại thanh minh, hắn giận tái mặt, quát:
- Hay cho yêu nữ, cũng dám loạn ta đạo tâm. Không giết mi thật khó tiết cái nhục này!
Đoạn Ngọc Tình che miệng cười, quyến rũ nói:
- Đạo hữu chớ trách, tiểu nữ luyện pháp là mị thuật. Thiên hạ này mới chỉ có duy nhất một người có thể tránh được mà không dùng tới ngoại vật. Đạo hữu tâm cảnh có thiếu, còn chưa đủ tuổi. Hãy mau mau về động phủ tu luyện thêm vài năm nữa rồi hẵng tới đây so tài.
Tử Khuê tính nóng như lửa, nghe những lời này thì làm sao nhịn được. Hắn gầm lên một tiếng, thân hình thoắt cái đã tới trước mặt Đoạn Ngọc Tình. Tay trái xăm hình Thanh Long vung lên, năm ngón tay cụp lại như vuốt rồng vèo cái chụp xuống.
Đừng coi ba cái hình xăm trên người Tử Khuê chỉ là trang trí. Nhắc tới năm đó, y một mình giết chết ba con yêu. Lại dùng cấm thuật của Thần Biến Ngọc Sơn mài thi thể chúng thành mực rồi khắc lên cơ thể. Điều này khiến Tử Khuê không những lợi dụng được thần thông của tam yêu, mà còn cường hoá nhục thân.
Một trảo này từ trên không vồ xuống, kình phong réo lên như tiếng còi sáo. Lấy cơ thể mỏng manh của Đoạn Ngọc Tình làm sao mà đỡ được? Cẩm Vân khoảng cách tuy gần, nhưng tốc độ của Luyện Thể tu nào phải Luyện Pháp cùng Luyện Hồn có thể so sánh đâu!
Nói thì dài dòng chứ mọi việc diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Đoạn Ngọc Tình là Pháp Hồn song tu, chuyên về tầm trung cùng viễn công. Nay bị Luyện Thể tiếp cận gần thì chẳng khác nào dùng dao mổ trâu làm thịt gà vậy.
Nghe “Xoẹt!” một tiếng, thân hình nàng bị chẻ dọc thành năm phần. Kình phong từ thế công của Tử khuê còn chưa dứt, từng đường kình khí vụt bay xới tung mặt đất. Hướng đứng của Đoạn Ngọc Tình quay lưng về phía doanh trại Lý Công Minh, mà Nhiên Trận đã bị phá, thành thử một trảo này của Tử Khuê không những đánh trúng địch mà còn tàn phá cả quân mình.
Trăm vạn binh mã sau một hồi giày vò, bây giờ chẳng khác chi ổ kiến. Con nào con nấy đâm loạn, dẫm đạp lên nhau mà chết không biết bao nhiêu cho kể.
—
Giây phút Nhiên Huyết trận thành hình, xung quanh năm dặm bầu trời một màu đỏ thắm. Không gian đặc sệt như sa vũng lầy.
Bùi Hưng thử dùng thuật pháp nhưng đều mất linh hết. Món pháp bảo của y thiện về biến hoá trong công phạt, mặc dù có khả năng độn pháp của Thanh Vân Giao. Nhưng không gian sền sệt như vũng bùn, càng lội càng hãm sâu. Dầu cho giống lươn chạch này cũng tránh nào nổi. Thành thử vận pháp mấy lần đều không có tác dụng chi cả.
Lại nghe Cẩm Vân cười lạnh, quát:
- Mi còn bảo bối chi nữa thì sử ra đi. Nếu không đến chết cũng không kịp dùng.
Nói dứt câu, tay phải chỉ thẳng về trước, ngọn Nhiên Huyết Tam Vân Xích vụt lên, trên không trung xoay vần mấy vòng. Từ trong đó, hàng ngàn lưỡi đao ào ào chém ra, lăng không bổ vào đầu Bùi Hưng.
Lúc này, cơn mưa đao khí do Nhiên Huyết Tam Vân Xích tạo thành rầm rộ như mây mù sa mưa. Quả nhiên đúng với từ “Vân” trong tên của nó vậy!?
