Chương 9: Nhân vật phản diện là trai bao (3)
Muội giấy khẩu vị nặng
16/01/2017
So với các
nhiệm vụ trước kia, lần này điểm khác biệt là ở chỗ Dung Duệ có rất
nhiều lựa chọn, bởi vì công việc của hắn thường xuyên tiếp xúc với phụ
nữ, không thể bảo đảm ngày nào đó hắn tâm huyết dâng trào đột nhiên
thích một người nào đó.
Việc Ngữ Kỳ cần phải làm chính là ngăn cản hắn tiếp xúc với khách hàng nữ và làm cho hắn chỉ thích một mình cô.
Đương nhiên, chuyện nói thẳng câu đại loại như ‘Không được đi tìm các cô gái khác, anh chỉ có thể là của tôi’ là không thể được, làm như vậy vừa ngu xuẩn vừa thô lỗ. Cho dù hồi bắt đầu làm nhiệm vụ cô chưa bao giờ làm chuyện mất hình tượng như vậy.
Kỳ thật biện pháp tốt nhất là lập một hợp đồng dài hạn, một khi hợp đồng dài hạn được lập ra thì quy tắc là không thể tiếp khách hàng khác, phục vụ một người. Đây vốn là sự lựa chọn tốt nhất, cô đã thử thăm dò thái độ của hắn, nhưng hắn không có ý định này, nên cô đành chọn một cách khác triệt để hơn.
Tình huống bình thường, khi nữ khách hàng liên hệ với METTO, sau đó tổng bộ METTO sẽ sắp xếp nhân viên đến. Đa số khách hàng tới đây đều chỉ muốn tìm một tình cảm mãnh liệt nhất thời mà không phải muốn tìm người sớm sớm chiều chiều gì đó. Cho nên khách hàng thường là những người cô đơn tịch mịch muốn đi giải sầu một chút, gặp qua mấy lần chán rồi thì đổi người khác, trừ khi trường hợp vô cùng đặc biệt nếu không sẽ không phát triển quan hệ lâu dài.
Nói cách khác, nếu không có METTO làm môi giới, Dung Duệ sẽ không có khách nữa. Như vậy cô đồng thời đạt được mục đích, hơn nữa càng dứt khoát.
Tuy rằng Dung Duệ rất nổi tiếng, là nhân vật hàng đầu mà METTO tỉ mỉ bồi dưỡng, hàng năm sẽ mang về cho METTO một khoản thu nhập rất lớn. Nhưng chỉ cần đưa ra giá cao, không có gì không làm được.
Ngày thứ hai khi Ngữ Kỳ tỉnh lại trên sô pha thì nhận được tin nhắn mọi thứ đã sắp xếp xong. Việc này do Ngô Phong làm, đây là tâm phúc cha Tần Ngữ Kỳ tự mình bồi dưỡng. Hiệu suất làm việc của người này rất cao, vô cùng đáng tin. Đặc biệt nhất là anh ta không bao giờ hỏi lý do, chỉ cần hạ lệnh anh ta lập tức chấp hành, vừa nghe lời lại trung thành.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, buổi chiều Dung Duệ sẽ nhận tin METTO sa thải hắn, nhưng vĩnh viễn hắn không biết được nguyên nhân mà hắn bị đuổi việc, Ngô Phong làm việc luôn không có sơ hở.
Ngữ Kỳ hài lòng xóa tin nhắn đi, sau khi rửa mặt xong thì đến trước phòng ngủ Dung Duệ nghe ngóng một chút, bên trong rất im lặng, chắc hắn chưa thức dậy.
Loại công việc này phần lớn bắt đầu làm từ buổi chiều, có khi còn phải phục vụ khách đến nửa đêm, cho nên cả buổi sáng thường trôi qua ở trên giường, mười một mười hai giờ mới ngủ dậy là chuyện bình thường.
Nhưng mà… Tại sao cửa khóa trái? Ngữ Kỳ hơi ngạc nhiên nắm chuôi cửa vặn lại lần nữa, sau khi xác định quả thật cửa bị khóa trái thì không nhịn được lắc đầu.
Không có cảm giác an toàn? Đối với người khác luôn mang tâm lý đề phòng?
Thật ra việc hắn thiếu cảm giác an toàn ngược lại rất bình thường, làm công việc này mỗi ngày đều tiếp xúc với những cô gái khác nhau, khách hàng đến rồi lại đi, căn bản không có lý do duy trì lâu dài.
