Chương 15: Lão đại diệp hoa
Hàn Thiên Mặc
27/09/2019
Chạy…chạy mau
Đến lão đại còn bị thua trước người này, bọn họ làm sao có thể phản kháng được, người này không còn là người nữa rồi mà hắn là một con quái vật,
Tất cả mọi người đều chưa kịp cất bước đã kêu thảm ngã xuống
“A!!!”
“Tha mang...Mấy anh tha mạng cho em…A!!!”
Chân mày của Diệp Hoa nhướng lên, một bên chân mày hơi cau lại, quét mắt nhìn đám người nằm đầy dưới đất giống như nhìn mấy con kiến hôi, vẻ mặt dường như rất là thất vọng, âm thanh theo môi mỏng trút xuống: “Hừm, chán ngắt…”
“Con mẹ mày! Ranh con mau thả lão đại ra”. Một tên đầu trọc tay cầm một khẩu súng chĩa vào Diệp Hoa.
“Lão đại! Cẩn thận!”. Nhữ Khải kinh sợ hô to.
“Bàng!”
Một viên đạn rời khỏi nòng, xoẹt qua bên trái mặt Diệp Hoa rơi thẳng vào tường, tạo thành một hố nhỏ. Đầu trọc cười gằn, tiếng súng vang lên khiến phụ nữ trong quán xanh mặt khóc thút thít.
Tất cả mọi người khựng lại, mọi người không ai ngờ tới tình huống này, kể cả Diệp Hoa cũng không nghĩ tới bọn khốn này mang theo súng.
Hắc Mang như được thoát chết, hắn cười ha hả: “Hay lắm! Xong vụ này Thái La mày sẽ được ban thưởng”.
“Bàng” Lại một tiếng súng vang lên, lần này họng súng không phải hướng về Diệp Hoa mà hướng về Hắc Mang, viên đạn xuyên qua bắp đùi của hắn, tạo thành một lỗ nhỏ trên chân, máu tươi chảy ra, Hắc Mang gương mặt tái nhợt, trán nổi gân xanh vì đau đớn: “Mày…mày làm gì thế hả thằng chó!”
Tên đầu trọc vẫn giữ nụ cười trên mặt, hắn hất tay lên, chỉ một lúc sau một đám người lưu manh xông vào, Thái La cầm đầu nhìn Hắc Mang cười mỉa: “Lão đại! Hôm nay tôi nghĩ anh không thể rời khỏi đây được rồi”.
Hắc Mang vạn lần không nghĩ đến phút cuối tiểu đệ lại phản bội mình, giọt nước mắt lăn ra từ khóe mi, hắn rơi nước mắt không phải vì đau đớn hay phải chết trước tay Diệp Hoa mà hắn khóc vì đến phút cuối người muốn giết mình lại là người anh em của hắn.
Hắc Mang nhắm mắt buông xuôi tất cả, có lẽ ngày này năm sau là ngày giỗ của mình.
Đợi một lúc không thấy tiếng súng nổ lên, Hắc Mang nghi hoặc mở mắt, không biết từ lúc nào Diệp Hoa đã đến gần Thái La, chiếc súng cũng đã bị Diệp Hoa cướp mất, phải biết Diệp Hoa cách Thái La ít nhất cũng phải chục mét, vậy mà không tới vài giây Diệp Hoa đã xuất hiện trước mặt Thái La còn tiện tay cướp súng của hắn.
“Desert eagle!” Một trong những khẩu súng hắn thích nhất, Diệp Hoa nhếch môi cảm thấy thú vị.
“Mày…mày mau trả tao”. Thái La cố nhướn người lên để cướp súng, nhưng không kịp cử động thì đã thấy Diệp Hoa chĩa họng súng vào đầu mình.
“Bàng, bàng, bàng” Không hề nói một câu, Diệp Hoa đã nổ liên tiếp ba phát súng vào người hắn. Cả ba phát đều trúng ngay cánh tay và bắp đùi.
Đám đàn em hoảng sợ cuống quít lui về phía sau, bọn họ đã sớm són ra quần, nhìn vết thương trên người Thái La, nếu đạn rơi trên người mình mà không phải Thái La thì ‘chết chắc’. Bọn họ tuy đều là xã hội đen nhưng cũng là người khi đối đầu với tử vong thì ai cũng đều sợ hãi.
