Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng
Chương 99
Long Thất
01/11/2016
Hà Duy tưởng mình chết thật rồi, nên thời điểm mở mắt ra, đầu cậu hoàn toàn trống rỗng.
Dường như đã ngủ rất lâu rất lâu, lâu vượt sức tưởng tượng, thành ra lúc thức dậy đầu mới nặng trình trịch, quay mòng mòng, chẳng nghĩ suy được gì.
Hà Duy ngồi đơ ra một hồi, đến khi loáng thoáng phản ứng được mới đứng phắt dậy.
Lăng Vân Dực, Lê Viêm… Không, là Đoan Thanh.
Cậu… việc này…
Đầu óc nhoáng cái tiếp nhận quá nhiều cảm xúc, Hà Duy có phần không biết làm sao.
Cậu chưa chết, cậu còn sống, nhưng tại sao? Chẳng lẽ… lòng Hà Duy lạnh đi, thuật tụ hồn thất bại rồi?
Đau đớn kịch liệt nổ tung trong đầu, Hà Duy khẽ rên rỉ, rốt cuộc thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Nhưng nháy mắt sau, sắc mặt cậu liền tái nhợt, triệt để bàng hoàng.
Căn phòng trọ chật hẹp, máy tính, bàn học, cả cái tủ quần áo rộng khoảng mét hai nữa.
Những thứ này rất quen thuộc, đồng thời cũng thật xa lạ.
Ở đây nào phải đại lục Đấu Linh, mà là thế giới của cậu, cậu… về rồi.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, Hà Duy liều mạng nhắm chặt mắt, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Sắc trời đã đen, trong phòng cũng u ám, ánh sáng chớp tắt trên máy tính càng thêm nổi bật trong bóng tối.
Hà Duy chẳng thèm liếc một cái, chỉ chết lặng đẩy ghế ra, sau đó nằm lên giường.
Chỉ là mộng thôi, chờ cậu tỉnh ngủ, mộng cũng vụt tan.
Hà Duy ngủ thật, có điều bên gối chẳng mấy chốc đã ướt đẫm.
Hà Duy không rõ mình ngủ bao lâu, song khi cậu thức dậy lần nữa, đập vào mắt vẫn là căn phòng cũ.
Nỗi sợ khủng khiếp thành hình trong lòng, hết thảy lưu động trong đầu, Hà Duy mờ mịt quan sát chung quanh, thực sự chỉ mong mình đã chết, không ý thức, không suy nghĩ, cũng không cần đối mặt với sự việc trước mắt.
Rốt cuộc cậu bị gì vậy?
Lẽ nào… tất cả chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Từ lúc ngủ đến khi tỉnh lại chỉ là mơ?
Ly biệt rất đáng sợ, nhưng càng khiến người khó lòng chịu đựng là, tất thảy đều bị phủ định.
Tình cảm của cậu, sự trả giá của cậu, và bọn họ…
Mọi thứ đều là hư ảo.
Lá gan Hà Duy khá nhỏ, nhưng cậu luôn cho rằng mình rất dễ thích nghi, bất luận tai nạn gì cũng có thể thản nhiên chấp nhận. Tuy nhiên, hiện tại cậu cảm thấy mình không cách nào chấp nhận nổi.
Mọi việc từng trải qua biến thành câu chuyện viển vông, còn điều gì kinh khủng hơn không?
Nếu quả thực chỉ là mơ, thể nào lại có giấc mơ chân thật đến vậy?
Cậu điên rồi chăng? Điên tới mức sống trong chính ảo tưởng của mình?
Đầu Hà Duy kêu ong ong, cậu vô thức đi về hướng máy tính còn sáng.
Hình ảnh vẫn ngừng tại lúc cậu rời đi, chương cuối của [Vong Đồ].
Thấy tên bốn người, trong đầu lập tức hiện ra hình dáng họ, Hà Duy ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn mãi, rồi triệt để vỡ òa.
Cậu chẳng mấy khi khóc, dù rơi lệ cũng không phát ra tiếng, nhưng lần này lại không kiềm nén nổi, đau đớn ùa lên từ đáy lòng xộc thẳng lên đỉnh đầu, nỗi chua chát khó nói thành lời lan tràn toàn thân, đẩy người rơi vào tuyệt vọng điên cuồng.
Mới đầu còn cúi đầu nức nở, dần dà mất hẳn khống chế.
Còn đâu hình tượng nữa, chỉ biết khóc như đứa trẻ đi lạc, tuyệt vọng với mọi thứ xung quanh, với tất cả, với toàn bộ thế gian.
