Chương 143: Một Quyền Mà Đi
Hàn Thiên Mặc
16/02/2020
Khoan Tử nghe vậy, vội vàng quỳ xuống dập đầu, cả người nơm nớp lo sợ.
“Ngài Diệp…mong ngài bỏ qua cho tôi…”
Diệp Hoa cười khẩy, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Khoan Tử, hắn cứ một mực như vậy chưa hề có dấu hiệu mở miệng.
Sắc mặt Hàn Phách đen lại, da mặt nhăn nheo hiện rõ tuổi già của ông ta. Lúc này, dường như không còn kiên nhẫn, Hàn Phách sút mạnh Khoan Tử, mặc kệ sống chết của hắn, hướng mắt về Diệp Hoa nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu Diệp…tôi biết cậu trẻ tuổi, để đi được đến ngày hôm nay ắt hẳn phải có chỗ kiêu ngạo của mình nhưng cậu còn trẻ tuổi vẫn chưa hiểu rõ được sự đời…lăn lội trong cái xã hội này cậu phải hiểu được một chữ nhịn, món hời lớn như vậy liệu cậu có tiêu thụ nổi không? Hơn nữa Hàn Phách tôi cũng không phải đèn cạn dầu…”
“Tôi biết…nhưng có bản lãnh để giữ được không thì Hàn thúc có thể thử?” Diệp Hoa nhíu mày, ánh mắt sắc bén, cao ngạo đối diện với Hàn Phách.
Hàn Phạch sắc mặt càng ngày càng kém, lần đầu tiên có người dám đối cứng với ông ta như vậy, xem ra ông ta còn không xuất uy thì người thanh niên này còn tưởng mình là con mèo bệnh.
“Được, tốt lắm!” Hàn Phách gằn lên từng chữ, ông ta xoay người nói với mọi người bên dưới: “Hôm nay đến đây thôi, mời các vị người nào về nhà nấy.”
Đám người nghe vậy như được đại xá, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Dù sao khí thế của hai người quá mạnh, người bình thường như bọn họ làm sao có thể chịu nổi, huống hồ tình hình của hai người này thoạt nhìn càng lúc càng trở lên căng thẳng, hai lão đại trong hắc đạo, lúc giương cung bạt kiếm ai dám mạo hiểm ở lại xem.
Một đám ngoan ngoãn đi ra ngoài, rất nhanh trong phòng chỉ còn lại đám người Diệp Hoa, Hàn Phách cùng những người theo ông ta.
Diệp Linh gan nhỏ, vừa thấy tình hình như vậy cô vội vàng muốn bỏ chạy theo mọi người nhưng còn chưa kịp đứng dậy đã bị Diệp Hoa đè chặt, ánh mắt hung hăng ném về cô.
Muốn rời khỏi sao? Nằm mơ à!
Không cần mở miệng cô cũng đoán được suy nghĩ của anh, cuối cùng dưới sự cường thế của anh cô đành phải ngoan ngoãn ngồi yên, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lộ ra những đầu khớp xương mảnh khảnh.
“Cậu Diệp, đều là người trong hắc đạo, tôi rất hoan nghênh nhưng cậu nên hiểu rõ nguyên tắc ở trong cái giới này. Để tiền lại tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì!”
Hàn Phách lạnh lùng nhìn Diệp Hoa, ánh mắt thoáng hiện lên sát khí. Người như vậy nếu không thu phục được thì chắc chắc phải gạt bỏ nếu không để hắn ta trưởng thành chỉ sợ sớm hay muộn cũng là ác mộng đối với ông ta.
“Không cần nhiều lời, mạng tôi ở đây muốn giết cứ tới.” Diệp Hoa cười lạnh, hai mắt lóe lên, cả người tựa như làn sương mỏng, căn phòng vốn ấm áp, nhiệt độ cũng giảm xuống đột ngột.
Hàn Phách giận quá hóa cười.
“Tốt! Tốt! Tốt!” Liên tục thốt ra ba từ tốt, Hàn Phách ánh mắt dữ tợn hướng về Diệp Hoa.
“Phương Đàm! Ra tay đi!”
Vừa dứt lời, tay phải không hề báo trước, một quyền phi thẳng về Diệp Hoa.