“Trời ạ! Giết… Giết người…”
Tiếng nhạc không biết lúc nào đã ngừng, sau khi nghe được âm thanh của tiếng súng vang lên, tất cả mọi người có mặt trong quán bar đều thét lên chạy tứ tán bốn phía, cả quầy rượu loạn thành một đoàn.
Sắc mặc Diệp Hoa vẫn thản nhiên như cũ, dường như người nổ súng không phải hắn, thích thú đùa nghịch cây súng hắn cười nhạt: “Cây súng này tao thu”.
Đảo mắt nhìn sang Hắc Mang hắn hạ giọng: “Còn không mau cút đi”. Hắn thấy tên Hắc Mang này giống hắn, đều bị người anh em của mình hãm hãi, lòng đồng cảm dâng lên, Diệp Hoa quyết định tha cho hắn một mạng. Kể ra hắn vẫn còn là người nghĩa khí.
Giọng nói của Diệp Hoa phong đạm vân khinh, phảng phất như đang hỏi: “Mày còn chưa cút?” lại để cho người ta cảm thấy đó là âm thanh của tử vong từ trong địa ngục truyền tới.
Hắc Mang đột nhiên dập đầu, hô to: “Đại ca mong thu bọn em làm tiểu đệ”. Hắn biết người trước mặt mai sau có thể thành nhân vật phong vân, dựa vào tính cách của hắn chỉ cần mai sau không chết yểu chắc chắn sẽ làm người khác sợ hãi khi nghe đến tên, hiển nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này vì vậy hắn phải quyết tâm nhận người trước mặt là lão đại.
Lữ Uy sớm đã kinh ngạc biểu hiện lão đại giờ đây nghe Hắc Mang nói hắn vui mừng nói: “Lão đại anh mau đồng ý đi”.
Mọi người giờ đã chết khiếp, một trong ba người cầm đầu thế lực đen trong thành phố mà giờ lại dập đầu xin một người thanh niên nhận mình làm tiểu đệ.
Diệp Hoa cau mày như đang nghĩ ngợi gì đó, quả thật hắn không muốn thu nhận tên yếu gà như vậy làm tiểu đệ nhưng để mở rộng thế lực chắc cũng không sao. Mọi người mà biết suy nghĩ của Diệp Hoa chắc phải nhổ nuớc bọt phun chết hắn.
Vô Mị đứng một bên theo dõi diễn biến sớm đã hưng phấn, mặt đỏ bừng chợt nhớ ra cái gì đó cô hoảng hốt nói với Diệp Hoa: “Em trai! Mau chạy đi, cảnh sát sắp đến rồi”.
Nghe tin cảnh sát đến, Lữ Uy, Vương Minh cùng Nhữ Khải giật mình, vội vã hướng Diệp Hoa vẫy tay: “Lão đại đi thôi, không cảnh sát đến là rắc rối to đấy”
Diệp Hoa đảo mắt nhìn Hắc Mang, môi mỏng khẽ nhếch: “Nhìn thấy ba người kia không, từ giờ họ cùng tao là lão đại của mày, còn giờ mày biết làm gì rồi đấy”
Hắc Mang vui sướng như điên, hắn không cần biết mình có bao nhiêu lão đại chỉ cần Diệp Hoa nhận hắn là được rồi, nén đau ở chân, hắn vỗ ngực giọng nói chắc chắn: “Lão đại yên tâm, việc này tôi có thể sắp xếp ổn thỏa”
Diệp Hoa nhận được câu trả lời, hắn gật đầu xoay người rời đi, đột nhiên cánh tay bị giữ lại, Vô Mị sớm không nhịn được, cô đỏ mặt bặm môi nói: “Lần sau đến nữa được không? Em muốn gì cũng được” sợ hắn từ chối cô liếm môi nháy mắt hắn, miệng anh đào khẽ mở: “Kể cả chị”.
Trong đầu Diệp Hoa nổ tung như quả bom, hắn vội gật đầu cho có rồi mau chóng rời đi, hắn quả thật có chút sợ yêu tinh này, hắn còn chưa mười tám đâu chẳng lẽ cô còn muốn ăn cả trẻ vị thành niên sao.