Bùi Hưng hãi hùng khiếp vía, nhanh như cắt niệm pháp chú bảo hộ toàn thân. Găng tay vụt lia lịa về trước, sử ra thần lực của Sơn Nhạc Cự Viên. Một bàn tay lù lù hiện ra, nó theo từng cử chỉ của y vùng lên đánh tan Huyết Đao bay tới.
Tưởng chừng như mọi chuyện chỉ đơn giản như thế là thôi, nào ngờ nghe răng rắc mấy tiếng, găng tay của Bùi Hưng bỗng nhiên nứt ra mấy đường. Từ ngón tay, vết nứt như mạng nhện lan rộng xuống.
Bùi Hưng thất thanh la lên:
- Ôi không! Pháp bảo của ta.
Nhưng sự đã trễ, tiếng la của y vừa dứt thì món pháp bảo ấy cũng vỡ nát mất một nửa, rơi lả tả xuống đất. Chỉ chừa lại đúng viên yêu đan Huyễn Mị Lục Vĩ Hồ đính gần chỗ ngón út là còn nguyên vẹn.
Cẩm Vân cười lớn, nói:
- Bảo ngu thì tự ái, thiên hạ này có ai mà không biết Huyết Thuật của Thiên Ma Cốc có thể ô uế pháp bảo. Ngươi ở trong Nhiên Huyết trận này cũng dám sử, thật không coi ta ra gì!
Bùi Hưng giận tái mặt, quát:
- Hay cho Cẩm gia tử đệ chớ coi thường ta quá, ngươi không biết trong Lục Ngọc Phá Thiên Tông. Diệt Thế chân quân chính là ta ca ca ruột, nếu hôm nay ta có mệnh hệ gì, ngươi cũng không xong đâu.
Cẩm Vân vốn đang đắc chí, nghe xong cũng không khỏi sững người. Lục Ngọc Phá Thiên Tông trong cùng một thế hệ cấp bậc đều ngang nhau. Thành thử không có Đạo Tử hay Ma Tử… như tông phái khác. Chỉ có điều, trong thế hệ trẻ hiện tại có một người nổi danh nhất, không ai khác là Diệt Thế chân quân. (Chân Quân = Nguyên Anh. Chân Tổ = Hóa Thần.)
Nhắc đến kẻ này khiến Cẩm Vân có chút do dự, nghe đâu Diệt Thế chân quân tục danh cũng họ Bùi. Chẳng lẽ lời của kẻ này là sự thực? Suy nghĩ kỹ lại, Bùi Hưng vì đắc tội người trong tông phái nên mới phải bỏ trốn. Nhưng Lục Ngọc Phá Thiên Tông lại không hề cử người truy sát y.
Nên biết, tông phái ma đạo đối với đệ tử phản bội rất thù ghét, phải giết cho kỳ được mới thôi. Nhưng Bùi Hưng sống an an ổn ổn qua mấy năm mà không gặp chuyện gì. Chắc chắn sau lưng phải có người bảo hộ mới làm được.
Nếu quả đúng như vậy thì ca này khó mà xử lý. Thiên Ma Cốc trước nay coi lợi ích đặt lên hàng đầu. Cứ như bây giờ giết Bùi Hưng, hậu quả sau này khó mà lường được.
Giữa lúc đang suy xét, bỗng nghe nổ “Uỳnh!” một tiếng. Nhiên Huyết trận ở phía Đông Bắc bất ngờ thủng ra một lỗ lớn. Bầu trời huyết hồng theo đó cũng mờ nhạt dần.
Cẩm Vân cả giận, quát:
- Kẻ nào phá ta trận pháp!
Tức thì, ở hướng đó một người bay vụt vào, ngự không mà đứng, cách Cẩm Vân chưa tới năm mươi trượng.
Chỉ thấy, kẻ này mình cao tám thước, tướng mạo hung tợn, mắt tròn như hổ phách, lòng đen pha chút đỏ sắc. Gã thân trên để trần, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn cùng hình xăm trên người.
Cẩm Vân kiến thức sâu rộng, vừa nhìn liền biết kẻ tới là ai, bèn mở miệng, nói:
- Bên tả Thanh Long, bên hữu Bạch Hổ, Ngưu Đầu trước ngực. Phải chăng bên kia là Sát Tam Quân - Tử Khuê đạo hữu đó ư!
