Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ
Chương 95
Cẩm Ngọc Lan Anh
06/04/2023
Thực ra thì hệ thống chưa bao giờ gặp chủ thần, nhưng khi gặp người vừa tới, ánh hào quang mà người ấy mang tới, đây là thứ trong 3000 thế giới không ai có ngoài người ấy.
Không phải là chủ thần thì còn là ai nữa?
Tại sao chủ thần lại đi vào trong không gian của nó?
Chính Lạc Lạc cũng sửng sốt sau khi nghe thấy hệ thống gọi người trước mặt là chủ thần.
Nhưng cô và Chủ thần vốn cũng không có liên quan gì đến nhau, tuy người này giống với các nam phụ phản diện mà cô đã công lược nhưng điều đó không chứng minh được gì hết.
Thái độ của Chủ thần đối với cô càng làm cho cô bất ngờ và không hiểu nổi hơn.
Lạc Lạc vừa muốn lùi về phía sau, đột nhiên khoảng không trước mắt biến đổi lớn.
Lạc Lạc bị ánh sáng mới tới chiếu đến mức không mở nổi hai mắt.
Một lát sau, cô dần dần thích ứng với thứ ánh sáng mạnh đó.
Nơi đây là đâu vậy?
Lạc Lạc xác định bản thân chưa từng đến địa điểm lạ lẫm này một lần này.
Rõ ràng đây không phải nơi mà một người thường sinh sống.
Bởi vì cô đang đứng trên một tòa cung điện cổ bay, nơi đây không phải cung điện giống phong cách châu âu, mà là được làm chủ yếu bằng gỗ, thế nên hơi thở nơi này tỏa ra cũng có phần cổ kính và trang nghiêm.
Lạc Lạc bước đi, vậy mà những người xung quanh lại chẳng hề thấy cô.
Rốt cuộc chủ thần đưa cô đến đâu vậy?
Một lát sau, điều khiến Lạc Lạc bất ngờ hơn cả chính là có một cô gái giống hệt cô bước ra khỏi cửa chính của cung điện.
Sau khi thấy cô ấy, tất cả cung nữ đang đi hai bên bỗng dưng cúi người xuống hành lễ.
Quần áo mà một Lạc Lạc khác đang mặc cũng là bộ y phục cổ trang màu đỏ vô cùng bắt mắt, cộng với khí thế ngút ngàn, đúng là không có ai là không chú ý.
Lạc Lạc ấy bỗng dưng đi ra khỏi cung điện, cô thấy vậy cũng chạy theo sau, nào ngờ lại nhìn thấy cô gái ấy tung người nhảy xuống khỏi tòa cung điện đang lơ lửng trên không trung này.
Cô nhìn ra ngoài. Nơi đầy đều là những cung điện vàng son được một hòn đảo nhỏ nâng lên lơ lửng trên không trung.
Thế nên đây không phải là nơi người thường có thể sống.
Lạc Lạc thấy vậy nền đành đánh bạo nhảy xuống theo, dù sao thì trạng thái này của cô cũng không khác gì du hồn là mấy, chắc cũng không ngã chết đâu.
Đúng như những gì Lạc Lạc suy nghĩ, quả nhiên là không chỉ không ngã chết, cô còn co thể tự do điều khiển được cơ thể bay trong chiều không gian này theo ý muốn của bản thân.
Lạc Lạc đặt chân ở trên một hòn đảo nhỏ khác, ấy vậy mà lại nhìn thấy Chủ thần.
Lúc này hai người đang nói chuyện gì đó, không biết câu chuyện thế nào mà lại xảy ra tranh cãi.
Lạc Lạc đứng bên ngoài xem cũng không hiểu lắm, sau đó cô thấy có một người nữa xuất hiện trong câu chuyện của hai người.
“Mọi người bình tĩnh đi, mọi chuyện vẫn còn hướng giiar quyết mà.”
Không biết là có chuyện gì nghiêm trọng nữa.
Thế giới trước mắt bỗng dưng nứt vỡ.
Một khoảng không màu đen trên đỉnh đầu nứt ra, sau đó hút tất cả mọi thứ ở trên dải đất này lên trời.
Lạc Lạc nhanh chóng được chủ thần kéo tay giữ lại.
Phải mất một lúc sau lực hút khủng khiếp này mới kết thúc, nhưng kéo theo đó là tất cả sinh vật mà cô từng thấy bban đầu đều biến mất.
Không một nhánh cây ngọn cỏ nào có thể sống sót.
