Hệ Thống "Ngược Văn" Khóc Lóc Cầu Xin Ta Từ Chức
Chương 188:
Ngân Phát Tử Ngư Nhãn
05/11/2024
Thẩm Nghênh tiện tay chọn một chiếc váy từ trong tủ để mặc vào.
Khác với vẻ ngọt ngào của nhân vật trong thế giới trước, nguyên chủ ở thế giới này sở hữu vẻ đẹp sắc sảo, nổi bật. Tuy nhiên, do sống lâu trong cảnh nghèo khó và thiếu thốn, cô dần quen với lối trang điểm đơn giản, thường cúi đầu vì tự ti, che giấu đi nét quyến rũ tự nhiên của mình.
Thấy thời gian cũng không còn nhiều, Thẩm Nghênh rời khỏi nhà.
Tinh Quang là một nhà hàng cao cấp, nổi tiếng với giá cả đắt đỏ. Dù được Thường Minh bao nuôi, nhưng nguyên chủ vốn là người giản dị và chân thành, cảm thấy e dè với những món quà vật chất xa hoa của anh ta, và cũng không muốn làm phiền ai. Vì vậy, ngoài chỗ ở và những thứ cần thiết cho cuộc sống hàng ngày, cô chẳng đòi hỏi gì từ Thường Minh.
Lúc này, hệ thống lên tiếng, không biết là có ý tốt hay ác ý: “Ký chủ, Chu trợ lý vẫn chưa truyền lời của cô đến nam chính đâu.”
Thẩm Nghênh cũng chẳng ngạc nhiên: “Không sao, ta vốn cũng chẳng mong anh ta sẽ thật sự nhắn lại cho Thường Minh.”
“Bảo anh ta truyền lời chỉ là để kéo sự chú ý của Thường Minh về phía ta thôi.”
Mối quan hệ vi diệu giữa Thẩm Nghênh và Thường Minh thì Chu trợ lý biết rõ. Dù anh ta không coi lời nhắn của cô là chuyện nghiêm túc, nhưng nếu cô có ý đồ gì, lần tới gặp Thường Minh chắc chắn anh ta sẽ báo cáo lại vài câu. Dù sao đi nữa, anh ta cũng sẽ không hoàn toàn quên lời nhắn ấy, và thậm chí còn sẽ thường xuyên để mắt đến động tĩnh của Thẩm Nghênh.
Hệ thống nhắc nhở: “… Nhưng tiền của ký chủ cũng không đủ để vào nhà hàng đó uống nổi một ly cà phê đâu?”
Thẩm Nghênh cười: “Đổ lỗi cho ai được đây? Ta vốn có thể mua đứt cả cái nhà hàng ấy, ai ngờ vào thế giới mới này lại có một giai đoạn ‘đóng băng’ tài sản.”
Hệ thống giải thích: “Bởi vì tài sản cần được hợp lý hóa và yêu cầu thời gian xử lý nhất định. Nếu không, tài sản của một số người chơi quá khổng lồ sẽ làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ trong thế giới này.”
Thẩm Nghênh nhẹ nhàng: “Hiểu rồi, hiểu rồi. Ngươi xem, ta có ý kiến gì đâu?”
Hệ thống: “Vậy ký chủ chuẩn bị ăn bằng cách nào đây?”
Thẩm Nghênh: “Yên tâm, sẽ có khối người tình nguyện trả tiền cho ta.”
Khi Thẩm Nghênh đến nhà hàng Tinh Quang, ba chiếc xe cùng lúc đỗ lại phía trước. Ba người đàn ông bước xuống, đều là những chàng trai trẻ tuổi, tuấn tú khiến người khác phải nín thở.
Một người có diện mạo lạnh lùng, một người rạng ngời như ánh mặt trời, và người còn lại toát ra khí chất cấm dục, nguy hiểm.
Cả ba vừa chạm mặt nhau, lập tức ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu, ghét bỏ lẫn nhau.
Nhưng có lẽ vì đã quen đóng vai "hoà thuận" trước mặt một ai đó, ba người vẫn cùng bước vào thang máy.
Người lạnh lùng, Bùi Doanh, mở lời: “Hai người các ngươi sao lại có mặt ở đây?”
Trụ sở của tập đoàn Bùi ngay gần đây, và vì "người đó" thích nhà hàng Tinh Quang, Bùi Doanh thường xuyên đến đây ăn.
Khương Lưu Hứa, người đeo kính với vẻ cấm dục, lạnh nhạt đáp: “Hôm nay có một hội thảo y học ở gần đây, đã lâu không đến nơi này, nên tiện ghé qua.”
Dụ Diên, người toát lên ánh hào quang rực rỡ, cười nhạo: “Tối qua khi video call với cô ấy, cô ấy nói nhớ mùi vị của nhà hàng này, nên nhờ ta đến ăn thử giúp.”
Nghe xong, hai người còn lại khẽ cười lạnh, ánh mắt đầy sự mỉa mai.
Họ đang định nói thêm gì đó thì thang máy dừng lại ở tầng một, cửa từ từ mở ra.
Trước mắt họ, một bóng hình khiến cả ba người sững sờ.
Khuôn mặt xinh đẹp mà họ hằng thương nhớ, người khiến họ thao thức đêm ngày, bỗng xuất hiện ngay trước mặt họ.
Ba người lập tức im bặt, trong mắt tràn ngập niềm vui sướng và sự kinh ngạc không thể tin nổi.