Sau khi nghĩ thông suốt, Ngữ Kỳ định lợi dụng điểm này để tăng độ hảo cảm. Người bình thường luôn đặc biệt hướng tới thứ mình không có. Người nghèo muốn có tiền, cô gái mập mạp thì mong ước được thon thả, mọi người đều như thế. Có lẽ Dung Duệ thiếu cảm giác an toàn, như vậy khiến hắn cảm thấy an toàn là sách lược đánh vào tâm lý tốt nhất.
Ngữ Kỳ xoay người đi về phía phòng bếp. Nếu một cô gái muốn để người đàn ông có cảm giác an toàn, cách nhanh nhất chính là nấu cho hắn một bữa cơm, không cần quá tinh xảo, chỉ cần một bữa sáng bình thường là đủ. Trái tim đàn ông có đôi khi cứng rắn đến mức máu lạnh vô tình, đôi khi rất dễ bị làm cảm động, cái này phải xem người đó có sử dụng đúng phương pháp hay không.
Phòng bếp thật sạch sẽ, sạch sẽ đến mức làm người khác vô cùng phẫn nộ —— trừ các dụng cụ làm bếp cần thiết và một số gia vị thì trống trơn. May mắn cô chỉ định làm bữa sáng, nếu không trong tình cảnh không có một cọng rau, không bột đố gột nên hồ.
Ngữ Kỳ nhíu mày rồi mở cửa tủ lạnh, trừ vài hộp sữa và mấy túi bánh mì thì không còn gì nữa. Cô không cam lòng xem xét thật kỹ, phát hiện trong góc có vài miếng thịt chân giò hun khói.
…
Đại khái lo lắng trong nhà có khách, nên hôm nay Dung Duệ thức dậy sớm hơn bình thường một chút. Hắn vào phòng tắm rửa mặt qua loa, thay quần áo rồi mới đi ra.
Hắn vốn tưởng rằng Tần Ngữ Kỳ đã đi từ lâu, hoặc còn đang ngủ, nhưng thật không ngờ cô ở trong bếp, còn đeo cái tạp dề màu xanh da trời hắn tự mua nhưng chưa dùng qua mấy lần.
Ngữ Kỳ rất thính tai, sớm nghe thấy tiếng Dung Duệ mở cửa phòng, nhưng những lúc thế này cho dù nghe được đều phải giả vờ như không nghe thấy, tiếp đó thì làm như không có việc gì tiếp tục động tác trong tay.
Cô cúi đầu lấy chảo bỏ hai miếng bánh mì vào, bật lửa nhỏ nướng giòn trong chốc lát rồi bỏ vào đĩa để bên cạnh.
Là một nhân viên xuất sắc đứng đầu ngành, Ngữ Kỳ luôn tin tưởng học nhiều không thiếu, chưa biết chừng kỹ năng ngày nào đó vô tình học được có thể phát huy tác dụng lớn. Đã xuyên qua nhiều lần, kỹ năng nấu nướng cơ bản của cô được nâng cấp cực kỳ hoàn mỹ —— nắm rất chắc độ lửa và thời gian, nhìn bề ngoài bánh mì vàng óng ánh vô cùng đẹp mắt.
Tiếp theo cô lưu loát chiên hai cái trứng ốp lếp, rồi lấy chân giò hun khói tìm được ra chiên lại một chút, kẹp vào giữa hai miếng bánh mì, sau đó lấy dao cắt chéo một đường, làm thành hai cái sandwich đơn giản.
Sữa đun trong nồi nhỏ đã sôi, từ tiếng sôi ùng ục, mùi sữa tràn ngập cả phòng bếp không quá rộng. Ngữ Kỳ tắt bếp, đổ sữa vào hai ly thủy tinh.
Dung Duệ im lặng đứng bên cạnh nhìn xem hồi lâu, khi Ngữ Kỳ xoay người bưng chén dĩa và một ly sữa ra thì mới lên tiếng, giọng điệu lười biếng, vừa tỉnh ngủ nên hơi khàn khàn, “Có một phần của tôi không?”
Ngữ Kỳ nhíu mày, nói dứt khoát, “Không có.”
Dung Duệ cười khẽ, có lẽ vì ở nhà nên hắn ăn mặc tương đối tùy ý, cổ áo sơmi trắng bẻ ra bên ngoài khoác áo len cashmere (1) màu ghi sáng, có vẻ vô cùng lười biếng nhàn hạ.