Nhìn người cao ngạo như Diệp Hoa chạy mất, Vô Mị đắc ý mắt phượng nheo lại đường cong, cô liếm môi nghĩ đến người thanh niên này, chỉ một buổi tối mà có thể thu phục được một bang lớn như hắc cẩu lại còn đẹp trai như vậy, quả thật là một cực phẩm. Vô Mi mà biết Diệp Hoa còn là học sinh thì không biết cô sẽ có biểu cảm gì.
“Híu…Hòa…”
Vô Mị biết cảnh sát đã đến, cô vội vàng đi vào cùng Hắc Mang ngăn chặn cảnh sát để Diệp Hoa rời đi.
Chỉ trong trông lát một đám người mặc quân phục cảnh sát đã ùa vào quán bar Hư Vô, sau khi nhận tin quán bar có vụ ẩu đả bọn họ đã vội vàng đi tới.
Nhưng cũng may đám người phụ nữ trong quán sớm đã bị Diệp Hoa mê hoặc kết hợp với Vô Mị cùng Hắc Mang nên sự việc lần này đã nhanh chóng được giải quyết êm xuyên.
Nhóm người Diệp Hoa đã sớm ở nhà xe, bốn người đang định rời đi thì có bóng người đến gần Diệp Hoa.
Diệp Hoa cau mày hỏi: “Cô là ai? Tìm tôi có việc gì”
Lữ Uy thấy người đến là một em gái xinh đẹp, khuôn mặt sớm méo mó: “Mẹ kiếp! Sao lão đại đi đâu cũng câu được người đẹp vậy”
Đừng tưởng hắn không biết, hắn đã sớm nhận ra chị Mị có ý đồ với lão đại, nhìn biểu hiện của chị đến thằng ngu cũng biết chị Mị ưa thích lão đại.
Vương Minh không khác Lữ Uy là mấy, trong lòng tràn ngập hối hận vì đưa lão đại đến gặp chị Mị, kết quả chỉ một buổi tối mà chị Mị đã rơi vào ma trảo của Diệp Hoa. Nhưng nghĩ đến từ hôm nay mình là lão đại của Hắc Mang, Vương Minh lấy vui mừng. Có cái danh hiệu này đừng nói là người bình thường đến minh tinh cũng phải quỳ gối phục vụ hắn.
Người trước mặt Diệp Hoa không ai khác chính là Cửu Liên, hôm nay cô mặc bộ váy ngắn màu trắng, hai má ửng đỏ đứng dưới ánh đèn của nhà xe trông cô thật nổi bật, môi anh đào khẽ mở: “Cảm ơn anh”
“Cảm ơn tôi cái gì? Tôi đã giúp gì cô sao?” Diệp Hoa mặc kệ Cửu Liên, hắn nhanh chóng lên xe phóng đi mất, nếu không nhanh cảnh sát đến thì rất phiền phức.
Cửu Liên nhìn người biến mất trong đêm tối, cô ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Hoa đã đi xa.
Chẳng lẽ anh ấy không có ý định cứu mình, cúi mặt thấy một tấm thẻ dưới chân Cửu Liên cúi xuống nhặt lên, nhìn tấm thẻ trước mặt, Cửu Liên cảm thấy hoảng sợ cùng vui mừng. Tấm thẻ này chính là thẻ học sinh của Diệp Hoa, cô không ngờ người như Diệp Hoa còn là học sinh, lại còn ít tuổi hơn mình chứ. Nghĩ mình gọi Diệp Hoa bằng anh cô hận không có một cái lỗ để chui xuống cho bớt nhục. Nhưng điều làm cô cảm thấy vui mừng là người này cùng trường với mình.
Nhìn đến tên Diệp Hoa, hai mắt tròn xoe vì kinh ngạc, Diệp Hoa? Chẳng phải người trước kia mình gặp trong PUBG sao? Trùng hợp như vậy? Cô lắc đầu phủ nhận không suy nghĩ nhiều, anh và cô đều cùng trường sau này sẽ còn gặp.
Diệp Hoa hắn cũng không ngờ, chỉ trong một đêm mình thành lão đại của Hắc Mang còn gieo được hai đóa hoa đào.
