Chương 14: Toàn Là Âm Mưu.
Cửu Long
03/03/2023
Hệ thống này, ta không cần!
---
Huyết Lâu chưởng thanh thế to lớn, Lâm Tầm sợ những người khác cũng vào quần công, nên không dám chống chọi lâu. Cũng vội lấy trong người ra một cái pháp bảo hình Dù quăng lên trước mặt, đồng thời thân hình lướt ra sau né tránh. Chưa dừng lại ở đó, gã trên tay bắt pháp ấn, miệng lẩm bẩm chú ngữ. Một thanh đao mờ ảo xuất hiện rồi ngưng lại như thực chất, Lâm Tầm trực chỉ vào Cẩm Lăng quát:
- Mời hồn đao quay mình!
Âm thanh vừa dứt, thanh hồn đao như ánh chớp xẹt qua. Bắn thẳng vào Cẩm Lăng.
Nghe “Bình!” Một tiếng nổ lớn.
Cây dù cùng Huyết Lâu Chưởng đụng phải nhau. Khiến mảnh vỡ bay tứ tung, chiếc dù pháp bảo ấy cũng nát mất.
Nhưng Cẩm Lăng cũng không kịp đánh ra chưởng thứ hai. Hồn đạo nhất mạch công kích cực kỳ quỷ dị. Hắn không dám đón đỡ thanh đao kia, vội nhảy tránh đi. Nào ngờ hồn đao cảm nhận được vị trí, cũng lướt bay theo.
Cẩm Lăng giận quá, hừ lạnh một tiếng. Rồi lấy từ trong túi ra một pháp bảo khác liệng đi. Nào ngờ thanh hồn đao tựa như trong suốt xuyên thẳng qua món pháp bảo ấy. Cẩm Lăng hãi nhiên, biến cố đột nhiên khiến hắn không biết phải làm sao...
Đột nhiên, Lưu Thải Phượng hét lên một tiếng.
- Hồn Đao ngưng thực! Hắn đã Trúc Cơ hậu kỳ. Cùng nhau liên thủ.
Lời vừa dứt, trong tay nàng xuất hiện một thanh tiểu kiếm nhắm Lâm Tầm phóng đi thật nhanh.
Nguyên bổn Lâm Tầm tinh thần toàn bộ tập trung điều khiển hồn đao. Bị tiếng thét này làm giật nảy mình, hồn đao ngự không cũng vì thế mà tiêu tán. Vừa kịp lúc đó, thanh tiểu kiếm xẹt qua không trung bay tới thật lẹ. Hắn chợt há miệng phun ra một luồng khói trắng. Thanh tiểu kiếm đụng phải, tựa như con ruồi bay lạc, đâm loạn không ngừng.
Nhưng thời gian ấy đã đủ cho mấy người khác hành động. Huyền Minh xách ra năm bộ thi khôi, Cẩm Lăng ngự trên không trung giăng ra Huyết Sát Nhiễm Trần Tơ quật xuống. Còn nữ tu Sinh Đạo thì hai bàn tay mọc ra một bộ móng vuốt sắc lẹm, lao vào hợp công.
Lâm Tầm lâm nguy không loạn, lấy trong túi ra một viên cầu liệng lên không trung. Đồng thời thi triển bộ pháp né đòn công kích của năm cỗ thi Khôi. Trong tay y thình lình xuất hiện một thanh đao mờ ảo, chính là hồn đao lúc vừa nãy. Chẳng qua bây giờ tâm thần không chú ý nên hồn đao không được ngưng thực cho lắm.
Y múa đao lên vun vút, lần lượt chém vào đầu năm cái thi khôi. Tuy không để lại vết chém, nhưng hễ thi khôi nào đụng phải hồn đao đều ngã lăn ra đất. Huyền Minh cũng vì đó hoàn toàn mất khả năng khống chế.
Chưa dừng lại ở đó, Lâm Tầm lấy tiếp ra một cái chuông to chụp lên người nữ tu Sinh Đạo. Y nhanh như cắt, vỗ một tay lên chuông một phát, đồng thời hô lên: “Trấn!”.
