Chương 63: Sinh Đạo Súc Sinh.
Cửu Long
04/03/2023
Hệ thống này, ta không cần!
—
Nguyên Phục nhập nhèm mở mắt.
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhói, tựa như bị cả ngọn núi đè trên thân, bất quá cơn đau này so với tu hành Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công còn chưa thấm tháp gì.
Nguyên Phục chống tay ngồi dậy, thấy trên người được phủ thêm một lớp bụi mịn. Trong miệng cũng không ít đất đá lẫn vào. Hắn ho khan vài tiếng phun hết ô uế trong miệng đi, phủi phủi quần áo, xong xuôi mới cẩn thận đánh giá trên người thương thế.
Nặng nhất chắc có lẽ là bị phế một bên mắt trái, chỗ ấy ẩn ẩn đau nhói. Hiển nhiên trong răng của Sinh Đạo nam tu kia có dính kịch độc. Bằng Luyện Thể - Khí Hoá cảnh hoàn mỹ như hắn cũng không tài nào áp chế nổi, toàn thân run bần bật, nóng lên như muốn phát sốt.
Nguyên Phục cố nén cơn đau, trong bụng không khỏi hoảng sợ. Hắn vừa rồi tâm trí bị bao phủ bởi lửa giận, chỉ muốn giết chết kẻ địch phát tiết. Không thể nghĩ được, Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công tác dụng phụ lại ghê gớm đến như thế.
Nhất thời, ánh mắt Nguyên Phục đảo qua xung quanh, tâm thần lâm vào đề phòng. Chỉ cần nơi nào có động tĩnh của kẻ địch, hắn sẽ kích phát chút lực lượng còn lại trong cơ thể phản công.
Nhưng đợi mãi là một mảnh tĩnh mịch.
Nguyên Phục nghi ngờ, đứng dậy dò xét xung quanh một lượt.
Giây lát, hắn thấy trong góc tối nằm lấy một bóng người. Không phải Sinh Đạo nam tu thì còn ai?
Chỉ thấy lúc này, gã bị đá sập đè xuống, một nửa thân nằm trong đó, bên cạnh máu tươi đã đọng lại thành vũng nhỏ.
Cái này… không phải cũng quá đen đủi đi?
Đường đường một Khí Cảnh Luyện Thể, vậy mà bị đá đè chết?
Nguyên Phục dò từng bước lại gần, khi cảm giác không có nguy hiểm mới an tâm phần nào.
Đột nhiên, gã Sinh Đạo nam tu bừng mở mắt.
Nguyên Phục giật mình kinh sợ, bất giác lùi về sau một bước. Nào ngờ vấp phải tảng đá, té nhào xuống đất.
Nam tu Sinh Đạo cười khẩy, nói:
- Ha ha, không ngờ được rằng, một cái Khí Cảnh luyện thể như ta tung hoành Ma Cốc mấy chục năm. Nay sinh sinh lại bị một tảng đá đè chết! Còn ngươi một cái thiên tài ngàn năm hiếm gặp, bây giờ lại vấp đá ngã chổng phao câu lên trời… Ha ha ha, Số phận thật trớ trêu!
Vừa nói, y vừa ho sặc sụa, hiển nhiên thương thế cực nặng.
Nguyên Phục không lấy đó làm trò đùa, đứng đối diện với gã, lạnh nhạt nói:
- Ta không thắng được ngươi, nếu đổi một hoàn cảnh khác. Người thua chính là ta. Thiên tài? ta còn chưa xứng.
Không thể không thừa nhận, Sinh Đạo một mạch công kích cực kỳ quỷ dị. Lấy xương làm vũ khí, toàn bộ cơ thể là một cái kho vũ khí di động. Ai động người đó chết.
Chỉ nghe, gã nam tu kia cười khẩy, đáp lại:
- Thắng là thắng, thua là thua. Ta tuy hành sự tàn ác, nhưng điểm ấy vẫn có thể thừa nhận được.
Nói rồi một mắt gã liếc sang, chăm chú nhìn lấy Nguyên Phục.
Nguyên Phục bị ánh mắt gã nhìn trúng, toàn thân rùng mình, da gà nổi lên từng chập.
