Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ
Chương 27: Tg2
Cẩm Ngọc Lan Anh
17/02/2023
Ở trong phủ của Tĩnh vương gia cao quý, người được tự xưng là bổn vương thì có thể là ai nữa cơ chứ?
Lạc Lạc cứng người, cô cố gỡ cái tay đang ôm ngang eo mình ra nhưng khổ nỗi sức của Nghiêm Dật Trì quá lớn, cô có làm thế nào cũng không thể khiến người kia đứng xích ra được, cuối cùng Lạc Lạc chỉ có thể nói.
"Đa tạ Vương gia đã ra tay cứu giúp, chỉ có điều Vương gia không cần nhiệt tình như thế đâu." Gi úp đỡ người ta xong còn giúp luôn cả trên giường nữa, có ai tận tâm hơn Nghiêm Dật Trì nữa đâu.
"Hệ thống, có đúng thiết lập tính cách của Nghiêm Dật Trì là lạnh lùng bạc bẽo không đấy? Sao tôi thấy thế giới này không giống thiết lập mà hệ thống đưa."
[Chắc chắn mà...] hệ thống cũng cảm thấy khó xử, nó chỉ là máy móc do chủ thần tạo ra, nhưng nó cũng có sự tinh tế của một hệ thống toàn năng mà những máy móc lạnh băng khác không có, nó lên tiếng an ủi Lạc Lạc. [Kí chủ đừng quá lo lắng, tuy thiết lập tính cách của nhân vật nam phụ phản diện không quá giống với nguyên tác nhưng những nhân vật khác vẫn không có nhiều thay đổi, vả lại Nghiêm Dật trì cũng chỉ là nam phụ, vì không phải nam chính nên sẽ không khiến cho cốt truyện thay đổi đâu.]
"Được rồi, nhưng mà có phải Nguyên An công chúa và Tĩnh vương có quen biết không vậy?"
[Không có, Tĩnh vương gia là người Đại Tề, Nguyên An công chúa là công chúa Đại Sở, hai người này chưa từng quen biết nhau, ngay cả hình dáng của nhau như thế nào cũng không biết. Chỉ khi Nguyên An công chúa bị bắt tới Đại Tề thì hai người mới biết được mặt nhau.]
Vậy là loại trừ được lí do Tĩnh vương vì quen biết với Nguyên An công chúa Lạc Lạc nên mới dịu dàng với cô.
Nghiêm Dật Trì không biết tại sao bản thân lại đột nhiên thích một người từ cái nhìn đầu tiên, rõ ràng tính cách hắn cực kì lạnh nhạt, ngay cả Mẫu hậu đã mất của hắn cũng không thể khiến hắn cảm thấy tình thương cuồn cuộn như bây giờ.
Nhưng Nghiêm Dật Trì lại cảm nhận được thứ tình cảm vô cùng lạ lẫm đối với hắn đang chảy trong huyết mạch, khi nhìn thấy Lạc Lạc đêm hôm qua, hắn cảm thấy trái tim trống vắng hai mươi mấy năm của hắn được lấp đầy một cách trọn vẹn.
Khi hắn nhìn thấy Lạc Lạc bị đám người kia bám lấy, hắn đã rất tức giận và đã lệnh cho thuộc hạ giết hết đám người kia, hắn mang Lạc Lạc về phủ rồi còn phóng hỏa đốt cháy tiểu viện dêm qua.
Lòng chiếm hữu chảy trong máu hắn cực mạnh, hắn không cho phép phủ Khiêm vương được phép giữ bất cứ thứ gì mà Lạc Lạc đã chạm qua. Vả lại hắn đốt cháy tiểu viện đó cũng để cho mọi người hiểu nhầm rằng Nguyên An công chúa đã chết cháy, như vậy thì hắn mới không cần phòng bị khắp nơi.
Cả Đại Tề này không ai có thể khiến hắn cảm thấy sợ hãi, kể cả có là Hoàng Thượng đi chăng nữa, nhưng dính đến Lạc Lạc thì hắn lại lo được lo mất đề phòng tứ phía, hắn không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Lạc Lạc của hắn nên được bảo vệ một cách tốt nhất.
Lạc Lạc bị hắn ôm chặt rồi đặt lên giường.
"Lạc Lạc còn chỗ nào khó chịu không? Đêm qua ta đã bôi thuốc cho nàng rồi, nhưng vẫn nên chú ý một chút."
Bôi thuốc? Mặt Lạc Lạc đỏ rần lên, cô ho khan một tiếng rồi giả bộ cách hắn xa một chút.
