Chương 323: Thế Giới Này Quá Nguy Hiểm 34
Tiểu Đào Đào
07/12/2019
Hai tay hắn vòng ra trước ngực Huyên Huyên, nắm
lấy hai vú lớn. Ngăn cản cho chúng đung đưa liên tục, dịch sữa theo đó
bắn tung toé lên mặt hắn.
" Huyên Huyên... Em có thoải mái...hài lòng với gậy thịt này hay không?
" Em thích ngón tay của anh, hay gậy thịt to lớn này... hừ... :"
" A -- Em thích côn thịt lớn... gậy thịt làm em thỏa mãn... Ân...Mặc Phỉ... mau cắm nữa...em muốn nữa.. ân.. ân...
Hạ Măc Phỉ vui sướng, hôn mạnh lên đôi môi của Huyên Huyên.Miệng lưỡi điên đảo lộng tung hoành trong khoang miệng, găt gao nuốt lất lưỡi và nước bọt ngọt ngào của cô tiết ra.
Eo hông phối với mông gia tăng tốc độ cực nhanh, cực mạnh . Động côn thịt thô lớm tiến vào chỗ sâu nhất bên trong tiểu huyệt .
Cổ tử tử của Huyên Huyên co thắt, hút lấy quy đầu to lớn của hắn đang hung hãn thúc mạnh bạo, muốn bung vỡ tất cả bên trong ra.
Thế nhưng Hạ Mặc Phỉ càng kịch liệt điên cuồng thúc đẩy, hắn cảm giác như vẫn còn chưa đủ, chưa đủ..làm bao nhiêu cũng không đủ.. hắn muốn nhiều hơn nữa.. phải xỏ xuyên hỏng lổ nhỏ chật khít kia.
Lúc này Huyên Huyên bị hắn hôn loạn, hô hấp cô dồn dập. Bụng nhỏ cứng lên đau quặn. Tư vị sung sướng thống khổ tra tấn tinh thần lẫn thẻ xác của Huyên Huyên.
" Không cần... A.. không cần đẩy....anh làm em chết mất...Mặc Phỉ, đừng đẩy nữa... thật căng...thât sâu... anh xé em ra mất... ô.. ô. ô..
Hạ Mặc Phỉ gồng toàn thân lên, hắn thít chặt cơ mông và hông, Tàn nhẫn ác liệt mà đưa đẩy côn thịt thô to cắm xuyên tới hoa huyệt
Tiểu huyệt khít rịt co rút mút lấy côn thịt của hắn. Từng thớ thịt ôm ghì lấy hậu thân hắn .Dịch thủy bóng bỏng phun lên quy đầu to lớn...
Hắn cảm giác được côn thịt tê dại ngứa ngáy, như có hàng trăm hàng nhìn con kiếm đu bám cắn lấy hắn.
" Nhóp nhép --Bạch -- Bạch :"
Nơi giao hoan của hai người, phát ra âm thanh dâm mị, dịch nhờn trắng đục bám lấy côn thịt nhiễm ra ngoài, mỗi khi hắn rút côn thịt ra....
" Mặc Phỉ, anh nói đi... tại sao....5 năm. rồi.. anh mới động tới em... anh có yêu em hay không...
" Anh nói đi... ưmm... Em không muốn rời xa anh một chút nào... dù chỉ là 1 giây 1 phút..
Huyên Huyên mấp máy miệng, thở phì phò liên tục mở miệng hỏi hắn, hai tay cô vươn ra sau. Bấu chặt lên vai rắn chắc của hắn...
" Yêu...
" Anh yêu em... nên mới không dám động vào người em.. trong khi... ưmm.. bản thân anh chưa có gì... hừ... nhưng..
" Bạch -- Bạch "
" Nhưng bây giờ tát cả đều không quan trọng... không quan trong bằng em.. Huyên Huyên... anh yêu em... yêu từ ánh mắt đầu tiên.. ân... hừ...
" Ha. -- Thật sự? Huyên Huyên rên rỉ thở dốc, vẫn cố gắng lên tiếng hỏi...
" Thật... anh nói đều là thật.. muốn....ư.. muốn cắm mạnh hơn.. nữa... Huyên Huyên.. em mút thật chặt... em. làm anh điên lên mất...
Hạ Mặc Phỉ bế Huyên Huyên lên. Hai tay túm chặt lấy chân cô. Nâng cao mông cô sau đó lại dập mạnh xuống , côn thịt thô lớn thành công lút cán...khớp với cổ tử cung hút lấy hắn...
Khoái cảm dào dạt dâng lên, hai thân thể điên cuồng giao hoan. Hắn thúc mông hông nhanh hơn, nâng mông Huyên Huyên cao lên rồi thả xuống theo tốc độ của hắn...