Sinh Đạo nam tu khẽ hừ nhẹ một cái, nói:
- Ta ngược lại là xem thường ngươi. Thắng thua chấp niệm, theo luật của Sinh Đạo. Ngươi có thể lấy của ta tất cả. Huyết Ma Nhãn, Huyết Tâm Châu, Cốt Ly Kiếm… Chỉ cần giúp ta một chuyện, tất cả đều thuộc về ngươi.
Huyết Ma Nhãn? Ngươi tưởng ngươi là Obito? Ta lại không phải Kakashi. Muốn tặng mắt, ta còn sợ bị ngươi âm đâu!
Nguyên Phục trong bụng nghĩ thế, ánh mắt sắc lẹm, lạnh lùng nói:
- Ngươi bây giờ sắp chết, có tư cách gì nhờ vả ta?
Sinh Đạo nam tu cười gằn, khoé miệng máu tý tách chảy ra, đáp:
- Nếu ngươi không đáp ứng, ta ngay lập tức tự bạo Huyết Tâm Châu. Chúng ta cùng nhau đồng quy vu tận!
Cái này cùng ép người có khác gì nhau?
Nguyên Phục nghiến răng, lạnh lùng nói:
- Ngươi ngược lại muốn nhờ ta cái gì? Nếu vượt qua khả năng, dù cùng ngươi đi chết. Ta há gì phải sợ.
Sinh Đạo nam tu cười ha hả, tán thưởng nói:
- Quả nhiên là Ma Đạo tu sĩ, chết mà thôi. Có gì sợ?
Nói rồi, y nghỉ thở lấy hơi một chút mới bắt đầu tiếp lời:
- Chuyện ta nhờ cũng không có gì to tát. Ta muốn ngươi thay ta, đồ sát toàn bộ Sinh Đạo nhất mạch!
Y nói rất nhẹ nhàng, nhưng Nguyên Phục nghe vào trong tai chẳng khác nào sấm động. Hắn cũng không vội từ chối mà tỏ vẻ kinh nghi, hỏi lại:
- Lý do gì?
Sinh Đạo nam tu thở dài, đáp:
- Sinh Đạo một mạch đệ tử, không ai có tên. Ta năm mười tuổi bị cưỡng ép gia nhập. Đến bây giờ cũng quên mất tên của mình là gì rồi.
Nói đến đây, mặt y nhăn lại, vết thương theo đó mà lan rộng ra. Máu tươi nhuốm đỏ cả khuôn mặt. Nhưng y tuyệt nhiên không thèm để ý, ánh mắt toát lên vẻ giận dữ. Hướng Nguyên Phục gằn giọng hỏi:
- Nếu có kẻ đặt trước mặt ngươi hai bát đồ ăn. Một bát trong đó là thịt, bát còn lại là phân. Ngươi sẽ chọn bát nào?
Nguyên Phục toan mở miệng đáp là bát thịt, nhưng thấy biểu hiện của gã như thế. Thoáng có chút chần chừ, hắn nghĩ chút rồi lắc đầu đáp:
- Có thể ta sẽ không ăn. Nên hiểu rằng, trên đời không có thứ gì gọi là miễn phí; không thể có được điều mình muốn, nếu không phải hy sinh thứ gì đó. Để đạt được một thứ gì đó, thì một số thứ có giá trị phải mất đi. Đấy là quy luật Trao đổi đồng giá!
Nói rồi hắn từ từ tiến lại gần, ngồi bệt xuống đất, thở dài một tiếng, hỏi:
- Ngươi ăn được bát thịt đó, phải đổi cái giá gì?
Sinh Đạo nam tu thoáng ngẩn người, không nghĩ rằng Nguyên Phục thật sự đoán ra được.
Hai người trầm mặc trong thoáng chốc, cuối cùng gã Sinh Đạo nam tu mới phá vỡ bầu không khí phiền muộn kia. Giọng nói mang mấy phần nghẹn ngào, lại mang vài phần hối hận. Trên hết, trong đó chất chứa một nỗi phẫn nộ không thể nào tả xiết. Chỉ nghe y nói:
- Ta đánh đổi, chính là nhân tính!