Người kia ồm ồm đáp:
- Chính vậy! Còn ngươi phải chăng là Huyết Ma nhất mạch, Nhiên Huyết Vân Thiên - Cẩm Vân?
Cẩm Vân gật đầu coi như đáp, lại nói:
- Ta nghe nói Tam Hoàng Tử mời được hai Nguyên Anh làm khách. Vốn đem lòng xem thường, mà lại không nghĩ mời được đạo hữu bực này cao thủ.
Bùi Hưng lúc này mới biết kẻ cùng mình giao thủ là Cẩm Vân. Hung danh vang dội khắp tu tiên giới. Khuôn mặt tái mét nay lại càng khó coi hơn.
Cẩm Vân trước nay chỉ lễ đi phép lại với những kẻ mà y cho là cường giả, còn như phế vật còn chưa xứng trước mặt y làm càn. Chả trách lúc gặp nhau, mới chỉ xưng hô đạo hữu liền gây cho đối phương tức giận.
Bất quá Tử Khuê xuất hiện, Bùi Hưng như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội hô lên:
- Khuê đạo hữu, mau cứu ta!
Tử Khuê trầm mặt lại, phách không đánh ra một chưởng.
Nghe cái “Bình!”, Bùi Hưng bên mặt bị đánh sưng húp, thân hình theo đó mà lùi về sau mấy bước. Chỉ nghe, gã lạnh giọng nói:
- Nếu không phải Diệt Thế chân quân cùng ta có giao tình. Ta mới mặc kệ ngươi bực này phế vật!
Cẩm Vân thấy cảnh này, trong bụng ồ lên một tiếng, tự nhủ: “Quả nhiên tên này cùng Diệt Thế chân quân là anh em ruột.”
Đoạn nói:
- Đạo hữu phá Nhiên Huyết trận pháp, đây phải chăng muốn cùng ta đối nghịch?
Tử Khuê cười trừ, đáp:
- Ngươi là Huyết đạo môn nhân, chủ tu huyết thuật. Còn ta là Luyện Thể chuyên tu máu huyết. Nếu quả thực đánh nhau còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
Nói tới Tử Khuê người này, nguyên là đệ tử chân truyền của Thần Biến Ngọc Sơn. Một trong tứ đại Ma Tông, danh tiếng cực thịnh.
Nguyên do phải kể tới mấy năm về trước, khi y mới bước chân vào Thần Dung cảnh. Liền được Thần Biến Ngọc Sơn phân cho một chỗ động phủ.
Nào ngờ, nơi đây chẳng biết từ bao giờ xuất hiện ba con yêu Nguyên Anh kỳ trấn giữ. Tử Khuê vốn nóng tính, thấy có kẻ dám ở đất của mình làm loạn sao mà nhịn cho được. Không nói không rằng, cùng ba con yêu kia lao vào huyết chiến.
Trận chiến ấy một mạch mấy ngày mấy đêm liền. Sau cùng, Tử Khuê lấy sức một người tru diệt tam yêu, danh tiếng cũng từ đó mà nổi lên. Người ở tu tiên giới mộ danh, xưng y bằng Sát Tam Quân, chữ “Quân” ở đây có nghĩa là Chân Quân. Cũng tức là Nguyên Anh đó vậy!
Ba cái hình xăm Thanh Long, Bạch Hổ, Hắc Ngưu trên người Tử Khuê chính là ba con yêu kia. Nên khi Cẩm Vân vừa thấy liền lập tức nhận ra người tới là ai.
Cẩm Vân biết những lời Tử Khuê nói là thật, hai bên đánh nhau. Trừ khi tử chiến, chứ nếu không thật khó mà phân thắng bại.
Bất ngờ, một âm thanh khác vang lên:
- Cẩm Vân sư huynh không đủ, vậy thêm ta nữa thì sao?
Bùi Hưng cùng Tử Khuê nhìn sang, thấy trên trời một thân hình yểu điệu hiện ra. Không ai khác chính là Đoạn Ngọc Tình.
Cẩm Vân khoé miệng câu lên, cười nói:
- Sư muội tới muộn đấy. Sư huynh vừa câu được hai con cá lớn.
