Chương 41: Anh bỏ gì vô túi vậy?
Hàn Thiên Mặc
27/09/2019
Đột nhiên đầu óc của cô hoạt động trở lại bình thường, cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua…
Ban đầu cô cùng với mọi người trong lớp cùng nhau đi dự sinh nhật của Dao Kỳ, sau đó vào lúc cô chuẩn bị ra về, mọi người trong lớp cùng nhau nâng cốc chúc mừng sinh nhật, cô cũng theo mọi người nhận lấy cốc bia Hạo Vũ Kiệt đưa cho, sau đó uống vào…rồi sau đó hắn có đưa cô đến một căn nhà sang trọng, trong đó còn có một người dường như muốn cưỡng hiếp cô, vừa kịp lúc hắn muốn giở trò thì Diệp Hoa đến…sau đó anh ôm cô vào lòng rồi ra về, nhưng dường như trong lúc mơ hồ cô còn đè lên người anh, còn bắt anh liếm mút chỗ đó…Bao gồm hình ảnh cô chủ động quyến rũ anh.
Nghĩ đến đây sắc mặt của cô không khỏi trắng bệch sau đó chuyển sang đỏ bừng, cô và anh hai lại làm ra chuyện động trời như vậy.
Cô biết có cho mình trăm lá gan cũng không dám làm việc này, còn tên Hạo Vũ Kiệt không ngờ hắn lại dám bỏ thuốc cô, bên ngoài ra vẻ quân tử bên trong lại thối nát đến vậy, may mắn anh hai hôm qua đến kịp lúc nếu không một màn tiếp theo cô thật sự không dám tưởng tượng nổi...
Nhìn sắc mặt lúc trắng lúc hồng của cô, hắn lo lắng nhíu mày hỏi
“Em tỉnh chưa? Có nhớ được chuyện hôm qua không?”
Giọng nói khàn khàn của anh văng vẳng bên tai làm cô thoáng chốc bình tĩnh
Sau đó cúi đầu che dấu khuôn mặt đỏ ửng lắc đầu lí nhí nói
“Không có…Từ lúc anh đưa em về nhà là về sau em không nhớ gì nữa…”
Nhìn sắc mặt của cô người như hắn còn không biết cô đang nói dối sao, nhưng cô đã không nhận thì hắn cũng không cần phải bóc mẽ làm gì.
Quả thật nếu cô mạnh mẽ nói ra hắn cũng không biết nên làm gì cho phải, mắng cô hắn không làm được, đánh cô thì hắn lại càng không, nhưng cảnh cáo thì vẫn phải có.
“Bắt đầu từ hôm nay ngoại trừ đi học, nếu không có anh đi cùng thì em đừng có mơ tưởng mà chạy ra ngoài chơi” Giọng nói của hắn không còn mềm mỏng mà thập phần nghiêm khắc.
“Nhưng…” Diệp Linh phụng phịu nói, dáng vẻ vô cùng ủy khuất
Thấy vậy Diệp Hoa có phần mềm lỏng nhưng nghĩ đến năm lần bảy lượt cô gặp nguy hiểm hắn lập tức chặn miệng cô nói
“Không có nhưng nhị gì, đừng có để anh phải gia pháp hành hình”
Cái gì gọi là gia pháp hành hình? Còn không phải là cô giơ lên mông nhỏ để anh nhẹ nhàng yêu thương sao.
“Anh…hừ…đúng là đồ trứng thối” Nghe anh nói vậy, Diệp Linh gương mặt lập tức ửng đỏ, đứng bật dậy chỉ tay về phía anh.
“…”
Thấy sắc mặt của anh trở lên âm trầm, lúc này cô mới nhận thấy có điều không ổn, nhìn xuống người, toàn thân đều không mảnh vải, cô đứng đó lập tức mọi nơi mẫn cảm đều rơi vào mắt của anh. Diệp Linh hoảng sợ hét lớn, nhanh chóng chùm chăn kín mít.
“Aaa! Trứng thối còn mau không ra ngoài!”
Nhìn cô như vậy, sắc mặt của hắn liền đen như đít nổi, trên mặt viết rõ một hàng chữ ‘Cả cơ thể em có chỗ nào anh chưa nhìn qua sao’.