Đến lão đại còn bị thua trước người này, bọn họ làm sao có thể phản kháng được, người này không còn là người nữa rồi mà hắn là một con quái vật,
Tất cả mọi người đều chưa kịp cất bước đã kêu thảm ngã xuống
“A!!!”
“Tha mang...Mấy anh tha mạng cho em…A!!!”
Chân mày của Diệp Hoa nhướng lên, một bên chân mày hơi cau lại, quét mắt nhìn đám người nằm đầy dưới đất giống như nhìn mấy con kiến hôi, vẻ mặt dường như rất là thất vọng, âm thanh theo môi mỏng trút xuống: “Hừm, chán ngắt…”
“Con mẹ mày! Ranh con mau thả lão đại ra”. Một tên đầu trọc tay cầm một khẩu súng chĩa vào Diệp Hoa.
“Lão đại! Cẩn thận!”. Nhữ Khải kinh sợ hô to.
“Bàng!”
Một viên đạn rời khỏi nòng, xoẹt qua bên trái mặt Diệp Hoa rơi thẳng vào tường, tạo thành một hố nhỏ. Đầu trọc cười gằn, tiếng súng vang lên khiến phụ nữ trong quán xanh mặt khóc thút thít.
Tất cả mọi người khựng lại, mọi người không ai ngờ tới tình huống này, kể cả Diệp Hoa cũng không nghĩ tới bọn khốn này mang theo súng.
Hắc Mang như được thoát chết, hắn cười ha hả: “Hay lắm! Xong vụ này Thái La mày sẽ được ban thưởng”.
“Bàng” Lại một tiếng súng vang lên, lần này họng súng không phải hướng về Diệp Hoa mà hướng về Hắc Mang, viên đạn xuyên qua bắp đùi của hắn, tạo thành một lỗ nhỏ trên chân, máu tươi chảy ra, Hắc Mang gương mặt tái nhợt, trán nổi gân xanh vì đau đớn: “Mày…mày làm gì thế hả thằng chó!”
Tên đầu trọc vẫn giữ nụ cười trên mặt, hắn hất tay lên, chỉ một lúc sau một đám người lưu manh xông vào, Thái La cầm đầu nhìn Hắc Mang cười mỉa: “Lão đại! Hôm nay tôi nghĩ anh không thể rời khỏi đây được rồi”.
Hắc Mang vạn lần không nghĩ đến phút cuối tiểu đệ lại phản bội mình, giọt nước mắt lăn ra từ khóe mi, hắn rơi nước mắt không phải vì đau đớn hay phải chết trước tay Diệp Hoa mà hắn khóc vì đến phút cuối người muốn giết mình lại là người anh em của hắn.
Hắc Mang nhắm mắt buông xuôi tất cả, có lẽ ngày này năm sau là ngày giỗ của mình.
Đợi một lúc không thấy tiếng súng nổ lên, Hắc Mang nghi hoặc mở mắt, không biết từ lúc nào Diệp Hoa đã đến gần Thái La, chiếc súng cũng đã bị Diệp Hoa cướp mất, phải biết Diệp Hoa cách Thái La ít nhất cũng phải chục mét, vậy mà không tới vài giây Diệp Hoa đã xuất hiện trước mặt Thái La còn tiện tay cướp súng của hắn.
“Desert eagle!” Một trong những khẩu súng hắn thích nhất, Diệp Hoa nhếch môi cảm thấy thú vị.
“Mày…mày mau trả tao”. Thái La cố nhướn người lên để cướp súng, nhưng không kịp cử động thì đã thấy Diệp Hoa chĩa họng súng vào đầu mình.
“Bàng, bàng, bàng” Không hề nói một câu, Diệp Hoa đã nổ liên tiếp ba phát súng vào người hắn. Cả ba phát đều trúng ngay cánh tay và bắp đùi.
Đám đàn em hoảng sợ cuống quít lui về phía sau, bọn họ đã sớm són ra quần, nhìn vết thương trên người Thái La, nếu đạn rơi trên người mình mà không phải Thái La thì ‘chết chắc’. Bọn họ tuy đều là xã hội đen nhưng cũng là người khi đối đầu với tử vong thì ai cũng đều sợ hãi.
