Chương 27: Thất Tình Hỗn Nguyên Tán.
Cửu Long
03/03/2023
Hệ thống này, ta không cần!
Nhưng nhị đệ ta cần.
—
Thời gian cứ thế trôi qua, Nguyên Phục cuối cùng cũng mở mắt tỉnh dậy. Đôi mắt vì lâu không nhìn thấy ánh sáng nên có hơi chút nhập nhèm. Nhưng hắn không thèm để ý, vội choàng người dậy đưa tay sờ xuống. Phía dưới hạ bộ trơn bóng một mảnh, nào thấy con trăn nam mỹ hùng hồn kia đâu?
- Không có!
Nguyên Phục lạnh, lòng hắn thật lạnh. Nhị đệ nói không có, liền thật không có!
- Lão thiên gia trêu đùa ta!
Nguyên Phục ngửa mặt lên trời gầm lớn. Đau khổ hai kiếp người, làm một cái cẩu độc thân. Mãi đến mấy ngày trước mới phá thân xử nam, nào ngờ… một phút chọn lầm. Mất luôn đời trai. Nguyên Phục không kìm được mà hai mắt chảy lệ, hắn bây giờ thật không có chim dùng.
Mãi tới hai canh giờ sau, Nguyên Phục mới lấy lại được bình tĩnh. Dù sao chuyện cũng đã rồi, thế giới này không phải phàm tục thế giới. Tu sĩ có thể tích huyết trùng sinh, gãy chi cũng có thể mọc ra như thường. Hắn vẫn còn cơ hội!
Nghĩ thoáng ra một điểm, Nguyên Phục giờ này mới chú ý quang cảnh xung quanh. Đây là một tòa biệt viện kiến trúc, mái cong đấu củng, rường cột chạm trổ, trong nội viện ngoài viện cũng sắc màu rực rỡ, cây xanh râm mát, cạnh cổng có cây râm bóng mát nhô ra tường rào. Trông nửa phần phong tao, nửa phần nhã nhặn.
Đang lúc ngắm cảnh đẹp, chợt có người bên ngoài mở cửa bước vào. Nguyên Phục nghiêng cổ ra nhìn, thấy đó là một gã mặc cẩm phục thêu hình hổ báo, trên tay còn xách theo túi đồ. Gã thấy Nguyên Phục đã tỉnh, vừa cười vừa tiến tới, chỉ nghe gã nói:
- Đại nhân đã tỉnh? Tiểu nhân vâng lệnh cấp trên, tới để mang y phục cùng vật dụng cho ngài.
Nguyên Phục trong bụng lửa giận nổi lên, mẹ nó cái này cẩu Cẩm Y Vệ. Ta mới không tham gia, trả lại ta nhị đệ.
Nhưng hắn còn chưa kịp phát tác, gã kia đã nói:
- Các đại nhân đã điều tra lai lịch của ngài. So trong bản khai báo giống nhau. Vì thấy ngài tiềm lực lớn, các đại nhân không nỡ mai một nhân tài. Nên để ngài chọn lựa phò tá một trong mười hai vị hoàng tử.
Nguyên Phục đếch quan tâm cái nào hoàng tử, nghiến răng nói:
- Ta có thể hay không rút lui? Cái này Cẩm Y Vệ là ta đi nhầm… Ta còn chưa trải nghiệm cuộc đời nam nhân, không muốn cứ như vậy mà trải qua cuộc đời sau này…
Không để hắn kịp nói xong, gã kia cười đùa, đáp lại:
- Đại nhân chớ lo. Cẩm Y Vệ cũng không phải tuyệt đường người như vậy. Trường hợp của đại nhân là đặc biệt, cấp trên không thể không tạo thủ đoạn phòng bị.
Nguyên Phục trợn mắt, gằn giọng nói:
- Tặc mẹ nó đặc biệt! Ta có cái gì đặc biệt?
