Chương 35: Anh đến rồi
Hàn Thiên Mặc
27/09/2019
Không tốn nhiều thời gian Diệp Hoa nhanh chóng đến gần tòa nhà cao tầng nơi cất giữ Diệp Linh.
Hắn thở hổn hển, ánh mát tàn nhẫn dữ tợn, lao vào trong nhà.
Bước chân tới cửa dường như có một vật lạnh lẽo áp chặt đầu hắn.
Một âm thanh ồm ồm vang khắp căn nhà
“Ranh con, mày có biết đang ở đâu không?”
Nói rồi từ bên trong hơn chục người toàn thân mặc đồ đen nhanh chóng bước ra ngoài. Nhìn dáng người của họ chỉ sợ không chỉ đơn giản là bảo tiêu bình thường thậm chí có thể là bộ đội đã xuất ngũ.
Người đàn ông mất kiên nhẫn, hô lớn
“Mày bị câm à? Nói mau mày đến đây làm gì!”
Lạnh lẽo, cứng rắn đó cảm nhận của Diệp Hoa về thứ đang chỉ vào đầu mình, dựa vào kinh nghiệm của hắn không khó khăn để nhận ra đây là một khẩu súng.
Dường như cảm thấy nực cười, Diệp Hoa mỉm cười nói
“Tránh ra, đến giờ tao đón em gái rồi”
Nghe vậy đám người như nghe thấy một câu chuyện hài hước lập tức phá lên cười
“Thằng này não bị hỏng rồi đi, vào đây rồi còn muốn đem người quay về sao?”
Người đàn ông trầm mặc khẽ nói: “Mày không nên đến đây, em gái mày được lão đại tao sủng ái thì đó là may mắn của nó”
Không ngờ người thanh niên này lại dám đơn thương độc mã xông đến đây, tình cảm của người này đối với em gái thật to lớn làm cho hắn không khỏi có chút xúc động.
Nhưng cảm động thì cảm động, lẽ ra hắn vẫn không nên đến thì tốt hơn, tính mạng của mình còn khó giữ, hơi sức đâu còn cứu một người nữa.
Diệp Hoa thấy hắn lơ là, nhanh chóng đập tay hắn mạnh mẽ đoạt lấy cây súng
Hành động của hắn diễn ra chỉ trong chớp mắt, một người trong đó không nhịn được hô lên
"Con bà mày! Thằng ranh con". Hắn vừa nói, vừa định giơ súng bóp cò, tuy nhiên tốc độ của hắn mà so với tốc độ của đạn bắn ra của Diệp Hoa đương nhiên không bằng được, viên đạn lập tức xuyên qua đầu của hắn để lại một lỗ hổng lớn.
Đám người nhìn thấy Diệp Hoa dám nổ súng ở địa bàn của mình như vậy liền nghiến răng ken két: “Mẹ kiếp! Mày muốn chết sớm hơn à”?
Mặc kệ đám người lên tiếng chửi rủa, nhân cơ hội Diệp Hoa muốn nhanh chóng giải quyết đám người này, hướng nòng súng về họ ngón tay nhanh chóng bóp cò
“Cạch…cạch…”
Chết tiệt! Vậy mà hết đạn đúng lúc như vậy!
Một người nhận thấy sự bất thường lập tức hô lên
“Nó hết đạn rồi, mau bắn nó!”
Cảm nhận nguy hiểm cận kề, Diệp Hoa nhíu mày sớm vất bỏ lời cảnh báo của hệ thống sang một bên, cấp tốc sử dụng dị năng hóa thành một tàn ảnh di chuyển về phía sau đám người.
Người vừa kêu lên không kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay xuyên qua bụng, hắn trợn mặt le lưỡi biểu cảm không thể tin nổi xong đó ngã nhào xuống đất chỉ để lại một lỗ thủng lớn trên bụng.
Đám người chứng kiến một màn trước mắt lập tức sợ hãi bỏ chạy thục mạng
“Quái vật! Chạy mau!”
Diệp Hoa mặc kệ đám người thân hình lập tức hóa thành báo đốm một mực chạy lên tầng thượng.
Không gian đen tối như mực, chỉ thấy rõ chiếc giường chễm chệ đặt ở giữa căn phòng, trên chiếc giường king size có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của hai người.