Đinh! Tiếng chuông ầm ầm vang vọng cả hậu viện. Nhức hết màng nhĩ.
Một loạt động tác từ lúc há miệng phun sương phá tiểu kiếm, đến khi một chưởng vỗ chuông trấn nữ tu. Vừa nhanh vừa chuẩn không hề sai sót một ly nào.
Nói thì lâu chứ mọi việc xảy ra trong chớp mắt, phía trên cao cùng lúc nghe “Bình” một tiếng. Huyết Sát Nhiễm Trần tơ bị viên Phá Hồn Châu cản lại. Tơ máu hóa thành từng sợi huyết tiễn, tiêu tán trên không trung. Dư lực còn chưa hết, viên châu đập vào bụng Cẩm Lăng, không ngừng phát ra tiếng rên tựa trẻ khóc. Cẩm Lăng sắc mặt tái đi, hiển nhiên bị thương không hề nhẹ.
Bên này Huyền Minh bị mất liên hệ với Thi Khôi, nhất thời Thi Khí phản chủ. Một thân lan tràn đầy thi ban, gã “hự” lên cái nhẹ, vội ngồi xếp bằng hành công chữa trị.
Bốn đấu một, vậy mà Lâm Tầm thắng?!
Trúc cơ hậu kỳ cùng Trúc Cơ trung kỳ thực lực không chênh lệch như mọi người cùng tưởng tượng. Không chỉ Trúc Cơ, mà Kim Đan cũng thế. Phân ra sơ, trung, hậu kỳ… chẳng qua là đánh dấu quá trình hình thành lẫn chuyển biến của một tu sĩ. Hoàn toàn không biểu thị chiến lực.
Nói cách khác, Lâm Tầm một trận đấu này. Hoàn toàn chính là dựa vào kinh nghiệm chiến đấu từ trước tới nay của y!
Kẻ này chính là một thiên tài!
Lưu Thải Phượng sắc mặt tái đi vì sợ. Nguyên Phục trường thương đã cầm sẵn trong tay, ánh mắt cẩn thận đề phòng.
“Người này mạnh hơn ba huynh đệ chết yểu kia!”
Lâm Tầm một tay giữ lấy Trấn Hồn Chung đang giam giữ nữ tu sĩ Sinh Đạo. Khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo, hướng Nguyên Phục cùng Thải Phượng, cười nói:
- Ta vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, cùng tu sĩ đấu pháp đến ta chết ngươi sống tình trạng. Lúc đó, các ngươi vẫn chỉ ở trong Cốc hưởng thụ đãi ngộ gia tộc. Nào phải vật lộn như ta? Nói về đấu pháp, ta đây chưa…
Nhưng lời của y còn chưa kịp nói xong, một tiếng “Vút” kêu không biết từ đâu phát ra. Ánh sáng xanh lấp loé, một thanh tiểu kiếm đột ngột hiện lên, phóng tới đâm xuyên qua bả vai Lâm Tầm. Thân hình y không tự chủ được, bị quán chú lao về sau. Nghe “Đinh!” một cái, cả người cả kiếm dính sát vào vách tường tiểu viện.
Ánh mắt y tràn đầy hãi nhiên toàn thân linh lực lẫn hồn lực đều bị kiềm chế. Ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn thanh tiểu kiếm, lại nhìn về đám sương trắng lúc nãy. Trong giọng nói không khỏi thán phục:
- Là huyễn ảnh!? Phi kiếm ngươi phóng ra lần đầu kia là huyễn ảnh!
Lưu Thải Phượng khuôn mặt vốn dĩ tái đi vì sợ hãi, lúc này biến mất hoàn toàn không có gì. Thay vào đó là cười tươi, như hoa xuân chớm nở, nhẹ nhàng nói:
- Lâm đạo hữu thân kinh bách chiến. Ta Trần Phượng Chi cũng không hề kém cạnh. Đều là người bôn ba tứ xứ, chẳng lẽ đạo hữu khinh thường ta?
Lâm Tầm kinh ngạc, lắp bắp:
- Ngươi… ngươi… Diễm Linh mạch họ Lưu… Ngươi không phải?
