Chương 92: Tiếp Viện Tới.
Cửu Long
04/03/2023
Tạm nói về Thông Thiên Giáo, là giáo phái bí ẩn nhất, không biết xuất hiện từ bao giờ. Tương truyền, các đời cao thủ của giáo phái này đều có một thân bản lãnh ghê gớm, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có thuật bói toán xuất thần nhập hóa khó ai sánh bằng.
Tên thân vệ của Ngũ Hòe theo lệnh chạy tới Vân Thê Sơn thông lên Thông Thiên Giáo, đốt hương khấn bái. Tức thời giữa thang trời hiện lên một đạo ánh sáng, một gã đạo đồng từ trong hư không bước ra chắp tay lễ phép, hỏi:
- Không biết đạo hữu tới đây có chuyện chi?
Tên thân vệ kia đem lời Ngũ Hòe dặn dò ra nói một lượt. Gã đạo đồng gật đầu nói lại:
- Vậy xin đạo hữu chờ một lát, để ta đem lời thông báo lại cho Đạo Tử.
Nói rồi quay người đằng không bay đi mất.
Bên trên ngọn Vân Thê, Lưu Ly Kinh đang ngồi thưởng trà. Phía trước y là một lão giả, mặt trắng môi hồng, râu dài tới rốn, đầu tóc bạc phơ. Lão khoác trên mình một bộ thanh sam, trông bắt mắt mà lại mười phần tao nhã. Lão hai mắt không to, nhưng sáng láng có thần, chỉ nghe lão nói:
- Tiểu tử, xem dưới núi có người tới.
Lưu Ly Kinh cũng không ngạc nhiên, ánh mắt hơi chuyển. Từ điểm này tới dưới chân núi cũng phải tầm mấy chục dặm khoảng cách, nhưng đối với bực này tu sĩ không nhằm nhò gì. Giây lát nhìn thấy sắc phục của gã thân vệ, Lưu Ly Kinh hơi nhíu mày, nói:
- Xem ra kiếp nạn của đệ tử tới rồi!
Lão gia kia ừm một tiếng, hỏi:
- Tính tới sao?
Lưu Ly Kinh lắc đầu, bảo:
- Chỉ đoán!
Lão già kinh ngạc, hỏi lại:
- Làm sao đoán?
Lưu Ly Kinh cười nhạt, đáp:
- Lần trước vào Ngục Tháp theo lệnh sư phụ, ta gặp hai kẻ rất thú vị. Một người thông minh kiệt xuất, một người võ lực thông thiên. So với đệ tử đại phái, hai kẻ đó không tính xuất chúng. Nhưng tiềm năng sau này khó mà phán đoán. Đệ tử phải tốn một khoảng thời gian mới tìm hiểu được hai kẻ nọ. Một là Ngũ Hòe tướng quân sở thuộc Đại Uy, kẻ còn lại là Thiên Ma Cốc môn đồ Nguyên Phục. Nay nhìn kẻ tới mặc quân phục, hiển nhiên được lệnh hai người kia tới mời ta hạ sơn giúp đỡ. Gần đây chỗ phía Nam chướng khí mù mịt, oán khí bốc lên tận trời. Ắt hẳn có kẻ nào bày hung trận ghê gớm lắm, ta nếu như hạ sơn chắc chắn phải đối chọi không sai. Đấy không phải kiếp nạn tới thì còn là gì?!
Lão giả bật cười, nói:
- Tiểu tử ngươi chưa hạ sơn mà đã giảm uy phong quân bình mà tâng bốc địch nhân. Nhát gan quá thể!
Lưu Ly Kinh thở dài, nói:
- Vậy nên hôm nay đệ tử tới đây là xin ngài giúp ta bói một quẻ coi như thế nào?
Lão giả vuốt râu, ánh mắt híp lại, nói:
- Đừng đùa, Thiên Hạ Đại Kiếp giáng lâm. Ta bực này tu vi nếu là cưỡng ép bói toán, ắt bị Thiên Lôi oanh sát. Thân tử đạo tiêu không nói, cái này Vân Thê Sơn cũng phải nát thành cám. Tiểu tử ngươi muốn khi sư diệt tổ hay gì?
Lưu Ly Kinh giật mình, hỏi lại:
- Ghê gớm như vậy? Cái gọi là Thiên Hạ Đại Kiếp này chẳng lẽ là thật?