Nguyên Phục đã đoán được một phần nguyên do, cũng không tiện mở miệng. Trong ánh mắt đã không còn sự chán ghét đối với cái này Sinh Đạo nam tu, mà thay vào đó là thương hại.
Hắn đột nhiên nhớ tới, Ma Đạo Lục Mạch. Mạch nào mạch nấy phương pháp tu luyện, đều theo một chiều hướng là mẫn diệt Nhân Tính. Lấy lợi ích cùng tu vi đặt lên hàng đầu.
Cẩm Vân không ngoại lệ, Đoạn Ngọc Tình không ngoại lệ, cái này nam tu cũng không ngoại lệ…
Nhân tính, một bát thịt.
Đánh đổi nhân tính. Hay cho Thiên Ma Cốc, hay cho Sinh Đạo ma tu! Đời này không giết bọn hắn, thật khó tiết được nỗi giận này.
Gã nam tu ho sặc sụa mấy tiếng, dường như sắp trút hơi thở cuối cùng. Sinh Đạo một mạch tu hành, trái với Thiên Đạo. Nên một khi nhục thân chết đi, linh hồn cũng theo đó mà vẫn diệt. Không cứu nổi!
Chỉ nghe gã nói tiếp:
- Ta lúc đó mới chỉ mười tuổi, nào có suy nghĩ được gì đâu? Bị Sinh Đạo trưởng lão bắt về, bỏ đói hai năm. Khi nhìn được bát thịt trước mặt, trong đầu chỉ có suy nghĩ phải ăn, phải ăn… Cuối cùng, cuối cùng… ta thế mà ăn thật. Ta ăn thân sinh phụ mẫu, ăn tỷ đệ ruột thịt… Ta không còn là con người. Cùng súc sinh có khác gì! Từ đó trở đi, ta quyết tâm phải mạnh lên. Mạnh đến mức có thể huỷ diệt đám Sinh đạo súc sinh!
Càng nói giọng gã càng cất cao, dường như muốn nói hết tất cả những lời cất giấu trong lòng bấy nhiêu lâu.
Cuối cùng gã thở hắt ra một hơi, bàn tay đưa lên con mắt còn lại. Nghe “Phập” một tiếng, con mắt bị gã sinh sinh móc ra. Máu tươi phun ra như vòi nước.
Nguyên Phục nhíu mày không hiểu, cũng không can ngăn.
Gã đưa con mắt tới cho Nguyên Phục, khàn khàn nói:
- Đây là Sinh Đạo nhất mạch luyện ra thần thông. Huyết Ma Nhãn có thể coi thấu vạn vật bản chất, bọn chúng dùng để phân biệt thức ăn ngon hay không ngon. Ngươi là Luyện Thể tu, đấu pháp có thêm con mắt này trợ giúp. Có thể nhìn thấu điểm yếu kẻ địch, làm ít công to. Vừa nãy hai ta giao đấu, một bên mắt của ngươi bị phế. Có thể dùng nó thay thế.
Nguyên Phục ừm một cái, đưa tay đón lấy. Còn chưa kịp xem rõ, gã nam tu Sinh Đạo lại tiếp tục đưa tay lên trước ngực, từng ngón tay gã như móc câu đâm sâu vào trong da thịt. Giây lát móc ra một viên Huyết Tâm Châu nhuốm đầy máu. Gã nói:
- Đây là Huyết Tâm Châu. Thôn phệ nó, ngươi có thể bước lên Khí Thôn Luyện Thể cảnh. Chỉ bất quá…
Gã còn chưa kịp nói hết câu liền hơ một cái, cánh tay vô lực ngã xuống.
Nguyên Phục thở dài, cúi người nhặt Huyết Tâm Châu lên, chắp tay trước ngực, niệm một câu tạm biệt.
- Sinh Đạo, Ma Tu… Ta diệt định!
[Hệ thống tu luyện tự động: Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công.]
Nguyên Phục mặc niệm một tiếng trong đầu. Đây là lần đầu tiên hắn phá lệ, dùng hệ thống khi chưa tới nước sinh tử.
