Chương 240: Lạc Giữa Bầy Sói 38
Tiểu Đào Đào
26/11/2019
2 giờ sau, 5 người đứng trước Tiêu Gia. Một biệt thự xây ngoài vùng ngoại ô, biệt thự này được thiết kế với bày trí châu Âu.
Hai bên đàn em mặc đồ đen, đứng nghiêm chỉnh cúi đầu hô lớn.
" Lão Đại "
Tôn Hoắc Tề, Hà Ân và hai anh em Ngọc Gia kinh ngạc không Thôi. Càng không ngờ Tiêu Cao Tề là lão đại trong giới hắc đạo.
Tiêu Cao Tề không để ý tới sắc mặt khác thường của đám bạn, hắn lạnh giọng nói.
" Dẫn đường :"
" Vâng thưa lão đại, cô ta ở dưới tầng hầm :'
Một tên đàn em tiến tới trước, dẫn 5 người xuống tầng hầm tối tắm. Bốc mùi ẩm mốc.
Trong này có xây nhiều phòng kín, đặc biệt có đẩy đủ dụng cụ tra tấn, người ngoài nhìn vào không khỏi lạnh sống lưng.
Tức khắc đã tới nơi giam giữ Ngọc Tuyết Chi. Cô ta lúc này hoàn toàn trong tình lõa thể, đầu tóc dối tung. Toàn thân hiện vết xanh tím, rĩ máu do đòn roi.
Lúc này cô ta run rẫy nép sát vào một xó. Tiếng bước chân vang lên, khiến cô ta hồi thần, đưa mắt nhìn hình ảnh quen thuộc...
" Anh trai, anh trai cứu em..mau cứu em ra khỏi đây.
Ngọc Tuyết Chi không hề cố kị mình lõa lồ mà nhào tới song sắt, hai anh em Ngọc Gia lẫn Hà Ân không thể nhận ra Ngọc Tiểu Thư ngây thơ thuần khiết ngày nào.
Lúc này hệt như bà điên kêu loạn, Tiêu Cao Tề nhíu mày lên tiếng...
" Nào nhìn rõ cô ta đi, bắt đầu từ cậu Vũ Hạo. Cậu muốn xử trí người em gái này như thế nào??
Ngọc Vũ Hạo lẫn Ngọc Tử Dương chăm nhìn Ngọc Tuyết Chi. Dù sao cô ta cũng là em gái nuôi từ nhỏ tới lớn, họ không có đủ dũng khí ra tay được.
" Từ ! tùy cậu xử lí :" Hai người họ đồng thanh lên tiếng.
" Tề, Hà Ân... còn hai cậu muốn làm xử trí cô ta như thế nào?
Tiêu Cao Từ tiếp tục dò xét ý kiến hai người còn lại...
" Bảo bối chết rồi, thì cô ta không có quyền được sống :" Tôn Hoắc Tề lạnh lùng lên tiếng...
" Tề nói sao thì làm vậy đi :" Hà Ân gật đầu hưởng ứng theo.
"Ha Ha Ha ! Thú vị. Nhưng tôi lại nghĩ khác các cậu, cô ta chết thì đâu còn gì thú vị....
Tiêu Cao Từ cười khoái trá, hắn tiến lại gần song sắt. Thì Ngọc Tuyết Chi hoảng sợ lùi lại vào góc ,miệng lẩm bẩm...
" Đừng lại đây, tha cho tôi đi... tha cho tôi.... đừng lại đây..
Hắn mặc kệ Ngọc Tuyết Chi la hét, tay cầm chắc gậy lớn tiến vào. Môi mỏng nhếch lên đường cong nhạt...
" Trò chơi bắt đầu :'
Hai anh em Ngọc Gia nhắm chặt mắt không dám nhìn tình cảnh đang diễn ra trước mắt mình. Tôn Hoắc Tề lẫn Hà Ân nhìn chằm chằm Tiêu Cao Từ đánh gãy tứ chi Ngọc Tuyết Chi.
Dùng dao cắt đứt gân tay lẫn gân chân, cắt luôn đầu lưỡi...
