Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ
Chương 16: Tg1
Cẩm Ngọc Lan Anh
16/02/2023
Lạc Tinh bị chỉ mặt điểm danh mà không ngờ tới bản thân thật sự bị chủ nhân đuổi ra khỏi bữa tiệc nhà họ Doãn.
Đâu có ai biết được, để chuẩn bị cho sự có mặt trong bữa tiệc ngày hôm nay mà Lạc Tinh đã phải chuẩn bị rất nhiều.
Cô ta nắm chặt tay Doãn Mặc, đau khổ nói.
"Anh Mặc, tại sao... tại sao lại như vậy?"
Doãn Mặc nhíu mày, nhưng hắn ta cũng biết nếu có sự có mặt của Doãn Đình Thâm thì hắn không có quyền lên tiếng.
Nếu Doãn Đình Thâm đã quyết định thì đương nhiên vị thiếu gia Doãn Mặc đây không dám ho he nửa lời.
Nghe Lạc Tinh đáng thương hỏi như vậy, Doãn Mặc cũng không biết phải làm sao.
Việc này càng làm dấy lên sự không cam lòng của Doãn thiếu gia.
Vì lí do gì mà Doãn Đình Thâm có tất cả còn hắn thì không?
Doãn Đình Thâm cầm đầu nhà họ Doãn, có tất cả sản nghiệp nghìn tỉ bạc tỉ trong tay khiến bao nhiêu người ghen tị tới đỏ mắt nhưng lại không thể không cúi đầu.
Hắn biết, tất cả sự nể phục của người khác dành cho hắn đều là vì hắn đứng dưới cái bóng của Doãn Đình Thâm.
Nhưng không sao.
Hắn đã có một kế hoạch xuất sắc rồi.
Chỉ cần Doãn Đình Thâm biến mất, tất cả gia sản nhà họ Doãn đang sở hữu sẽ rơi vào trong tay hắn.
Doãn Mặc càng nghĩ lại càng độc ác. Hắn chỉ biết đố kị ganh ghét với người khác mà không hề biết rằng để có được ngày hôm nay, được ăn sung mặc sướng không lo không nghĩ như bây giờ, hắn nhờ ai mà có được?
Thực ra chính Doãn Mặc cũng không quá chắc chắn về dòng máu đang chảy trong người hắn.
Có nhiều thời gian, hắn đã nghĩ bản thân thực sự là con trai của Doãn lão gia tử, là thiếu gia ngoài giá thú của nhà họ Doãn.
Nhưng như vậy thì có sao, dù có mang thân phận gì, nhà họ Doãn vẫn phải về tay hắn.
Còn về phần Doãn Đình Thâm, chỉ có một con đường, chết!
Doãn Mặc nắm chặt tay Lạc Tinh, nhìn thấy ánh mắt của cô ta, Doãn thiếu gia bỗng dưng thấy cô gái này cũng đáng thương không kém gì mình.
Lạc Tinh không phải là con ruột của Lạc gia là chuyện ai ai cũng biết, cũng vì lí do đó mà rất nhiều người khinh thường Lạc Tinh. Lạc Tinh trong mắt hắn là một cô gái vừa kiên cường lại vừa yếu mềm, cô xứng đáng có được những gì tốt hơn. Cô không nên phải chịu đựng như vậy.
Đáng lẽ ra Lạc Lạc không nên xuất hiện, nếu Lạc Lạc không được đón về, thì Lạc Tinh cũng không cần chịu khổ.
Doãn Mặc hất tay người bảo vệ chuẩn bị lôi Lạc Tinh ra, giống như bị ma xui quỷ khiến, hắn nghiêm giọng nói chuyện với Doãn Đình Thâm đang đứng cách đó không xa.
"Cha nuôi, tại sao cha lại muốn mời bọn họ rời đi? Con thấy bọn họ đang tranh luận vấn đề thôi mà, cha làm như vậy có phải là hơi quá đáng không?"
Tất cả mọi người đều quay ra nhìn Doãn Mặc giống như nhìn một thằng điên. Không biết dũng khí đâu để Doãn thiếu gia bình thường trông cũng không quá ngu ngốc có thể thốt ra mấy lời mất não đến thế kia chứ.
Rõ ràng đây là bữa tiệc do Doãn Đình Thâm mở, anh muốn giữ ai, muốn đuổi ai đi là quyền của anh.
Mọi người đến được đây, tham dự vào bữa tiệc trong vòng thượng lưu này cũng đều cảm thấy Doãn Đình Thâm không cần nể nang bất kì ai.
