Hệ Thống "Ngược Văn" Khóc Lóc Cầu Xin Ta Từ Chức
Chương 186:
Ngân Phát Tử Ngư Nhãn
05/11/2024
Cô em có tính cách dịu dàng, rộng lượng, tự tin và kiên định, khiến vô số người phải xiêu lòng, trong đó nổi bật nhất là bốn nam chính của thế giới này. Năm cô em tốt nghiệp đại học, cô bất ngờ quyết định đi du lịch vòng quanh thế giới một mình để tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống, không muốn bất kỳ ai quấy rầy.
Bốn người đàn ông chỉ có thể đứng nhìn người mình yêu rời đi, cô đơn đến khó chịu. Ngay lúc đó, cô chị – tức là nguyên chủ – xuất hiện trước mặt họ, mở đầu cho bi kịch của mình.
Thẩm Nghênh vừa nhận xong kịch bản, liền hỏi: "Thống tử, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."
"Hỏi gì?"
"Tại sao một gia đình giàu có, hoàn toàn có khả năng nhận nuôi cả hai chị em, lại chỉ chọn nuôi cô em thôi?"
Hệ thống, vốn đang không ưa gì cô, đáp gọn lỏn: "Xin lỗi, nguyên tác không có thông tin này, ta không thể cung cấp."
Thẩm Nghênh nheo mắt đầy ẩn ý, nhưng cô không dây dưa thêm ở vấn đề đó. Cô chuyển qua trêu chọc hệ thống: "Ngươi sợ ta hoàn thành nhiệm vụ quá nhanh sao?"
"Ta chỉ tuân thủ nghiêm ngặt theo quy tắc trò chơi, không có tư thù gì với ký chủ. Xin ký chủ đừng hiểu lầm."
Thẩm Nghênh khoát tay: "Thế thân thì sao? Vốn dĩ đã là người thay thế, bị coi thường là không tránh khỏi."
"Muốn chinh phục được nam chính, chẳng những phải xóa bỏ sự khinh thường đó, mà còn phải vượt qua rào cản tâm lý của bọn họ, vốn chỉ luôn hướng về cô em. Chỉ hai điểm này thôi đã đủ khó rồi."
"Chưa kể, vì sự coi thường ban đầu mà độ hảo cảm cũng chẳng cao, còn giá trị cảm xúc ta tạo ra lại phải tính vào tài khoản của bạch nguyệt quang. Có phải ngươi tính toán như vậy không, Thống tử?"
Hệ thống biết rằng mưu tính của mình không qua mặt được Thẩm Nghênh, nhưng lại không ngờ cô lại chẳng hề phẫn uất với sắp xếp đó. Trái lại, cô còn cười, cảm kích nói: "Thống tử, ta biết mà, ngoài miệng ngươi có nói gì thì vẫn là đồng đội đắc lực nhất của ta."
"Thật sự cảm ơn ngươi đã chuẩn bị cho ta một nhiệm vụ chinh phục tốt đến thế."
Hệ thống nghe vậy, muốn cười nhạo cô nhưng lại nghẹn lời, nhất là khi nghĩ đến hai anh chàng tổng tài sẵn sàng vì yêu mà "làm vịt". Đột nhiên, nó thấy thiếu tự tin.
Thẩm Nghênh không đùa cợt thêm, kéo cái thân đầy mồ hôi của mình lên lầu.
Đây là khu chung cư xa hoa, nằm ở vị trí đắc địa giữa trung tâm thành phố, vừa sầm uất vừa yên tĩnh, tách biệt giữa lòng đô thị phồn hoa.
Nguyên chủ vốn chỉ là một cô gái nghèo mới tốt nghiệp, làm sao có khả năng ở nổi nơi xa hoa như thế này.
Sở dĩ nguyên chủ có chỗ ở này là vì cô đã lọt vào mắt xanh của một trong các nam chính – Thường Minh, và được anh ta bao nuôi.
Bằng cấp của nguyên chủ không cao, sau khi ra trường cũng chẳng tìm được công việc tốt, lại không có chỗ nào để đi. Để lo cho cái ăn cái ở, cô đành tạm thời xin làm nhân viên phục vụ ở một nhà hàng sang trọng. May mắn là nhờ có ngoại hình xinh đẹp, cô nhanh chóng vượt qua vòng phỏng vấn và được nhận vào làm.
Thường Minh tình cờ ghé qua nhà hàng này và gặp cô trong một lần đến ăn. Ngày hôm đó, anh ngồi ở một góc khuất, cứ chăm chú nhìn cô suốt buổi.
Từ đó về sau, Thường Minh thường xuyên ghé nhà hàng, giúp cô giải quyết những tay quản lý hay làm khó dễ, và cả những vị khách khó chịu mắng mỏ cô chỉ vì vài sơ suất nhỏ.
Sau đó, Thường Minh bắt đầu mời cô đi chơi riêng. Nguyên chủ đương nhiên cho rằng đây là cách anh ta theo đuổi mình. Dần dần, cô đồng ý với đề nghị của Thường Minh, nghỉ làm để ở trong căn hộ anh chuẩn bị cho.
