Chương 467: Có Thai
Tiểu Đào Đào
29/12/2019
Trước khi rời đi, Huyên Huyên tháo trả dây chuyền và nhẫn cỏ để lại cho Hứa Khải. Còn không quên nhắc nhở..
" Khải anh muốn làm nam nhân có tình có nghĩa thì cứ làm. Em sẽ cho anh thời gian suy nghĩ thấu đáo, xem chúng ta có nên tiến tới hôn nhân hay không.?
" Em càng không thể lấy một người ngốc làm chồng..
" Ầm :" Huyên Huyên đóng sầm cửa lại, Mộc Linh Lan cười lạnh, sau đó mở miệng đáng thương nói..
" Khải Khải, anh chạy đuổi theo cô ấy đi. Là do em khiến cô ấy giận dỗi..
Hứa Khải lạnh lùng, nắm lấy sợi dây chuyền và nhẫn cỏ. Không nói một lời bước ra khỏi thư phòng, mặc kệ Mộc Linh Lan vẫn ở bên trong..
" Huyên Huyên, sao em lại trẻ con như vậy. Tôi có cái khó của chính mình, em lại không tin tôi..
" Lam Thiên, cậu bám theo cô ấy. Mọi tình huống đều phải báo cho tôi biết..
Hứa Khải thở dài lên tiếng, hắn sai sao? Rõ ràng là cô ấy ghen tuông vô lí. Còn trẻ con giận dỗi là bỏ đi..
Lam Thiên nhận lệnh đuổi theo sau Huyên Huyên ra khỏi Hứa Gia. Hắn cũng mắng thầm trong lòng. Hứa Tổng là tên ngu mà.
Không có bất cứ nữ nhân nào, sẽ chấp nhận vị hôn thê cũ ở lại Hứa Gia. Hơn nữa còn lui hôn lễ. Nếu là hắn thì cũng giống Huyên Huyên, tức giận bỏ đi..
Huyên Huyên thuê một khách sạn không xa , cô chỉ muốn bỏ đi ,khiến Hứa Khải biết sợ mà giữ. Thế nhưng hắn lại không nói gì, tên đần này khiến bổn cô nương tức chết..
Lam Thiên cũng thuê một phòng bên cạnh Huyên Huyên. Qua mấy ngày này. Hứa Khải vẫn gọi cho Huyên Huyên quay trở về, kết quả ông nói gà bà nói vịt. Hai người tức giận cúp máy ngang..
" Ẹo ~~ :"
Huyên Huyên đang ngồi ăn bánh bao, xem phim hoạt hình. Bỗng nhiên cơ thể run lên, cổ họng một đợt rợn rợn buồn nôn..
Cô lập tức vào toilet nôn khan, đẩy ra hết cái banh bao mà cô vừa ăn. Trong lòng Huyên Huyên nghi ngờ, cô khẽ tính ngày
" Mẹ nó! Trễ 8 ngày. Không lẽ mang thai với tên thần kinh ngu ngốc kia?
Huyên Huyên muốn chắc chắn,cô liền tới phòng khám tư. Kết quả cho thấy, cô đã mang thai hơn 1 tháng..
Cô cầm tờ siêu âm về khách sạn, trong lòng loạn lên một hồi. Sau đó quyết định gọi cho Hứa Khải lần cuối, hi vọng hắn sẽ nhận ra mình sai ở chỗ nào..
Còn không, cô có sinh con ra. Nhất định không nhận tên thần kinh đần độn kia là Ba.
Giờ phút này Huyên Huyên không thể nào thoải mái được. Cô nhận ra, mình yêu Hứa Khải rất nhiều, là yêu tới tận đáy lòng..
Cô biết Mộc Linh Lan có ý đồ. Nhưng không thể lưu lại cô ta, dù hoàn đáng thương đi nữa, vẫn có cáng giải quyết thích hợp. Cô thừa nhận chính mình ghen tị, ghen tị với Mộc Linh Lan..
Lúc này Hứa Khải cầm di động, ấn gọi cho Huyên Huyên lần thứ 100.Sau vài lần chuông đổ rốt cuộc Huyên Huyên cũng bắt máy..
" Huyên Huyên, em đừng trẻ con như vậy nữa. Mau trở về đi có được hay không??
Cô áp điện thoại vào tai mình, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi..
" Hứa Khải, anh đã biết mình sai chỗ nào không? Anh đã đưa Mộc Linh Lan ra khỏi Hứa Gia chưa..?
" Huyên Huyên, em đừng vô lí ích kỉ như vậy nữa được không. Anh thất hứa là anh sai..
Tới lúc này cô không thể nào hòa hoãn nói chuyện cùng hắn được nữa. Huyên Huyên thét lớn vào trong điện thoại..
" Anh bị ngu sao? Đây là lần cuối tôi gọi cho anh. Tạm biệt..
-- Tút... tút.. tút..