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói không vui.
“Chuyện này bao giờ mới được giải quyết chứ?”
Rõ ràng đây đã là một chuyện thường xuyên xảy ra rồi.
Vậy là như thế nào?
Ngay sau đấy nữa, Lạc Lạc lại tiếp tục được dịch chuyển đến một chiều không gian mới.
Vẫn là một Lạc Lạc khác cùng chủ thần mà cô đã gặp, nhưng lúc này hai người họ đang đứng ở một địa điểm hết sức nguy hiểm.
Chủ thần vì chắn một chiêu sáng từ ai đó mà bị thương rồi.
Máu chảy theo vết thương xuống đến chân, màu máu đỏ au khiến cho ai nhìn thấy cũng hoảng hốt.
Mà Lạc Lạc nhìn theo hướng đó, rõ ràng người đã tấn công Lạc Lạc kia lại chính là thứ gì đó đang bay lở lửng giữa trời.
“Chủ thần của 3000 thế giới, ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi chịu hiến tế Hoa thần, mọi chuyện sẽ kết thúc, sinh linh sẽ không còn đồ thán, 3000 thế giới cũng sẽ trở lại như lúc đầu.”
Điều này đương nhiên đã chọc giận đến Chủ thần, hắn cắn răng, không rên lấy nửa chữ vì đau đớn.
“Đừng mơ tưởng viển vông.”
Lạc Lạc đứng bên cạnh hắn thấy vậy bèn nhìn qua, cô đã hiểu rồi, người được cho là Hoa thần chính là cô gái có khuôn mặt giống hệt cô đây, còn lí do mà người kia bắt Hoa thần phải hiến tế thì ai mà biết được.
Lạc Lạc không muốn xem diễn biến tiếp theo của câu chuyện cũng không được.
“Đúng là mạnh mồm, nếu ngươi không nghe, con dân của ngươi tuyệt nhiên phải chết hết!”
Lửa đỏ nổi lên bốn phía thiêu đốt hết tất thảy sinh linh vạn vật, tiếng la hét, tiếng kêu la hoảng hốt của mọi người tràn ngập trong không gian.
Đúng lúc đó, cô gái có khuôn mặt giống hệt Lạc Lạc, Hoa thần đột nhiên nhảy xuống khỏi đài cao.
Chủ thần cũng hoảng hốt vô cùng, vội vã la hét.
“Lạc Lạc!!!”
Không phải là chủ thần thì còn là ai nữa?
Tại sao chủ thần lại đi vào trong không gian của nó?
Chính Lạc Lạc cũng sửng sốt sau khi nghe thấy hệ thống gọi người trước mặt là chủ thần.
Nhưng cô và Chủ thần vốn cũng không có liên quan gì đến nhau, tuy người này giống với các nam phụ phản diện mà cô đã công lược nhưng điều đó không chứng minh được gì hết.
Thái độ của Chủ thần đối với cô càng làm cho cô bất ngờ và không hiểu nổi hơn.
Lạc Lạc vừa muốn lùi về phía sau, đột nhiên khoảng không trước mắt biến đổi lớn.
Lạc Lạc bị ánh sáng mới tới chiếu đến mức không mở nổi hai mắt.
Một lát sau, cô dần dần thích ứng với thứ ánh sáng mạnh đó.
Nơi đây là đâu vậy?
Lạc Lạc xác định bản thân chưa từng đến địa điểm lạ lẫm này một lần này.
Rõ ràng đây không phải nơi mà một người thường sinh sống.
Bởi vì cô đang đứng trên một tòa cung điện cổ bay, nơi đây không phải cung điện giống phong cách châu âu, mà là được làm chủ yếu bằng gỗ, thế nên hơi thở nơi này tỏa ra cũng có phần cổ kính và trang nghiêm.
Lạc Lạc bước đi, vậy mà những người xung quanh lại chẳng hề thấy cô.
Rốt cuộc chủ thần đưa cô đến đâu vậy?
Một lát sau, điều khiến Lạc Lạc bất ngờ hơn cả chính là có một cô gái giống hệt cô bước ra khỏi cửa chính của cung điện.
Sau khi thấy cô ấy, tất cả cung nữ đang đi hai bên bỗng dưng cúi người xuống hành lễ.
Quần áo mà một Lạc Lạc khác đang mặc cũng là bộ y phục cổ trang màu đỏ vô cùng bắt mắt, cộng với khí thế ngút ngàn, đúng là không có ai là không chú ý.