Lão giả lặng im không nói gì, Lưu Ly Kinh cũng đành thở dài lắc đầu ngao ngán. Thiên Địa Đại kiếp trong miệng đám người tu hành là thời đại mạt pháp giáng lâm, nhưng theo y quan sát tinh tượng đến xem. Mạt pháp thời kỳ quả là đến thực, nhưng không đến nỗi khiến chư vị lão tổ không được phép hạ sơn. Bên sâu trong đó ắt ẩn chứa điều gì bí mật không thể nói. Đã sư phụ cũng kín miệng như thế, Lưu Ly Kinh biết có gặng hỏi cũng uổng công.
Hai người im lặng hồi lâu không nói, giây lát tên đạo đồng kia đã ngự không bay tới, thông báo lại những lời của gã thân vệ. Lưu Ly Kinh gật đầu, bảo:
- Ngươi vào động phủ của ta gói gém đồ đạc, ta hôm nay phải hạ sơn.
Tên đạo đồng cung kính đáp dạ một tiếng, rồi quay người bỏ đi.
Đợi tên đạo đồng đi rồi, lão giả kêu chậc một tiếng trong miệng, lấy từ trong ống tay áo ra một nhóm đồ vật, đặt lên bàn rồi bảo:
- Ở đây có một tòa trận pháp, có thể giúp tiểu tử ngươi cứu được ân công…
Nói đến đây giọng hơi ngập ngừng, chỉ nghe lão thở dài một hơi rồi tiếp:
- Ngươi có một vị sư huynh cùng họ, nay đã nhập ma khó thoát. Chuyến này đi… thay ta thanh lý môn hộ.
Nói rồi thân hình mờ ảo, không biết đã đi từ bao giờ.
Lưu Ly Kinh ánh mắt liếc xuống, thấy trên bàn đặt bốn lá cờ, một quyển trục nhỏ, kèm theo đó là một hòn đá bảy màu. Y cầm lên ba vật ấy, cẩn thận quan sát một lượt xong, trong bụng không khỏi khó hiểu, lẩm bẩm:
- Thanh lý môn hộ...
Nói rồi thu hết đồ đạc vào trong nhẫn trữ vật, đợi đạo đồng đến liền cùng nhau hạ sơn.
—
Bà Giang Khẩu.
Nguyên Phục bị nhốt trong trận đồ, tính đến nay có hai ngày hơn. Ngũ Hòe trong bụng gấp chẳng yên, ngay cả thường ngày điểm binh cũng mặc kệ để cho cấp dưới đi làm. Chỉ ngồi thẫn thờ một mình trong trướng, lật xem các loại pháp trận. Hòng tìm các cứu Nguyên Phục.
Nhưng Tứ Hung Tượng Trận là hung trận ghê gớm tuyệt luân. Bùi Diệp mất mấy năm mới sáng chế ra được, dưới thì thu oán linh, trên thì hút Nghiệt Lực. Nào phải trận pháp thông thường đâu?
Đang lúc buồn rầu chợt có người chạy vào báo rằng:
- Bẩm tướng quân, bên ngoài có ba vị tiên gia xin phép gặp mặt.
Ngũ Hòe cả mừng, lật đật mặc lên khải giáp chạy ra ngoài tiếp đón.
Quả nhiên, thân binh thụ lệnh hắn đi tam phương mời bằng hữu đã thành công. Phía bên ngoài chính là Lưu Ly Kinh, Ngân Linh cùng Quỳnh Nga.
Ba người nguyên là đệ tử đại phái chính đạo, thân hình vừa hiện thì hào quang chói lọi, trên trời rủ xuống hương hoa, quanh thân kiếm khí lấp lánh, tựa như thiên thần hạ phàm. Đám quân sĩ hai mắt như ánh sao, chẳng khác nào fan hâm mộ được gặp thần tượng vậy.
Ngũ Hòe khóe miệng giật giật mấy cái, không nghĩ tới đám này chính đạo môn phái cũng có phương thức ra sân bực này. Bất quá, y cũng không lên cản trở, dầu sao bây giờ cũng đang cần người giúp.
Đợi ba người hạ xuống, Ngũ Hòe mới tiến lên niềm nở đón tiếp.
Quỳnh Nga vừa nhảy xuống phi kiếm, liền gấp gáp chạy tới hỏi:
- Nguyên Phục đại ca thế nào rồi? Gặp phải chuyện gì nguy hiểm thế?
Ngũ Hòe nói:
- Chuyện này không phải một sớm một chiều mà nói hết được, xin chư vị dời bước vào bên trong chúng ta lại nói chuyện.
Quỳnh Nga biết mình thất lễ, mặt hơi đỏ lên, gật đầu nói:
- Đúng vậy, vào trong rồi nói.