“Nhìn lại xung quanh đi, đây là phòng của anh” Hắn lạnh nhạt nói tiếp, hầu kết không ngừng di chuyển.
Nghe anh nói vậy, cô liền nộ ra nửa cái đầu nhỏ, đảo mắt nhìn xung quanh một hồi, xác nhận căn phòng có chút quen thuộc nhưng không phải của mình cô lập tức im bặt không biết nói gì cho hơn, sợ nói ra lại càng xấu hổ.
Diệp Hoa thở dài một hơi, đi ra một lúc sau đó nhanh chóng mang theo một bộ quần áo
“Quần áo anh mang tới rồi, mau mặc vào”
Diệp Linh hé đầu, mái tóc đen mượt lúc này có vẻ hơi xốc xếch, cả người chỉ quấn một lớp chăn mỏng khiến cô gợi tình không tả nổi, làm hắn nhớ dáng vẻ kiều mị của cô ngày tối qua, đáy mắt thoáng lóe qua một tia tà dục rồi nhanh chóng dập tắt.
Hắn híp đôi mắt sâu thẳm lại.
Đặt bàn tay xuống cố gắng để mình có vẻ bình thường nhất, hai tay để trong túi quần muốn chắn cái ‘lều nhỏ’ lại.
Chẳng may, người nào đó giật mình kêu lên: “Anh bỏ gì vô túi vậy? Sao lại phồng lên như thế?
Diệp Hoa: ”…”
Tai hắn lập tức đỏ lên, hắn ho khan một tiếng, không trả lời vấn đề này mà đi về hướng phòng tắm: “Anh đi tắm.”
Thấy anh bình tĩnh như thường đi vào phòng tắm, Diệp Linh vò đầu bứt tai thế nào cũng có cảm giác không thích hợp. Một lát sau, cô mới nhận ra đó là cái gì, nhất thời cả người trở nên bối rối.
Từ nhỏ vì gia đình khó khăn vì vậy cho nên cô đặt tất cả thời gian rảnh vào học tập và diễn xuất. Dẫn tới cô khá là chậm chạp trong phương diện nào đó.
Có điều, dù có ngu ngốc đến mấy cô cũng đã đến tuổi trưởng thành, sao lại không hiểu điều gì đang xảy ra?
Diệp Linh đỏ mặt, hận không có một cái lỗ để chui xuống.
Anh hai thật là…cư nhiên lại có phản ứng với mình. Miệng thì nói vậy nhưng nội tâm cô không khỏi một trận vui mừng.
Cứ như vậy câu chuyện liền trôi qua, trong hai người ai cũng không muốn đào sâu về vấn đế này nên cứ vậy mặc nó tiếp diễn, nhưng từ hôm đó hành động hai người không khỏi trở lên mờ ám.
Trong phòng tắm, Diệp Hoa bình tĩnh xả nước, lúc này cảm thấy mặt mũi của mình xây dựng bao năm đã sớm mất hết rồi.
Khuôn mặt lạnh tanh liền nở nụ cười khổ sở.
Có lẽ hắn điên rồi!
Bị chính em gái mình bức điên
Thật nực cười, chỉ cần mỗi khi hắn nhắm mắt, hình ảnh tối hôm qua lại như mới mẻ tràn ngập về tâm trí hắn, hình ảnh cô kiều diễm rên rỉ gọi hắn, còn bộ ngực sữa cùng hoa huy*t dâm đãng ướt át của cô. Một ý nghĩ điên rồ bất chợt thoáng qua.
Thật muốn đi vào nới đó.
Chết tiệt!
Diệp Hoa tức giận, rống lên một tiếng đấm mạnh vào bức tường
Hắn dùng sức, trên tường liền lõm lại thành một hố nhỏ.
Có lẽ hắn phải tìm bạn gái rồi, người ngoài còn tưởng chừng hắn chỉ mới mười bảy nhưng chỉ có hắn mới biết trong thân xác này lại là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi.
Gần bốn mươi năm trời cư nhiên không có nổi một người bạn gái chứ đứng nói đến việc cưới vợ sinh con. Lúc này dục vọng nguyên thủy dường như bùng phát.
Hắn tưởng chừng phương diện nào của mình thật không dùng được nhưng tối hôm qua hắn đã biết hắn cũng cần phụ nữ, vừa hay có thể ngăn chặt một tia sai trái chớm nở trong người mình.