Võ lâm phàm tục tuy hung hiểm khắp nơi, đồ thân diệt tộc cũng không phải không có. Nhưng làm đến nước mẫn diệt nhân tính như này, đây là lần đầu Nguyên Phục chứng kiến. Trong lòng không khỏi nổi lên một cỗ lửa giận vô hình, có thể đây là hắn thật sự tức giận. Cũng có thể là do ảnh hưởng của Ma Công. Nhưng dù sao đi chăng nữa, hắn bây giờ thật phẫn nộ!
Hệ thống máy móc âm thanh lần nữa vang lên trong đầu, Nguyên Phục mất quyền không chế thân thể. Thuần thục mang Huyết Tâm Châu bỏ vào trong miệng, đồng thời một tay chộp lấy đầu gã nam tu kia không ngừng thôn phệ khí huyết.
Trải qua một quãng thời gian, khi Tuế Nguyên Hội thi đấu còn đúng năm ngày. Nguyên Phục rốt cuộc mở mắt.
Hiện tại, cơ thể hắn đã đạt tới Khí Thôn Luyện Thể cảnh. Một thân nhục thể được cường hóa, cứng rắn không biết bao nhiêu lần.
Con mắt bên trái cũng được Huyết Ma Nhãn thay thế. Hệ thống luyện hóa một đường thuận lợi không gặp cản trở, hiển nhiên những lời của gã nam tu Sinh Đạo kia là thật. Không có cố tình âm hắn.
Cảm nhận thực lực tăng vọt, Nguyên Phục không lấy làm mừng. Hắn càng sợ hơn môn Ma Công kia có thể từng chút từng chút ăn mòn hắn ý thức, chỉ lưu lại từng cỗ tâm tình phẫn nộ không biết diễn tả như thế nào.
Nguyên Phục ừm nhẹ một tiếng, nghĩ bụng:
- Thất Tình Hỗn Nguyên Tán của lão tặc kia không có tác dụng rồi sao?
Nghĩ thế, hắn đưa tay xuống dưới sờ lấy cậu nhỏ. Ừm… Con trăn ngóc đầu lại rồi. Thất Tình Hỗn Nguyên Tán bị phá bỏ rồi.
Nguyên Phục không biết nên vui hay nên buồn, tâm tình phức tạp cực kỳ. Hắn cố xua đi tàn niệm khiến cho tâm tình dần thư thái, rồi mới bắt đầu đưa ánh mắt nhìn ra xung quanh thi thể của gã nam tu kia đã khô quắt, xem chừng bị hệ thống hút sạch không chừa một mống. Đối với người này, Nguyên Phục cũng không thông cảm được.
Tước Long Trận tuy chìm xuống lòng đất, nhưng có mấy mảnh dạ minh châu rơi vãi khắp nơi, vẫn tỏa ra ánh sáng lờ mờ.
Suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng Nguyên Phục vẫn mò trong đống đá vụn tìm lại được quyển trục Ngọc Thiên Cuồng trao tặng.
Mặc dù nói đây là âm mưu của lão ta muốn đoạt xá, nhưng lỡ như trong đấy có ghi phương pháp loại bỏ tác dụng phụ thật thì sao? Cứ thử coi trước mới biết được.
Nghĩ vậy, hắn không chần chừ, liền giở quyển trục ra coi. Chỉ thấy trong đó viết rằng:
“Hoạ Trung Hữu Phúc!
Nếu như ngươi đọc được những dòng này, tức là ta đã đoạt xá thất bại.
Lão phu ở trong này ngàn năm, muốn thoát được khỏi, không thể không dùng chút thủ đoạn này. Không ngờ rằng lại bị một tên tiểu bối như ngươi lật thuyền. U cũng là số mệnh sắp đặt đó vậy.
Ngươi có thể đối với ta bất mãn hay tức giận cũng được, nhưng những lời sau đây nhất định phải ghi nhớ thật kỹ.
Thứ nhất: Cẩn thận tứ đại Ma Môn.
Thứ hai: Cẩn thận Thiên Cơ lão nhân.
Thứ ba: Cẩn thận Thiên Địa Đại Kiếp.”
Nguyên Phục đọc xong, tầm mắt chuyển xuống dưới cùng. Lại thấy được một đoạn văn tự khác, đọc lên mới biết đấy quả thật là phương pháp loại bỏ tác dụng phụ Bát Môn Ma Công.