Địa vị của anh bây giờ có thể giúp cho anh muốn làm gì thì làm. Từ bao giờ mà vị thiếu gia nhà họ Doãn này lại ngu xuẩn đến mức đó.
Quả nhiên là không phải con ruột của nhà họ Doãn, không chung dòng máu thì không cùng suy nghĩ.
Doãn Đình Thâm không mảy may chú ý tới lời chỉ trích của thằng con hờ này.
Anh vẫn đứng đó, đĩnh bạt và vô cùng uy quyền. Anh thậm chí còn chưa cần nói một lời nào mà Doãn Mặc đã tự thấy sợ run rồi.
Một lát sau, anh ngẩng đầu lên đối diện với đám người đó, chậm rãi nói.
"Ồ, không công bằng? Vậy cậu thử làm gì đó cho công bằng để tôi xem đi."
Doãn Mặc cứng họng.
Doãn Mặc không nghĩ tới vấn đề sẽ được đá lại về phía hắn.
Doãn Đình Thâm thì lại nhàn nhã hơn, anh bận đùa giỡn với Lạc Lạc.
Đối với anh, Doãn Mặc chẳng có chút uy hiếp nào cả.
Anh không rảnh bỏ thời gian vàng bạc của bản thân ra để dành cho những người đông đâu với đâu.
Doãn Mặc nghĩ ngợi một lát, tự biết bản thân không thể đọ lại Doãn Đình Thâm, nghĩ như vậy hắn càng uất hận hơn.
"Nếu như vậy thì mong Doãn Quỳnh Chi đưa ra bằng chứng xác thực việc Tiểu Tinh lừa gạt cô đi. Cô đừng nghĩ cô có thể ngậm máu phun người."
Nghe tới đây, Lạc Tinh bỗng dưng biến sắc.
"Anh Mặc..."
Doãn Mặc lại nghĩ Lạc Tinh sợ hãi, hắn vội vàng vỗ tay an ủi cô ta.
"Tiểu Tinh đừng lo, anh nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em. Sẽ không có ai có thể bắt nạt em được nữa đâu."
Đây mới là vấn đề Lạc Tinh lo lắng nhất. Cô ta nhìn thấy Doãn Quỳnh Chi đang cười một cách đắc thắng mà càng hoảng hốt hơn.
Đâu có ai biết được, để chuẩn bị cho sự có mặt trong bữa tiệc ngày hôm nay mà Lạc Tinh đã phải chuẩn bị rất nhiều.
Cô ta nắm chặt tay Doãn Mặc, đau khổ nói.
"Anh Mặc, tại sao... tại sao lại như vậy?"
Doãn Mặc nhíu mày, nhưng hắn ta cũng biết nếu có sự có mặt của Doãn Đình Thâm thì hắn không có quyền lên tiếng.
Nếu Doãn Đình Thâm đã quyết định thì đương nhiên vị thiếu gia Doãn Mặc đây không dám ho he nửa lời.
Nghe Lạc Tinh đáng thương hỏi như vậy, Doãn Mặc cũng không biết phải làm sao.
Việc này càng làm dấy lên sự không cam lòng của Doãn thiếu gia.
Vì lí do gì mà Doãn Đình Thâm có tất cả còn hắn thì không?
Doãn Đình Thâm cầm đầu nhà họ Doãn, có tất cả sản nghiệp nghìn tỉ bạc tỉ trong tay khiến bao nhiêu người ghen tị tới đỏ mắt nhưng lại không thể không cúi đầu.
Hắn biết, tất cả sự nể phục của người khác dành cho hắn đều là vì hắn đứng dưới cái bóng của Doãn Đình Thâm.
Nhưng không sao.
Hắn đã có một kế hoạch xuất sắc rồi.
Chỉ cần Doãn Đình Thâm biến mất, tất cả gia sản nhà họ Doãn đang sở hữu sẽ rơi vào trong tay hắn.
Doãn Mặc càng nghĩ lại càng độc ác. Hắn chỉ biết đố kị ganh ghét với người khác mà không hề biết rằng để có được ngày hôm nay, được ăn sung mặc sướng không lo không nghĩ như bây giờ, hắn nhờ ai mà có được?
Thực ra chính Doãn Mặc cũng không quá chắc chắn về dòng máu đang chảy trong người hắn.