Gã kia không ngờ hoả khí Nguyên Phục lớn như thế, nhịn giận cười lành nói:
- Đại nhân lấy tán tu thân phận, có thể bước vào Khí Cảnh luyện thể. Chính là thiên tài ngàn năm hiếm gặp, cấp trên cũng vì thế mà khoan hồng độ lượng, không có hoàn toàn tịnh thân cho ngài. Ngài nên biết, Cẩm Y Vệ hành tẩu trong cung cấm, tiếp xúc cung tần quý phi không ít thì nhiều, trên dưới đều phải tịnh thân. Ngài chính là ngoại lệ đầu tiên trong vòng năm ngàn năm trở lại đây. u cũng vì Luyện Thể Khí Cảnh đó vậy.
Nguyên Phục hoảng hốt, túm áo tên kia trợn mắt quát:
- Mẹ nó, không tịnh thân thì nhị đệ của ta đi đâu? Dưới… dưới kia trơn bóng một mảnh, hoàn toàn không có!
Gã kia thấy mặt Phục hung thần ác sát không khỏi nuốt ực một ngụm nước bọt. May cái thằng này chỉ túm áo chứ không túm cổ, Luyện Thể tu sức lực hơn người, gã mà bị túm cổ thì răng rắc mấy cái gãy lìa như chơi. Gã ho khan mấy tiếng, gian nan nói:
- Ngài chỉ là bị trúng Thất Tình Hỗn Nguyên Tán. Hạ bộ không mất đi, chỉ bị phong ấn. Không phải Hoá Thần đại năng không thể giải. Muốn lần nữa mọc lại, trừ khi…
Nguyên Phục vừa mừng vừa sợ, mừng là nhị đệ vẫn chưa mất. Sợ là mẹ nó Hoá Thần đại năng mới giải được? Thế từ giờ cho đến khi Hoá Thần, hắn chính là Tây Phương Thất Bại? Nguyên Phục hậm hực, thả tên thái giám đó xuống, hừ nhẹ hỏi:
- Trừ khi cái gì!?
Gã thái giám đáp:
- Trừ khi đáp ứng đủ ba điều kiện. Thứ nhất, cấp trên điều tra ngài không có ác mưu đối với hoàng tộc. Thứ hai, ngài không được ra vào cung cấm mà không được cấp trên cho phép. Thứ ba, ngài phải chọn một trong mười hai hoàng tử để phò tá. Nếu như vị hoàng tử mà ngài phò tá tranh đoạt thành công vị trí thái tử. Có thể cầu xin cấp trên ban giải dược.
Nguyên Phục nghe hiểu, trong bụng thầm suy tính. Mọi chuyện từ khi tới hoàng triều đều đi vượt quá dự tính ban đầu. Vốn tới đây du ngoạn, tự dưng không chi dính vào cái này tranh chấp quyền lực rồi? Hắn xem phim nhiều, đọc truyện nhiều, biết rằng quyền lực thời phong kiến này. Kẻ tranh được thắng thì sống, thua thì chết. Nếu mình lựa chọn một trong mười hai vị kia, tỷ lệ sống sót chỉ có 8,3333%. Nhưng nếu không tranh, đợi cao tầng Đại Uy phát hiện hắn là Thiên Ma Cốc đệ tử thì cũng một đầu đường chết.
Bị dồn đến đường cùng Nguyên Phục không còn lựa chọn nào khác, quay qua bảo gã thái giám:
- Ngươi có danh sách cùng thông tin mười hai hoàng tử không? Ta muốn xem.
Gã thái giám lấy trong túi đồ ra đưa cho Nguyên Phục rồi đáp:
- Trong này có Kỳ Lân phục cùng hồ sơ mười hai vị hoàng tử. Đại nhân cứ xem tự nhiên.
Nguyên Phục đón lấy, lại hỏi:
- Kỳ Lân Phục là đại biểu quan nào phẩm cấp?
Gã kia đáp:
- Cẩm Y Vệ lấy phục sức chia theo cấp bậc. Cao nhất là Đẩu Ngưu rồi mới đến Phi Ngư, Mãng Xà, Kỳ Lân, Hổ Báo. Của tiểu nhân là Hổ Báo Phục, cấp thấp nhất. Ngài được đặc cách lên một cấp, chính là Kỳ Lân Phục.