Diệp Linh cảm thấy càng lúc cơ thể càng trở lên nóng rực, hai chân không ngừng chà vào nhau, hai gò má càng trở lên ửng đỏ, vẻ mặt kiều diễm ướt át.
Sau khi đuổi hai người ra khỏi phòng, người đàn ông hướng ánh mắt dâm dục về phía cô, cười bỉ ổi: “Chậc chậc, có phải cảm thấy rất nóng không? Có muốn…tôi giúp em cởi bỏ quần áo không?”
“Không…Tôi không muốn…Mau tránh ra!” Diệp Linh cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, đau đớn để cô tỉnh táo đôi chút, suy yếu hất ra bàn tay của người đàn ông.
“Cầu xin tôi muốn em đi, thế nào? Tay của tôi vừa chạm vào cơ thể em, có phải cảm thấy rất mát mẻ không?”
Nói xong ánh mắt của người đàn ông càng trở lên âm u, nhìn cô cố gắng phản kháng cũng là một tư vị.
“Đừng…Tôi mới mười lăm tuổi thôi…Đừng làm vậy được không?” Diệp Linh hoảng sợ quá độ không ngừng lùi về phía sau, cho đến khi vào thành giường, không thể lui được nữa. Cô sợ hãi thút thít khóc.
Người đàn ông bên dưới sớm không nhịn được, như muốn dụ dỗ sủng vật hắn cười nói nhưng rơi vào mắt Diệp Linh nụ cười của hắn càng làm cô cảm thấy ghê tởm
“Haha! Càng bé cảm giác càng thích, đừng nói đến mười lăm tuổi thậm chí mười hai tuổi tôi cũng chơi qua rồi” Như hồi tưởng lại cảm giác hưng phấn hắn bỉ ổi phun ra một câu “Cảm giác không tồi…Nơi đó quả thật như bóp chết người, haha”
Diệp Linh nghe lời buồn nôn như vậy ánh mắt càng trở lên hoảng sợ.
Nhìn cô như vậy hắn không khỏi tốt bụng nói: “Cô bé, em trúng xuân dược rất mạnh, trừ triền miên hoan ái với đàn ông ra, tuyệt đối không có thuốc giải thứ hai! Hơn nữa kéo dài quá lâu mạch máu sẽ nứt ra mà chết, haha! Cầu xin anh trai muốn em đi”
Diệp Linh giờ phút này quần áo đã bị xé rách, lộ ra cặp đùi ngọc trắng trẻo mịn màng khiến ánh mắt người đàn ông càng trở lên bỉ ổi, nửa dưới bụng càng nóng lên dục vọng càng không thể vãn hồi!
Hắn nuốt nước miếng, khô khan nói: “Qủa nhiên là cực phẩm, chỉ sợ vài năm nữa sẽ càng xinh đẹp lúc đấy không biết hấp dẫn bao nhiêu đàn ông đi, để tôi đến sủng ái em đi hắc hắc”.
Diệp Linh hai gò má lăn dài nước mắt, gò má đỏ ửng, gương mặt kiều diễm quay đầu sang hướng khác.
Nhìn bộ dáng hoa lê đái vũ của cô, hắn không còn kiên nhẫn, nhào tới đè Diệp Linh xuống.
Cô trúng thuốc giãy giụa vặn vẹo, khiến dục vọng của hắn càng thêm mãnh liệt khó nhịn!
“Cầm thú…Mau tránh ra…Đừng động đến tôi…Anh trai tôi biết sẽ không để yên…” Diệp Linh khó khăn kêu gào, cảm nhận cử động và hơi thở của người đàn ông càng làm cô trở lên chán ghét.
Không đợi người đàn ông có hành động tiếp theo, cánh cửa lập tức bị sút bay truyền đến thanh âm phẫn nộ hết sức quen thuộc
“Súc sinh! Mau thả Tiểu Linh ra!”
Giờ phút này, Diệp Linh vui mừng khóc to. Nhưng càng thấy lo lắng cho anh trai mình.
Ô…cô cảm thấy nóng quá…rất nóng…
Thật khó chịu…nóng…
Diệp Linh ý chí mơ hồ không biết ý nghĩ của mình hư hỏng như thế nào, nếu quả thật mất đi trong sạch, vậy đổi thành giọng nói quen thuộc đó thì thật tốt.