Hắn cười nhẹ một cái, thầm nhủ: “Coi như ngươi cái này lão ma còn có chút lương tâm!”
—
Nguyên Phục nhập nhèm mở mắt.
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhói, tựa như bị cả ngọn núi đè trên thân, bất quá cơn đau này so với tu hành Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công còn chưa thấm tháp gì.
Nguyên Phục chống tay ngồi dậy, thấy trên người được phủ thêm một lớp bụi mịn. Trong miệng cũng không ít đất đá lẫn vào. Hắn ho khan vài tiếng phun hết ô uế trong miệng đi, phủi phủi quần áo, xong xuôi mới cẩn thận đánh giá trên người thương thế.
Nặng nhất chắc có lẽ là bị phế một bên mắt trái, chỗ ấy ẩn ẩn đau nhói. Hiển nhiên trong răng của Sinh Đạo nam tu kia có dính kịch độc. Bằng Luyện Thể - Khí Hoá cảnh hoàn mỹ như hắn cũng không tài nào áp chế nổi, toàn thân run bần bật, nóng lên như muốn phát sốt.
Nguyên Phục cố nén cơn đau, trong bụng không khỏi hoảng sợ. Hắn vừa rồi tâm trí bị bao phủ bởi lửa giận, chỉ muốn giết chết kẻ địch phát tiết. Không thể nghĩ được, Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công tác dụng phụ lại ghê gớm đến như thế.
Nhất thời, ánh mắt Nguyên Phục đảo qua xung quanh, tâm thần lâm vào đề phòng. Chỉ cần nơi nào có động tĩnh của kẻ địch, hắn sẽ kích phát chút lực lượng còn lại trong cơ thể phản công.
Nhưng đợi mãi là một mảnh tĩnh mịch.
Nguyên Phục nghi ngờ, đứng dậy dò xét xung quanh một lượt.
Giây lát, hắn thấy trong góc tối nằm lấy một bóng người. Không phải Sinh Đạo nam tu thì còn ai?
Chỉ thấy lúc này, gã bị đá sập đè xuống, một nửa thân nằm trong đó, bên cạnh máu tươi đã đọng lại thành vũng nhỏ.
Cái này… không phải cũng quá đen đủi đi?
Đường đường một Khí Cảnh Luyện Thể, vậy mà bị đá đè chết?
Nguyên Phục dò từng bước lại gần, khi cảm giác không có nguy hiểm mới an tâm phần nào.
Đột nhiên, gã Sinh Đạo nam tu bừng mở mắt.
Nguyên Phục giật mình kinh sợ, bất giác lùi về sau một bước. Nào ngờ vấp phải tảng đá, té nhào xuống đất.
Nam tu Sinh Đạo cười khẩy, nói:
- Ha ha, không ngờ được rằng, một cái Khí Cảnh luyện thể như ta tung hoành Ma Cốc mấy chục năm. Nay sinh sinh lại bị một tảng đá đè chết! Còn ngươi một cái thiên tài ngàn năm hiếm gặp, bây giờ lại vấp đá ngã chổng phao câu lên trời… Ha ha ha, Số phận thật trớ trêu!
Vừa nói, y vừa ho sặc sụa, hiển nhiên thương thế cực nặng.
Nguyên Phục không lấy đó làm trò đùa, đứng đối diện với gã, lạnh nhạt nói:
- Ta không thắng được ngươi, nếu đổi một hoàn cảnh khác. Người thua chính là ta. Thiên tài? ta còn chưa xứng.
Không thể không thừa nhận, Sinh Đạo một mạch công kích cực kỳ quỷ dị. Lấy xương làm vũ khí, toàn bộ cơ thể là một cái kho vũ khí di động. Ai động người đó chết.
Chỉ nghe, gã nam tu kia cười khẩy, đáp lại:
- Thắng là thắng, thua là thua. Ta tuy hành sự tàn ác, nhưng điểm ấy vẫn có thể thừa nhận được.
Nói rồi một mắt gã liếc sang, chăm chú nhìn lấy Nguyên Phục.
Nguyên Phục bị ánh mắt gã nhìn trúng, toàn thân rùng mình, da gà nổi lên từng chập.
