Hệ Thống "Ngược Văn" Khóc Lóc Cầu Xin Ta Từ Chức
Chương 37:
Ngân Phát Tử Ngư Nhãn
04/11/2024
“Ngươi nói đúng, hay là cuối tuần nó qua đây chơi vài lần thôi.”
Người hầu: “…”
Ai thèm quan tâm chuyện đứa em nghèo kiết xác của ngươi học hành ra sao chứ?
Nhân viên ở đây nghẹn đến mức không nói nên lời, chỉ nghe Thẩm Nghênh dịu dàng nói với em trai: “Không vội, ở đây còn nhiều chỗ hay lắm.”
“Tỷ sẽ dẫn ngươi đi một vòng, thử hết tất cả cho biết.”
Thẩm Diệu hớn hở gật đầu, chợt nghĩ ra điều gì đó, liền nhanh tay lấy điện thoại, mở WeChat ra. Cậu tạo một nhóm chat mới, kéo hết đám bạn thân vào, rồi bắt đầu gọi video.
Mấy người bạn vừa rồi còn lo lắng khi thấy Thẩm Diệu bị “bắt cóc,” nay thấy cậu gọi đến liền vội vàng nhận máy.
Chưa đầy một giây sau, khuôn mặt phấn khởi của Thẩm Diệu hiện lên màn hình, mặt đỏ bừng đầy phấn khích.
“Đoán xem ta đang ở đâu đây?”
Nhìn thấy khung cảnh khu trò chơi xa hoa phía sau lưng cậu, đám bạn nam chửi ầm lên: “Thật à? Ngươi đi làm công trong khu trò chơi sao không báo trước? Làm cha đây suýt nữa tưởng ngươi bị bắt cóc đi bán nội tạng rồi!”
“Gì vậy? Sợ cha ngươi đến kiểm tra công việc rồi trừ tiền lương à? Cũng đâu cần coi thường tụi này thế, cha đây cũng không dám mơ tới chỗ sang chảnh thế này!”
Thẩm Diệu bật cười, nói: “Ngốc ạ, mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn kỹ đi. Đây là khu trò chơi tư nhân đấy, tư nhân! Cha đây hôm nay cho các ngươi mở rộng tầm mắt!”
Ban đầu, đám bạn còn bán tín bán nghi, nhưng khi Thẩm Diệu xoay camera quay hết toàn cảnh khu trò chơi, họ không khỏi há hốc mồm. Những thiết bị hiện đại, đắt đỏ, đủ mọi loại game hoành tráng khiến mấy cậu nam sinh cao trung chỉ biết nhìn chảy nước miếng.
Qua màn hình, đám bạn của Thẩm Diệu thi nhau gào thét như quỷ khóc sói tru.
Thẩm Nghênh đứng bên cạnh cũng thấy vui lây khi em trai mình được dịp khoe khoang.
Ra khỏi khu trò chơi, cô lại dẫn cậu đi dạo qua gara, chuồng ngựa, khu nuôi thú, và cả bến thuyền bên hồ với những chiếc ca nô sang trọng.
Những siêu xe, ngựa thuần chủng, thậm chí cả sư tử – mấy thứ mà bình thường chỉ thấy trong phim Hollywood – giờ đây hiện ra trước mắt, khiến đám nam sinh bên kia màn hình như sắp phát điên. Nếu có thể, họ chắc đã biến màn hình điện thoại thành trại vịt đang ồn ào không dứt.
Cuối cùng, sau khi khiến đám bạn “sấp mặt” vì ghen tị, Thẩm Diệu mới thoả mãn cúp máy, lòng tràn đầy hư vinh.
Quay sang thấy chị gái đang nhìn mình, Thẩm Diệu gãi đầu ngượng ngùng: “Tỷ, ta ở đây chơi đến hết cuối tuần được không? Lộ ca sẽ không để ý chứ?”
Thẩm Nghênh lắc đầu: “Chính hắn bảo người đón ngươi tới đây, ngươi cứ yên tâm mà ở lại chơi vài ngày.”
“Thật chứ? Vậy… vậy ta muốn thử chiếc xe này!”
Cậu chỉ tay vào một chiếc Bugatti Veyron 164 đậu trong gara, mắt sáng rỡ.
“Ta đã lấy bằng lái mùa hè rồi, hơn nữa ta sẽ chạy cẩn thận, chắc chắn không va quệt gì đâu!”
Thẩm Nghênh gật đầu: “Được, cứ thử đi, nhớ chạy chậm thôi.”
Thẩm Diệu vui mừng, chuẩn bị bước lên xe thì một người hầu vội vàng ngăn lại: “Xin lỗi, tiểu thư Thẩm, chiếc xe này là xe riêng của Lộ tiên sinh, không được phép cho người khác lái.”
Lộ Lâm Nguy có hai loại xe: một là xe công vụ, luôn có tài xế riêng điều khiển, còn loại kia là xe cá nhân của anh, chỉ anh mới được phép lái.
Và chiếc xe thể thao mà Thẩm Diệu chỉ vào chính là loại xe cá nhân đó.
Nghe vậy, Thẩm Diệu có chút xấu hổ, đang định mở miệng xin lỗi thì nghe chị mình thản nhiên nói: “Nhưng chẳng phải bảo không được chạm vào mà ta đã lái nó nhiều lần rồi đó sao?”
Người kia vẫn giữ thái độ cứng rắn: "Thẩm tiểu thư đã có Lộ tiên sinh đích thân dặn dò, tất nhiên có thể tùy ý sử dụng chiếc xe này."
"Nhưng dù có đặc quyền, Thẩm tiểu thư cũng không nên lạm dụng chứ?"