Hắn thở hổn hển, ánh mát tàn nhẫn dữ tợn, lao vào trong nhà.
Bước chân tới cửa dường như có một vật lạnh lẽo áp chặt đầu hắn.
Một âm thanh ồm ồm vang khắp căn nhà
“Ranh con, mày có biết đang ở đâu không?”
Nói rồi từ bên trong hơn chục người toàn thân mặc đồ đen nhanh chóng bước ra ngoài. Nhìn dáng người của họ chỉ sợ không chỉ đơn giản là bảo tiêu bình thường thậm chí có thể là bộ đội đã xuất ngũ.
Người đàn ông mất kiên nhẫn, hô lớn
“Mày bị câm à? Nói mau mày đến đây làm gì!”
Lạnh lẽo, cứng rắn đó cảm nhận của Diệp Hoa về thứ đang chỉ vào đầu mình, dựa vào kinh nghiệm của hắn không khó khăn để nhận ra đây là một khẩu súng.
Dường như cảm thấy nực cười, Diệp Hoa mỉm cười nói
“Tránh ra, đến giờ tao đón em gái rồi”
Nghe vậy đám người như nghe thấy một câu chuyện hài hước lập tức phá lên cười
“Thằng này não bị hỏng rồi đi, vào đây rồi còn muốn đem người quay về sao?”
Người đàn ông trầm mặc khẽ nói: “Mày không nên đến đây, em gái mày được lão đại tao sủng ái thì đó là may mắn của nó”
Không ngờ người thanh niên này lại dám đơn thương độc mã xông đến đây, tình cảm của người này đối với em gái thật to lớn làm cho hắn không khỏi có chút xúc động.
Nhưng cảm động thì cảm động, lẽ ra hắn vẫn không nên đến thì tốt hơn, tính mạng của mình còn khó giữ, hơi sức đâu còn cứu một người nữa.
Diệp Hoa thấy hắn lơ là, nhanh chóng đập tay hắn mạnh mẽ đoạt lấy cây súng
Hành động của hắn diễn ra chỉ trong chớp mắt, một người trong đó không nhịn được hô lên
"Con bà mày! Thằng ranh con". Hắn vừa nói, vừa định giơ súng bóp cò, tuy nhiên tốc độ của hắn mà so với tốc độ của đạn bắn ra của Diệp Hoa đương nhiên không bằng được, viên đạn lập tức xuyên qua đầu của hắn để lại một lỗ hổng lớn.
Đám người nhìn thấy Diệp Hoa dám nổ súng ở địa bàn của mình như vậy liền nghiến răng ken két: “Mẹ kiếp! Mày muốn chết sớm hơn à”?
Mặc kệ đám người lên tiếng chửi rủa, nhân cơ hội Diệp Hoa muốn nhanh chóng giải quyết đám người này, hướng nòng súng về họ ngón tay nhanh chóng bóp cò
“Cạch…cạch…”
Chết tiệt! Vậy mà hết đạn đúng lúc như vậy!
Một người nhận thấy sự bất thường lập tức hô lên
“Nó hết đạn rồi, mau bắn nó!”
Cảm nhận nguy hiểm cận kề, Diệp Hoa nhíu mày sớm vất bỏ lời cảnh báo của hệ thống sang một bên, cấp tốc sử dụng dị năng hóa thành một tàn ảnh di chuyển về phía sau đám người.
Người vừa kêu lên không kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay xuyên qua bụng, hắn trợn mặt le lưỡi biểu cảm không thể tin nổi xong đó ngã nhào xuống đất chỉ để lại một lỗ thủng lớn trên bụng.
Đám người chứng kiến một màn trước mắt lập tức sợ hãi bỏ chạy thục mạng
“Quái vật! Chạy mau!”
Diệp Hoa mặc kệ đám người thân hình lập tức hóa thành báo đốm một mực chạy lên tầng thượng.
Không gian đen tối như mực, chỉ thấy rõ chiếc giường chễm chệ đặt ở giữa căn phòng, trên chiếc giường king size có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của hai người.