Sinh Đạo nam tu khẽ hừ nhẹ một cái, nói:
- Ta ngược lại là xem thường ngươi. Thắng thua chấp niệm, theo luật của Sinh Đạo. Ngươi có thể lấy của ta tất cả. Huyết Ma Nhãn, Huyết Tâm Châu, Cốt Ly Kiếm… Chỉ cần giúp ta một chuyện, tất cả đều thuộc về ngươi.
Huyết Ma Nhãn? Ngươi tưởng ngươi là Obito? Ta lại không phải Kakashi. Muốn tặng mắt, ta còn sợ bị ngươi âm đâu!
Nguyên Phục trong bụng nghĩ thế, ánh mắt sắc lẹm, lạnh lùng nói:
- Ngươi bây giờ sắp chết, có tư cách gì nhờ vả ta?
Sinh Đạo nam tu cười gằn, khoé miệng máu tý tách chảy ra, đáp:
- Nếu ngươi không đáp ứng, ta ngay lập tức tự bạo Huyết Tâm Châu. Chúng ta cùng nhau đồng quy vu tận!
Cái này cùng ép người có khác gì nhau?
Nguyên Phục nghiến răng, lạnh lùng nói:
- Ngươi ngược lại muốn nhờ ta cái gì? Nếu vượt qua khả năng, dù cùng ngươi đi chết. Ta há gì phải sợ.
Sinh Đạo nam tu cười ha hả, tán thưởng nói:
- Quả nhiên là Ma Đạo tu sĩ, chết mà thôi. Có gì sợ?
Nói rồi, y nghỉ thở lấy hơi một chút mới bắt đầu tiếp lời:
- Chuyện ta nhờ cũng không có gì to tát. Ta muốn ngươi thay ta, đồ sát toàn bộ Sinh Đạo nhất mạch!
Y nói rất nhẹ nhàng, nhưng Nguyên Phục nghe vào trong tai chẳng khác nào sấm động. Hắn cũng không vội từ chối mà tỏ vẻ kinh nghi, hỏi lại:
- Lý do gì?
Sinh Đạo nam tu thở dài, đáp:
- Sinh Đạo một mạch đệ tử, không ai có tên. Ta năm mười tuổi bị cưỡng ép gia nhập. Đến bây giờ cũng quên mất tên của mình là gì rồi.
Nói đến đây, mặt y nhăn lại, vết thương theo đó mà lan rộng ra. Máu tươi nhuốm đỏ cả khuôn mặt. Nhưng y tuyệt nhiên không thèm để ý, ánh mắt toát lên vẻ giận dữ. Hướng Nguyên Phục gằn giọng hỏi:
- Nếu có kẻ đặt trước mặt ngươi hai bát đồ ăn. Một bát trong đó là thịt, bát còn lại là phân. Ngươi sẽ chọn bát nào?
Nguyên Phục toan mở miệng đáp là bát thịt, nhưng thấy biểu hiện của gã như thế. Thoáng có chút chần chừ, hắn nghĩ chút rồi lắc đầu đáp:
- Có thể ta sẽ không ăn. Nên hiểu rằng, trên đời không có thứ gì gọi là miễn phí; không thể có được điều mình muốn, nếu không phải hy sinh thứ gì đó. Để đạt được một thứ gì đó, thì một số thứ có giá trị phải mất đi. Đấy là quy luật Trao đổi đồng giá!
Nói rồi hắn từ từ tiến lại gần, ngồi bệt xuống đất, thở dài một tiếng, hỏi:
- Ngươi ăn được bát thịt đó, phải đổi cái giá gì?
Sinh Đạo nam tu thoáng ngẩn người, không nghĩ rằng Nguyên Phục thật sự đoán ra được.
Hai người trầm mặc trong thoáng chốc, cuối cùng gã Sinh Đạo nam tu mới phá vỡ bầu không khí phiền muộn kia. Giọng nói mang mấy phần nghẹn ngào, lại mang vài phần hối hận. Trên hết, trong đó chất chứa một nỗi phẫn nộ không thể nào tả xiết. Chỉ nghe y nói:
- Ta đánh đổi, chính là nhân tính!
Nguyên Phục đã đoán được một phần nguyên do, cũng không tiện mở miệng. Trong ánh mắt đã không còn sự chán ghét đối với cái này Sinh Đạo nam tu, mà thay vào đó là thương hại.