Người mà lẽ ra đang ở tận nước ngoài, người đã từ chối họ đồng hành hay thậm chí thăm viếng, người mà không biết đến bao giờ họ mới có thể gặp lại – giờ đây lại đang đứng trước mắt họ.
Khác với vẻ ngọt ngào của nhân vật trong thế giới trước, nguyên chủ ở thế giới này sở hữu vẻ đẹp sắc sảo, nổi bật. Tuy nhiên, do sống lâu trong cảnh nghèo khó và thiếu thốn, cô dần quen với lối trang điểm đơn giản, thường cúi đầu vì tự ti, che giấu đi nét quyến rũ tự nhiên của mình.
Thấy thời gian cũng không còn nhiều, Thẩm Nghênh rời khỏi nhà.
Tinh Quang là một nhà hàng cao cấp, nổi tiếng với giá cả đắt đỏ. Dù được Thường Minh bao nuôi, nhưng nguyên chủ vốn là người giản dị và chân thành, cảm thấy e dè với những món quà vật chất xa hoa của anh ta, và cũng không muốn làm phiền ai. Vì vậy, ngoài chỗ ở và những thứ cần thiết cho cuộc sống hàng ngày, cô chẳng đòi hỏi gì từ Thường Minh.
Lúc này, hệ thống lên tiếng, không biết là có ý tốt hay ác ý: “Ký chủ, Chu trợ lý vẫn chưa truyền lời của cô đến nam chính đâu.”
Thẩm Nghênh cũng chẳng ngạc nhiên: “Không sao, ta vốn cũng chẳng mong anh ta sẽ thật sự nhắn lại cho Thường Minh.”
“Bảo anh ta truyền lời chỉ là để kéo sự chú ý của Thường Minh về phía ta thôi.”
Mối quan hệ vi diệu giữa Thẩm Nghênh và Thường Minh thì Chu trợ lý biết rõ. Dù anh ta không coi lời nhắn của cô là chuyện nghiêm túc, nhưng nếu cô có ý đồ gì, lần tới gặp Thường Minh chắc chắn anh ta sẽ báo cáo lại vài câu. Dù sao đi nữa, anh ta cũng sẽ không hoàn toàn quên lời nhắn ấy, và thậm chí còn sẽ thường xuyên để mắt đến động tĩnh của Thẩm Nghênh.
Hệ thống nhắc nhở: “… Nhưng tiền của ký chủ cũng không đủ để vào nhà hàng đó uống nổi một ly cà phê đâu?”
Thẩm Nghênh cười: “Đổ lỗi cho ai được đây? Ta vốn có thể mua đứt cả cái nhà hàng ấy, ai ngờ vào thế giới mới này lại có một giai đoạn ‘đóng băng’ tài sản.”
Hệ thống giải thích: “Bởi vì tài sản cần được hợp lý hóa và yêu cầu thời gian xử lý nhất định. Nếu không, tài sản của một số người chơi quá khổng lồ sẽ làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ trong thế giới này.”
Thẩm Nghênh nhẹ nhàng: “Hiểu rồi, hiểu rồi. Ngươi xem, ta có ý kiến gì đâu?”
Hệ thống: “Vậy ký chủ chuẩn bị ăn bằng cách nào đây?”
Thẩm Nghênh: “Yên tâm, sẽ có khối người tình nguyện trả tiền cho ta.”
Khi Thẩm Nghênh đến nhà hàng Tinh Quang, ba chiếc xe cùng lúc đỗ lại phía trước. Ba người đàn ông bước xuống, đều là những chàng trai trẻ tuổi, tuấn tú khiến người khác phải nín thở.
Một người có diện mạo lạnh lùng, một người rạng ngời như ánh mặt trời, và người còn lại toát ra khí chất cấm dục, nguy hiểm.
Cả ba vừa chạm mặt nhau, lập tức ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu, ghét bỏ lẫn nhau.
Nhưng có lẽ vì đã quen đóng vai "hoà thuận" trước mặt một ai đó, ba người vẫn cùng bước vào thang máy.
Người lạnh lùng, Bùi Doanh, mở lời: “Hai người các ngươi sao lại có mặt ở đây?”
Trụ sở của tập đoàn Bùi ngay gần đây, và vì "người đó" thích nhà hàng Tinh Quang, Bùi Doanh thường xuyên đến đây ăn.
Khương Lưu Hứa, người đeo kính với vẻ cấm dục, lạnh nhạt đáp: “Hôm nay có một hội thảo y học ở gần đây, đã lâu không đến nơi này, nên tiện ghé qua.”
Dụ Diên, người toát lên ánh hào quang rực rỡ, cười nhạo: “Tối qua khi video call với cô ấy, cô ấy nói nhớ mùi vị của nhà hàng này, nên nhờ ta đến ăn thử giúp.”
Nghe xong, hai người còn lại khẽ cười lạnh, ánh mắt đầy sự mỉa mai.
Họ đang định nói thêm gì đó thì thang máy dừng lại ở tầng một, cửa từ từ mở ra.
Trước mắt họ, một bóng hình khiến cả ba người sững sờ.
Khuôn mặt xinh đẹp mà họ hằng thương nhớ, người khiến họ thao thức đêm ngày, bỗng xuất hiện ngay trước mặt họ.
Ba người lập tức im bặt, trong mắt tràn ngập niềm vui sướng và sự kinh ngạc không thể tin nổi.
Người mà lẽ ra đang ở tận nước ngoài, người đã từ chối họ đồng hành hay thậm chí thăm viếng, người mà không biết đến bao giờ họ mới có thể gặp lại – giờ đây lại đang đứng trước mắt họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.