Nguyên Phục ậm ừ, lấy quần áo bỏ sang một bên, lại lấy tập hồ sơ ra xem. Thấy khá dài nên cũng chưa vội đọc, quay qua nói:
- Đây là chỗ nào? Khi nào thì ta bắt đầu làm việc?
Gã thái giám đáp:
- Nơi này là phía Nam hoàng triều, vốn không có tên. Nhưng người ta vẫn hay thường gọi bằng Nội Hành Xưởng. Nếu ngài nóng lòng làm việc như thế, tiểu nhân dẫn ngài tới gặp Đẩu Ngưu đại nhân.
Nói rồi ra hiệu mời, Nguyên Phục gật đầu. Gã kia liền đi trước dẫn đường.
Thế giới này là thế giới tu sĩ, còn người có thể thay thế các loại máy móc hiện đại. Cũng chính vì thế mà khu này Nội Hành Xưởng hoàn cảnh mười điểm ưu việt, hùng vĩ nặng nề, đình đài thuỷ tạ, giả sơn vườn hoa… đẹp đẽ mà không mất uy nghiêm.
Nguyên Phục được dẫn đi tới một tòa đại sảnh, đón tiếp hắn là năm vị Cẩm Y Vệ. Trước đó gã thái giám kia cũng đã giới thiệu qua.
Lý Hoàn là người đứng đầu, mặc Đẩu Ngưu Phục, tay nâng lấy một chén trà, tao nhã đưa lên môi nhấp mấy ngụm, trên mặt nở nụ cười, nói:
- Tiểu hữu cảm thấy nơi đây thế nào?
Nguyên Phục nghe mà rùng mình, cái lão âm hiểm này giọng nói nam không ra nam nữ không ra nữ, khiến hắn phát ớn, bèn nghiến răng nói:
- Vãn bối có thế hay không rút lui khỏi Cẩm Y Vệ?...
Lời còn chưa kịp nói hết, Lý Hoàn đã hừ lạnh một cái. Luồng uy áp quanh người lão tỏa ra như sóng thần, Nguyên Phục đứng mũi chịu sào, không nhịn được phải lùi lại mấy bước, trên lưng tựa như đeo cả ngọn núi nặng nề. Nhưng hắn biết rằng nếu mình thật sự quỳ xuống, thì không những thua trên khí thế, mà cả “Đạo” cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Hai bên giằng co hồi lâu, cuối cùng Lý Hoàn chèn ép không được, cười khẩy một tiếng thu hồi uy áp, nói:
- Ngươi có gì bất mãn sao?
Nguyên Phục ám thở phào một hơi, lau trên trán mồ hôi, nói thẳng:
- Vãn bối còn trẻ, đời còn dài, không muốn vì nhập Cẩm Y Vệ mà mất đời trai…
Hắn nói xong, năm người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, giây lát không nhịn được đồng loạt cười ha hả. Lý Hoàn cười nói:
- Tiểu hữu nhập ta Đại Uy, thân phận chưa được chứng thực. Để tránh gián điệp trà trộn, nên bọn ta phải làm biện pháp phòng ngừa. u cũng là cẩn thận đó vậy. Nhưng chỉ cần tiểu hữu tuân thủ đủ ba điều kiện thì sẽ được xem xét gỡ bỏ phong ấn.
Nguyên Phục nghi ngờ nói:
- Bảo đảm thủ đoạn nhiều vô kể, đâu cần làm đến như vậy?
Lý Hoàn đáp:
- Tiểu hữu không biết, Thất Tình Hỗn Nguyên Tán là dược phương độc môn của Đại Uy. Chỉ có thể cho nam tử sử dụng, hơn nữa đối với Luyện Thể tu sĩ chỉ có tốt chứ không xấu. Phong ấn dương căn, chính là ngăn dương khí thoát ra ngoài.
Lão nói rồi đột nhiên trợn mắt, quát nhẹ một tiếng: “Pháp!”. Tức thì, ở sau lưng thình lình xuất hiện bóng hình một người mờ ảo. Bóng hình này trông như thực mà không phải thực, tựa hồn linh mà không phải hồn linh. Nó cao mười trượng ba thước, một tay cầm bửu kiếm, tay kia cầm thần cung. Giữa ban ngày mà phát sáng chói mắt. Thật là nguy nga tráng lệ.