(1) Loại len này được lấy từ lớp lông tơ của dê Kashmir (hay còn được gọi là Cashmere) trong đợt thay lông mùa xuân. Để tách được lớp lông này thì người ta phải hoàn toàn làm thủ công bằng tay. Một sợ xơ Cashmere có khả năng cách nhiệt gấp 8 lần so với len thường, giúp nó giữ ấm vào mùa đông. Đây còn là một loại len siêu nhẹ. Len Cashmere có giá thành đắt nhất trong các loại len.
Lúc này hắn đang khoanh tay, tư thế tao nhã tà tà dựa vào cánh cửa, vừa rửa mặt nên trên mặt còn vương một ít nước, khóe miệng cong lên cười như có như không, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua đĩa sandwich trên bàn rồi dừng lại trên mặt cô, “Xem ra mùi vị không tệ.”
“Còn một ly sữa đặt trên bàn, tự anh đi lấy.” Ngữ Kỳ bưng chén dĩa và sữa ra ngoài, ngồi vào bàn ăn.
Dung Duệ ra rất nhanh, hắn để ly sữa lên bàn rồi ngồi xuống, “Đây coi như chi phí cô ngủ lại?”
Ngữ Kỳ bình tĩnh uống một ngụm sữa, “Không đủ? Trên đời này không có mấy người được ăn bữa sáng tự tay tôi làm.”
Dung Duệ chỉ cười, không nói thêm gì nữa.
Dùng xong bữa sáng, Ngữ Kỳ thay lại quần áo hôm qua của bản thân rồi chào tạm biệt.
Dừng lại đúng lúc là một môn học, nếu cứ mặt dày ở lại chỗ này, dùng một bữa sáng đổi lấy không chừng độ hảo cảm lập tức giảm xuống.
Cô gái xinh đẹp ngẫu nhiên chơi xấu có thể gọi là đáng yêu, nhưng mà dùng chiêu này thường xuyên sẽ làm người khác phiền chán. Ngữ Kỳ biết rõ điểm này, hơn nữa cô không định đã biết rõ còn cố vi phạm.
Lái xe về nhà, Ngữ Kỳ nằm trên giường, rồi lấy đĩa phim ra xem.
Xem xong hai bộ phim điện ảnh, điện thoại vang lên, hẳn là Dung Duệ đã biết mình bị sa thải. Từ trước đến nay Ngô Phong làm việc rất ổn thỏa, cô không lo bị Dung Duệ biết chân tướng, vì thế bình tĩnh bắt máy.
Tiếng nói trầm thấp từ tính như thường ngày vô cùng trực tiếp nói ra câu đầu tiên, “Cô Tần, đề nghị của cô còn hiệu lực không?”
Quá nhanh, Ngữ Kỳ không khỏi cảm khái, cô còn tưởng ít nhất mấy ngày nữa hắn mới đến tìm mình.
Cô nháy mắt, cực kỳ có kỹ xảo đè thấp giọng trở lại như thường, ra vẻ dịu dàng, “Có, còn giữ lời, chỉ cần anh muốn, khi nào cũng có thể thực hiện.”
Trong khoảng thời gian ngắn hắn không nói gì, bên kia chỉ truyền đến tiếng gió và tiếng nước, Ngữ Kỳ đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe, nhẫn nại hỏi hắn, “Lúc này anh đang ở nơi đâu? Ven biển?”
Hơn nửa ngày sau, hắn mới thản nhiên mở miệng, âm thanh rất nhẹ, “Cô đến tìm tôi sao?”
“Ừ, tôi tới tìm anh.” Cô trả lời rất dịu dàng, giọng điệu như đi dụ dỗ trẻ em, đầy nhẫn nại.
Sau khi Dung Duệ mô tả những kiến trúc xung quanh, trầm thấp nói cảm ơn với cô.
Ngữ Kỳ sửng sờ, nhưng rất nhanh cười rộ lên, “Cám ơn tôi cái gì? Tôi chỉ là không thể chờ đợi được thôi.”
Dung Duệ cười, nhưng trong giọng nói không mang nhiều ý cười, ngược lại khó che dấu sự mệt mỏi, “Cô Tần, cô là cô gái rất chu đáo.”
Ngữ Kỳ thay giày đi ra ngoài, vô cùng tự nhiên nói giỡn với hắn, “Trừ cái đó ra, chẳng lẽ tôi không có điểm nào làm cho người khác yêu thích?”