Lưu Ly Kinh chắp tay làm lễ, nói:
- Từ lúc chia tay tới giờ, tướng quân vẫn mạnh khỏe chứ? Không biết ta nên gọi ngài là Ngũ Hòe hay là Thái Huy đây?
Ngân Linh cùng Quỳnh Nga đều kinh ngạc, hai người tâm lý đơn thuần. Từ sau chuyến ngục tháp đều không để trong bụng, một người mê rượu, một người mê kiếm. Chỉ xem như lịch luyện bản thân. Chỉ riêng Lưu Ly Kinh chú ý điểm bất thường mới điều tra Nguyên Phục cùng Thái Huy, khi đó mới hiểu rõ thân phân hai người. Lúc này nhắc tới tên thật Ngũ Hòe thì khiến hai nữ nhân không khỏi kinh hãi.
Danh tiếng Ngũ Hòe trong tu tiên giới không tính là cao, nhưng trong Đại Uy thì vang dội khắp chốn. Trấn thủ biên giới khỏi quỷ tộc mấy năm không thất thủ, cũng không phải là một tướng quân bình thường có thể làm nổi.
Ngũ Hòe gượng cười, nói:
- Đạo hữu quá lời, cứ gọi tại hạ là Ngũ Hòe được rồi. Nay sa cơ thất thế, những chuyện cũ không tiện nhắc tới làm gì.
Lưu Ly Kinh lại nói:
- Nghe nói ngài bây giờ dưới trướng Nguyên Phục. Kẻ đó là môn đồ Ma Đạo, không biết chuyện đó là như thế nào? Mặc dù bọn ta nợ ngài ân tình, nhưng Ma Đạo môn đồ nội chiến, chúng ta cũng không tiện xen vào.
Nói là không tiện xen vào, nhưng trên thực tế là chính đạo môn đồ như bọn hắn còn không phải trông đợi ma đạo tàn sát lẫn nhau sao?
Ngũ Hòe cũng hiểu điều này, chỉ thở dài, mời cả ba vào trong trướng. Đem hết mọi chuyện từ lúc rời Đại Uy tới nay kể hết ra một lượt. Từ chuyện Nguyên Phục so tài Tống Quân, tới việc chặn một kích Thiên Tội ma kiếm… cuối cùng lấy thân thử trận…
Ngân Linh nghe xong, hai mắt bắn ra sát khí, lạnh giọng nói:
- Đạo hữu nói Nguyên Phục từng giết một người, gọi là Nguyệt Lung đúng không?
Lưu Ly Kinh nghe nhắc tới cái tên này trong bụng không khỏi lộp bộp mấy tiếng. Nguyệt Lung, Nhật Quang… hai cái tên này luôn đi cùng một cặp, là tán tu có danh tiếng trong tu tiên giới. Nhưng chỉ những người có địa vị như bọn hắn mới biết danh tính thực sự của hai người đó. Mà Nhật Quang, chính là sư huynh hắn. Gọi bằng Lưu Ly Bảo!
Xem ra chuyện sư phụ dặn có chút khó làm rồi đây...
Ngũ Hòe đương nhiên không biết chuyện này, hơn nữa lúc giao chiến hắn đang bận chỉ huy đại quân. Đối với việc này cũng không rõ, nghe vậy liền đáp:
- Theo như quân báo lại, thì đúng có người tên như thế. Không biết tiên tử vì sao muốn hỏi?
Ngân Linh đè ép tâm tình bất ổn, lắc đầu nói:
- Không có chuyện gì, chỉ là nghe có chút quen tai mà thôi.
Quỳnh Nga nãy giờ không nói gì, thấy câu chuyện càng đi càng xa, bèn lên tiếng:
- Vậy bây giờ Nguyên Phục không phải môn đồ Ma Đạo nữa rồi. Chúng ta có nên đi cứu y không?
Lưu Ly Kinh đáp:
- Về tình về lý thì chúng ta nên đi cứu. Chỉ không biết tình hình y bây giờ như thế nào?
Ngũ Hòe đáp:
- Đại nhân bị Bùi Diệp lấy hồn đăng bày chú thuật. Thuật này ấy gọi bằng Câu Hồn, trong vòng mười ngày ắt hồn xiêu phách tán. Chỉ có điều tại hạ trước đây gặp nhiều chú quỷ thuật nên rõ cách phá, Bùi Diệp biết thế nên đã giấu Câu Hồn Đài bên trong một tòa Hung Trận. Nguyên đại nhân sợ liên lụy bọn ta nên lấy thân thử trận, nay bị nhốt bên trong đã là ngày thứ hai rồi.
