Chương 321: Thế Giới Này Quá Nguy hiểm 32
Tiểu Đào Đào
07/12/2019
8 ngày sau đó, Huyên Huyên đang ngủ bất giác bị
một cánh tay vắt qua người mình.Cô nghĩ có lẽ là Hạ Mặc Phỉ đè lên, nên
tiếp tục ngủ tiếp.
Hạ Mặc Phỉ bỗng nhiên ngồi bật dậy, hắn xoa nhẹ lên trán nhỏ bóng loáng của cô. Nhỏ giọng nói, từng câu từng chữ rất rõ ràng..
" Huyên Huyên, anh nhớ em.. "
" Cảm ơn em, đã luôn ở bên cạnh anh, Anh yêu em.
Lúc này Huyên Huyên Huyên vẫn đang ngủ, cô mơ màng nhìn thấy nam nhân nằm cạnh mình. Bất giác đã ngồi dậy từ hồi nào...
" Mặc Phỉ, trời còn chưa sáng, anh nằm thêm lúc nữa đi :"
Hắn yên lặng không nói gì, hai tay lưu loat xé rách chiếc quần jean. Lột bỏ luôn quần lót ren nhỏ ra một góc.
Bây giờ Huyên Huyên thực sự tỉnh ngủ, cô ngồi bật dậy. Thì tức khắc Hạ Mặc Phỉ gác hai chân cô lên vai hắn, vươn đầu lưỡi ra liếm lên tiểu huyệt..
" Ah -- A.."
" Mặc Phỉ anh đang làm gì ? Anh khôi phục lại ý thức rồi sao ? :" Huyên Huyên bị hắn liếm bất ngờ, thân thể cô run lên , khó khăn lên tiếng hỏi
" Huyên Huyên, anh sẽ bù cho em :" Dứt lời hắn tiếp tục liếm mút, chiếc lưỡi nóng ran càn quét xung quanh miệng tiểu huyệt.
" A... Ưm... liếm nữa.. đi.. Mặc Phỉ.. đúng rồi, anh phải bù đắp cho em... Ân.. ân.. thoải mái.. ưm...
Khoái cảm từ lâu không hưởng thụ qua, nay nó lại ùa về như thủy triều. Huyên Huyên cong người như con tôm, tê dại kêu rên...
" Ha Hưm... Anh liếm ....em....sắp điên lên..ưm... ưmm. â..... ân... :?
Huyên Huyên thở tới gấp gáp, hông và mông nâng ao lên. Hung hăng ép sát vào mặt hắn, mười ngón tay của Hạ Mặc Phỉ bấu chặt lên hai mông của Huyên Huyên.
Hạ Mặc Phỉ ngẩng đầu lên nhìn Huyên đang rên rĩ, hắn thẳng gồng lưỡi ra chọc vào lỗ nhỏ của cô.
" Ha.. Ah -- Ngứa... ưm.. :" Huyên Huyên bật người dậy, ôm chặt lấy cổ Hạ Mặc Phỉ.
Hạ Mặc Phỉ rời miệng khỏi tiểu huyệt, hắn ôm Huyên Huyên vào lòng, thôi hơi thở nóng vào lỗ tai của cô.
" Huyên Huyên, anh không còn là con người nữa...
"Suỵt ! Anh thành ác quỷ đi nữa em vẫn sẽ luôn bên anh :" Cô không để cho hắn nói hết câu, ngón tay đặt lên cánh môi mỏng của hắn...
" Huyên Huyên, em có biết. Em đang nói cái gì không? :" Hắn ôm chặt lấy cô , chứa đựng nhiều tình yêu nồng nàn.
" Vậy Mặc Phỉ, anh có biết anh đang làm cái gì không ? Em không thể thõa mãn chỉ bằng ngón tay của anh.
" Mặc Phỉ, mau tới bù đắp cho em :" Huyên Huyên không biết xấu hổ, mà đưa mà tư thế câu dẫn kích thích hắn.
Hắn cúi xuống nhìn côn thịt từ lâu không cứng.Tới hôm nay lại bành trướng tới đáng sợ, dường như to hơn gấp hai khi hắn là con người.
Huyên Huyên híp mắt nhìn côn thịt cực đại trước mặt mình. Cô đang ước chừng liệu có nhét được vào hết hay không đây.
" Mở rộng chân ra, anh bù đắp cho em :" Hạ Mặc Phỉ đẩy Huyên Lui về sau, cô ngửa người ra, chống hai tay lên đất. Nâng toàn bộ người cao lên, hai chân banh rộng hết cỡ chào đón hắn.
" Mặc Phỉ mau tới....:"
Hắn gật đầu đầu hạ thấp eo mình một chút. Tay cầm lấy côn thịt cực đại thô to hằn gân xanh lên rõ rệt.
Côn thịt cọ cọ trên miệng tiểu huyệt, dâm dịch nhanh chóng tiết ra bôi trơn quy đầu to lớn , sau đó hắn tàn nhẫn mạnh mẽ đẩy côn thịt vào trong lỗ nhỏ khít kia.
" Ót ~~ "
" Ah -- Rách mất... tại sao lại to như vậy... a... đau.... :" Huyên Huyên hét lên một tiếng.