Tuy rằng sống, nhưng tìm chẳng thấy ý nghĩa sinh tồn.
Nếu là mơ, cớ sao đánh thức cậu.
Nếu không phải mơ, sao không để cậu chết quách luôn đi.
Hà Duy thừa nhận mình là quỷ nhát gan, cơ mà… có thể đừng tàn nhẫn như vậy không.
Cho cậu tất cả, rồi lại bảo tất cả chỉ là ảo ảnh, cậu… cậu… đến cùng phải đối mặt thế nào đây.
Hà Duy không biết mình vượt qua làm sao, thậm chí chẳng rõ thời gian bao lâu.
Không ra khỏi phòng, không ăn cơm, cũng không uống nước, chỉ ngồi ngốc trước máy tính như tượng.
Mãi tới khi cửa phòng bị đập mạnh, ánh sáng chói mắt rọi vào, khiến cả người cậu hơi co lại.
Giọng người phụ nữ trung niên chứa đầy lo lắng: “Hà Duy? Hà Duy làm sao vậy con!”
Hà Duy ngẩng đầu, cậu nhìn bà, những ký ức sớm đã lãng quên trỗi dậy.
Là dì Trương chủ nhà.
Trương Thúy Chi cuống quýt đến chỗ cậu, sốt ruột nói: “Cái thằng bé này! Rốt cuộc bị sao vậy! Cả tháng chẳng buồn ló mặt khỏi phòng, cho dù có ăn cũng không nên hành hạ mình như vậy.”
Hà Duy bất động nhìn bà, kế đó trong đầu như lên dây cót, tạch một tiếng, sáng lên.
“Dì Trương! Dì nói gì cơ ạ? Dì nói con một tháng không ra khỏi phòng á?”
“Phải! Thằng nhóc nhà mi, bao nhiêu lâu không thèm ra ngoài rồi, đành rằng có mì tôm, nhưng đâu thể ngày nào cũng…”
Hà Duy sửng sốt hồi lâu, chợt xoay người lại, mở lịch trên máy tính, vừa nhìn đã xác thực lời Trương Thúy Chi.
Quả nhiên là một tháng, cậu cứ thế ngồi suốt một tháng.
Quan trọng là cậu không ăn không uống, ngồi lâu thế mà chả thấy đói tí nào.
Nhân loại bình thường làm sao nhịn đói lâu vậy được!
Hà Duy không dám nghĩ nhiều, tức tốc điều chỉnh nét mặt, nói với chủ nhà: “Dì Trương yên tâm, con không sao đâu mà, chả là dạo này chạy hóa đơn mất cả ngày lẫn đêm, nửa đêm con có ra ngoài, tại dì ngủ nên không thấy thôi.”
Trương Thúy Chi vẫn ngờ ngợ, nhưng tinh thần Hà Duy khá tốt, ánh mắt sáng sủa, giải thích cũng hợp lý, Trương Thúy Chi ngẫm nghĩ chốc lát, cuối cùng cũng đành tin tưởng.
Sau khi tiễn chân dì Trương, Hà Duy gần như nhắm mắt trong run rẩy, tiếp theo nhập định tham linh.
Tìm được rồi! Cậu tìm được rồi!
Tuy yếu đến mức đã ngủ mê mệt, song cậu vẫn thấy chúng nó.
Kết Linh Tiên Y, Băng Thế hoa, Triền Tình hoa.
Có thể cảm giác được chúng một lần nữa, Hà Duy mừng tới phát khóc.
Tất thảy nào phải mộng, đều là sự thật cả, họ… họ đều ở đây!
Nội tâm hoang vu phút chốc được lấp đầy, Hà Duy lại tìm thấy hy vọng trong tuyệt vọng, rốt cuộc có được mục tiêu sống sót.
Nếu Đoan Thanh có thể phá vỡ thời không đến đại lục Đấu Linh, vì sao cậu không thể?
Cậu phải phấn chấn lên, phải tu luyện, dẫu hy vọng xa vời, nhưng cậu nhất định phải thực hiện lời hứa của mình.
Cậu, sẽ trở lại bên cạnh hắn, vĩnh viễn sánh bước cùng hắn.
Hà Duy lau khô nước mắt, thu thập đơn giản rồi ra quyết định ngay lập tức.
Tu luyện ở đây cũng không thích hợp, cậu nên đi tìm nơi linh khí sung túc hơn.
Giờ là giữa trưa, tuy bị rèm cửa che khuất, nhưng ánh nắng vẫn lọt vào một ít, khiến gian phòng sáng sủa hơn rất nhiều.