Lưu Ly Kinh trầm ngâm suy nghĩ, hỏi:
- Hung trận ấy trông như thế nào?
Ngũ Hòe đem hung trận miêu tả lại một lượt. Trong bốn người thì chỉ có Lưu Ly Kinh am hiểu pháp trận nhất, Ngũ Hòe hiểu quân trận, Ngân Linh hiểu hồn trận, Quỳnh Nga hiểu kiếm trận… Bốn người kiến thức tưởng chừng như không liên quan lại bổ sung cho nhau không ít. Một hồi lâu sau, Lưu Ly Kinh tổng kết lại, nói:
- Trận này ấy là Tứ Hung Tượng Trận. Có bốn cổng phân biệt làm Trảm Tiên, Tru Tiên, Hãm Tiên, Triệt Tiên. Mỗi cổng đều có tu sĩ Ma Đạo canh giữ, phía trên treo bảo bối, phía dưới bày chướng ngại, lại chôn cùng vật ô uế. Có thể cản quân trận lẫn tu tiên giả công chiếm. Quả không hổ là hung trận!
Quỳnh Nga đột nhiên hỏi:
- Trận có bốn cổng, nhưng nếu ta không đi từ cổng vào thì có việc gì không?
Ngũ Hòe nói:
- Tại hạ đã cho người thử, trận này bao quanh bởi sương mù đen dày đặc. Có kết giới bao phủ, công kích cứ tựa như lấy trứng chọi đá, không thể nào phá nổi. Kim Đan kỳ tu sĩ gặp phải làn sương ấy toàn thân nổi mủ, giây lát đã hóa thành Âm Thi.
Mấy người nghe xong đều rùng mình kinh hãi. Lưu Ly Kinh nghĩ ngợi chốc lát rồi bảo:
- Muốn phá được trận này phải xem tận mắt mới biết được. Chứ ngồi đây đoán già đoán non thì khó lắm.
Nói rồi bốn người đằng không bay đi, tới trước hung trận chừng một dặm thì ẩn tàng khí tức. Cẩn thận quan sát.
Chỉ thấy ngay lúc này Tứ Hung Tượng Trận toàn bộ khởi động, biểu thị đang có người xông trận. Khắp nơi chướng khí mịt mù, sương đen như mực, sấm chớp đùng đùng, thanh thế ghê gớm cực kỳ. Phía trên mỗi cổng đều có tu sĩ tọa trấn, từ xa nhìn vào không rõ mặt mày ra làm sao.
Lưu Ly Kinh bay lên cao hơn để quan sát, y phải vận dụng tới độc môn pháp thuật Thông Thiên nhãn mới có thể lờ mờ thấy cảnh tượng bên trong. Giây lát khóe mắt chảy hai hàng huyết lệ, Lưu Ly Kinh rú lên một tiếng đau đớn. Không dám dụng thần thông dò xét tiếp.
Ba người vội đỡ lấy y chạy sang một nơi khác, sợ bị phát hiện. Lúc này Lưu Ly Kinh mới đỡ hơn, chậm rãi nói:
- Nãy ta dụng thần thông xem xét, bị nghiệt lực phản phệ có chút thương tổn. Không đáng ngại!
Tiện nói về Nghiệt Lực, hay còn gọi là nghiệt. Tức là nhân và quả. Gieo nhân thì gặt quả cũng ý chỉ này đó vậy. Chỉ có điều, nhân quả của người thường, thậm chí là tu sĩ đều không ảnh hưởng gì tới thế giới này. Vậy Nghiệt Lực từ đâu tới?
Tương truyền, ở vùng phía Tây, cũng gọi là Tây Hoang Cấm Địa từng có một vị tiên nhân từ thiên giới ngã xuống.
Bởi vì thế giới này không tịnh hóa nổi nhân quả của tiên nhân, nên dần dà biến thành Nghiệt Lực, không ngừng tràn lan ra xung quanh. Tu sĩ một khi bị nghiệt lực quấn thân, khí vận đại giảm, đầu óc mơ hồ, làm việc gì cũng trở nên bất lợi… Vậy nên người ta thường hay gọi nó bằng điềm gở.
Chỉ nghe Lưu Ly Kinh nói tiếp:
- Tại hạ xem thấy, trận này có bốn cổng tương ứng với bốn đầu hung linh, trung ương đặt một cái đài cao chính là mắt trận. Mặt đài hướng phía Tây dùng để hút Nghiệt Lực. Ngoài ra bên trong oán khí như mây, không biết vì lập tòa hung trận này mà Ma Đạo môn đồ đã giết bao nhiêu nhân mạng. Quả là ác quá thay!