Lưu Thải Phượng cười khì khì, nói:
- Trùng họ nhưng không phải. Ta vốn dĩ tên Trần Phượng Chi. Nhưng khi gia nhập Ma Cốc không có chỗ dựa. Đành làm liều đổi thành Lưu Thải Phượng…
Vừa nói vừa tỏ vẻ sợ hãi:
- Như thế, không sao a? Chẳng lẽ gia tộc họ Lưu lại muốn tàn sát hết thiên hạ trùng họ? Mạng ta... mạng ta nguy mất...
Nguyên Phục nghe xong bất giác lùi về mấy bước. Mẹ nó! Cái này âm phủ tông môn toàn người âm hiểm a...
Lâm Tầm sắc mặt hôi bại, từ bỏ giãy dụa, cười khổ nói:
- Số người cơ khổ không thể vươn xa!
Mất đi linh lực cùng hồn lực duy trì, Phá Hồn Châu cùng Trấn Hồn Chung đều trở nên yếu ớt. Cẩm Lăng cùng nữ tu sĩ Sinh Đạo kia giây lát thoát khốn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn về Lâm Tầm. Cẩm Lăng có thể chỉ muốn giết người cho hả giận. Nhưng nữ tu sĩ Sinh đạo kia thật là muốn làm theo “Ánh mắt mách bảo”.
Lưu Thải Phượng vội hô:
- Hai vị đạo hữu khoan chớ vội. Kẻ này cách cái chết gần trong gang tấc, muốn giết lúc nào chẳng được? Chẳng qua nên tra rõ ngọn ngành sự việc trước.
Cẩm Lăng hừ một tiếng không đáp lại, nhưng cũng không tiến tới động thủ tiếp. Nữ tu Sinh đạo cười gằn, nói:
- Giết không được, nhưng xin hai đôi chân khỏi hắn chạy được không?
Sinh Đạo tu hành một mạch tính tình không tốt lắm, nhưng dù sao người cũng không phải do mình hạ, nên mới phải hỏi ý kiến. Dù sao Ma Cốc tôn trọng kẻ mạnh. Lưu Thải Phượng tạm thời ứng với lời đó.
Thải Phượng mới thở nhẹ một hơi, nói:
- Sưu hồn ta không biết. Nếu ai biết thì giết đi cho xong việc.
Đám người đều lắc đầu, Lưu Thải Phượng mới nói:
- Tuỳ ý, miễn sống là được.
Nói rồi quay đi không muốn nhìn cảnh tiếp theo.
Nữ tu sĩ kia cười ha hả, tiến tới như mãnh hổ hạ sơn. Hai tay trần trùng trục nắm lấy bắp chân Lâm Tầm.
Lâm Tầm hoảng sợ, cầu khẩn nói:
- Không muốn, không muốn, tại hạ có pháp bảo, có linh thạch. Toàn bộ cho! Không muốn ăn chân ta… aaaa…
Lời y còn chưa kịp nói xong, nữ tu sĩ đã dứt khoát bẻ gãy đôi chân, máu tươi lênh láng. Miệng nàng mở ra to như chậu máu, ngoạm một cái đã nhét đôi chân kia vào. Nhai nghe rau ráu, cảnh tượng trông thật ghê rợn!
Nguyên Phục: “...”
Hắn bây giờ mới biết, ánh mắt nàng nhìn lúc mới gặp.
Mẹ nó! Thật muốn ăn tươi hắn theo nghĩa đen.
…
Đợi nữ tu kia hành sự xong rồi, Trần Phượng Chi mới từ từ tiến tới. Nàng lấy trong người ra một viên đan dược nhét vào miệng Lâm Tầm.
Giây lát sau gã đã từ từ tỉnh lại, nhưng đầu óc mơ hồ thành một đoàn.
Trần Phượng Chi âm thanh như gió nhẹ nhàng quyến rũ rót vào bên tai Lâm Tầm:
- Ta là ngươi chủ, ngươi vì ta nô! Chủ hỏi nô đáp…
Lâm Tầm ánh mắt vô thần, nói:
- Xin chủ nhân cứ hỏi.