Nguyên Phục bất giác lùi về sau, không thể tin được vào mắt mình. Lão già này, không phải Nguyên Anh! Mà là Luyện Thể Thần Cảnh tu sĩ.
Hắn từ kho tu hành tới nay, nói lâu cũng không lâu, ít cũng không phải ít. Dọc đường bôn tẩu thấy tu sĩ nhiều vô kể, nhưng đây là lần đầu thấy “Pháp Tướng” của một tu sĩ Thần Cảnh. Trong lòng không khỏi vừa mừng vừa sợ. Mãi lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh, Nguyên Phục chắp tay đáp:
- Nếu như tiền bối đã nói vậy, vãn bối không thể không tuân theo. Chỉ cầu một cái hứa hẹn, nếu đạt đủ ba điều kiện trên. Thì đưa vãn bối giải dược.
Lý Hoàn cười ha hả, thu hồi Pháp Tướng, nói:
- Được! Nếu tiểu hữu quả thật không có âm mưu gì với Đại Uy ta. Giải dược mà thôi, có gì không được?
Nguyên Phục hừ lạnh trong đầu, lại nói tiếp:
- Nãy vãn bối đã xem đủ hồ sơ của mười hai vị hoàng tử. Nhận thấy tam hoàng tử thích hợp phò tá. Vậy nên…
Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết, Lý Hoàn đã giơ tay ra hiệu cắt lời. Nguyên Phục trong bụng không hiểu có chút tức giận, mẹ nó cái này Cẩm Y Vệ có sở thích cắt lời người khác? Chỉ nghe lão lắc đầu từ tốn nói:
- Điều kiện này là lúc trước đưa ra. Tiểu hữu nếu như từ đầu vào đây không đòi rời Cẩm Y Vệ hay mở miệng chất vấn bọn ta thì còn chấp nhận được. Nhưng tiểu hữu không phân tôn ti trật tự, ấy là phạm vào đại tội. Chuyện phò tá, bây giờ không có quyền tự do lựa chọn. Mà do ta sắp đặt.
Nguyên Phục nghe xong định mở miệng phản bác, nhưng lại chợt nhớ lại có khi mình mở miệng lão ta lại chèn ép tiếp thì coi như toang. Đành ngậm bồ hòn làm ngọt, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đành cắn răng nói:
- Mặc đại nhân phân phó!
Lý Hoàn cười toe toét, hài lòng bảo:
- Quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy. Nay chư vị hoàng tử dưới trướng tham mưu phò tá đã đầy đủ. Chỉ dư bát hoàng tử còn thiếu người. Lệnh cho ngươi tiến về bát hoàng tử, nhậm chức Tham Vệ Chỉ Huy Sứ. Phò tá bên cạnh sớm chiều.
Nguyên Phục bụng một đoàn lửa giận, cúi chào đáp “Vâng!” Một cái rồi lui ra.
Đợi hắn đi khỏi rồi, một người trong đó mới nghi hoặc hỏi:
- Lý đại nhân, kẻ này có tài cán chi ghê gớm mà phải dùng tới Thất Tình Hỗn Nguyên Tán?
Lý Hoàn vuốt râu, chỉ đáp:
- Khí Cảnh Luyện Thể hoàn mỹ. Lại một cái tán tu. Hoặc là vì Đại Uy phục vụ, hoặc là chết. Đáng giá!
Đám người nghe xong đều giật mình, Luyện Thể hoàn mỹ? Trên đời này còn?
Một người khác chợt hỏi:
- Có khả năng hay không là gian tế?
Lý Hoàn đáp:
- Có khả năng, nhưng không cao. Tông môn nào lại cử cái này thiên tài đi làm nội gian? Đầu bị úng nước hay sao? Bất quá… đợi một thời gian xem biểu hiện hắn ta thế nào. Nếu quả thực không phải, giải dược Thất Tình Hỗn Nguyên Tán cho hắn cũng không sao.