Tên thân vệ của Ngũ Hòe theo lệnh chạy tới Vân Thê Sơn thông lên Thông Thiên Giáo, đốt hương khấn bái. Tức thời giữa thang trời hiện lên một đạo ánh sáng, một gã đạo đồng từ trong hư không bước ra chắp tay lễ phép, hỏi:
- Không biết đạo hữu tới đây có chuyện chi?
Tên thân vệ kia đem lời Ngũ Hòe dặn dò ra nói một lượt. Gã đạo đồng gật đầu nói lại:
- Vậy xin đạo hữu chờ một lát, để ta đem lời thông báo lại cho Đạo Tử.
Nói rồi quay người đằng không bay đi mất.
Bên trên ngọn Vân Thê, Lưu Ly Kinh đang ngồi thưởng trà. Phía trước y là một lão giả, mặt trắng môi hồng, râu dài tới rốn, đầu tóc bạc phơ. Lão khoác trên mình một bộ thanh sam, trông bắt mắt mà lại mười phần tao nhã. Lão hai mắt không to, nhưng sáng láng có thần, chỉ nghe lão nói:
- Tiểu tử, xem dưới núi có người tới.
Lưu Ly Kinh cũng không ngạc nhiên, ánh mắt hơi chuyển. Từ điểm này tới dưới chân núi cũng phải tầm mấy chục dặm khoảng cách, nhưng đối với bực này tu sĩ không nhằm nhò gì. Giây lát nhìn thấy sắc phục của gã thân vệ, Lưu Ly Kinh hơi nhíu mày, nói:
- Xem ra kiếp nạn của đệ tử tới rồi!
Lão gia kia ừm một tiếng, hỏi:
- Tính tới sao?
Lưu Ly Kinh lắc đầu, bảo:
- Chỉ đoán!
Lão già kinh ngạc, hỏi lại:
- Làm sao đoán?
Lưu Ly Kinh cười nhạt, đáp:
- Lần trước vào Ngục Tháp theo lệnh sư phụ, ta gặp hai kẻ rất thú vị. Một người thông minh kiệt xuất, một người võ lực thông thiên. So với đệ tử đại phái, hai kẻ đó không tính xuất chúng. Nhưng tiềm năng sau này khó mà phán đoán. Đệ tử phải tốn một khoảng thời gian mới tìm hiểu được hai kẻ nọ. Một là Ngũ Hòe tướng quân sở thuộc Đại Uy, kẻ còn lại là Thiên Ma Cốc môn đồ Nguyên Phục. Nay nhìn kẻ tới mặc quân phục, hiển nhiên được lệnh hai người kia tới mời ta hạ sơn giúp đỡ. Gần đây chỗ phía Nam chướng khí mù mịt, oán khí bốc lên tận trời. Ắt hẳn có kẻ nào bày hung trận ghê gớm lắm, ta nếu như hạ sơn chắc chắn phải đối chọi không sai. Đấy không phải kiếp nạn tới thì còn là gì?!
Lão giả bật cười, nói:
- Tiểu tử ngươi chưa hạ sơn mà đã giảm uy phong quân bình mà tâng bốc địch nhân. Nhát gan quá thể!
Lưu Ly Kinh thở dài, nói:
- Vậy nên hôm nay đệ tử tới đây là xin ngài giúp ta bói một quẻ coi như thế nào?
Lão giả vuốt râu, ánh mắt híp lại, nói:
- Đừng đùa, Thiên Hạ Đại Kiếp giáng lâm. Ta bực này tu vi nếu là cưỡng ép bói toán, ắt bị Thiên Lôi oanh sát. Thân tử đạo tiêu không nói, cái này Vân Thê Sơn cũng phải nát thành cám. Tiểu tử ngươi muốn khi sư diệt tổ hay gì?
Lưu Ly Kinh giật mình, hỏi lại:
- Ghê gớm như vậy? Cái gọi là Thiên Hạ Đại Kiếp này chẳng lẽ là thật?
Lão giả lặng im không nói gì, Lưu Ly Kinh cũng đành thở dài lắc đầu ngao ngán. Thiên Địa Đại kiếp trong miệng đám người tu hành là thời đại mạt pháp giáng lâm, nhưng theo y quan sát tinh tượng đến xem. Mạt pháp thời kỳ quả là đến thực, nhưng không đến nỗi khiến chư vị lão tổ không được phép hạ sơn. Bên sâu trong đó ắt ẩn chứa điều gì bí mật không thể nói. Đã sư phụ cũng kín miệng như thế, Lưu Ly Kinh biết có gặng hỏi cũng uổng công.