Một quyền đi ra quá bất ngờ, không ai nghĩ tới ông ta lại hèn hạ như vậy.
Bảo Vân không kịp phản ứng chỉ có thể trơ mắt nhìn về Diệp Hoa.
“Lão đại! Cẩn thận!”
Phương Đàm đắc ý cười nhạt, cho dù thực lực có cường hãn đến cỡ nào thì dính phải một đón này ít nhất cũng phải mất nửa cái mạng.
Nhưng ngoài dự liệu của hắn, Diệp Hoa chớp mắt đứng dậy, cánh tay hời hợt giơ ra, một quyền tưởng chừng mạnh mẽ rơi vào tay hắn lại không một tiếng kêu.
Phương Đàm ngẩn người ra, dường như chuyện rất khó tin xảy ra, vẻ mặt biến sắc, lui lại vài bước, tiếp tục vung lên một quyền, một quyền xé gió mà đi, uy lực so với quyền trước càng mạnh.
Nhưng kết quả vẫn như vậy, một quyền kia không chút hiệu quả thậm chí không một dư âm hệt như khí lực của trẻ con.
Diệp Hoa nắm chặt cánh tay Phương Đàm, đáy mắt lóe lên một tia sát khí.
Thấy vậy Phương Đàm nhận ra có gì đó không ổn, vừa muốn lùi ra sau thì cánh tay lại như bị núi đè, không thể nhúc nhích.
Sắc mặt nhanh chóng thay đổi, đáy mắt Phương Đàm lộ rõ vẻ kinh sợ, còn chưa phản ứng một tiếng ‘rắc’ vang lên.
“A!!!”
Xương tay bị gãy, Phương Đàm đau đớn hét lên, thanh âm run rẩy khiến đám người trong phòng đều cảm thấy rét lạnh.
Mà sắc mặt của Hàn Phách cũng không hề được tốt, chớp mắt từ xanh lại sang trắng, nhấp nháy như ánh đèn led. Ông ta đương nhiên không nghĩ rằng Phương Đàm sẽ hạ thủ lưu tình, hai quyền không hiệu quả còn ngược lại bị gãy mất một cánh tay. Xem ra ông đã đánh giá sai năng lực của người thanh niên này, đột nhiên cảm giác hối hận dâng lên nhưng tình thế đến mức này đã không còn cứu vãn được nữa rồi.
“Thân thủ của anh cũng không tồi nhưng…vẫn còn quá kém.” Diệp Hoa nhẹ nhàng rút tay về, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Hàn Phách.
Hàn Phách cảm giác không ổn, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Diệp Hoa phi thân về phía Phương Đàm.
“Giờ đến lượt tôi.”
Phương Đàm vừa muốn xoay người bỏ chạy liền cảm thấy áp lực, cả người như bị bàn tay vô hình kéo ngược về phía sau.
Diệp Hoa đáp trả một quyền, còn chưa kịp nhìn thấy thân ảnh đã nghe một tiếng vang thật lớn dù là bất kì ai nghe được tiếng nổ này cũng cảm thấy rùng mình thay cho Phương Đàm.
Bảo Vân lắc đầu, một quyền này hắn so với ai càng biết rõ, không mất một nửa cái mạng đã coi như lão đại đã rất nhân từ.
Phương Đàm bị đánh bay, cả người đều khảm sâu vào bức tường, miệng phun ra một ngụm máu tươi, từ trên xuống dưới đều rách nát, khắp người đều là vết máu, thoạt nhìn kinh tởm hệt như quỷ lệ vậy.
Đám người phía sau Hàn Phách thấy vậy sắc mặt liền kéo xuống cực điểm, cánh tay run rẩy nhưng vẫn cố nâng súng hướng về Diệp Hoa.
“Đủ, đủ rồi.” Hàn Phách nháy mắt liền già đi chục tuổi, hơn ai hết ông ta biết rất rõ thực lực của Phương Đàm ra sao, ông ta có thể đặt chân lên vị trí ngày hôm nay đều do nhờ phần lớn công lao của Phương Đàm, hắn theo ông ta từ rất lâu, đánh đâu thắng đó nhưng chỉ là núi cao càng có núi cao hơn, ông ta ngàn vạn không thể ngờ người thanh niên trước mặt này đối đầu với Phương Đàm lại không có một chút xây xát, thậm chí người ông ta tin tưởng đều không chịu nổi một quyền đến sống hay chết đều không rõ.