Nhưng nhị đệ ta cần.
—
Thời gian cứ thế trôi qua, Nguyên Phục cuối cùng cũng mở mắt tỉnh dậy. Đôi mắt vì lâu không nhìn thấy ánh sáng nên có hơi chút nhập nhèm. Nhưng hắn không thèm để ý, vội choàng người dậy đưa tay sờ xuống. Phía dưới hạ bộ trơn bóng một mảnh, nào thấy con trăn nam mỹ hùng hồn kia đâu?
- Không có!
Nguyên Phục lạnh, lòng hắn thật lạnh. Nhị đệ nói không có, liền thật không có!
- Lão thiên gia trêu đùa ta!
Nguyên Phục ngửa mặt lên trời gầm lớn. Đau khổ hai kiếp người, làm một cái cẩu độc thân. Mãi đến mấy ngày trước mới phá thân xử nam, nào ngờ… một phút chọn lầm. Mất luôn đời trai. Nguyên Phục không kìm được mà hai mắt chảy lệ, hắn bây giờ thật không có chim dùng.
Mãi tới hai canh giờ sau, Nguyên Phục mới lấy lại được bình tĩnh. Dù sao chuyện cũng đã rồi, thế giới này không phải phàm tục thế giới. Tu sĩ có thể tích huyết trùng sinh, gãy chi cũng có thể mọc ra như thường. Hắn vẫn còn cơ hội!
Nghĩ thoáng ra một điểm, Nguyên Phục giờ này mới chú ý quang cảnh xung quanh. Đây là một tòa biệt viện kiến trúc, mái cong đấu củng, rường cột chạm trổ, trong nội viện ngoài viện cũng sắc màu rực rỡ, cây xanh râm mát, cạnh cổng có cây râm bóng mát nhô ra tường rào. Trông nửa phần phong tao, nửa phần nhã nhặn.
Đang lúc ngắm cảnh đẹp, chợt có người bên ngoài mở cửa bước vào. Nguyên Phục nghiêng cổ ra nhìn, thấy đó là một gã mặc cẩm phục thêu hình hổ báo, trên tay còn xách theo túi đồ. Gã thấy Nguyên Phục đã tỉnh, vừa cười vừa tiến tới, chỉ nghe gã nói:
- Đại nhân đã tỉnh? Tiểu nhân vâng lệnh cấp trên, tới để mang y phục cùng vật dụng cho ngài.
Nguyên Phục trong bụng lửa giận nổi lên, mẹ nó cái này cẩu Cẩm Y Vệ. Ta mới không tham gia, trả lại ta nhị đệ.
Nhưng hắn còn chưa kịp phát tác, gã kia đã nói:
- Các đại nhân đã điều tra lai lịch của ngài. So trong bản khai báo giống nhau. Vì thấy ngài tiềm lực lớn, các đại nhân không nỡ mai một nhân tài. Nên để ngài chọn lựa phò tá một trong mười hai vị hoàng tử.
Nguyên Phục đếch quan tâm cái nào hoàng tử, nghiến răng nói:
- Ta có thể hay không rút lui? Cái này Cẩm Y Vệ là ta đi nhầm… Ta còn chưa trải nghiệm cuộc đời nam nhân, không muốn cứ như vậy mà trải qua cuộc đời sau này…
Không để hắn kịp nói xong, gã kia cười đùa, đáp lại:
- Đại nhân chớ lo. Cẩm Y Vệ cũng không phải tuyệt đường người như vậy. Trường hợp của đại nhân là đặc biệt, cấp trên không thể không tạo thủ đoạn phòng bị.
Nguyên Phục trợn mắt, gằn giọng nói:
- Tặc mẹ nó đặc biệt! Ta có cái gì đặc biệt?