"Không có vấn đề gì đâu, đa tạ vương gia."
"Đừng khách khí với phu quân của nàng như thế."
Lạc Lạc trợn tròn mắt, cô không thể tin nổi mà hỏi Nghiêm Dật Trì.
"Cái gì cơ?"
"Phu quân của nàng, Lạc Lạc, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ trở thành phu thê thôi."
"Ta... ta không hiểu. Tĩnh vương gia, chúng ta mới chỉ gặp nhau đêm qua..."
"Không sao, ta thích nàng." Nghiêm vương gia nói với vẻ đương nhiên, hắn đặt cô xuống giường rồi đắp chăn cho cô, bảo cô nếu buồn ngủ thì ngủ thêm một lát nữa, hắn sẽ trông cho cô.
Lạc Lạc bị sốc đến độ không muốn ngủ nữa, cô cảm thấy thiết lập nhân vật của Nghiêm Dật Trì đúng là có vấn đề cực lớn.
"Nhưng mà ta không..."
"Suỵt..." Nghiêm Dật Trì đặt một ngón tay lên môi cô, kêu cô đừng nói tiếp mấy lời tiếp theo bởi vì chỉ cần đoán thôi cũng biết cô tính nói gì rồi.
"Ta sẽ khiến cho nàng thích ta, thế nên Lạc Lạc đừng vội vàng nói ra những lời làm tổn thương ta nhé."
"Mà... ta..."
"Dù sao sắp tới Lạc Lạc cũng không có chỗ nào để đi, vậy thì cứ ở lại chỗ của ta đi. Phủ Tĩnh vương của ta sạch sẽ lại không có quá nhiều hạng người dơ bẩn, nàng ở chỗ ta sẽ được an toàn."
Lạc Lạc cũng tự biết thân phận của bản thân khá là khó xử, đầu tiên là một công chúa mất nước, sau đó còn là tiểu thiếp của Nghiêm Tuấn Vĩ, là thân phận nào thì sống ở Đại Tề bây giờ cũng chẳng dễ dàng gì.
"Gi ới thiệu qua với nàng một chút, ta là Đại hoàng tử của Đại Tề do cố Hoàng hậu sinh ra, tự là Nghiêm Dật Trì, được phong làm Tĩnh vương, và cũng là phu quân tương lai của nàng."
Lạc Lạc cứng người, cô cố gỡ cái tay đang ôm ngang eo mình ra nhưng khổ nỗi sức của Nghiêm Dật Trì quá lớn, cô có làm thế nào cũng không thể khiến người kia đứng xích ra được, cuối cùng Lạc Lạc chỉ có thể nói.
"Đa tạ Vương gia đã ra tay cứu giúp, chỉ có điều Vương gia không cần nhiệt tình như thế đâu." Gi úp đỡ người ta xong còn giúp luôn cả trên giường nữa, có ai tận tâm hơn Nghiêm Dật Trì nữa đâu.
"Hệ thống, có đúng thiết lập tính cách của Nghiêm Dật Trì là lạnh lùng bạc bẽo không đấy? Sao tôi thấy thế giới này không giống thiết lập mà hệ thống đưa."
[Chắc chắn mà...] hệ thống cũng cảm thấy khó xử, nó chỉ là máy móc do chủ thần tạo ra, nhưng nó cũng có sự tinh tế của một hệ thống toàn năng mà những máy móc lạnh băng khác không có, nó lên tiếng an ủi Lạc Lạc. [Kí chủ đừng quá lo lắng, tuy thiết lập tính cách của nhân vật nam phụ phản diện không quá giống với nguyên tác nhưng những nhân vật khác vẫn không có nhiều thay đổi, vả lại Nghiêm Dật trì cũng chỉ là nam phụ, vì không phải nam chính nên sẽ không khiến cho cốt truyện thay đổi đâu.]
"Được rồi, nhưng mà có phải Nguyên An công chúa và Tĩnh vương có quen biết không vậy?"
[Không có, Tĩnh vương gia là người Đại Tề, Nguyên An công chúa là công chúa Đại Sở, hai người này chưa từng quen biết nhau, ngay cả hình dáng của nhau như thế nào cũng không biết. Chỉ khi Nguyên An công chúa bị bắt tới Đại Tề thì hai người mới biết được mặt nhau.]
Vậy là loại trừ được lí do Tĩnh vương vì quen biết với Nguyên An công chúa Lạc Lạc nên mới dịu dàng với cô.