Trần Phượng Chi mỉm cười, hỏi một loạt nghi vấn. Thời gian cứ thế mà trôi đi, rất nhanh nàng đã tìm được đáp án.
---
Mọi chuyện này diễn ra chính vào một năm trước.
Đúng như lời Kiều Bình Tam, có hai gã tu sĩ vào gia trang tá túc. Hai người tu vi đều Trúc Cơ hậu kỳ, cùng nhau làm một kiện nhiệm vụ vốn đang định trở về báo danh.
Nhưng điều bất ngờ là, hai người kia không ai khác chính Lâm Tầm cùng Lung Tuyền. Đám người nghe xong cũng không phản ứng quá lớn, dù sao bọn họ đều biết mình bị Lâm Tầm lừa gạt tới đây.
Bất quá, những chuyện về sau lại biến chuyển quá đột ngột.
Lung Tuyền vì tức giận một tên thị nữ, trong lúc dâng trà làm sánh ra vài giọt. Thế là hắn nổi giận đùng đùng, đồ sát toàn trang. Trên dưới một ngàn mạng người cứ thế mà chết oan chết uổng. Lâm Tầm một tên cũng tham gia vào đồ tộc trong đó góp vui.
Nhưng khi hạ hỏa, hai người từ trong miệng Kiều Gia chủ lúc trăn trối, mới biết một tin tức cực kỳ chấn động. Kiều gia có một gã ở trong nội môn làm đệ tử. Tu vi là Kết Đan, mà không phải bình thường Kết Đan. Chính là một tên Lục Chuyển Kết Đan!
Lung Tuyền sợ. Lâm Tầm cùng tặc mẹ nó sợ!
Kim Đan chia làm Cửu Chuyển, gã kia nếu là Lục Chuyển, chính là một thiên tài trăm năm hiếm gặp.
Lung Tuyền tuy có gia thế khủng. Nhưng trong Ma Cốc, gia thế chỉ là một phần. Nếu để tên đệ tử kia biết hắn đồ Kiều gia toàn tộc. Không tới cửa viết thư “So Đạo Tử Chiến” không thể!
Một khi “So Đạo Tử Chiến” đến, cho dù Cốc Chủ cũng không tài nào từ chối.
Hai người mới chỉ Trúc Cơ hậu kỳ a… Nghĩ kỹ xong, Lung Tuyền liền đưa ra một ý nghĩ điên rồ. Chính là đột phá Kết Đan mới về Cốc. Hơn nữa, đột phá ít nhất phải Lục Chuyển trở lên mới có thể!
Lâm Tầm không tin, một mực muốn chạy.
Cuối cùng bắt buộc Lung Tuyền tiết lộ một đầu phương pháp đột phá Cửu Chuyển Kết Đan. Mặc cho căn cơ cùng tiềm chất cơ thể yếu kém đi chăng nữa. Một khi thành công, chắc chắn Cửu Chuyển.
Lâm Tầm một tên không gia không thế, từ vũng bùn Ngoại Môn lăn lộn. Không thoát nổi cám dỗ lớn như thế này, y không còn cách nào khác, đành phải làm theo. Nhưng thù lao cũng chính là phương pháp Cửu Chuyển đó.
Thế là, hai người định ra một kế, Lung Tuyền bày Vạn Tượng Sâm La đại trận ở bên trong âm thầm Kết Đan. Còn Lâm Tầm dụ hoặc tu sĩ đi vào cung cấp tinh huyết, hồn phách… trợ lực một bước cuối cùng. Nhưng mãi một năm chỉ có năm, sáu cái Trúc Cơ sơ kỳ ghé qua, Lung Tuyền vẫn chưa có dấu hiệu đột phá. Lâm Tầm cắn răng, đánh liều viết thư cầu cứu Ma Cốc, dụ dỗ thêm tu sĩ tới.
Hôm nay, cũng là lần đầu tiên Lâm Tầm kêu gọi được một nhóm người Trúc Cơ Trung Kỳ. Làm Lung Tuyền huyết thực…
Nào ngờ, sự việc đi chệch hướng. Rồi lần lượt xảy ra như mọi người chứng kiến.