Gã kia không ngờ hoả khí Nguyên Phục lớn như thế, nhịn giận cười lành nói:
- Đại nhân lấy tán tu thân phận, có thể bước vào Khí Cảnh luyện thể. Chính là thiên tài ngàn năm hiếm gặp, cấp trên cũng vì thế mà khoan hồng độ lượng, không có hoàn toàn tịnh thân cho ngài. Ngài nên biết, Cẩm Y Vệ hành tẩu trong cung cấm, tiếp xúc cung tần quý phi không ít thì nhiều, trên dưới đều phải tịnh thân. Ngài chính là ngoại lệ đầu tiên trong vòng năm ngàn năm trở lại đây. u cũng vì Luyện Thể Khí Cảnh đó vậy.
Nguyên Phục hoảng hốt, túm áo tên kia trợn mắt quát:
- Mẹ nó, không tịnh thân thì nhị đệ của ta đi đâu? Dưới… dưới kia trơn bóng một mảnh, hoàn toàn không có!
Gã kia thấy mặt Phục hung thần ác sát không khỏi nuốt ực một ngụm nước bọt. May cái thằng này chỉ túm áo chứ không túm cổ, Luyện Thể tu sức lực hơn người, gã mà bị túm cổ thì răng rắc mấy cái gãy lìa như chơi. Gã ho khan mấy tiếng, gian nan nói:
- Ngài chỉ là bị trúng Thất Tình Hỗn Nguyên Tán. Hạ bộ không mất đi, chỉ bị phong ấn. Không phải Hoá Thần đại năng không thể giải. Muốn lần nữa mọc lại, trừ khi…
Nguyên Phục vừa mừng vừa sợ, mừng là nhị đệ vẫn chưa mất. Sợ là mẹ nó Hoá Thần đại năng mới giải được? Thế từ giờ cho đến khi Hoá Thần, hắn chính là Tây Phương Thất Bại? Nguyên Phục hậm hực, thả tên thái giám đó xuống, hừ nhẹ hỏi:
- Trừ khi cái gì!?
Gã thái giám đáp:
- Trừ khi đáp ứng đủ ba điều kiện. Thứ nhất, cấp trên điều tra ngài không có ác mưu đối với hoàng tộc. Thứ hai, ngài không được ra vào cung cấm mà không được cấp trên cho phép. Thứ ba, ngài phải chọn một trong mười hai hoàng tử để phò tá. Nếu như vị hoàng tử mà ngài phò tá tranh đoạt thành công vị trí thái tử. Có thể cầu xin cấp trên ban giải dược.
Nguyên Phục nghe hiểu, trong bụng thầm suy tính. Mọi chuyện từ khi tới hoàng triều đều đi vượt quá dự tính ban đầu. Vốn tới đây du ngoạn, tự dưng không chi dính vào cái này tranh chấp quyền lực rồi? Hắn xem phim nhiều, đọc truyện nhiều, biết rằng quyền lực thời phong kiến này. Kẻ tranh được thắng thì sống, thua thì chết. Nếu mình lựa chọn một trong mười hai vị kia, tỷ lệ sống sót chỉ có 8,3333%. Nhưng nếu không tranh, đợi cao tầng Đại Uy phát hiện hắn là Thiên Ma Cốc đệ tử thì cũng một đầu đường chết.
Bị dồn đến đường cùng Nguyên Phục không còn lựa chọn nào khác, quay qua bảo gã thái giám:
- Ngươi có danh sách cùng thông tin mười hai hoàng tử không? Ta muốn xem.
Gã thái giám lấy trong túi đồ ra đưa cho Nguyên Phục rồi đáp:
- Trong này có Kỳ Lân phục cùng hồ sơ mười hai vị hoàng tử. Đại nhân cứ xem tự nhiên.
Nguyên Phục đón lấy, lại hỏi:
- Kỳ Lân Phục là đại biểu quan nào phẩm cấp?
Gã kia đáp:
- Cẩm Y Vệ lấy phục sức chia theo cấp bậc. Cao nhất là Đẩu Ngưu rồi mới đến Phi Ngư, Mãng Xà, Kỳ Lân, Hổ Báo. Của tiểu nhân là Hổ Báo Phục, cấp thấp nhất. Ngài được đặc cách lên một cấp, chính là Kỳ Lân Phục.