Nghiêm Dật Trì không biết tại sao bản thân lại đột nhiên thích một người từ cái nhìn đầu tiên, rõ ràng tính cách hắn cực kì lạnh nhạt, ngay cả Mẫu hậu đã mất của hắn cũng không thể khiến hắn cảm thấy tình thương cuồn cuộn như bây giờ.
Nhưng Nghiêm Dật Trì lại cảm nhận được thứ tình cảm vô cùng lạ lẫm đối với hắn đang chảy trong huyết mạch, khi nhìn thấy Lạc Lạc đêm hôm qua, hắn cảm thấy trái tim trống vắng hai mươi mấy năm của hắn được lấp đầy một cách trọn vẹn.
Khi hắn nhìn thấy Lạc Lạc bị đám người kia bám lấy, hắn đã rất tức giận và đã lệnh cho thuộc hạ giết hết đám người kia, hắn mang Lạc Lạc về phủ rồi còn phóng hỏa đốt cháy tiểu viện dêm qua.
Lòng chiếm hữu chảy trong máu hắn cực mạnh, hắn không cho phép phủ Khiêm vương được phép giữ bất cứ thứ gì mà Lạc Lạc đã chạm qua. Vả lại hắn đốt cháy tiểu viện đó cũng để cho mọi người hiểu nhầm rằng Nguyên An công chúa đã chết cháy, như vậy thì hắn mới không cần phòng bị khắp nơi.
Cả Đại Tề này không ai có thể khiến hắn cảm thấy sợ hãi, kể cả có là Hoàng Thượng đi chăng nữa, nhưng dính đến Lạc Lạc thì hắn lại lo được lo mất đề phòng tứ phía, hắn không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Lạc Lạc của hắn nên được bảo vệ một cách tốt nhất.
Lạc Lạc bị hắn ôm chặt rồi đặt lên giường.
"Lạc Lạc còn chỗ nào khó chịu không? Đêm qua ta đã bôi thuốc cho nàng rồi, nhưng vẫn nên chú ý một chút."
Bôi thuốc? Mặt Lạc Lạc đỏ rần lên, cô ho khan một tiếng rồi giả bộ cách hắn xa một chút.
"Không có vấn đề gì đâu, đa tạ vương gia."
"Đừng khách khí với phu quân của nàng như thế."
Lạc Lạc trợn tròn mắt, cô không thể tin nổi mà hỏi Nghiêm Dật Trì.
"Cái gì cơ?"
"Phu quân của nàng, Lạc Lạc, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ trở thành phu thê thôi."
"Ta... ta không hiểu. Tĩnh vương gia, chúng ta mới chỉ gặp nhau đêm qua..."
"Không sao, ta thích nàng." Nghiêm vương gia nói với vẻ đương nhiên, hắn đặt cô xuống giường rồi đắp chăn cho cô, bảo cô nếu buồn ngủ thì ngủ thêm một lát nữa, hắn sẽ trông cho cô.
Lạc Lạc bị sốc đến độ không muốn ngủ nữa, cô cảm thấy thiết lập nhân vật của Nghiêm Dật Trì đúng là có vấn đề cực lớn.
"Nhưng mà ta không..."
"Suỵt..." Nghiêm Dật Trì đặt một ngón tay lên môi cô, kêu cô đừng nói tiếp mấy lời tiếp theo bởi vì chỉ cần đoán thôi cũng biết cô tính nói gì rồi.
"Ta sẽ khiến cho nàng thích ta, thế nên Lạc Lạc đừng vội vàng nói ra những lời làm tổn thương ta nhé."
"Mà... ta..."
"Dù sao sắp tới Lạc Lạc cũng không có chỗ nào để đi, vậy thì cứ ở lại chỗ của ta đi. Phủ Tĩnh vương của ta sạch sẽ lại không có quá nhiều hạng người dơ bẩn, nàng ở chỗ ta sẽ được an toàn."
Lạc Lạc cũng tự biết thân phận của bản thân khá là khó xử, đầu tiên là một công chúa mất nước, sau đó còn là tiểu thiếp của Nghiêm Tuấn Vĩ, là thân phận nào thì sống ở Đại Tề bây giờ cũng chẳng dễ dàng gì.
"Gi ới thiệu qua với nàng một chút, ta là Đại hoàng tử của Đại Tề do cố Hoàng hậu sinh ra, tự là Nghiêm Dật Trì, được phong làm Tĩnh vương, và cũng là phu quân tương lai của nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.