Dung Duệ chỉ cười, trước khi cô sắp tắt máy nhẹ nhàng nói, “Tôi chờ cô.”
Việc Ngữ Kỳ cần phải làm chính là ngăn cản hắn tiếp xúc với khách hàng nữ và làm cho hắn chỉ thích một mình cô.
Đương nhiên, chuyện nói thẳng câu đại loại như ‘Không được đi tìm các cô gái khác, anh chỉ có thể là của tôi’ là không thể được, làm như vậy vừa ngu xuẩn vừa thô lỗ. Cho dù hồi bắt đầu làm nhiệm vụ cô chưa bao giờ làm chuyện mất hình tượng như vậy.
Kỳ thật biện pháp tốt nhất là lập một hợp đồng dài hạn, một khi hợp đồng dài hạn được lập ra thì quy tắc là không thể tiếp khách hàng khác, phục vụ một người. Đây vốn là sự lựa chọn tốt nhất, cô đã thử thăm dò thái độ của hắn, nhưng hắn không có ý định này, nên cô đành chọn một cách khác triệt để hơn.
Tình huống bình thường, khi nữ khách hàng liên hệ với METTO, sau đó tổng bộ METTO sẽ sắp xếp nhân viên đến. Đa số khách hàng tới đây đều chỉ muốn tìm một tình cảm mãnh liệt nhất thời mà không phải muốn tìm người sớm sớm chiều chiều gì đó. Cho nên khách hàng thường là những người cô đơn tịch mịch muốn đi giải sầu một chút, gặp qua mấy lần chán rồi thì đổi người khác, trừ khi trường hợp vô cùng đặc biệt nếu không sẽ không phát triển quan hệ lâu dài.
Nói cách khác, nếu không có METTO làm môi giới, Dung Duệ sẽ không có khách nữa. Như vậy cô đồng thời đạt được mục đích, hơn nữa càng dứt khoát.
Tuy rằng Dung Duệ rất nổi tiếng, là nhân vật hàng đầu mà METTO tỉ mỉ bồi dưỡng, hàng năm sẽ mang về cho METTO một khoản thu nhập rất lớn. Nhưng chỉ cần đưa ra giá cao, không có gì không làm được.
Ngày thứ hai khi Ngữ Kỳ tỉnh lại trên sô pha thì nhận được tin nhắn mọi thứ đã sắp xếp xong. Việc này do Ngô Phong làm, đây là tâm phúc cha Tần Ngữ Kỳ tự mình bồi dưỡng. Hiệu suất làm việc của người này rất cao, vô cùng đáng tin. Đặc biệt nhất là anh ta không bao giờ hỏi lý do, chỉ cần hạ lệnh anh ta lập tức chấp hành, vừa nghe lời lại trung thành.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, buổi chiều Dung Duệ sẽ nhận tin METTO sa thải hắn, nhưng vĩnh viễn hắn không biết được nguyên nhân mà hắn bị đuổi việc, Ngô Phong làm việc luôn không có sơ hở.
Ngữ Kỳ hài lòng xóa tin nhắn đi, sau khi rửa mặt xong thì đến trước phòng ngủ Dung Duệ nghe ngóng một chút, bên trong rất im lặng, chắc hắn chưa thức dậy.
Loại công việc này phần lớn bắt đầu làm từ buổi chiều, có khi còn phải phục vụ khách đến nửa đêm, cho nên cả buổi sáng thường trôi qua ở trên giường, mười một mười hai giờ mới ngủ dậy là chuyện bình thường.
Nhưng mà… Tại sao cửa khóa trái? Ngữ Kỳ hơi ngạc nhiên nắm chuôi cửa vặn lại lần nữa, sau khi xác định quả thật cửa bị khóa trái thì không nhịn được lắc đầu.
Không có cảm giác an toàn? Đối với người khác luôn mang tâm lý đề phòng?
Thật ra việc hắn thiếu cảm giác an toàn ngược lại rất bình thường, làm công việc này mỗi ngày đều tiếp xúc với những cô gái khác nhau, khách hàng đến rồi lại đi, căn bản không có lý do duy trì lâu dài.