---
Huyết Lâu chưởng thanh thế to lớn, Lâm Tầm sợ những người khác cũng vào quần công, nên không dám chống chọi lâu. Cũng vội lấy trong người ra một cái pháp bảo hình Dù quăng lên trước mặt, đồng thời thân hình lướt ra sau né tránh. Chưa dừng lại ở đó, gã trên tay bắt pháp ấn, miệng lẩm bẩm chú ngữ. Một thanh đao mờ ảo xuất hiện rồi ngưng lại như thực chất, Lâm Tầm trực chỉ vào Cẩm Lăng quát:
- Mời hồn đao quay mình!
Âm thanh vừa dứt, thanh hồn đao như ánh chớp xẹt qua. Bắn thẳng vào Cẩm Lăng.
Nghe “Bình!” Một tiếng nổ lớn.
Cây dù cùng Huyết Lâu Chưởng đụng phải nhau. Khiến mảnh vỡ bay tứ tung, chiếc dù pháp bảo ấy cũng nát mất.
Nhưng Cẩm Lăng cũng không kịp đánh ra chưởng thứ hai. Hồn đạo nhất mạch công kích cực kỳ quỷ dị. Hắn không dám đón đỡ thanh đao kia, vội nhảy tránh đi. Nào ngờ hồn đao cảm nhận được vị trí, cũng lướt bay theo.
Cẩm Lăng giận quá, hừ lạnh một tiếng. Rồi lấy từ trong túi ra một pháp bảo khác liệng đi. Nào ngờ thanh hồn đao tựa như trong suốt xuyên thẳng qua món pháp bảo ấy. Cẩm Lăng hãi nhiên, biến cố đột nhiên khiến hắn không biết phải làm sao...
Đột nhiên, Lưu Thải Phượng hét lên một tiếng.
- Hồn Đao ngưng thực! Hắn đã Trúc Cơ hậu kỳ. Cùng nhau liên thủ.
Lời vừa dứt, trong tay nàng xuất hiện một thanh tiểu kiếm nhắm Lâm Tầm phóng đi thật nhanh.
Nguyên bổn Lâm Tầm tinh thần toàn bộ tập trung điều khiển hồn đao. Bị tiếng thét này làm giật nảy mình, hồn đao ngự không cũng vì thế mà tiêu tán. Vừa kịp lúc đó, thanh tiểu kiếm xẹt qua không trung bay tới thật lẹ. Hắn chợt há miệng phun ra một luồng khói trắng. Thanh tiểu kiếm đụng phải, tựa như con ruồi bay lạc, đâm loạn không ngừng.
Nhưng thời gian ấy đã đủ cho mấy người khác hành động. Huyền Minh xách ra năm bộ thi khôi, Cẩm Lăng ngự trên không trung giăng ra Huyết Sát Nhiễm Trần Tơ quật xuống. Còn nữ tu Sinh Đạo thì hai bàn tay mọc ra một bộ móng vuốt sắc lẹm, lao vào hợp công.
Lâm Tầm lâm nguy không loạn, lấy trong túi ra một viên cầu liệng lên không trung. Đồng thời thi triển bộ pháp né đòn công kích của năm cỗ thi Khôi. Trong tay y thình lình xuất hiện một thanh đao mờ ảo, chính là hồn đao lúc vừa nãy. Chẳng qua bây giờ tâm thần không chú ý nên hồn đao không được ngưng thực cho lắm.
Y múa đao lên vun vút, lần lượt chém vào đầu năm cái thi khôi. Tuy không để lại vết chém, nhưng hễ thi khôi nào đụng phải hồn đao đều ngã lăn ra đất. Huyền Minh cũng vì đó hoàn toàn mất khả năng khống chế.
Chưa dừng lại ở đó, Lâm Tầm lấy tiếp ra một cái chuông to chụp lên người nữ tu Sinh Đạo. Y nhanh như cắt, vỗ một tay lên chuông một phát, đồng thời hô lên: “Trấn!”.
Đinh! Tiếng chuông ầm ầm vang vọng cả hậu viện. Nhức hết màng nhĩ.
