Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ
Chương 93: Tg4
Cẩm Ngọc Lan Anh
04/04/2023
Lương Vi nhanh chóng nổi tiếng toàn trường lần thứ hai vì sự kiện lần này.
Cái ngày cô ta ngồi trong lớp sau đó bị cảnh sát đến tóm đi thực sự là sự kiện được cả trường lưu lại.
Trở thành nữ sinh có lòng dạ hiểm độc nhất cái đại học A này.
“Ôi trời, không ngờ cô ta lại ác độc đến mức đó luôn đấy.”
“Ra tay gián tiếp giết chết nhiều người như thế, không biết cô ta phải chết bao nhiêu lần mới hết tội.”
“Mà Lạc Lạc cũng khổ, rõ ràng là do cậu ấy xứng đáng được hưởng cuộc sống tốt đẹp, lại bị Lương Vi ghen ghét rồi hại ra nông nỗi này.”
“Không biết gia đình những bạn học chết oan khác sẽ phản ứng ra sao đây.”
“Trường chúng ta đúng là không nên nhận những loại sinh viên lòng dạ ác độc đến mức này.”
Lạc Lạc vẫn còn quanh quẩn tại thế giới này chưa rời đi.
Cô còn đang chờ cho cốt truyện hoàn thành rồi mới về thế giới thực.
Hệ thống cũng không giục cô, dù sao thì sau khi rời khỏi thế giới này, nó và ký chủ sẽ chính thức tách ra và có thể sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.
lạc Lạc là một ký chủ cực kì tuyệt vời, cô đã hoàn thành tốt tất cả các nhiệm vụ, không biết ký chủ tiếp theo của nó có tốt như vậy không nữa.
Lạc Lạc lại nhìn thấy Lăng Hạo.
Sau khi hành hạ Lương Vi đủ rồi thì hắn bèn giao cô ta cho bên cảnh sát.
Tội Lương Vi đủ nặng để cho cô ta lãnh án cao nhất, thế nên Lăng Hạo không cần bẩn tay vì loại người như thế.
Nhưng Lăng Hạo lại chẳng vui.
Từ khi Lạc Lạc ra đi, Lăng Hạo đã chẳng thể vui nổi rồi.
Gần đây hắn bắt đầu không quan tâm tới công ti của gia tộc nữa, ngược lại hắn bắt đầu giao quyền lại cho thế hệ sau của Lăng gia.
Hắn còn từng nghĩ đến việc hắn và Lạc Lạc sẽ có con, sau đó hắn sẽ từng bước nâng đỡ con mình lên vị trí chủ đạo của Lăng thị, đến lúc đó hắn và Lạc Lạc sẽ cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới, cùng cô đi tới cùng trời cuối đất.
Nhưng cuối cùng lại chẳng có gì.
Hắn thậm chí còn không thể bảo đảm an toàn cho cô.
Để cô chết oan chết uổng.
Là hắn không tốt.
Cũng vì không có Lạc Lạc nên bệnh điên cuồng của hắn càng nặng thêm theo thời gian.
Bà nội từng đến khuyên hắn nhưng lại không thể khuyên nổi.
Lăng nhị thiếu gia từng lừng lẫy một thời lại đắm chìm vào bóng đen như thế, và đây cũng là điều lạc Lạc không muốn nhìn thấy nhất.
Mỗi lần nhìn thấy Lăng Hạo như vậy, cô lại hận Lương Vi thêm một phần.
Là nữ chính trực tiếp hủy hoại Lăng Hạo thành bộ dáng bây giờ.
Sau đó một thời gian nữa, Lăng Hạo trực tiếp buông tay với chuyện công ti, hắn đã tìm ra một người trong họ đủ sức cáng đáng tất cả, cuối cùng hắn tự mình ra đi mà không báo với người nhà một tiếng nào.
Hắn sinh ra vốn đã bạc tình, tất cả tình cảm dường như đều dành cho Lạc Lạc cả, cô đi như hút hết cả sinh mệnh của hắn, khiến hắn sống mà không có lí do.
Lăng Hạo tìm một nơi ít người sinh sống, hắn mua một ngôi nhà nhỏ rồi cầm theo ảnh của Lạc Lạc đi khắp nơi.
Hắn nhớ Lạc Lạc đã từng nói rằng cô rất muốn nhìn ngắm thế giới, thế nên lần này hắn đã bỏ tất cả công việc, cùng cô chu du khắp những nơi có phong cảnh đẹp nhất.
Lăng Hạo dừng ở những nơi này không lâu, hắn mua nhà nhưng chỉ ở khoảng một tháng rồi sẽ lại rời đi đến nơi khác.
Hắn sẽ dẫn Lạc Lạc đi đến những nơi đẹp nhất, được mọi người khuyên rằng nên đi nhất.
Cứ như vậy một năm đi 12 nơi, mỗi năm lại thêm 12 ngôi nhà, cứ như vậy chẳng mấy chốc hắn và cô sẽ có rất nhiều để về.