Hai người im lặng hồi lâu không nói, giây lát tên đạo đồng kia đã ngự không bay tới, thông báo lại những lời của gã thân vệ. Lưu Ly Kinh gật đầu, bảo:
- Ngươi vào động phủ của ta gói gém đồ đạc, ta hôm nay phải hạ sơn.
Tên đạo đồng cung kính đáp dạ một tiếng, rồi quay người bỏ đi.
Đợi tên đạo đồng đi rồi, lão giả kêu chậc một tiếng trong miệng, lấy từ trong ống tay áo ra một nhóm đồ vật, đặt lên bàn rồi bảo:
- Ở đây có một tòa trận pháp, có thể giúp tiểu tử ngươi cứu được ân công…
Nói đến đây giọng hơi ngập ngừng, chỉ nghe lão thở dài một hơi rồi tiếp:
- Ngươi có một vị sư huynh cùng họ, nay đã nhập ma khó thoát. Chuyến này đi… thay ta thanh lý môn hộ.
Nói rồi thân hình mờ ảo, không biết đã đi từ bao giờ.
Lưu Ly Kinh ánh mắt liếc xuống, thấy trên bàn đặt bốn lá cờ, một quyển trục nhỏ, kèm theo đó là một hòn đá bảy màu. Y cầm lên ba vật ấy, cẩn thận quan sát một lượt xong, trong bụng không khỏi khó hiểu, lẩm bẩm:
- Thanh lý môn hộ...
Nói rồi thu hết đồ đạc vào trong nhẫn trữ vật, đợi đạo đồng đến liền cùng nhau hạ sơn.
—
Bà Giang Khẩu.
Nguyên Phục bị nhốt trong trận đồ, tính đến nay có hai ngày hơn. Ngũ Hòe trong bụng gấp chẳng yên, ngay cả thường ngày điểm binh cũng mặc kệ để cho cấp dưới đi làm. Chỉ ngồi thẫn thờ một mình trong trướng, lật xem các loại pháp trận. Hòng tìm các cứu Nguyên Phục.
Nhưng Tứ Hung Tượng Trận là hung trận ghê gớm tuyệt luân. Bùi Diệp mất mấy năm mới sáng chế ra được, dưới thì thu oán linh, trên thì hút Nghiệt Lực. Nào phải trận pháp thông thường đâu?
Đang lúc buồn rầu chợt có người chạy vào báo rằng:
- Bẩm tướng quân, bên ngoài có ba vị tiên gia xin phép gặp mặt.
Ngũ Hòe cả mừng, lật đật mặc lên khải giáp chạy ra ngoài tiếp đón.
Quả nhiên, thân binh thụ lệnh hắn đi tam phương mời bằng hữu đã thành công. Phía bên ngoài chính là Lưu Ly Kinh, Ngân Linh cùng Quỳnh Nga.
Ba người nguyên là đệ tử đại phái chính đạo, thân hình vừa hiện thì hào quang chói lọi, trên trời rủ xuống hương hoa, quanh thân kiếm khí lấp lánh, tựa như thiên thần hạ phàm. Đám quân sĩ hai mắt như ánh sao, chẳng khác nào fan hâm mộ được gặp thần tượng vậy.
Ngũ Hòe khóe miệng giật giật mấy cái, không nghĩ tới đám này chính đạo môn phái cũng có phương thức ra sân bực này. Bất quá, y cũng không lên cản trở, dầu sao bây giờ cũng đang cần người giúp.
Đợi ba người hạ xuống, Ngũ Hòe mới tiến lên niềm nở đón tiếp.
Quỳnh Nga vừa nhảy xuống phi kiếm, liền gấp gáp chạy tới hỏi:
- Nguyên Phục đại ca thế nào rồi? Gặp phải chuyện gì nguy hiểm thế?
Ngũ Hòe nói:
- Chuyện này không phải một sớm một chiều mà nói hết được, xin chư vị dời bước vào bên trong chúng ta lại nói chuyện.
Quỳnh Nga biết mình thất lễ, mặt hơi đỏ lên, gật đầu nói:
- Đúng vậy, vào trong rồi nói.
Lưu Ly Kinh chắp tay làm lễ, nói:
- Từ lúc chia tay tới giờ, tướng quân vẫn mạnh khỏe chứ? Không biết ta nên gọi ngài là Ngũ Hòe hay là Thái Huy đây?