Sau đó hắn quăng gậy sắt lẫn dao xuống đất. Lạnh lùng ra lệnh cho đàn em.
" Vứt cô ta ở phố đèn đỏ " hừ "
Ngọc Tuyết Chi đau đớn, trợn trừng mắt. Toàn thân nhiễm máu đỏ tươi. Đầu lưỡi bị cắt đứt khiến cô ta không thể nói được, lúc này còn bị đưa tới phố đèn đỏ.
Chắc chắn là sống không bằng chết.....
Xử lí xong Ngọc Tuyết Chi, cả 5 người tới Hàn Gia để chịu hình phạt, nhưng chỉ mới tới cửa đã bị ông Hàn đuổi đi ngay lập tức.
Thời gian cứ như vậy trôi qua 1 tháng nữa, Huyên Huyên đã bình phục lên rất nhiều. 5 Nam nhân kia vẫn kiên trì tới Hàn Gia, chỉ mong ông bà Hàn tha thứ, hoặc phạt họ cũng được.
Lúc này Huyên Huyên được ông bà Hàn âm thầm đưa lên sân bay . Đi theo cô là hai người hầu mà ông bà chọn kĩ càng, phòng tới thời kì cô sinh nở bên Anh.
Bà Hàn ôm chặt Huyên Huyên đang ngồi trên xe lăn, rưng rưng nước mắt...
" Bảo bối, sang đó phải giữ gìn sức khỏe.. thường xuyên gọi về cho ba mẹ có biết không..
" Con gái bảo bối, giữ gìn sức khỏe. Rồi sớm trở về với Ba mẹ....
Huyên Huyên xoa xoa bụng con nhỏ, mới được 2 tháng của mình. Cô nở nụ cười xinh đẹp, sáng lạn..
" Ba mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc mình và đứa bé thật tốt. Ba mẹ giữ gìn sức khỏe, đợi con trở về..
" Yêu Ba mẹ :"
" Tạm biệt con Gái yêu :"
Ông Bà Hàn buồn dầu, nhìn con gái bảo bối lên máy bay.Ông hi vọng khi con gái trở về, mọi chuyện sẽ tốt hơn...
15 tiếng sau, tại sân bay quốc tế Anh...
Hai bên đàn em mặc đồ đen, đứng nghiêm chỉnh cúi đầu hô lớn.
" Lão Đại "
Tôn Hoắc Tề, Hà Ân và hai anh em Ngọc Gia kinh ngạc không Thôi. Càng không ngờ Tiêu Cao Tề là lão đại trong giới hắc đạo.
Tiêu Cao Tề không để ý tới sắc mặt khác thường của đám bạn, hắn lạnh giọng nói.
" Dẫn đường :"
" Vâng thưa lão đại, cô ta ở dưới tầng hầm :'
Một tên đàn em tiến tới trước, dẫn 5 người xuống tầng hầm tối tắm. Bốc mùi ẩm mốc.
Trong này có xây nhiều phòng kín, đặc biệt có đẩy đủ dụng cụ tra tấn, người ngoài nhìn vào không khỏi lạnh sống lưng.
Tức khắc đã tới nơi giam giữ Ngọc Tuyết Chi. Cô ta lúc này hoàn toàn trong tình lõa thể, đầu tóc dối tung. Toàn thân hiện vết xanh tím, rĩ máu do đòn roi.
Lúc này cô ta run rẫy nép sát vào một xó. Tiếng bước chân vang lên, khiến cô ta hồi thần, đưa mắt nhìn hình ảnh quen thuộc...
" Anh trai, anh trai cứu em..mau cứu em ra khỏi đây.
Ngọc Tuyết Chi không hề cố kị mình lõa lồ mà nhào tới song sắt, hai anh em Ngọc Gia lẫn Hà Ân không thể nhận ra Ngọc Tiểu Thư ngây thơ thuần khiết ngày nào.
Lúc này hệt như bà điên kêu loạn, Tiêu Cao Tề nhíu mày lên tiếng...
" Nào nhìn rõ cô ta đi, bắt đầu từ cậu Vũ Hạo. Cậu muốn xử trí người em gái này như thế nào??