Ban đầu cô cùng với mọi người trong lớp cùng nhau đi dự sinh nhật của Dao Kỳ, sau đó vào lúc cô chuẩn bị ra về, mọi người trong lớp cùng nhau nâng cốc chúc mừng sinh nhật, cô cũng theo mọi người nhận lấy cốc bia Hạo Vũ Kiệt đưa cho, sau đó uống vào…rồi sau đó hắn có đưa cô đến một căn nhà sang trọng, trong đó còn có một người dường như muốn cưỡng hiếp cô, vừa kịp lúc hắn muốn giở trò thì Diệp Hoa đến…sau đó anh ôm cô vào lòng rồi ra về, nhưng dường như trong lúc mơ hồ cô còn đè lên người anh, còn bắt anh liếm mút chỗ đó…Bao gồm hình ảnh cô chủ động quyến rũ anh.
Nghĩ đến đây sắc mặt của cô không khỏi trắng bệch sau đó chuyển sang đỏ bừng, cô và anh hai lại làm ra chuyện động trời như vậy.
Cô biết có cho mình trăm lá gan cũng không dám làm việc này, còn tên Hạo Vũ Kiệt không ngờ hắn lại dám bỏ thuốc cô, bên ngoài ra vẻ quân tử bên trong lại thối nát đến vậy, may mắn anh hai hôm qua đến kịp lúc nếu không một màn tiếp theo cô thật sự không dám tưởng tượng nổi...
Nhìn sắc mặt lúc trắng lúc hồng của cô, hắn lo lắng nhíu mày hỏi
“Em tỉnh chưa? Có nhớ được chuyện hôm qua không?”
Giọng nói khàn khàn của anh văng vẳng bên tai làm cô thoáng chốc bình tĩnh
Sau đó cúi đầu che dấu khuôn mặt đỏ ửng lắc đầu lí nhí nói
“Không có…Từ lúc anh đưa em về nhà là về sau em không nhớ gì nữa…”
Nhìn sắc mặt của cô người như hắn còn không biết cô đang nói dối sao, nhưng cô đã không nhận thì hắn cũng không cần phải bóc mẽ làm gì.
Quả thật nếu cô mạnh mẽ nói ra hắn cũng không biết nên làm gì cho phải, mắng cô hắn không làm được, đánh cô thì hắn lại càng không, nhưng cảnh cáo thì vẫn phải có.
“Bắt đầu từ hôm nay ngoại trừ đi học, nếu không có anh đi cùng thì em đừng có mơ tưởng mà chạy ra ngoài chơi” Giọng nói của hắn không còn mềm mỏng mà thập phần nghiêm khắc.
“Nhưng…” Diệp Linh phụng phịu nói, dáng vẻ vô cùng ủy khuất
Thấy vậy Diệp Hoa có phần mềm lỏng nhưng nghĩ đến năm lần bảy lượt cô gặp nguy hiểm hắn lập tức chặn miệng cô nói
“Không có nhưng nhị gì, đừng có để anh phải gia pháp hành hình”
Cái gì gọi là gia pháp hành hình? Còn không phải là cô giơ lên mông nhỏ để anh nhẹ nhàng yêu thương sao.
“Anh…hừ…đúng là đồ trứng thối” Nghe anh nói vậy, Diệp Linh gương mặt lập tức ửng đỏ, đứng bật dậy chỉ tay về phía anh.
“…”
Thấy sắc mặt của anh trở lên âm trầm, lúc này cô mới nhận thấy có điều không ổn, nhìn xuống người, toàn thân đều không mảnh vải, cô đứng đó lập tức mọi nơi mẫn cảm đều rơi vào mắt của anh. Diệp Linh hoảng sợ hét lớn, nhanh chóng chùm chăn kín mít.
“Aaa! Trứng thối còn mau không ra ngoài!”
Nhìn cô như vậy, sắc mặt của hắn liền đen như đít nổi, trên mặt viết rõ một hàng chữ ‘Cả cơ thể em có chỗ nào anh chưa nhìn qua sao’.
“Nhìn lại xung quanh đi, đây là phòng của anh” Hắn lạnh nhạt nói tiếp, hầu kết không ngừng di chuyển.