Hạ Mặc Phỉ ủy khuất nhìn Huyên Huyên , to cũng là lỗi của hắn hay sao ?
Hạ Mặc Phỉ bỗng nhiên ngồi bật dậy, hắn xoa nhẹ lên trán nhỏ bóng loáng của cô. Nhỏ giọng nói, từng câu từng chữ rất rõ ràng..
" Huyên Huyên, anh nhớ em.. "
" Cảm ơn em, đã luôn ở bên cạnh anh, Anh yêu em.
Lúc này Huyên Huyên Huyên vẫn đang ngủ, cô mơ màng nhìn thấy nam nhân nằm cạnh mình. Bất giác đã ngồi dậy từ hồi nào...
" Mặc Phỉ, trời còn chưa sáng, anh nằm thêm lúc nữa đi :"
Hắn yên lặng không nói gì, hai tay lưu loat xé rách chiếc quần jean. Lột bỏ luôn quần lót ren nhỏ ra một góc.
Bây giờ Huyên Huyên thực sự tỉnh ngủ, cô ngồi bật dậy. Thì tức khắc Hạ Mặc Phỉ gác hai chân cô lên vai hắn, vươn đầu lưỡi ra liếm lên tiểu huyệt..
" Ah -- A.."
" Mặc Phỉ anh đang làm gì ? Anh khôi phục lại ý thức rồi sao ? :" Huyên Huyên bị hắn liếm bất ngờ, thân thể cô run lên , khó khăn lên tiếng hỏi
" Huyên Huyên, anh sẽ bù cho em :" Dứt lời hắn tiếp tục liếm mút, chiếc lưỡi nóng ran càn quét xung quanh miệng tiểu huyệt.
" A... Ưm... liếm nữa.. đi.. Mặc Phỉ.. đúng rồi, anh phải bù đắp cho em... Ân.. ân.. thoải mái.. ưm...
Khoái cảm từ lâu không hưởng thụ qua, nay nó lại ùa về như thủy triều. Huyên Huyên cong người như con tôm, tê dại kêu rên...
" Ha Hưm... Anh liếm ....em....sắp điên lên..ưm... ưmm. â..... ân... :?
Huyên Huyên thở tới gấp gáp, hông và mông nâng ao lên. Hung hăng ép sát vào mặt hắn, mười ngón tay của Hạ Mặc Phỉ bấu chặt lên hai mông của Huyên Huyên.
Hạ Mặc Phỉ ngẩng đầu lên nhìn Huyên đang rên rĩ, hắn thẳng gồng lưỡi ra chọc vào lỗ nhỏ của cô.
" Ha.. Ah -- Ngứa... ưm.. :" Huyên Huyên bật người dậy, ôm chặt lấy cổ Hạ Mặc Phỉ.
Hạ Mặc Phỉ rời miệng khỏi tiểu huyệt, hắn ôm Huyên Huyên vào lòng, thôi hơi thở nóng vào lỗ tai của cô.
" Huyên Huyên, anh không còn là con người nữa...
"Suỵt ! Anh thành ác quỷ đi nữa em vẫn sẽ luôn bên anh :" Cô không để cho hắn nói hết câu, ngón tay đặt lên cánh môi mỏng của hắn...
" Huyên Huyên, em có biết. Em đang nói cái gì không? :" Hắn ôm chặt lấy cô , chứa đựng nhiều tình yêu nồng nàn.
" Vậy Mặc Phỉ, anh có biết anh đang làm cái gì không ? Em không thể thõa mãn chỉ bằng ngón tay của anh.
" Mặc Phỉ, mau tới bù đắp cho em :" Huyên Huyên không biết xấu hổ, mà đưa mà tư thế câu dẫn kích thích hắn.
Hắn cúi xuống nhìn côn thịt từ lâu không cứng.Tới hôm nay lại bành trướng tới đáng sợ, dường như to hơn gấp hai khi hắn là con người.
Huyên Huyên híp mắt nhìn côn thịt cực đại trước mặt mình. Cô đang ước chừng liệu có nhét được vào hết hay không đây.
" Mở rộng chân ra, anh bù đắp cho em :" Hạ Mặc Phỉ đẩy Huyên Lui về sau, cô ngửa người ra, chống hai tay lên đất. Nâng toàn bộ người cao lên, hai chân banh rộng hết cỡ chào đón hắn.
" Mặc Phỉ mau tới....:"
Hắn gật đầu đầu hạ thấp eo mình một chút. Tay cầm lấy côn thịt cực đại thô to hằn gân xanh lên rõ rệt.
Côn thịt cọ cọ trên miệng tiểu huyệt, dâm dịch nhanh chóng tiết ra bôi trơn quy đầu to lớn , sau đó hắn tàn nhẫn mạnh mẽ đẩy côn thịt vào trong lỗ nhỏ khít kia.
" Ót ~~ "
" Ah -- Rách mất... tại sao lại to như vậy... a... đau.... :" Huyên Huyên hét lên một tiếng.
Hạ Mặc Phỉ ủy khuất nhìn Huyên Huyên , to cũng là lỗi của hắn hay sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.