Dù có đi đâu, có đến đâu đi chăng nữa thì cũng là chốn về.
Mỗi một nơi hắn đều đặt một tấm ảnh của Lạc Lạc lại, hắn sợ cô không tìm được đường về, thế nên mới biến mọi nơi trên thế giới đều trở thành nơi để về của họ.
Nhưng có vẻ ước mơ đó của Lăng Hạo cũng phải gác lại.
Hắn qua đời ở tuổi ba mươi chín.
Ngày đó vẫn là một ngày đẹp trời như mọi ngày, hắn ôm ảnh của Lạc Lạc, đi lên đỉnh núi, nghe nói nơi đó có một ngôi chùa rất linh thiêng.
Hắn đã cúng rất nhiều nhang tiền, chỉ mong kiếp sau hai người họ sẽ được nối lại duyên đã đứt của kiếp này.
Xuống núi xong, hắn vốn muốn mua thêm vài thứ nhỏ xinh mà có thể Lạc Lạc sẽ thích.
Thế nên hắn mới dừng chân lại, nhưng chẳng may lại bất cẩn làm rơi tấm ảnh của Lạc Lạc mà hắn vẫn luôn mang theo bên người.
Hắn đi thêm ba bước nữa để nhặt, thế nhưng mới chỉ khom người xuống nhặt, tiếng la hét ở phía bên kia đã dội tới đây.
“Ôi trời ơi! Chàng trai cẩn thận đó!!!”
“Rầm!!!”
“Lăng Hạo!!!”
Có lẽ bề trên nghe thấy lời nguyện cầu của hắn, giúp hắn đi gặp Lạc Lạc đây mà.
Chính Lạc Lạc bên cạnh cũng không ngờ Lăng Hạo sẽ gặp chuyện.
Cô đưa tay ra để đỡ lấy hắn, nhưng cánh tay một lần nữa xuyên thấu qua thân mình Lăng Hạo.
Máu chảy lênh láng.
Vậy mà trước khi trút hơi thở cuối cùng, Lăng nhị thiếu gia vẫn nhớ ra chuyện siết chặt tay, ôm lấy di ảnh của Lạc Lạc.
Gi ọng hắn gần như không rõ, nhưng Lạc Lạc vẫn có thể nghe thấy những gì hắn nói trong tiếng thở dốc đau đớn ấy.
“Lạc Lạc… anh đến rồi đây…”
Thế giới đột nhiên vỡ vụn trong nháy mắt.
Cái ngày cô ta ngồi trong lớp sau đó bị cảnh sát đến tóm đi thực sự là sự kiện được cả trường lưu lại.
Trở thành nữ sinh có lòng dạ hiểm độc nhất cái đại học A này.
“Ôi trời, không ngờ cô ta lại ác độc đến mức đó luôn đấy.”
“Ra tay gián tiếp giết chết nhiều người như thế, không biết cô ta phải chết bao nhiêu lần mới hết tội.”
“Mà Lạc Lạc cũng khổ, rõ ràng là do cậu ấy xứng đáng được hưởng cuộc sống tốt đẹp, lại bị Lương Vi ghen ghét rồi hại ra nông nỗi này.”
“Không biết gia đình những bạn học chết oan khác sẽ phản ứng ra sao đây.”
“Trường chúng ta đúng là không nên nhận những loại sinh viên lòng dạ ác độc đến mức này.”
Lạc Lạc vẫn còn quanh quẩn tại thế giới này chưa rời đi.
Cô còn đang chờ cho cốt truyện hoàn thành rồi mới về thế giới thực.
Hệ thống cũng không giục cô, dù sao thì sau khi rời khỏi thế giới này, nó và ký chủ sẽ chính thức tách ra và có thể sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.
lạc Lạc là một ký chủ cực kì tuyệt vời, cô đã hoàn thành tốt tất cả các nhiệm vụ, không biết ký chủ tiếp theo của nó có tốt như vậy không nữa.
Lạc Lạc lại nhìn thấy Lăng Hạo.
Sau khi hành hạ Lương Vi đủ rồi thì hắn bèn giao cô ta cho bên cảnh sát.
Tội Lương Vi đủ nặng để cho cô ta lãnh án cao nhất, thế nên Lăng Hạo không cần bẩn tay vì loại người như thế.
Nhưng Lăng Hạo lại chẳng vui.
Từ khi Lạc Lạc ra đi, Lăng Hạo đã chẳng thể vui nổi rồi.
Gần đây hắn bắt đầu không quan tâm tới công ti của gia tộc nữa, ngược lại hắn bắt đầu giao quyền lại cho thế hệ sau của Lăng gia.