Nghe anh nói vậy, cô liền nộ ra nửa cái đầu nhỏ, đảo mắt nhìn xung quanh một hồi, xác nhận căn phòng có chút quen thuộc nhưng không phải của mình cô lập tức im bặt không biết nói gì cho hơn, sợ nói ra lại càng xấu hổ.
Diệp Hoa thở dài một hơi, đi ra một lúc sau đó nhanh chóng mang theo một bộ quần áo
“Quần áo anh mang tới rồi, mau mặc vào”
Diệp Linh hé đầu, mái tóc đen mượt lúc này có vẻ hơi xốc xếch, cả người chỉ quấn một lớp chăn mỏng khiến cô gợi tình không tả nổi, làm hắn nhớ dáng vẻ kiều mị của cô ngày tối qua, đáy mắt thoáng lóe qua một tia tà dục rồi nhanh chóng dập tắt.
Hắn híp đôi mắt sâu thẳm lại.
Đặt bàn tay xuống cố gắng để mình có vẻ bình thường nhất, hai tay để trong túi quần muốn chắn cái ‘lều nhỏ’ lại.
Chẳng may, người nào đó giật mình kêu lên: “Anh bỏ gì vô túi vậy? Sao lại phồng lên như thế?
Diệp Hoa: ”…”
Tai hắn lập tức đỏ lên, hắn ho khan một tiếng, không trả lời vấn đề này mà đi về hướng phòng tắm: “Anh đi tắm.”
Thấy anh bình tĩnh như thường đi vào phòng tắm, Diệp Linh vò đầu bứt tai thế nào cũng có cảm giác không thích hợp. Một lát sau, cô mới nhận ra đó là cái gì, nhất thời cả người trở nên bối rối.
Từ nhỏ vì gia đình khó khăn vì vậy cho nên cô đặt tất cả thời gian rảnh vào học tập và diễn xuất. Dẫn tới cô khá là chậm chạp trong phương diện nào đó.
Có điều, dù có ngu ngốc đến mấy cô cũng đã đến tuổi trưởng thành, sao lại không hiểu điều gì đang xảy ra?
Diệp Linh đỏ mặt, hận không có một cái lỗ để chui xuống.
Anh hai thật là…cư nhiên lại có phản ứng với mình. Miệng thì nói vậy nhưng nội tâm cô không khỏi một trận vui mừng.
Cứ như vậy câu chuyện liền trôi qua, trong hai người ai cũng không muốn đào sâu về vấn đế này nên cứ vậy mặc nó tiếp diễn, nhưng từ hôm đó hành động hai người không khỏi trở lên mờ ám.
Trong phòng tắm, Diệp Hoa bình tĩnh xả nước, lúc này cảm thấy mặt mũi của mình xây dựng bao năm đã sớm mất hết rồi.
Khuôn mặt lạnh tanh liền nở nụ cười khổ sở.
Có lẽ hắn điên rồi!
Bị chính em gái mình bức điên
Thật nực cười, chỉ cần mỗi khi hắn nhắm mắt, hình ảnh tối hôm qua lại như mới mẻ tràn ngập về tâm trí hắn, hình ảnh cô kiều diễm rên rỉ gọi hắn, còn bộ ngực sữa cùng hoa huy*t dâm đãng ướt át của cô. Một ý nghĩ điên rồ bất chợt thoáng qua.
Thật muốn đi vào nới đó.
Chết tiệt!
Diệp Hoa tức giận, rống lên một tiếng đấm mạnh vào bức tường
Hắn dùng sức, trên tường liền lõm lại thành một hố nhỏ.
Có lẽ hắn phải tìm bạn gái rồi, người ngoài còn tưởng chừng hắn chỉ mới mười bảy nhưng chỉ có hắn mới biết trong thân xác này lại là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi.
Gần bốn mươi năm trời cư nhiên không có nổi một người bạn gái chứ đứng nói đến việc cưới vợ sinh con. Lúc này dục vọng nguyên thủy dường như bùng phát.
Hắn tưởng chừng phương diện nào của mình thật không dùng được nhưng tối hôm qua hắn đã biết hắn cũng cần phụ nữ, vừa hay có thể ngăn chặt một tia sai trái chớm nở trong người mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.