Hà Duy nhìn nhìn máy tính, ngón tay lướt qua hai chữ [Vong Đồ], đoạn chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, một dòng khí cực kỳ quen thuộc lưu chuyển, tim Hà Duy đột nhiên nhảy dựng, lòng tràn ngập kinh hãi và khó tin, chỉ sợ quay đầu lại, thứ nghênh đón mình là nỗi thất vọng mãnh liệt.
Cậu đã có chút ít hy vọng, nào dám mơ tưởng xa vời thêm nữa, thế nên…
Đang nghĩ vậy thì khí đen càng thêm dày đặc, dần dần thành hình.
Ngay phía trên Hà Duy xuất hiện một lỗ đen hết sức thân thuộc, đó là không gian bị xé rách, cánh cửa Hắc Sát cậu từng dùng vô số lần.
Lòng đong đầy thấp thỏm, Hà Duy không dám ôm bất kỳ ảo tưởng gì, chậm chạp xoay người, và rồi đã thấy được.
Bên trong lỗ đen khủng bố sâu hun hút có một chàng trai đang thong thả bước ra.
Tơ bạc tựa tuyết như có thể gột rửa mực đậm, tròng mắt đen thăm thẳm như sánh cùng bóng đêm, thân hình cao lớn, sáu cánh trương dương, chỉ cần đứng tại đó đã chẳng khác nào Thiên Thần giáng lâm, thu hút toàn bộ hào quang trên thế giới về phía mình.
Hà Duy đến mắt cũng không dám chớp, chỉ sợ mình vừa động, hình ảnh trước mặt sẽ tan biến như hoa trong gương, trăng trong nước.
Nhưng… sẽ không.
Nam tử áo đen ôm cậu vào lòng, ngay khoảnh khắc ôm lấy nhau, hắn liền mở miệng, âm thanh kia trầm thấp như chất chứa tình cảm cả đời.
“Cuối cùng cũng tìm được em.”
Hà Duy ngẩn ngơ, thoạt tiên đâu dám tin tưởng, nhưng trong một thoáng nghe thấy giọng hắn, cậu triệt để an lòng, ôm lấy hắn thật chặt, vùi vào cổ hắn thỏa sức khóc.
Cứ ngỡ đã mất đi mãi mãi, chẳng ngờ lại có được lần nữa.
Ta nuốt lời, nhưng cám ơn ngươi đã thay ta bảo vệ lời thề.
Và trao ta cơ hội tiếp tục sát cánh bên ngươi.
Dường như đã ngủ rất lâu rất lâu, lâu vượt sức tưởng tượng, thành ra lúc thức dậy đầu mới nặng trình trịch, quay mòng mòng, chẳng nghĩ suy được gì.
Hà Duy ngồi đơ ra một hồi, đến khi loáng thoáng phản ứng được mới đứng phắt dậy.
Lăng Vân Dực, Lê Viêm… Không, là Đoan Thanh.
Cậu… việc này…
Đầu óc nhoáng cái tiếp nhận quá nhiều cảm xúc, Hà Duy có phần không biết làm sao.
Cậu chưa chết, cậu còn sống, nhưng tại sao? Chẳng lẽ… lòng Hà Duy lạnh đi, thuật tụ hồn thất bại rồi?
Đau đớn kịch liệt nổ tung trong đầu, Hà Duy khẽ rên rỉ, rốt cuộc thấy rõ cảnh tượng trước mắt.
Nhưng nháy mắt sau, sắc mặt cậu liền tái nhợt, triệt để bàng hoàng.
Căn phòng trọ chật hẹp, máy tính, bàn học, cả cái tủ quần áo rộng khoảng mét hai nữa.
Những thứ này rất quen thuộc, đồng thời cũng thật xa lạ.
Ở đây nào phải đại lục Đấu Linh, mà là thế giới của cậu, cậu… về rồi.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, Hà Duy liều mạng nhắm chặt mắt, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Sắc trời đã đen, trong phòng cũng u ám, ánh sáng chớp tắt trên máy tính càng thêm nổi bật trong bóng tối.
Hà Duy chẳng thèm liếc một cái, chỉ chết lặng đẩy ghế ra, sau đó nằm lên giường.
Chỉ là mộng thôi, chờ cậu tỉnh ngủ, mộng cũng vụt tan.
Hà Duy ngủ thật, có điều bên gối chẳng mấy chốc đã ướt đẫm.
Hà Duy không rõ mình ngủ bao lâu, song khi cậu thức dậy lần nữa, đập vào mắt vẫn là căn phòng cũ.
Nỗi sợ khủng khiếp thành hình trong lòng, hết thảy lưu động trong đầu, Hà Duy mờ mịt quan sát chung quanh, thực sự chỉ mong mình đã chết, không ý thức, không suy nghĩ, cũng không cần đối mặt với sự việc trước mắt.
