Chương 469: Chọc Tức Hứa Khải
Tiểu Đào Đào
29/12/2019
Lam Thiên bị Huyên Huyên áp đảo tới không còn
đường lui. Hắn nhìn Huyên Huyên với ánh mắt thập phần phức tạp, để cho
Hứa Tổng biết. Chắc chắn anh ta sẽ đập gãy chân hắn mất..
" Được, tôi đưa cô ra nước ngoài.. :"
Nhưng biết phải làm sao, hắn bất đắc dĩ phải đồng Ý.
Hơn nữa Hứa Khải không thể biết hắn đem dấu Huyên Huyên ở phương trời nào..
Vậy là 2 tuần nữa trôi qua, lúc này Huyên Huyên và Lam Thiên đang ở sân bay quốc tế. Họ quyết định sang Mỹ dong chơi..
Nhưng lúc này Hứa Khải thì khác. Đã hai tuần Huyên Huyên không trở về, Mộc Linh Lan lại quấn lấy hắn. Khiến cho hắn bực bội không ít.
Hơn nữa, hắn lại không liên lạc được cho Huyên Huyên và Lam Thiên. Công việc ở công ty dồn lên đầu hắn, khiến hắn không có cơ hội đi tìm Huyên Huyên.
Bỗng Nhiên điện thoại của hắn rung lên. Hứa Khải mừng vội, mở tin nhắn ra xem. Nhưng hắn không vui vẻ được lâu, sắc mặt liền đen lại như muốn giết người.
Trong tin nhắn có ghi rất rõ ràng, hơn nữa còn chụp hình Lam Thiên cùng Huyên Huyên ở sân bay quốc tế.
" Hứa Khải đây là lần cuối em nhắn tin cho anh, anh còn chưa nhận ra mình sai ở chỗ nào. Em đành mang Lam Thiên theo ra nước ngoài..
"Chắc anh không biết, Lam Thiên luôn thích em nhỉ. Cho anh hối hận chết luôn..
" Cái gì? :" Hứa Khải cả kinh, ném điện thoại vào tường. Gương mặt cực phẩm đen lại, vặn vẹo. Hàm răng nghiến lại hét lên.
" Giỏi lắm Lam Thiên, cậu lại cả gan thích nữ nhân của tôi. Gan cậu lớn bằng trời dám dẫn cô ấy bỏ trốn.
" Đừng để Hứa Khải này bắt được cậu. Tôi sẽ đánh chết cậu...." hừ '
Hứa Khải rống giận, tiếp tục lấy điện thoại quản gia để cho gọi hai người. Nhưng kết quả. Vẫn không liên lạc được..
- Tạch - Rầm :" Chiếc điện thoại thứ 2 thành công nát ngay góc tường..
Quản Gia :"...."
" Hứa Tổng.. đó là điện thoại của....
" Câm miệng ! :" Hứa Khải giận dữ gầm lên.
Quản Gia run rẫy không dám nói hết câu. Tiền lương thì không tăng cho ông, vậy mà còn đập điện thoại của hắn. Vô lí.. hết sức vô lí.. Điện thoại không có lỗi....
" Mau thu xếp đưa Mộc Linh Lan ra khỏi Hứa gia. Ông tìm nơi ở khác cho cô ta tới khi sinh nở..
" Tôi không muốn nhìn thấy Mặt cô ta nữa..
Hắn xoa xoa mi tâm giao phó trách nhiệm cho quản gia. Hắn chỉ nghĩ đơn giản nhưng không ngờ sự việc lại diễn ra tới bước đường cùng.
Bây giờ hắn biết tìm Huyên Huyên và tên Lam Thiên khốn kiếp kia ở phương trời nào đây.
Quả thật đây là tự lấy đá lấp chân mình. Thông minh cả đời lại ngu ngốc một giờ..
Hứa Khải tự dằn vặt mình, lúc này tâm trí hắn loạn lên một hồi. Miệng lẩm bẩm..