Ngân Linh cùng Quỳnh Nga đều kinh ngạc, hai người tâm lý đơn thuần. Từ sau chuyến ngục tháp đều không để trong bụng, một người mê rượu, một người mê kiếm. Chỉ xem như lịch luyện bản thân. Chỉ riêng Lưu Ly Kinh chú ý điểm bất thường mới điều tra Nguyên Phục cùng Thái Huy, khi đó mới hiểu rõ thân phân hai người. Lúc này nhắc tới tên thật Ngũ Hòe thì khiến hai nữ nhân không khỏi kinh hãi.
Danh tiếng Ngũ Hòe trong tu tiên giới không tính là cao, nhưng trong Đại Uy thì vang dội khắp chốn. Trấn thủ biên giới khỏi quỷ tộc mấy năm không thất thủ, cũng không phải là một tướng quân bình thường có thể làm nổi.
Ngũ Hòe gượng cười, nói:
- Đạo hữu quá lời, cứ gọi tại hạ là Ngũ Hòe được rồi. Nay sa cơ thất thế, những chuyện cũ không tiện nhắc tới làm gì.
Lưu Ly Kinh lại nói:
- Nghe nói ngài bây giờ dưới trướng Nguyên Phục. Kẻ đó là môn đồ Ma Đạo, không biết chuyện đó là như thế nào? Mặc dù bọn ta nợ ngài ân tình, nhưng Ma Đạo môn đồ nội chiến, chúng ta cũng không tiện xen vào.
Nói là không tiện xen vào, nhưng trên thực tế là chính đạo môn đồ như bọn hắn còn không phải trông đợi ma đạo tàn sát lẫn nhau sao?
Ngũ Hòe cũng hiểu điều này, chỉ thở dài, mời cả ba vào trong trướng. Đem hết mọi chuyện từ lúc rời Đại Uy tới nay kể hết ra một lượt. Từ chuyện Nguyên Phục so tài Tống Quân, tới việc chặn một kích Thiên Tội ma kiếm… cuối cùng lấy thân thử trận…
Ngân Linh nghe xong, hai mắt bắn ra sát khí, lạnh giọng nói:
- Đạo hữu nói Nguyên Phục từng giết một người, gọi là Nguyệt Lung đúng không?
Lưu Ly Kinh nghe nhắc tới cái tên này trong bụng không khỏi lộp bộp mấy tiếng. Nguyệt Lung, Nhật Quang… hai cái tên này luôn đi cùng một cặp, là tán tu có danh tiếng trong tu tiên giới. Nhưng chỉ những người có địa vị như bọn hắn mới biết danh tính thực sự của hai người đó. Mà Nhật Quang, chính là sư huynh hắn. Gọi bằng Lưu Ly Bảo!
Xem ra chuyện sư phụ dặn có chút khó làm rồi đây...
Ngũ Hòe đương nhiên không biết chuyện này, hơn nữa lúc giao chiến hắn đang bận chỉ huy đại quân. Đối với việc này cũng không rõ, nghe vậy liền đáp:
- Theo như quân báo lại, thì đúng có người tên như thế. Không biết tiên tử vì sao muốn hỏi?
Ngân Linh đè ép tâm tình bất ổn, lắc đầu nói:
- Không có chuyện gì, chỉ là nghe có chút quen tai mà thôi.
Quỳnh Nga nãy giờ không nói gì, thấy câu chuyện càng đi càng xa, bèn lên tiếng:
- Vậy bây giờ Nguyên Phục không phải môn đồ Ma Đạo nữa rồi. Chúng ta có nên đi cứu y không?
Lưu Ly Kinh đáp:
- Về tình về lý thì chúng ta nên đi cứu. Chỉ không biết tình hình y bây giờ như thế nào?
Ngũ Hòe đáp:
- Đại nhân bị Bùi Diệp lấy hồn đăng bày chú thuật. Thuật này ấy gọi bằng Câu Hồn, trong vòng mười ngày ắt hồn xiêu phách tán. Chỉ có điều tại hạ trước đây gặp nhiều chú quỷ thuật nên rõ cách phá, Bùi Diệp biết thế nên đã giấu Câu Hồn Đài bên trong một tòa Hung Trận. Nguyên đại nhân sợ liên lụy bọn ta nên lấy thân thử trận, nay bị nhốt bên trong đã là ngày thứ hai rồi.
Lưu Ly Kinh trầm ngâm suy nghĩ, hỏi:
- Hung trận ấy trông như thế nào?