Một loạt động tác từ lúc há miệng phun sương phá tiểu kiếm, đến khi một chưởng vỗ chuông trấn nữ tu. Vừa nhanh vừa chuẩn không hề sai sót một ly nào.
Nói thì lâu chứ mọi việc xảy ra trong chớp mắt, phía trên cao cùng lúc nghe “Bình” một tiếng. Huyết Sát Nhiễm Trần tơ bị viên Phá Hồn Châu cản lại. Tơ máu hóa thành từng sợi huyết tiễn, tiêu tán trên không trung. Dư lực còn chưa hết, viên châu đập vào bụng Cẩm Lăng, không ngừng phát ra tiếng rên tựa trẻ khóc. Cẩm Lăng sắc mặt tái đi, hiển nhiên bị thương không hề nhẹ.
Bên này Huyền Minh bị mất liên hệ với Thi Khôi, nhất thời Thi Khí phản chủ. Một thân lan tràn đầy thi ban, gã “hự” lên cái nhẹ, vội ngồi xếp bằng hành công chữa trị.
Bốn đấu một, vậy mà Lâm Tầm thắng?!
Trúc cơ hậu kỳ cùng Trúc Cơ trung kỳ thực lực không chênh lệch như mọi người cùng tưởng tượng. Không chỉ Trúc Cơ, mà Kim Đan cũng thế. Phân ra sơ, trung, hậu kỳ… chẳng qua là đánh dấu quá trình hình thành lẫn chuyển biến của một tu sĩ. Hoàn toàn không biểu thị chiến lực.
Nói cách khác, Lâm Tầm một trận đấu này. Hoàn toàn chính là dựa vào kinh nghiệm chiến đấu từ trước tới nay của y!
Kẻ này chính là một thiên tài!
Lưu Thải Phượng sắc mặt tái đi vì sợ. Nguyên Phục trường thương đã cầm sẵn trong tay, ánh mắt cẩn thận đề phòng.
“Người này mạnh hơn ba huynh đệ chết yểu kia!”
Lâm Tầm một tay giữ lấy Trấn Hồn Chung đang giam giữ nữ tu sĩ Sinh Đạo. Khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo, hướng Nguyên Phục cùng Thải Phượng, cười nói:
- Ta vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, cùng tu sĩ đấu pháp đến ta chết ngươi sống tình trạng. Lúc đó, các ngươi vẫn chỉ ở trong Cốc hưởng thụ đãi ngộ gia tộc. Nào phải vật lộn như ta? Nói về đấu pháp, ta đây chưa…
Nhưng lời của y còn chưa kịp nói xong, một tiếng “Vút” kêu không biết từ đâu phát ra. Ánh sáng xanh lấp loé, một thanh tiểu kiếm đột ngột hiện lên, phóng tới đâm xuyên qua bả vai Lâm Tầm. Thân hình y không tự chủ được, bị quán chú lao về sau. Nghe “Đinh!” một cái, cả người cả kiếm dính sát vào vách tường tiểu viện.
Ánh mắt y tràn đầy hãi nhiên toàn thân linh lực lẫn hồn lực đều bị kiềm chế. Ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn thanh tiểu kiếm, lại nhìn về đám sương trắng lúc nãy. Trong giọng nói không khỏi thán phục:
- Là huyễn ảnh!? Phi kiếm ngươi phóng ra lần đầu kia là huyễn ảnh!
Lưu Thải Phượng khuôn mặt vốn dĩ tái đi vì sợ hãi, lúc này biến mất hoàn toàn không có gì. Thay vào đó là cười tươi, như hoa xuân chớm nở, nhẹ nhàng nói:
- Lâm đạo hữu thân kinh bách chiến. Ta Trần Phượng Chi cũng không hề kém cạnh. Đều là người bôn ba tứ xứ, chẳng lẽ đạo hữu khinh thường ta?
Lâm Tầm kinh ngạc, lắp bắp:
- Ngươi… ngươi… Diễm Linh mạch họ Lưu… Ngươi không phải?