Sau khi nghĩ thông suốt, Ngữ Kỳ định lợi dụng điểm này để tăng độ hảo cảm. Người bình thường luôn đặc biệt hướng tới thứ mình không có. Người nghèo muốn có tiền, cô gái mập mạp thì mong ước được thon thả, mọi người đều như thế. Có lẽ Dung Duệ thiếu cảm giác an toàn, như vậy khiến hắn cảm thấy an toàn là sách lược đánh vào tâm lý tốt nhất.
Ngữ Kỳ xoay người đi về phía phòng bếp. Nếu một cô gái muốn để người đàn ông có cảm giác an toàn, cách nhanh nhất chính là nấu cho hắn một bữa cơm, không cần quá tinh xảo, chỉ cần một bữa sáng bình thường là đủ. Trái tim đàn ông có đôi khi cứng rắn đến mức máu lạnh vô tình, đôi khi rất dễ bị làm cảm động, cái này phải xem người đó có sử dụng đúng phương pháp hay không.
Phòng bếp thật sạch sẽ, sạch sẽ đến mức làm người khác vô cùng phẫn nộ —— trừ các dụng cụ làm bếp cần thiết và một số gia vị thì trống trơn. May mắn cô chỉ định làm bữa sáng, nếu không trong tình cảnh không có một cọng rau, không bột đố gột nên hồ.
Ngữ Kỳ nhíu mày rồi mở cửa tủ lạnh, trừ vài hộp sữa và mấy túi bánh mì thì không còn gì nữa. Cô không cam lòng xem xét thật kỹ, phát hiện trong góc có vài miếng thịt chân giò hun khói.
…
Đại khái lo lắng trong nhà có khách, nên hôm nay Dung Duệ thức dậy sớm hơn bình thường một chút. Hắn vào phòng tắm rửa mặt qua loa, thay quần áo rồi mới đi ra.
Hắn vốn tưởng rằng Tần Ngữ Kỳ đã đi từ lâu, hoặc còn đang ngủ, nhưng thật không ngờ cô ở trong bếp, còn đeo cái tạp dề màu xanh da trời hắn tự mua nhưng chưa dùng qua mấy lần.
Ngữ Kỳ rất thính tai, sớm nghe thấy tiếng Dung Duệ mở cửa phòng, nhưng những lúc thế này cho dù nghe được đều phải giả vờ như không nghe thấy, tiếp đó thì làm như không có việc gì tiếp tục động tác trong tay.
Cô cúi đầu lấy chảo bỏ hai miếng bánh mì vào, bật lửa nhỏ nướng giòn trong chốc lát rồi bỏ vào đĩa để bên cạnh.
Là một nhân viên xuất sắc đứng đầu ngành, Ngữ Kỳ luôn tin tưởng học nhiều không thiếu, chưa biết chừng kỹ năng ngày nào đó vô tình học được có thể phát huy tác dụng lớn. Đã xuyên qua nhiều lần, kỹ năng nấu nướng cơ bản của cô được nâng cấp cực kỳ hoàn mỹ —— nắm rất chắc độ lửa và thời gian, nhìn bề ngoài bánh mì vàng óng ánh vô cùng đẹp mắt.
Tiếp theo cô lưu loát chiên hai cái trứng ốp lếp, rồi lấy chân giò hun khói tìm được ra chiên lại một chút, kẹp vào giữa hai miếng bánh mì, sau đó lấy dao cắt chéo một đường, làm thành hai cái sandwich đơn giản.
Sữa đun trong nồi nhỏ đã sôi, từ tiếng sôi ùng ục, mùi sữa tràn ngập cả phòng bếp không quá rộng. Ngữ Kỳ tắt bếp, đổ sữa vào hai ly thủy tinh.
Dung Duệ im lặng đứng bên cạnh nhìn xem hồi lâu, khi Ngữ Kỳ xoay người bưng chén dĩa và một ly sữa ra thì mới lên tiếng, giọng điệu lười biếng, vừa tỉnh ngủ nên hơi khàn khàn, “Có một phần của tôi không?”
Ngữ Kỳ nhíu mày, nói dứt khoát, “Không có.”
Dung Duệ cười khẽ, có lẽ vì ở nhà nên hắn ăn mặc tương đối tùy ý, cổ áo sơmi trắng bẻ ra bên ngoài khoác áo len cashmere (1) màu ghi sáng, có vẻ vô cùng lười biếng nhàn hạ.
