Chương 297: Thế Giới Này Quá Nguy Hiểm 8
Tiểu Đào Đào
04/12/2019
Nghe được Hạ Mặc Phỉ nói như vậy, cô định lên tiếng ngăn cản hắn. Nhưng tiếng hét của hai anh em họ Mộc cắt ngang..
" Rầm --"
Tiếng cửa đóng mạnh , phát ra âm thanh lớn vang vọng. Xen lẫn tiếng thét lớn.
" Quái.. quái vật, ngoài kia thật sự có tang thi. Thật kinh khủng :"
" Chúng ăn thịt người, quá khủng khiếp chúng ta mau rời khỏi đây. Mau rời khỏi nơi này.
Mộc Bá, Mộc Cường thay hốt hoảng thay nhau nói. Sắc mặt họ tái nhợt , mồ hôi chảy đầm đìa..
Lâm Y Y quay đầu sang, lên tiếng trấn ân.
" Hai người từ từ nói, bên ngoài như thế nào? thật sự có tang thi??
Hai anh em họ Mộc gật đầu liên tục, lúc này họ thật sự bị dọa cho sợ. Huyên Huyên hơi nghiêng đầu, mỉa mai nói.
" Tôi không có nói dối, các người tin rồi đấy! Mặc Phỉ, ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này. Em chỉ sợ còn ở lại, sẽ không đủ vật tư lương thực cho chúng ta dùng.
"Được, nghe theo em :" Hạ Mặc Phỉ gật đầu, bây giờ chỉ còn cách này thôi. Ở lại chắc chắn bị chết đói.
" Cô định đi đâu? Phải cho chúng tôi theo cùng! ? Mộc Bá xen vào, hắn bị dọa cho sợ còn chưa hồi thần. Nay lại nghe thấy Huyên Huyên định đi đâu đó, hắn nhất định phải đi theo..
Huyên Huyên cau mày nhìn Mộc Bá, cô không thích thái độ của hai nam nhân này. Thật ngu ngốc, sớm muộn gì cũng bị Lâm Y Y lợi dụng cho tới chết...
" Đúng vậy, chị Huyên Huyên, anh Mặc Phỉ hai người định đi đâu ? chúng ta là một nhóm đi phải cùng đi.
" Đúng Đúng! Y Y nói rất phải :" Mộc Cường lên tiếng xem vào, tốt nhất đi cùng nhiều người vẫn an toàn hơn.
Môi mỏng Huyên Huyên câu lên, nam nhân của mình là nữ chủ gọi 1 câu anh Mặc Phỉ, 2 câu anh Mặc Phỉ thân mật như vậy ? phải xem bổn cô nương có đồng ý hay không.
" Mặc Phỉ, anh đã có dự định gì chưa? :" Cô quay sang dò hỏi Hạ Mặc Phỉ.
Hắn hơi trầm ngâm một lúc , sau đó nhàn nhạt lên tiếng.
" Chúng ta tới phía nam, tôi nghĩ tới thủ đô phải đi rất lâu. Hơn nữa khoảng cách rất xa.
" Phía nam có quân đội, hơn nữa khoảng cách lại gần. Không mất nhiều thời gian lắm.
Lâm Y Y , Mộc Bá, Mộc Cường nghe vậy thì thấy rất có lí. Liền gật đầu chấp thuận. Chỉ có mỗi Huyên Huyên thì lại khác.
Tại sao lại là phía nam? Nếu cô nhớ không nhầm thì Hạ Mặc Phỉ mấy năm sau bị Lâm Y Y hại chết cũng ở căn cứ phía nam! Nhưng không sao, mình chịu khó để mắt tới hắn là được.
" Được vậy 3 ngày nữa chúng ta bắt đầu khởi hành :" Huyên Huyên nhàn nhạt mở miệng nói, dù sao cần tới phía nam.
Trước hết phải có phương tiện đi lại, vật tư đầy đủ. Trong khi 1 nhóm 5 người, duy nhất mình cô có dị năng Thổ Hệ và Băng Hệ. Không thể nào hoàn toàn không chế được tình hình.
Bốn người đồng ý với quyết định của Huyên Huyên. 3 ngày sau khởi hành tới phía nam. Lúc này ai cũng trở về giường của mình.
Hạ Mặc Phỉ cũng định đứng lên, sang giường bên cạnh của Huyên Huyên .Cô nhanh chóng bắt lấy tay hắn, đưa đôi mắt to tròn khẽ chớp.
" Mặc Phỉ, em có thể....
" Em có thể ngủ bên cạnh anh hay không ? :"
Nghe được Huyên Huyên nói như vậy. Hạ Mặc Phỉ định từ chối, nhưng hắn lại không nở. Hắn nghĩ có lẽ vì cô bị dọa nên vẫn còn sợ. Dù sao hai người cũng là người yêu.
5 năm chỉ mới nắm tay, nhiều nhất là hôm môi. Còn những chuyện khác chưa có làm qua.
Hắn yên lặng không nói gì, tay phải kéo rèm trắng xuống. Khuất tầm mắt mà Lâm Y Y đang nhìn qua.
Hạ Mặc Phỉ có chút không được thoải mái, nằm xuống giường. Tay vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh..
" Nào, bây giờ thì đi ngủ :"
Thấy được hắn dễ dàng chấp nhận, Huyên Huyên nở nụ cười ngọt ngào. Nằm bên cạnh hắn, quàng tay nhỏ qua eo rắn chắc của hắn.