Lạc Lạc ấy bỗng dưng đi ra khỏi cung điện, cô thấy vậy cũng chạy theo sau, nào ngờ lại nhìn thấy cô gái ấy tung người nhảy xuống khỏi tòa cung điện đang lơ lửng trên không trung này.
Cô nhìn ra ngoài. Nơi đầy đều là những cung điện vàng son được một hòn đảo nhỏ nâng lên lơ lửng trên không trung.
Thế nên đây không phải là nơi người thường có thể sống.
Lạc Lạc thấy vậy nền đành đánh bạo nhảy xuống theo, dù sao thì trạng thái này của cô cũng không khác gì du hồn là mấy, chắc cũng không ngã chết đâu.
Đúng như những gì Lạc Lạc suy nghĩ, quả nhiên là không chỉ không ngã chết, cô còn co thể tự do điều khiển được cơ thể bay trong chiều không gian này theo ý muốn của bản thân.
Lạc Lạc đặt chân ở trên một hòn đảo nhỏ khác, ấy vậy mà lại nhìn thấy Chủ thần.
Lúc này hai người đang nói chuyện gì đó, không biết câu chuyện thế nào mà lại xảy ra tranh cãi.
Lạc Lạc đứng bên ngoài xem cũng không hiểu lắm, sau đó cô thấy có một người nữa xuất hiện trong câu chuyện của hai người.
“Mọi người bình tĩnh đi, mọi chuyện vẫn còn hướng giiar quyết mà.”
Không biết là có chuyện gì nghiêm trọng nữa.
Thế giới trước mắt bỗng dưng nứt vỡ.
Một khoảng không màu đen trên đỉnh đầu nứt ra, sau đó hút tất cả mọi thứ ở trên dải đất này lên trời.
Lạc Lạc nhanh chóng được chủ thần kéo tay giữ lại.
Phải mất một lúc sau lực hút khủng khiếp này mới kết thúc, nhưng kéo theo đó là tất cả sinh vật mà cô từng thấy bban đầu đều biến mất.
Không một nhánh cây ngọn cỏ nào có thể sống sót.
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói không vui.
“Chuyện này bao giờ mới được giải quyết chứ?”
Rõ ràng đây đã là một chuyện thường xuyên xảy ra rồi.
Vậy là như thế nào?
Ngay sau đấy nữa, Lạc Lạc lại tiếp tục được dịch chuyển đến một chiều không gian mới.
Vẫn là một Lạc Lạc khác cùng chủ thần mà cô đã gặp, nhưng lúc này hai người họ đang đứng ở một địa điểm hết sức nguy hiểm.
Chủ thần vì chắn một chiêu sáng từ ai đó mà bị thương rồi.
Máu chảy theo vết thương xuống đến chân, màu máu đỏ au khiến cho ai nhìn thấy cũng hoảng hốt.
Mà Lạc Lạc nhìn theo hướng đó, rõ ràng người đã tấn công Lạc Lạc kia lại chính là thứ gì đó đang bay lở lửng giữa trời.
“Chủ thần của 3000 thế giới, ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi chịu hiến tế Hoa thần, mọi chuyện sẽ kết thúc, sinh linh sẽ không còn đồ thán, 3000 thế giới cũng sẽ trở lại như lúc đầu.”
Điều này đương nhiên đã chọc giận đến Chủ thần, hắn cắn răng, không rên lấy nửa chữ vì đau đớn.
“Đừng mơ tưởng viển vông.”
Lạc Lạc đứng bên cạnh hắn thấy vậy bèn nhìn qua, cô đã hiểu rồi, người được cho là Hoa thần chính là cô gái có khuôn mặt giống hệt cô đây, còn lí do mà người kia bắt Hoa thần phải hiến tế thì ai mà biết được.
Lạc Lạc không muốn xem diễn biến tiếp theo của câu chuyện cũng không được.
“Đúng là mạnh mồm, nếu ngươi không nghe, con dân của ngươi tuyệt nhiên phải chết hết!”
Lửa đỏ nổi lên bốn phía thiêu đốt hết tất thảy sinh linh vạn vật, tiếng la hét, tiếng kêu la hoảng hốt của mọi người tràn ngập trong không gian.
Đúng lúc đó, cô gái có khuôn mặt giống hệt Lạc Lạc, Hoa thần đột nhiên nhảy xuống khỏi đài cao.
Chủ thần cũng hoảng hốt vô cùng, vội vã la hét.
“Lạc Lạc!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.