Ngũ Hòe đem hung trận miêu tả lại một lượt. Trong bốn người thì chỉ có Lưu Ly Kinh am hiểu pháp trận nhất, Ngũ Hòe hiểu quân trận, Ngân Linh hiểu hồn trận, Quỳnh Nga hiểu kiếm trận… Bốn người kiến thức tưởng chừng như không liên quan lại bổ sung cho nhau không ít. Một hồi lâu sau, Lưu Ly Kinh tổng kết lại, nói:
- Trận này ấy là Tứ Hung Tượng Trận. Có bốn cổng phân biệt làm Trảm Tiên, Tru Tiên, Hãm Tiên, Triệt Tiên. Mỗi cổng đều có tu sĩ Ma Đạo canh giữ, phía trên treo bảo bối, phía dưới bày chướng ngại, lại chôn cùng vật ô uế. Có thể cản quân trận lẫn tu tiên giả công chiếm. Quả không hổ là hung trận!
Quỳnh Nga đột nhiên hỏi:
- Trận có bốn cổng, nhưng nếu ta không đi từ cổng vào thì có việc gì không?
Ngũ Hòe nói:
- Tại hạ đã cho người thử, trận này bao quanh bởi sương mù đen dày đặc. Có kết giới bao phủ, công kích cứ tựa như lấy trứng chọi đá, không thể nào phá nổi. Kim Đan kỳ tu sĩ gặp phải làn sương ấy toàn thân nổi mủ, giây lát đã hóa thành Âm Thi.
Mấy người nghe xong đều rùng mình kinh hãi. Lưu Ly Kinh nghĩ ngợi chốc lát rồi bảo:
- Muốn phá được trận này phải xem tận mắt mới biết được. Chứ ngồi đây đoán già đoán non thì khó lắm.
Nói rồi bốn người đằng không bay đi, tới trước hung trận chừng một dặm thì ẩn tàng khí tức. Cẩn thận quan sát.
Chỉ thấy ngay lúc này Tứ Hung Tượng Trận toàn bộ khởi động, biểu thị đang có người xông trận. Khắp nơi chướng khí mịt mù, sương đen như mực, sấm chớp đùng đùng, thanh thế ghê gớm cực kỳ. Phía trên mỗi cổng đều có tu sĩ tọa trấn, từ xa nhìn vào không rõ mặt mày ra làm sao.
Lưu Ly Kinh bay lên cao hơn để quan sát, y phải vận dụng tới độc môn pháp thuật Thông Thiên nhãn mới có thể lờ mờ thấy cảnh tượng bên trong. Giây lát khóe mắt chảy hai hàng huyết lệ, Lưu Ly Kinh rú lên một tiếng đau đớn. Không dám dụng thần thông dò xét tiếp.
Ba người vội đỡ lấy y chạy sang một nơi khác, sợ bị phát hiện. Lúc này Lưu Ly Kinh mới đỡ hơn, chậm rãi nói:
- Nãy ta dụng thần thông xem xét, bị nghiệt lực phản phệ có chút thương tổn. Không đáng ngại!
Tiện nói về Nghiệt Lực, hay còn gọi là nghiệt. Tức là nhân và quả. Gieo nhân thì gặt quả cũng ý chỉ này đó vậy. Chỉ có điều, nhân quả của người thường, thậm chí là tu sĩ đều không ảnh hưởng gì tới thế giới này. Vậy Nghiệt Lực từ đâu tới?
Tương truyền, ở vùng phía Tây, cũng gọi là Tây Hoang Cấm Địa từng có một vị tiên nhân từ thiên giới ngã xuống.
Bởi vì thế giới này không tịnh hóa nổi nhân quả của tiên nhân, nên dần dà biến thành Nghiệt Lực, không ngừng tràn lan ra xung quanh. Tu sĩ một khi bị nghiệt lực quấn thân, khí vận đại giảm, đầu óc mơ hồ, làm việc gì cũng trở nên bất lợi… Vậy nên người ta thường hay gọi nó bằng điềm gở.
Chỉ nghe Lưu Ly Kinh nói tiếp:
- Tại hạ xem thấy, trận này có bốn cổng tương ứng với bốn đầu hung linh, trung ương đặt một cái đài cao chính là mắt trận. Mặt đài hướng phía Tây dùng để hút Nghiệt Lực. Ngoài ra bên trong oán khí như mây, không biết vì lập tòa hung trận này mà Ma Đạo môn đồ đã giết bao nhiêu nhân mạng. Quả là ác quá thay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.