(1) Loại len này được lấy từ lớp lông tơ của dê Kashmir (hay còn được gọi là Cashmere) trong đợt thay lông mùa xuân. Để tách được lớp lông này thì người ta phải hoàn toàn làm thủ công bằng tay. Một sợ xơ Cashmere có khả năng cách nhiệt gấp 8 lần so với len thường, giúp nó giữ ấm vào mùa đông. Đây còn là một loại len siêu nhẹ. Len Cashmere có giá thành đắt nhất trong các loại len.
Lúc này hắn đang khoanh tay, tư thế tao nhã tà tà dựa vào cánh cửa, vừa rửa mặt nên trên mặt còn vương một ít nước, khóe miệng cong lên cười như có như không, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua đĩa sandwich trên bàn rồi dừng lại trên mặt cô, “Xem ra mùi vị không tệ.”
“Còn một ly sữa đặt trên bàn, tự anh đi lấy.” Ngữ Kỳ bưng chén dĩa và sữa ra ngoài, ngồi vào bàn ăn.
Dung Duệ ra rất nhanh, hắn để ly sữa lên bàn rồi ngồi xuống, “Đây coi như chi phí cô ngủ lại?”
Ngữ Kỳ bình tĩnh uống một ngụm sữa, “Không đủ? Trên đời này không có mấy người được ăn bữa sáng tự tay tôi làm.”
Dung Duệ chỉ cười, không nói thêm gì nữa.
Dùng xong bữa sáng, Ngữ Kỳ thay lại quần áo hôm qua của bản thân rồi chào tạm biệt.
Dừng lại đúng lúc là một môn học, nếu cứ mặt dày ở lại chỗ này, dùng một bữa sáng đổi lấy không chừng độ hảo cảm lập tức giảm xuống.
Cô gái xinh đẹp ngẫu nhiên chơi xấu có thể gọi là đáng yêu, nhưng mà dùng chiêu này thường xuyên sẽ làm người khác phiền chán. Ngữ Kỳ biết rõ điểm này, hơn nữa cô không định đã biết rõ còn cố vi phạm.
Lái xe về nhà, Ngữ Kỳ nằm trên giường, rồi lấy đĩa phim ra xem.
Xem xong hai bộ phim điện ảnh, điện thoại vang lên, hẳn là Dung Duệ đã biết mình bị sa thải. Từ trước đến nay Ngô Phong làm việc rất ổn thỏa, cô không lo bị Dung Duệ biết chân tướng, vì thế bình tĩnh bắt máy.
Tiếng nói trầm thấp từ tính như thường ngày vô cùng trực tiếp nói ra câu đầu tiên, “Cô Tần, đề nghị của cô còn hiệu lực không?”
Quá nhanh, Ngữ Kỳ không khỏi cảm khái, cô còn tưởng ít nhất mấy ngày nữa hắn mới đến tìm mình.
Cô nháy mắt, cực kỳ có kỹ xảo đè thấp giọng trở lại như thường, ra vẻ dịu dàng, “Có, còn giữ lời, chỉ cần anh muốn, khi nào cũng có thể thực hiện.”
Trong khoảng thời gian ngắn hắn không nói gì, bên kia chỉ truyền đến tiếng gió và tiếng nước, Ngữ Kỳ đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe, nhẫn nại hỏi hắn, “Lúc này anh đang ở nơi đâu? Ven biển?”
Hơn nửa ngày sau, hắn mới thản nhiên mở miệng, âm thanh rất nhẹ, “Cô đến tìm tôi sao?”
“Ừ, tôi tới tìm anh.” Cô trả lời rất dịu dàng, giọng điệu như đi dụ dỗ trẻ em, đầy nhẫn nại.
Sau khi Dung Duệ mô tả những kiến trúc xung quanh, trầm thấp nói cảm ơn với cô.
Ngữ Kỳ sửng sờ, nhưng rất nhanh cười rộ lên, “Cám ơn tôi cái gì? Tôi chỉ là không thể chờ đợi được thôi.”
Dung Duệ cười, nhưng trong giọng nói không mang nhiều ý cười, ngược lại khó che dấu sự mệt mỏi, “Cô Tần, cô là cô gái rất chu đáo.”
Ngữ Kỳ thay giày đi ra ngoài, vô cùng tự nhiên nói giỡn với hắn, “Trừ cái đó ra, chẳng lẽ tôi không có điểm nào làm cho người khác yêu thích?”
Dung Duệ chỉ cười, trước khi cô sắp tắt máy nhẹ nhàng nói, “Tôi chờ cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.