“Ngài Diệp…mong ngài bỏ qua cho tôi…”
Diệp Hoa cười khẩy, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Khoan Tử, hắn cứ một mực như vậy chưa hề có dấu hiệu mở miệng.
Sắc mặt Hàn Phách đen lại, da mặt nhăn nheo hiện rõ tuổi già của ông ta. Lúc này, dường như không còn kiên nhẫn, Hàn Phách sút mạnh Khoan Tử, mặc kệ sống chết của hắn, hướng mắt về Diệp Hoa nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu Diệp…tôi biết cậu trẻ tuổi, để đi được đến ngày hôm nay ắt hẳn phải có chỗ kiêu ngạo của mình nhưng cậu còn trẻ tuổi vẫn chưa hiểu rõ được sự đời…lăn lội trong cái xã hội này cậu phải hiểu được một chữ nhịn, món hời lớn như vậy liệu cậu có tiêu thụ nổi không? Hơn nữa Hàn Phách tôi cũng không phải đèn cạn dầu…”
“Tôi biết…nhưng có bản lãnh để giữ được không thì Hàn thúc có thể thử?” Diệp Hoa nhíu mày, ánh mắt sắc bén, cao ngạo đối diện với Hàn Phách.
Hàn Phạch sắc mặt càng ngày càng kém, lần đầu tiên có người dám đối cứng với ông ta như vậy, xem ra ông ta còn không xuất uy thì người thanh niên này còn tưởng mình là con mèo bệnh.
“Được, tốt lắm!” Hàn Phách gằn lên từng chữ, ông ta xoay người nói với mọi người bên dưới: “Hôm nay đến đây thôi, mời các vị người nào về nhà nấy.”
Đám người nghe vậy như được đại xá, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Dù sao khí thế của hai người quá mạnh, người bình thường như bọn họ làm sao có thể chịu nổi, huống hồ tình hình của hai người này thoạt nhìn càng lúc càng trở lên căng thẳng, hai lão đại trong hắc đạo, lúc giương cung bạt kiếm ai dám mạo hiểm ở lại xem.
Một đám ngoan ngoãn đi ra ngoài, rất nhanh trong phòng chỉ còn lại đám người Diệp Hoa, Hàn Phách cùng những người theo ông ta.
Diệp Linh gan nhỏ, vừa thấy tình hình như vậy cô vội vàng muốn bỏ chạy theo mọi người nhưng còn chưa kịp đứng dậy đã bị Diệp Hoa đè chặt, ánh mắt hung hăng ném về cô.
Muốn rời khỏi sao? Nằm mơ à!
Không cần mở miệng cô cũng đoán được suy nghĩ của anh, cuối cùng dưới sự cường thế của anh cô đành phải ngoan ngoãn ngồi yên, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lộ ra những đầu khớp xương mảnh khảnh.
“Cậu Diệp, đều là người trong hắc đạo, tôi rất hoan nghênh nhưng cậu nên hiểu rõ nguyên tắc ở trong cái giới này. Để tiền lại tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì!”
Hàn Phách lạnh lùng nhìn Diệp Hoa, ánh mắt thoáng hiện lên sát khí. Người như vậy nếu không thu phục được thì chắc chắc phải gạt bỏ nếu không để hắn ta trưởng thành chỉ sợ sớm hay muộn cũng là ác mộng đối với ông ta.
“Không cần nhiều lời, mạng tôi ở đây muốn giết cứ tới.” Diệp Hoa cười lạnh, hai mắt lóe lên, cả người tựa như làn sương mỏng, căn phòng vốn ấm áp, nhiệt độ cũng giảm xuống đột ngột.
Hàn Phách giận quá hóa cười.
“Tốt! Tốt! Tốt!” Liên tục thốt ra ba từ tốt, Hàn Phách ánh mắt dữ tợn hướng về Diệp Hoa.
“Phương Đàm! Ra tay đi!”
Vừa dứt lời, tay phải không hề báo trước, một quyền phi thẳng về Diệp Hoa.
Một quyền đi ra quá bất ngờ, không ai nghĩ tới ông ta lại hèn hạ như vậy.