Diệp Linh cảm thấy càng lúc cơ thể càng trở lên nóng rực, hai chân không ngừng chà vào nhau, hai gò má càng trở lên ửng đỏ, vẻ mặt kiều diễm ướt át.
Sau khi đuổi hai người ra khỏi phòng, người đàn ông hướng ánh mắt dâm dục về phía cô, cười bỉ ổi: “Chậc chậc, có phải cảm thấy rất nóng không? Có muốn…tôi giúp em cởi bỏ quần áo không?”
“Không…Tôi không muốn…Mau tránh ra!” Diệp Linh cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, đau đớn để cô tỉnh táo đôi chút, suy yếu hất ra bàn tay của người đàn ông.
“Cầu xin tôi muốn em đi, thế nào? Tay của tôi vừa chạm vào cơ thể em, có phải cảm thấy rất mát mẻ không?”
Nói xong ánh mắt của người đàn ông càng trở lên âm u, nhìn cô cố gắng phản kháng cũng là một tư vị.
“Đừng…Tôi mới mười lăm tuổi thôi…Đừng làm vậy được không?” Diệp Linh hoảng sợ quá độ không ngừng lùi về phía sau, cho đến khi vào thành giường, không thể lui được nữa. Cô sợ hãi thút thít khóc.
Người đàn ông bên dưới sớm không nhịn được, như muốn dụ dỗ sủng vật hắn cười nói nhưng rơi vào mắt Diệp Linh nụ cười của hắn càng làm cô cảm thấy ghê tởm
“Haha! Càng bé cảm giác càng thích, đừng nói đến mười lăm tuổi thậm chí mười hai tuổi tôi cũng chơi qua rồi” Như hồi tưởng lại cảm giác hưng phấn hắn bỉ ổi phun ra một câu “Cảm giác không tồi…Nơi đó quả thật như bóp chết người, haha”
Diệp Linh nghe lời buồn nôn như vậy ánh mắt càng trở lên hoảng sợ.
Nhìn cô như vậy hắn không khỏi tốt bụng nói: “Cô bé, em trúng xuân dược rất mạnh, trừ triền miên hoan ái với đàn ông ra, tuyệt đối không có thuốc giải thứ hai! Hơn nữa kéo dài quá lâu mạch máu sẽ nứt ra mà chết, haha! Cầu xin anh trai muốn em đi”
Diệp Linh giờ phút này quần áo đã bị xé rách, lộ ra cặp đùi ngọc trắng trẻo mịn màng khiến ánh mắt người đàn ông càng trở lên bỉ ổi, nửa dưới bụng càng nóng lên dục vọng càng không thể vãn hồi!
Hắn nuốt nước miếng, khô khan nói: “Qủa nhiên là cực phẩm, chỉ sợ vài năm nữa sẽ càng xinh đẹp lúc đấy không biết hấp dẫn bao nhiêu đàn ông đi, để tôi đến sủng ái em đi hắc hắc”.
Diệp Linh hai gò má lăn dài nước mắt, gò má đỏ ửng, gương mặt kiều diễm quay đầu sang hướng khác.
Nhìn bộ dáng hoa lê đái vũ của cô, hắn không còn kiên nhẫn, nhào tới đè Diệp Linh xuống.
Cô trúng thuốc giãy giụa vặn vẹo, khiến dục vọng của hắn càng thêm mãnh liệt khó nhịn!
“Cầm thú…Mau tránh ra…Đừng động đến tôi…Anh trai tôi biết sẽ không để yên…” Diệp Linh khó khăn kêu gào, cảm nhận cử động và hơi thở của người đàn ông càng làm cô trở lên chán ghét.
Không đợi người đàn ông có hành động tiếp theo, cánh cửa lập tức bị sút bay truyền đến thanh âm phẫn nộ hết sức quen thuộc
“Súc sinh! Mau thả Tiểu Linh ra!”
Giờ phút này, Diệp Linh vui mừng khóc to. Nhưng càng thấy lo lắng cho anh trai mình.
Ô…cô cảm thấy nóng quá…rất nóng…
Thật khó chịu…nóng…
Diệp Linh ý chí mơ hồ không biết ý nghĩ của mình hư hỏng như thế nào, nếu quả thật mất đi trong sạch, vậy đổi thành giọng nói quen thuộc đó thì thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.