Hắn còn từng nghĩ đến việc hắn và Lạc Lạc sẽ có con, sau đó hắn sẽ từng bước nâng đỡ con mình lên vị trí chủ đạo của Lăng thị, đến lúc đó hắn và Lạc Lạc sẽ cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới, cùng cô đi tới cùng trời cuối đất.
Nhưng cuối cùng lại chẳng có gì.
Hắn thậm chí còn không thể bảo đảm an toàn cho cô.
Để cô chết oan chết uổng.
Là hắn không tốt.
Cũng vì không có Lạc Lạc nên bệnh điên cuồng của hắn càng nặng thêm theo thời gian.
Bà nội từng đến khuyên hắn nhưng lại không thể khuyên nổi.
Lăng nhị thiếu gia từng lừng lẫy một thời lại đắm chìm vào bóng đen như thế, và đây cũng là điều lạc Lạc không muốn nhìn thấy nhất.
Mỗi lần nhìn thấy Lăng Hạo như vậy, cô lại hận Lương Vi thêm một phần.
Là nữ chính trực tiếp hủy hoại Lăng Hạo thành bộ dáng bây giờ.
Sau đó một thời gian nữa, Lăng Hạo trực tiếp buông tay với chuyện công ti, hắn đã tìm ra một người trong họ đủ sức cáng đáng tất cả, cuối cùng hắn tự mình ra đi mà không báo với người nhà một tiếng nào.
Hắn sinh ra vốn đã bạc tình, tất cả tình cảm dường như đều dành cho Lạc Lạc cả, cô đi như hút hết cả sinh mệnh của hắn, khiến hắn sống mà không có lí do.
Lăng Hạo tìm một nơi ít người sinh sống, hắn mua một ngôi nhà nhỏ rồi cầm theo ảnh của Lạc Lạc đi khắp nơi.
Hắn nhớ Lạc Lạc đã từng nói rằng cô rất muốn nhìn ngắm thế giới, thế nên lần này hắn đã bỏ tất cả công việc, cùng cô chu du khắp những nơi có phong cảnh đẹp nhất.
Lăng Hạo dừng ở những nơi này không lâu, hắn mua nhà nhưng chỉ ở khoảng một tháng rồi sẽ lại rời đi đến nơi khác.
Hắn sẽ dẫn Lạc Lạc đi đến những nơi đẹp nhất, được mọi người khuyên rằng nên đi nhất.
Cứ như vậy một năm đi 12 nơi, mỗi năm lại thêm 12 ngôi nhà, cứ như vậy chẳng mấy chốc hắn và cô sẽ có rất nhiều để về.
Dù có đi đâu, có đến đâu đi chăng nữa thì cũng là chốn về.
Mỗi một nơi hắn đều đặt một tấm ảnh của Lạc Lạc lại, hắn sợ cô không tìm được đường về, thế nên mới biến mọi nơi trên thế giới đều trở thành nơi để về của họ.
Nhưng có vẻ ước mơ đó của Lăng Hạo cũng phải gác lại.
Hắn qua đời ở tuổi ba mươi chín.
Ngày đó vẫn là một ngày đẹp trời như mọi ngày, hắn ôm ảnh của Lạc Lạc, đi lên đỉnh núi, nghe nói nơi đó có một ngôi chùa rất linh thiêng.
Hắn đã cúng rất nhiều nhang tiền, chỉ mong kiếp sau hai người họ sẽ được nối lại duyên đã đứt của kiếp này.
Xuống núi xong, hắn vốn muốn mua thêm vài thứ nhỏ xinh mà có thể Lạc Lạc sẽ thích.
Thế nên hắn mới dừng chân lại, nhưng chẳng may lại bất cẩn làm rơi tấm ảnh của Lạc Lạc mà hắn vẫn luôn mang theo bên người.
Hắn đi thêm ba bước nữa để nhặt, thế nhưng mới chỉ khom người xuống nhặt, tiếng la hét ở phía bên kia đã dội tới đây.
“Ôi trời ơi! Chàng trai cẩn thận đó!!!”
“Rầm!!!”
“Lăng Hạo!!!”
Có lẽ bề trên nghe thấy lời nguyện cầu của hắn, giúp hắn đi gặp Lạc Lạc đây mà.
Chính Lạc Lạc bên cạnh cũng không ngờ Lăng Hạo sẽ gặp chuyện.
Cô đưa tay ra để đỡ lấy hắn, nhưng cánh tay một lần nữa xuyên thấu qua thân mình Lăng Hạo.
Máu chảy lênh láng.
Vậy mà trước khi trút hơi thở cuối cùng, Lăng nhị thiếu gia vẫn nhớ ra chuyện siết chặt tay, ôm lấy di ảnh của Lạc Lạc.
Gi ọng hắn gần như không rõ, nhưng Lạc Lạc vẫn có thể nghe thấy những gì hắn nói trong tiếng thở dốc đau đớn ấy.
“Lạc Lạc… anh đến rồi đây…”
Thế giới đột nhiên vỡ vụn trong nháy mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.