Bảo Vân không kịp phản ứng chỉ có thể trơ mắt nhìn về Diệp Hoa.
“Lão đại! Cẩn thận!”
Phương Đàm đắc ý cười nhạt, cho dù thực lực có cường hãn đến cỡ nào thì dính phải một đón này ít nhất cũng phải mất nửa cái mạng.
Nhưng ngoài dự liệu của hắn, Diệp Hoa chớp mắt đứng dậy, cánh tay hời hợt giơ ra, một quyền tưởng chừng mạnh mẽ rơi vào tay hắn lại không một tiếng kêu.
Phương Đàm ngẩn người ra, dường như chuyện rất khó tin xảy ra, vẻ mặt biến sắc, lui lại vài bước, tiếp tục vung lên một quyền, một quyền xé gió mà đi, uy lực so với quyền trước càng mạnh.
Nhưng kết quả vẫn như vậy, một quyền kia không chút hiệu quả thậm chí không một dư âm hệt như khí lực của trẻ con.
Diệp Hoa nắm chặt cánh tay Phương Đàm, đáy mắt lóe lên một tia sát khí.
Thấy vậy Phương Đàm nhận ra có gì đó không ổn, vừa muốn lùi ra sau thì cánh tay lại như bị núi đè, không thể nhúc nhích.
Sắc mặt nhanh chóng thay đổi, đáy mắt Phương Đàm lộ rõ vẻ kinh sợ, còn chưa phản ứng một tiếng ‘rắc’ vang lên.
“A!!!”
Xương tay bị gãy, Phương Đàm đau đớn hét lên, thanh âm run rẩy khiến đám người trong phòng đều cảm thấy rét lạnh.
Mà sắc mặt của Hàn Phách cũng không hề được tốt, chớp mắt từ xanh lại sang trắng, nhấp nháy như ánh đèn led. Ông ta đương nhiên không nghĩ rằng Phương Đàm sẽ hạ thủ lưu tình, hai quyền không hiệu quả còn ngược lại bị gãy mất một cánh tay. Xem ra ông đã đánh giá sai năng lực của người thanh niên này, đột nhiên cảm giác hối hận dâng lên nhưng tình thế đến mức này đã không còn cứu vãn được nữa rồi.
“Thân thủ của anh cũng không tồi nhưng…vẫn còn quá kém.” Diệp Hoa nhẹ nhàng rút tay về, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Hàn Phách.
Hàn Phách cảm giác không ổn, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Diệp Hoa phi thân về phía Phương Đàm.
“Giờ đến lượt tôi.”
Phương Đàm vừa muốn xoay người bỏ chạy liền cảm thấy áp lực, cả người như bị bàn tay vô hình kéo ngược về phía sau.
Diệp Hoa đáp trả một quyền, còn chưa kịp nhìn thấy thân ảnh đã nghe một tiếng vang thật lớn dù là bất kì ai nghe được tiếng nổ này cũng cảm thấy rùng mình thay cho Phương Đàm.
Bảo Vân lắc đầu, một quyền này hắn so với ai càng biết rõ, không mất một nửa cái mạng đã coi như lão đại đã rất nhân từ.
Phương Đàm bị đánh bay, cả người đều khảm sâu vào bức tường, miệng phun ra một ngụm máu tươi, từ trên xuống dưới đều rách nát, khắp người đều là vết máu, thoạt nhìn kinh tởm hệt như quỷ lệ vậy.
Đám người phía sau Hàn Phách thấy vậy sắc mặt liền kéo xuống cực điểm, cánh tay run rẩy nhưng vẫn cố nâng súng hướng về Diệp Hoa.
“Đủ, đủ rồi.” Hàn Phách nháy mắt liền già đi chục tuổi, hơn ai hết ông ta biết rất rõ thực lực của Phương Đàm ra sao, ông ta có thể đặt chân lên vị trí ngày hôm nay đều do nhờ phần lớn công lao của Phương Đàm, hắn theo ông ta từ rất lâu, đánh đâu thắng đó nhưng chỉ là núi cao càng có núi cao hơn, ông ta ngàn vạn không thể ngờ người thanh niên trước mặt này đối đầu với Phương Đàm lại không có một chút xây xát, thậm chí người ông ta tin tưởng đều không chịu nổi một quyền đến sống hay chết đều không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.