Sắc mặt Hứa Khải đen lại. Cô ấy dám mắng hắn ngu, lại còn tắt máy ngang...
" Chết tiệt.. "
" Khải anh muốn làm nam nhân có tình có nghĩa thì cứ làm. Em sẽ cho anh thời gian suy nghĩ thấu đáo, xem chúng ta có nên tiến tới hôn nhân hay không.?
" Em càng không thể lấy một người ngốc làm chồng..
" Ầm :" Huyên Huyên đóng sầm cửa lại, Mộc Linh Lan cười lạnh, sau đó mở miệng đáng thương nói..
" Khải Khải, anh chạy đuổi theo cô ấy đi. Là do em khiến cô ấy giận dỗi..
Hứa Khải lạnh lùng, nắm lấy sợi dây chuyền và nhẫn cỏ. Không nói một lời bước ra khỏi thư phòng, mặc kệ Mộc Linh Lan vẫn ở bên trong..
" Huyên Huyên, sao em lại trẻ con như vậy. Tôi có cái khó của chính mình, em lại không tin tôi..
" Lam Thiên, cậu bám theo cô ấy. Mọi tình huống đều phải báo cho tôi biết..
Hứa Khải thở dài lên tiếng, hắn sai sao? Rõ ràng là cô ấy ghen tuông vô lí. Còn trẻ con giận dỗi là bỏ đi..
Lam Thiên nhận lệnh đuổi theo sau Huyên Huyên ra khỏi Hứa Gia. Hắn cũng mắng thầm trong lòng. Hứa Tổng là tên ngu mà.
Không có bất cứ nữ nhân nào, sẽ chấp nhận vị hôn thê cũ ở lại Hứa Gia. Hơn nữa còn lui hôn lễ. Nếu là hắn thì cũng giống Huyên Huyên, tức giận bỏ đi..
Huyên Huyên thuê một khách sạn không xa , cô chỉ muốn bỏ đi ,khiến Hứa Khải biết sợ mà giữ. Thế nhưng hắn lại không nói gì, tên đần này khiến bổn cô nương tức chết..
Lam Thiên cũng thuê một phòng bên cạnh Huyên Huyên. Qua mấy ngày này. Hứa Khải vẫn gọi cho Huyên Huyên quay trở về, kết quả ông nói gà bà nói vịt. Hai người tức giận cúp máy ngang..
" Ẹo ~~ :"
Huyên Huyên đang ngồi ăn bánh bao, xem phim hoạt hình. Bỗng nhiên cơ thể run lên, cổ họng một đợt rợn rợn buồn nôn..
Cô lập tức vào toilet nôn khan, đẩy ra hết cái banh bao mà cô vừa ăn. Trong lòng Huyên Huyên nghi ngờ, cô khẽ tính ngày
" Mẹ nó! Trễ 8 ngày. Không lẽ mang thai với tên thần kinh ngu ngốc kia?
Huyên Huyên muốn chắc chắn,cô liền tới phòng khám tư. Kết quả cho thấy, cô đã mang thai hơn 1 tháng..
Cô cầm tờ siêu âm về khách sạn, trong lòng loạn lên một hồi. Sau đó quyết định gọi cho Hứa Khải lần cuối, hi vọng hắn sẽ nhận ra mình sai ở chỗ nào..
Còn không, cô có sinh con ra. Nhất định không nhận tên thần kinh đần độn kia là Ba.
Giờ phút này Huyên Huyên không thể nào thoải mái được. Cô nhận ra, mình yêu Hứa Khải rất nhiều, là yêu tới tận đáy lòng..
Cô biết Mộc Linh Lan có ý đồ. Nhưng không thể lưu lại cô ta, dù hoàn đáng thương đi nữa, vẫn có cáng giải quyết thích hợp. Cô thừa nhận chính mình ghen tị, ghen tị với Mộc Linh Lan..
Lúc này Hứa Khải cầm di động, ấn gọi cho Huyên Huyên lần thứ 100.Sau vài lần chuông đổ rốt cuộc Huyên Huyên cũng bắt máy..
" Huyên Huyên, em đừng trẻ con như vậy nữa. Mau trở về đi có được hay không??
Cô áp điện thoại vào tai mình, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi..
" Hứa Khải, anh đã biết mình sai chỗ nào không? Anh đã đưa Mộc Linh Lan ra khỏi Hứa Gia chưa..?
" Huyên Huyên, em đừng vô lí ích kỉ như vậy nữa được không. Anh thất hứa là anh sai..
Tới lúc này cô không thể nào hòa hoãn nói chuyện cùng hắn được nữa. Huyên Huyên thét lớn vào trong điện thoại..
" Anh bị ngu sao? Đây là lần cuối tôi gọi cho anh. Tạm biệt..
-- Tút... tút.. tút..
Sắc mặt Hứa Khải đen lại. Cô ấy dám mắng hắn ngu, lại còn tắt máy ngang...
" Chết tiệt.. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.