Nguyên Phục ậm ừ, lấy quần áo bỏ sang một bên, lại lấy tập hồ sơ ra xem. Thấy khá dài nên cũng chưa vội đọc, quay qua nói:
- Đây là chỗ nào? Khi nào thì ta bắt đầu làm việc?
Gã thái giám đáp:
- Nơi này là phía Nam hoàng triều, vốn không có tên. Nhưng người ta vẫn hay thường gọi bằng Nội Hành Xưởng. Nếu ngài nóng lòng làm việc như thế, tiểu nhân dẫn ngài tới gặp Đẩu Ngưu đại nhân.
Nói rồi ra hiệu mời, Nguyên Phục gật đầu. Gã kia liền đi trước dẫn đường.
Thế giới này là thế giới tu sĩ, còn người có thể thay thế các loại máy móc hiện đại. Cũng chính vì thế mà khu này Nội Hành Xưởng hoàn cảnh mười điểm ưu việt, hùng vĩ nặng nề, đình đài thuỷ tạ, giả sơn vườn hoa… đẹp đẽ mà không mất uy nghiêm.
Nguyên Phục được dẫn đi tới một tòa đại sảnh, đón tiếp hắn là năm vị Cẩm Y Vệ. Trước đó gã thái giám kia cũng đã giới thiệu qua.
Lý Hoàn là người đứng đầu, mặc Đẩu Ngưu Phục, tay nâng lấy một chén trà, tao nhã đưa lên môi nhấp mấy ngụm, trên mặt nở nụ cười, nói:
- Tiểu hữu cảm thấy nơi đây thế nào?
Nguyên Phục nghe mà rùng mình, cái lão âm hiểm này giọng nói nam không ra nam nữ không ra nữ, khiến hắn phát ớn, bèn nghiến răng nói:
- Vãn bối có thế hay không rút lui khỏi Cẩm Y Vệ?...
Lời còn chưa kịp nói hết, Lý Hoàn đã hừ lạnh một cái. Luồng uy áp quanh người lão tỏa ra như sóng thần, Nguyên Phục đứng mũi chịu sào, không nhịn được phải lùi lại mấy bước, trên lưng tựa như đeo cả ngọn núi nặng nề. Nhưng hắn biết rằng nếu mình thật sự quỳ xuống, thì không những thua trên khí thế, mà cả “Đạo” cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Hai bên giằng co hồi lâu, cuối cùng Lý Hoàn chèn ép không được, cười khẩy một tiếng thu hồi uy áp, nói:
- Ngươi có gì bất mãn sao?
Nguyên Phục ám thở phào một hơi, lau trên trán mồ hôi, nói thẳng:
- Vãn bối còn trẻ, đời còn dài, không muốn vì nhập Cẩm Y Vệ mà mất đời trai…
Hắn nói xong, năm người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, giây lát không nhịn được đồng loạt cười ha hả. Lý Hoàn cười nói:
- Tiểu hữu nhập ta Đại Uy, thân phận chưa được chứng thực. Để tránh gián điệp trà trộn, nên bọn ta phải làm biện pháp phòng ngừa. u cũng là cẩn thận đó vậy. Nhưng chỉ cần tiểu hữu tuân thủ đủ ba điều kiện thì sẽ được xem xét gỡ bỏ phong ấn.
Nguyên Phục nghi ngờ nói:
- Bảo đảm thủ đoạn nhiều vô kể, đâu cần làm đến như vậy?
Lý Hoàn đáp:
- Tiểu hữu không biết, Thất Tình Hỗn Nguyên Tán là dược phương độc môn của Đại Uy. Chỉ có thể cho nam tử sử dụng, hơn nữa đối với Luyện Thể tu sĩ chỉ có tốt chứ không xấu. Phong ấn dương căn, chính là ngăn dương khí thoát ra ngoài.
Lão nói rồi đột nhiên trợn mắt, quát nhẹ một tiếng: “Pháp!”. Tức thì, ở sau lưng thình lình xuất hiện bóng hình một người mờ ảo. Bóng hình này trông như thực mà không phải thực, tựa hồn linh mà không phải hồn linh. Nó cao mười trượng ba thước, một tay cầm bửu kiếm, tay kia cầm thần cung. Giữa ban ngày mà phát sáng chói mắt. Thật là nguy nga tráng lệ.
