Chương 231: Lạc Giữa Bầy Sói 29
Tiểu Đào Đào
25/11/2019
Tiêu Cao Từ lạnh lùng phát ra mệnh lệnh qua điện thoại. Dường như người đầu giây bên kia rất sợ hãi, cung kính đáp trả.
" Em đã biết thưa lão đại, sẽ có kết quả nhanh nhất cho anh :"
" Tốt, cho người bảo vệ Hàn Huyên Huyên 24/24.
" Cô ấy mất một sợi tóc , thì các ngươi chặt một ngón tay mang đến đây.
Tiêu Cao Từ trấn an, châm thuốc mắt nhìn ra cửa sổ.Thấy Ông Hàn đang bế Huyên Huyên ra khỏi bệnh viện Ngọc Gia.
" Em đã rõ, em chắc chắn bảo vệ chị dâu thật tốt. Lão đại yên tâm.
" Hừ ! còn không mau làm. Nói nhiều như vậy làm gì?
Rứt lời Tiêu Cao Từ cúp máy, hắn lặng lẽ rời khỏi bệnh viện. Mặc kệ 4 tên bằng hữu kia đang thất thần chôn chân tại chỗ.
Lúc này Ngọc Vũ Hạo nắm chặt kẹp tóc, thì thầm to nhỏ vào tai em trai mình . Vài giây sau Ngọc Tử Dương mở miệng nói.
" Thật không ngờ, bảo bối lại là con gái Hàn Tổng . Bây giờ chúng ta phải làm gì để bù đăp đây??
" Bốp~~ Bốp "
Hà Ân nhào tới, đấm tới tấp lên gương mặt điển trai của anh em nhà họ Ngọc. Hắn hét lớn lên, gân xanh ở cổ nổi lên ghê sợ.
" Hừ, Các ngươi còn nói được. Chính các ngươi hạ thuốc dẫn cô ấy vào đúng không? cô ấy là vị hôn thê của tôi... cô ấy là vị hôn thê của tôi...
Hà Ân ôm đầu ngồi thụp xuống đất, tay lớn tự đấm lên đầu mình liên hồi. Ngọc Tử Dương vươn lưỡi liếm môi chảy máu.
" Hà Ân, cậu bình tĩnh lại. Chúng tôi không hạ thuốc cô ấy, lúc gặp đã như vậy rồi...
" Hừ! tôi biết là ai làm rồi. Tôi và Tử Dương đi trước. :" Lúc này Ngọc Vũ Hạo bừng tỉnh, tai phải nắm chặt kẹp tóc, tay trái lôi kéo em trai mình ra khỏi phòng bệnh.
" Hay lắm, anh em nhà họ Ngọc các người giỏi trốn tránh lắm... hừ :" Hà Ân lẩm bẩm liên tục, hắn trách bản thân, hắn hối hận..
" Hà Ân, tôi nghĩ tôi sẽ chịu trách nghiệm với Bảo Bối. :" Tôn Hoắc Tề tiến lại gần, hắn thất thần nghiêm túc đưa ra quyết định.
Lúc này thì hắn hoàn toàn khẳng định, nữ nhân đêm đó là Huyên Huyên. Hắn là người lấy đi lần đầu của cô ấy, thì tất nhiên sẽ chịu trách nghiệm.
Vụ việc vừa xảy ra lúc này, 5 người họ ai cũng có lỗi. Hắn lại không muốn Huyên Huyên thuộc về bất cứ ai trong 4 người kia.
" Tề, cậu điên rồi sao? Hàn Huyên Huyên là vị hôn thê của mình. Tề cậu cũng muốn giành?
" Hà Ân, trước khi mở miệng cậu phải suy nghĩ cho tốt. Hàn Gia đã hủy bỏ hôn sự với Hà gia cậu rồi.
" Vả lại tôi biết, cậu luôn yêu thích Ngọc Tuyết Chi, tam tiểu thư Ngọc Gia... Cậu đừng quá tham lam...
Tôn Hoắc Tề vỗ vỗ lên bã vai Hà Ân, nhưng Hà Ân như nổi cơn điên. Hét lớn lên...
" Không? tôi còn chưa có đồng ý, Bảo bối vẫn nên để cho tôi bù đắp...
" Tùy cậu thôi, tôi thích hành động hơn là ở đây nói điên khùng như cậu.
Nói xong Tôn Hoắc Tề gọi cho trợ lý tới đón mình, Hà Ân cũng mang sắc mặt như Giết người về Hà Gia.
******Ngọc Gia
Lúc này Ngọc Tuyết Chi đóng cửa kín mít, tự nhốt mình trong phòng. Cho tới khi hai anh em Ngọc Gia trở về, cô ta vẫn không bước ra.
Linh cảm không hay vẫn đang tuôn trào trong lòng cô ta. Ngọc Tuyết Chi bấm dãy số cho đám người được thuê ở quán Bar Boring 3 ngày trước.
" Alô... việc... việc tôi giao cho các anh làm tới đâu rồi? :" Ngọc Tuyết Chi lắp bắp nói, không thành câu.
" Ngọc tiểu thư, chuyện sẽ thành công nếu không bị hai người anh quý hóa của cô phá đám... Cô vẫn nên chuyển tiền cho bọn này...
" Nếu không... tút..tút... :'
Nghe tới đây thì Ngọc Tuyết Chi tắt máy hẳn. Gương mặt trắng bệch tái xanh, đầu liên tục lắc...
" Không... không phải là sự thật... sao có thể là cô ta.. Tại sao? rõ ràng kế hoạch rất chu toàn rồi cơ mà....?
" Rầm ~~ "
Cánh cửa bị đạp bật ra, Ngọc Vũ Hạo âm trầm lên tiếng...
" Sao em gái yêu quý, kế hoạch gì chu toàn? có thể kể cho bọn anh biết hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.