"Nếu bất kỳ ai Thẩm tiểu thư cũng cho lên chiếc xe yêu quý của Lộ tiên sinh, e rằng Lộ tiên sinh sẽ không vui đâu."
Người hầu: “…”
Ai thèm quan tâm chuyện đứa em nghèo kiết xác của ngươi học hành ra sao chứ?
Nhân viên ở đây nghẹn đến mức không nói nên lời, chỉ nghe Thẩm Nghênh dịu dàng nói với em trai: “Không vội, ở đây còn nhiều chỗ hay lắm.”
“Tỷ sẽ dẫn ngươi đi một vòng, thử hết tất cả cho biết.”
Thẩm Diệu hớn hở gật đầu, chợt nghĩ ra điều gì đó, liền nhanh tay lấy điện thoại, mở WeChat ra. Cậu tạo một nhóm chat mới, kéo hết đám bạn thân vào, rồi bắt đầu gọi video.
Mấy người bạn vừa rồi còn lo lắng khi thấy Thẩm Diệu bị “bắt cóc,” nay thấy cậu gọi đến liền vội vàng nhận máy.
Chưa đầy một giây sau, khuôn mặt phấn khởi của Thẩm Diệu hiện lên màn hình, mặt đỏ bừng đầy phấn khích.
“Đoán xem ta đang ở đâu đây?”
Nhìn thấy khung cảnh khu trò chơi xa hoa phía sau lưng cậu, đám bạn nam chửi ầm lên: “Thật à? Ngươi đi làm công trong khu trò chơi sao không báo trước? Làm cha đây suýt nữa tưởng ngươi bị bắt cóc đi bán nội tạng rồi!”
“Gì vậy? Sợ cha ngươi đến kiểm tra công việc rồi trừ tiền lương à? Cũng đâu cần coi thường tụi này thế, cha đây cũng không dám mơ tới chỗ sang chảnh thế này!”
Thẩm Diệu bật cười, nói: “Ngốc ạ, mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn kỹ đi. Đây là khu trò chơi tư nhân đấy, tư nhân! Cha đây hôm nay cho các ngươi mở rộng tầm mắt!”
Ban đầu, đám bạn còn bán tín bán nghi, nhưng khi Thẩm Diệu xoay camera quay hết toàn cảnh khu trò chơi, họ không khỏi há hốc mồm. Những thiết bị hiện đại, đắt đỏ, đủ mọi loại game hoành tráng khiến mấy cậu nam sinh cao trung chỉ biết nhìn chảy nước miếng.
Qua màn hình, đám bạn của Thẩm Diệu thi nhau gào thét như quỷ khóc sói tru.
Thẩm Nghênh đứng bên cạnh cũng thấy vui lây khi em trai mình được dịp khoe khoang.
Ra khỏi khu trò chơi, cô lại dẫn cậu đi dạo qua gara, chuồng ngựa, khu nuôi thú, và cả bến thuyền bên hồ với những chiếc ca nô sang trọng.
Những siêu xe, ngựa thuần chủng, thậm chí cả sư tử – mấy thứ mà bình thường chỉ thấy trong phim Hollywood – giờ đây hiện ra trước mắt, khiến đám nam sinh bên kia màn hình như sắp phát điên. Nếu có thể, họ chắc đã biến màn hình điện thoại thành trại vịt đang ồn ào không dứt.
Cuối cùng, sau khi khiến đám bạn “sấp mặt” vì ghen tị, Thẩm Diệu mới thoả mãn cúp máy, lòng tràn đầy hư vinh.
Quay sang thấy chị gái đang nhìn mình, Thẩm Diệu gãi đầu ngượng ngùng: “Tỷ, ta ở đây chơi đến hết cuối tuần được không? Lộ ca sẽ không để ý chứ?”
Thẩm Nghênh lắc đầu: “Chính hắn bảo người đón ngươi tới đây, ngươi cứ yên tâm mà ở lại chơi vài ngày.”
“Thật chứ? Vậy… vậy ta muốn thử chiếc xe này!”
Cậu chỉ tay vào một chiếc Bugatti Veyron 164 đậu trong gara, mắt sáng rỡ.
“Ta đã lấy bằng lái mùa hè rồi, hơn nữa ta sẽ chạy cẩn thận, chắc chắn không va quệt gì đâu!”
Thẩm Nghênh gật đầu: “Được, cứ thử đi, nhớ chạy chậm thôi.”
Thẩm Diệu vui mừng, chuẩn bị bước lên xe thì một người hầu vội vàng ngăn lại: “Xin lỗi, tiểu thư Thẩm, chiếc xe này là xe riêng của Lộ tiên sinh, không được phép cho người khác lái.”
Lộ Lâm Nguy có hai loại xe: một là xe công vụ, luôn có tài xế riêng điều khiển, còn loại kia là xe cá nhân của anh, chỉ anh mới được phép lái.
Và chiếc xe thể thao mà Thẩm Diệu chỉ vào chính là loại xe cá nhân đó.
Nghe vậy, Thẩm Diệu có chút xấu hổ, đang định mở miệng xin lỗi thì nghe chị mình thản nhiên nói: “Nhưng chẳng phải bảo không được chạm vào mà ta đã lái nó nhiều lần rồi đó sao?”
Người kia vẫn giữ thái độ cứng rắn: "Thẩm tiểu thư đã có Lộ tiên sinh đích thân dặn dò, tất nhiên có thể tùy ý sử dụng chiếc xe này."
"Nhưng dù có đặc quyền, Thẩm tiểu thư cũng không nên lạm dụng chứ?"
"Nếu bất kỳ ai Thẩm tiểu thư cũng cho lên chiếc xe yêu quý của Lộ tiên sinh, e rằng Lộ tiên sinh sẽ không vui đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.