Hắn đột nhiên nhớ tới, Ma Đạo Lục Mạch. Mạch nào mạch nấy phương pháp tu luyện, đều theo một chiều hướng là mẫn diệt Nhân Tính. Lấy lợi ích cùng tu vi đặt lên hàng đầu.
Cẩm Vân không ngoại lệ, Đoạn Ngọc Tình không ngoại lệ, cái này nam tu cũng không ngoại lệ…
Nhân tính, một bát thịt.
Đánh đổi nhân tính. Hay cho Thiên Ma Cốc, hay cho Sinh Đạo ma tu! Đời này không giết bọn hắn, thật khó tiết được nỗi giận này.
Gã nam tu ho sặc sụa mấy tiếng, dường như sắp trút hơi thở cuối cùng. Sinh Đạo một mạch tu hành, trái với Thiên Đạo. Nên một khi nhục thân chết đi, linh hồn cũng theo đó mà vẫn diệt. Không cứu nổi!
Chỉ nghe gã nói tiếp:
- Ta lúc đó mới chỉ mười tuổi, nào có suy nghĩ được gì đâu? Bị Sinh Đạo trưởng lão bắt về, bỏ đói hai năm. Khi nhìn được bát thịt trước mặt, trong đầu chỉ có suy nghĩ phải ăn, phải ăn… Cuối cùng, cuối cùng… ta thế mà ăn thật. Ta ăn thân sinh phụ mẫu, ăn tỷ đệ ruột thịt… Ta không còn là con người. Cùng súc sinh có khác gì! Từ đó trở đi, ta quyết tâm phải mạnh lên. Mạnh đến mức có thể huỷ diệt đám Sinh đạo súc sinh!
Càng nói giọng gã càng cất cao, dường như muốn nói hết tất cả những lời cất giấu trong lòng bấy nhiêu lâu.
Cuối cùng gã thở hắt ra một hơi, bàn tay đưa lên con mắt còn lại. Nghe “Phập” một tiếng, con mắt bị gã sinh sinh móc ra. Máu tươi phun ra như vòi nước.
Nguyên Phục nhíu mày không hiểu, cũng không can ngăn.
Gã đưa con mắt tới cho Nguyên Phục, khàn khàn nói:
- Đây là Sinh Đạo nhất mạch luyện ra thần thông. Huyết Ma Nhãn có thể coi thấu vạn vật bản chất, bọn chúng dùng để phân biệt thức ăn ngon hay không ngon. Ngươi là Luyện Thể tu, đấu pháp có thêm con mắt này trợ giúp. Có thể nhìn thấu điểm yếu kẻ địch, làm ít công to. Vừa nãy hai ta giao đấu, một bên mắt của ngươi bị phế. Có thể dùng nó thay thế.
Nguyên Phục ừm một cái, đưa tay đón lấy. Còn chưa kịp xem rõ, gã nam tu Sinh Đạo lại tiếp tục đưa tay lên trước ngực, từng ngón tay gã như móc câu đâm sâu vào trong da thịt. Giây lát móc ra một viên Huyết Tâm Châu nhuốm đầy máu. Gã nói:
- Đây là Huyết Tâm Châu. Thôn phệ nó, ngươi có thể bước lên Khí Thôn Luyện Thể cảnh. Chỉ bất quá…
Gã còn chưa kịp nói hết câu liền hơ một cái, cánh tay vô lực ngã xuống.
Nguyên Phục thở dài, cúi người nhặt Huyết Tâm Châu lên, chắp tay trước ngực, niệm một câu tạm biệt.
- Sinh Đạo, Ma Tu… Ta diệt định!
[Hệ thống tu luyện tự động: Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công.]
Nguyên Phục mặc niệm một tiếng trong đầu. Đây là lần đầu tiên hắn phá lệ, dùng hệ thống khi chưa tới nước sinh tử.
Võ lâm phàm tục tuy hung hiểm khắp nơi, đồ thân diệt tộc cũng không phải không có. Nhưng làm đến nước mẫn diệt nhân tính như này, đây là lần đầu Nguyên Phục chứng kiến. Trong lòng không khỏi nổi lên một cỗ lửa giận vô hình, có thể đây là hắn thật sự tức giận. Cũng có thể là do ảnh hưởng của Ma Công. Nhưng dù sao đi chăng nữa, hắn bây giờ thật phẫn nộ!
