Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ
Chương 50: Tg3
Cẩm Ngọc Lan Anh
26/02/2023
Lạc Lạc không nghĩ tới lần này nam chính lại mang một phong cách khác như vậy.
[Cậu ta tên là Ngô Thiếu Hoằng, cậu ấm của nhà họ Ngô, tính tình mạnh bạo, thực ra nhìn cậu ta lúc nào cũng vui cười như thế nhưng bản chất lại lạnh lùng chẳng kém gì Tần Thương. Ngô Thiếu Hoằng cũng học cùng lớp với kí chủ và Tần Thương. ]
Nam chủ xuất hiện sớm như vậy sao?
“Còn nữ chính là chị gái cùng cha khác mẹ của tôi, được xưng tụng là nữ thần vườn trường Lạc Hiểu Khuê đúng không?”
[Chính xác là như vậy.]
Lạc Lạc nghe nói người trước mặt là nam chủ, sau này sẽ liên hợp với Lạc Hiểu Khuê để hại cô là đã không thích rồi.
“Không quen.”
Cô trả lời một cách qua loa rồi rời đi, trông Ngô Thiếu Hoằng có chút bạo lực nhưng lúc nào cũng cười như ánh dương. Nếu như đây không phải nam chủ thì có khi cô còn có hứng thú nói chuyện đôi ba câu.
Dù sao đẹp trai mà, có ai không thích đâu chứ.
Ngô Thiếu Hoằng bị người ta phớt lờ lạnh nhạt như vậy cũng chẳng giận, chỉ nhìn theo bóng lưng rời đi của Lạc Lạc rồi suy ngẫm.
Lạc Lạc mua xong đồ ăn rồi đi về kí túc xá, lúc cô về thì học sinh trong trường phần lớn đều đang ở căng tin nên trong khuôn viên không có mấy ai.
Nhưng khuôn mặt xinh đẹp đến yêu nghiệt của Lạc Lạc lại khiến cho tất cả mọi người đang ở đây đều phải ngoái đầu lại nhìn.
Phải nói là Lạc Lạc rất đẹp, chỉ có điều bình thường luôn bị che dấu nên không ai chú ý tới.
Cô đi trong sân trường giữa những ánh mắt soi mói và những lời xì xào bàn tán.
“Bạn học đó là ai vậy? Xinh thật đấy, thế mà tôi không biết người đẹp đó học lớp nào?”
“Còn đẹp hơn cả nữ thần Lạc Hiểu Khuê nữa, liệu có phải học sinh mới chuyển đến trường chúng ta không?”
“Tuy tôi không muốn công nhận nhưng đúng là cô ấy đẹp hơn nữ thần thật.”
“Nữ thần? Hừ hừ, là mấy người cứ tâng bốc cô ta quá đà chứ tôi thấy Lạc Hiểu Khuê cũng bình thường mà cứ tự cho mình là thanh cao. Xì…”
“Cái giọng điệu gì đấy?”
“Kệ tôi.”
Lạc Lạc không quan tâm người ta bàn tán thế nào, dù sao bản thân cũng đâu thể tránh được lời nói của thế nhân đâu.
Trở về kí túc, ba bạn cùng phòng đều đã ở đó rồi.
Sau khi nhìn thấy Lạc Lạc đi vào, tất cả mọi người đều hết hồn.
“Cậu… cậu là Lạc Lạc?”
Lạc Lạc bình thường vừa ủ rũ lại vừa thiếu sức sống, giống như chỉ cần một ngọn gió thổi qua cũng có thể đổ ngã.
Nhưng Lạc Lạc bây giờ lại làm cho mọi người phải ngoái đầu chú ý, không chỉ bởi vì vẻ đẹp mà còn vì khí chất hơn người và cảm giác thanh xuân thuần khiết và căng tràn.
Những người khác luôn hâm mộ cái gì mà nữ thần Lạc Hiểu Khuê, nhưng chỉ những người trong phòng bọn họ mới biết Lạc Hiểu Khuê luôn tìm cách làm khó dễ Lạc Lạc, vậy mà người trong trường lại bị nữ thâng gì đó mê hoặc, rồi liên tục gây khó dễ cho người dễ bị tổn thương.
Mấy món Lạc Lạc mang về đều là những món khá nổi tiếng ở thủ đô, Lạc Lạc ngồi xuống cùng mọi người, sau đó mới giải đáp thắc mắc của từng cô gái một.