Có nhiều thời gian, hắn đã nghĩ bản thân thực sự là con trai của Doãn lão gia tử, là thiếu gia ngoài giá thú của nhà họ Doãn.
Nhưng như vậy thì có sao, dù có mang thân phận gì, nhà họ Doãn vẫn phải về tay hắn.
Còn về phần Doãn Đình Thâm, chỉ có một con đường, chết!
Doãn Mặc nắm chặt tay Lạc Tinh, nhìn thấy ánh mắt của cô ta, Doãn thiếu gia bỗng dưng thấy cô gái này cũng đáng thương không kém gì mình.
Lạc Tinh không phải là con ruột của Lạc gia là chuyện ai ai cũng biết, cũng vì lí do đó mà rất nhiều người khinh thường Lạc Tinh. Lạc Tinh trong mắt hắn là một cô gái vừa kiên cường lại vừa yếu mềm, cô xứng đáng có được những gì tốt hơn. Cô không nên phải chịu đựng như vậy.
Đáng lẽ ra Lạc Lạc không nên xuất hiện, nếu Lạc Lạc không được đón về, thì Lạc Tinh cũng không cần chịu khổ.
Doãn Mặc hất tay người bảo vệ chuẩn bị lôi Lạc Tinh ra, giống như bị ma xui quỷ khiến, hắn nghiêm giọng nói chuyện với Doãn Đình Thâm đang đứng cách đó không xa.
"Cha nuôi, tại sao cha lại muốn mời bọn họ rời đi? Con thấy bọn họ đang tranh luận vấn đề thôi mà, cha làm như vậy có phải là hơi quá đáng không?"
Tất cả mọi người đều quay ra nhìn Doãn Mặc giống như nhìn một thằng điên. Không biết dũng khí đâu để Doãn thiếu gia bình thường trông cũng không quá ngu ngốc có thể thốt ra mấy lời mất não đến thế kia chứ.
Rõ ràng đây là bữa tiệc do Doãn Đình Thâm mở, anh muốn giữ ai, muốn đuổi ai đi là quyền của anh.
Mọi người đến được đây, tham dự vào bữa tiệc trong vòng thượng lưu này cũng đều cảm thấy Doãn Đình Thâm không cần nể nang bất kì ai.
Địa vị của anh bây giờ có thể giúp cho anh muốn làm gì thì làm. Từ bao giờ mà vị thiếu gia nhà họ Doãn này lại ngu xuẩn đến mức đó.
Quả nhiên là không phải con ruột của nhà họ Doãn, không chung dòng máu thì không cùng suy nghĩ.
Doãn Đình Thâm không mảy may chú ý tới lời chỉ trích của thằng con hờ này.
Anh vẫn đứng đó, đĩnh bạt và vô cùng uy quyền. Anh thậm chí còn chưa cần nói một lời nào mà Doãn Mặc đã tự thấy sợ run rồi.
Một lát sau, anh ngẩng đầu lên đối diện với đám người đó, chậm rãi nói.
"Ồ, không công bằng? Vậy cậu thử làm gì đó cho công bằng để tôi xem đi."
Doãn Mặc cứng họng.
Doãn Mặc không nghĩ tới vấn đề sẽ được đá lại về phía hắn.
Doãn Đình Thâm thì lại nhàn nhã hơn, anh bận đùa giỡn với Lạc Lạc.
Đối với anh, Doãn Mặc chẳng có chút uy hiếp nào cả.
Anh không rảnh bỏ thời gian vàng bạc của bản thân ra để dành cho những người đông đâu với đâu.
Doãn Mặc nghĩ ngợi một lát, tự biết bản thân không thể đọ lại Doãn Đình Thâm, nghĩ như vậy hắn càng uất hận hơn.
"Nếu như vậy thì mong Doãn Quỳnh Chi đưa ra bằng chứng xác thực việc Tiểu Tinh lừa gạt cô đi. Cô đừng nghĩ cô có thể ngậm máu phun người."
Nghe tới đây, Lạc Tinh bỗng dưng biến sắc.
"Anh Mặc..."
Doãn Mặc lại nghĩ Lạc Tinh sợ hãi, hắn vội vàng vỗ tay an ủi cô ta.
"Tiểu Tinh đừng lo, anh nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em. Sẽ không có ai có thể bắt nạt em được nữa đâu."
Đây mới là vấn đề Lạc Tinh lo lắng nhất. Cô ta nhìn thấy Doãn Quỳnh Chi đang cười một cách đắc thắng mà càng hoảng hốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.