Hệ thống máy móc âm thanh lần nữa vang lên trong đầu, Nguyên Phục mất quyền không chế thân thể. Thuần thục mang Huyết Tâm Châu bỏ vào trong miệng, đồng thời một tay chộp lấy đầu gã nam tu kia không ngừng thôn phệ khí huyết.
Trải qua một quãng thời gian, khi Tuế Nguyên Hội thi đấu còn đúng năm ngày. Nguyên Phục rốt cuộc mở mắt.
Hiện tại, cơ thể hắn đã đạt tới Khí Thôn Luyện Thể cảnh. Một thân nhục thể được cường hóa, cứng rắn không biết bao nhiêu lần.
Con mắt bên trái cũng được Huyết Ma Nhãn thay thế. Hệ thống luyện hóa một đường thuận lợi không gặp cản trở, hiển nhiên những lời của gã nam tu Sinh Đạo kia là thật. Không có cố tình âm hắn.
Cảm nhận thực lực tăng vọt, Nguyên Phục không lấy làm mừng. Hắn càng sợ hơn môn Ma Công kia có thể từng chút từng chút ăn mòn hắn ý thức, chỉ lưu lại từng cỗ tâm tình phẫn nộ không biết diễn tả như thế nào.
Nguyên Phục ừm nhẹ một tiếng, nghĩ bụng:
- Thất Tình Hỗn Nguyên Tán của lão tặc kia không có tác dụng rồi sao?
Nghĩ thế, hắn đưa tay xuống dưới sờ lấy cậu nhỏ. Ừm… Con trăn ngóc đầu lại rồi. Thất Tình Hỗn Nguyên Tán bị phá bỏ rồi.
Nguyên Phục không biết nên vui hay nên buồn, tâm tình phức tạp cực kỳ. Hắn cố xua đi tàn niệm khiến cho tâm tình dần thư thái, rồi mới bắt đầu đưa ánh mắt nhìn ra xung quanh thi thể của gã nam tu kia đã khô quắt, xem chừng bị hệ thống hút sạch không chừa một mống. Đối với người này, Nguyên Phục cũng không thông cảm được.
Tước Long Trận tuy chìm xuống lòng đất, nhưng có mấy mảnh dạ minh châu rơi vãi khắp nơi, vẫn tỏa ra ánh sáng lờ mờ.
Suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng Nguyên Phục vẫn mò trong đống đá vụn tìm lại được quyển trục Ngọc Thiên Cuồng trao tặng.
Mặc dù nói đây là âm mưu của lão ta muốn đoạt xá, nhưng lỡ như trong đấy có ghi phương pháp loại bỏ tác dụng phụ thật thì sao? Cứ thử coi trước mới biết được.
Nghĩ vậy, hắn không chần chừ, liền giở quyển trục ra coi. Chỉ thấy trong đó viết rằng:
“Hoạ Trung Hữu Phúc!
Nếu như ngươi đọc được những dòng này, tức là ta đã đoạt xá thất bại.
Lão phu ở trong này ngàn năm, muốn thoát được khỏi, không thể không dùng chút thủ đoạn này. Không ngờ rằng lại bị một tên tiểu bối như ngươi lật thuyền. U cũng là số mệnh sắp đặt đó vậy.
Ngươi có thể đối với ta bất mãn hay tức giận cũng được, nhưng những lời sau đây nhất định phải ghi nhớ thật kỹ.
Thứ nhất: Cẩn thận tứ đại Ma Môn.
Thứ hai: Cẩn thận Thiên Cơ lão nhân.
Thứ ba: Cẩn thận Thiên Địa Đại Kiếp.”
Nguyên Phục đọc xong, tầm mắt chuyển xuống dưới cùng. Lại thấy được một đoạn văn tự khác, đọc lên mới biết đấy quả thật là phương pháp loại bỏ tác dụng phụ Bát Môn Ma Công.
Hắn cười nhẹ một cái, thầm nhủ: “Coi như ngươi cái này lão ma còn có chút lương tâm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.