Ngọc Vũ Hạo lẫn Ngọc Tử Dương chăm nhìn Ngọc Tuyết Chi. Dù sao cô ta cũng là em gái nuôi từ nhỏ tới lớn, họ không có đủ dũng khí ra tay được.
" Từ ! tùy cậu xử lí :" Hai người họ đồng thanh lên tiếng.
" Tề, Hà Ân... còn hai cậu muốn làm xử trí cô ta như thế nào?
Tiêu Cao Từ tiếp tục dò xét ý kiến hai người còn lại...
" Bảo bối chết rồi, thì cô ta không có quyền được sống :" Tôn Hoắc Tề lạnh lùng lên tiếng...
" Tề nói sao thì làm vậy đi :" Hà Ân gật đầu hưởng ứng theo.
"Ha Ha Ha ! Thú vị. Nhưng tôi lại nghĩ khác các cậu, cô ta chết thì đâu còn gì thú vị....
Tiêu Cao Từ cười khoái trá, hắn tiến lại gần song sắt. Thì Ngọc Tuyết Chi hoảng sợ lùi lại vào góc ,miệng lẩm bẩm...
" Đừng lại đây, tha cho tôi đi... tha cho tôi.... đừng lại đây..
Hắn mặc kệ Ngọc Tuyết Chi la hét, tay cầm chắc gậy lớn tiến vào. Môi mỏng nhếch lên đường cong nhạt...
" Trò chơi bắt đầu :'
Hai anh em Ngọc Gia nhắm chặt mắt không dám nhìn tình cảnh đang diễn ra trước mắt mình. Tôn Hoắc Tề lẫn Hà Ân nhìn chằm chằm Tiêu Cao Từ đánh gãy tứ chi Ngọc Tuyết Chi.
Dùng dao cắt đứt gân tay lẫn gân chân, cắt luôn đầu lưỡi...
Sau đó hắn quăng gậy sắt lẫn dao xuống đất. Lạnh lùng ra lệnh cho đàn em.
" Vứt cô ta ở phố đèn đỏ " hừ "
Ngọc Tuyết Chi đau đớn, trợn trừng mắt. Toàn thân nhiễm máu đỏ tươi. Đầu lưỡi bị cắt đứt khiến cô ta không thể nói được, lúc này còn bị đưa tới phố đèn đỏ.
Chắc chắn là sống không bằng chết.....
Xử lí xong Ngọc Tuyết Chi, cả 5 người tới Hàn Gia để chịu hình phạt, nhưng chỉ mới tới cửa đã bị ông Hàn đuổi đi ngay lập tức.
Thời gian cứ như vậy trôi qua 1 tháng nữa, Huyên Huyên đã bình phục lên rất nhiều. 5 Nam nhân kia vẫn kiên trì tới Hàn Gia, chỉ mong ông bà Hàn tha thứ, hoặc phạt họ cũng được.
Lúc này Huyên Huyên được ông bà Hàn âm thầm đưa lên sân bay . Đi theo cô là hai người hầu mà ông bà chọn kĩ càng, phòng tới thời kì cô sinh nở bên Anh.
Bà Hàn ôm chặt Huyên Huyên đang ngồi trên xe lăn, rưng rưng nước mắt...
" Bảo bối, sang đó phải giữ gìn sức khỏe.. thường xuyên gọi về cho ba mẹ có biết không..
" Con gái bảo bối, giữ gìn sức khỏe. Rồi sớm trở về với Ba mẹ....
Huyên Huyên xoa xoa bụng con nhỏ, mới được 2 tháng của mình. Cô nở nụ cười xinh đẹp, sáng lạn..
" Ba mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc mình và đứa bé thật tốt. Ba mẹ giữ gìn sức khỏe, đợi con trở về..
" Yêu Ba mẹ :"
" Tạm biệt con Gái yêu :"
Ông Bà Hàn buồn dầu, nhìn con gái bảo bối lên máy bay.Ông hi vọng khi con gái trở về, mọi chuyện sẽ tốt hơn...
15 tiếng sau, tại sân bay quốc tế Anh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.