Cô gái có mái tóc dài óng ả và khá dịu dàng tên là Diệp Tiêu Tiêu, cũng là bạn cùng lớp với Lạc Lạc.
“Mình nghe nói hôm nay đám Ngụy Ngọc Minh tìm cậu gây khó dễ? Không sao chứ?” Đám Ngụy Ngọc Minh ỷ có tiền nên luôn bắt nạt mấy bạn nữ thân cô thế cô trong trường, không có lần nào lạc lạc bị bắt nạt mà người không bị thương cả.
“Không sao đâu, lúc đó có thầy giám thị đi qua nên bọn họ bị thầy ấy bắt được rồi.”
Diệp Tiêu Tiêu nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại lo sợ.
“Nhỡ bọn họ ghi thù rồi lần sau bắt nạt cậu nhiều hơn thì sao?”
Bọn họ đều là những cô gái yếu đuối, bị Ngụy Ngọc Minh bắt nạt cũng không dám lên tiếng phản bác gì.
Một cô gái nữa trong kí túc xá của bọn họ tên là Lương Thùy Linh, cô bé ấy nhỏ nhắn xinh xắn nhưng gia cảnh lại khó khăn. Ba mẹ Lương Thùy Linh đều mất sớm nên cô bé phải ở nhà người thân họ hàng.
Sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu từng ấy năm nên Lương Thùy Linh luôn sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.
“Ngụy… Ngụy Ngọc Minh rất quá đáng, cậu ta luôn cậy bạn thân có tiền mà bắt nạt những bạn khác. Mấy hôm trước tớ còn nhìn thấy cậu ta ấn đầu một bạn học vào chum nước trong nhà vệ sinh. Nhưng mà… nhưng mà… tớ sợ, tớ vô dụng nên… nên chẳng giúp được bạn ấy.” Nhắc đến đây lại làm Lương Thùy Linh sinh ra cảm giác tội lỗi, nhưng một cô gái nhút nhát như cô ấy nào dám lên tiếng, chỉ có thể ôm ở trong lòng.
Người còn lại trong phòng tên là Đường Hi, một cô bạn với mái tóc nhắn cũn cỡn, lí do cũng là vì bị Ngụy Ngọc Minh túm đầu rồi cắt tóc.
Lạc Lạc thở dài, hiện tại chưa biết nữ chính thế nào nhưng Ngụy Ngọc Minh thì phải xử lí trước.
[Cậu ta tên là Ngô Thiếu Hoằng, cậu ấm của nhà họ Ngô, tính tình mạnh bạo, thực ra nhìn cậu ta lúc nào cũng vui cười như thế nhưng bản chất lại lạnh lùng chẳng kém gì Tần Thương. Ngô Thiếu Hoằng cũng học cùng lớp với kí chủ và Tần Thương. ]
Nam chủ xuất hiện sớm như vậy sao?
“Còn nữ chính là chị gái cùng cha khác mẹ của tôi, được xưng tụng là nữ thần vườn trường Lạc Hiểu Khuê đúng không?”
[Chính xác là như vậy.]
Lạc Lạc nghe nói người trước mặt là nam chủ, sau này sẽ liên hợp với Lạc Hiểu Khuê để hại cô là đã không thích rồi.
“Không quen.”
Cô trả lời một cách qua loa rồi rời đi, trông Ngô Thiếu Hoằng có chút bạo lực nhưng lúc nào cũng cười như ánh dương. Nếu như đây không phải nam chủ thì có khi cô còn có hứng thú nói chuyện đôi ba câu.
Dù sao đẹp trai mà, có ai không thích đâu chứ.
Ngô Thiếu Hoằng bị người ta phớt lờ lạnh nhạt như vậy cũng chẳng giận, chỉ nhìn theo bóng lưng rời đi của Lạc Lạc rồi suy ngẫm.
Lạc Lạc mua xong đồ ăn rồi đi về kí túc xá, lúc cô về thì học sinh trong trường phần lớn đều đang ở căng tin nên trong khuôn viên không có mấy ai.
Nhưng khuôn mặt xinh đẹp đến yêu nghiệt của Lạc Lạc lại khiến cho tất cả mọi người đang ở đây đều phải ngoái đầu lại nhìn.
Phải nói là Lạc Lạc rất đẹp, chỉ có điều bình thường luôn bị che dấu nên không ai chú ý tới.
Cô đi trong sân trường giữa những ánh mắt soi mói và những lời xì xào bàn tán.
“Bạn học đó là ai vậy? Xinh thật đấy, thế mà tôi không biết người đẹp đó học lớp nào?”