Lưu Thải Phượng cười khì khì, nói:
- Trùng họ nhưng không phải. Ta vốn dĩ tên Trần Phượng Chi. Nhưng khi gia nhập Ma Cốc không có chỗ dựa. Đành làm liều đổi thành Lưu Thải Phượng…
Vừa nói vừa tỏ vẻ sợ hãi:
- Như thế, không sao a? Chẳng lẽ gia tộc họ Lưu lại muốn tàn sát hết thiên hạ trùng họ? Mạng ta... mạng ta nguy mất...
Nguyên Phục nghe xong bất giác lùi về mấy bước. Mẹ nó! Cái này âm phủ tông môn toàn người âm hiểm a...
Lâm Tầm sắc mặt hôi bại, từ bỏ giãy dụa, cười khổ nói:
- Số người cơ khổ không thể vươn xa!
Mất đi linh lực cùng hồn lực duy trì, Phá Hồn Châu cùng Trấn Hồn Chung đều trở nên yếu ớt. Cẩm Lăng cùng nữ tu sĩ Sinh Đạo kia giây lát thoát khốn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn về Lâm Tầm. Cẩm Lăng có thể chỉ muốn giết người cho hả giận. Nhưng nữ tu sĩ Sinh đạo kia thật là muốn làm theo “Ánh mắt mách bảo”.
Lưu Thải Phượng vội hô:
- Hai vị đạo hữu khoan chớ vội. Kẻ này cách cái chết gần trong gang tấc, muốn giết lúc nào chẳng được? Chẳng qua nên tra rõ ngọn ngành sự việc trước.
Cẩm Lăng hừ một tiếng không đáp lại, nhưng cũng không tiến tới động thủ tiếp. Nữ tu Sinh đạo cười gằn, nói:
- Giết không được, nhưng xin hai đôi chân khỏi hắn chạy được không?
Sinh Đạo tu hành một mạch tính tình không tốt lắm, nhưng dù sao người cũng không phải do mình hạ, nên mới phải hỏi ý kiến. Dù sao Ma Cốc tôn trọng kẻ mạnh. Lưu Thải Phượng tạm thời ứng với lời đó.
Thải Phượng mới thở nhẹ một hơi, nói:
- Sưu hồn ta không biết. Nếu ai biết thì giết đi cho xong việc.
Đám người đều lắc đầu, Lưu Thải Phượng mới nói:
- Tuỳ ý, miễn sống là được.
Nói rồi quay đi không muốn nhìn cảnh tiếp theo.
Nữ tu sĩ kia cười ha hả, tiến tới như mãnh hổ hạ sơn. Hai tay trần trùng trục nắm lấy bắp chân Lâm Tầm.
Lâm Tầm hoảng sợ, cầu khẩn nói:
- Không muốn, không muốn, tại hạ có pháp bảo, có linh thạch. Toàn bộ cho! Không muốn ăn chân ta… aaaa…
Lời y còn chưa kịp nói xong, nữ tu sĩ đã dứt khoát bẻ gãy đôi chân, máu tươi lênh láng. Miệng nàng mở ra to như chậu máu, ngoạm một cái đã nhét đôi chân kia vào. Nhai nghe rau ráu, cảnh tượng trông thật ghê rợn!
Nguyên Phục: “...”
Hắn bây giờ mới biết, ánh mắt nàng nhìn lúc mới gặp.
Mẹ nó! Thật muốn ăn tươi hắn theo nghĩa đen.
…
Đợi nữ tu kia hành sự xong rồi, Trần Phượng Chi mới từ từ tiến tới. Nàng lấy trong người ra một viên đan dược nhét vào miệng Lâm Tầm.
Giây lát sau gã đã từ từ tỉnh lại, nhưng đầu óc mơ hồ thành một đoàn.
Trần Phượng Chi âm thanh như gió nhẹ nhàng quyến rũ rót vào bên tai Lâm Tầm:
- Ta là ngươi chủ, ngươi vì ta nô! Chủ hỏi nô đáp…
Lâm Tầm ánh mắt vô thần, nói:
- Xin chủ nhân cứ hỏi.