Rốt cuộc cậu bị gì vậy?
Lẽ nào… tất cả chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Từ lúc ngủ đến khi tỉnh lại chỉ là mơ?
Ly biệt rất đáng sợ, nhưng càng khiến người khó lòng chịu đựng là, tất thảy đều bị phủ định.
Tình cảm của cậu, sự trả giá của cậu, và bọn họ…
Mọi thứ đều là hư ảo.
Lá gan Hà Duy khá nhỏ, nhưng cậu luôn cho rằng mình rất dễ thích nghi, bất luận tai nạn gì cũng có thể thản nhiên chấp nhận. Tuy nhiên, hiện tại cậu cảm thấy mình không cách nào chấp nhận nổi.
Mọi việc từng trải qua biến thành câu chuyện viển vông, còn điều gì kinh khủng hơn không?
Nếu quả thực chỉ là mơ, thể nào lại có giấc mơ chân thật đến vậy?
Cậu điên rồi chăng? Điên tới mức sống trong chính ảo tưởng của mình?
Đầu Hà Duy kêu ong ong, cậu vô thức đi về hướng máy tính còn sáng.
Hình ảnh vẫn ngừng tại lúc cậu rời đi, chương cuối của [Vong Đồ].
Thấy tên bốn người, trong đầu lập tức hiện ra hình dáng họ, Hà Duy ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn mãi, rồi triệt để vỡ òa.
Cậu chẳng mấy khi khóc, dù rơi lệ cũng không phát ra tiếng, nhưng lần này lại không kiềm nén nổi, đau đớn ùa lên từ đáy lòng xộc thẳng lên đỉnh đầu, nỗi chua chát khó nói thành lời lan tràn toàn thân, đẩy người rơi vào tuyệt vọng điên cuồng.
Mới đầu còn cúi đầu nức nở, dần dà mất hẳn khống chế.
Còn đâu hình tượng nữa, chỉ biết khóc như đứa trẻ đi lạc, tuyệt vọng với mọi thứ xung quanh, với tất cả, với toàn bộ thế gian.
Tuy rằng sống, nhưng tìm chẳng thấy ý nghĩa sinh tồn.
Nếu là mơ, cớ sao đánh thức cậu.
Nếu không phải mơ, sao không để cậu chết quách luôn đi.
Hà Duy thừa nhận mình là quỷ nhát gan, cơ mà… có thể đừng tàn nhẫn như vậy không.
Cho cậu tất cả, rồi lại bảo tất cả chỉ là ảo ảnh, cậu… cậu… đến cùng phải đối mặt thế nào đây.
Hà Duy không biết mình vượt qua làm sao, thậm chí chẳng rõ thời gian bao lâu.
Không ra khỏi phòng, không ăn cơm, cũng không uống nước, chỉ ngồi ngốc trước máy tính như tượng.
Mãi tới khi cửa phòng bị đập mạnh, ánh sáng chói mắt rọi vào, khiến cả người cậu hơi co lại.
Giọng người phụ nữ trung niên chứa đầy lo lắng: “Hà Duy? Hà Duy làm sao vậy con!”
Hà Duy ngẩng đầu, cậu nhìn bà, những ký ức sớm đã lãng quên trỗi dậy.
Là dì Trương chủ nhà.
Trương Thúy Chi cuống quýt đến chỗ cậu, sốt ruột nói: “Cái thằng bé này! Rốt cuộc bị sao vậy! Cả tháng chẳng buồn ló mặt khỏi phòng, cho dù có ăn cũng không nên hành hạ mình như vậy.”
Hà Duy bất động nhìn bà, kế đó trong đầu như lên dây cót, tạch một tiếng, sáng lên.
“Dì Trương! Dì nói gì cơ ạ? Dì nói con một tháng không ra khỏi phòng á?”
“Phải! Thằng nhóc nhà mi, bao nhiêu lâu không thèm ra ngoài rồi, đành rằng có mì tôm, nhưng đâu thể ngày nào cũng…”
Hà Duy sửng sốt hồi lâu, chợt xoay người lại, mở lịch trên máy tính, vừa nhìn đã xác thực lời Trương Thúy Chi.
Quả nhiên là một tháng, cậu cứ thế ngồi suốt một tháng.
Quan trọng là cậu không ăn không uống, ngồi lâu thế mà chả thấy đói tí nào.
Nhân loại bình thường làm sao nhịn đói lâu vậy được!