" Mặc Phỉ, anh ngủ ngon.. :'
" Rầm --"
Tiếng cửa đóng mạnh , phát ra âm thanh lớn vang vọng. Xen lẫn tiếng thét lớn.
" Quái.. quái vật, ngoài kia thật sự có tang thi. Thật kinh khủng :"
" Chúng ăn thịt người, quá khủng khiếp chúng ta mau rời khỏi đây. Mau rời khỏi nơi này.
Mộc Bá, Mộc Cường thay hốt hoảng thay nhau nói. Sắc mặt họ tái nhợt , mồ hôi chảy đầm đìa..
Lâm Y Y quay đầu sang, lên tiếng trấn ân.
" Hai người từ từ nói, bên ngoài như thế nào? thật sự có tang thi??
Hai anh em họ Mộc gật đầu liên tục, lúc này họ thật sự bị dọa cho sợ. Huyên Huyên hơi nghiêng đầu, mỉa mai nói.
" Tôi không có nói dối, các người tin rồi đấy! Mặc Phỉ, ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này. Em chỉ sợ còn ở lại, sẽ không đủ vật tư lương thực cho chúng ta dùng.
"Được, nghe theo em :" Hạ Mặc Phỉ gật đầu, bây giờ chỉ còn cách này thôi. Ở lại chắc chắn bị chết đói.
" Cô định đi đâu? Phải cho chúng tôi theo cùng! ? Mộc Bá xen vào, hắn bị dọa cho sợ còn chưa hồi thần. Nay lại nghe thấy Huyên Huyên định đi đâu đó, hắn nhất định phải đi theo..
Huyên Huyên cau mày nhìn Mộc Bá, cô không thích thái độ của hai nam nhân này. Thật ngu ngốc, sớm muộn gì cũng bị Lâm Y Y lợi dụng cho tới chết...
" Đúng vậy, chị Huyên Huyên, anh Mặc Phỉ hai người định đi đâu ? chúng ta là một nhóm đi phải cùng đi.
" Đúng Đúng! Y Y nói rất phải :" Mộc Cường lên tiếng xem vào, tốt nhất đi cùng nhiều người vẫn an toàn hơn.
Môi mỏng Huyên Huyên câu lên, nam nhân của mình là nữ chủ gọi 1 câu anh Mặc Phỉ, 2 câu anh Mặc Phỉ thân mật như vậy ? phải xem bổn cô nương có đồng ý hay không.
" Mặc Phỉ, anh đã có dự định gì chưa? :" Cô quay sang dò hỏi Hạ Mặc Phỉ.
Hắn hơi trầm ngâm một lúc , sau đó nhàn nhạt lên tiếng.
" Chúng ta tới phía nam, tôi nghĩ tới thủ đô phải đi rất lâu. Hơn nữa khoảng cách rất xa.
" Phía nam có quân đội, hơn nữa khoảng cách lại gần. Không mất nhiều thời gian lắm.
Lâm Y Y , Mộc Bá, Mộc Cường nghe vậy thì thấy rất có lí. Liền gật đầu chấp thuận. Chỉ có mỗi Huyên Huyên thì lại khác.
Tại sao lại là phía nam? Nếu cô nhớ không nhầm thì Hạ Mặc Phỉ mấy năm sau bị Lâm Y Y hại chết cũng ở căn cứ phía nam! Nhưng không sao, mình chịu khó để mắt tới hắn là được.
" Được vậy 3 ngày nữa chúng ta bắt đầu khởi hành :" Huyên Huyên nhàn nhạt mở miệng nói, dù sao cần tới phía nam.
Trước hết phải có phương tiện đi lại, vật tư đầy đủ. Trong khi 1 nhóm 5 người, duy nhất mình cô có dị năng Thổ Hệ và Băng Hệ. Không thể nào hoàn toàn không chế được tình hình.
Bốn người đồng ý với quyết định của Huyên Huyên. 3 ngày sau khởi hành tới phía nam. Lúc này ai cũng trở về giường của mình.
Hạ Mặc Phỉ cũng định đứng lên, sang giường bên cạnh của Huyên Huyên .Cô nhanh chóng bắt lấy tay hắn, đưa đôi mắt to tròn khẽ chớp.
" Mặc Phỉ, em có thể....
" Em có thể ngủ bên cạnh anh hay không ? :"
Nghe được Huyên Huyên nói như vậy. Hạ Mặc Phỉ định từ chối, nhưng hắn lại không nở. Hắn nghĩ có lẽ vì cô bị dọa nên vẫn còn sợ. Dù sao hai người cũng là người yêu.
5 năm chỉ mới nắm tay, nhiều nhất là hôm môi. Còn những chuyện khác chưa có làm qua.
Hắn yên lặng không nói gì, tay phải kéo rèm trắng xuống. Khuất tầm mắt mà Lâm Y Y đang nhìn qua.
Hạ Mặc Phỉ có chút không được thoải mái, nằm xuống giường. Tay vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh..
" Nào, bây giờ thì đi ngủ :"
Thấy được hắn dễ dàng chấp nhận, Huyên Huyên nở nụ cười ngọt ngào. Nằm bên cạnh hắn, quàng tay nhỏ qua eo rắn chắc của hắn.
" Mặc Phỉ, anh ngủ ngon.. :'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.