Trần Phượng Chi mỉm cười, hỏi một loạt nghi vấn. Thời gian cứ thế mà trôi đi, rất nhanh nàng đã tìm được đáp án.
---
Mọi chuyện này diễn ra chính vào một năm trước.
Đúng như lời Kiều Bình Tam, có hai gã tu sĩ vào gia trang tá túc. Hai người tu vi đều Trúc Cơ hậu kỳ, cùng nhau làm một kiện nhiệm vụ vốn đang định trở về báo danh.
Nhưng điều bất ngờ là, hai người kia không ai khác chính Lâm Tầm cùng Lung Tuyền. Đám người nghe xong cũng không phản ứng quá lớn, dù sao bọn họ đều biết mình bị Lâm Tầm lừa gạt tới đây.
Bất quá, những chuyện về sau lại biến chuyển quá đột ngột.
Lung Tuyền vì tức giận một tên thị nữ, trong lúc dâng trà làm sánh ra vài giọt. Thế là hắn nổi giận đùng đùng, đồ sát toàn trang. Trên dưới một ngàn mạng người cứ thế mà chết oan chết uổng. Lâm Tầm một tên cũng tham gia vào đồ tộc trong đó góp vui.
Nhưng khi hạ hỏa, hai người từ trong miệng Kiều Gia chủ lúc trăn trối, mới biết một tin tức cực kỳ chấn động. Kiều gia có một gã ở trong nội môn làm đệ tử. Tu vi là Kết Đan, mà không phải bình thường Kết Đan. Chính là một tên Lục Chuyển Kết Đan!
Lung Tuyền sợ. Lâm Tầm cùng tặc mẹ nó sợ!
Kim Đan chia làm Cửu Chuyển, gã kia nếu là Lục Chuyển, chính là một thiên tài trăm năm hiếm gặp.
Lung Tuyền tuy có gia thế khủng. Nhưng trong Ma Cốc, gia thế chỉ là một phần. Nếu để tên đệ tử kia biết hắn đồ Kiều gia toàn tộc. Không tới cửa viết thư “So Đạo Tử Chiến” không thể!
Một khi “So Đạo Tử Chiến” đến, cho dù Cốc Chủ cũng không tài nào từ chối.
Hai người mới chỉ Trúc Cơ hậu kỳ a… Nghĩ kỹ xong, Lung Tuyền liền đưa ra một ý nghĩ điên rồ. Chính là đột phá Kết Đan mới về Cốc. Hơn nữa, đột phá ít nhất phải Lục Chuyển trở lên mới có thể!
Lâm Tầm không tin, một mực muốn chạy.
Cuối cùng bắt buộc Lung Tuyền tiết lộ một đầu phương pháp đột phá Cửu Chuyển Kết Đan. Mặc cho căn cơ cùng tiềm chất cơ thể yếu kém đi chăng nữa. Một khi thành công, chắc chắn Cửu Chuyển.
Lâm Tầm một tên không gia không thế, từ vũng bùn Ngoại Môn lăn lộn. Không thoát nổi cám dỗ lớn như thế này, y không còn cách nào khác, đành phải làm theo. Nhưng thù lao cũng chính là phương pháp Cửu Chuyển đó.
Thế là, hai người định ra một kế, Lung Tuyền bày Vạn Tượng Sâm La đại trận ở bên trong âm thầm Kết Đan. Còn Lâm Tầm dụ hoặc tu sĩ đi vào cung cấp tinh huyết, hồn phách… trợ lực một bước cuối cùng. Nhưng mãi một năm chỉ có năm, sáu cái Trúc Cơ sơ kỳ ghé qua, Lung Tuyền vẫn chưa có dấu hiệu đột phá. Lâm Tầm cắn răng, đánh liều viết thư cầu cứu Ma Cốc, dụ dỗ thêm tu sĩ tới.
Hôm nay, cũng là lần đầu tiên Lâm Tầm kêu gọi được một nhóm người Trúc Cơ Trung Kỳ. Làm Lung Tuyền huyết thực…
Nào ngờ, sự việc đi chệch hướng. Rồi lần lượt xảy ra như mọi người chứng kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.