Nguyên Phục bất giác lùi về sau, không thể tin được vào mắt mình. Lão già này, không phải Nguyên Anh! Mà là Luyện Thể Thần Cảnh tu sĩ.
Hắn từ kho tu hành tới nay, nói lâu cũng không lâu, ít cũng không phải ít. Dọc đường bôn tẩu thấy tu sĩ nhiều vô kể, nhưng đây là lần đầu thấy “Pháp Tướng” của một tu sĩ Thần Cảnh. Trong lòng không khỏi vừa mừng vừa sợ. Mãi lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh, Nguyên Phục chắp tay đáp:
- Nếu như tiền bối đã nói vậy, vãn bối không thể không tuân theo. Chỉ cầu một cái hứa hẹn, nếu đạt đủ ba điều kiện trên. Thì đưa vãn bối giải dược.
Lý Hoàn cười ha hả, thu hồi Pháp Tướng, nói:
- Được! Nếu tiểu hữu quả thật không có âm mưu gì với Đại Uy ta. Giải dược mà thôi, có gì không được?
Nguyên Phục hừ lạnh trong đầu, lại nói tiếp:
- Nãy vãn bối đã xem đủ hồ sơ của mười hai vị hoàng tử. Nhận thấy tam hoàng tử thích hợp phò tá. Vậy nên…
Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết, Lý Hoàn đã giơ tay ra hiệu cắt lời. Nguyên Phục trong bụng không hiểu có chút tức giận, mẹ nó cái này Cẩm Y Vệ có sở thích cắt lời người khác? Chỉ nghe lão lắc đầu từ tốn nói:
- Điều kiện này là lúc trước đưa ra. Tiểu hữu nếu như từ đầu vào đây không đòi rời Cẩm Y Vệ hay mở miệng chất vấn bọn ta thì còn chấp nhận được. Nhưng tiểu hữu không phân tôn ti trật tự, ấy là phạm vào đại tội. Chuyện phò tá, bây giờ không có quyền tự do lựa chọn. Mà do ta sắp đặt.
Nguyên Phục nghe xong định mở miệng phản bác, nhưng lại chợt nhớ lại có khi mình mở miệng lão ta lại chèn ép tiếp thì coi như toang. Đành ngậm bồ hòn làm ngọt, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đành cắn răng nói:
- Mặc đại nhân phân phó!
Lý Hoàn cười toe toét, hài lòng bảo:
- Quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy. Nay chư vị hoàng tử dưới trướng tham mưu phò tá đã đầy đủ. Chỉ dư bát hoàng tử còn thiếu người. Lệnh cho ngươi tiến về bát hoàng tử, nhậm chức Tham Vệ Chỉ Huy Sứ. Phò tá bên cạnh sớm chiều.
Nguyên Phục bụng một đoàn lửa giận, cúi chào đáp “Vâng!” Một cái rồi lui ra.
Đợi hắn đi khỏi rồi, một người trong đó mới nghi hoặc hỏi:
- Lý đại nhân, kẻ này có tài cán chi ghê gớm mà phải dùng tới Thất Tình Hỗn Nguyên Tán?
Lý Hoàn vuốt râu, chỉ đáp:
- Khí Cảnh Luyện Thể hoàn mỹ. Lại một cái tán tu. Hoặc là vì Đại Uy phục vụ, hoặc là chết. Đáng giá!
Đám người nghe xong đều giật mình, Luyện Thể hoàn mỹ? Trên đời này còn?
Một người khác chợt hỏi:
- Có khả năng hay không là gian tế?
Lý Hoàn đáp:
- Có khả năng, nhưng không cao. Tông môn nào lại cử cái này thiên tài đi làm nội gian? Đầu bị úng nước hay sao? Bất quá… đợi một thời gian xem biểu hiện hắn ta thế nào. Nếu quả thực không phải, giải dược Thất Tình Hỗn Nguyên Tán cho hắn cũng không sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.