“Còn đẹp hơn cả nữ thần Lạc Hiểu Khuê nữa, liệu có phải học sinh mới chuyển đến trường chúng ta không?”
“Tuy tôi không muốn công nhận nhưng đúng là cô ấy đẹp hơn nữ thần thật.”
“Nữ thần? Hừ hừ, là mấy người cứ tâng bốc cô ta quá đà chứ tôi thấy Lạc Hiểu Khuê cũng bình thường mà cứ tự cho mình là thanh cao. Xì…”
“Cái giọng điệu gì đấy?”
“Kệ tôi.”
Lạc Lạc không quan tâm người ta bàn tán thế nào, dù sao bản thân cũng đâu thể tránh được lời nói của thế nhân đâu.
Trở về kí túc, ba bạn cùng phòng đều đã ở đó rồi.
Sau khi nhìn thấy Lạc Lạc đi vào, tất cả mọi người đều hết hồn.
“Cậu… cậu là Lạc Lạc?”
Lạc Lạc bình thường vừa ủ rũ lại vừa thiếu sức sống, giống như chỉ cần một ngọn gió thổi qua cũng có thể đổ ngã.
Nhưng Lạc Lạc bây giờ lại làm cho mọi người phải ngoái đầu chú ý, không chỉ bởi vì vẻ đẹp mà còn vì khí chất hơn người và cảm giác thanh xuân thuần khiết và căng tràn.
Những người khác luôn hâm mộ cái gì mà nữ thần Lạc Hiểu Khuê, nhưng chỉ những người trong phòng bọn họ mới biết Lạc Hiểu Khuê luôn tìm cách làm khó dễ Lạc Lạc, vậy mà người trong trường lại bị nữ thâng gì đó mê hoặc, rồi liên tục gây khó dễ cho người dễ bị tổn thương.
Mấy món Lạc Lạc mang về đều là những món khá nổi tiếng ở thủ đô, Lạc Lạc ngồi xuống cùng mọi người, sau đó mới giải đáp thắc mắc của từng cô gái một.
Cô gái có mái tóc dài óng ả và khá dịu dàng tên là Diệp Tiêu Tiêu, cũng là bạn cùng lớp với Lạc Lạc.
“Mình nghe nói hôm nay đám Ngụy Ngọc Minh tìm cậu gây khó dễ? Không sao chứ?” Đám Ngụy Ngọc Minh ỷ có tiền nên luôn bắt nạt mấy bạn nữ thân cô thế cô trong trường, không có lần nào lạc lạc bị bắt nạt mà người không bị thương cả.
“Không sao đâu, lúc đó có thầy giám thị đi qua nên bọn họ bị thầy ấy bắt được rồi.”
Diệp Tiêu Tiêu nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại lo sợ.
“Nhỡ bọn họ ghi thù rồi lần sau bắt nạt cậu nhiều hơn thì sao?”
Bọn họ đều là những cô gái yếu đuối, bị Ngụy Ngọc Minh bắt nạt cũng không dám lên tiếng phản bác gì.
Một cô gái nữa trong kí túc xá của bọn họ tên là Lương Thùy Linh, cô bé ấy nhỏ nhắn xinh xắn nhưng gia cảnh lại khó khăn. Ba mẹ Lương Thùy Linh đều mất sớm nên cô bé phải ở nhà người thân họ hàng.
Sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu từng ấy năm nên Lương Thùy Linh luôn sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.
“Ngụy… Ngụy Ngọc Minh rất quá đáng, cậu ta luôn cậy bạn thân có tiền mà bắt nạt những bạn khác. Mấy hôm trước tớ còn nhìn thấy cậu ta ấn đầu một bạn học vào chum nước trong nhà vệ sinh. Nhưng mà… nhưng mà… tớ sợ, tớ vô dụng nên… nên chẳng giúp được bạn ấy.” Nhắc đến đây lại làm Lương Thùy Linh sinh ra cảm giác tội lỗi, nhưng một cô gái nhút nhát như cô ấy nào dám lên tiếng, chỉ có thể ôm ở trong lòng.
Người còn lại trong phòng tên là Đường Hi, một cô bạn với mái tóc nhắn cũn cỡn, lí do cũng là vì bị Ngụy Ngọc Minh túm đầu rồi cắt tóc.
Lạc Lạc thở dài, hiện tại chưa biết nữ chính thế nào nhưng Ngụy Ngọc Minh thì phải xử lí trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.