Tư vị sung sướng lâng lang khó tả chiếm lấy lí trí của hai người. Giống như thể, đây không phải mạt thế, mà là thời bình...
" Huyên Huyên... Em có thoải mái...hài lòng với gậy thịt này hay không?
" Em thích ngón tay của anh, hay gậy thịt to lớn này... hừ... :"
" A -- Em thích côn thịt lớn... gậy thịt làm em thỏa mãn... Ân...Mặc Phỉ... mau cắm nữa...em muốn nữa.. ân.. ân...
Hạ Măc Phỉ vui sướng, hôn mạnh lên đôi môi của Huyên Huyên.Miệng lưỡi điên đảo lộng tung hoành trong khoang miệng, găt gao nuốt lất lưỡi và nước bọt ngọt ngào của cô tiết ra.
Eo hông phối với mông gia tăng tốc độ cực nhanh, cực mạnh . Động côn thịt thô lớm tiến vào chỗ sâu nhất bên trong tiểu huyệt .
Cổ tử tử của Huyên Huyên co thắt, hút lấy quy đầu to lớn của hắn đang hung hãn thúc mạnh bạo, muốn bung vỡ tất cả bên trong ra.
Thế nhưng Hạ Mặc Phỉ càng kịch liệt điên cuồng thúc đẩy, hắn cảm giác như vẫn còn chưa đủ, chưa đủ..làm bao nhiêu cũng không đủ.. hắn muốn nhiều hơn nữa.. phải xỏ xuyên hỏng lổ nhỏ chật khít kia.
Lúc này Huyên Huyên bị hắn hôn loạn, hô hấp cô dồn dập. Bụng nhỏ cứng lên đau quặn. Tư vị sung sướng thống khổ tra tấn tinh thần lẫn thẻ xác của Huyên Huyên.
" Không cần... A.. không cần đẩy....anh làm em chết mất...Mặc Phỉ, đừng đẩy nữa... thật căng...thât sâu... anh xé em ra mất... ô.. ô. ô..
Hạ Mặc Phỉ gồng toàn thân lên, hắn thít chặt cơ mông và hông, Tàn nhẫn ác liệt mà đưa đẩy côn thịt thô to cắm xuyên tới hoa huyệt
Tiểu huyệt khít rịt co rút mút lấy côn thịt của hắn. Từng thớ thịt ôm ghì lấy hậu thân hắn .Dịch thủy bóng bỏng phun lên quy đầu to lớn...
Hắn cảm giác được côn thịt tê dại ngứa ngáy, như có hàng trăm hàng nhìn con kiếm đu bám cắn lấy hắn.
" Nhóp nhép --Bạch -- Bạch :"
Nơi giao hoan của hai người, phát ra âm thanh dâm mị, dịch nhờn trắng đục bám lấy côn thịt nhiễm ra ngoài, mỗi khi hắn rút côn thịt ra....
" Mặc Phỉ, anh nói đi... tại sao....5 năm. rồi.. anh mới động tới em... anh có yêu em hay không...
" Anh nói đi... ưmm... Em không muốn rời xa anh một chút nào... dù chỉ là 1 giây 1 phút..
Huyên Huyên mấp máy miệng, thở phì phò liên tục mở miệng hỏi hắn, hai tay cô vươn ra sau. Bấu chặt lên vai rắn chắc của hắn...
" Yêu...
" Anh yêu em... nên mới không dám động vào người em.. trong khi... ưmm.. bản thân anh chưa có gì... hừ... nhưng..
" Bạch -- Bạch "
" Nhưng bây giờ tát cả đều không quan trọng... không quan trong bằng em.. Huyên Huyên... anh yêu em... yêu từ ánh mắt đầu tiên.. ân... hừ...
" Ha. -- Thật sự? Huyên Huyên rên rỉ thở dốc, vẫn cố gắng lên tiếng hỏi...
" Thật... anh nói đều là thật.. muốn....ư.. muốn cắm mạnh hơn.. nữa... Huyên Huyên.. em mút thật chặt... em. làm anh điên lên mất...
Hạ Mặc Phỉ bế Huyên Huyên lên. Hai tay túm chặt lấy chân cô. Nâng cao mông cô sau đó lại dập mạnh xuống , côn thịt thô lớn thành công lút cán...khớp với cổ tử cung hút lấy hắn...
Khoái cảm dào dạt dâng lên, hai thân thể điên cuồng giao hoan. Hắn thúc mông hông nhanh hơn, nâng mông Huyên Huyên cao lên rồi thả xuống theo tốc độ của hắn...
Tư vị sung sướng lâng lang khó tả chiếm lấy lí trí của hai người. Giống như thể, đây không phải mạt thế, mà là thời bình...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.