Hệ Thống "Ngược Văn" Khóc Lóc Cầu Xin Ta Từ Chức

Chương 34:

Ngân Phát Tử Ngư Nhãn

04/11/2024

Chỉ sau một đêm, dù ở trong căn dinh thự đầy người, Thẩm Nghênh lại cảm thấy như mình đang lạc vào khoảng không. Cô trở thành một hòn đảo cô độc giữa dòng người đông đúc.

Không khí lạnh lẽo, âm trầm lan tỏa khắp dinh thự, khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề. Đối với người bình thường, phải sống trong môi trường thế này chẳng mấy chốc cũng sẽ phát điên. Bởi lẽ, hầu hết mọi người đều không thể nào phớt lờ sự lạnh nhạt và ác ý của người khác trong thời gian dài, nhất là khi không có lựa chọn nào khác.

Dĩ nhiên, chỉ mình Thẩm Nghênh mới cảm nhận rõ sự "bạo lực lạnh" này, bởi mọi người trong dinh thự lại rất kín kẽ khi cô có mặt.

Tuy nhiên, đôi khi vô tình đi ngang, cô vẫn nghe được vài câu từ sau cánh cửa hờ của phòng phục vụ, đủ để hiểu họ đang nói gì về mình.

“Các người để ý cách cô ta ăn tương chưa? Ta còn nghi cô ta từng bị nhà hàng cao cấp nào đuổi ra vì ăn uống thô lỗ đấy.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi, cô ta sao từng vào nổi nhà hàng xa hoa chứ. Chắc chắn vừa tới cửa là đã bị đuổi đi vì tưởng lầm cô ta là kẻ đi quét rác.”

“Mọi người nên bớt cay nghiệt đi. Một cô gái nghèo kiết xác chưa bao giờ thấy đồ ăn ngon, ăn uống có vụng về chút cũng không phải tội lỗi gì ghê gớm.”

“Nghe nói cha mẹ cô ta chỉ là công nhân nhà máy, bằng cấp thì là loại trung bình, làm việc ở mấy công ty nhỏ chẳng có tương lai.”

“Lộ tiên sinh có phải quanh năm tiếp xúc với mấy cô nàng học thức, xinh đẹp mà chán rồi không? Gặp một ‘phế vật’ như cô ta thì thấy mới mẻ sao?”

“Đã kém cỏi thì thôi đi, đến chơi cũng không có trình độ. Trên mạng chơi mạt chược thôi mà cũng thua hoài không biết ngượng.”

Những câu nói trước Thẩm Nghênh còn có thể bỏ qua, nhưng đến câu cuối cùng, cô không nhịn nổi nữa.

Thẩm Nghênh đẩy cửa bước vào, nghiêm mặt nói: “Lời này quá đáng rồi. Ta tuyệt đối không phải kém cỏi, chỉ là vận đen thôi.”

Nghe cô lên tiếng, mọi người đồng loạt quay lại nhìn. Vài người cười nhạt, vẻ mặt giả lả: “Tiểu thư Thẩm hiểu nhầm rồi, chúng ta chỉ đang tán gẫu thôi, đâu có nhắc đến cô.”

“Có chữ nào chúng ta nhắc đến cô không?”



Nói xong, họ lập tức tản ra, quay về công việc, lại tiếp tục làm ngơ như cô không tồn tại.

Những ngày sau, tình hình vẫn không khác là mấy. Cả dinh thự coi Thẩm Nghênh như không khí, nhưng cô lại thường xuyên "vô tình" nghe được những cuộc trò chuyện nói xấu mình của nhóm nhân viên.

Những cuộc nói chuyện phiếm kia vẫn xoay quanh những chủ đề quen thuộc, nhưng họ không bao giờ nhắc thẳng tên Thẩm Nghênh. Nói cách khác, ở nơi này, ngoài sự coi thường và cô độc, thứ duy nhất mà Thẩm Nghênh có thể "tiếp xúc" là những lời bạo lực ngầm mà không cách nào nắm được bằng chứng.

Hệ thống cũng có chút thương cảm cho cô, nhưng đối với một câu chuyện ngược thì đây chỉ mới là món khai vị.

Nó an ủi Thẩm Nghênh: "Yên tâm đi, khi nam chính quay về, họ cũng không dám quá rõ ràng như vậy đâu."

Vừa nói xong, hệ thống lại thấy cô nàng vui vẻ gọi điện cho nam chính.

Lộ Lâm Nguy, đoán cô lại đòi ra ngoài, bắt máy với giọng chẳng mấy hài lòng: “Lại muốn gì nữa?”

Thẩm Nghênh nói: “Ta có thể đón em trai ta tới chơi với ta vài ngày không?”

Lộ Lâm Nguy chẳng bận tâm lắm. Thực ra anh vốn cũng định khi nào thấy cô tỏ vẻ cô đơn thì sẽ chủ động mời người thân hay bạn bè của cô tới bầu bạn. Nhưng giờ cô chủ động yêu cầu, tất nhiên anh cũng không thể đồng ý ngay.

Ít nhất cô cũng phải nhỏ nhẹ, cầu xin anh một chút, tốt nhất là giả bộ nũng nịu vào.

“Ta không thích người lạ đến nhà mình. Ngươi nghĩ có lý do gì khiến ta nên đồng ý không?”

Thẩm Nghênh đáp ngay: “Em trai ta sao có thể coi là người lạ được? Nó còn quan tâm đến ngươi nữa đấy.”

“Ngươi quên rồi à? Nó đã học làm món ăn cho ngươi. Ngươi quên ngươi đã bắt nó lau sàn bao nhiêu lần? Quên cả việc sai bảo nó rồi sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hệ Thống "Ngược Văn" Khóc Lóc Cầu Xin Ta Từ Chức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook