Chương 410: Nhiệm Vụ Cuối Cùng 24
Tiểu Đào Đào
20/12/2019
Huyên Huyên trở về Thịnh Gia trước, còn Tiêu
Mạn theo Thư Kỳ ra ngoài mua sắm. Cô dự định trước sau gì cũng phải lăn
lộn với 3 tên nam nhân kia.
Bây giờ có dấu đi dung mạo cũng không có tác dụng gì. Có mặt đẹp thì cứ dùng, bổn cô nương lại không quan tâm cảm xúc của tên Lâm Hoằng thanh mai chúc mã kia nữa.
Chắc chắn đêm sinh nhật của Tiêu Mạn, Thịnh Thế Dân cũng sẽ mời bạn bè làm ăn thân quen. Những người có chức vị địa vị tham gia.
Không biết Lâm Hoằng và Trịnh Kỳ Long, Cố Kỷ Niên có tham gia hay không?
Sắc trời dần tối, Huyên Huyên tắm rửa qua. Cô tẩy trang, mặc vào mình một bộ váy ngủ màu đen, hai dây áo mỏng manh, khó khăn ôm lấy bộ ngực no tròn, như sắp đứt đi hai dây áo..
Lúc này Tiêu Mạn, đi mua sắm về . Trên tay cô ta cầm rất nhiều đồ hàng hiệu. Quả thật không phải tiền của mình, thì tiêu không biết tiếc..
Tiêu Mạn nhìn lên lầu, cô ta cười cợt nhanh chóng bước lên lầu. Với ý định chọc tức Huyên Huyên..
" Cốc -- Cốc, :" Tiếng gõ cửa vang lên.
Huyên Huyên lau tóc ướt của mình, tiến tới mở cửa. Ngay lập tức khi Tiêu Mạn nhìn thấy Huyên Huyên, cô ta ngờ vực lên tiếng.
Vì không thể nào, trong phòng Thịnh Huyên Huyên xấu xí đen nhẽm. Lại xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp, trắng ngần, đường cong quyến rũ mê người...
Từng cái chớp mắt cũng khiến người khác phải mất hồn...
" Cô là ai? Sao lại ở trong phòng của Thịnh Huyên Huyên..
Huyên Huyên nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực. Cao ngạo nhìn Tiêu Mạn với nữa con mắt, ôn tồn lên tiếng.
" Mày nghĩ bổn cô nương là ai?
Nghe được giọng nói quen thuộc, Tiêu Mạn trợn mắt. Hai tay bịt lấy miệng mình, king ngạc tránh cho bản thân thốt thành tiếng..
" Không thể nào...
" Không thể là mày được, Thịnh Huyên Huyên.. tại sao mày trở nên như vậy ..
" Chuyện này không thể xảy ra được..:"
Tiêu Mạn lắc đầu liên tục, lui về sau. Thật sự không tin vào mắt mình..
" Tiêu Mạn, không cái gì cơ? Ngay từ đầu bổn cô nương không có xâu xí, tao xinh đẹp mày thất vọng lắm phải không...?
Huyên Huyên tiến lên, nói thầm vào tai Tiêu Mạn. Cô ta hoảng sợ lui về sau tới lợi hại, sau đó hốt hoảng chạy xuống lầu..
Bộ dạng như thể gặp phải ma.. Thư Kỳ thấy con gái hoảng loạn, liền lên tiếng hỏi..
" Mạn Nhi, xảy ra chuyện gì??
"Mẹ... mẹ... con tiện nhân kia, bỗng nhiên trở nên xinh đẹp. Còn rất giống với người đàn bà trong ảnh.
Tiêu Mạn lắp bắp lên tiếng, tay chỉ về tấm ảnh cũ kĩ trong tủ kính. Thư Kỳ hơi nghiêng đầu nhìn nữ nhân trong tấm hình..
" Nhan Nhan?
" Con nhỏ đó, thật sự trở nên xinh đẹp??
Tiêu Mạn gật đầu liên hồi, Thư Kỳ đảo đảo đôi mắt, sau đó cười quỷ dị. Thì thầm vào tai Tiêu Mạn.
"Con bình tĩnh, nghe mẹ nói.. :"
" Mẹ đã có cách..
" Con cầm lấy cái này, rồi.......
Qua một hồi nghe kế hoạch của mẹ mình, Tiêu Mạn như lấy lại lòng tin, cô ta nhếch miệng cười vặn vẹo..
" Xinh đẹp thì làm sao, không phải chỉ để cho đàn ông chà đạp, chơi đùa thôi sao?
" Thịnh Huyên Huyên, cô hãy đợi đó.. :"
Bây giờ có dấu đi dung mạo cũng không có tác dụng gì. Có mặt đẹp thì cứ dùng, bổn cô nương lại không quan tâm cảm xúc của tên Lâm Hoằng thanh mai chúc mã kia nữa.
Chắc chắn đêm sinh nhật của Tiêu Mạn, Thịnh Thế Dân cũng sẽ mời bạn bè làm ăn thân quen. Những người có chức vị địa vị tham gia.
Không biết Lâm Hoằng và Trịnh Kỳ Long, Cố Kỷ Niên có tham gia hay không?
Sắc trời dần tối, Huyên Huyên tắm rửa qua. Cô tẩy trang, mặc vào mình một bộ váy ngủ màu đen, hai dây áo mỏng manh, khó khăn ôm lấy bộ ngực no tròn, như sắp đứt đi hai dây áo..
Lúc này Tiêu Mạn, đi mua sắm về . Trên tay cô ta cầm rất nhiều đồ hàng hiệu. Quả thật không phải tiền của mình, thì tiêu không biết tiếc..
Tiêu Mạn nhìn lên lầu, cô ta cười cợt nhanh chóng bước lên lầu. Với ý định chọc tức Huyên Huyên..
" Cốc -- Cốc, :" Tiếng gõ cửa vang lên.
Huyên Huyên lau tóc ướt của mình, tiến tới mở cửa. Ngay lập tức khi Tiêu Mạn nhìn thấy Huyên Huyên, cô ta ngờ vực lên tiếng.
Vì không thể nào, trong phòng Thịnh Huyên Huyên xấu xí đen nhẽm. Lại xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp, trắng ngần, đường cong quyến rũ mê người...
Từng cái chớp mắt cũng khiến người khác phải mất hồn...
" Cô là ai? Sao lại ở trong phòng của Thịnh Huyên Huyên..
Huyên Huyên nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực. Cao ngạo nhìn Tiêu Mạn với nữa con mắt, ôn tồn lên tiếng.
" Mày nghĩ bổn cô nương là ai?
Nghe được giọng nói quen thuộc, Tiêu Mạn trợn mắt. Hai tay bịt lấy miệng mình, king ngạc tránh cho bản thân thốt thành tiếng..
" Không thể nào...
" Không thể là mày được, Thịnh Huyên Huyên.. tại sao mày trở nên như vậy ..
" Chuyện này không thể xảy ra được..:"
Tiêu Mạn lắc đầu liên tục, lui về sau. Thật sự không tin vào mắt mình..
" Tiêu Mạn, không cái gì cơ? Ngay từ đầu bổn cô nương không có xâu xí, tao xinh đẹp mày thất vọng lắm phải không...?
Huyên Huyên tiến lên, nói thầm vào tai Tiêu Mạn. Cô ta hoảng sợ lui về sau tới lợi hại, sau đó hốt hoảng chạy xuống lầu..
Bộ dạng như thể gặp phải ma.. Thư Kỳ thấy con gái hoảng loạn, liền lên tiếng hỏi..
" Mạn Nhi, xảy ra chuyện gì??
"Mẹ... mẹ... con tiện nhân kia, bỗng nhiên trở nên xinh đẹp. Còn rất giống với người đàn bà trong ảnh.
Tiêu Mạn lắp bắp lên tiếng, tay chỉ về tấm ảnh cũ kĩ trong tủ kính. Thư Kỳ hơi nghiêng đầu nhìn nữ nhân trong tấm hình..
" Nhan Nhan?
" Con nhỏ đó, thật sự trở nên xinh đẹp??
Tiêu Mạn gật đầu liên hồi, Thư Kỳ đảo đảo đôi mắt, sau đó cười quỷ dị. Thì thầm vào tai Tiêu Mạn.
"Con bình tĩnh, nghe mẹ nói.. :"
" Mẹ đã có cách..
" Con cầm lấy cái này, rồi.......
Qua một hồi nghe kế hoạch của mẹ mình, Tiêu Mạn như lấy lại lòng tin, cô ta nhếch miệng cười vặn vẹo..
" Xinh đẹp thì làm sao, không phải chỉ để cho đàn ông chà đạp, chơi đùa thôi sao?
" Thịnh Huyên Huyên, cô hãy đợi đó.. :"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.