Đoạn Ngọc Tình từ khoảng thời gian chia tay Nguyên Phục, lợi dụng Thiên Cấp công pháp sớm đã đạt tới Nguyên Anh kỳ. Trong Thiên Ma Cốc trở thành thế hệ trẻ xuất sắc nhất, đang được Mạch Chủ đề cử lên làm Ma Tử. Cẩm Vân trước nay coi trọng cường giả, đối với vị này sư muội sắc mặt cũng không bày vẻ cộc cằn ghét bỏ.
Tử Khuê nghe người tới là nữ nhân, vốn đem bụng xem thường. Nhưng ánh mắt hắn vừa dõi tới dung mạo nàng ta, trái tim không khỏi nhảy bịch bịch liên hồi. Hắn sống mấy chục năm rồi, nhưng chưa thấy ai mỹ mạo như thế bao giờ. Bất giác hai mắt toát ra trái tim nhỏ, nhìn mãi không dứt.
Phía bên này Bùi Hưng cũng mê mệt chẳng kém, nhưng viên yêu đan Huyễn Mị Lục Vĩ Hồ trên găng tay pháp bảo vỡ nát của y chợt sáng lên. Bùi Hưng giật mình choàng tỉnh, hoảng sợ hét lớn:
- Khuê đạo hữu, chớ nhập mị thuật!
Tử Khuê vốn đang ngẩn ngơ vì mỹ mạo của Đoạn Ngọc Tình, bị tiếng hét bên tai làm giật nảy mình. Trong chớp mắt lấy lại thanh minh, hắn giận tái mặt, quát:
- Hay cho yêu nữ, cũng dám loạn ta đạo tâm. Không giết mi thật khó tiết cái nhục này!
Đoạn Ngọc Tình che miệng cười, quyến rũ nói:
- Đạo hữu chớ trách, tiểu nữ luyện pháp là mị thuật. Thiên hạ này mới chỉ có duy nhất một người có thể tránh được mà không dùng tới ngoại vật. Đạo hữu tâm cảnh có thiếu, còn chưa đủ tuổi. Hãy mau mau về động phủ tu luyện thêm vài năm nữa rồi hẵng tới đây so tài.
Tử Khuê tính nóng như lửa, nghe những lời này thì làm sao nhịn được. Hắn gầm lên một tiếng, thân hình thoắt cái đã tới trước mặt Đoạn Ngọc Tình. Tay trái xăm hình Thanh Long vung lên, năm ngón tay cụp lại như vuốt rồng vèo cái chụp xuống.
Đừng coi ba cái hình xăm trên người Tử Khuê chỉ là trang trí. Nhắc tới năm đó, y một mình giết chết ba con yêu. Lại dùng cấm thuật của Thần Biến Ngọc Sơn mài thi thể chúng thành mực rồi khắc lên cơ thể. Điều này khiến Tử Khuê không những lợi dụng được thần thông của tam yêu, mà còn cường hoá nhục thân.
Một trảo này từ trên không vồ xuống, kình phong réo lên như tiếng còi sáo. Lấy cơ thể mỏng manh của Đoạn Ngọc Tình làm sao mà đỡ được? Cẩm Vân khoảng cách tuy gần, nhưng tốc độ của Luyện Thể tu nào phải Luyện Pháp cùng Luyện Hồn có thể so sánh đâu!
Nói thì dài dòng chứ mọi việc diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Đoạn Ngọc Tình là Pháp Hồn song tu, chuyên về tầm trung cùng viễn công. Nay bị Luyện Thể tiếp cận gần thì chẳng khác nào dùng dao mổ trâu làm thịt gà vậy.
Nghe “Xoẹt!” một tiếng, thân hình nàng bị chẻ dọc thành năm phần. Kình phong từ thế công của Tử khuê còn chưa dứt, từng đường kình khí vụt bay xới tung mặt đất. Hướng đứng của Đoạn Ngọc Tình quay lưng về phía doanh trại Lý Công Minh, mà Nhiên Trận đã bị phá, thành thử một trảo này của Tử Khuê không những đánh trúng địch mà còn tàn phá cả quân mình.
Trăm vạn binh mã sau một hồi giày vò, bây giờ chẳng khác chi ổ kiến. Con nào con nấy đâm loạn, dẫm đạp lên nhau mà chết không biết bao nhiêu cho kể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.