" Huyên Huyên, em dám cùng hắn trốn tôi. Em giỏi lắm, tôi bắt được em.. Tôi sẽ trói em ở bên cạnh tôi suốt đời..
" Được, tôi đưa cô ra nước ngoài.. :"
Nhưng biết phải làm sao, hắn bất đắc dĩ phải đồng Ý.
Hơn nữa Hứa Khải không thể biết hắn đem dấu Huyên Huyên ở phương trời nào..
Vậy là 2 tuần nữa trôi qua, lúc này Huyên Huyên và Lam Thiên đang ở sân bay quốc tế. Họ quyết định sang Mỹ dong chơi..
Nhưng lúc này Hứa Khải thì khác. Đã hai tuần Huyên Huyên không trở về, Mộc Linh Lan lại quấn lấy hắn. Khiến cho hắn bực bội không ít.
Hơn nữa, hắn lại không liên lạc được cho Huyên Huyên và Lam Thiên. Công việc ở công ty dồn lên đầu hắn, khiến hắn không có cơ hội đi tìm Huyên Huyên.
Bỗng Nhiên điện thoại của hắn rung lên. Hứa Khải mừng vội, mở tin nhắn ra xem. Nhưng hắn không vui vẻ được lâu, sắc mặt liền đen lại như muốn giết người.
Trong tin nhắn có ghi rất rõ ràng, hơn nữa còn chụp hình Lam Thiên cùng Huyên Huyên ở sân bay quốc tế.
" Hứa Khải đây là lần cuối em nhắn tin cho anh, anh còn chưa nhận ra mình sai ở chỗ nào. Em đành mang Lam Thiên theo ra nước ngoài..
"Chắc anh không biết, Lam Thiên luôn thích em nhỉ. Cho anh hối hận chết luôn..
" Cái gì? :" Hứa Khải cả kinh, ném điện thoại vào tường. Gương mặt cực phẩm đen lại, vặn vẹo. Hàm răng nghiến lại hét lên.
" Giỏi lắm Lam Thiên, cậu lại cả gan thích nữ nhân của tôi. Gan cậu lớn bằng trời dám dẫn cô ấy bỏ trốn.
" Đừng để Hứa Khải này bắt được cậu. Tôi sẽ đánh chết cậu...." hừ '
Hứa Khải rống giận, tiếp tục lấy điện thoại quản gia để cho gọi hai người. Nhưng kết quả. Vẫn không liên lạc được..
- Tạch - Rầm :" Chiếc điện thoại thứ 2 thành công nát ngay góc tường..
Quản Gia :"...."
" Hứa Tổng.. đó là điện thoại của....
" Câm miệng ! :" Hứa Khải giận dữ gầm lên.
Quản Gia run rẫy không dám nói hết câu. Tiền lương thì không tăng cho ông, vậy mà còn đập điện thoại của hắn. Vô lí.. hết sức vô lí.. Điện thoại không có lỗi....
" Mau thu xếp đưa Mộc Linh Lan ra khỏi Hứa gia. Ông tìm nơi ở khác cho cô ta tới khi sinh nở..
" Tôi không muốn nhìn thấy Mặt cô ta nữa..
Hắn xoa xoa mi tâm giao phó trách nhiệm cho quản gia. Hắn chỉ nghĩ đơn giản nhưng không ngờ sự việc lại diễn ra tới bước đường cùng.
Bây giờ hắn biết tìm Huyên Huyên và tên Lam Thiên khốn kiếp kia ở phương trời nào đây.
Quả thật đây là tự lấy đá lấp chân mình. Thông minh cả đời lại ngu ngốc một giờ..
Hứa Khải tự dằn vặt mình, lúc này tâm trí hắn loạn lên một hồi. Miệng lẩm bẩm..
" Huyên Huyên, em dám cùng hắn trốn tôi. Em giỏi lắm, tôi bắt được em.. Tôi sẽ trói em ở bên cạnh tôi suốt đời..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.