“Trời ạ! Giết… Giết người…”
Tiếng nhạc không biết lúc nào đã ngừng, sau khi nghe được âm thanh của tiếng súng vang lên, tất cả mọi người có mặt trong quán bar đều thét lên chạy tứ tán bốn phía, cả quầy rượu loạn thành một đoàn.
Sắc mặc Diệp Hoa vẫn thản nhiên như cũ, dường như người nổ súng không phải hắn, thích thú đùa nghịch cây súng hắn cười nhạt: “Cây súng này tao thu”.
Đảo mắt nhìn sang Hắc Mang hắn hạ giọng: “Còn không mau cút đi”. Hắn thấy tên Hắc Mang này giống hắn, đều bị người anh em của mình hãm hãi, lòng đồng cảm dâng lên, Diệp Hoa quyết định tha cho hắn một mạng. Kể ra hắn vẫn còn là người nghĩa khí.
Giọng nói của Diệp Hoa phong đạm vân khinh, phảng phất như đang hỏi: “Mày còn chưa cút?” lại để cho người ta cảm thấy đó là âm thanh của tử vong từ trong địa ngục truyền tới.
Hắc Mang đột nhiên dập đầu, hô to: “Đại ca mong thu bọn em làm tiểu đệ”. Hắn biết người trước mặt mai sau có thể thành nhân vật phong vân, dựa vào tính cách của hắn chỉ cần mai sau không chết yểu chắc chắn sẽ làm người khác sợ hãi khi nghe đến tên, hiển nhiên hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này vì vậy hắn phải quyết tâm nhận người trước mặt là lão đại.
Lữ Uy sớm đã kinh ngạc biểu hiện lão đại giờ đây nghe Hắc Mang nói hắn vui mừng nói: “Lão đại anh mau đồng ý đi”.
Mọi người giờ đã chết khiếp, một trong ba người cầm đầu thế lực đen trong thành phố mà giờ lại dập đầu xin một người thanh niên nhận mình làm tiểu đệ.
Diệp Hoa cau mày như đang nghĩ ngợi gì đó, quả thật hắn không muốn thu nhận tên yếu gà như vậy làm tiểu đệ nhưng để mở rộng thế lực chắc cũng không sao. Mọi người mà biết suy nghĩ của Diệp Hoa chắc phải nhổ nuớc bọt phun chết hắn.
Vô Mị đứng một bên theo dõi diễn biến sớm đã hưng phấn, mặt đỏ bừng chợt nhớ ra cái gì đó cô hoảng hốt nói với Diệp Hoa: “Em trai! Mau chạy đi, cảnh sát sắp đến rồi”.
Nghe tin cảnh sát đến, Lữ Uy, Vương Minh cùng Nhữ Khải giật mình, vội vã hướng Diệp Hoa vẫy tay: “Lão đại đi thôi, không cảnh sát đến là rắc rối to đấy”
Diệp Hoa đảo mắt nhìn Hắc Mang, môi mỏng khẽ nhếch: “Nhìn thấy ba người kia không, từ giờ họ cùng tao là lão đại của mày, còn giờ mày biết làm gì rồi đấy”
Hắc Mang vui sướng như điên, hắn không cần biết mình có bao nhiêu lão đại chỉ cần Diệp Hoa nhận hắn là được rồi, nén đau ở chân, hắn vỗ ngực giọng nói chắc chắn: “Lão đại yên tâm, việc này tôi có thể sắp xếp ổn thỏa”
Diệp Hoa nhận được câu trả lời, hắn gật đầu xoay người rời đi, đột nhiên cánh tay bị giữ lại, Vô Mị sớm không nhịn được, cô đỏ mặt bặm môi nói: “Lần sau đến nữa được không? Em muốn gì cũng được” sợ hắn từ chối cô liếm môi nháy mắt hắn, miệng anh đào khẽ mở: “Kể cả chị”.
Trong đầu Diệp Hoa nổ tung như quả bom, hắn vội gật đầu cho có rồi mau chóng rời đi, hắn quả thật có chút sợ yêu tinh này, hắn còn chưa mười tám đâu chẳng lẽ cô còn muốn ăn cả trẻ vị thành niên sao.