Cô ngỡ rằng cả hai đã trở thành người yêu, dù Thường Minh có chút khắt khe, không cho cô ra ngoài tìm việc, tính tình lạnh nhạt, ít khi trò chuyện với cô, và thường chỉ ngồi ngẩn ngơ nhìn mặt cô. Nhưng vì nguyên chủ từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm, lại tự ti, nên không hề nhận ra điều gì bất thường.
Bốn người đàn ông chỉ có thể đứng nhìn người mình yêu rời đi, cô đơn đến khó chịu. Ngay lúc đó, cô chị – tức là nguyên chủ – xuất hiện trước mặt họ, mở đầu cho bi kịch của mình.
Thẩm Nghênh vừa nhận xong kịch bản, liền hỏi: "Thống tử, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."
"Hỏi gì?"
"Tại sao một gia đình giàu có, hoàn toàn có khả năng nhận nuôi cả hai chị em, lại chỉ chọn nuôi cô em thôi?"
Hệ thống, vốn đang không ưa gì cô, đáp gọn lỏn: "Xin lỗi, nguyên tác không có thông tin này, ta không thể cung cấp."
Thẩm Nghênh nheo mắt đầy ẩn ý, nhưng cô không dây dưa thêm ở vấn đề đó. Cô chuyển qua trêu chọc hệ thống: "Ngươi sợ ta hoàn thành nhiệm vụ quá nhanh sao?"
"Ta chỉ tuân thủ nghiêm ngặt theo quy tắc trò chơi, không có tư thù gì với ký chủ. Xin ký chủ đừng hiểu lầm."
Thẩm Nghênh khoát tay: "Thế thân thì sao? Vốn dĩ đã là người thay thế, bị coi thường là không tránh khỏi."
"Muốn chinh phục được nam chính, chẳng những phải xóa bỏ sự khinh thường đó, mà còn phải vượt qua rào cản tâm lý của bọn họ, vốn chỉ luôn hướng về cô em. Chỉ hai điểm này thôi đã đủ khó rồi."
"Chưa kể, vì sự coi thường ban đầu mà độ hảo cảm cũng chẳng cao, còn giá trị cảm xúc ta tạo ra lại phải tính vào tài khoản của bạch nguyệt quang. Có phải ngươi tính toán như vậy không, Thống tử?"
Hệ thống biết rằng mưu tính của mình không qua mặt được Thẩm Nghênh, nhưng lại không ngờ cô lại chẳng hề phẫn uất với sắp xếp đó. Trái lại, cô còn cười, cảm kích nói: "Thống tử, ta biết mà, ngoài miệng ngươi có nói gì thì vẫn là đồng đội đắc lực nhất của ta."
"Thật sự cảm ơn ngươi đã chuẩn bị cho ta một nhiệm vụ chinh phục tốt đến thế."
Hệ thống nghe vậy, muốn cười nhạo cô nhưng lại nghẹn lời, nhất là khi nghĩ đến hai anh chàng tổng tài sẵn sàng vì yêu mà "làm vịt". Đột nhiên, nó thấy thiếu tự tin.
Thẩm Nghênh không đùa cợt thêm, kéo cái thân đầy mồ hôi của mình lên lầu.
Đây là khu chung cư xa hoa, nằm ở vị trí đắc địa giữa trung tâm thành phố, vừa sầm uất vừa yên tĩnh, tách biệt giữa lòng đô thị phồn hoa.
Nguyên chủ vốn chỉ là một cô gái nghèo mới tốt nghiệp, làm sao có khả năng ở nổi nơi xa hoa như thế này.
Sở dĩ nguyên chủ có chỗ ở này là vì cô đã lọt vào mắt xanh của một trong các nam chính – Thường Minh, và được anh ta bao nuôi.
Bằng cấp của nguyên chủ không cao, sau khi ra trường cũng chẳng tìm được công việc tốt, lại không có chỗ nào để đi. Để lo cho cái ăn cái ở, cô đành tạm thời xin làm nhân viên phục vụ ở một nhà hàng sang trọng. May mắn là nhờ có ngoại hình xinh đẹp, cô nhanh chóng vượt qua vòng phỏng vấn và được nhận vào làm.
Thường Minh tình cờ ghé qua nhà hàng này và gặp cô trong một lần đến ăn. Ngày hôm đó, anh ngồi ở một góc khuất, cứ chăm chú nhìn cô suốt buổi.
Từ đó về sau, Thường Minh thường xuyên ghé nhà hàng, giúp cô giải quyết những tay quản lý hay làm khó dễ, và cả những vị khách khó chịu mắng mỏ cô chỉ vì vài sơ suất nhỏ.
Sau đó, Thường Minh bắt đầu mời cô đi chơi riêng. Nguyên chủ đương nhiên cho rằng đây là cách anh ta theo đuổi mình. Dần dần, cô đồng ý với đề nghị của Thường Minh, nghỉ làm để ở trong căn hộ anh chuẩn bị cho.
Cô ngỡ rằng cả hai đã trở thành người yêu, dù Thường Minh có chút khắt khe, không cho cô ra ngoài tìm việc, tính tình lạnh nhạt, ít khi trò chuyện với cô, và thường chỉ ngồi ngẩn ngơ nhìn mặt cô. Nhưng vì nguyên chủ từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm, lại tự ti, nên không hề nhận ra điều gì bất thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.