Hà Duy không dám nghĩ nhiều, tức tốc điều chỉnh nét mặt, nói với chủ nhà: “Dì Trương yên tâm, con không sao đâu mà, chả là dạo này chạy hóa đơn mất cả ngày lẫn đêm, nửa đêm con có ra ngoài, tại dì ngủ nên không thấy thôi.”
Trương Thúy Chi vẫn ngờ ngợ, nhưng tinh thần Hà Duy khá tốt, ánh mắt sáng sủa, giải thích cũng hợp lý, Trương Thúy Chi ngẫm nghĩ chốc lát, cuối cùng cũng đành tin tưởng.
Sau khi tiễn chân dì Trương, Hà Duy gần như nhắm mắt trong run rẩy, tiếp theo nhập định tham linh.
Tìm được rồi! Cậu tìm được rồi!
Tuy yếu đến mức đã ngủ mê mệt, song cậu vẫn thấy chúng nó.
Kết Linh Tiên Y, Băng Thế hoa, Triền Tình hoa.
Có thể cảm giác được chúng một lần nữa, Hà Duy mừng tới phát khóc.
Tất thảy nào phải mộng, đều là sự thật cả, họ… họ đều ở đây!
Nội tâm hoang vu phút chốc được lấp đầy, Hà Duy lại tìm thấy hy vọng trong tuyệt vọng, rốt cuộc có được mục tiêu sống sót.
Nếu Đoan Thanh có thể phá vỡ thời không đến đại lục Đấu Linh, vì sao cậu không thể?
Cậu phải phấn chấn lên, phải tu luyện, dẫu hy vọng xa vời, nhưng cậu nhất định phải thực hiện lời hứa của mình.
Cậu, sẽ trở lại bên cạnh hắn, vĩnh viễn sánh bước cùng hắn.
Hà Duy lau khô nước mắt, thu thập đơn giản rồi ra quyết định ngay lập tức.
Tu luyện ở đây cũng không thích hợp, cậu nên đi tìm nơi linh khí sung túc hơn.
Giờ là giữa trưa, tuy bị rèm cửa che khuất, nhưng ánh nắng vẫn lọt vào một ít, khiến gian phòng sáng sủa hơn rất nhiều.
Hà Duy nhìn nhìn máy tính, ngón tay lướt qua hai chữ [Vong Đồ], đoạn chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, một dòng khí cực kỳ quen thuộc lưu chuyển, tim Hà Duy đột nhiên nhảy dựng, lòng tràn ngập kinh hãi và khó tin, chỉ sợ quay đầu lại, thứ nghênh đón mình là nỗi thất vọng mãnh liệt.
Cậu đã có chút ít hy vọng, nào dám mơ tưởng xa vời thêm nữa, thế nên…
Đang nghĩ vậy thì khí đen càng thêm dày đặc, dần dần thành hình.
Ngay phía trên Hà Duy xuất hiện một lỗ đen hết sức thân thuộc, đó là không gian bị xé rách, cánh cửa Hắc Sát cậu từng dùng vô số lần.
Lòng đong đầy thấp thỏm, Hà Duy không dám ôm bất kỳ ảo tưởng gì, chậm chạp xoay người, và rồi đã thấy được.
Bên trong lỗ đen khủng bố sâu hun hút có một chàng trai đang thong thả bước ra.
Tơ bạc tựa tuyết như có thể gột rửa mực đậm, tròng mắt đen thăm thẳm như sánh cùng bóng đêm, thân hình cao lớn, sáu cánh trương dương, chỉ cần đứng tại đó đã chẳng khác nào Thiên Thần giáng lâm, thu hút toàn bộ hào quang trên thế giới về phía mình.
Hà Duy đến mắt cũng không dám chớp, chỉ sợ mình vừa động, hình ảnh trước mặt sẽ tan biến như hoa trong gương, trăng trong nước.
Nhưng… sẽ không.
Nam tử áo đen ôm cậu vào lòng, ngay khoảnh khắc ôm lấy nhau, hắn liền mở miệng, âm thanh kia trầm thấp như chất chứa tình cảm cả đời.
“Cuối cùng cũng tìm được em.”
Hà Duy ngẩn ngơ, thoạt tiên đâu dám tin tưởng, nhưng trong một thoáng nghe thấy giọng hắn, cậu triệt để an lòng, ôm lấy hắn thật chặt, vùi vào cổ hắn thỏa sức khóc.
Cứ ngỡ đã mất đi mãi mãi, chẳng ngờ lại có được lần nữa.
Ta nuốt lời, nhưng cám ơn ngươi đã thay ta bảo vệ lời thề.
Và trao ta cơ hội tiếp tục sát cánh bên ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.