Nhìn người cao ngạo như Diệp Hoa chạy mất, Vô Mị đắc ý mắt phượng nheo lại đường cong, cô liếm môi nghĩ đến người thanh niên này, chỉ một buổi tối mà có thể thu phục được một bang lớn như hắc cẩu lại còn đẹp trai như vậy, quả thật là một cực phẩm. Vô Mi mà biết Diệp Hoa còn là học sinh thì không biết cô sẽ có biểu cảm gì.
“Híu…Hòa…”
Vô Mị biết cảnh sát đã đến, cô vội vàng đi vào cùng Hắc Mang ngăn chặn cảnh sát để Diệp Hoa rời đi.
Chỉ trong trông lát một đám người mặc quân phục cảnh sát đã ùa vào quán bar Hư Vô, sau khi nhận tin quán bar có vụ ẩu đả bọn họ đã vội vàng đi tới.
Nhưng cũng may đám người phụ nữ trong quán sớm đã bị Diệp Hoa mê hoặc kết hợp với Vô Mị cùng Hắc Mang nên sự việc lần này đã nhanh chóng được giải quyết êm xuyên.
Nhóm người Diệp Hoa đã sớm ở nhà xe, bốn người đang định rời đi thì có bóng người đến gần Diệp Hoa.
Diệp Hoa cau mày hỏi: “Cô là ai? Tìm tôi có việc gì”
Lữ Uy thấy người đến là một em gái xinh đẹp, khuôn mặt sớm méo mó: “Mẹ kiếp! Sao lão đại đi đâu cũng câu được người đẹp vậy”
Đừng tưởng hắn không biết, hắn đã sớm nhận ra chị Mị có ý đồ với lão đại, nhìn biểu hiện của chị đến thằng ngu cũng biết chị Mị ưa thích lão đại.
Vương Minh không khác Lữ Uy là mấy, trong lòng tràn ngập hối hận vì đưa lão đại đến gặp chị Mị, kết quả chỉ một buổi tối mà chị Mị đã rơi vào ma trảo của Diệp Hoa. Nhưng nghĩ đến từ hôm nay mình là lão đại của Hắc Mang, Vương Minh lấy vui mừng. Có cái danh hiệu này đừng nói là người bình thường đến minh tinh cũng phải quỳ gối phục vụ hắn.
Người trước mặt Diệp Hoa không ai khác chính là Cửu Liên, hôm nay cô mặc bộ váy ngắn màu trắng, hai má ửng đỏ đứng dưới ánh đèn của nhà xe trông cô thật nổi bật, môi anh đào khẽ mở: “Cảm ơn anh”
“Cảm ơn tôi cái gì? Tôi đã giúp gì cô sao?” Diệp Hoa mặc kệ Cửu Liên, hắn nhanh chóng lên xe phóng đi mất, nếu không nhanh cảnh sát đến thì rất phiền phức.
Cửu Liên nhìn người biến mất trong đêm tối, cô ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Hoa đã đi xa.
Chẳng lẽ anh ấy không có ý định cứu mình, cúi mặt thấy một tấm thẻ dưới chân Cửu Liên cúi xuống nhặt lên, nhìn tấm thẻ trước mặt, Cửu Liên cảm thấy hoảng sợ cùng vui mừng. Tấm thẻ này chính là thẻ học sinh của Diệp Hoa, cô không ngờ người như Diệp Hoa còn là học sinh, lại còn ít tuổi hơn mình chứ. Nghĩ mình gọi Diệp Hoa bằng anh cô hận không có một cái lỗ để chui xuống cho bớt nhục. Nhưng điều làm cô cảm thấy vui mừng là người này cùng trường với mình.
Nhìn đến tên Diệp Hoa, hai mắt tròn xoe vì kinh ngạc, Diệp Hoa? Chẳng phải người trước kia mình gặp trong PUBG sao? Trùng hợp như vậy? Cô lắc đầu phủ nhận không suy nghĩ nhiều, anh và cô đều cùng trường sau này sẽ còn gặp.
Diệp Hoa hắn cũng không ngờ, chỉ trong một đêm mình thành lão đại của Hắc Mang còn gieo được hai đóa hoa đào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.